Đại tổng quản - Chương 76
Chương 76: Phiên ngoại 2 – Tiểu hoàng đế & Cục cưng [1/3]【 ca ca 】
[1 và 6 tuổi – ca ca]
Kỷ Trạch bắt đầu nói sớm hơn những đứa trẻ khác, từ sau khi biết gọi cha, không lâu sau liền có thể ê ê a a nói một ít từ ngữ đơn giản.
Ban đầu, Kỷ Trạch nói chưa rõ ràng, nhưng nhờ Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm kiên nhẫn dạy dỗ, cộng thêm việc tiểu hoàng đế và những người chăm sóc cũng cố gắng khuyến khích, nên dần dần Kỷ Trạch đã nói được nhiều từ hơn.
Tuy nhiên... mãi vẫn chưa gọi tiểu hoàng đế là ca ca.
Điều này khiến tiểu hoàng đế có phần thất vọng.
Ngày tháng trôi qua, Kỷ Trạch càng nói được nhiều từ hơn, không chỉ gọi được "cha cha" mà còn học thêm cả cách gọi "bá bá" và "cô cô", thậm chí còn cố gắng phát âm "phụ vương" dù từ này khá khó. Nhưng mãi mà nó vẫn chưa học được cách gọi "ca ca".
"Đừng lo, rồi đệ ấy sẽ sớm học được thôi." Kỷ Khinh Châu an ủi tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống vắng.
Nhưng vì Kỷ Trạch quá đáng yêu, dù chưa biết gọi ca ca nhưng nó lại thích nắm tay tiểu hoàng đế đi loanh quanh khắp nơi. Nó chưa tròn một tuổi, còn chưa dám tự đi một mình, phải nắm tay người khác để giữ thăng bằng.
Tiểu hoàng đế không cao hơn Kỷ Trạch quá nhiều như người lớn, nên Kỷ Trạch thích nắm tay tiểu hoàng đế nhất. Vì thế dắt Kỷ Trạch đi dạo quanh vương phủ đã trở thành việc mà tiểu hoàng đế phải làm hàng ngày.
Nhờ vậy mà tiểu hoàng đế được an ủi phần nào.
Sau đó, khi Kỷ Trạch dần đi vững hơn, tiểu hoàng đế tạm thời không nghĩ đến chuyện gọi ca ca nữa.
Có nghĩ đến thì cũng không nỡ trách mắng tiểu tử kia.
Hơn nữa, người khác đều đã gọi, chỉ có nó là chưa, đổi một góc nhìn khác có thể là do địa vị của nó trong lòng bảo bảo không giống người khác, tiểu hoàng đế thầm nghĩ nhất định là nguyên nhân này.
Khi sinh nhật một tuổi của Kỷ Trạch đang đến gần, thời tiết ở kinh thành ngày càng lạnh.
Những cuộc dạo chơi trong vương phủ phải tạm gác lại, sau đó tiểu hoàng đế chỉ có thể dẫn Kỷ Trạch đi loanh quanh trong tiền sảnh.
"Khi nào hoàng thúc cho phép, huynh sẽ dẫn đệ vào cung chơi nhé." Tiểu hoàng đế nói với Kỷ Trạch: "Hoàng cung lớn hơn vương phủ, đệ chưa từng đến Phúc An cung, nơi đó là chỗ huynh ở. Ngoại điện của Phúc An cung lớn hơn nơi này, đi vòng một vòng chắc phải hết cả nén hương."
Kỷ Trạch nghe lời tiểu hoàng đế mà không hiểu lắm, liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn đối phương, giọng ngây thơ nói: "Được!"
Tiểu hoàng đế nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, còn dặn dò bên tai: "Nhưng đừng nói với hoàng thúc nhé, thúc ấy vẫn chưa cho phép đệ vào cung đâu. Nếu biết huynh nói với đệ chuyện trong cung sẽ không vui."
Kỷ Trạch chớp chớp đôi mắt to tròn, lại ngây thơ đáp: "Được."
Tiểu hoàng đế nghĩ thầm, đệ đệ mình thật là thông minh, nhưng không biết rằng bộ não bé nhỏ của Kỷ Trạch chỉ ghi nhớ được mấy từ "Phúc An cung" và "nói với hoàng thúc". Kỷ Trạch bây giờ đã có thể hiểu được, hoàng thúc trong miệng tiểu hoàng đế chính là phụ vương của mình.
Vì vậy, tối hôm đó trước khi đi ngủ, Kỷ Trạch gặp Lý Trạm và kể lại lời tiểu hoàng đế.
Kỷ Trạch nói không rõ lắm nhưng Lý Trạm vẫn nghe ra ba chữ "Phúc An cung", mặt liền biến sắc ghi nhớ sự việc này.
Trong vương phủ không ai chủ động nhắc đến Phúc An cung trước mặt Kỷ Trạch, người duy nhất có thể nói chỉ có thể là tiểu hoàng đế.
Dù tiểu hoàng đế chưa từng nhắc đến việc muốn đưa Kỷ Trạch vào cung, nhưng Lý Trạm hiểu rất rõ tâm tư của tiểu hoàng đế.
Hôm sau, sau khi bãi triều, Lý Trạm giữ tiểu hoàng đế lại ở hậu điện.
Tiểu hoàng đế chưa hiểu Lý Trạm muốn gì, nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của Lý Trạm, liền biết không phải chuyện tốt.
"Con muốn đưa Kỷ Trạch vào cung phải không?" Lý Trạm hỏi thẳng.
"Làm sao hoàng thúc biết?" Tiểu hoàng đế hơi luống cuống, "Kỷ Trạch đã hứa sẽ giữ bí mật cho con mà."
Lý Trạm bật cười: "Nó có thể nghe hiểu lời con nói sao? Còn giữ bí mật cho con!"
"Con không định đưa đệ ấy vào cung đâu." Tiểu hoàng đế nói với vẻ lo lắng, "Nếu vào cung, con cũng sẽ đợi đến khi hoàng thúc cho phép."
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, nói: "Năm nay thời gian con ở trong vương phủ còn nhiều hơn cả trong cung, việc học ở Cung thục cũng bởi vậy mà giảm xuống rất nhiều. Từ mai ta sẽ nói với Lư tiên sinh, thêm lại những bài học đã giảm trước đó."
Tiểu hoàng đế nghe xong kinh hãi, ôm lấy chân Lý Trạm: "Hoàng thúc... con không muốn ngày nào cũng đến Cung thục."
"Sang năm con sẽ bảy tuổi, không thể cứ lười biếng mãi như trước. Sau này con sẽ làm sao mà tự mình chấp chính?" Lý Trạm nói.
"Con không muốn chấp chính." Tiểu hoàng đế phụng phịu nói.
Lý Trạm ngồi xuống, nói: "Tùng Nhi, con có còn nhớ lần Kỷ Trạch mắc bệnh sau Tết Trung thu không, con đã khấn với đất trời như thế nào?"
Tiểu hoàng đế ngẩn người, suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu mà không nói gì.
Lý Trạm thấy thế đưa tay xoa đầu nó, nói: "Sau này ba ngày một lần con có thể đến vương phủ một chuyến, nhưng với điều kiện là tiên sinh Lư hài lòng với bài vở của con."
Tiểu hoàng đế nghe vậy gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy phiền muộn.
Khi đó, tiểu hoàng đế còn không rõ ý nghĩa lời nói của Lý Trạm.
Nó chỉ nghĩ đến việc gần gũi đệ đệ, nhưng không biết rằng sự tồn tại của Kỷ Trạch trong triều đình là một bí mật.
Hiện tại nó còn quá nhỏ, nếu thân phận của Kỷ Trạch bị tiết lộ, sẽ có vô số áp lực đè lên nó không thương tiếc. Lý Trạm không hy vọng lúc nó còn nhỏ như vậy phải đối mặt với những chuyện này, cho nên nhất định phải ngăn chặn.
Tình thân huynh đệ cũng không phải mấy ngày không gặp mặt sẽ cắt đứt.
Sau hôm đó, cách ba ngày tiểu hoàng đế mới có thể rời cung một lần.
Ban đầu nó rất lo lắng, sợ Kỷ Trạch không gặp vài ngày sẽ quên mình mất.
Nhưng Kỷ Trạch dường như hiểu được lòng nó, mỗi lần gặp lại vẫn vui vẻ thân thiết như thường, điều này khiến tiểu hoàng đế an ủi phần nào. Lâu dần, nó cũng chấp nhận và không còn lo lắng như trước.
Không lâu sau, sinh nhật của Kỷ Trạch đã đến.
Ngày đó lúc tiểu hoàng đế học xong ở Cung thục đã là xế chiều, nó tưởng rằng không có sự cho phép của Lý Trạm, chắc hôm nay mình sẽ không được ra cung, nhưng vừa bước ra khỏi Cung thục, đã thấy Lý Trạm đang đứng chờ ở hành lang.
"Hoàng thúc, thúc đang đợi con sao?" Tiểu hoàng đế chạy lại, nắm lấy tay Lý Trạm hỏi.
"Ừ." Lý Trạm nắm tay nó đi về phía cửa cung, vừa nói: "Lễ vật con gửi đến Anh Huy Các, ta đã giữ lại cho con, lát nữa con có thể tự tay tặng cho Kỷ Trạch."🎁️
Tiểu hoàng đế nghe vậy vô cùng vui vẻ, món quà nó chuẩn bị cho Kỷ Trạch là một con diều nó tự làm. Bây giờ vẫn là mùa đông, nhưng sắp đến mùa xuân, khi đó Kỷ Trạch đã có thể chạy, và nó sẽ dẫn bảo bảo đi thả diều.
"Hoàng thúc, con còn tưởng thúc đã sớm về phủ chơi với Kỷ Trạch rồi." Tiểu hoàng đế nói.
Lý Trạm mỉm cười, nói: "Còn nhiều việc ở Anh Huy các chưa xong, ta không thể bỏ mặc được. Con còn nhỏ, sau này con sẽ hiểu rằng nếu muốn bảo vệ ai đó, điều con cần làm không chỉ là ở bên cạnh họ, mà còn là phải tận lực che chắn mưa gió có thể đến trong tương lai cho họ."
Tiểu hoàng đế như hiểu như không, nhìn Lý Trạm và hỏi: "Người mà hoàng thúc muốn bảo vệ, là Kỷ Trạch và Châu Châu phải không?"
"Hai người họ và cả con nữa." Lý Trạm đáp.
Tiểu hoàng đế nghe vậy gật đầu, lời của Lý Trạm lặng lẽ gieo vào lòng nó một hạt mầm.
Bây giờ nó có thể chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng rồi sẽ có ngày nó nhận ra trách nhiệm của mình và những việc cần làm.
Trên đường hai người trở về, đột nhiên tuyết rơi.
Bông tuyết bay lả tả, rất nhanh liền trải đầy đất trên đường phố.
Đợi đến ban đêm, tuyết đã thành một tầng thật dày.
Sau bữa tối, Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu tiễn khách khứa đến chúc mừng sinh nhật Kỷ Trạch ra về.
Tiểu hoàng đế bỗng nảy ra ý tưởng, nài nỉ Kỷ Khinh Châu dẫn nó đi đắp người tuyết.
Kỷ Khinh Châu nhớ lại mùa đông năm ngoái, vào ngày Kỷ Trạch đầy tháng, kinh thành cũng có một trận tuyết rơi.
Khi đó, Lý Trạm đã nói rằng, khi tuyết rơi vào năm nay, hắn sẽ cùng hai tiểu tử kia đắp người tuyết.
Năm ngoái Kỷ Trạch còn quá nhỏ, chẳng hiểu chuyện gì, nhưng năm nay nó đã lớn hơn, có thể vui vẻ ở bên cạnh "giúp đỡ".
Tối hôm đó, tiểu hoàng đế chơi đùa rất vui vẻ, nhưng trước khi đi ngủ thì có vẻ đã bị nhiễm lạnh một chút.
Đường Thứ xem mạch cho nó, xác nhận không có vấn đề gì nghiêm trọng, rồi kê một thang thuốc cho nó uống trước khi ngủ.
Có lẽ nhờ thuốc, tiểu hoàng đế ngủ một giấc rất sâu. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, nó cảm thấy có một người nhỏ bé ấm áp đang bò vào trong lòng mình, tiểu hoàng đế nhìn xuống, thấy ngay mái đầu lơ thơ của Kỷ Trạch.
"Bảo bảo…" Tiểu hoàng đế khẽ gọi, xoa nhẹ đầu Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch ngước lên nhìn nó, sau đó nhoẻn miệng cười và gọi một câu "ca ca".
Tiểu hoàng đế: !!!
Nó ngỡ ngàng một lúc, rồi mới nhận ra mình vừa nghe thấy gì.
"Bảo bối, gọi ‘ca ca’ một lần nữa đi." Tiểu hoàng đế phấn khởi nói.
"Ca ca…" Kỷ Trạch ngước nhìn lên, rồi lại gọi thêm một tiếng: "Ca ca…"
Lần này tiểu hoàng đế vui sướng đến suýt nhảy xuống khỏi giường. Nó khoác áo choàng lên mình rồi bọc Kỷ Trạch trong một chiếc áo khoác khác, rồi dẫn Kỷ Trạch đi tới tẩm điện của Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu.
Trong nội điện, Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu đang bận rộn thì giật mình nghe tiếng gọi của tiểu hoàng đế.
Sáng nay, Lý Trạm bất chợt có hứng, nằng nặc muốn kéo Kỷ Khinh Châu ở lại, thậm chí còn bế Kỷ Trạch đưa cho tiểu hoàng đế để tiện tập trung mà không bị ai làm phiền.
Ai ngờ mới bắt đầu thì đã bị tiếng gọi của tiểu hoàng đế phá hỏng hết tâm trạng.
"Hoàng thúc, Châu Châu!" Tiểu hoàng đế kéo Kỷ Trạch theo, khuôn mặt tràn ngập niềm vui: "Hai người nghe này, bảo bảo biết gọi ca ca rồi!"
Lý Trạm: …
Chỉ vì chuyện này? Sáng sớm con đến phá hỏng chuyện tốt của thúc!!!
"Bảo bảo, gọi ca ca thêm một lần nữa nào." Tiểu hoàng đế giục.
Kỷ Trạch ngoan ngoãn gọi thêm một tiếng "ca ca", giọng nói còn lơ lớ nhưng đủ rõ để ai nghe cũng hiểu.
"Thêm lần nữa nào." Tiểu hoàng đế lại nói.
"Ca ca, ca ca, ca ca…" Kỷ Trạch tiếp tục gọi thêm ba lần nữa.
Lý Trạm cười giả tạo🙂️ nhìn tiểu hoàng đế, một thân lửa nóng không chỗ phát tiết.
Lát sau, Kỷ Khinh Châu sửa sang lại quần áo từ trong điện đi ra, thấy tiểu hoàng đế chỉ khoác một chiếc áo ngoài thì giật mình, vội vàng nói: "Tùng Nhi, con mới bị cảm lạnh tối qua, sáng nay lại chạy khắp nơi thế này."
Tiểu hoàng đế cười ngây ngô, chẳng buồn để ý đến việc có lạnh hay không.
Kỷ Trạch vừa biết gọi "ca ca" rồi, đó là chuyện vui lớn làm sao, ai mà còn bận tâm đến việc mặc đủ áo hay không!
Ngay sau đó, Quả Tử bước vào, giúp tiểu hoàng đế mặc quần áo tử tế.
Lý Trạm bảo Quả Tử: "Dẫn bệ hạ và tiểu công tử về thiên điện, coi chừng đừng để chúng chạy lung tung."
Quả Tử đáp lời, đưa tiểu hoàng đế và Kỷ Trạch ra ngoài.
Lý Trạm lại dặn: "Trông chừng, một canh giờ... Không, trong vòng hai canh giờ đừng để người tới quấy rầy."
Kỷ Khinh Châu bên cạnh nghe vậy chỉ biết lắc đầu bất lực, đợi người ra ngoài rồi mới nói: "Không sợ kiệt sức sao, tối qua không phải vừa làm mới rồi sao?"
"Chuyện hôm nay phải xong trong hôm nay, chuyện tối qua khác, sáng nay khác." Nói rồi, Lý Trạm bế Kỷ Khinh Châu lên, bước nhanh vào phía sau bình phong…
[5 và 10 tuổi – bị đánh]
Năm Kỷ Trạch 5 tuổi, tiểu hoàng đế đã 10 tuổi.
Tiểu hoàng đế năm 10 tuổi đã không còn là đứa trẻ ngây ngô năm nào, nhưng trước mặt Kỷ Trạch, nó vẫn không thay đổi. Hoặc có thể nói, trong mắt Kỷ Trạch, ca ca luôn là ca ca, ngoài việc cao lớn hơn, không có gì khác biệt.
Kỷ Trạch và tiểu hoàng đế có tính cách khác nhau, tiểu hoàng đế 5 tuổi đã hiểu chuyện và ngoan ngoãn, trong khi Kỷ Trạch lại hiếu động, suốt ngày ở trong vương phủ khiến cho gà chó không yên, khiến ai nấy cũng muốn tìm Lý Trạm để than phiền.
Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu không quá nuông chiều, nhưng cũng không đến mức hà khắc.
Chỉ cần Kỷ Trạch không phạm sai lầm lớn, họ cũng sẽ không thực sự giáo huấn nó.
Mỗi đứa trẻ đều có tính cách khác nhau, nếu Kỷ Trạch sinh ra đã hiếu động, ép nó không được quậy phá sẽ chỉ phản tác dụng.
Hơn nữa, Kỷ Khinh Châu luôn thoải mái trong việc dạy dỗ, nên nếu Kỷ Trạch làm quá, Lý Trạm sẽ ra mặt nghiêm khắc với cậu. Kỷ Trạch tuy bướng bỉnh nhưng có chút sợ Lý Trạm, nên trong phủ vẫn có người trấn áp được nó.
Tiểu hoàng đế chưa bao giờ vì chuyện của Kỷ Trạch mà nổi giận, bởi vì ở trước mặt nó, Kỷ Trạch vẫn khá ngoan. Dù có nghịch ngợm, trong mắt tiểu hoàng đế đều cảm thấy rất đáng yêu, sẽ không cảm thấy tức giận.
Tiểu hoàng đế khi còn bé không có bạn chơi, bây giờ Kỷ Trạch giống như một người bạn đến muộn của nó, mặc dù chậm 5 năm, nhưng cũng phần nào đền bù tiếc nuối khi còn bé của nó. Cho nên mỗi lần nhìn Kỷ Trạch hồ nháo, đều rất bao dung.
Năm này cũng có một sự kiện lớn trong đời Kỷ Trạch.
Đó chính là Đường Thứ chính thức nói với Lý Trạm chuyện muốn thu nó làm đồ đệ.
Ban đầu, Lý Trạm còn do dự, mặc dù hắn không muốn Kỷ Trạch sau này vào triều làm quan, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc để nó đi làm đại phu. Sau khi hỏi ý kiến Kỷ Khinh Châu, cậu bảo rằng việc này nên tùy duyên, để tự nhiên là tốt nhất.
Nói cách khác, cứ giao Kỷ Trạch cho Đường Thứ, nếu nó có hứng thú với chuyện học y, vậy thì đi theo Đường Thứ học, còn không thì sớm muộn gì Đường Thứ cũng sẽ chán nản trả về thôi.
Lý Trạm nghe theo, cuối cùng đồng ý để Kỷ Trạch theo học.
Nhưng vì không yên tâm để nó ra ngoài, vừa lúc Đường Thứ ở hậu viện trong vương phủ cũng có một chỗ ở cố định, Lý Trạm để nơi làm dược thất, mỗi ngày sau khi Kỷ Trạch đọc sách xong liền đến đó học với Đường Thứ.
Kỷ Trạch học cùng Đường Thứ nửa tháng.
Ban đầu, ngày nào Kỷ Khinh Châu cũng nghe Quả Tử báo rằng Đường Thứ bị Kỷ Trạch chọc tức. Nhưng dần dà, Kỷ Trạch thấy thích thú, không còn náo loạn nữa, có đôi khi trở về còn rất vui vẻ, thường giả vờ bắt mạch cho Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu.
"Nhanh vậy mà đã biết bắt mạch rồi sao?" Có một ngày Kỷ Khinh Châu hỏi Đường Thứ.
"Nó còn biết kê đơn nữa, nếu có người không sợ chết dám uống." Đường Thứ cười đáp.
Kỷ Khinh Châu vốn nghĩ Kỷ Trạch có thiên phú, nhưng nghe xong thì không nhịn được cười, nghĩ thầm Kỷ Trạch đúng là không lấy được kịch bản của nam chính, xuất thân quá tốt, quan hệ cũng tốt, tài năng bình thường cũng là điều dễ hiểu.
Thực ra, nói rằng tư chất của Kỷ Trạch "bình thường" thì cũng không hoàn toàn đúng.
Theo học Đường Thứ được nửa năm, thật đúng là học được chút da lông...
Chỉ là tuôit còn nhỏ, những thứ quá sâu xa thì Đường Thứ chưa dạy cho nó.
Hơn nữa làm đại phu cần không chỉ là lý thuyết, còn có thực hành, mặc dù Kỷ Trạch đã bắt mạch cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới vương phủ, nhưng lại chưa từng gặp bệnh nhân thật sự nào.
"Hoàng huynh, ta thấy ấn đường huynh biến thành đen, tối qua không ngủ ngon sao?" Một hôm, tiểu hoàng đế vừa vào vương phủ, liền bị Kỷ Trạch kéo ngay đến dược thất.
"Đường đại phu rốt cuộc dạy đệ y thuật, hay là mánh khóe lừa gạt giang hồ?" Tiểu hoàng đế bật cười nói: "Sao vừa mở miệng lại giống kẻ lừa đảo giang hồ bày sạp xem bói vậy?"
Kỷ Trạch vội đáp: "Đệ không lừa huynh đâu, ấn đường huynh thực sự biến thành màu đen."
"Quả thật tối qua ta không ngủ được." Tiểu hoàng đế ngả người trên ghế tựa, có vẻ mệt mỏi.
Nó hiện giờ lớn hơn, những điều cần học cũng nhiều thêm, mỗi ngày ngoài vào triều và đến Cung thục thì còn phải đến Anh Huy các để học việc triều chính với Lý Trạm, thực sự khiến nó mệt mỏi.
"Để đệ bắt mạch cho huynh." Kỷ Trạch đưa bàn tay mũm mĩm đặt lên cổ tay tiểu hoàng đế, ra vẻ ung dung già dặn mà nói: "Hoàng huynh cần nghỉ ngơi thật tốt, để đệ thắp chút hương an thần cho huynh nhé."
Tiểu hoàng đế gật đầu, Kỷ Trạch bèn lấy lò hương mà Đường Thứ thường dùng rồi thắp hương an thần.
Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, tiểu hoàng đế lười biếng tựa lưng vào ghế, chưa bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Kỷ Trạch cũng thấy buồn ngủ, liền nằm gối đầu bên cạnh tiểu hoàng đế ngủ cùng.
Thị vệ của tiểu hoàng đế luôn canh chừng bên ngoài, thấy bên trong không động tĩnh, bèn vào xem. Khi thấy hai người chen chúc trên ghế có hơi chật chội, muốn gọi họ dậy đến tẩm điện nghỉ ngơi, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy ai phản ứng. Hộ vệ này đi theo tiểu hoàng đế đã lâu, biết tiểu hoàng đế xưa nay ngủ không sâu, gọi như vậy cũng không tỉnh, có chút khác thường.
Hộ vệ kia không dám chậm trễ, liền đi bẩm báo Kỷ Khinh Châu, lại sai người mời đại phu.
Nửa canh giờ sau, Đường Thứ kiểm tra tro hương đã cháy hết trong lư hương, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Hôm trước, hắn phát hiện trong lư dược có côn trùng, nên đốt thuốc đuổi côn trùng, do hơi ẩm nên chưa cháy hết, hôm nay Kỷ Trạch không rửa sạch mà đốt thêm hương an thần, vô tình khiến hương thuốc cũ cháy lẫn theo.
May mắn thị vệ phát hiện kịp thời và trong phòng vẫn mở cửa sổ, nếu không hai tiểu tổ tông ấy đã bị xông khói...
Khi Lý Trạm trở về vương phủ nghe chuyện này liền nổi trận lôi đình. Không nói lời nào, hắn cầm roi mây muốn dạy cho Kỷ Trạch một bài học.
Kỷ Trạch không phải chưa từng bị đánh, lần trước suýt nữa đốt cháy dược thất của Đường Thứ. Dù không phải cố ý, nhưng đã khiến mọi người sợ hết hồn. Để nhắc nó nhớ không được đùa với lửa nữa, Lý Trạm đã đánh nó vài roi.
Quả nhiên nó nhớ thật, từ đó không nghịch lửa nữa, nhưng hôm nay lại tái phạm.
"Nằm cúi xuống!" Lý Trạm cầm roi, nói với Kỷ Trạch.
Kỷ Trạch vốn đã bị hương an thần làm cho mệt mỏi, giờ mới đỡ chút, thấy sắp bị đánh , mặt liền tái mét.
Nhưng nó không dám trái lời, đành ngoan ngoãn nằm xuống chiếc ghế nhỏ vểnh mông lên.
"Hoàng thúc, không phải lỗi của bảo bảo, là lỗi của con, thúc muốn đánh thì đánh con đi." Tiểu hoàng đế ôm lấy tay Lý Trạm, nài nỉ không buông.
Lý Trạm nhìn nó một lát rồi nói: "Vốn định đánh 5 roi, con nói giúp một câu liền tăng thêm một roi."
Tiểu hoàng đế nghe vậy ngẩn người, Kỷ Trạch vội hắng giọng nói với tiểu hoàng đế: "Hoàng huynh đừng nói nữa, phụ vương nói thật."
Tiểu hoàng đế nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Trạch, cảm thấy nặng nề, cuối cùng lặng lẽ đứng sang một bên.
Lý Trạm đánh rất nhanh, mấy roi vút xuống liền để lại vài vệt đỏ trên người Kỷ Trạch.
Cũng may Lý Trạm nhẹ tay, chỉ vừa đủ để Kỷ Trạch thấy đau mà nhớ, nhưng không làm da trầy xước.
Dù vậy, cơn đau là thật, Kỷ Trạch cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt.
Tiểu hoàng đế đỡ lấy Kỷ Trạch, lau nước mắt cho nó, vẻ mặt đau lòng.
Đêm đó, tiểu hoàng đế trằn trọc mãi, thức dậy kiểm tra Kỷ Trạch mấy lần, thấy đệ ấy ngủ ngon lành mới an tâm. Nhưng rồi lại không sao ngủ được, vừa xót xa cho Kỷ Trạch, vừa buồn bã vì mình không thể ngăn nó bị phạt, cảm giác thất bại tràn ngập.
Lát sau, nó khoác áo ra ngoài, thấy trong hành lang có một bóng người quen thuộc.
Tiểu hoàng đế tiến đến, nhận ra đó là Kỷ Khinh Châu.
"Con cảm thấy khó chịu đúng không?" Kỷ Khinh Châu nói.
"Dạ." Tiểu hoàng đế đáp, bước lại gần Kỷ Khinh Châu.
Bây giờ nó đã mười tuổi, vóc dáng cũng cao đến ngang ngực Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu giơ tay xoa nhẹ lên má nó, động tác đầy âu yếm, như vẫn xem nó là một đứa trẻ.
"Con coi Kỷ Trạch như đệ đệ ruột, sẵn sàng chịu phạt thay nó, nhưng con là hoàng đế, là bậc cửu ngũ chí tôn của Đại Du, không ai thực sự đánh ngươi." Kỷ Khinh Châu nói: "Cho dù ở trong vương phủ đóng cửa lại, không ai nói thân phận với con, nhưng ngày sau ra bên ngoài thì sao? Một ngày nào đó, các triều thần sẽ biết con có một đệ đệ như Trạch Nhi, đến lúc đó chỉ cần nó đi sai nửa bước, các triều thần sẽ muốn mạng của nó."
Tiểu hoàng đế nghe vậy ngẩn ra, nhíu mày nhìn Kỷ Khinh Châu, ánh mắt có chút ảm đạm trong bóng đêm.
"Tùng Nhi, con đã lớn, giờ con cần hiểu một điều, chỉ có nó chịu phạt thay con, không bao giờ đến lượt con chịu phạt thay nó." Kỷ Khinh Châu nói.
Thậm chí, dù tiểu hoàng đế phạm lỗi, nếu có liên đới đến Kỷ Trạch, thần tử chỉ chỉ đi tìm điểm sai của Kỷ Trạch chứ chẳng bao giờ dám hỏi tội tiểu hoàng đế.
Ngay khoảnh khắc đó, tiểu hoàng đế dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Tình thân hoàng gia, từ trước đến nay đều không giống với thường dân.
Nó từng nghĩ mình và Kỷ Trạch có thể thân thiết như những huynh đệ khác, nhưng nay nhận ra, rất nhiều chuyện đã được định sẵn từ trước, không phải muốn là được.
Nếu muốn bảo vệ gia đình này, bảo vệ Kỷ Trạch, nó cần làm nhiều hơn là chỉ gần gũi, cưng chiều Kỷ Trạch.
Giây phút này, nó mới thật sự hiểu lời Lý Trạm từng nói.
Chỉ khi nó trở nên mạnh mẽ, mới có thể che gió che mưa cho người nó muốn bảo vệ.
Nếu không, sự gần gũi ấy một ngày nào đó cũng sẽ trở thành một lưỡi dao sắc bén…