Đại tổng quản - Chương 75

Chương 75: Phiên ngoại 1 • Lý Trạm & Kỷ Khinh Châu • Hạ[3/3] 【 cha cha 】

Trẻ con lớn rất nhanh, gần như chỉ vài ngày là đã khác đi.

Ban đầu, Kỷ Khinh Châu không nhận ra diện mạo của đứa bé, chỉ thấy khuôn mặt tròn trịa, đáng yêu với những nét chưa rõ ràng. Nhưng khi đứa bé dần lớn lên, trên gương mặt đã lộ ra vài nét giống với Kỷ Khinh Châu.

"Nhìn xem, lông mày và mắt thằng bé thhắn tú, lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai giống ngươi." Lý Trạm vừa bế đứa bé vừa nhìn rồi nói với Kỷ Khinh Châu: "Mũi và tai hình như lại giống ta hơn, có đúng không?"

Kỷ Khinh Châu nhìn chăm chú đứa bé một lúc, gật đầu nói: "Nhìn kỹ thì cũng có chút giống Tùng Nhi nữa."

"Tùng Nhi là cháu ta, giống nó chẳng phải là giống ta sao?" Lý Trạm cười nói.

Kỷ Khinh Châu mỉm cười, đón đứa bé từ tay Lý Trạm rồi hôn nhẹ lên trán đứa bé. 

Thấy vậy, Lý Trạm lập tức ghé lại gần nói: "Ngươi cho ta một cái hôn như vậy nhé?"

Kỷ Khinh Châu đẩy hắn ra, cười nói: "Đứa bé này giờ đã sắp hiểu chuyện rồi, ngài không thể chú ý một chút sao?"

"Hiểu chuyện thì càng tốt, từ nhỏ nghe nhìn quen thuộc, lớn lên sẽ không ngờ nghệch như cha nó, thành thân còn trốn tránh không dám động phòng…" Lý Trạm chưa nói hết câu đã thấy Kỷ Khinh Châu giơ chân muốn đá hắn, liền nhanh chóng tránh qua một bên.

Chuyện ngượng ngùng của Kỷ Khinh Châu khi mới thành thân, lúc đầu Lý Trạm không dám trêu chọc, nhưng dần dần ở cùng nhau lâu, Lý Trạm càng ngày càng "dũng cảm" thường lấy chuyện này ra trêu chọc Kỷ Khinh Châu.

Ai cũng biết Kỷ Khinh Châu vốn rất ngại ngùng, dù đã cưới nhau gần nửa năm và việc nên làm cũng làm không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi khi bị Lý Trạm đùa giỡn, cậu vẫn không khỏi đỏ mặt.

Chính vì thích thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cậu nên Lý Trạm luôn vui vẻ không biết chán.

Thấm thoát đã đến đêm trước Trung Thu.

Lần này, Lý Trạm rất hào phóng, cho văn võ bá quan nghỉ liền ba ngày.

Tất nhiên, đây không phải là vì ngẫu hứng, mà là do dạo gần đây hắn luôn bận rộn điều chỉnh chế độ "quyền hạn và trách nhiệm" của các quan lại trong triều, cuối cùng sau nửa năm đã phân chia một số quyền lực và trách nhiệm của mình cho các quan viên.

Nói cách khác, Lý Trạm đã tìm cách giảm khối lượng công việc của mình.

"Quyền của quan trong triều càng lớn thì càng dễ sinh lòng tư lợi. Muốn kiềm chế tư lợi, cần có chế độ cân bằng và thưởng phạt." Kỷ Khinh Châu rất ủng hộ chính sách mới mà Lý Trạm thực hiện. Dù không rành chuyện chính trị, cậu cũng biết rằng dựa vào cách làm trước đây, các quan lại trong triều gần như chuyện gì cũng phải báo cáo với Lý Trạm. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Lý Trạm sẽ kiệt sức mà bệnh mất.

Giờ đây, Lý Trạm đã phân chia những công việc không quá quan trọng cho các bộ phận tự mình quyết định, đồng thời ban hành một loạt chính sách kiểm soát và cân bằng giữa các bộ phận. Cách này vừa có thể giảm thiểu khối lượng công việc của Lý Trạm, vừa có thể nâng cao hiệu suất và tính tích cực của các bộ phận.

Còn những vấn đề nảy sinh sau đó thì có thể từ từ hoàn thiện.

Kỷ Khinh Châu tin tưởng rằng trong việc trị quốc, Lý Trạm rất có đầu óc, không cần phải lo lắng.

"Hoàng thúc, Châu Châu…" Tiểu hoàng đế vừa tỉnh dậy, dụi mắt đi từ trong điện ra, tiến lại gần Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, trông có vẻ tinh thần không được tốt lắm.

Vài ngày trước tiểu hoàng đế bị bệnh, tuy không nặng, chỉ uống vài thang thuốc là khỏi, nhưng nay vừa mới khỏi, tinh thần vẫn hơi uể oải.

"Còn khó chịu không?" Kỷ Khinh Châu đưa tay sờ trán nó, thấy không còn sốt nữa mới yên tâm.

"Không còn khó chịu nữa, chỉ là có hơi mệt." Tiểu hoàng đế ngồi cạnh Kỷ Khinh Châu, tựa vào cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn trông buồn bã.

Lý Trạm nói: "Mấy ngày này Đường Thứ không ở kinh thành, có lẽ vài ngày nữa sẽ trở về. Đợi hắn trở lại, nhờ hắn xem mạch lại cho Tùng Nhi."

Đường Thứ hiện nay được Lý Trạm xem như "thần y," thậm chí còn tin tưởng hơn cả Thái y viện.

Tiểu hoàng đế nghe vậy liền gật đầu, hỏi: "Mai là Trung Thu rồi, tối nay con có thể ngủ cùng bảo bảo không?"

Dạo gần đây nó bị bệnh, sợ truyền bệnh cho tiểu tử kia nên không đến chơi với nó, giờ bệnh gần khỏi rồi, nó mới dám đề nghị như vậy.

Kỷ Khinh Châu nghe xong bèn nói: "Đi đi, có khi Trạch Nhi cũng đang nhớ con đấy."

Tiểu hoàng đế nghe vậy tinh thần lập tức phấn chấn, chạy ngay đến thiên điện.

Đứa bé giờ đã nhận biết người quen, vừa thấy tiểu hoàng đế đến liền cười. Tiểu hoàng đế rất khéo dỗ trẻ con, biết đứa bé thích đồ chơi nào nhất, thậm chí còn đáng tin cậy hơn cả Lý Trạm.

Trẻ con thường dễ thân thiết với nhau hơn, trong mắt đứa nhỏ, tiểu hoàng đế dường như là "đồng loại" của mình, khác hẳn với Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm.

Tiểu hoàng đế kéo chiếc hộp đựng đồ chơi lại gần, rồi bày hết đồ chơi ra…

Dạo gần đây, Lý Trạm đã học được chút nghề mộc từ Kỳ Cảnh Xuyên, tự tay làm cho đứa bé vài món đồ chơi. Tiểu hoàng đế rảnh rỗi lại chơi đồ chơi cùng tiểu tử kia, còn chơi hăng say hơn cả lúc nhỏ mình chơi.

Đến ngày hôm sau, tức là Trung Thu, tinh thần tiểu hoàng đế đã hồi phục hơn nhiều, nhìn chẳng còn dấu vết bệnh tật.

Hôm nay là ngày đoàn viên, sáng sớm Lý Trạm lệnh cho người đưa tiểu hoàng đế vào cung thỉnh an Thái hậu, chiều lại đưa cả gia đình đến Kỷ phủ. Bởi vì lễ mừng năm mới họ đã ở trong vương phủ, nên Trung Thu lần này họ đến Kỷ phủ.

Từ khi Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan lần lượt thành thân, Kỷ phủ đã lâu không được náo nhiệt như vậy.

Một gia đình đông đúc quây quần, gần như ngồi chật cả bàn ăn.

Mọi người đều biết rằng khi gia đình ăn cơm cùng nhau, nếu có trẻ con, đứa bé ấy chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của cả buổi. Ai cũng muốn tranh thủ trêu đùa đứa bé.

Dù tiểu hoàng đế cũng là một đứa trẻ, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, mọi người ngầm hiểu nên không trêu đùa nó. Vì vậy, Trạch Nhi tự nhiên trở thành tâm điểm của buổi tối hôm ấy.

"Gọi bá bá đi nào…"

"Gọi cô cô đi nào…"

Kỷ Khinh Hoài và Kỷ Khinh Lan bỏ cả ăn uống, chỉ bận trêu đùa đứa bé.

Nhưng cậu nhóc rõ ràng không mấy hợp tác, chỉ mím môi nhìn hai người mà không nói lời nào.

Trước đây họ còn phân vân về cách xưng hô vì Trạch Nhi là con của Kỷ Khinh Châu, theo lẽ thường thì phải gọi là cữu cữu cùng tiểu di. Nhưng vì Trạch Nhi lấy họ của Kỷ Khinh Châu nên gọi là bá bá và cô cô lại có vẻ hợp lý hơn.

Cuối cùng, Kỷ Khinh Châu quyết định dứt khoát, và việc xưng hô mới được xác định.

Lý Trạm luôn nghe lời Kỷ Khinh Châu, nên đương nhiên không có ý kiến phản đối.

Lý Trạm vui vẻ dỗ dành: "Ngoan nào, gọi ‘phụ vương’ đi."

Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Cách gọi ‘phụ vương’ này có vẻ hơi khó, sợ rằng đến khi một, hai tuổi nó cũng chưa chắc gọi được đâu."

Nói xong, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa bé và dỗ dành: "Bảo bảo, gọi cha đi."

Nhưng tiểu tử kia chỉ nhìn cậu, cau mày nhỏ, vẫn không chịu mở miệng.

"Bây giờ nó còn chưa đầy mười tháng, không thể nói chuyện sớm như vậy đâu." Trì Châu đứng bên cạnh nói.

"Cháu ta thông minh, đâu phải trẻ bình thường." Kỷ Khinh Lan phản bác: "Ta nghe nói có những đứa trẻ tám, chín tháng đã có thể bập bẹ gọi cha gọi mẹ, chắc chắn là không bao lâu nữa cũng sẽ nói được."

"Phải phải phải, nàng nói phải lắm." Trì Châu vội gật đầu đồng tình.

Nghe vậy, Kỷ Khinh Lan lại cúi người xuống, cười nói với đứa bé: "Nghe thấy không, Trạch Nhi? Gọi cô cô đi nào."

Tiểu hoàng đế vẫn dõi theo mọi hành động của Kỷ Trạch, nếu không vì bị Lý Trạm giữ lại bên bàn ăn, hẳn là đã không chịu nổi mà chạy tới từ lâu. Nhưng Lý Trạm rất nghiêm khắc về chuyện này, nên nó không dám rời bàn khi còn đang ăn.

Một lúc sau khi đã ăn no, nó xin phép Lý Trạm rồi mới rời khỏi chỗ ngồi.

"Bảo bảo, gọi ca ca đi." Tiểu hoàng đế dỗ dành.

Nghe vậy, đứa bé giơ tay nhỏ ra, tiểu hoàng đế nắm lấy tay em bé, rồi cau mày nói: "Bàn tay bảo bảo nóng quá."

Nghe thấy vậy, Kỷ Khinh Châu cũng đưa tay ra sờ thử, phát hiện tay bé thực sự ấm hơn bình thường, rồi lập tức đặt tay lên trán bé, sắc mặt liền thay đổi.

"Sao vậy?" Lý Trạm cũng đưa tay lên trán đứa bé để kiểm tra.

"Hình như là bị sốt rồi." Kỷ Khinh Châu nói.

Nghe vậy, mọi người đều ngạc nhiên. Rõ ràng trước khi vào bàn ăn còn bình thường, sao bỗng nhiên lại sốt?

Lý Trạm không dám chậm trễ, lập tức sai người đi tìm Chương Thái y.

"Bảo bảo khó chịu sao?" Tiểu hoàng đế lo lắng, nhìn đứa bé đầy đau lòng.

Chẳng bao lâu sau, Chương Thái y đã tới, Kỷ Khinh Châu bế đứa bé vào phòng để ông bắt mạch.

Nhưng trước khi Chương Thái y kịp hành động, đứa bé đột nhiên mặt đỏ lên và ói ra.

Kỷ Khinh Châu hoảng hốt, lập tức lúng túng. Lý Trạm nhanh chóng bế lấy đứa bé, bảo Quả Tử đưa Kỷ Khinh Châu đi thay quần áo.

"Sao tự nhiên lại ói?" Kỷ Khinh Châu lo lắng hỏi.

"Trẻ con bị bệnh thì ói cũng là chuyện bình thường. Ngươi đi thay quần áo đi, đợi thái y xem bệnh cho bé xong sẽ có chẩn đoán. Bản vương sẽ trông chừng ở đây, đừng lo lắng." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu gật đầu, rồi đi ra hậu viện thay quần áo sạch sẽ.

Bất ngờ này đến quá đột ngột, cộng thêm đây là đêm Trung Thu, sự thay đổi khiến lòng Kỷ Khinh Châu dâng lên cảm giác sợ hãi. Dù cố gắng không nghĩ ngợi lung tung, vẫn không thể ngăn được nỗi lo âu trong lòng.

Sau khi thay đồ xong, Kỷ Khinh Châu vừa ra ngoài thì thấy Đồ Đại Hữu đang vội vã đi tới.

Kỷ Khinh Châu chặn hắn lại và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Vương gia bảo đệ đừng vào trong đó, lát nữa ngài ấy sẽ tới gặp đệ." Đồ Đại Hữu nói rồi định rời đi, trông rất vội vàng.

Kỷ Khinh Châu giữ hắn lại, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Nói rõ ràng, nếu không ta không thể ngồi yên chờ đợi ở đây đâu."

Đồ Đại Hữu biết tính y, cũng hiểu rằng chuyện này cuối cùng cũng không thể giấu được, liền nói: "Chương Thái y phát hiện trên người Trạch Nhi có dấu hiệu phát ban, nghi ngờ… có thể là một loại bệnh lây nhiễm, nhưng hiện chưa có kết luận chính xác, đệ đừng lo lắng quá."

Nghe vậy, trong lòng Kỷ Khinh Châu chùng xuống, cậu hỏi: "Bây giờ huynh định đi đâu?"

"Đại công tử bảo ta ra lệnh cho nhà bếp nấu nhiều nước nóng, quần áo mà đệ vừa thay ra cũng phải nhờ Quả Tử đem đi trụng nước sôi để khử trùng. Đệ cũng nên tắm lại một lần nữa cho chắc chắn."

Kỷ Khinh Châu mờ mịt gật đầu, cảm giác bất an trong lòng càng tăng lên.

Nhìn phản ứng của Đồ Đại Hữu và hành động ngăn không cho cậu tới gần của Lý Trạm, chẳng lẽ đứa bé đã mắc phải bệnh dịch?

Kỷ Khinh Châu ngập ngừng đứng tại chỗ một chút, rồi quyết định đi về phía phòng khách.

Cậu vừa đến cửa thì thấy Kỷ Khinh Hoài và Trì Châu đang từ bên trong đi ra.

"Có thật là bệnh dịch không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Kỷ Khinh Hoài hơi khựng lại, không ngờ Kỷ Khinh Châu đã đoán ra, hắn liền gật đầu: "Vương gia đã cho người đưa bệ hạ về vương phủ, và cũng đã phái người nhanh chóng mời Đường Thứ về kinh, Chương Thái y cũng đã kê đơn thuốc. Sẽ có các thái y khác đến để xem bệnh cho Trạch Nhi, đệ không cần phải lo lắng, nó sẽ không sao đâu."

Kỷ Khinh Châu sau một lúc bối rối, giờ đã bình tĩnh lại. Dù cậu không rõ đứa bé mắc phải bệnh dịch gì, nhưng cậu biết đây không phải chuyện nhỏ, bất kỳ sơ suất nào cũng có thể dẫn đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

"Những người trong phủ hôm nay có lẽ đều phải cách ly, không thể ra ngoài?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Chương Thái y nói rằng trước khi ông ra khỏi cung, hình như trong cung cũng có người mắc phải triệu chứng tương tự, hẳn là Trạch Nhi không phải là người đầu tiên phát bệnh." Kỷ Khinh Hoài nói: "Ta và Trì Châu sẽ bàn bạc, đợi Chương Thái y xem xét xong thì sẽ quyết định. Đệ hãy kiên nhẫn chờ đợi, đừng hoảng loạn."

Kỷ Khinh Châu gật đầu, cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng.

Khoảng nửa canh giờ sau, các thái y khác của Thái y viện đã đến. Sau khi lần lượt kiểm tra tình trạng của đứa bé, họ xác nhận rằng Trạch Nhi thực sự mắc bệnh dịch – một loại bệnh dễ lây nhiễm nên không thể coi thường.

Kỷ Khinh Châu ban đầu còn lo lắng cho tình hình của kinh thành, nhưng sau khi nghe kết quả thảo luận của bọn họ, cậu biết rằng kinh thành từng có kinh nghiệm xử lý bệnh dịch này. Dù có khó khăn, họ vẫn giữ được sự bình tĩnh, không đến mức rối loạn.

"Ngươi về vương phủ cùng bệ hạ đi, ta sẽ ở lại Kỷ phủ chăm sóc Trạch Nhi." Lý Trạm nói.

"Kinh thành có bệnh dịch, triều đình có vô số việc cần ngài xử lý, làm sao ngài có thể ở lại chăm sóc Trạch Nhi?" Kỷ Khinh Châu nói: "Bệ hạ từ tối qua đến giờ luôn ở bên cạnh Trạch Nhi… Ngươi nên cho người trông nom bệ hạ, lỡ như…"

Kỷ Khinh Châu cố giữ bình tĩnh, nói tiếp: "Ta ở đây chăm sóc nó, ngài lo cho bệ hạ, mấy ngày tới đừng đến Kỷ phủ nữa."

"Ngươi và Trạch Nhi đều ở đây, sao ta có thể bỏ mặc các ngươi?" Lý Trạm nói.

"Ta không tranh với ngài, lúc này đừng nóng giận được không?" Kỷ Khinh Châu cố nén cảm xúc nói.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, cả cậu và Lý Trạm nhất thời đều mất bình tĩnh, đặc biệt là Lý Trạm…

Chương Thái y mở lời: "Loại dịch bệnh này chúng ta đã rất quen thuộc, người chăm sóc bệnh nhân tốt nhất là những ai đã từng mắc bệnh này trước đó, vì họ không sợ bị tái nhiễm." Ý ông muốn nói rằng, nếu đã từng mắc bệnh dịch này, cơ thể sẽ có miễn dịch và không sợ bị lây nhiễm lần nữa.

Kỷ Khinh Hoài nghe vậy liền nói ngay: "Ta và Khinh Châu đều đã mắc bệnh này khi còn nhỏ."

"Ngươi chắc chứ?" Lý Trạm hỏi, trong giọng điệu có phần nghi ngờ.

Kỷ Khinh Hoài đáp: "Nếu ta không nhớ lầm, trên thắt lưng và vai phải của Khinh Châu vẫn còn mấy vết sẹo lúc ấy để lại."

Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, vẻ nghi ngờ trên mặt dần phai đi. Hắn nhớ rõ những vết sẹo đỏ nhỏ trên người Kỷ Khinh Châu, ban đầu còn tưởng đó là nốt ruồi.

Trong sảnh nhất thời lặng im, Kỷ Khinh Châu biết trong lòng Lý Trạm chắc hẳn vô cùng rối rắm.

Đến nước này, rõ ràng để Kỷ Khinh Châu ở lại Kỷ phủ là phương án tốt nhất và gần như là duy nhất.

"Được." Một lúc sau, Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, nói: "Chờ Đường Thứ về kinh, ta sẽ bảo hắn đến Kỷ phủ trước."

"Trước hết để hắn xem cho bệ hạ và ngươi." Kỷ Khinh Châu nói.

Lý Trạm nhìn chằm chằm vào Kỷ Khinh Châu, trong ánh mắt chứa đựng cảm xúc hết sức phức tạp.

Kỷ Khinh Châu nói tiếp: "Ngài hãy hứa với ta."

"Được." Lý Trạm gật đầu, sau đó quay sang Trì Châu nói: "Ngươi cùng Chương Thái y bàn bạc xong kế hoạch phòng dịch trong kinh thành, ta sẽ đến Tuần phòng doanh một chuyến, lát nữa ngươi đến đó gặp ta."

"Dạ." Trì Châu nhanh chóng đáp lời.

Lý Trạm lại liếc nhìn Kỷ Khinh Châu một lần nữa rồi rời đi.

Do dịch bệnh bất ngờ bùng phát, kinh thành lâm vào một cảnh hỗn loạn ngắn ngủi.

Tuy nhiên, nhờ phản ứng nhanh chóng của Lý Trạm khi kịp thời phối hợp với Thái y viện, Tuần phòng doanh và thậm chí là Cấm quân, các biện pháp hữu hiệu đã được thực hiện trước khi dân chúng toàn thành chưa kịp phản ứng.

Điều này giúp kinh thành tránh được một trận đại họa.

Hai ngày sau, Đường Thứ đã trở về kinh thành.

Theo chỉ thị của Kỷ Khinh Châu, hắn ghé vương phủ trước để khám cho tiểu hoàng đế và Lý Trạm.

Không ngờ, Đường Thứ đưa ra một kết luận kinh người.

Hắn phát hiện tiểu hoàng đế đã sớm nhiễm bệnh và đã khỏi bệnh.

"Nhưng trước đó thái y chỉ nói là cảm lạnh thông thường, và trên người bệ hạ cũng không xuất hiện mẩn đỏ." Lý Trạm nói.

"Dịch bệnh này có mức độ nặng nhẹ khác nhau, nhẹ thì giống như cảm lạnh, thường rất khó phát hiện." Đường Thứ đáp: "Bệ hạ khá may mắn, bệnh đến nhanh mà cũng khỏi nhanh."

Lý Trạm nghe xong không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Vương gia, ngài chưa từng mắc bệnh này, tốt nhất vẫn nên cẩn trọng." Đường Thứ nhắc nhở.

"Ừ." Lý Trạm gật đầu rồi nói: "Ta không giữ ngươi lại nữa, mau tới Kỷ phủ đi."

Đường Thứ lại phải rời vương phủ, chưa kịp uống lấy một chén trà nóng🍵️, tiếp tục đi đến Kỷ phủ.

Sau khi Đường Thứ rời đi, tiểu hoàng đế trông có vẻ buồn bã.

Lý Trạm biế nó đang lo lắng cho Kỷ Trạch, và chính hắn cũng như vậy.

Những ngày qua, Lý Trạm dẫn theo Tuần phòng doanh bôn ba khắp nơi, bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

"Hoàng thúc... có phải là do con đã lây bệnh cho đệ ấy không?" Tiểu hoàng đế nhỏ giọng hỏi.

Lý Trạm nghe vậy sững sờ, đáp: "Chuyện đó không quan trọng, con đừng nghĩ ngợi nữa."

Tiểu hoàng đế mím môi, nước mắt lăn dài, rồi nói: "Nếu biết trước, con đã không rời khỏi cung. Bảo bảo còn nhỏ như vậy, tất cả là lỗi của con…"

"Tùng Nhi…" Lý Trạm cúi xuống nhìn nó, nói: "Đây không phải lỗi của con, không ai có thể biết trước chuyện này. Nếu bảo bảo biết con đang buồn, nó cũng sẽ không vui đâu."

Tiểu hoàng đế gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn rất thương tâm.

Đêm hôm đó, Lý Trạm trằn trọc không ngủ được, đứng dậy nhìn lại không thấy bóng dáng tiểu hoàng đế.

Hắn lo lắng bước ra khỏi phòng, thấy nó đang quỳ một mình dưới hành lang, hướng về bầu trời đêm cầu nguyện: "Các vị thần linh, chư tiên thánh hiền, xin các ngài hãy bảo vệ Kỷ Trạch bình an vô sự. Trẫm là chân long thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu các ngài bảo vệ đệ ấy, trẫm nhất định sẽ nỗ lực làm một vị hoàng đế tốt, vì hạnh phúc của bách tính thiên hạ."

Lý Trạm nghe vậy, trong lòng dâng lên nỗi xúc động. Hắn từng nghĩ tiểu hoàng đế vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng giờ khắc này lại cảm thấy hài tử nhỏ gầy trước mắt này, giống như trong nháy mắt trưởng thành.

Lý Trạm ngước nhìn bầu trời đêm, trong lòng khẩn cầu phép màu thật sự tồn tại để đáp lại lời cầu nguyện của họ.

Những ngày tiếp theo, sáng trưa chiều tối, Lý Trạm đều đến Kỷ phủ một chuyến.

Ban đầu, Kỷ Khinh Châu suýt nữa nổi giận với hắn, nhưng thấy hắn chỉ đứng ở xa không lại gần, mới yên tâm phần nào.

Theo lời của các thái y và Đường Thứ, loại dịch bệnh này không quá nguy hiểm, nhưng nếu người mắc bệnh còn quá nhỏ thì lại là chuyện khác. Kỷ Trạch vừa nhỏ tuổi, lại mắc bệnh cấp tính, nên tình hình không mấy khả quan.

Bảy ngày sau, cơ thể tiểu tử kia đã gầy rộc đi, còn Kỷ Khinh Châu cũng mỏi mòn vì lo lắng, cũng gầy sọp đi trông thấy.

Đêm đó, Đường Thứ nói với Kỷ Khinh Châu: "Hai ngày tới sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu vượt qua được thì sẽ qua khỏi."

Nửa đêm, tình trạng của đứa bé vẫn ổn định, nhưng gần sáng, đột nhiên bắt đầu thở gấp và khóc không ngừng.

Kỷ Khinh Châu ôm con dỗ dành rất lâu, đứa bé khóc đến đứt hơi, cuối cùng dường như đã kiệt sức…

"Nó có phải rất khó chịu không?" Kỷ Khinh Châu hỏi Đường Thứ.

"Ừ." Đường Thứ từ trước đến giờ vốn không giỏi an ủi người khác, thấy sinh tử nhiều nên lòng cũng trở nên cứng rắn, đáp: "Công tử nên chuẩn bị tinh thần, ta e là tám phần không chịu đựng được đến hừng đông."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy, mắt đỏ hoe, cúi xuống nhìn Kỷ Trạch trong vòng tay mình.

Gương mặt nhỏ nhắn sau khi gầy đi trở nên sắc nét, lộ rõ vài nét giống cả Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm.

Kỷ Khinh Châu nhìn con thật lâu, giọng khàn đi: "Hãy đến vương phủ… báo với Vương gia một tiếng."

Nghe vậy, Đường Thứ lập tức bảo người đến vương phủ ngay trong đêm để thông báo cho Lý Trạm.

Lý Trạm đã thức trắng đêm, vừa từ Tuần phòng doanh về đến vương phủ lúc trời sắp sáng.

Hắn chưa kịp nghỉ ngơi thì nghe tin từ Kỷ phủ.

Hắn khựng lại trong thoáng chốc, khi quay người lại thì lỡ va vào chiếc chén sứ thanh hoa trên bàn, chén rơi xuống vỡ vụn. Lý Trạm vô thức cúi xuống nhặt, ngón tay bị mảnh sứ cứa vào chảy máu, lúc này mới lấy lại chút lí trí.

Hắn không thể hoảng loạn, nếu không thì Kỷ Khinh Châu biết phải làm sao?

Lý Trạm hít sâu một hơi, kìm nén mọi nỗi hoảng sợ và đau đớn trong lòng.

Tại Kỷ phủ.

Tiểu tử sau cơn khóc lớn lại nôn một trận, Đường Thứ liền bế nó ra khỏi vòng tay của Kỷ Khinh Châu và đặt lên giường.

Kỷ Khinh Châu đứng bên giường, im lặng không nói, cả người như rơi vào trạng thái mất hồn.

Mấy ngày nay, Kỷ Khinh Châu không có giây phút nào an lòng, vậy mà vẫn không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này.

Cậu đã nhiều lần nhìn chằm chằm vào lồng ngực nhỏ bé của đứa trẻ, lo lắng rằng chỉ sợ một giây sau, nhịp thở ấy sẽ ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, Kỷ Khinh Châu cảm thấy có hơi ấm từ phía sau, có người ôm cậu vào lòng. Cậu quay đầu lại nhìn, phát hiện đó là Lý Trạm. Phản xạ đầu tiên của cậu là muốn đẩy người kia ra, nhưng Lý Trạm lại càng ôm chặt hơn.

"Ta đã sắp xếp xong mọi chuyện trong kinh thành rồi, ngươi không cần lo lắng." Lý Trạm nói khẽ.

Ý của hắn là, ngay cả khi chính hắn có bị lây bệnh thì kinh thành cũng sẽ không rơi vào rối loạn.

Kỷ Khinh Châu xoay người lại ôm lấy Lý Trạm, cảm giác căng thẳng trong lòng cậu bỗng chốc dịu xuống.

Cậu gục đầu vào vai Lý Trạm, khóc đến run rẩy cả người, Lý Trạm cứ thế ôm cậu thật chặt, ánh mắt nhìn đứa bé đang nằm trên giường.

Lần này, Lý Trạm dẫn cả tiểu hoàng đế đi cùng, vì người đưa tin nói rằng đứa bé có thể sẽ không sống được tới hừng đông… Nên không đành lòng tước đi cơ hội gặp mặt đứa bé lần cuối của tiểu hoàng đế.

"Đường đại phu , ta có thể hát cho bảo bảo nghe một bài không?" Tiểu hoàng đế ngồi bên mép giường, nắm lấy tay đứa bé, quay đầu hỏi Đường Thứ.

Đường Thứ định nói rằng dù có hát thì đứa bé cũng không thể nghe thấy, nhưng cái miệng kia của hắn cũng tích đức một chút, đáp: "Cứ hát đi."

Thế là, tiểu hoàng đế ngồi bên giường, chậm rãi cất giọng hát.

Nó hát một bài đồng dao mà trước đây Kỷ Khinh Lan đã dạy, không ngờ nó lại nhớ mãi.

Giọng hát trong trẻo của trẻ con nhẹ nhàng cất lên, dường như mang theo một sức mạnh âm thầm nào đó. Đứa bé đang thở dốc trước đó, dần yên lặng hơn nhiều, đôi mày nhỏ cũng giãn ra.

"Ngủ rồi." Đường Thứ bắt mạch rồi nói: "Mấy ngày rồi mới có được giấc ngủ an lành."

Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đứng bên cạnh giường, lặng lẽ nghe tiểu hoàng đế hát đi hát lại bài đồng dao đó cho đến khi trời sáng.

Khi trời sáng, Đường Thứ lại bắt mạch cho tiểu tử kia.

Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đều hồi hộp đến nỗi không dám hỏi, chỉ sợ nhận được tin xấu.

"Cũng không tính là hoàn toàn sống lại, nhưng có thể kéo dài thêm một ngày là tốt rồi." Đường Thứ nói xong liếc nhìn tiểu hoàng đế đang nhìn mình, rồi từ bi nói thêm: "Hôm nay nhìn có vẻ khá hơn hôm qua, là dấu hiệu tốt."

Đường Thứ đã nói vậy, chứng tỏ mọi chuyện đang dần tốt lên, vì với tư cách một đại phu, hắn chưa bao giờ cho người bệnh và gia đình hy vọng quá lớn.

Quả thật, ba ngày liền, tình trạng của đứa bé ngày một cải thiện.

Đến ngày thứ ba, đứa bé đã có thể chơi cùng tiểu hoàng đế, sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như trước.

Hôm đó, Lý Trạm đốt cho Kỷ Khinh Châu một nén hương an thần, để y ngủ một giấc thật ngon.

Hắn lo lắng nếu Kỷ Khinh Châu cứ mãi không ngủ thì sẽ kiệt sức mà sinh bệnh...

Kỷ Khinh Châu ngủ một giấc một ngày một đêm, lúc cậu tỉnh lại là buổi chiều ngày hôm sau.

Lúc này, Lý Trạm đang ở bên ngoài nói chuyện với Trì Châu, Kỷ Khinh Châu liền rón rén đi đến chỗ ở của tiểu tử kia. Vừa bước vào, cậu thấy tiểu hoàng đế đang gục bên giường ngủ say sưa, còn đứa bé thì tỉnh, một tay đang nghịch lọn tóc của tiểu hoàng đế.

Kỷ Khinh Châu nhẹ nhàng "giải cứu" tóc tiểu hoàng đế ra rồi bế nó lên giường để nó ngủ thoải mái hơn. Đúng lúc này, bên tai cậu đột nhiên truyền đến tiếng cười ngây ngô của tiểu tử kia.

"Đã biết cười rồi, lần này là khỏe thật rồi, sẽ không còn dọa cha nữa chứ?" Kỷ Khinh Châu nói nhỏ.

Đứa bé nhìn cậu, vươn tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy, rồi bập bẹ gọi: "Cha…"

Tiếng gọi hơi nhỏ, gần như không thể nghe rõ, nhưng Kỷ Khinh Châu chắc chắn rằng đứa bé đã gọi mình là "cha".

Khoảnh khắc ấy, bao cảm xúc dồn nén trong lòng cậu trào ra, mắt cậu đỏ hoe.

Con trai cậu đã biết gọi cha rồi!

Nhưng mà chẳng có ai chứng kiến được khoảnh khắc đó, cho nên không ai tin lời Kỷ Khinh Châu, thậm chí ngay cả Lý Trạm cũng bảo có lẽ cậu nghe nhầm.

"Ta thực sự không nghe nhầm!" Kỷ Khinh Châu kiên quyết nói.

Tiểu hoàng đế lúc này đã tỉnh dậy, chớp mắt nhìn Kỷ Khinh Châu cười.

"Tùng Nhi đã nghe thấy, đúng không?" Kỷ Khinh Châu quay sang tiểu hoàng đế hỏi: "Tùng Nhi có thể làm chứng, bảo bảo thật sự gọi ta là cha mà!"

Tiểu hoàng đế gãi đầu, cầm tay đứa bé rồi bối rối nói: "Con nghe thấy, bảo bảo kêu là ca ca cơ."

Lý Trạm nghe xong, không nén nổi bật cười.

Kỷ Khinh Châu cạn lời, không ngờ tiểu hoàng đế lại "phản bội" mình như vậy.

Khi sức khỏe của Kỷ Trạch dần ổn định, tình hình kinh thành cũng từ từ trở lại bình thường.

Kỷ Khinh Châu sau vài ngày nghỉ ngơi đã hồi phục, liền tìm Đường Thứ bàn bạc một chút.

Cậu không rõ bệnh dịch này là gì, nhưng cảm giác khá giống với "bệnh đậu mùa" mà cậu từng nghe, bèn kể cho Đường Thứ về cách mà người hiện đại ngừa đậu mùa bằng "vắc-xin."

Dù cậu không biết cách làm cụ thể, nhưng vì những người từng mắc bệnh này sẽ không bị tái nhiễm, nên hy vọng nguyên lý tương tự có thể giúp ngăn ngừa dịch bệnh. Chỉ là việc tìm ra cách thực hiện thì đành trông chờ vào tay nghề của vị "thần y" Đường Thứ này…

Kỷ Khinh Châu vẫn mãi canh cánh về tiếng gọi "cha" hôm đó, vì không ai làm chứng cho cậu.

Lý Trạm không phải không tin, nhưng trong lòng vẫn có chút "ganh đua" với Kỷ Khinh Châu nên cố tình chọc ghẹo.

Cho đến không lâu sau, Lý Trạm vô tình nghe thấy đứa bé líu lo gọi một tiếng "cha", lần này đến lượt Lý Trạm kích động.

"Ta thật sự nghe thấy nó gọi ta mà." Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Châu, "Rất rõ ràng."

Kỷ Khinh Châu cười đáp: "Thật không? Ta không tin."

Tiểu hoàng đế cười hớn hở bước đến, lên tiếng: "Con có thể làm chứng."

"Tùng Nhi cũng nghe thấy, đúng không?" Lý Trạm vội vàng xin giúp đỡ.

Tiểu hoàng đế cười càng tươi, nói: "Con nghe thấy bảo bảo kêu ca ca."

Lần này đổi lại Kỷ Khinh Châu "hả hê khi người gặp họa".

Lý Trạm: …

Trong lòng đau khổ.