Đại tổng quản - Chương 72

Chương cuối

Chương 72-CC

Lý Trạm ở bên cạnh bình phong đợi gần nửa canh giờ, bên trong mới truyền đến giọng nói của Đường Thứ, cho hắn vào.

Cùng lúc đó, Quả Tử cùng hai hạ nhân khác thu dọn tất cả đồ đạc Đường Thứ đã dùng.

Lúc Lý Trạm bước đến bên giường, bởi vì quá căng thẳng chân có chút loạng choạng. Phía sau bình phong còn vương mùi máu tươi, không quá nồng nhưng bởi vì biết đây là máu của Kỷ Khinh Châu, cho nên Lý Trạm vô cùng nhạy cảm.

"Khinh Châu..." Lý Trạm tiến đến bên giường, đưa tay nắm lấy tay Kỷ Khinh Châu, ghé vào bên tai hắn khẽ gọi một tiếng.

"Không nghe được đâu, chắc phải ngủ một hai canh giờ nữa." Đường Thứ nói.

Lý Trạm nghe vậy gật đầu, vẻ mặt căng thẳng mà đánh giá Kỷ Khinh Châu từ đầu đến chân, giống như là không yên tâm.

Lúc này, mắt Kỷ Khinh Châu nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt có hơi tái nhợt, Lý Trạm chỉ cần nghĩ đến việc Kỷ Khinh Châu chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, trong lòng liền khó chịu. Nhất là nhìn thấy Kỷ Khinh Châu nhíu mày, giống như trong giấc ngủ vẫn còn đang chịu đựng đau đớn.

Đường Thứ thấy hắn như thế, nói: "Vương gia chỉ cần nhìn một cái là đủ rồi, không cần ở chỗ này canh chừng, chờ khi hắn tỉnh sẽ có nhiều việc để làm, lớn nhỏ đều cần người chăm sóc, ta khuyên vương gia nên đi nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi, chờ hắn tỉnh lại ta cho người đi gọi ngài là được."

"Không cần, bổn vương sẽ ở đây chờ hắn tỉnh." Lý Trạm nói.

Đường Thứ biết hắn có lẽ sẽ không nghe khuyên nhủ, cũng không nói thêm gì, chỉ dặn dò người canh gác bên cạnh mấy câu liền đi nghỉ ngơi.

Tin tức Kỷ Khinh Châu sinh con đã sai người đưa tới Kỷ phủ, huynh muội Kỷ Khinh Lan và Kỷ Khinh Hoài cùng với Đồ Đại Hữu không lâu sau đã có mặt. Kỷ Khinh Châu còn hôn mê, hơn nữa Lý Trạm ở bên cạnh trông nom, bọn họ cũng không tiện quấy rầy, liền ở bên ngoài đùa giỡn với đứa bé.

Nhóc con tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng rất hoạt bát, cũng không thích khóc la, trông vô cùng đáng yêu.

Chỉ là bây giờ còn quá nhỏ, ngũ quan còn chưa nảy nở, cũng không nhìn ra được nó giống ai.

"Người ta nói cháu trai giống cậu, đứa bé này tám phần sẽ giống đại ca." Kỷ Khinh Lan cười nói.

"Ta và Khinh Châu vốn cũng có vài phần giống nhau, giống ta không phải là giống hắn sao?" Kỷ Khinh Hoài nói.

Tiểu hoàng đế ở một bên nghe vậy nhíu mày nói: "Nhưng... ngươi đâu phải cữu cữu của bảo bảo đâu!"

Tiểu hoàng đế trong lòng vô cùng bối rối, thầm nghĩ Châu Châu là phụ thân của bảo bảo, huynh trưởng của Châu Châu phải là đại bá của bảo bảo mới đúng!

Kỷ Khinh Hoài và Kỷ Khinh Lan đều không biết tại sao nó nói vậy, không hẹn mà cùng nhìn tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế ung dung nói: "Bảo bảo rõ ràng giống ta nhất, các ngươi nhìn xem, mặt của nó nhỏ như vậy, không phải giống ta nhất sao?"

Hai huynh muội nghe vậy bật cười, vội nói: "Đúng đúng đúng, bảo bảo giống bệ hạ nhất."

Tiểu hoàng đế nghe vậy liền vui vẻ, lộ ra vẻ vừa lòng thoả ý...

Kỷ Khinh Châu ngủ chưa tới hai canh giờ đã tỉnh lại.

Lúc cậu tỉnh lại, tác dụng của thuốc đã hết, cơn đau từ vết thương dưới bụng từng đợt truyền đến, đau đến mức muốn ngất đi lần nữa.

"Ngươi tỉnh rồi? Còn đau không?" Lý Trạm thấy hắn cuối cùng cũng tỉnh, vừa kích động vừa lo lắng, vội hỏi.

"Không phải đau..." Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn y, khàn giọng nói: "Là đau gần chết rồi!"

Lý Trạm nghe vậy lòng nóng như lửa đốt, vội vàng sai người gọi Đường Thứ tới.

Đường Thứ đã cho người sắc thuốc xong, đem thuốc đưa cho Lý Trạm, để hắn đút cho Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu chịu đựng cái vị đắng muốn chết kia uống gần nửa chén thuốc, nhưng bởi vì đang nằm nên suýt nữa bị sặc thuốc, Đường Thứ sợ hắn lại sặc nữa làm vết thương nứt ra, liền không cho hắn uống tiếp.

"Không uống sẽ tiếp tục đau sao?" Lý Trạm hỏi.

"Uống cũng sẽ đau tiếp thôi, không còn cách nào khác, chịu đựng đi." Đường Thứ nói với Lý Trạm: "Vương gia có thể nghĩ cách dời đi sự chú ý của hắn, còn nữa... người mới sinh xong tính tình đều không tốt, vương gia cần phải chuẩn bị tâm lý."

Lý Trạm nghe vậy vẻ mặt lo lắng gật đầu.

Hắn không lo lắng chuyện Kỷ Khinh Châu tính tình thất thường, tệ lắm cũng chỉ là đánh chửi hắn vài câu mà thôi, hắn chỉ lo lắng Kỷ Khinh Châu bị đau.

Nhưng xưa nay bất luận nam nhân hay nữ nhân sinh con không ai mà không đau.

Chỉ tiếc là hắn không thể thay y chịu đựng con đau này...

"Ta bảo bọn họ ôm đứa bé đến cho ngươi xem nhé." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng nghe vậy vẫn gật đầu.

Lý Trạm lập tức đón lấy đứa bé từ trong tay Tiểu Sơn, ôm đến trước mặt Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn qua, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia còn chưa rõ ràng, căn bản nhìn không ra cái gì.

Lần đầu tiên làm cha, cảm giác vô cùng kỳ diệu, tràn đầy mới mẻ và vui sướng.

Nhưng lúc này vết thương của cậu đau quá, thực sự không có tâm trí để cảm nhận niềm vui này...

"Là con trai hay con gái?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên vẻ bối rối.

Kỷ Khinh Châu thấy thế quả thực nói không nên lời, thầm nghĩ đứa bé đã sinh ra được nửa ngày rồi, vậy mà ngươi làm "mẫu thân" lại không biết là trai hay gái sao?

"Là con trai." Tiểu Sơn vội lên tiếng giải vây cho Lý Trạm.

Lý Trạm vốn định kéo tã ra xem, nghe vậy mới dừng tay.

"Con trai, trông giống ngươi, rất đẹp." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu cười khổ nói: "Trẻ con mới sinh thì có gì mà đẹp, làm sao có thể giống ta?"

Lý Trạm nghe vậy vội nói: "Đúng là không giống ngươi, xấu thì nhất định là giống bổn vương."

"Ai nói bảo bảo không đẹp, rõ ràng rất đẹp, là bảo bảo đẹp nhất con từng thấy, hoàng thúc và Châu Châu không thể nói nó không đẹp, nó sẽ không vui." Tiểu hoàng đế bên cạnh nghe vậy bĩu môi nói: "Hơn nữa bọn họ đều nói bảo bảo giống ta, làm sao có thể không đẹp được chứ!"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhịn không được bật cười, nhưng vừa cười liền động đến vết thương, đau đến mức hít vào một hơi khí lạnh.

Lý Trạm sợ tiểu hoàng đế ở đây lại chọc Kỷ Khinh Châu cười, liền dỗ nó đi thiên điện, sau đó Tiểu Sơn cũng bế đứa bé đi thiên điện.

Vết thương trên người Kỷ Khinh Châu khôi phục khá nhanh, ngày đầu còn rất đau, đến ngày thứ hai đã bớt đau hơn rất nhiều. Lý Trạm cả ngày canh giữ bên cạnh cậu, gần như nửa bước không rời, chuyện chăm sóc đều tự mình làm, không giao cho người khác.

Khi vết thương dần dần lành, mỗi ngày Kỷ Khinh Châu đều phải xuống giường vận động theo lời dặn của Đường Thứ.

Yêu cầu này nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đối với người vừa làm "phẫu thuật" như Kỷ Khinh Châu mà nói, đúng là khổ hình. Nhất là lúc bắt đầu, chỉ riêng việc xuống giường thôi cũng đủ khiến cậu đau đến mức suýt ngất đi.

Lý Trạm mỗi ngày đau lòng không thôi, nhưng nhớ đến những hậu quả không tốt mà Đường Thứ đã nói, không dám nuông chiều Kỷ Khinh Châu chút nào, mỗi ngày đều ép Kỷ Khinh Châu vận động. Cái loại vận động chết người này kéo dài 7-8 ngày, Kỷ Khinh Châu mới xem như vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.

Từng ngày từng ngày trôi qua, tiểu tử kia cũng dần dần lớn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa hơn, da dẻ từ đỏ hồng ban đầu cũng dần chuyển sang trắng mịn đặc trưng của trẻ sơ sinh, và đôi mắt đen láy sáng ngời, khi chớp chớp nhìn người vô cùng đáng yêu, khiến ai nấy đều yêu thích.

Tiểu hoàng đế mỗi ngày trầm mê trong sự đáng yêu của tiểu tử kia gần như không thể thoát ra, ngay cả Cung thục cũng không muốn đi.

Sau đó dưới yêu cầu cưỡng chế của Lý Trạm, đổi thành đến Cung thục một ngày, cho nghỉ một ngày đến vương phủ.

Trong tất cả những người trong vương phủ, người "để tâm" đến tiểu tử kia nhất chính là tiểu hoàng đế.

Chỉ vì ngày đó Đường Thứ trong lúc vô tình nói một câu, em bé còn nhỏ không thể sờ tới sờ lui, thế là tiểu hoàng đế cả ngày ngoan ngoãn ngồi bên cạnh dỗ dành dỗ dành chơi đùa với nó, cũng rất ít sờ vào em bé, thậm chí lúc người khác muốn sờ, nó đều phải "nghiêm lệnh" bắt người ta rửa tay, không được mạnh tay, không được sờ lâu...

Tóm lại tiểu hoàng đế làm ca ca còn xứng chức hơn cả Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu!

Khi tiểu tử kia tròn mười ngày tuổi, Kỷ Khinh Hoài cùng Kỷ Khinh Lan mang theo chiếc khóa vàng đã chuẩn bị cho tiểu tử kia tới vương phủ, Kỷ Khinh Lan rất thích trẻ con, hận không thể mỗi ngày đều đến thăm, nhưng Kỷ Khinh Hoài sợ nàng quá đường đột, vẫn luôn ngăn cản, cho tới hôm nay mới cùng nhau tới đây.

Kỷ Khinh Hoài làm người trầm ổn chu đáo, hắn còn không biết Lý Trạm có dự định gì đối với đứa bé này, sợ hai huynh muội tới quá thường xuyên bị điều tiếng, tạo thêm phiền toái cho Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu. Nhất là Kỷ Khinh Châu, hắn không hy vọng đệ đệ mình gặp khó xử trước mặt Lý Trạm.

Lúc Kỷ Khinh Lan và Đồ Đại Hữu ở thiên điện trêu chọc hài tử, Kỷ Khinh Hoài nháy mắt với Lý Trạm, ý bảo đi ra ngoài nói chuyện riêng.

Cái chân bị thương của hắn đã hồi phục khá tốt, ra ngoài không cần dùng xe lăn gỗ nữa, chỉ cần chống gậy.

Kỷ Khinh Châu nhìn theo hai người, trong lòng có chút tò mò, nhưng không đi theo.

"Nhớ tới mấy tháng trước chúng ta còn cùng nhau tìm cách... May mà bản lĩnh chúng ta không lớn, không thể thành công, nếu không giờ phải hối hận chết mất." Đồ Đại Hữu nhìn tiểu tử kia cảm khái.

Kỷ Khinh Châu nhớ lại chuyện cũ không khỏi dở khóc dở cười, bây giờ nghĩ lại cứ như đang nằm mơ.

Nếu sớm biết sẽ như hôm nay, lúc trước cần gì phải làm việc vô ích như vậy... Nhưng đời người chính là như thế, không phải ai cũng cầm trong tay kịch bản, những băn khoăn và lo lắng kia, có lẽ từng quấy nhiễu cậu một thời gian, nhưng sau khi hồi tưởng lại, nhưng cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Nếu không phải từng trải qua bất an như vậy, thì hiện tại cũng chưa chắc đã biết trân trọng sự yên ổn này.

"Phải rồi, vết thương của huynh trưởng thế nào rồi?" Kỷ Khinh Châu hỏi Đồ Đại Hữu.

"Yên tâm đi, có ta chăm sóc, sẽ không để hắn tàn tật đâu." Đồ Đại Hữu an ủi.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy mới yên tâm, cậu nhìn về phía Đồ Đại Hữu, vết sẹo trên cổ Đồ Đại Hữu bây giờ đã mờ đi nhiều, không còn nổi bật như lúc mới về.

Đồng thời, Kỷ Khinh Châu nhận thấy Đồ Đại Hữu dường như không còn giống như trước nữa.

Tuy rằng vẫn là người mà cậu quen thuộc, nhưng trong ánh mắt đối phương lại có ánh sáng rực rỡ mà quá khứ không có...

Kỷ Khinh Châu âm thầm suy tư, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.

"Đệ cười cái gì?" Đồ Đại Hữu hỏi.

"Ta chỉ là... rất vui vẻ." Kỷ Khinh Châu từ đáy lòng nói.

Hai người nhìn nhau cười, không hẹn mà cùng nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt tại Nhạn đình mấy tháng trước...

Sau một thời gian dài, tất cả đều đã khác, nhưng bọn họ đều cảm thấy may mắn vì lúc trước có thể gặp được nhau, cùng nhau vượt qua đoạn đường khó khăn nhất...

Trong tiền sảnh, Lý Trạm sai người rót trà cho Kỷ Khinh Hoài.

Khi trong phòng chỉ còn hai người, Kỷ Khinh Hoài mới hỏi: "Vương gia tính toán thế nào?"

Lý Trạm hôm nay nhìn thấy Kỷ Khinh Hoài liền biết hắn muốn hỏi cái gì, vì thế suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Bổn vương biết lo lắng của ngươi, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không hành động lỗ mãng, càng không nhất thời bốc đồng mà để Khinh Châu vướng vào những rắc rối không cần thiết." Kỷ gia trước kia chính là vì Kỷ Thái phó làm quá tốt, ở trong triều có quá nhiều danh vọng, cho nên mới khiến Tiên đế kiêng kị. Chuyện trong triều bọn họ đều hiểu, cho dù không thẹn với lương tâm, nhưng cũng khó tránh khỏi lòng người suy đoán...

Hơn nữa địa vị của Lý Trạm quá cao, Kỷ Khinh Hoài không thể không lo lắng.

Lý Trạm đương nhiên cũng biết lo lắng của hắn, thực ra lo lắng của hắn cũng không ít hơn Kỷ Khinh Hoài.

"Ngài nghĩ như vậy, ta thật vui mừng." Kỷ Khinh Hoài nói, "Khinh Châu còn trẻ, vương gia... là một người trọng tình nghĩa, trước đây ta thực sự lo vương gia trong lúc bốc đồng, vì danh phận hư ảo đó mà đối đầu với cả triều đình."

Lý Trạm thản nhiên cười nói: "Bổn vương không sợ đối đầu với ai, nhưng không muốn vô duyên vô cớ làm hắn lo lắng. Huống hồ, tình cảm của bổn vương và hắn, không cần những thứ hư ảo này để chứng minh, có thể an ổn ở bên cạnh hắn, mới là điều quan trọng nhất đối với ta."

Kỷ Khinh Hoài nghe vậy xem như hoàn toàn yên tâm, không nói gì nữa.

Nếu là Lý Trạm của trước kia, bây giờ có người nguyện ý ở bên hắn cả đời, hắn sẽ lập tức nói cho cả thiên hạ, để ai ai cũng biết. Nhưng trải qua sự mài giũa ở kiếp trước và cái chết của Nhị hoàng tử, Lý Trạm càng hiểu rõ điều gì mới quan trọng, mới đáng quý trọng hơn.

Hắn tin rằng Kỷ Khinh Châu cũng nghĩ giống hắn.

Không lâu sau liền đến ngày đầy tháng của đứa bé.

Lý Trạm tổ chức tiệc đầy tháng cho đứa bé ở vương phủ, nhưng không công bố chuyện của đứa bé ra bên ngoài, tiệc đầy tháng cũng chỉ mời những người thân cận và tin cậy nhất.

Trong bữa tiệc ngoại trừ huynh muội Kỷ gia, còn có Đường Thứ, Trì Châu, thống lĩnh cấm quân Cố Nhất Hằng, và một vài thân tín của Lý Trạm ở trong triều. Kỷ Khinh Châu có chút bất ngờ khi Lý Trạm mời những người đó tới, nhưng nghĩ lại thì việc này chung quy cũng không thể giấu giếm cả đời, quyết định này của Lý Trạm hẳn là tính toán từ từ thẩm thấu, cuối cùng khiến các tiều thần vô thức chấp nhận việc này.

Hơn nữa, việc tiểu hoàng đế có mặt trong bữa tiệc, chứng tỏ lập trường vô cùng rõ ràng của Lý Trạm.

Những thân tín này đều hết lòng trung thành với Lý Trạm, đối với sự xuất hiện của đứa bé này không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, thực ra trong lòng bọn họ cũng đã sớm có suy đoán về mối quan hệ giữa Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, hôm nay chỉ là chứng thực suy đoán này mà thôi...

Theo ý của Lý Trạm, cuối cùng đứa bé theo họ Kỷ của Kỷ Khinh Châu, tên một chữ lấy chữ "Trạch".

Cái tên này là Lý Trạm nhờ Kỷ Khinh Hoài đặt, nói một đống ý nghĩa, nhưng Kỷ Khinh Châu một câu cũng không nhớ nổi.

Trong tiệc trăng tròn, Lý Trạm vô cùng vui vẻ, uống không ít rượu.

Qua ba tuần rượu, mọi người đều đã hơi say...

Trì Châu nhân lúc Kỷ Khinh Châu đi vệ sinh, bèn lẻn theo sau.

Kỷ Khinh Châu vừa bước ra khỏi nhà xí liền thấy hắn, giật mình hoảng sợ!

"Trì Thiếu khanh, ngươi uống bao nhiêu rồi?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Trì mỗ không dám uống nhiều, còn có chuyện muốn hỏi Kỷ tiểu công tử." Trì Châu vội nói.

Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói: "Chuyện gì mà lén lén lút lút như vậy?"

"Chuyện là... Trì mỗ muốn hỏi ngài và vương gia khi nào thành hôn?" Trì Châu nói: "Trì mỗ dù sao cũng là thuộc hạ của vương gia, lời này vượt quá bổn phận, không tiện hỏi ngài ấy, nên chỉ có thể tới làm phiền ngài."

Kỷ Khinh Châu nhướng mày nói: "Chúng ta không vội... Tránh cho triều thần có cơ hội bắt bẻ, chờ bệ hạ lớn hơn rồi hẵng tính."

"À." Trì Châu vẻ mặt thất vọng, nói: "Vậy chẳng phải là phải chờ rất lâu sao?"

Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Ừ, ngài gấp lắm à?"

Trì Châu vò đầu, trên mặt có chút đỏ, nói: "Thực không dám giấu, Trì mỗ... Đối với lệnh muội... Khụ..."

"Ồ..." Kỷ Khinh Châu hiểu ra, vội nói: "Kỷ gia chúng ta cũng không có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, gia phụ gia mẫu đều không còn, mặc dù ta và huynh trưởng muốn bảo vệ nàng, nhưng hôn sự phải do nàng đồng ý thì chúng ta mới có thể quyết định được. Nếu nàng không đồng ý..."

"Nàng ấy đồng ý mà." Trì Châu vội nói.

Kỷ Khinh Châu lại nói: "Vậy ngài cũng không cần tìm ta, cứ trực tiếp đến Kỷ phủ cầu hôn là được... Ngài cũng không cần lo lắng chuyện ta và huynh trưởng còn chưa thành thân, chúng ta không cổ hủ như vậy, ngài xem ta và vương gia còn chưa thành thân mà đã có con rồi..."

Kỷ Khinh Châu từng nghe nói có một số văn nhân coi trọng lễ nghĩa, nếu huynh trưởng chưa thành thân thì em gái không được cưới trước, cho nên y mới đến hỏi chuyện này. Nhưng Kỷ Khinh Châu cũng không bận tâm những thứ này, có lẽ Kỷ Khinh Hoài cũng sẽ không để ý, bởi vì Kỷ Khinh Châu thấy huynh trưởng của mình hiện giờ chưa có ý định thành thân, cũng không thể bởi vì việc này mà làm chậm trễ hôn sự của muội muội được!

Trì Châu:...

"Tất nhiên, các ngươi chưa thành thân thì không thể xằng bậy!" Kỷ Khinh Châu vội nói.

"Dạ dạ dạ dạ!" Trì Châu vội cam đoan.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Sơn chạy tới tìm Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu cũng không nói nhảm với Trì Châu, cùng Tiểu Sơn đi về.

"Tìm ta có việc gì?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Không có việc gì, lâu quá mà không thấy ngươi trở về, ta lo thân thể ngươi còn chưa hồi phục, không yên tâm nên đến xem." Tiểu Sơn nói.

Kỷ Khinh Châu nhìn Tiểu Sơn, mỉm cười, cảm thán: "Ngươi ở bên cạnh ta đã lâu, thật không nỡ để ngươi đến biệt uyển."

"Đến biệt uyển?" Tiểu Sơn mờ mịt hỏi: "Tại sao ta phải đến biệt uyển? Ta muốn ở lại vương phủ chăm sóc ngươi và tiểu công tử."

Kỷ Khinh Châu cười nói: "Ngươi cho là ta nỡ để ngươi đi sao? Còn không phải là vì nghe nói... Trong biệt uyển của vương gia, có một người chăn ngựa không biết nói chuyện, nghe nói hắn nuôi ngựa một mình rất cô đơn, cần một người phụ giúp, ta nghĩ ngươi rất phù hợp, thế nào, ngươi không muốn đi?"

Tiểu Sơn nghe vậy ngẩn ra, hốc mắt lập tức đỏ lên, mãi không nói nên lời.

Kỷ Khinh Châu đưa tay vỗ vai hắn, vẻ mặt tươi cười rời đi...

Kỷ Khinh Châu trở lại bữa tiệc liếc nhìn xung quanh, mới nhận ra hôm nay thiếu vắng hai người.

"Tần Tranh và Kỳ Cảnh Xuyên đâu?" Kỷ Khinh Châu hỏi: "Sao không thấy bọn họ?"

Lý Trạm đang cùng Kỷ Khinh Hoài uống rượu, nghe vậy cười, ghé vào bên tai Kỷ Khinh Châu nói gì đó, Kỷ Khinh Châu nghe xong vẻ mặt nói không nên lời.

Viện tử ở ngoại thành.

Hằng Quận vương ở chỗ này đã trải qua mấy tháng, bởi vì trước đây hắn từng có hành động tìm cái chết, Lý Trạm vì không để cho hắn tự sát, liền sai người cho hắn uống thuốc, lại để cho người chăm sóc thật tốt, cam đoan hắn có thể "Hảo hảo" sống sót.

Hắn vốn tưởng rằng, mình sẽ ngày qua ngày như vậy cho đến không biết bao lâu sau thực sự chịu không nổi dầu cạn đèn tắt...

Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, "Tam ca" của hắn lại tự mình đến thăm hắn hôm nay!

"Tam ca... ta biết sai rồi, ta không nên làm như vậy... van cầu ngươi thả ta đi, hoặc là giết ta!" Hằng Quận vương vừa nhìn thấy "Lý Trạm" giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, hận không thể nhất thời đứng lên dập đầu xin tha cho "Lý Trạm".

Lý Trạm mặc áo khoác màu đen đứng trong phòng xa xa nhìn hắn, giọng nói mang theo vài phần lạnh lùng nói: "Muộn rồi, ta đã cho ngươi cơ hội, chính ngươi cũng không quý trọng."

"Tam ca... Ta là đệ đệ ruột của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, phụ hoàng cùng hoàng huynh đều ở trên trời nhìn kìa." Hằng Quận vương nói.

"Lý Trạm" cười lạnh một tiếng nói: "Lúc ngươi cho người hại con ta, bọn họ cũng nhìn thấy, hiện giờ ta đối với ngươi như vậy, đã là rất nhân từ rồi."

Hằng Quận vương ánh mắt trì trệ, hỏi: "Cái gì... nhi tử?"

Người nọ nhàn nhạt cười, nói: "Vì tránh cho ngươi không có việc gì nguyền rủa hắn, bổn vương sẽ không nói cho ngươi biết tên của hắn, bất quá hôm nay hài tử đầy tháng, ngươi coi như là thúc thúc của hắn, bổn vương trước đây hứa hẹn hài tử đầy tháng thời điểm sẽ tới cho ngươi một chén rượu mừng, hôm nay nói được làm được..."

"Lý Trạm" dứt lời tiếp nhận chén rượu người phía sau đưa tới, đi tới trước mặt Hằng Quận vương tự mình đút cho đối phương.

Hằng Quận vương bị sặc rượu ho khan, vẻ mặt kia có vẻ vô cùng khiếp sợ...

"Mấy ngày nữa bổn vương cùng Khinh Châu đại hôn, còn có thể tới đưa chén rượu mừng cho ngươi, ngươi có thể chống đỡ được." Người nọ lại nói.

Hằng Quận vương khó có thể tin nhìn đối phương, một lát sau nói: "Ngươi nói bậy... Ta không tin, ngươi không phải tam ca ta, ngươi đang gạt ta, ngươi là ai?"

Người nọ không có ý định tiếp tục nói nhảm với hắn, xoay người rời khỏi phòng kia.

Ngoài phòng, Kỳ Cảnh Xuyên một tay chắp sau lưng, đứng ở cửa chờ.

"Thế nào? Có giống hay không?" Thanh âm Tần Tranh xuyên qua khuôn mặt "Lý Trạm" truyền đến.

Kỳ Cảnh Xuyên nhíu mày nói: "Sáu phần giống đi, cuối cùng quá đắc ý, thanh âm liền mất chừng mực, để cho hắn nghe ra."

Tần Tranh vội nói: "Không có việc gì, lần sau trở lại, ta giả trang thành Khinh Châu, đến lúc đó biểu tình của hắn khẳng định càng đặc sắc!"

Kỳ Cảnh Xuyên vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nếu không trở về, rượu mừng sẽ không chiếm được!"

"Không sao, chỉ cần Hằng Quận vương có thể uống được chén rượu mừng này, chúng ta có uống hay không cũng không sao." Tần Tranh vẻ mặt đắc ý nói: "Ngươi nói xem ta dịch dung có phải rất có thiên phú hay không, hôm nào ngươi dạy ta chút khó khăn cao hơn."

"Có thể a." Kỳ Cảnh Xuyên đáy mắt mang theo vài phần ý cười nói: "Độ khó cao nhất chính là giả nữ tử, bất quá ta đoán chừng ngươi giả không đến..."

"Làm sao có thể, ngươi đều có thể giả trang đến, ta vì sao không được!" Tần Tranh vẻ mặt không phục nói: "Ngày khác ta nhất định phải thử xem không thể!"

Kỳ Cảnh Xuyên cố nén cười giả vờ gật đầu có lệ, vẻ mặt không tin.

Tần Tranh bị hắn kích thích ý chí chiến đấu, hận không thể biểu diễn cho hắn một màn "Đại biến thanh xuân nữ lang"!

Kỳ Cảnh Xuyên dắt ngựa đi ở phía trước hắn, não bổ một chút bộ dáng Tần Tranh giả trang thành nữ tử, theo bản năng làm cái nuốt động tác...

Vương phủ.

Tiệc rượu qua buổi chiều liền giải tán.

Sau khi tiễn khách xong, Kỷ Khinh Châu mệt mỏi rã rời.

Lý Trạm bảo hắn vào nội điện nghỉ ngơi một lát, rồi lại không yên tâm, liền tự mình đưa người về tẩm điện.

Nhưng Lý Trạm lúc này một thân say rượu, sau khi đưa người trở về chính mình lại không muốn đi, lôi kéo Kỷ Khinh Châu hôn lại hôn, nói cái gì cũng không nỡ buông ra.

Kỷ Khinh Châu làm cho hắn hôn đến hô hấp đều không thoải mái, lúc này mới đẩy người ra một chút.

Lý Trạm đặt trán lên trán Kỷ Khinh Châu, thấp giọng nói: "Ta thật cao hứng... Cho tới bây giờ chưa từng cao hứng như vậy."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy cười cười, chủ động tiến tới hôn nhẹ lên môi Lý Trạm.

Lý Trạm lại nói: "Lời này cũng không đúng... Từ khi gặp được ngươi, ta mỗi ngày đều thật cao hứng, càng ngày càng cao hứng..."

"Đừng buồn nôn..." Kỷ Khinh Châu cười nói.

Lý Trạm nói: "Còn có chuyện buồn nôn hơn nữa, tôi còn chưa nói..."

Kỷ Khinh Châu bị hắn chọc cho dở khóc dở cười, sợ hắn ban ngày ban mặt khống chế không được chính mình, cũng không dám lại trêu chọc hắn.

Lý Trạm cũng không chịu bỏ qua, ôm người lại hôn lên...

Ngoại điện, tiểu hoàng đế chạy chậm vào vốn định tìm Kỷ Khinh Châu nói chuyện, lại xuyên thấu qua bình phong thấy được thân ảnh hai người ôm nhau.

Hắn cười hì hì, che miệng len lén chạy về thiên điện.

Trong thiên điện, tiểu tử kia đang tỉnh, có vẻ tinh thần không tệ.

Tiểu hoàng đế chạy đến trước mặt hắn, thấp giọng nói với hắn: "Ta nói cho ngươi một bí mật nhỏ, ngươi đừng nói cho người khác biết."

Lúc này Tiểu Sơn đang ở cách đó không xa bận rộn, tiểu hoàng đế thừa dịp Tiểu Sơn không để ý, vẻ mặt thần bí tiến tới nói với tiểu tử kia: "Ta vừa mới nhìn thấy Châu Châu cùng hoàng thúc... Chính là phụ thân ngươi cùng mẫu thân ngươi, bọn họ đang hôn nhẹ... Hì hì, ngươi nói xem có xấu hổ hay không?"

Tiểu tử kia vẻ mặt mờ mịt nhìn tiểu hoàng đế, cũng không biết nghe hiểu không.

Tiểu hoàng đế lại che miệng len lén nở nụ cười trong chốc lát, nói: "Nhưng mà hoàng thúc nói, chỉ có sau khi trưởng thành mới có thể hôn nhẹ, ta cùng cục cưng đều là tiểu hài tử, không thể hôn nhẹ. Nhưng ta là ca ca ngươi, ta có thể hôn nhẹ trán ngươi, hoàng thúc trước kia chính là hôn ta như vậy."

Tiểu hoàng đế dứt lời lại gần hôn nhẹ lên trán tiểu tử kia một cái, sau đó nhẹ giọng dỗ dành: "Hôn cái trán phải ngoan ngoãn ngủ, như vậy mới là cục cưng ngoan..."

Tiểu tử kia tuy rằng nghe không hiểu, nhưng một lát sau vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Tiểu hoàng đế ở một bên trông coi, không bao lâu sau cũng ghé vào giường thấp bên cạnh ngủ thiếp đi...

Kỷ Khinh Châu bị Lý Trạm làm cho buồn ngủ, hai người dứt khoát tới thiên điện.

Trên giường thấp tiểu hoàng đế ngủ đến vẻ mặt nước miếng, khóe miệng lại mang theo nụ cười ngây ngô ha hả, một bên giường trẻ con, tiểu tử kia cũng vù vù ngủ thiếp đi. Tiểu Sơn lấy một tấm thảm tới, Kỷ Khinh Châu nhận lấy nhẹ nhàng đắp lên người tiểu hoàng đế.

Trong lúc ngủ mơ tiểu hoàng đế hì hì cười, hàm hàm hồ hồ nói: "Xấu hổ mặt... Hắc hắc..."

Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm nhìn nhau, trên mặt hai người đều mang theo vài phần mờ mịt.

Trong viện, không biết từ lúc nào tuyết đã nổi lên.

Bông tuyết bay lả tả lặng lẽ rơi xuống, rất nhanh đã nhuộm trắng mặt đất.

Nhưng tầng tuyết trắng kia phủ trên mặt đất, chợt nhìn lại cũng không làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại tăng thêm vài phần ấm áp kiên định.

Kỷ Khinh Châu ra khỏi cửa điện, đứng dưới hành lang gấp khúc ngắm tuyết.

Lý Trạm chẳng biết lúc nào cũng đi theo, mở rộng áo khoác ôm người vào trong ngực.

"Chúng ta đắp cho Tùng Nhi một người tuyết đi." Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn Lý Trạm đề nghị.

Lý Trạm nhìn hắn, nhịn không được lại gần hôn một cái, lúc này mới nói: "Hắn thích tuyết, chờ hắn tỉnh ta mang theo hắn cùng nhau đắp, ngươi ở bên cạnh nhìn là được, cẩn thận đừng lạnh."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, lại nói: "Chờ sang năm, hai huynh đệ bọn họ có thể cùng nhau đắp người tuyết."

"Giờ này sang năm thân thể ngươi khỏe lại, đến lúc đó ngươi mang theo bọn họ đắp người tuyết, ta ở bên cạnh nhìn." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu cười cười, lại nói: "Vậy năm sau đổi ngươi mang theo bọn họ.”

"Được." Lý Trạm ôm cánh tay hắn nhịn không được siết chặt, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: "Không chỉ là năm sau, còn có mỗi một năm sau…"

<<Hết rồi 🌹🌹🌹>>