Đại tổng quản - Chương 73
Chương 73: Phiên ngoại 1 • Lý Trạm & Kỷ Khinh Châu • Thượng[1/3] 【 thành thân 】
Cuối năm công việc trong triều bận rộn, Lý Trạm gần như ngày nào cũng đi sớm về trễ.
Kỷ Khinh Châu thấy hắn vất vả bôn ba hàng ngày, nên định để hắn ở Anh Huy các một thời gian, đợi qua giai đoạn bận rộn này rồi lại trở về vương phủ. Nhưng đề nghị này đối với Lý Trạm mà nói hiển nhiên là không thể chấp nhận được, trừ phi hắn có thể đem Kỷ Khinh Châu và tiểu tử kia đến Anh Huy các, nếu không thì đánh chết hắn cũng không ngủ lại bên ngoài.
Nhưng hiện giờ thân thế tiểu tử kia chưa công bố ra bên ngoài, tùy tiện để nó tiến cung tất sẽ đưa tới lời đồn đại.
Hơn nữa bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, Lý Trạm cũng không nỡ để nó ra ngoài chịu lạnh, lỡ như bị cảm thì phiền phức.
"Trời còn chưa sáng ngài đã phải ra ngoài, bận đến tối mới trở về, ta sợ ngài vất vả sinh bệnh." Kỷ Khinh Châu nói.
"Chuyện này dễ thôi, ngươi biết cách làm cho bổn vương lên tinh thần mà..." Lý Trạm nói xong đi tới trước mặt Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nhìn qua tiểu tử đang ngủ say bên cạnh, đưa tay ngăn Lý Trạm, nói: "Đừng lộn xộn."
Lý Trạm không lộn xộn là không được, sau khi bị Kỷ Khinh Châu ngăn cản liền thay đổi phương thức tiến lại gần, bắt người lại hôn đủ mới thôi.
Theo lời dặn dò của Đường Thứ, vì Kỷ Khinh Châu sinh mổ cho nên hai người ít nhất trong ba tháng không được "gần gũi". Lúc Đường Thứ nói lời này vẻ mặt đầy ẩn ý, Lý Trạm không hiểu sao lại thấy trên mặt hắn có chút vẻ hả hê.
Dù sao, khi hai người đang ở giai đoạn mặn nồng, hàng ngày bên nhau mà không thể tiến thêm một bước, quả là một giày vò rất lớn.
Nhưng mà điều Đường Thứ không biết chính là, ngoại trừ buổi tối "làm ra" đứa bé kia thì bọn họ thực sự chưa bao giờ "gần gũi" nữa. Hai người ở trong mắt người khác như keo sơn gắn bó, chỉ có bọn họ mới biết mình có bao nhiêu "thuần khiết".
"Lát nữa cùng đi tắm đi." Lý Trạm ghé vào tai Kỷ Khinh Châu nói.
Kỷ Khinh Châu nói: "Trước khi ngài về, ta đã tắm rồi."
Lý Trạm nghe vậy có hơi thất vọng, lại nói: "Tắm với bổn vương một lần nữa đi, đã lâu không được nhìn kỹ ngươi, có chút nhớ ngươi."
Kỷ Khinh Châu nhớ tới chuyện bọn họ làm mấy ngày trước khi hai người cùng nhau tắm chung, trên mặt không khỏi đỏ lên.
"Ngài mệt quá rồi, thôi đi." Kỷ Khinh Châu nói.
"Ngươi giúp ta thì ta sẽ không mệt." Lý Trạm kéo Kỷ Khinh Châu không buông tay, ánh mắt lộ ra khát vọng không thèm che giấu.
Kỷ Khinh Châu cuối cùng là chịu không nổi hắn nài nỉ, cùng hắn đi phòng tắm.
Khi hai người bước ra, trời đã khuya, Kỷ Khinh Châu mệt đến mức cổ tay mỏi nhừ.
Thời gian thoáng cái trôi qua, Lý Trạm bận rộn đến ngày giao thừa, cuối cùng mới có cơ hội nghỉ ngơi.
Ngày giao thừa, sau khi Lý Trạm bãi triều liền dẫn tiểu hoàng đế cùng trở về vương phủ.
"Châu Châu! Bảo bảo!" Tiểu hoàng đế vừa vào cửa lớn vương phủ liền chạy nhanh vào trong, còn vừa chạy vừa vui vẻ kêu to Kỷ Khinh Châu cùng tiểu tử kia, làm kinh động cả vương phủ.
Lý Trạm đi phía sau giữ lấy nó, nói: "Qua năm là sáu tuổi rồi, chững chạc một chút."
Tiểu hoàng đế vội vàng kiềm chế cảm xúc, nhưng gương mặt nhỏ vẫn không giấu được sự vui vẻ.
Trong phòng, Kỷ Khinh Châu đang dựa vào bên giường ngủ gật, thấy hai người trở về mới tỉnh táo một chút.
Tiểu hoàng đế chào hỏi cậu xong liền đi thẳng đến cái nôi của đứa bé, động tác trêu đùa đứa bé rất thuần thục.
"Được nghỉ rồi sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi Lý Trạm.
"Ừ, nghỉ bảy ngày..." Lý Trạm liếc mắt nhìn tiểu hoàng đế, thấy đối phương không nhìn sang bên này liền lại gần hôn lên môi Kỷ Khinh Châu, sau đó mới nói tiếp: "Trước mùng bảy không cần vào triều."
Kỷ Khinh Châu cuối cùng cũng thở phào, vui đùa nói: "Sao ngài không nghỉ đến mười lăm luôn, dù sao lúc nào vào triều đều do ngài định đoạt mà."
"Ngày vào triều lại có thể hoãn, nhưng việc trong triều không thể hoãn, nếu thực sự đến mười lăm mới vào triều, đến lúc đó ta lại phải bận rộn suốt mười ngày nửa tháng không ngơi nghỉ." Lý Trạm ngồi bên cạnh Kỷ Khinh Châu, nhìn về phía tiểu hoàng đế nói: "Để Tùng Nhi cứng cáp hơn chút, tốt nhất 16 tuổi... Không, tốt nhất 13 tuổi tự mình chấp chính, đến lúc đó bổn vương cũng không cần lao lực như vầy nữa."
Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm, trong nháy mắt cảm thấy có chút đau lòng.
Công chức kiệt xuất Lý Trạm còn phải làm việc thật nhiều năm nữa!
"Vài ngày nữa chờ thân thể ngươi hồi phục, ngươi đến giúp ta thì tốt quá." Lý Trạm nói.
"Ngài không sợ người khác bàn tán à?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm nói: "Ngươi không có công danh trên người, đến Anh Huy các làm môn khách của bổn vương, ai cũng không thể bắt bẻ được, trừ phi... chuyện của đứa bé bị công khai, lúc đó triều thần chắc chắn sẽ làm ầm lên."
Lý Trạm không sợ bọn họ làm ầm, nhưng cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Con muỗi chích không chết người, nhưng lại phiền chết người...
"Nếu chuyện đứa bé bị lộ ra, e rằng không chỉ đơn giản làm ầm một trận là xong đâu." Kỷ Khinh Châu thở dài, quay đầu nhìn tiểu hoàng đế, nói: "Tùng Nhi và Trạch Nhi quá thân cận, chắc chắn sẽ phạm vào kiêng kị của rất nhiều người, nói không chừng ngay cả Thái hậu nương nương cũng phải ra ngoài nói chuyện. Chúng ta không thẹn với lương tâm nhưng nó không nên gánh chịu những điều này."
Lý Trạm gật đầu dĩ nhiên hiểu ý của Kỷ Khinh Châu.
Nếu chuyện đó xảy ra, triều thần không chỉ làm phiền Lý Trạm, mà còn làm phiền đến tiểu hoàng đế.
Nhưng hai người cũng biết, chuyện này giấu được nhất thời, không giấu được cả đời.
"Không cần bận tâm những chuyện này, nếu tương lai có ngày đó, bổn vương sẽ tìm cách giải quyết." Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu gật đầu, biết lời này của Lý Trạm cũng không phải là để an ủi cậu, mà vì Lý Trạm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.
Từ sau khi Khâu gia gặp chuyện không may năm ngoái, Thái hậu vẫn đóng cửa lễ Phật gần như không gặp ai, yến tiệc ngày lễ ngày tết trong cung cũng đều hủy bỏ.
Giao thừa năm nay, tiểu hoàng đế ở lại vương phủ đón năm mới.
Đến mùng một, nó vào cung thỉnh an Thái hậu rồi trở về vương phủ, ở lại đó đến sáng mùng bảy mới cùng Lý Trạm vào triều.
Sau tết, trong triều lại bận rộn tiếp mấy ngày.
Cho đến khi sắp đến tết Thượng Nguyên mới bớt căng thẳng một chút.
Hôm đó Lý Trạm đặc biệt sai người treo đèn lồng trong vương phủ, làm cho toàn bộ vương phủ có vẻ rộn ràng hơn.
Tiểu hoàng đế biết hôm nay là ngày đi xem đèn lồng, đến bữa tối đã bắt đầu ngồi không yên.
Nhưng mà đến sau bữa tối, nó lại biết được tiểu tử kia còn quá nhỏ không thể đi ra ngoài, sắc mặt tiểu hoàng đế lập tức thay đổi, háo hức cùng hưng phấn trên người gần như biến mất.
Lý do nó muốn đi xem đèn lồng chỉ là để dẫn bảo bảo theo xem cùng.
Bảo bảo không thể ra ngoài, nó còn đi xem làm gì nữa chứ!
Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm nhìn nhau đều có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Khinh Châu dỗ nó một phen, tiểu hoàng đế mới miễn cưỡng đồng ý ra ngoài.
Trước khi đi, tiểu hoàng đế ghé vào bên nôi nói nhỏ rất lâu, đại khái là hứa với bảo bảo rằng huynh đi ra ngoài chơi một lát rồi về, hơn nữa còn giải thích rằng không phải huynh không muốn dẫn đệ theo, mà là vì phụ thân cùng mẫu thân của đệ không cho phép!
Lý Trạm:...
Kỷ Khinh Châu:...
Kinh thành vào ngày tết Thượng Nguyên vô cùng náo nhiệt, đèn lồng sáng rực khắp phố phường, soi rõ cả con đường.
Dân chúng lui tới đi theo tốp năm tốp ba, hoặc mang theo người nhà, làm cho khung cảnh nhộn nhịp càng thêm ấm áp.
"Haizz." Tiểu hoàng đế thở dài như người lớn.😮💨️
Đây là tết Thượng Nguyên đầu tiên sau khi bảo bảo ra đời, vậy mà không thể dẫn đệ ấy đi chung, thật đáng tiếc.
Kỷ Khinh Châu vốn định mua vài món đồ chơi thú vị cho tiểu hoàng đế để nó có thể tạm thời quên đi chuyện này. Nhưng mà sau khi tiểu hoàng đế mua 4-5 cái lồng đèn, thậm chí không còn hứng thú chơi nữa, liên tục giục Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm về nhà.
Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu liếc nhìn nhau, hiển nhiên còn chưa chơi đủ.
Cuối cùng không còn cách nào khác đành để Đổng Đống đưa tiểu hoàng đế về vương phủ trước...
"Hoàng thúc, Châu Châu, hai người không về cùng con sao?" Tiểu hoàng đế khó hiểu hỏi, "Bảo bảo còn đang ở nhà mà."
Kỷ Khinh Châu cười gượng, trong lòng bỗng cảm thấy có chút áy náy, thầm nghĩ tiểu hoàng đế thực sự vì cái nhà này trả giá quá nhiều!
"Chúng ta đi dạo thêm chút, để Đổng Đống đưa con về trước được không?" Lý Trạm hỏi.
Tiểu hoàng đế nhìn xung quanh, nói: "Con biết rồi... thúc và Châu Châu... muốn hẹn hò phải không?"
Lý Trạm vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết nó học được câu này ở đâu.
Tiểu hoàng đế vừa thấy vẻ mặt của Lý Trạm liền hiểu, cười khúc khích với hắn rồi đi theo Đổng Đống.
"Đi thôi, hiếm khi ra ngoài hẹn hò một lần." Kỷ Khinh Châu cười nói.
Lý Trạm nghe vậy cười khẽ, đưa tay nắm lấy tay Kỷ Khinh Châu.
Người qua kẻ lại trên đường dài không ai chú ý tới bọn họ.
Nhưng có thể nắm tay đi trước mặt người khác, trong lòng hai người không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch.
"Hai vị công tử, mua đèn Khổng Minh đi!" Chủ sạp bên đường nói với hai người: "Ước một điều ước, sẽ phù hộ hai vị sống lâu trăm tuổi!"
Kỷ Khinh Châu còn tưởng rằng ông ấy sẽ nói câu chúc như "bách niên giai lão" các loại, không ngờ lại là "sống lâu trăm tuổi", lập tức sửng sốt.
Ông chủ sạp thấy hai người nắm tay, trong lòng biết quan hệ hai người không bình thường, mặc dù chuyện nam nhân thân thiết với nhau ở Đại Du không phải là hiếm, nhưng đa phần đều không có danh phận, nhiều trường hợp chỉ là tuổi trẻ điên cuồng, không phải ai cũng đắm chìm trong đó mãi.
Cho nên người bình thường dù nhìn thấy như vậy cũng sẽ không dám chúc phúc lung tung.
"Còn phù hộ gì nữa?" Lý Trạm hỏi chủ sạp: "Nếu nói hay thì ta mua hết đèn Khổng Minh ở đây."
Chủ sạp vừa nghe tiền đến thì lòng cũng sáng ra, vội cất cao giọng nói: "Phù hộ hai vị công tử bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm."
Lý Trạm nghe xong liền nở nụ cười, lấy ra một thỏi bạc đưa cho ông ấy, hỏi: "Có đủ không?"
"Đủ đủ đủ, công tử gia ra tay hào phóng, tiểu nhân lại chúc hai vị công tử hạnh phúc mỹ mãn, ngọt ngào như mật, hòa thuận vẹn toàn..." Chủ sạp nhận bạc xong hận không thể đem hết lời cát tường đều nói ra.
Lý Trạm quay sang nhìn Kỷ Khinh Châu, thấy trên mặt y hiện lên nụ cười, liền cảm thấy thỏi bạc này dùng rất đáng giá.
Hai người sau đó chỉ lấy một cái đèn, số còn lại để cho chủ quán tùy ý phát cho những người qua lại trên đường.
"Thả đèn này không an toàn, nếu gió thổi sẽ dễ gây cháy." Kỷ Khinh Châu nhắc nhở.
"Hôm nay không có gió, ngươi yên tâm đi." Lý Trạm cười nói: "Nếu ngươi không yên tâm, ta bảo bọn họ đi nhắc nhở Tuần phòng doanh chú ý một chút."
Kỷ Khinh Châu biết vào tết Thượng Nguyên thì người của Tuần phòng doanh sẽ cẩn thận hơn thường ngày, biết rõ tầm quan trọng của việc phòng cháy, nên mới yên tâm hơn.
Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu cùng nhau thắp sáng ngọn đèn Khổng Minh.
Hai người nhìn nhau một lát, trong ánh mắt đều phản chiếu ánh lửa và khuôn mặt của nhau.
"Khinh Châu, chúng ta thành thân đi!" Lý Trạm đột nhiên nói.
Kỷ Khinh Châu giật mình, tay vô thức buông ra, đèn Khổng Minh liền lặng lẽ bay lên bầu trời.
Đèn Khổng Minh mà Lý Trạm nhờ chủ sạp phát đi cũng lần lượt được thắp sáng, trong chốc lát, đèn Khổng Minh bay lơ lửng khắp phố, ánh lửa mang theo ước nguyện của bao người từ từ bay lên, chiếu rọi bầu trời đêm kinh thành rực rỡ huy hoàng.
"Được." Kỷ Khinh Châu khẽ nói.
Lý Trạm nhẹ nhàng lại gần, ở giữa đám đông ôm Kỷ Khinh Châu và trao nụ hôn.
Những người qua đường thỉnh thoảng nhìn về phía hai người chỉ mỉm cười thân thiện rồi quay nhìn chỗ khác.
Đêm nay, giữa ánh đèn rực rỡ khắp kinh thành, bọn họ chỉ là một cặp đôi bình thường trong vô số cặp tình nhân khác, không ai để ý họ quá lâu, chỉ có trong mắt và trong lòng họ, đối phương mới là người duy nhất và quan trọng nhất.
Đêm đó, Lý Trạm cầu hôn.
Kỷ Khinh Châu nhất thời nóng đầu liền đồng ý...
Những ngày sau đó, Lý Trạm không nhắc lại chuyện này, khiến Kỷ Khinh Châu vừa lo lắng vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cậu hiểu rõ hơn ai hết, nếu hai người thành hôn vào lúc này thực sự chỉ có hại mà không có lợi.
Mà cậu cũng không chấp nhất chuyện này, cũng không muốn vì cái gọi là "danh chính ngôn thuận" rước lấy nhiều phiền phức. Trong mắt cậu, danh phận chẳng có gì quan trọng, hơn nữa là một người đàn ông, cậu cũng chưa sẵn sàng để "gả" vào vương phủ.
Nhưng để Lý Trạm "gả" đến Kỷ phủ dường như cũng chẳng phải chuyện dễ.
Kỷ Khinh Châu căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này!
Nhưng không lâu sau đó, lúc Lý Trạm đang tắm cùng cậu đột nhiên nhắc tới việc này.
Kỷ Khinh Châu đang bận rộn, nghe vậy giật mình suýt nữa không kiểm soát được mà bóp Lý Trạm...
"Thật sự muốn thành thân sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Yên tâm đi, sẽ không tìm kiệu lớn tám người khiêng để khiêng ngươi đâu." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nhướng mày, hỏi: "Vậy... ngài muốn làm thế nào?"
"Làm ở trong vương phủ chỉ bày rượu rồi bái thiên địa." Lý Trạm nói: "Như vậy được chứ?"
Kỷ Khinh Châu sợ Lý Trạm muốn làm lớn, nghe vậy mới thở phào nói: "Rất được."
Lý Trạm lại gần hôn cậu, nói: "Chỉ là có hơi thiệt thòi cho ngươi..."
"Ngài còn không thấy thiệt thòi, ta thì thiệt thòi gì chứ?" Kỷ Khinh Châu cười nói: "So với những thứ hư ảo kia, chúng ta sống an ổn mới là quan trọng nhất, ta cũng không muốn những ngôn quan kia ngày ngày đuổi theo ngươi và Tùng Nhi khuyên nhủ."
Lý Trạm đương nhiên biết tâm ý của Kỷ Khinh Châu liền không nói thêm lời khách khí.
"Ngài định vào lúc nào thì thích hợp?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Vào ngày sinh thần bổn vương, ngươi cảm thấy thế nào?" Lý Trạm hỏi.
Kỷ Khinh Châu tính toán, sinh thần Lý Trạm vào tháng chín, năm ngoái bởi vì quá nhiều việc nên cậu bỏ qua sinh thần của Lý Trạm mà không biết, năm nay tuy rằng tính ra ngày đó vẫn còn xa, nhưng lại là một dịp thực sự rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Thế là Kỷ Khinh Châu lập tức gật đầu đồng ý.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, đông qua xuân tới.
Cây liễu trong viện vương phủ chẳng mấy chốc nảy ra nhánh mới, mọc ra những chồi non.🌷️
Chớp mắt đã đến tháng ba.
Người ta nói mùa xuân buồn thu mệt, mùa xuân khiến con người dễ ngủ hơn. Nhất là hiện giờ Kỷ Khinh Châu ở vương phủ thảnh thơi đã quen, mỗi ngày đều ngủ đến khi tự tỉnh dậy. Phần lớn thời gian, khi Lý Trạm bãi triều trở về, cậu vừa mới thức dậy, hai người vừa vặn cùng dùng bữa sáng.
Sáng sớm hôm nay, sau khi cậu thức dậy cũng không thấy Lý Trạm, chỉ cho là Lý Trạm còn chưa về.
Hạ nhân trong phủ hầu hạ cậu rửa mặt xong, Quả Tử mang tới một bộ y phục mới để giúp cậu thay đồ.
Kỷ Khinh Châu mới vừa ngủ dậy còn có chút mê mang, nhìn bộ áo đỏ trên người rồi hỏi: "Bộ này làm từ lúc nào vậy? Sặc sỡ thế này mặc ra ngoài không phải là quá nổi bật sao?"
"Bộ này mới may xong, cũng phải thử một chút chứ, không thì cất trong rương phí lắm." Quả Tử vội nói.
Kỷ Khinh Châu không kịp nghĩ nhiều, tùy ý Quả Tử giúp cậu chỉnh trang y phục, chải tóc rồi đeo phát quan.
"Chà, bộ này trông thật sinh động." Kỷ Khinh Châu rất ít khi mặc đồ đỏ, soi gương đồng, cảm thấy rất mới mẻ.
Một lát sau cậu từ tẩm điện đi ra, ra ngoài điện thì thấy Lý Trạm mặc y phục màu đỏ đang đứng chờ ở cửa.
Dáng người Lý Trạm vốn cao lớn, nay mặc một bộ đồ đỏ, hông thắt đai ngọc, trông thực là cuốn hút. Kỷ Khinh Châu ngày thường rất ít khi thấy hắn mặc đồ đỏ, hôm nay bất ngờ nhìn thấy, trong lòng bỗng chợt rung động, tiến lại gần chủ động hôn hắn.
Lý Trạm khẽ cười, nắm tay cậu ra ngoài.
Kỷ Khinh Châu nhìn ra bên ngoài, lập tức giật mình...
Ngoài điện, Trì Châu mặc một cái áo choàng màu đỏ sẫm viền thêu chỉ vàng, trong tay hắn còn cầm một tấm thiệp màu đỏ mạ vàng.
"Trì mỗ được Vương gia đặc biệt mời tới làm chứng hôn cho Vương gia và Kỷ tiểu công tử." Trì Châu hơi khom người, nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy quay sang nhìn Lý Trạm, hồi lâu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Không phải ngài nói vào ngày sinh thần của ngài sao?" Kỷ Khinh Châu thấp giọng hỏi.
"Hôm nay chính là sinh thần của ta." Lý Trạm cười nói với cậu.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút mờ mịt, nhất thời không hiểu.
Nhưng Trì Châu vẫn đang đứng đó chờ, hiển nhiên lúc này không phải lúc nói chuyện phiếm.
Sau đó Trì Châu dẫn Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đến tiền sảnh, sau khi đến đó Kỷ Khinh Châu mới phát hiện, Lý Trạm còn mời không ít khách khứa.
Ngoại trừ huynh muội Kỷ gia và Tần Tranh, còn có rất nhiều quan viên trong triều, Kỷ Khinh Châu bỗng chốc phát hiện, tâm phúc ở trong triều của Lý Trạm hình như càng ngày càng nhiều.
Người ta bồi dưỡng tâm phúc, phần lớn đều là vì mưu quyền đoạt vị.
Lý Trạm bồi dưỡng tâm phúc, chính là vì mời người ta tới tham gia hôn lễ của mình...
Hôn lễ của hai người tuy đơn giản, nhưng cũng không sơ sài, có thể thấy Lý Trạm đã tốn không ít tâm tư chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay...
Kỷ Khinh Châu gần như suốt buổi đắm chìm trong trạng thái mơ hồ, tất nhiên nhiều hơn cả là cảm giác vui sướng.
Cuối cùng bọn họ cũng thành thân.🎊️
Dưới sự chứng kiến của trời đất và thân hữu...
"Lễ thành." Trì Châu chủ trì xong nghi thức cuối cùng, lớn tiếng nói với mọi người.
Mọi người hoan hô một trận, tiểu hoàng đế hưng phấn nhất, lớn tiếng hô: "Náo động phòng nào!"
Ban đầu, mọi người không định trêu chọc hai người, nhưng bị tiểu hoàng đế khích lệ liền không thể cưỡng lại được.
Trì Châu "to gan lớn mật" tiến lên, cùng với đám người Tần Tranh trực tiếp nâng Lý Trạm lên.
Mọi người không dám động vào Kỷ Khinh Châu, chỉ vây quanh cậu và nâng Lý Trạm lên, đưa hai người vào "phòng tân hôn".
Lý Trạm xưa nay trước mặt người khác luôn giữ vẻ nghiêm túc, hôm nay là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.
Nhưng mọi người đều biết chắc hắn sẽ không tức giận cho nên lá gan liền to lên, quan trọng hơn là lời đề nghị này đến từ tiểu hoàng đế, bọn họ chính là "phụng chỉ náo động phòng".
Một hồi cười ầm ĩ, thẳng đến khi Tiểu Sơn tới nói sắp khai tiệc, mọi người lúc này mới tiếc nuối mà dừng lại.
Vương phủ đã lâu không có dịp náo nhiệt như thế này, đến tận đêm khuya mọi người mới ra về.
Kỷ Khinh Châu uống chút rượu, nhưng không say, ngược lại Lý Trạm đã có phần chếnh choáng.
"Ngươi có biết tại sao bổn vương lại nói hôm nay... là sinh thần của ta không?" Trong phòng tân hôn, Lý Trạm nắm tay Kỷ Khinh Châu, mượn men say nghiêm túc nói với cậu: "Vào thời điểm này năm ngoái, bổn vương đang trên đường hồi kinh..."
Không ngờ lúc đi qua một huyện trấn nào đó bị tập kích ở ngoài thành.
Lý Trạm bị thương trong cuộc tập kích, bị thương ở ngực, vô cùng hung hiểm...
Kỷ Khinh Châu còn nhớ vết sẹo trên ngực hắn, trước đây chưa từng hỏi về nguồn gốc của nó, giờ mới biết được trước khi Lý Trạm hồi cung còn gặp phải chuyện như vậy, tình thế hung hiểm như thế nào, Lý Trạm chỉ nói qua một câu, nhưng Kỷ Khinh Châu lại cảm thấy tình huống lúc đó hẳn là rất gay go.
"Sau lần bị thương đó, ta hôn mê một ngày một đêm, lúc tỉnh lại..." Lý Trạm hơi nhíu mày, nói với Kỷ Khinh Châu: "Lúc tỉnh lại, cảm giác như đã trải qua một kiếp."
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, từ câu "như đã trải qua một kiếp" của hắn nghe ra ý khác.
Chẳng lẽ Lý Trạm đã sống lại vào lúc đó?
"Kiếp trước ta đã không còn chút hy vọng nào, tưởng rằng mình sẽ như vậy chết đi, lại không ngờ vừa mở mắt ra đã trở lại ngày hôm sau cuộc tập kích." Lý Trạm nói.
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên hắn nói đến việc này nên nhất thời có chút kích động.
Kỷ Khinh Châu thấy thế tiến lại gần hắn, đặt tay lên người Lý Trạm.
"Ta vốn nghĩ, chuyện kỳ lạ như vậy, có lẽ cả đời này sẽ chẳng có ai tin ta." Lý Trạm nói: "Cho đến ngày đó nhìn thấy bức tranh ngươi vẽ cho ta trước khi sinh, ta mới biết thì ra không chỉ có một mình ta trải qua chuyện kỳ lạ như vậy, khi đó ta đã nghĩ, ngươi có lẽ sẽ tin và chấp nhận tất cả, đúng không?"
Kỷ Khinh Châu hỏi: "Cho nên, ngươi đem ngày mình sống lại, coi như ngày sinh mới?"
"Ừ." Lý Trạm nói: "Lúc đó ta còn không hiểu, tại sao ông trời muốn cho ta cơ hội này, mặc dù kiếp trước ta sống cô độc đến già, nhưng cũng không có gì vướng bận, vốn không cần sống lại lần nữa..."
Hắn nói xong nhìn Kỷ Khinh Châu, lại nói: "Cho đến khi gặp ngươi, ta mới biết sống lại lần này là món quà to lớn biết dường nào..."
Lúc Lý Trạm nói lời này, hốc mắt hơi đỏ, Kỷ Khinh Châu cảm động vươn tay ôm lấy hắn.
Hai người ôm nhau rất lâu, Lý Trạm quay đầu ghé vào tai Kỷ Khinh Châu nói: "Đây là bí mật cuối cùng của bổn vương, rốt cục cũng nói cho ngươi biết."
Chuyện này đã đè nặng trong lòng Lý Trạm rất lâu, hắn không dám nói với bất kỳ ai và cũng cảm thấy sẽ không ai tin hắn. Điều này không hẳn là khó chịu, nhưng dù sao vẫn có cảm giác cô độc khó diễn tả, giống như hắn là một dị loại trong thế giới này.
Giờ thì mọi chuyện đã ổn, có Kỷ Khinh Châu để chia sẻ bí mật này đối với Lý Trạm mà nói quả thực là một an ủi lớn lao.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy không khỏi bật cười, thầm nghĩ ngươi nói bí mật còn cần làm nghi thức phức tạp như vậy?
Để chuẩn bị cho lần thẳng thắn này, còn cố ý thành thân?
Nhưng mà ý nghĩ này của cậu vừa xuất hiện liền nghe Lý Trạm nói: "Nói chuyện phiếm xong rồi, giờ thì tới việc chính."
"Việc gì?" Kỷ Khinh Châu ngơ ngác hỏi.
Lý Trạm ghé vào tai cậu cười khẽ, giọng nói mang theo chút mập mờ nói: "Vào động phòng đó."
Kỷ Khinh Châu:!!!
Thì ra tất cả màn chuẩn bị không phải vì bí mật kia, mà là chuyện xảy ra sau khi thẳng thắn...