Đại tổng quản - Chương 71
Ngươi xem nó đáng yêu thế này,có phải rất giống ta hay không?
Chương 71-CC
Sau khi vào đông, kinh thành đã khá lạnh.
Bụng Kỷ Khinh Châu ngày càng lớn, sinh hoạt cũng càng nhiều bất tiện, quần áo trên người càng ngày càng dày, việc di chuyển càng lúc càng khó khăn.
Theo Đường Thứ dặn dò, cậu không thể cứ trốn trong phòng suốt ngày, cần phải đi ra ngoài đi lại, điều này làm Kỷ Khinh Châu rất phiền lòng. Sau đó, Lý Trạm biết mỗi lần cậu ra ngoài đều sầu muộn, lại sợ cậu ra ngoài bị lạnh, nên đã cho đặt lò sưởi trong tiền sảnh rộng rãi, để cậu có thể đi lại trong sảnh mỗi ngày, hiệu quả cũng giống như ra ngoài.
Mấy ngày nay, tiểu hoàng đế mỗi ngày sau khi hạ triều, đều đi nhờ xe ngựa của Lý Trạm đến vương phủ.
Sau đó lại lấy cớ lò sưởi trong cung không đủ ấm, thường xuyên ở lại vương phủ qua đêm, ngay cả Phúc An cung cũng không muốn trở về.
Trong tiền sảnh vương phủ, tiểu hoàng đế cởi ngoại bào giống như một tiểu đại nhân xếp bằng ngồi trên giường, trong tay cầm bánh gạo mà Tiểu Sơn mới vừa hấp xong nhét vào miệng, vừa bị nóng đến nhe răng nhăn mặt, vừa không nỡ bỏ xuống, "xì xà xì xụp" ăn hết cả miếng.
"Không biết còn tưởng rằng con ở trong cung mỗi ngày đều ăn không đủ no." Lý Trạm bật cười nói.
"Hoàng thúc sao chỉ nói con mà không nói Châu Châu?" Tiểu hoàng đế cười nói.
Kỷ Khinh Châu bên cạnh cũng đang "xì xụp" ăn xong một miếng bánh gạo, làm bộ không nghe được ẩn ý của tiểu hoàng đế, đưa tay lấy thêm một miếng.
"Thứ này không thể ăn nhiều, cẩn thận lát nữa dùng bữa lại ăn không vô." Lý Trạm nắm lấy tay Kỷ Khinh Châu, tay kia bưng bánh gạo lên bảo Quả Tử mang đi.
Tiểu hoàng đế nhân lúc không ai để ý nhanh tay lẹ mắt lấy trộm một miếng từ đĩa, sau đó thừa dịp Lý Trạm sơ hở lại lén chia cho Kỷ Khinh Châu một nửa.
Tiểu hoàng đế tưởng rằng mình làm rất kín đáo, nhưng thực ra không qua mắt được Lý Trạm, chỉ là Kỷ Khinh Châu đã nhét nửa miếng bánh gạo kia vào miệng, Lý Trạm cũng không thể bắt cậu nhả ra, chỉ đành thở dài bất lực.
Tiểu hoàng đế nhân cơ hội nháy mắt với Kỷ Khinh Châu, hai người lớn nhỏ lập tức đồng loạt nở nụ cười đắc ý.
"Châu Châu, bảo bảo khi nào mới ra đời vậy?" Tiểu hoàng đế ăn xong bánh gạo lau tay, rồi ngồi xuống bên cạnh Kỷ Khinh Châu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa bụng của Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt mong chờ.
Kỷ Khinh Châu nói: "Đường đại phu nói khoảng mười ngày nữa là được."
Thực ra cậu cảm thấy khá may khi Đường Thứ dự định đem đứa bé này ra sớm, nếu không đợi đến đủ tháng, bụng cậu ít nhất còn phải to thêm một vòng, lúc đó di chuyển sẽ càng bất tiện hơn.
"Oa, còn mười ngày nữa ta sẽ làm ca ca!" Tiểu hoàng đế vẻ mặt háo hức đếm ngón tay, rồi nói với Lý Trạm: "Hoàng thúc, còn mười ngày nữa thúc sẽ làm mẫu thân, thúc có vui không?"
Lý Trạm thản nhiên cười nói: "Ừ."
Phản ứng của hắn có chút miễn cưỡng, tiểu hoàng đế nhất thời không hiểu, nhưng cũng không hỏi.
Tiểu hoàng đế đã sớm phát hiện, mấy ngày nay hoàng thúc vẫn luôn mất tập trung, thường xuyên một mình yên lặng thở dài, cũng không biết là vì sao. Chỉ có Kỷ Khinh Châu biết, khi ngày mà Đường Thứ nói càng gần, Lý Trạm lại bắt đầu vì thế mà lo âu.
Cho dù Đường Thứ đã chứng minh y thuật và năng lực của mình, thậm chí Lý Trạm cũng tin tưởng.
Nhưng điều đó không ngăn được hắn lo lắng bất an...
Đêm đó, Lý Trạm theo thường lệ ở bên cạnh Kỷ Khinh Châu, đợi cậu nằm xuống rồi mới định rời đi.
Kỷ Khinh Châu lại đưa tay nắm lấy ngón tay của hắn nói: "Đêm nay đừng đi."
Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên sự do dự.
Chuyện này phải kể đến Đường Thứ, mấy ngày trước Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu luôn ngủ cùng nhau, nhưng hai người đều đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, nên khi ở bên nhau nhịn không được mà ôm ấp và làm một ít hành động thân mật.
Nhưng bây giờ thai của Kỷ Khinh Châu đã to, tuyệt đối không thể làm những chuyện quá thân mật. Sau khi Đường Thứ bắt mạch cho Kỷ Khinh Châu phát hiện cậu có chút bốc hỏa, đoán rằng tám phần là do Lý Trạm trêu chọc, cuối cùng đã ra lệnh "cấm" hai người không được ngủ cùng nhau nữa, phải chia phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù Lý Trạm không nỡ, nhưng vì sức khỏe của Kỷ Khinh Châu cũng không dám chủ quan.
Tính ra, hai người đã chia phòng đã được một thời gian rồi. Hôm nay Kỷ Khinh Châu đột nhiên giữ hắn lại, Lý Trạm không khỏi có chút do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định không phụ tâm ý của Kỷ Khinh Châu, ngoan ngoãn ở lại.
"Mấy ngày nay ngài không ngủ ngon sao?" Kỷ Khinh Châu đưa tay vuốt ve quầng mắt hơi xanh của Lý Trạm, nói: "Hay là từ hôm nay, ngài dọn về lại đây đi."
Lý Trạm nắm lấy tay Kỷ Khinh Châu, cũng không dám làm chuyện quá thân mật trêu chọc cậu, nói: "Ta không sao, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian, chờ một chút đi."
"Ngài còn nhớ lần trước ta nói với ngài, có một chuyện ta muốn đợi sau khi đứa bé sinh ra rồi mới nói với ngài không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm gật đầu nói: "Nhớ, sao... ngươi đổi ý rồi, muốn hôm nay liền nói cho ta biết?"
"Không phải." Kỷ Khinh Châu vội nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ, chuyện này khá là... khó tin, ta sợ đến lúc đó ngài không tiếp thu được, cho nên ta quyết định lúc sắp sinh đứa bé sẽ nói cho ngài biết."
Kỷ Khinh Châu không nghĩ rằng Lý Trạm sẽ không chấp nhận được chuyện này, cậu thấy trạng thái hiện tại của Lý Trạm, sợ tới lúc đó mình còn chưa làm gì, Lý Trạm đã lo lắng đến phát bệnh. Cho nên cậu định vào lúc căng thẳng nhất sẽ nói cho Lý Trạm biết bí mật này, mượn cơ hội dời đi sự chú ý của Lý Trạm.
Lý Trạm nghe vậy im lặng một lát, nói: "Thực ra ta cũng có chuyện muốn nói cho ngươi biết."
"Ngài cũng đừng nói, hiện tại ta không muốn biết." Kỷ Khinh Châu đại khái cũng đoán được Lý Trạm muốn nói gì với cậu, liền đưa tay nhẹ nhàng che miệng hắn lại, nói: "Mấy ngày nay ngài hãy suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để nói bí mật của ngài, chờ ngài nghĩ kỹ rồi hãy nói cho ta biết, lỡ như dọa ta sợ, vậy thì phiền phức lắm đấy."
Lý Trạm khác với Kỷ Khinh Châu, hắn không biết Kỷ Khinh Châu muốn nói cái gì, nhưng biết bí mật của mình quả thực kinh thế hãi tục, cho nên không dám tùy tiện nói ra, sợ làm Kỷ Khinh Châu bị dọa.
Bị chuyện này làm phiền, sự chú ý của Lý Trạm quả nhiên bị phân tán một chút.
Mấy ngày kế tiếp, Kỷ Khinh Châu thấy sắc mặt hắn khá hơn một chút, lúc này mới yên tâm.
Theo kế hoạch ban đầu của Đường Thứ, qua ba đến năm ngày nữa là đến thời cơ chín muồi.
Nhưng người tính không bằng trời tính…
Sáng sớm hôm nay Lý Trạm dậy sớm vào triều, Kỷ Khinh Châu cảm thấy hơi đói, muốn dậy ăn chút gì đó. Tiểu Sơn đang chuẩn bị bữa sáng cho Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu đói không chịu nổi liền ăn một miếng điểm tâm, nhưng bởi vì lò sưởi trong phòng quá nóng, điểm tâm để cả đêm bị khô, lúc cậu cắn không để ý, bị vụn điểm tâm làm sặc.
Cái sặc này không sao, Kỷ Khinh Châu ho đến trời đất tối tăm...
Cho đến khi cậu ho ra vụn điểm tâm, liền cảm thấy bụng hơi đau.
"Quả Tử..." Kỷ Khinh Châu một tay đỡ bụng, nhíu mày nói: "Ngươi đi tìm Đường đại phu lại đây."
Quả Tử vừa rồi thấy cậu ho liền hoảng sợ, giờ nghe cậu muốn tìm Đường Thứ, càng sợ hãi hơn.
Quả Tử không dám rời đi vào lúc này, sai hộ vệ bên ngoài gọi Đường Thứ tới, không lâu sau Đường Thứ đã tới. Giờ phút này cảm giác hơi đau ở bụng của Kỷ Khinh Châu đã trở thành cơn đau dữ dội, cơn đau đến rất nhanh, chỉ trong chốc lát Kỷ Khinh Châu đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Ngươi thật đúng là nôn nóng, ba năm ngày cũng không chờ được!" Đường Thứ vẻ mặt bất đắc dĩ thay Kỷ Khinh Châu bắt mạch, sau đó liền phân phó người đi chuẩn bị tốt mọi thứ hắn cần, cuối cùng còn không quên sai người vào cung thông báo cho Lý Trạm.
Kỷ Khinh Châu đau đến sắc mặt trắng bệch, có chút lo lắng hỏi: "Sớm hơn mấy ngày sẽ có vấn đề gì sao?"
"Tất nhiên là có rồi, vấn đề rất lớn!" Đường Thứ nói.
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong phòng đều hoảng sợ.
Kỷ Khinh Châu kéo tay áo của hắn, run giọng hỏi: "Sẽ có vấn đề gì?"
"Ngày sinh của đứa bé bị thay đổi rồi! Ngươi có biết đó là ngày tốt mà ta ngàn chọn vạn lựa không!" Kỷ Khinh Châu nghe vậy thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
"Ta mới là cha đứa bé, nó khi nào ra đời vốn không nên để cho ngươi chọn ngày." Kỷ Khinh Châu nói.
"Ta là sư phụ nó, lúc đó chúng ta đã nói rồi, ngươi cũng đừng hòng quỵt nợ!" Đường Thứ trịnh trọng mà nói.
Kỷ Khinh Châu đau đến mức không còn sức để cãi nhau với hắn, dựa vào giường mồ hôi lạnh tứa ra.
Quả Tử đứng bên cạnh cầm khăn lau mồ hôi cho cậu, Tiểu Sơn thì mang theo hạ nhân trong phủ đi chuẩn bị những thứ Đường Thứ muốn.
Không lâu sau, Tiểu Sơn bưng một chén thuốc đi vào.
Đường Thứ ngửi ngửi, nói: "Nhân lúc còn nóng uống đi, đừng để lại một giọt nào."
Kỷ Khinh Châu nhận chén thuốc nếm thử một ngụm, bị đắng đến suýt phun ra, Đường Thứ cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, ý là thuốc này nhất định phải uống. Kỷ Khinh Châu giờ phút này nào dám đòi hỏi, lập tức bịt mũi uống cạn chén thuốc.
"Uống thuốc này… có phải sẽ không cảm thấy đau nữa không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là như vậy." Đường Thứ vừa bày biện một hàng dao vừa nói: "Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, cái này phải xem số mệnh của ngươi."
Kỷ Khinh Châu thật sự không còn lời nào để nói, hỏi: "Sắp bắt đầu rồi sao?"
"Ít nhất phải đợi một chén trà, không chừng còn lâu hơn." Đường Thứ ung dung nói: "Cái này còn phải xem khi nào ngươi mới ngủ."
Trong lúc nói chuyện trên người Kỷ Khinh Châu lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, cậu theo phản xạ hít vào một hơi khí lạnh, cố gắng không kêu lên.
"Đau thì la lên, ta không ngại ồn ào." Đường Thứ nói.
"Không đau!" Kỷ Khinh Châu mạnh miệng nói: "Ngươi nói cho ta biết... nó là trai hay gái?"
Đường Thứ liếc mắt nhìn cậu, nói: "Lúc trước ta nói muốn nói cho các ngươi, không phải ngươi ngăn cản ta không cho nói, nói là giữ lại chút bất ngờ, sao bây giờ sắp sinh rồi lại không nhịn được?"
"Ta sợ..." Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói.
"Đừng sợ, sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, nếu ngươi có chuyện vương gia nhà các ngươi không phải sẽ ăn sống ta sao?" Đường Thứ nói.
Đường Thứ thấy sắc mặt hắn tái nhợt, biết thuốc chưa phát huy tác dụng, liền cố ý chuyển sự chú ý của hắn, nói: "Ngươi thay vì lo lắng cái này, còn không bằng lo lắng cho cái khác, ví dụ như rủi đứa bé sinh ra không giống vương gia thì làm sao?"
"Không giống vương gia chẳng lẽ giống ngươi?" Kỷ Khinh Châu tức giận nói.
"Không tệ, còn có sức trả lời ta, rất tốt." Đường Thứ nói xong lại đưa tay bắt mạch Kỷ Khinh Châu, một lát sau nói: "Ước chừng thêm một chén trà nữa là ngươi có thể ngủ rồi, còn gì muốn nói thì nói nhanh đi."
Kỷ Khinh Châu lúc này bị đau đến gần như kiệt sức, nghe vậy yếu ớt hỏi: "Di ngôn sao?"
"Đừng nói xui xẻo như vậy, ý ta là... Ngươi muốn vết mở trên bụng ngươi nằm ngang hay nằm dọc? Thích đường may tỉ mỉ một chút hay là thô kệch một chút..." Đường Thứ cười hỏi.
Kỷ Khinh Châu thật sự không có tâm trạng đùa giỡn, nghĩ một lát rồi đột nhiên nói: “Quả Tử… Ngươi lấy giấy bút lại đây giúp ta, ta muốn viết thư cho vương gia..."
"Cái này không cần thiết, cũng không phải là không thể gặp nữa." Đường Thứ nói.
"Ngươi biết cái gì?" Kỷ Khinh Châu mặt tái nhợt nở một nụ cười, nói: "Đây là tình thú... giữa ta và vương gia."
Thanh niên độc thân vạn năm Đường Thứ nghe vậy bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Một lát sau Quả Tử đem giấy bút tới, Kỷ Khinh Châu hít sâu một hơi, nhân lúc cơn đau vừa qua, cầm bút bắt đầu viết gì đó trên giấy…
Trong cung.
Lúc hộ vệ truyền tin đến bên ngoài Kim Loan điện vừa đúng lúc bãi triều.
Lý Trạm còn chưa thay triều phục, nghe hộ vệ bẩm báo xong liền chạy đi ngay. Tiểu hoàng đế ở phía sau đuổi theo hắn, không cẩn thận té ngã, Lý Trạm nghe tiếng vội quay lại bế tiểu hoàng đế lên, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài cung.
Các triều thần từ Kim Loan điện đi ra, đang chậm rãi đi ra ngoài cung, liền thấy Lý Trạm kẹp tiểu hoàng đế dưới nách, như một cơn gió lướt qua mọi người!
Triều thần:...
Là bọn họ hoa mắt? Hay là Nhiếp chính bị điên?
Mấy ngày nay mỗi buổi chầu đều kết thúc gọn gàng, các triều thần nhiều lần bắt gặp Nhiếp chính vương mang theo tiểu hoàng đế vội vã rời cung. Nếu không phải phần lớn thời gian Lý Trạm đều đi cùng tiểu hoàng đế, các triều thần chắc chắn sẽ nghĩ rằng dáng vẻ vội vàng này của hắn có lẽ là vì có nuôi tiểu thiếp ở ngoài cung.
Nhưng nhìn Nhiếp chính vương suốt ngày mặt lạnh, không có chút nào bị "ái tình" làm cho rạng rỡ, nghĩ cũng không thể là gặp vận đào hoa. Hơn nữa, cũng không thấy ai mỗi ngày đi gặp tình nhân còn phải mang theo cháu trai... Huống chi cháu trai của hắn còn là cửu ngũ chi tôn, thật mang ra ngoài hẹn hò, bảo đảm làm cô nương nhà nào bị dọa chết khiếp!
Lý Trạm mang theo tiểu hoàng đế vội vàng trở về vương phủ, lúc này Kỷ Khinh Châu đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Khinh Châu!" Lý Trạm vội vàng đến trước giường, áo ngoài còn chưa kịp cởi.
Kỷ Khinh Châu đang muốn nhắm mắt, cảm thấy một luồng khí lạnh đến gần, vô thức giơ tay lên, liền bị một bàn tay to lớn nắm lấy, bàn tay đó còn mang theo chút hơi lạnh từ bên ngoài, qua bàn tay đó có thể cảm nhận được chủ nhân của nó vì căng thẳng mà cơ thể không kìm được run rẩy.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu cố gắng mở mắt, nhưng cuối cùng không chống lại được tác dụng của thuốc, cổ tay rũ xuống, đầu nghiêng sang một bên, liền nhắm mắt lại.
"Khinh Châu!" Lý Trạm cảm thấy tay mình đột nhiên nặng trĩu, hồn vía bay mất một nửa.
Tiểu hoàng đế ở một bên không hiểu chuyện gì, nghe thấy tiếng gọi gần như mất đi lý trí này của Lý Trạm, cũng sợ hãi, nhào vào bên cạnh Kỷ Khinh Châu khóc: "Châu Châu, Châu Châu..."
"Hai vị gia có thể ra ngoài chờ không?" Đường Thứ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Thuốc mê vừa mới phát huy tác dụng, người vừa ngủ, các vị đừng làm ồn đánh thức người ta!"
Lý Trạm nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, ba hồn bảy vía cuối cùng cũng tạm thời trở về.
Tiểu hoàng đế cũng hít nước mũi, kéo tay áo Lý Trạm không dám lên tiếng nữa.
Hai người tôn quý nhất Đại Du, cứ như vậy bị Đường Thứ đuổi ra khỏi nội điện.
Hai người đứng bên ngoài bình phong, vẻ mặt đều sững sờ, hiển nhiên còn chưa bình tĩnh lại.
"Vương gia, Kỷ tiểu công tử trước khi ngủ đã viết cho ngài một bức thư." Tiểu Sơn cầm bức thư tới, cẩn thận đưa cho Lý Trạm.
Lý Trạm ngơ ngác nhận lấy lá thư, theo phản xạ mở thư ra, động tác đó gần như không suy nghĩ, hoàn toàn dựa theo bản năng.
Cho đến khi hắn thấy rõ nội dung trong thư, lý trí mới thoáng hồi phục.
Lại là một bức thư: nhìn hình đoán chữ…
Trên thư, hoặc là nói trên tranh, vẽ hai căn nhà, căn nhà bên trái, viết chữ "Nhạn", căn nhà bên phải, viết chữ "Cung".
Lý Trạm suy nghĩ một chút, nhận ra hai nơi này một là chỉ Nhạn đình, một là chỉ hoàng cung.
Ngoài hai căn nhà kia ra, trên tranh còn vẽ vài người:
Trong căn nhà viết chữ "Nhạn", có một người tí hon, nhìn nét mặt trông rất đau khổ, đồng thời Lý Trạm nhìn thấy phía trên người đó có một mũi tên, mũi tên chỉ vào một người tí hon trên không trung được vẽ bằng đường nét đứt, xung quanh người tí hon vẽ bằng nét đứt còn có một làn khói.
Cùng lúc đó, bên cạnh người tí hon có một cái chén, bên cạnh cái chén lại vẽ một người tí hon, người này này trông giống hệt người đầu tiên, chỉ có điều biểu cảm của hắn trông rất bình thường, không có cảm giác thống khổ gì. Bên phải người này có một đường thẳng, chỉ vào căn nhà có chữ “Cung”.
Thế nghĩa là sao?
Lý Trạm nhìn bức tranh hồi lâu, nhất thời không kịp phản ứng.
"Hoàng thúc, cho con xem một chút." Tiểu hoàng đế kéo lấy cánh tay Lý Trạm nói.
Lý Trạm cầm bức tranh ngồi xuống, vẻ mặt bối rối, hắn không hiểu ý nghĩa của bức tranh này.
Có phải ý là Kỷ Khinh Châu là sau khi uống thuốc tại Nhạn đình bởi vì quá mức đau khổ, cho nên tính tình thay đổi?
Nhưng Lý Trạm lại cảm thấy ý của Kỷ Khinh Châu không phải như vậy, dù sao trải qua kiếp trước, dù Kỷ Khinh Châu không nói, Lý Trạm cũng biết tính tình kiếp này của Kỷ Khinh Châu khác xa với Kỷ Khinh Châu kiếp trước hắn quen biết.
"Người này biến thành hồn ma sao?" Tiểu hoàng đế chỉ chỉ vào người tí hon vẽ bằng nét đứt ở giữa không trung, cùng với làn khói xung quanh người đó, nói: "Trong sách con đọc, hồn ma chính là như vậy."
Lý Trạm nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người tí hon vẽ bằng nét đứt kia.
Tiểu hoàng đế chỉ cái chén thuốc kia, lại nói: "Nhất định là hắn uống thuốc độc chết rồi biến thành hồn ma!"
Lý Trạm nghe vậy giật mình, lại nhìn bức tranh, ánh mắt dừng lại ở hai người tí hon kia, người thứ nhất vẻ mặt vô cùng thống khổ, người thứ hai lại vô cùng thản nhiên, Lý Trạm trầm ngâm một lát, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy đoán khó tin.
Kỷ Khinh Châu mà hắn quen biết kiếp trước, đầy bụng oán hận, chuyện ác làm hết, không chừa đường lui...
Mà Kỷ Khinh Châu kiếp này hắn biết là người thị phi phân minh, tiến thoái hợp lý...
Khi mới trở về cung, đối mặt với Kỷ Khinh Châu tính tình thay đổi, hắn từng không ít lần nghi ngờ Kỷ Khinh Châu là đang giả vờ, vì thế không ít lần thử đối phương, nhưng kết quả vẫn như một.
Có trời mới biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu đấu tranh và hoang mang vì điều đó...
Cũng chính bởi vì những lần thăm dò và đấu tranh này, mới khiến hắn không thể kiềm chế mà yêu Kỷ Khinh Châu.
Có người chính là như vậy, càng hiểu rõ, thì càng muốn tới gần.
Tới khi nhận ra sự khác thường thì đã không thể nào thoát ra...
Trước đây, Lý Trạm luôn không hiểu tại sao Kỷ Khinh Châu hiện tại lại khác xa so với kiếp trước, nhưng lúc này được tiểu hoàng đế nhắc nhở, hắn mới đột nhiên nghĩ đến một khả năng... Mặc dù điều này đối với hắn mà nói quả thực là quá hoang đường, nhưng lại là lời giải thích hợp lý nhất.
Kỷ Khinh Châu hiện tại có lẽ không phải là cùng một người với Kỷ Khinh Châu kiếp trước.
Nếu hắn có thể sống lại một đời, thì tại sao Kỷ Khinh Châu không thể "mượn xác hoàn hồn" chứ?
"Hoàng thúc, thúc sao vậy?" Tiểu hoàng đế thấy Lý Trạm vẫn trầm mặc không nói gì, nhịn không được hỏi.
ý Trạm lại nhìn vào bức tranh, những vấn đề chưa từng hiểu rõ dường như đột nhiên có một lời giải thích.
Thảo nào Kỷ Khinh Châu nói bí mật này có thể làm hắn sợ hãi.
Nếu như hắn chưa từng trải qua chuyện sống lại như vậy, chắc chắn sẽ bị chuyện này dọa sợ.
Như vậy, nếu hắn nói cho Kỷ Khinh Châu biết bí mật sống lại một kiếp của mình, có lẽ Kỷ Khinh Châu cũng có thể chấp nhận, sẽ không coi hắn là dị loại, sẽ không vì thế mà cảm thấy sợ hãi…
Lý Trạm gấp bức tranh lại bỏ vào túi áo, nhất thời tâm trạng bị kích động, thật lâu không thể bình tĩnh lại.
Bây giờ nghĩ lại những kỷ niệm từ khi hắn và Kỷ Khinh Châu quen biết tới nay, quả thật đều giống như là định mệnh, bọn họ phải tích bao nhiêu đức mới có thể gặp nhau theo cách kỳ lạ như vậy, cuối cùng có thể đến với nhau.
Một khắc kia Lý Trạm chỉ cảm thấy trong lòng vừa mừng vừa sợ.
May mắn, ông trời còn nhân từ với bọn họ, nếu không hắn sống lại kiếp này, chỉ sợ vẫn là dã tràng xe cát...
"Oe..." Một tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh từ phía sau bình phong truyền đến.
Lý Trạm và tiểu hoàng đế giật mình, theo phản xạ định lao về phía sau bình phong.
Giọng Đường Thứ lại đúng lúc vang lên: "Đừng vào, vết thương còn chưa khâu xong."
Lý Trạm vội kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Hắn có khỏe không?"
"Không biết." Giọng nói muốn ăn đòn của Đường Thứ truyền qua bình phong.
Không đợi Lý Trạm nổi giận, Quả Tử bên trong vội nói: "Bẩm vương gia, Đường đại phu y thuật cao minh, vết thương chảy máu không nhiều, chắc không có gì đáng ngại."
Lý Trạm nghe vậy thoáng thở phào, nhưng trong lòng vẫn không thể nào yên tâm.
Một lát sau, Tiểu Sơn ôm đứa bé bao bọc trong khăn đi ra, đưa cho Lý Trạm.
Lý Trạm tay chân cứng ngắc bồng lấy đứa bé, nhưng bởi vì đang lo lắng cho Kỷ Khinh Châu có chút bất an, nên cũng không có lòng dạ trêu đùa với đứa bé. Nhưng nghĩ đến đứa bé trong lòng là con của hắn và Kỷ Khinh Châu, trong lòng vẫn một mảnh mềm mại, chỉ mong Kỷ Khinh Châu có thể nhanh chóng tỉnh lại, cùng hắn chia sẻ niềm vui này.
"Hoàng thúc cho con nhìn với!" Tiểu hoàng đế rất sốt ruột, nhưng lại không dám kéo Lý Trạm, sợ làm rơi đứa bé.
Lý Trạm liền đưa đứa bé cho Tiểu Sơn, ý bảo hắn trông nom, còn mình thì đi đến bên cạnh bình phong lòng nóng như lửa đốt mà chờ đợi.
"Oa, nó nhỏ quá!" Tiểu hoàng đế thò đầu nhìn đứa bé trong tã lót, vẻ mặt hưng phấn, nhưng cố gắng kiềm chế cảm xúc nhỏ giọng, sợ làm phiền đối phương, "Tiểu Sơn... Ngươi xem nó đáng yêu thế này, có phải rất giống ta hay không?"
Tiểu Sơn nghe vậy suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng, lời này không phải nên là vương gia hỏi sao?
Lại để cho tiểu hoàng đế hỏi trước!