Đại tổng quản - Chương 70
Có ai nói muốn thành thân với ngài sao?
Chương 70-CC
Sau khi tiểu hoàng đế trở về từ hoàng lăng, đã lâu rồi nó không gặp Kỷ Khinh Châu.
Hôm nay nghe nói Kỷ Khinh Châu vào cung, nó liền chạy một mạch từ Phúc An cung tới Anh Huy các. Các nội thị trong Anh Huy các không ngờ nó đột nhiên lại đây, vội vàng hành lễ nhưng chưa kịp thông báo, nó đã chạy vào tẩm điện. Đám nội thị lại không thể ngăn cản nó, vì vậy mới nghe được Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu trò chuyện.
"Châu Châu, ta rất nhớ ngươi..." Tiểu hoàng đế dựa vào trong lòng Kỷ Khinh Châu, tủi thân nói: "Hoàng thúc mỗi ngày bãi triều xong liền chạy mất, cũng không mang ta theo, ta biết chắc chắn là thúc ấy xuất cung lén đi gặp ngươi đúng không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhìn qua Lý Trạm, Lý Trạm cũng đang nhìn cậu.
"Vương gia có rất nhiều việc phải làm..." Kỷ Khinh Châu vội an ủi tiểu hoàng đế.
"Vậy ngươi thì sao? Ngươi cũng có nhiều việc phải làm sao?" Tiểu hoàng đế ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Kỷ Khinh Châu hỏi: "Ngươi có thể ở lại trong cung không đi nữa không, ta không gặp ngươi sẽ nhớ ngươi, hoàng thúc lại không chịu dẫn ta ra ngoài cung."
Tiểu hoàng đế như đang cáo trạng với Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Sau này không nói trước được, nhưng những ngày này ta sẽ tạm thời ở lại Anh Huy các."
"Thật sao?" Tiểu hoàng đế nghe vậy ánh mắt sáng lên, lập tức vui vẻ không thôi.
Lý Trạm thấy nó cứ dựa vào Kỷ Khinh Châu mãi, sợ Kỷ Khinh Châu mệt liền bước tới ôm tiểu hoàng đế qua một bên nói: "Sau này không được làm phiền hắn như vậy, bằng không sẽ không cho con vào Anh Huy các nữa."
"Con không có làm phiền Châu Châu..." Tiểu hoàng đế thoát khỏi vòng tay Lý Trạm, lại chạy đến bên cạnh Kỷ Khinh Châu, động tác lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nó căng thẳng xoa xoa bàn tay nhỏ bé, hỏi Kỷ Khinh Châu: "Ta có thể sờ bụng của ngươi không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, tiểu hoàng đế cẩn thận đưa bàn tay nhỏ bé ra, chạm vào cái bụng hơi nhô lên của cậu.
Một lát sau, tiểu hoàng đế không thể tin nổi quay đầu nói với Lý Trạm: "Bảo bảo vừa mới động đậy!"
"Nó đang chào hỏi con đó." Lý Trạm mỉm cười nói.
Tiểu hoàng đế nghe vậy vô cùng vui vẻ, lại đưa tay sờ sờ, hỏi: "Châu Châu, sau này có thể để nó làm bạn với ta không? Ta sẽ đối xử tốt với nó, chia một nửa kẹo của ta cho nó… hoặc cho hết cũng được."
Kỷ Khinh Châu cười nói: "Được chứ, miễn là ngài không sợ nó quá nghịch ngợm."
"Không đâu, bảo bảo của ngươi chắc chắn sẽ giống ngươi, vừa đẹp lại… lại thích ta!" Tiểu hoàng đế cười nói.
Trong lòng tiểu hoàng đế, Kỷ Khinh Châu là một trong những người nó thích nhất ngoài hoàng thúc. Tuy nó còn nhỏ có lẽ không hiểu rõ lòng người, nhưng bằng trực giác có thể nhận ra ai thân thiết với mình, cho tới nay sự đồng hành và chăm sóc Kỷ Khinh Châu đều vừa vặn bù đắp phần Lý Trạm chiếu cố không được kia.
Bởi vì Lý Trạm trong việc chăm sóc trẻ con vẫn còn quá thô lỗ, không tinh tế như Kỷ Khinh Châu.
Hơn nữa Lý Trạm cùng Kỷ Khinh Châu thân cận, cho nên tiểu hoàng đế vô thức liền đem Kỷ Khinh Châu cũng trở thành người thân, từ đầu đến cuối cũng không coi y là người ngoài.
"Nếu nó nghịch ngợm cũng không sao, hồi nhỏ ta cũng nghịch ngợm, bây giờ đã hiểu chuyện." Tiểu hoàng đế nghiêm túc nói.
Kỷ Khinh Châu thành công bị câu "hồi nhỏ" của nó chọc cười, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp, bởi vì đứa bé này với tiểu hoàng đế dù gì cũng là đường huynh đệ hoặc đường huynh muội, quan hệ có thể coi là rất thân cận. Nếu tiểu hoàng đế và đứa trẻ này hợp nhau, sau này Lý Trạm ở giữa sẽ không phải khó xử.
Tiểu hoàng đế quanh quẩn bên cạnh Kỷ Khinh Châu hơn nửa ngày, lúc thì lại gần sờ một chút, lúc lại cười với Kỷ Khinh Châu, thỉnh thoảng còn làm mặt xấu với Lý Trạm, có thể thấy tâm trạng của nó rất tốt.
Lý Trạm kéo nó lại, nghiêm túc nói với nó: "Tùng Nhi, chuyện này tạm thời hoàng thúc không muốn cho người khác biết..."
"Con biết rồi!" Tiểu hoàng đế làm động tác che miệng, nói: "Con sẽ không nói ra chuyện hoàng thúc muốn làm mẫu thân!"
Lý Trạm nghe vậy thì đau đầu, nhưng cũng không mở miệng sửa lại.
Tiểu hoàng đế đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại nói: "Nhưng mà một lần con chỉ có thể giữ một bí mật, nếu có bí mật mới, vậy cái bí mật cũ có thể nói cho Châu Châu phải không?"
Lý Trạm:...
Cậu nhất thời không kịp hiểu tiểu hoàng đế nói cái gì.
Kỷ Khinh Châu lại hăng hái, hỏi: "Bí mật gì?"
Tiểu hoàng đế thấy Lý Trạm không có ý kiến, coi như hắn đã đồng ý, ghé vào tai Kỷ Khinh Châu nói với âm lượng cả ba người đều nghe được: "Có một lần ngươi ở Phúc An cung ôm ta ngủ, ta thấy hoàng thúc lén muốn hôn ngươi... Hì hì."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Lý Trạm.
Lý Trạm có chút chột dạ ho nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ không được tự nhiên.
Chuyện Kỷ Khinh Châu ôm tiểu hoàng đế ngủ ở Phúc An cung, đó hẳn là chuyện rất lâu trước kia, Kỷ Khinh Châu không ngờ từ lúc đó Lý Trạm đã có tâm tư như vậy đối với cậu...
Tiểu hoàng đế ngày đó ở lại Anh Huy các cho đến khi trời tối cũng không chịu đi, Lý Trạm không còn cách nào khác, chỉ có thể để nó ở lại Anh Huy các qua đêm.
Đến đêm, tiểu hoàng đế còn muốn ngủ cùng Kỷ Khinh Châu, nhưng lại bị Lý Trạm bế đến thiên điện.
Đêm đó, đợi đến khi tiểu hoàng đế ngủ say, Lý Trạm vẫn chưa buồn ngủ.
Những lời này của Đường Thứ vẫn đè nặng trong lòng hắn, mặc dù Kỷ Khinh Châu tỏ ra như không có việc gì, nhưng cũng không thể làm cho hắn cảm thấy dễ chịu chút nào. Đứa bé này tới quá bất ngờ, lúc đầu ý của Kỷ Khinh Châu là không định giữ lại, sau đó là Lý Trạm nói muốn cho nên Kỷ Khinh Châu mới quyết định giữ lại.
Cho nên hôm nay chuyện của đứa bé đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, là một đòn đả kích trí mạng đối với Lý Trạm.
Hắn không cách nào tưởng tượng nếu Kỷ Khinh Châu vì đứa bé này mà gặp chuyện gì bất trắc, hắn sẽ phải đối mặt thế nào...
Sau đó Lý Trạm nghĩ ngợi lung tung đến nửa đêm, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ.
Nhưng mà hắn vừa mới ngủ liền gặp ác mộng...
Ác mộng lộn xộn, nhưng không có gì ngoài những tình huống hắn sợ nhất.
Lý Trạm sau khi tỉnh dậy không dám ngủ tiếp, liền đứng dậy đi đến chánh điện.
Trong góc điện có một ngọn nến mờ mờ, không sáng lắm chỉ đủ để nhìn thấy đường nét của người trên giường. Lý Trạm cẩn thận tiến lại gần, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Châu đang ngủ say một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh Kỷ Khinh Châu, đưa tay ôm người vào trong lòng.
Kỷ Khinh Châu ngủ rất ngon, cũng không bị hắn đánh thức, nhưng trong lúc ngủ vẫn xoay người vô thức ôm lấy Lý Trạm, đầu cọ cọ vào vai Lý Trạm tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ tiếp.
Lý Trạm cứ như vậy ôm người trong lòng, vẫn không chợp mắt.
Kỷ Khinh Châu ngủ một giấc, sắp đến hừng đông thì bị đói mà tỉnh dậy, mơ màng mở mắt ra mới phát hiện, tối hôm qua Lý Trạm ngủ ở thiên điện, chẳng biết lúc nào đã đến bên cạnh cậu, còn để cho cậu dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy.
"Ngài tới đây lúc nào? Bệ hạ đâu?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ta tìm gối chắn cho nó, còn an bài người gác đêm, nó sẽ không bị ngã đâu." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu lúc này mới phát hiện Lý Trạm có gì đó không ổn, hỏi: "Sao giọng ngài lại khàn như vậy? Không phải cả đêm không ngủ đấy chứ?"
Lý Trạm không trả lời câu hỏi của cậu, mà tiến lại gần cọ cọ vào trán của cậu, nói: "Trời còn sớm, ngươi ngủ thêm một chút đi."
Hắn vừa dứt lời, bụng Kỷ Khinh Châu liền kêu lên, Lý Trạm hiểu ý xuống giường đi tìm đĩa điểm tâm mang tới.
Kỷ Khinh Châu nhận ra tâm trạng của Lý Trạm quả thật không bình thường, nên cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống.
"Ngài sao vậy, nói cho ta biết đi, nếu không ta sẽ lo lắng." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm đưa tay vuốt má Kỷ Khinh Châu, cúi xuống hôn lên môi cậu rồi nói: "Không sao, chỉ là có chút khó ngủ thôi."
"Có phải gặp ác mộng không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng.
Kỷ Khinh Châu sớm biết nỗi sợ hãi trong lòng Lý Chiêm không dễ gì vượt qua, chẳng qua chiều hôm qua bị tiểu hoàng đế đánh lạc hướng, cậu chưa kịp cùng trao đổi kỹ với Lý Trạm về vấn đề này. Hiện giờ xem ra, khúc mắc này của Lý Trạm còn nặng hơn cậu tưởng tượng.
"Ngài là sợ y thuật của Đường đại phu không đủ giỏi sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ta chỉ không thể tưởng tượng được những gì hắn nói..." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nói: "Không sao, ta cũng có rất nhiều chi tiết muốn thỉnh giáo Đường Thứ, lát nữa chúng ta gọi hắn tới, bảo hắn nói tất cả chi tiết cho ngài nghe, nói không chừng ngài sẽ tin tưởng hắn, sẽ không sợ hãi nữa."
Con người thường sợ hãi những thứ mình không hiểu rõ, một khi hiểu rõ rồi, sẽ không còn sợ hãi nữa.
Giống như Kỷ Khinh Châu, tuy rằng đối với chuyện mổ bụng cũng có chút sợ hãi, nhưng bởi vì từng sống ở xã hội hiện đại, nên cậu biết chuyện sinh mổ này thực ra rất phổ biến, cho nên nỗi sợ hãi của cậu chỉ là sợ "động dao" lên người mà thôi, không giống như Lý Trạm... Điều Lý Trạm sợ là người bị mổ bụng sẽ chết.
"Đều tại ta..." Lý Trạm đột nhiên nói.
Kỷ Khinh Châu giật mình một chút, nói: "Đừng nói như vậy, trừ khi ngài nói với ta rằng ngài hối hận."
Lý Trạm nghe vậy nhìn Kỷ Khinh Châu không nói gì nữa, trong ánh mắt lại mang theo một loại cảm xúc bi thương.
Kỷ Khinh Châu đưa tay chạm vào sống mũi cao thẳng của hắn, sau đó nghiêng đầu chủ động hôn Lý Trạm.
Kỷ Khinh Châu rất ít khi chủ động như vậy, Lý Trạm trong lòng rung động, theo bản năng liền muốn đáp lại.
Nhưng mà nụ hôn của Kỷ Khinh Châu vừa chạm nhẹ liền rời đi, hoàn toàn không cho Lý Trạm cơ hội tiến thêm một bước...
"Thực ra ta có một bí mật luôn giấu ngài, sợ làm ngài sợ, lại sợ ngài không tin." Kỷ Khinh Châu nghiêm túc nhìn Lý Trạm nói: "Đợi đứa bé này bình an ra đời, ta sẽ nói cho ngài biết bí mật đó."
Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, theo phản xạ hỏi: "Bí mật gì?"
"Đã nói là đợi đứa bé sinh ra rồi mới nói, bây giờ đừng hỏi." Kỷ Khinh Châu nói.
Trong ánh mắt Kỷ Khinh Châu mang theo vài phần ý cười, Lý Trạm hơi hoảng hốt, thành công dời đi một ít sự chú ý của hắn.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đến giờ thượng triều, cung nhân bên ngoài bình phong thông báo một tiếng.
Trong thiên điện, tiểu hoàng đế cũng bị gọi dậy, vừa mở mắt thấy Lý Trạm không có ở đó, liền chạy đi tìm, cung nhân không dám ngăn cản, chỉ có thể cho nó vào.
"Hoàng thúc lại lén chạy tới đây!" Tiểu hoàng đế có chút ấm ức nói.
Nó nói xong, một tay chống ở mép giường định trèo lên, Lý Trạm bế nó lên, nói: "Rửa mặt thay quần áo, đi vào triều."
"Hôm nay có thể không vào triều không, con muốn nói chuyện với Châu Châu..." Tiểu hoàng đế nói.
Lý Trạm đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, nói: "Ta còn không muốn đi hơn con!"
Kỷ Khinh Châu ở một bên nghe hai chú cháu nói chuyện, trong đầu chợt hiện lên câu "Tòng thử quân vương bất tảo triều".
Cậu nhướng mày, áp chế ý nghĩ kỳ quái, định rời giường.
"Ngươi không cần dậy, ngủ thêm một lát..." Lý Trạm nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra Kỷ Khinh Châu đang đói bụng, vừa rồi đưa điểm tâm còn chưa ăn, vì thế sửa lại: "Bổn vương bảo bọn họ mang chút đồ ăn đến, ngươi ăn lót dạ trước, ăn xong nếu còn buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa."
Lý Trạm nói xong liền ôm tiểu hoàng đế đi ra ngoài, cung nhân vội hầu hạ hai người rửa mặt thay quần áo.
Trước đây Kỷ Khinh Châu đều cùng hai người vào triều, giờ chỉ còn hai chú cháu đi, cậu lại có thể nhàn nhã dùng bữa sáng rồi ngủ thêm một giấc, cảm giác quả thật là "còn sướng hơn cả hoàng đế".
Những ngày vui vẻ như vậy kéo dài mấy ngày, ban đầu Kỷ Khinh Châu còn có chút ngại ngùng, sau đó thì quen dần.
Trong lúc đó, Đường Thứ mỗi ngày đều đến bắt mạch cho Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu liền hỏi hắn một ít chi tiết về việc "mổ bụng lấy con" như thế nào, thứ nhất là vì cậu cũng rất tò mò, tỷ như làm sao bảo đảm miệng vết thương không bị nhiễm trùng, làm sao bảo đảm sẽ không bị xuất huyết nhiều... Thứ hai là cậu hy vọng có thể mượn cơ hội giải thích rõ cho Lý Trạm hiểu, xua tan sợ hãi trong lòng Lý Trạm.
Sự thật chứng minh biện pháp này có chút tác dụng, mặc dù lần nào Lý Trạm cũng đều căng thẳng hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng dần dần bắt đầu tiếp thu biện pháp này.
Sau đó ngoài cung có người tìm Đường Thứ đi "mổ", Đường Thứ cố ý để Lý Trạm cải trang thành dược đồng đi theo xem, cả quá trình Lý Trạm đều chờ bên ngoài, nhưng trước khi rời đi hắn thấy người bị "mổ" vẫn còn sống, trong lòng càng tin tưởng vào tay nghề "kinh thế hãi tục" này của Đường Thứ.
Không lâu sau, đã đến ngày dời mộ hai ông bà Kỷ gia.
Sau khi bãi triều, Lý Trạm đích thân đưa Kỷ Khinh Châu ra khỏi cung, đi cùng còn có lễ quan.
Theo quy củ, chuyện triều thần dời mộ như vậy không đủ tư cách mời lễ quan ra tay, nhưng chuyện của Kỷ Thái phó khá đặc biệt, hơn nữa còn là Lý Trạm đích thân ra lệnh, người của Lễ bộ không chút do dự mà đồng ý, hơn nữa còn làm rất chu đáo.
Hơn nửa ngày, đầu tiên bọn họ đem quan tài của hai ông bà Kỷ gia từ nơi an táng trước đó lên, theo đúng quy tắc của việc dời mộ mà làm đủ lễ nghi, sau đó đưa quan tài vào phần mộ tổ tiên của Kỷ gia, lại tiếp tục làm đủ lễ nghi...
Toàn bộ nghi thức dời mộ nhập táng đều thực hiện theo lễ nghi dành cho quốc sĩ, nhưng các triều thần đến viếng không ai có ý kiến gì. Thực tế, Kỷ Thái phó xét về nhân phẩm hay học thức, hay là cống hiến đối với triều đình, an táng theo lễ nghi quốc sĩ đều là hợp lý, huống chi khi còn sống ông còn gặp phải bất công như vậy.
Đêm đó trở lại Kỷ phủ, Lý Trạm liền kể hết chuyện của mình và Kỷ Khinh Châu, cùng với sự tồn tại của đứa bé kia cho huynh muội Kỷ gia.
Kỷ Khinh Lan không tỏ ra quá kinh ngạc về chuyện này, vì nàng đã sớm biết quan hệ giữa Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm cũng không phải bình thường. Dù là biết được Kỷ Khinh Châu có thai, nàng cũng chỉ hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền chấp nhận sự thật này, thậm chí còn vui mừng vì sắp được làm cô.
Ngược lại, Kỷ Khinh Hoài từ đầu đến cuối trầm mặt không nói lời nào.
Hắn đã đoán được quan hệ của hai người, nhưng không ngờ Kỷ Khinh Châu đã sớm có thai.
"Hai người các ngươi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn nói với vương gia." Kỷ Khinh Hoài nói với hai đệ muội.
Kỷ Khinh Châu nhìn qua Lý Trạm, thấy đối phương mỉm cười với cậu ý bảo không sao, cậu đành phải cùng Kỷ Khinh Lan lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn Kỷ Khinh Hoài và Lý Trạm, bầu không khí so với lúc nãy càng lạnh lẽo hơn vài phần.
"Xin hỏi vương gia, tất cả những gì ngài làm cho Kỷ gia là vì Khinh Châu?" Kỷ Khinh Hoài hỏi.
Lý Trạm suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc ta đi nhặt hài cốt của hai ông bà, ta và y chưa có chút tình cảm nào, ngay cả khi quyết định lật lại vụ án, ta cũng chỉ mới quen y không lâu. Nếu nói là vì y... Có lẽ chỉ có việc sửa sang lại nhà cho các ngươi là nể mặt y đi, chi phí Công bộ sửa nhà cũng là từ túi riêng của bổn vương."
Kỷ Khinh Hoài nghe vậy có chút ngạc nhiên, hắn hỏi câu này là sợ Lý Trạm thi ân cầu báo, không ngờ Lý Trạm lại phủi sạch sẽ như vậy.
"Đã như vậy, Kỷ mỗ liền nói thẳng." Kỷ Khinh Hoài nói.
"Ngươi nói đi, hôm nay ta đã tới đây, ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe." Lý Trạm thản nhiên nói.
Kỷ Khinh Hoài nghe vậy nhìn Lý Trạm, trong ánh mắt kia mang theo vài phần không vui, sau đó lạnh lùng nói: "Vương gia hiểu sâu biết rộng, hẳn là biết chuyện nam tử có thai nguy hiểm tới cỡ nào chứ?"
Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, thực ra trước đó hắn thật sự không biết.
Nếu không phải Đường Thứ nói những lời kia, có lẽ bây giờ hắn còn đắm chìm trong niềm vui sắp được làm cha.
"Đệ ấy đã có lòng muốn kết giao với ngài, ta thân làm huynh trưởng cũng không có tư cách gì trách cứ ngài." Kỷ Khinh Hoài nói: "Nếu có trách thì chỉ trách ta không chăm sóc tốt cho hắn, không bảo vệ được hắn, để hắn một mình trong thâm cung đối mặt với hết thảy..."
Lý Trạm nói: "Khinh Châu chín chắn hơn ngươi tưởng nhiều, cho dù không có bổn vương đối xử đặc biệt với hắn, hắn cũng có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt."
"Vương gia là đang nói, một người huynh trưởng như ta lại không hiểu đệ đệ bằng một người ngoài như ngài?" Kỷ Khinh Hoài nói.
Lý Trạm biết Kỷ Khinh Hoài lúc này có lẽ đang tức bực tức, không phải cố ý muốn gây sự với mình, nên im lặng không đáp lại.
Tính tình Kỷ Khinh Hoài từ trước đến nay luôn điềm tĩnh, cho dù tức giận cũng biết điểm dừng, Lý Trạm không trả lời, hắn liền kịp thời kiềm chế cảm xúc.
"Ta chỉ hỏi ngài một câu, ngài có từng lấy thân phận của mình uy hiếp Khinh Châu chưa?" Kỷ Khinh Hoài hỏi.
Lý Trạm thản nhiên nói: "Chưa từng."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Khinh Hoài cuối cùng cũng dịu đi, một lúc sau thở dài nói: "Con cũng đã có, ta cũng không thể cứng rắn ngăn cản không cho hắn gặp ngài. Chuyện khác ta có thể mặc kệ, sau này các ngươi sống chung với nhau, hay là có tính toán gì khác, đó đều là chuyện của các ngươi, chỉ có một điều..."
Kỷ Khinh Hoài vẻ mặt trịnh trọng nhìn Lý Trạm, nói: "Đứa bé như thế nào ta không quan tâm, nhưng nếu đệ đệ ta lúc sinh có chuyện gì bất trắc..."
"Sẽ không có chuyện gì." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Hoài thấy vẻ mặt hắn chân thành liền không nói gì nữa.
Kỷ Khinh Châu ở bên ngoài chờ đến cào tim cào gan, thấy Lý Trạm đi ra với vẻ mặt bình thường, lúc này mới thoáng yên tâm.
"Huynh trưởng ta nói gì với ngài?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Không có gì." Lý Trạm liếc nhìn Kỷ Khinh Châu, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc, lại nói: "Chỉ yêu cầu ta nhất định phải làm đủ tam thư lục lễ, kiệu lớn tám người khiêng rước ngươi vào vương phủ, nếu không sẽ không cho ta gặp ngươi nữa."
"Gì?" Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền hoảng hốt, vội nói: "Ta cũng không phải cô nương, sao có thể để kiệu lớn tám người khiêng rước vào vương phủ được chứ?"
Lý Trạm cố nén cười, trầm ngâm một lát, nói: "Vậy ngươi muốn vào vương phủ thế nào, nói ra nghe thử, bổn vương bảo Lễ bộ làm theo ý ngươi."
Kỷ Khinh Châu thấy ánh mắt cười cợt của hắn, mới nhận ra Lý Trạm đang đùa giỡn mình.
"Ha ha..." Kỷ Khinh Châu nhướng mày nói: "Có ai nói muốn thành thân với ngài sao?"
Lý Trạm nghe vậy trong mắt có vài phần ý cười, lại không tiếp tục nói nữa...
Từng ngày trôi qua, bụng Kỷ Khinh Châu càng ngày càng lớn.
Theo tính toán của Đường Thứ, sau khi đứa bé tròn bảy tháng, chỉ cần mạch tượng không có gì khác thường là có thể bắt đầu chuẩn bị...
Kỷ Khinh Châu sống ở Anh Huy Các luôn cảm thấy có chút gò bó, dù sao cũng là trong cung, người đông mắt tạp, vì thế sau đó bàn bạc với Lý Trạm một chút, liền chuyển đến vương phủ dưỡng thai.
Cùng chuyển đến vương phủ với Kỷ Khinh Châu còn có Tiểu Sơn, Quả Tử và Đường Thứ.
Đương nhiên cũng không thể thiếu tiểu hoàng đế mỗi ngày đều đến vương phủ "check-in"...
Lý do của tiểu hoàng đế là phải bồi dưỡng tình cảm với đệ đệ hoặc muội muội trước, nếu không sau này đứa bé sinh ra sẽ không thân thiết với nó.
Kỷ Khinh Châu nghe lý do này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Lý Trạm không từ chối nó, bởi vì cái cớ này có thể nói là giống y chang cái cớ trước đây của Lý Trạm, không chút khác biệt, không hổ là chú cháu ruột!
Những ngày dưỡng thai của Kỷ Khinh Châu rất nhàn nhã, mỗi ngày chỉ cần làm theo lời Đường Thứ là được.
Lúc nào ăn cơm uống nước, lúc nào tản bộ nói chuyện phiếm, Kỷ Khinh Châu đều không cần phải quan tâm.
Mấy ngày nay người đau đầu nhất trong vương phủ chỉ có một, đó chính là Đường Thứ.
Phiền não của hắn không phải bắt nguồn từ việc chăm sóc Kỷ Khinh Châu, mà đến từ những người "quan tâm" đến việc này...
Tại sao?
Bởi vì tất cả những người biết hắn muốn mổ bụng Kỷ Khinh Châu đều có phản ứng giống như Lý Trạm.
Không ai cảm thấy hắn muốn cứu Kỷ Khinh Châu, đều cảm thấy hắn muốn "giết người".
Mặc cho Đường Thứ giải thích thế nào, mọi người vẫn lo lắng như cũ, khiến cho Đường Thứ quả thực phát điên!
"Đường đại phu, mấy quyển y thư này là ta tìm được trong kho sách trước đây của gia phụ, bên trong có một ít nội dung đề cập đến chuyện mổ bụng lấy ra khối u ác tính trong cơ thể, đều là mổ bụng, nói không chừng sẽ có ích, nên ta liền lấy cho ngài." Kỷ Khinh Hoài nói: "Ta không giỏi y thuật, cũng không hiểu nhiều, nhưng nếu ngài không ngại, ta nguyện ý cùng ngài nghiên cứu."
Kỷ Khinh Hoài nhờ Đồ Đại Hữu đẩy xe tới vương phủ, còn mang theo mấy quyển y thư.
Đường Thứ cười giả tạo nhìn mấy mấy quyển y thư kia, hỏi: "Ngươi không tìm mấy tên thuật sĩ vân du bốn phương hoặc là lang trung giang hồ có chút danh tiếng trong dân gian sao?"
Kỷ Khinh Hoài sửng sốt, hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao biết?"
Thực ra hắn đã nhờ người tìm một ít, nhưng sau khi gặp rồi đều cảm thấy giống như kẻ lừa đảo, nên mới đuổi đi.
"Ta làm sao biết, ha ha." Đường Thứ lấy một chồng y thư đặt trước mặt hắn, nói: "Vương gia đã tìm được mấy chục quyển sách như vậy, trong này có mấy quyển giống của ngươi, xem ra kho sách nhà ngươi cũng rất chất lượng đấy."
Ngoại sách y học, Lý Trạm cũng đã tìm không ít "thần y" trong truyền thuyết, kết quả tất nhiên phần lớn đều là kẻ lừa đảo.
"Đường đại phu chớ trách, Kỷ mỗ cũng không phải cố ý mạo phạm..." Kỷ Khinh Hoài vội nói.
"Ta biết... ngươi lo lắng cho đệ đệ ngươi, không cần giải thích, Đường mỗ cũng không hẹp hòi như vậy, chỉ là y thư này không cần để lại, Kỷ đại công tử nên mang về đi, Đường mỗ không thể chịu đựng được ở đây." Đường Thứ cười khổ nói.
Kỷ Khinh Hoài vô cùng xấu hổ, lại cúi đầu xin lỗi Đường Thứ, rồi mới cáo từ.
Đường Thứ vừa tiễn Kỷ Khinh Hoài đi, Tần Tranh và Kỳ Cảnh Xuyên lại đến.
Đường Thứ vừa nhìn thấy thứ Tần Tranh cầm trong tay, vội nói: "Nếu là tới đưa y thư, Đường mỗ sẽ đóng cửa tiễn khách!"
"Đường đại phu làm sao biết chúng ta..." Tần Tranh vừa định mở miệng, lại bị Kỳ Cảnh Xuyên kéo lại.
Đường Thứ vừa nhìn vẻ mặt kia của hắn liền biết bị mình đoán trúng, lúc này vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn quả thực muốn bị những người này phiền chết, nhưng cũng không phải thực sự tức giận, dù sao biện pháp này của hắn quả thật quá mức khác loại, người bình thường nghe xong không yên cũng là hợp tình hợp lý.
"Chúng ta tới chào hỏi mà thôi." Kỳ Cảnh Xuyên vội nói.
Đường Thứ liếc mắt nhìn Kỳ Cảnh Xuyên, ánh mắt dừng lại một lát trên mặt Tần Tranh, mở miệng hỏi: "Tần công tử có muốn tới đây chẩn mạch không?"
"Không cần không cần, tôi rất tốt." Tần Tranh vội khoát tay, kéo Kỳ Cảnh Xuyên đi.
Đường Thứ nhìn bóng lưng của hắn nhíu mày, xoay người ôm lấy những sách y học trên bàn bỏ vào trong ngăn tủ, nhắm mắt làm ngơ.