Đại tổng quản - Chương 69
Nếu ngươi muốn hầu hạ, vậy thì hầu hạ ở tẩm điện đi.
Chương 69-CC
Lý Trạm không chọn hôm nay để thông báo với huynh muội Kỷ gia chuyện Kỷ Khinh Châu có thai.
Kỷ Khinh Châu biết, Lý Trạm suy nghĩ rất chu toàn, chỉ sau khi chuyện của Kỷ gia được xử lý ổn thỏa, hắn mới có thể chuyên tâm lo kế hoạch chuyện của bọn họ.
Lý Trạm mặc dù không nói rõ, nhưng Kỷ Khinh Châu có thể cảm giác được, chuyện của Kỷ gia mặc dù không hề liên quan đến Lý Trạm, nhưng Lý Trạm lại xem như là chuyện đương nhiên chủ động chia sẻ một phần trách nhiệm với tiên. Vì theo quan điểm của Lý Trạm, tất cả những gì hắn làm cho Kỷ gia đều là để bù đắp cho những sai lầm mà tiên đế đã gây ra.
Trong mắt người khác, có lẽ sẽ cảm thấy khó hiểu tại sao Lý Trạm lại gánh vác thứ hắn không cần gánh vác.
Nhưng Kỷ Khinh Châu biết, trong lòng Lý Trạm không coi tất cả những thứ này là gánh nặng...
Giống như chuyện hắn chiếu cố tiểu hoàng đế, người bên ngoài luôn nghi ngờ hắn có dã tâm, nhưng trước sau hắn vẫn luôn thẳng thắn.
Kỷ Khinh Châu nghĩ, có lẽ là do từng sống một kiếp làm Lý Trạm nhìn thấu rất nhiều chuyện, cho nên lần này hắn buông bỏ rất nhiều chấp niệm. Suy cho cùng, sức lực con người là có hạn, dành quá nhiều suy nghĩ ở nơi khác thì không còn thời gian cho những người mình quan tâm.
Lý Trạm cũng biết điều này, cho nên không bao giờ lãng phí một chút tinh lực vào những chuyện không quan trọng.
Phàm là chuyện hắn cho là đáng làm thì sẽ bỏ công sức ra làm, và dĩ nhiên sẽ bất chấp hậu quả hay sự được mất.
Hiện giờ... ngoại việc mỗi ngày lo việc triều chính ra, còn lại gần như tất cả sự chú ý đều đặt trên người Kỷ Khinh Châu!
"Ngài không cần ngày ngày đều tới đây đâu." Sau ba ngày Lý Trạm liên tục chạy tới Kỷ phủ, Kỷ Khinh Châu rốt cục nhịn không được nói: "Hôm qua huynh trưởng còn thắc mắc, trong triều còn nhiều việc như vậy, sao ngày nào ngài cũng tới Kỷ phủ..."
Phần mộ tổ tiên của Kỷ gia còn đang sửa chữa, còn phải chờ mấy ngày nữa mới có thể dời mộ.
Điều này cũng có nghĩa là quan hệ của hai người còn mấy ngày nữa mới có thể thông báo với huynh muội Kỷ gia.
Hiện giờ, quan hệ giữa Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm giống như lén lút yêu đương, nhưng ngày nào Lý Trạm cũng chạy đến Kỷ phủ, từ trên xuống dưới Kỷ phủ đều nhìn thấy. Kỷ Khinh Châu da mặt mỏng, sợ huynh trưởng cùng muội muội bắt gặp rồi hỏi tới hỏi lui, bản thân chỉ muốn trốn tránh họ mỗi ngày.
"Vậy ngươi trả lời thế nào?" Đáy mắt Lý Trạm mang theo ý cười hỏi.
"Ta nói trong triều có một số việc... ngài muốn hỏi ý kiến ta." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm nghe vậy cười nói: "Đúng vậy, trong triều mỗi ngày đều có chuyện cần hỏi, ngươi lại không vào cung, cho nên bổn vương mới phải đi tìm ngươi, không phải sao?"
"Ta bây giờ đã không còn là nội thị, cũng không thể vào trong cung." Kỷ Khinh Châu nói.
"Cái này có gì mà không thể, không phải bổn vương đã để lại lệnh bài cho ngươi sao?" Lý Trạm nói: "Anh Huy các tùy ngươi ra vào, ai dám ngăn cản ngươi?"
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Chuyện này chung quy không hợp quy củ."
"Không có gì không hợp quy củ." Lý Trạm suy nghĩ một chút rồi nói: "Còn không ngươi cứ dọn đến Anh Huy các ở như trước kia, tạm thời lấy thân phận môn khách của bổn vương giống như Tần Tranh, ở lại bên cạnh ta."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút do dự, nhưng nghĩ lại, cứ ở trong phủ như vậy một là mình buồn bực đến phát hoảng, hai là Lý Trạm phải chạy tới chạy lui, chung quy cũng không phải giải pháp lâu dài. Bây giờ cậu là một công tử nhàn tản, nếu thực sự đi làm môn khách cho Lý Trạm, người ngoài cũng nói không được gì.
Lý Trạm thấy sắc mặt y thả lỏng, lập tức đứng dậy nói: "Ta đi chào hỏi Kỷ Khinh Hoài, hôm nay chúng ta sẽ hồi cung."
Không đợi Kỷ Khinh Châu tỏ thái độ, Lý Trạm liền bước ra khỏi cửa phòng đi tìm Kỷ Khinh Hoài.
Lúc này Kỷ Khinh Hoài đang ở hành lang của hậu viện sửa một cây đàn cổ, thấy Lý Trạm tới liền hành lễ với hắn.
Lý Trạm đi thẳng vào vấn đề nói với hắn chuyện của Kỷ Khinh Châu, đối phương nghe vậy dường như cũng không bất ngờ.
"Khinh Châu còn chưa làm lễ gia quan, con đường tương lai còn rất dài, vương gia có từng hỏi hắn về dự định sau này chưa?" Kỷ Khinh Hoài hỏi.
"Mặc kệ hắn dự định như thế nào, bổn vương đều ủng hộ hắn." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Hoài cúi đầu khẽ gảy dây đàn, cây đàn lập tức phát ra một tiếng vang nhỏ.
"Vương gia là người có chừng mực, ta nghĩ dù ta không nói, nhưng trong lòng vương gia có lẽ cũng biết ta muốn nói gì." Kỷ Khinh Hoài nói: "Nhưng hôm nay phụ thân đã qua đời, ta làm huynh trưởng của hắn, vẫn phải nói mấy câu."
Lý Trạm đứng đó nhìn Kỷ Khinh Hoài, kiên nhẫn nghe hắn nói.
Kỷ Khinh Hoài nói: "Hắn dù sao tuổi còn nhỏ, tâm tính còn ổn định, gặp phải chuyện sẽ không suy nghĩ cặn kẽ giống vương gia. Nếu sau này hắn thay đổi tính tình, hoặc là xa cách với Vương gia, đến lúc đó mong Vương gia có thể giơ cao đánh khẽ..."
Lời nói của Kỷ Khinh Hoài rất rõ ràng, hắn đang để lại đường lui cho Kỷ Khinh Châu.
Tránh cho đệ đện gốc nghếch của mình, nóng nảy hấp tấp bất chấp hậu quả, tương lai không có kết cục tốt...
"Ngươi cảm thấy bổn vương đang đùa giỡn với hắn?" Lý Trạm nói.
"Tâm tư của vương gia ta đoán không ra, nhưng đệ đệ ta..." Kỷ Khinh Hoài nhịn không được thở dài, lại nói: "Hắn thuở nhỏ tâm tính không chín chắn, lúc phụ thân còn sống lại vô cùng nuông chiều."
Tuy rằng lần này gặp lại, Kỷ Khinh Hoài có thể cảm giác được tính tình Kỷ Khinh Châu không giống trước kia, bây giờ càng điềm tĩnh ôn hoà hơn, không còn gai góc như trước kia. Nhưng hắn nhất thời cũng không chắc, Kỷ Khinh Châu là tạm thời thay đổi tính tình, hay là mấy tháng qua chịu khổ nên trưởng thành.
Cho nên, hắn mới không nhịn được nói những lời này với Lý Trạm.
Dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn một chút, ánh mắt cũng sắc bén, ngày đó khi Lý Trạm đến nhà viếng thăm hắn cũng đã nhìn ra manh mối giữa hai người. Chẳng qua hai người này không nói thẳng với hắn, nên hắn cũng không vạch trần.
"Lời ngươi nói hôm nay, bổn vương sẽ nhớ kỹ." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Hoài nghe vậy hành lễ với y, hắn biết Lý Trạm là người thông minh, nói đến đây cũng đủ rồi.
Ngày đó, Lý Trạm liền mang theo Kỷ Khinh Châu hồi cung.
Kỷ Khinh Châu mấy ngày qua bị vây hãm ở Kỷ phủ, cuối cùng có thể đi ra ngoài hít thở, dọc theo đường đi tâm tình cũng khá tốt.
Lý Trạm ngồi trong xe ngựa nhìn cậu hồi lâu, nói: "Huynh trưởng ngươi vốn có công việc trong triều, để hắn nghỉ ngơi mấy tháng khôi phục sức khỏe là có thể phục chức."
"Vậy là tốt rồi, huynh trưởng đầy bụng thi thư, có thể tiếp tục làm quan cũng không uổng phí." Kỷ Khinh Châu nói.
"Còn ngươi?" Lý Trạm hỏi: "Bây giờ ngươi có dự định gì mới không?"
Lý Trạm từng hỏi Kỷ Khinh Châu vấn đề này, lúc ấy Kỷ Khinh Châu nói nếu không làm nội thị nữa thì muốn đi khắp nơi du lịch. Nhưng khi đó bọn họ chưa hiểu được tâm ý của nhau, còn bây giờ Lý Trạm lại hỏi câu này, ý nghĩa đã khác.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhìn về phía Lý Trạm, thoáng thấy trong mắt đối phương vài phần căng thẳng.
Cậu nhận ra câu hỏi này của Lý Trạm, thực ra là xin cậu một lời "hứa hẹn", câu trả lời phải là lên kế hoạch đem đối phương vào trong cuộc sống tương lai của cậu, cho nên không thể trả lời qua loa.
Kỷ Khinh Châu trong sách còn chưa kịp tham gia khảo thí, Kỷ gia đã xảy ra chuyện. Nếu dựa vào thân phận tiểu công tử Kỷ gia của cậu, con đường nên đi tất nhiên cũng giống như Kỷ Khinh Hoài tham gia thi cử vào triều làm quan.
Nhưng... Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, nếu mà cậu đi thi, rất có thể sẽ vứt hết mặt mũi của Kỷ gia.
"Ta không muốn tham gia thi cử." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, đối với đáp án này của cậu dường như có chút bất ngờ.
"Nhưng ta không có thế mạnh gì đặc biệt..." Kỷ Khinh Châu ngước nhìn Lý Trạm, nói: "Việc mài mực trước kia ta cảm thấy rất tốt, mỗi tháng có hai mươi lượng lương bổng, cũng đủ cho ta cơm áo không lo."
Lý Trạm nghe vậy ánh mắt sáng ngời, đáy mắt không nhịn được lộ ra vài phần ý cười.
Lời của Kỷ Khinh Châu chẳng khác nào hứa hẹn sẽ ở lại bên cạnh hắn.
"Nhưng mà ta không làm nội thị nữa." Kỷ Khinh Châu bổ sung.
Lý Trạm bị cậu đùa giỡn nhịn không được bật cười, sau đó nghiêng người ghé vào bên tai cậu nói: "Coh dù ngươi muốn làm nội thị, bổn vương cũng không cho." Lý Trạm còn nhớ rõ mình từng bị loại thuốc của Kỷ Khinh Châu hành hạ đến thảm hại, chỉ riêng việc chờ thuốc hết tác dụng đã mất rất nhiều thời gian, sau này dù thế nào đi nữa hắn cũng không để Kỷ Khinh Châu đụng vào thuốc kia lần nữa.
Quan trọng hơn là hắn có thể cho Kỷ Khinh Châu rất nhiều thân phận...
Trong lúc hai người nói chuyện đã đến hoàng cung, qua nhiều ngày Kỷ Khinh Châu lần nữa trở lại nơi này lại cảm thấy rất thân thiết.
Đây là chốn dung thân đầu tiên khi cậu đến thế giới này, cũng không biết sau này sẽ ở chỗ này bao lâu, có lẽ là một khoảng thời gian ngắn, có lẽ là rất nhiều năm? Kỷ Khinh Châu liếc nhìn Lý Trạm, nói không chừng thời gian dài hay ngắn còn tùy thuộc vào Lý Trạm.
Chuyện Kỷ Khinh Châu trở lại Anh Huy các cũng không gây ra phản ứng quá lớn. Trước đây khi cậu làm nội thị, thân phận trong mắt mọi người không khác gì môn khách của Lý Trạm, ai cũng biết Lý Trạm không coi cậu là nội thị, hiện giờ cậu không còn là nội thị nữa mà đường đường chính chính trở thành môn khách.
Ngược lại lúc các triều thần tới nghị sự nhìn thấy Kỷ Khinh Châu, không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhưng bọn họ cũng rất nhanh liền tiếp nhận thân phận mới của Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu cũng không suy nghĩ quá nhiều, lúc Lý Trạm chuẩn bị cầm bút viết chữ, liền rất tự nhiên đi qua mài mực cho Lý Trạm. Hành động này của cậu nhất thời thu hút ánh mắt của triều thần, Kỷ Khinh Châu nâng mắt nhìn về phía triều thần, đám người kia trong nháy mắt lại dời đi tầm mắt, tình cảnh nhất thời vô cùng vi diệu.
Kỷ Khinh Châu sửng sốt một lát, đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Trước kia cậu dùng thân phận nội thị mài mực cho Lý Trạm, hành động này không có gì không ổn, nhưng hôm nay cậu đã là môn khách, lại mài mực cho Lý Trạm có vẻ... quá thân mật. Bởi vì câu nói "Tố thủ nghiên mực, hồng tụ thiêm hương*" từ trước đến nay đều để chỉ tài tử giai nhân, nếu không phải người có quan hệ thân cận sẽ không chủ động mài mực cho người khác.
Dù sao người mài mực quá gần người cầm bút, Kỷ Khinh Châu đứng bên cạnh Lý Trạm cúi đầu là có thể xem Lý Trạm đang viết cái gì.
Nếu là người khác, chắc chắn không thể nào không chút kiêng dè...
Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Châu nhất thời có chút lúng túng.
Lý Trạm phát hiện sự khác thường của cậu, liếc nhìn cậu.
Hai người bỗng nhiên nhìn nhau, Kỷ Khinh Châu có tật giật mình vội dời đi tầm mắt.
Ngay trước mặt các triều thần... cảm giác giống như là "hẹn hò chốn công sở"!
"Lăng tướng quân còn bao lâu nữa mới xây xong?" Lý Trạm không chút khác thường, thản nhiên hỏi một vị quan của Công bộ.
"Bẩm vương gia, đầu xuân sang năm hẳn là có thể làm xong." Người kia nói.
Lý Trạm gật đầu lại hỏi: "Còn người phái đến tu sửa phần mộ tổ tiên Kỷ gia, tiến độ thế nào?"
"Hôm nay hạ quan mới vừa xem qua, việc tu sửa mộ tổ Kỷ gia bảy ngày sau là xong." Người kia vội nói.
"Ừ, đã biết." Lý Trạm đáp một tiếng, quay đầu nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, thấy Kỷ Khinh Châu lui sang một bên đứng. Trong lòng hắn khẽ động, nói với Kỷ Khinh Châu: "Nếu ngươi mệt thì về nghỉ ngơi đi, dù sao ở đây cũng không có chuyện gì quan trọng, đợi bổn vương xử lý xong sẽ tới tìm ngươi."
Bầu không khí trong điện vốn có chút vi diệu, Lý Trạm vừa nói ra lời này, bầu không khí kia nhất thời càng trở nên kỳ lạ hơn.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, trái tim đập thình thịch, theo phản xạ muốn quay đầu nhìn phản ứng của các triều thần, rồi lại nhịn xuống.
Lời này của Lý Trạm quá mập mờ, quan tâm cậu có mệt hay không cũng còn được, sao còn bỏ thêm một câu chút nữa đến tìm cậu?
Kỷ Khinh Châu cũng không biết mình đi ra bằng cách nào, lúc trở lại tẩm điện Lý Trạm, còn có chút hoảng hốt.
Tim cậu đập rất nhanh, trong lòng vừa thẹn thùng, vừa có chút hưng phấn mơ hồ...
Trong lòng cậu biết quan hệ giữa mình và Lý Trạm không phải là điều có thể dễ dàng để lộ ra, cho dù Lý Trạm nắm giữ quyền lực lớn trong tay, đứng trên vạn người, thì sự thật này cũng rất khó thay đổi. Một khi các triều thần biết được quan hệ của hai người, biết được sự tồn tại của đứa bé này, Kỷ Khinh Châu không dám tưởng tượng điều này sẽ rước lấy bao nhiêu phiền toái cho Lý Trạm.
Nhưng không thể phủ nhận biểu hiện hôm nay của Lý Trạm ở trước mặt triều thần, lại làm cho Kỷ Khinh Châu ngoài căng thẳng ra quả thực có chút vui sướng. Người đang yêu có lẽ đều như vậy, một mặt che giấu sợ người khác phát hiện, giống như đó là một chuyện không thể cho người khác biết, nhưng một mặt lại nhịn không được muốn nói cho cả thế giới biết, ước gì mọi người đều biết...
Kỷ Khinh Châu trước kia không hiểu cảm giác này, hôm nay lại đột nhiên cảm nhận được tâm lý mâu thuẫn kia.
Kỷ Khinh Châu rối rắm hồi lâu, cuối cùng dựa vào giường ngủ mất.
Đứa bé trong bụng cậu dần dần lớn lên, người nặng cân sẽ dễ mệt mỏi.
Lúc ở nhà cậu đều phải ngủ vài lần trong ngày, hôm nay tới Anh Huy các hiển nhiên không khỏi cảm thấy buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu, Kỷ Khinh Châu mơ hồ cảm thấy có người đẩy cửa bước vào, động tác của đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng Kỷ Khinh Châu vẫn bị tiếng động đánh thức. Nhưng còn chưa kịp mở mắt, đã bị một bàn tay ôm lấy thắt lưng, môi Kỷ Khinh Châu nóng lên, sau đó liền ngửi được mùi gỗ quen thuộc trên người Lý Trạm.
Lý Trạm không biết cậu đã tỉnh, chỉ để lại một nụ hôn lướt qua môi.
Nhưng khi Kỷ Khinh Châu mở mắt ra, theo bản năng túm lấy vạt áo Lý Trạm, Lý Trạm lập tức không còn kiêng dè, nghiêng người ôm thiếu niên hôn lấy. Cho đến khi hơi thở của Kỷ Khinh Châu rối loạn, Lý Trạm mới buông cậu ra.
"Ngài..." Kỷ Khinh Châu ho nhẹ một tiếng, trên mặt đỏ bừng. Cậu giơ tay định lau khóe môi, nhưng Lý Trạm lại nhanh hơn một bước, vươn ngón cái lên nhẹ nhàng vuốt qua môi thiếu niên. Ngón tay Lý Trạm có vết chai mỏng, lúc lau khóe môi thiếu niên, khiến lòng thiếu niên không khỏi sinh ra cảm giác kỳ lạ.
"Nghị sự xong rồi sao?" Kỷ Khinh Châu chưa quen với sự thân mật với Lý Trạm, cho nên mỗi lần Lý Trạm có những hành động này, cậu luôn giấu đầu hở đuôi mà nói sang chuyện khác, cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình.
Lý Trạm biết tâm tư của y, đáy mắt mang theo ý cười, nói: "Sau này ngươi đến thư phòng không cần hầu hạ bút mực như trước, tìm một chỗ ngồi chơi là được, muốn nghe thì nghe, không thì có thể rời đi, không cần gò bó, cũng không cần quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào."
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, cái này... cái này còn thể thống gì nữa?
"Không sao đâu... Ta ở không thì khó chịu." Kỷ Khinh Châu nói.
"Nếu thực sự muốn hầu hạ, vậy thì hầu hạ ở tẩm điện đi." Lý Trạm nói.
Ý của hắn định nói là hầu hạ bút mực, nhưng 2 từ "hầu hạ" và "tẩm điện" đi chung với nhâu, không khỏi làm người ta suy nghĩ lệch lạc. Đặc biệt, Kỷ Khinh Châu là người dè dặt nhưng trong đầu có nhiều suy nghĩ khó tả hơn ai hết, cho nên Lý Trạm vừa nói xong, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Lý Trạm nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của thiếu niên, chỉ cảm thấy hết sức động lòng, liền nhịn không được đùa giỡn y: "Nếu ngươi không muốn hầu hạ bổn vương, vậy bổn vương hầu hạ ngươi cũng được."
Nếu nói những lời lúc nãy của hắn không có ý gì khác, thì những lời này tất cả đều có ý khác.
Kỷ Khinh Châu vô cùng quẫn bách, cũng không phản bác lại, tim lại không khỏi đập loạn nhịp.
Cậu có chút ngượng ngùng thừa nhận rằng mình thực ra rất thích Lý Trạm thỉnh thoảng nói với cậu những lời không đúng đắn, hoặc làm những chuyện không đúng mực. Chỉ vì cậu thực sự không thể mặt dày mà chủ động được, nhưng sâu trong thâm tâm lại rất muốn được gần gũi với Lý Trạm...
Dù sao chỉ cần chưa đến bước đó, Kỷ Khinh Châu cảm thấy Lý Trạm muốn làm gì cậu cũng sẽ không từ chối.
"Vương gia..." Ngoài điện truyền đến giọng Đổng Đống: "Đường đại phu tới."
Lý Trạm nghe vậy liền thu lại suy nghĩ, nói: "Hai ngày nay ngươi ở Kỷ phủ, không để Đường Thụ đến bắt mạch, bây giờ thai đã lớn, phải cẩn thận hơn một chút."
"Ừ." Kỷ Khinh Châu gật đầu.
Hôm nay bụng càng ngày càng lớn, Kỷ Khinh Châu kỳ thật cũng rất lo lắng.
Trong lúc nói chuyện Đường Thứ liền mang theo hòm thuốc của hắn đi vào.
Hắn theo thói quen trước kia, trước tiên sờ bụng Kỷ Khinh Châu, sau đó lấy ra đệm bắt mạch để bắt mạch cho cậu.
"Hơn năm tháng... sắp sáu tháng rồi phải không?" Đường Thứ nói: "Chắc không còn lâu nữa đâu."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, vội nói: "Không phải hơn chín tháng sao?"
Đường Thứ nâng mắt nhìn cậu, nói: "Phụ nữ có thai thì có thể đợi đến chín tháng, còn ngươi thì không được."
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, vô thức nhìn về phía Lý Trạm, vẻ mặt mờ mịt và lo lắng.
Lời này của Đường Thứ là có ý gì...?
"Ta trước đây không nói với ngươi, sợ ngươi suy nghĩ lung tung lại không tốt cho việc dưỡng thai." Đường Thứ nói: "Bây giờ đã đủ tháng, thai cũng ổn định, có thể nói thật với ngươi rồi."
Hắn vừa nói ra lời này, không chỉ Kỷ Khinh Châu, ngay cả Lý Trạm cũng giật mình.
"Kỷ tiểu công tử còn trẻ, có lẽ không biết nhiều, nhưng vương gia hẳn là biết một chút đi?" Đường Thứ nói xong nhìn qua Lý Trạm, lại nói: "Ở Đại Du chúng ta, nam tử mang thai không phải là chuyện hiếm, nhưng bên ngoài truyền tai nhau nhiều chuyện cha con đều mất hoặc giữ con bỏ cha, các ngươi có biết tại sao không?"
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, Tần Tranh đã từng nói với cậu chuyện này. Lúc ấy Tần Tranh nói là... Nhiều người cảm thấy việc nam tử có thai là đáng hổ thẹn, cho nên coi là chuyện xui xẻo, tự nhiên không mấy coi trọng, mới dẫn đến nhiều bi kịch như vậy.
"Bởi vì bọn họ cảm thấy mất mặt, không muốn mời đại phu." Kỷ Khinh Châu nói.
"Lòng người đều là bằng xương bằng thịt, con cũng đã có rồi thì dù có nhẫn tâm đến mấy cũng không đến mức cố ý hại chết người đi?" Đường Thứ nói: "Nhiều khi cũng không phải là gia chủ không làm gì, mà là cho dù có mời đại phu cũng chưa chắc giữ được."
Lý Trạm nhíu mày, hỏi: "Ý ngươi là gì?"
"Trời sinh nam tử vốn không thích hợp để mang thai, phần lớn người dù có thai cũng rất khó để bình an sinh con ra." Đường Thứ nói: "Chuyện sinh con vốn là lấy mạng đánh cược, huống chi nam tử có thai vốn là chuyện trái lẽ trời, rối loạn âm dương."
Suy nghĩ của Kỷ Khinh Châu chạy loạn, chợt hiểu ra cái gì.
Đây... Đây không phải là bug trong cuốn sách mà cậu xuyên qua sao?
Lúc đó cậu đã nghi ngờ, đây không phải là sinh tử văn, sao lại có chuyện nam tử mang thai? Giờ nghe Đường Thứ nói vậy, cậu mới dần nhận ra, có lẽ tác giả của cuốn sách chỉ nhắc thoáng qua việc "nam tử mang thai" mà không hoàn thiện thiết lập này, dẫn đến việc thế giới này khi tự vận hành đã xuất hiện bug.
Thật sự là không có chỗ để nói lý lẽ!
Cái lỗi chết người như vậy, sao lại rơi trúng đầu cậu chứ!
"Vậy... vậy phải giải quyết như thế nào?" Lý Trạm hỏi.
"Đừng đợi quá lâu, khi chắc chắn đứa bé có thể sống sót, liền mổ bụng lấy đứa bé ra." Đường Thứ nói.
Lý Trạm nghe vậy sắc mặt nhất thời thay đổi, nói: "Ngươi đang đùa cái gì vậy?"
"Vương gia, mạng người quan trọng, ta không hề nói đùa." Đường Thứ nói.
Lý Trạm nhìn Đường Thứ, trong ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo không thể che giấu.
Trong phạm vi nhận thức của hắn, hành động mổ bụng này có nghĩa là bỏ lớn giữ nhỏ, vậy không phải là muốn giết Kỷ Khinh Châu sao?
Kỷ Khinh Châu lại không nghĩ như hắn.
Ở xã hội hiện đại việc sinh mổ đã rất phổ biến, chẳng lẽ Đường Thứ cũng biết kỹ năng này?
Chỉ là... ở đây cũng không có môi trường vô trùng, tùy tiện mổ bụng chỉ sợ lành ít dữ nhiều...
"Bổn vương không thể đồng ý!" Lý Trạm lạnh lùng nói.
"Nhưng đây là cách an toàn nhất." Đường Thứ nói: "Nếu ngài không đồng ý, đó mới là hại y!"
Ánh mắt Lý Trạm trở nên sắc bén, nhìn bộ dạng có vẻ như sắp nổi điên.
Kỷ Khinh Châu đưa tay ấn lên mu bàn tay hắn, cho hắn một ánh mắt trấn an, rồi hỏi Đường Thứ: "Trước đây ngươi đã từng làm việc này chưa?"
"Tất nhiên rồi, ta đã thử hơn mấy chục lần, không chỉ mổ cho nam tử, mà nữ tử bị thai ngược ta cũng đã mổ vài lần." Đường Thứ nói.
Kỷ Khinh Châu lại hỏi: "Sống được mấy người?"
"Một người cũng không chết." Đường Thứ nói: "Chỉ có một thai nhi sinh ra yếu ớt, chỉ giữ được người lớn không giữ được người nhỏ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền thở phào, vô cùng cảm tạ thế giới này ngoại cái lỗi "nam nhân sinh con" ra, còn tự tạo ra một đại phu như Đường Thứ.
Thái độ của Đường Thứ vô cùng thoải mái thản nhiên, điều này làm cho nỗi sợ hãi trong lòng Kỷ Khinh Châu giảm đi không ít.
Một vị đại phu đầy tự tin luôn mang lại cho bệnh nhân sự can đảm phi thường.
Nhưng Lý Trạm thì không tốt lắm, hắn hoàn toàn không thể hiểu được khái niệm "mổ bụng lấy con" mà Đường Thứ đề nghị.
Trong suy nghĩa của hắn, cách này nhất định sẽ cướp đi mạng sống của Kỷ Khinh Châu...
Nhưng nếu đúng như lời Đường Thứ nói, cho dù không làm như vậy, Kỷ Khinh Châu cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Cú sốc này quá lớn đối với hắn...
Sau khi Đường Thứ rời khỏi, Lý Trạm vẫn còn bị sốc nặng.
Niềm vui mà đứa bé này mang lại cho hắn mấy tháng qua, cũng không lớn bằng nỗi sợ hãi mà nó mang lại...
Hắn có thể không có đứa bé này, nhưng hắn không cách nào tưởng tượng nổi việc mất đi Kỷ Khinh Châu.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu biết Lý Trạm trong thời gian ngắn sẽ khó mà chấp nhận được, liền mở miệng an ủi: "Đường đại phu y thuật cao minh, sẽ không có việc gì... Ngài xem, đứa bé ở trong bụng ta, ta còn không sợ, ngài sợ cái gì?"
Lý Trạm khàn giọng nói: "Ta ước gì đứa bé ở trong bụng ta..."
Kỷ Khinh Châu:...
Cậu tưởng tượng đến hình ảnh kia, rồi vội vàng xua tan ý nghĩ này.
Đứa bé nên ở trong bụng cậu đi, đừng chạy lung tung.
"Đứa bé nào?" Cửa điện đột nhiên bị đẩy ra, tiểu hoàng đế thở hổn hển chạy vào, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Đứa bé ở trong bụng ai?"
Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm giật mình, hiển nhiên hai người không ngờ tiểu hoàng đế lại đột nhiên xuất hiện.
Thật trùng hợp, câu nói quan trọng này để nó nghe thấy...
"Châu Châu..." Tiểu hoàng đế chạy đến trước mặt Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Là ngươi đúng không, ta đã thấy hoàng thúc lén sờ bụng ngươi."
Kỷ Khinh Châu:...
"Ngươi sắp làm mẫu thân sao?" Tiểu hoàng đế vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Không phải mẫu thân..." Kỷ Khinh Châu sửa lại.
Tiểu hoàng đế vội hỏi: "Vậy là... ngươi sắp làm phụ thân sao?"
Kỷ Khinh Châu liếc nhìn Lý Trạm, biết việc này sớm muộn gì cũng không giấu được, chi bằng nhân dịp này nói cho tiểu hoàng đế biết.
Thấy Lý Trạm không ngăn cản, Kỷ Khinh Châu liền gật đầu.
Tiểu hoàng đế nghe vậy vô cùng kích động, đưa tay muốn sờ bụng Kỷ Khinh Châu rồi lại không dám, cuối cùng vẻ mặt tò mò hỏi: "Ngươi làm phụ thân, vậy ai là mẫu thân của bảo bảo?"
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, bị nó hỏi khó, vô thức nhìn về phía Lý Trạm.
Tiểu hoàng đế theo tầm mắt Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm, vẻ mặt khó tin.
Lý Trạm:...