Đại tổng quản - Chương 68
Quote
Chương 68-CC
Nụ hôn này của Lý Trạm vừa mạnh mẽ vừa nồng nhiệt, mang theo khát vọng không che giấu.
Kỷ Khinh Châu theo bản năng nắm lấy vạt áo của hắn, bị hắn hôn đến gần như không thở nổi.
Một lúc lâu sau, Lý Trạm mới lưu luyến buông người ra, nhẹ nhàng cọ trán vào trán của cậu.
Cùng lúc đó, tay hắn vẫn nắm cổ tay Kỷ Khinh Châu, dường như không định buông ra.
Cổ tay bị nắm chặt khiến Kỷ Khinh Châu cảm thấy hơi đau, liền nhắc nhở: “Vương gia, ngài mạnh tay quá rồi .”
Lý Trạm nghe vậy, tay nới lỏng một chút, nhưng vẫn không buông ra.
“Bổn vương không dám buông tay, sợ ngươi lại chạy như lần trước." Lý Trạm nói
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Lý Trạm, trong bóng đêm cậu không thấy rõ nét mặt Lý Trạm, lại có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn cậu, hoàn toàn không hề say xỉn chút nào.
“Lần trước… ngài… không phải uống say cái gì cũng không nhớ sao?” Kỷ Khinh Chu hỏi theo phản xạ.
"Là ngươi cho rằng bổn vương không nhớ, chứ không phải bản vương không nhớ." Lý Trạm nhìn thiếu niên nói.
Lúc này Kỷ Khinh Châu mới nhận ra rằng, có lẽ cậu chưa từng thực sự hiểu rõ tửu lượng của Lý Trạm.
Chuyện này thực sự vượt quá mong đợi của cậu...
Thì ra nụ hôn đêm đó, Lý Trạm vẫn nhớ rõ.
Nếu là như thế, có lẽ tất cả sự xấu hổ và khác thường trong thời gian qua của cậu Lý Trạm đều đã thấy hết, chỉ là đối phương không nói toạc ra, cậu liền tự cho rằng là không người nào biết.
Nghĩ kỹ lại, dường như sau đêm đó thái độ của Lý Trạm đối với cậu cũng có chút khác biệt. Trước kia luôn kiềm chế, nhưng sau đêm đó, động một chút là muốn sờ bụng, còn cùng cậu tắm rửa, thậm chí còn bảo cậu dọn đến Anh Huy các...
Lúc đó, Kỷ Khinh Châu mải đắm chìm trong những suy nghĩ khác nên không hề nhận ra, nhưng bây giờ ngẫm lại, nói không chừng Lý Trạm đã sớm nhìn thấu tâm tư của cậu.
“Ngài có phải... đã sớm nhìn ra rồi không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm nhướng mày, nghiêm túc nhìn cậu, hỏi: "Nhìn ra cái gì?”
Kỷ Khinh Châu có chút quẫn bách, khẽ nói: "Nhìn ra... Nhìn ra…”
Điều này làm sao cậu có thể nói ra, chẳng lẽ trực tiếp hỏi Lý Trạm ngài đã nhìn ra tình cảm của cậu rồi phải không?
Lý Trạm đưa tay vuốt ve tai thiếu niên, phát hiện lỗ tai thiếu niên mang theo nhiệt độ như phát sốt. Mặc dù ở trong bóng đêm hắn không thấy rõ vẻ mặt của thiếu niên, nhưng biết rằng cả khuôn mặt của đối phương lúc này đều đỏ bừng.
Lý Trạm nhớ rõ, đêm đó sau khi hắn hôn thiếu niên, đối phương hoảng loạn chạy trốn. Lúc ấy hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm, mượn rượu để hôn người, sau đó cũng có chút luống cuống không biết phải xử lý tình huống như thế nào.
Lúc thiếu niên chạy trốn, hắn cũng không biết có nên đuổi theo hay không, cứ do dự như vậy liền bỏ lỡ thời cơ.
Ngày hôm sau khi gặp lại nhau, Kỷ Khinh Châu cẩn thận thăm dò làm lòng hắn ngứa ngáy không thôi, rồi lại không đành lòng làm thiếu niên lúng túng, liền thuận theo ý của đối phương giả bộ mất trí nhớ.
Khi đó hắn biết Kỷ Khinh Châu chưa sẵn sàng chính thức đón nhận tình cảm của hắn, có lẽ cũng chưa từng biết tâm ý của bản thân, nhưng từ trong những lần né tránh và nhìn lén vụng về của thiếu niên, hắn từng chút từng chút xác định tình cảm của đối phương.
Lúc đầu hắn còn chưa chắc chắn, sợ là mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng mỗi lần hắn lại gần chưa bao giờ bị từ chối, cho dù xấu hổ thế nào, thiếu niên vẫn luôn chấp nhận sự thân mật của hắn.
Hắn biết sự chấp nhận đó cũng không phải vì thân phận của hắn, bởi vì trong ánh mắt của thiếu niên không hề có chút chán ghét hay kháng cự nào, chủ yếu là cảm thấy thẹn thùng. Một người thẹn thùng trước sự thân mật của người khác, điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Mặc dù Lý Trạm không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh không phải là khúc gỗ.
Cho đến ngày đó, Đường Thứ nói cho hắn biết thuốc trong cơ thể của Kỷ Khinh Châu đã hết tác dụng...
Tin tức kia giống như một sự xác nhận, làm hắn càng thêm chắc chắn rằng thiếu niên có tình cảm với hắn.
Vậy là đủ rồi...
“Ừ, ta nhìn ra." Lý Trạm không đành lòng trêu chọc cậu nữa, dứt khoát thừa nhận.
Kỷ Khinh Châu:...
Chuyện này... mọi chuyện diễn ra hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng.
Vừa nghĩ tới việc Lý Trạm đã sớm nhìn thấu tâm ý của mình, lại còn giả vờ như không có gì, mà cậu lại chẳng hay biết gì cả ngày lén lút nhìn lén Lý Trạm... Kỷ Khinh Châu quả thực chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Ngươi đến đây... Ta thực sự rất vui." Lý Trạm nhìn thiếu niên, nghiêm túc nói.
Kỷ Khinh Châu hơi cúi đầu, nói: "Ta sợ ngài ở một mình... sẽ khó chịu.”
"Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng, cẩn thận hỏi: "Bây giờ vẫn còn hơi khó chịu trong lòng."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, lại nghe Lý Trạm nói: "Có thể ôm ta một lát không?”
Kỷ Khinh Châu không nghĩ là hắn sẽ đưa ra yêu cầu này, mặc dù trong lòng cảm thấy xấu hổ, nhưng cậu vẫn giơ tay ôm lấy Lý Trạm.
Lý Trạm cao lớn hơn Kỷ Khinh Chu một chút, cho nên lúc Kỷ Khinh Châu ôm Lý Trạm nhìn giống như đang rúc vào lòng Lý Trạm. Lý Trạm cúi người cảm nhận nhiệt độ trong ngữ, một lát sau giang hai tay ra ôm lấy thiếu niên trong lòng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tỉnh táo mà chủ động ôm nhau.
Cái ôm kia mang theo một loại cảm giác tràn đầy an tâm, đồng thời chứa đựng tình cảm nào đó làm người rung động.
“Khinh Châu..." Lý Trạm mở miệng, thì thào gọi tên Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu ngẩng đầu muốn nhìn hắn, lại bị Lý Trạm ôm chặt hơn.
“Cám ơn ngươi." Lý Trạm lại nói.
“Không... Không có gì..." Kỷ Khinh Châu nói.
Kỷ Khinh Châu vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Lý Trạm. Tiếng cười khẽ kia mang theo hơi thở ấm áp, làm Kỷ Khinh Châu có chút rung động, nhưng đồng thời, dường như cậu lại cảm nhận được một cảm xúc nào đó trong lòng Lý Trạm, như thể cả hai đã tâm ý tương thông.
Vì thế cậu nhỏ giọng hỏi: "Ngài... vẫn chưa khóc đúng không?"
“Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng, hỏi: "Ngươi muốn thấy ta khóc sao? Nếu ngươi muốn xem, ta sẽ khóc cho ngươi xem.”
Lúc Lý Trạm nói lời này trong giọng nói có chút đùa cợt, nhưng Kỷ Khinh Châu cảm thấy nếu cậu nói muốn xem, nói không chừng Lý Trạm thực sự có thể khóc cho cậu xem.
Thái độ đêm nay của Lý Trạm đối với cậu khác hẳn trước đây, nhưng điều đó cũng không làm cho Kỷ Khinh Châu cảm thấy xa lạ.
Thực ra bây giờ nhìn lại, thái độ của Lý Trạm đối với cậu đã dần dần thay đổi từ lâu, chỉ là trong lòng cậu còn có chuyện khác, hơn nữa Lý Trạm từ trước đến nay rất kiềm chế nên cậu không dễ dàng nhận ra.
Hôm nay thì lại khác.
Một nụ hôn và một cái ôm chủ động, dường như đã phá tan mọi sự kiềm chế và ngụy trang của Lý Trạm.
Lý Trạm bây giờ, mới là hình ảnh chân thật sau khi hoàn toàn dỡ bỏ phòng bị.
Những góc cạnh lạnh lùng trên người đều không thấy, thay vào đó là sự dịu dàng và cưng chiều chưa từng dễ dàng thể hiện cho ai thấy.
"Muốn ta khóc cho ngươi xem không?" Lý Trạm lại hỏi cậu lần nữa.
Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Ta sợ ngài cứ kìm nén lại thì sẽ khó chịu... Chứ không phải thực sự muốn nhìn ngài khóc."
"Khó chịu thì luôn khó chịu, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều rồi." Lý Trạm nói.
Lý Trạm nói xong nhẹ nhàng buông Kỷ Khinh Châu ra một chút, cúi đầu nhìn thiếu niên hỏi: "Hôm nay có thể không đi không?”
“Hả?" Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, thân thể rất thành thật cứng đờ.
Cũng không biết tại sao, lời này của Lý Trạm khiến cậu lập tức nghĩ tới rất nhiều thứ không thể miêu tả. Giống như trong phim, khi một người nói với một người khác "Có muốn lên nhà ngồi không?", vậy thì cảnh quay tiếp theo nhất định chính là hình ảnh vậy vậy đó...
Kỷ Khinh Châu cũng không bài xích việc gần gũi với Lý Trạm, chỉ là...
Cậu nhớ lại đêm hôm đó ở Phụng Tiên các mấy tháng trước, liền cảm thấy trên người chỗ nào cũng đau.
Cậu thực sự không muốn trải qua chuyện đó lần nữa... Thật đáng sợ!
Lý Trạm cảm thấy thiếu niên căng thẳng, lập tức nhận ra y chắc chắn đã nghĩ quá nhiều.
Hắn không muốn dọa thiếu niên vào lúc này, vội nói: "Ta chỉ là muốn ngươi ở lại cùng ta.”
Kỷ Khinh Châu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu coi như đồng ý với Lý Trạm.
Lý Trạm rất có chừng mực, nói muốn đi cùng thì thực sự chỉ là đi cùng.
Kỷ Khinh Châu đang mang thai, hắn vốn cũng không dám làm bừa, hơn nữa không muốn ngay từ đầu liền biểu hiện quá nóng vội, lỡ như dọa người ta sợ thì không đáng.
Thời gian của họ còn dài, những chuyện muốn làm từ từ rồi cũng có cơ hội thực hiện...
Sáng sớm hôm sau, khi Kỷ Khinh Châu tỉnh lại, liền thấy Lý Trạm đang ngồi bên cạnh, một tay chống đầu nhìn cậu, một tay đặt trên cái bụng hơi nhô lên của cậu. Kỷ Khinh Châu cũng không biết hắn nhìn như vậy bao lâu, nhất thời có chút thẹn thùng.
Lý Trạm thấy cậu tỉnh lại, vội hỏi: "Có đè vào ngươi không?"
Hắn nói xong còn theo bản năng hơi nâng tay lên, thực ra hắn vốn cũng không dám đặt sức nặng của tay lên bụng Kỷ Khinh Châu, sợ không kiểm soát được sức nặng, gây khó chịu cho đứa trẻ, vì vậy tay hắn luôn giữ rất nhẹ nhàng.
“Không có." Kỷ Khinh Châu nói.
“Vậy là tốt rồi." Lý Trạm hạ thấp giọng, giọng điệu còn khoa trương hơn lúc dỗ tiểu hoàng đế rời giường, hỏi: "Tỉnh ngủ chưa? Có muốn rời giường không?”
Kỷ Khinh Châu:...
Cậu chỉ là mang thai, chứ không phải biến thành con nít!
Thái độ của Lý Trạm quả thực làm cậu dở khóc dở cười...
“Ta đỡ ngươi dậy." Lý Trạm đưa tay đỡ cậu ngồi dậy.
Thái độ của hắn làm Kỷ Khinh Châu không thể tức giận được, nhưng cũng không đứng dậy, ngồi ở trên giường ôm chăn một lát.
Lý Trạm bỗng nhiên hiểu ra, vẻ mặt kia mang theo vài phần trêu chọc.
Từ khi thuốc trên người Kỷ Khinh Châu hết tác dụng, sáng sớm nào cũng có một chút phiền não.
Hôm nay đúng lúc phiền não này bị Lý Trạm bắt gặp, trốn cũng không trốn được, cảm giác này khỏi phải nói có bao nhiêu khó xử.
Bình tĩnh lại một lúc lâu, Kỷ Khinh Châu mới từ trong chăn đi ra.
Lý Trạm đích thân đưa đồ rửa mặt cho cậu, nhìn cậu rửa mặt xong, lại lấy quần áo đưa cậu thay quần áo, thái độ còn chu đáo hơn lúc cậu hầu hạ đối phương ở Anh Huy các.
Kỷ Khinh Châu chưa từng yêu ai, lần đầu tiên biết thì ra khi hai người ở bên nhau sẽ như thế này sao?
Cái này cũng... quá "ngấy" đi?
“Vương gia... Ngài không cần phải thế." Kỷ Khinh Châu cười khổ nói.
“Nhưng ta không nhịn được." Lý Trạm nói: "Ngươi không thích ta đối xử với ngươi như vậy sao?"
Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm, từ trong ánh mắt đối phương cảm thấy vài phần lo lắng, lập tức liền mềm lòng, nói: "Không có... Vương gia muốn đối xử với ta thế nào thì cứ đối xử thế ấy đi."
Mọi người đều là như vậy, đợi khi cảm giác mới mẻ qua đi có lẽ sẽ khá hơn.
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ...
“Thật sao?" Lý Trạm hỏi.
Kỷ Khinh Châu gật đầu rồi lại cảm thấy mình có chút vội vàng.
Quả nhiên Lý Trạm kéo tay cậu ngồi xuống, nói: "Vậy bổn vương có thể sờ bụng ngươi thêm chút nữa không?”
Kỷ Khinh Châu nói không nên lời, thầm nghĩ sờ cả buổi sáng rồi, ngươi không chán nhưng đứa bé thì có!
Nhưng Lý Trạm lại nhìn cậu với vẻ mong chờ, Kỷ Khinh Châu thực sự không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu.
Lý Trạm được cho phép, mới đưa tay đặt lên bụng Kỷ Khinh Châu.
Động tác của hắn dịu dàng lại cẩn thận, trong ánh mắt mang theo vài phần nóng bỏng, dường như còn có một chút buồn bã.
"Nhị ca trước khi đi có nói với ta... Nó nhất định sẽ là một đứa trẻ ngoan." Lý Trạm thấp giọng nói: "Ta nghĩ trong lòng Nhị ca đã do dự một chút, huynh ấy chắc hẳn rất muốn được nhìn thấy đứa trẻ này chào đời."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy thì thấy sống mũi cay cay, đặt tay mình lên mu bàn tay Lý Trạm.
Lý Trạm lật bàn tay lại, nắm lấy ngón tay của Kỷ Khinh Châu, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, trao đổi một loại nhiệt độ nào đó làm người an tâm.
Hốc mắt Lý Trạm hơi đỏ lên, nhưng không khóc, một lát sau lại nói: "Ta nghe Đổng Đống nói, chuyện lăng tướng quân may mà nhờ có ngươi, bổn vương không ngờ Trương Thượng thư lại đi tìm ngươi..." Lúc đó tâm trạng của Lý Trạm quá tệ, nhất thời không để ý, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương đi quấy rầy Kỷ Khinh Châu.
Thật ra, lúc ấy Đổng Đống cũng không dám nói với Lý Trạm chuyện Trương Thượng thư tìm Kỷ Khinh Châu, sợ hắn nổi giận.
Sau khi chuyện lăng tướng quân kết thúc, Đổng Đống mới có thời gian nói với hắn việc này.
"Có lẽ hắn cũng không biết nên tìm ai để nói đi?" Kỷ Khinh Châu nói: "Chuyện đó nếu ngài không nhượng bộ, họ cũng không dám trái ý ngài, ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Ngươi biết trong thư của nhị ca viết gì không?"
Kỷ Khinh Châu thấy Lý Trạm bắt đầu nói chuyện của Nhị hoàng tử, liền thở phào nhẹ nhõm, cậu biết một khi người ta bắt đầu thổ lộ, những khúc mắc trong lòng sẽ từ từ được tháo gỡ. Trước đó cậu thực sự lo lắng Lý Trạm sẽ vì chuyện của Nhị hoàng tử mà sinh bệnh.
“Nhị ca trước khi đi nói với ta, hắn nói ta sẽ hiểu huynh ấy... Lúc đó ta thật sự không hiểu." Lý Trạm khàn giọng nói: "Ta không hiểu tại sao chúng ta làm nhiều như vậy lại khiến hắn đi nhanh hơn… Cho đến khi ta nhìn thấy bức thư kia, trong thư hắn nói, trước đây hắn cũng không muốn sống, chỉ là cảm thấy mình hại chết Chu thống lĩnh, không có dũng khí đi gặp Chu thống lĩnh." Lý Trạm nói: "Hiện giờ vụ án đã được làm sáng tỏ, hắn mới dám đi gặp Chu Sở.”
Đọc xong bức thư đó, Lý Trạm mới nghĩ thông suốt, nếu một người sống mà không còn hy vọng, ép buộc đối phương sống tiếp, có lẻ chỉ mang lại chút an ủi cho những người còn sống, nhưng đối với người đó chính là sự tra tấn.
Đã như vậy, nên để hắn ra đi.
Mặc dù hắn vẫn đau lòng như cũ, nhưng cũng hiểu được lựa chọn của đối phương.
Khóe mắt Kỷ Khinh Châu đỏ lên, hỏi: "Vậy nên... ngài mới kiên quyết muốn chôn họ cùng nhau sao?"
“Ừ." Lý Trạm nói: "Lúc trước ta vẫn chưa kịp nói với nhị ca, năm đó ta lén tìm người thu lại thi thể của Chu Sở, chỉ là sợ người khác biết cho nên vẫn chưa nhắc tới."
Vốn định chờ đón Nhị hoàng tử về kinh thành, để hắn ổn định rồi mới nói, không ngờ đối phương đã sớm không còn muốn sống tiếp.
“Ta nghe người ta nói... nếu người chết được chôn cùng nhau, hồn phách đến cầu Nại Hà liền có thể gặp lại nhau. Ta nghĩ, Chu thống lĩnh và nhị ca tình nghĩa sâu nặng, hắn sau khi chết chắc chắn sẽ không uống canh Mạnh Bà, nói không chừng vẫn đang ở bên cầu chờ nhị ca." Lý Trạm nói: "Sau khi lăng tướng quân xây xong, ta sẽ cho người chôn hài cốt bọn họ cùng một chỗ, như vậy họ sẽ được gặp nhau."
Kỷ Khinh Châu gật đầu, nói: "Ừ, biết đâu như vậy kiếp sau bọn họ cũng sẽ không lạc mất nhau."
Lý Trạm nghe vậy nghiêm túc nhìn Kỷ Khinh Châu một lát, sau đó cẩn thận ôm Kỷ Khinh Châu vào trong lòng.
"Sau này, khi chúng ta trăm tuổi, ta cũng sẽ cho người chôn chúng ta cùng một chỗ, như vậy ở kiếp sau chúng ta cũng sẽ không lạc mất nhau."
Kỷ Khinh Châu:...
Đang yên đang lành sao đột nhiên lại nói những lời xui xẻo như vậy?
Nhưng cậu ngay lập tức nghĩ lại, nhận ra lời này của Lý Trạm thực chất là đang tỏ tình với cậu.
Mời ai đó sau trăm tuổi cùng hắn hợp táng... Phương thức thổ lộ như vậy quả thật khá độc đáo.
Kỷ Khinh Châu vừa cảm thấy dở khóc dở cười, lại vừa cảm nhận được chút lãng mạn khó hiểu từ lời nói của Lý Trạm.
“Ngươi đồng ý không?" Lý Trạm hỏi.
Kỷ Khinh Châu:...
Đồng ý sau này cùng ngươi hợp táng sao? Lời hứa này cũng thật kỳ lạ...
“Chờ một chút." Lý Trạm đột nhiên nói: "Ngươi không cần vội trả lời, chúng ta đều sẽ sống lâu trăm tuổi, chờ đến khi ngươi tóc trắng xoá rồi hãy trả lời ta cũng không muộn."
Kỷ Khinh Châu:...
Hôm nay cậu thật sự thua Lý Trạm vô số lần, thậm chí không thể tìm ra từ nào để hình dung suy nghĩ của người này.
Nhưng khi cậu tưởng tượng cảnh mình với mái tóc trắng xoá trả lời câu hỏi này của Lý Trạm, lại cảm thấy có chút ấm áp.
Ai có thể nghĩ tới, sẽ có người lấy chuyện như vậy hứa hẹn cả đời của hắn?
Lý Trạm sợ Kỷ Khinh Châu đói bụng nên đã sớm cho người chuẩn bị bữa sáng.
Lúc này chỉ cần ra lệnh, thức ăn liền được mang lên.
“Ăn sáng xong, bổn vương đưa ngươi về Kỷ phủ." Lý Trạm vừa gắp thức ăn cho Kỷ Khinh Châu vừa nói.
Kỷ Khinh Châu liếc nhìn hắn, thầm nghĩ mới vừa tỏ tình xong đã muốn đuổi người đi rồi sao?
“Phải đi gặp cữu cữu của đứa bé." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu suýt nữa bị sặc cơm.
Lý Trạm vừa đưa tay giúp hắn vuốt lưng, vừa nói: "Ngươi không thích để nó gọi là cữu cữu, vậy gọi bá bá cũng được.”
“Ta..." Kỷ Khinh Châu nói: "Huynh trưởng ta còn chưa biết chuyện của đứa bé đâu."
Lý Trạm nói: "Không sao, lát nữa bổn vương sẽ đích thân nói với hắn. Đứa bé càng lúc càng lớn rồi, phải cho hắn và muội muội ngươi biết mới được, nếu không sau này... Bổn vương chỉ sợ là không vào được cửa nhà Kỷ gia các ngươi mất.”
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhướng mày, thầm nghĩ vậy là ngươi muốn gả cho ta sao?
“Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ tự mình nói, dù sao đứa trẻ này là do ta... gây ra, tất nhiên phải do ta giải thích." Lý Trạm lại nói.
Kỷ Khinh Châu:...
Sao lại có cảm giác như học sinh cấp 3 yêu sớm đi thú nhận với cha mẹ...
Sau khi ăn xong, Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu đến Kỷ phủ.
Kỷ Khinh Hoài dường như biết Lý Trạm muốn đến nhà, đã chuẩn bị sẵn trà trong phòng trà.
"Công bộ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ trong thời gian ngắn đã sửa xong những chỗ cần sửa." Lý Trạm vừa vào Kỷ phủ nhìn xung quanh một vòng, sau đó giống như chủ nhà đang kiểm tra chất lượng công trình nói: "Gạch lát sàn cũng cũ rồi, lát nữa bảo họ thay luôn đi.”
Kỷ Khinh Châu nhướng mày, thầm nghĩ ngày đó Lý Trạm và tiểu hoàng đế đến chơi, người của Công bộ đều biết hai vị này chắc chắn sẽ thường xuyên đến, đâu dám sơ suất, nên làm việc vừa nhanh vừa tốt.
“Vương gia, lâu ngày không gặp." Chân Kỷ Khinh Hoài bị thương không thể đứng dậy, liền chắp tay hành lễ với Lý Trạm.
Lý Trạm hướng hắn đáp lễ, tư thế kia khiến Kỷ Khinh Châu giật mình.
"Nghe Khinh Châu nói khi ngươi và Đồ Đại Hữu gặp nạn được đại phu trong phủ Hoàng bá cứu phải không?" Lý Trạm hỏi.
“Đúng vậy.” Kỷ Khinh Hoài đáp: “Trên đường, Tần công tử có kể cho ta vài chuyện ở kinh thành, chuyện này nói ra cũng coi như chúng ta chưa tới số chết, nếu như ngày đó vương gia giết đại phu kia, chỉ sợ hôm nay đưa tới kinh thành chính là hài cốt của ta.”
Lý Trạm nhìn qua Kỷ Khinh Châu nói: "Không phải công lao của bổn vương, là Khinh Châu muốn thả ông ấy.”
Kỷ Khinh Hoài nhìn Kỷ Khinh Châu, nửa đùa nửa thật nói: "Đều như nhau cả thôi.”
"Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
Ánh mắt Kỷ Khinh Châu đảo qua một vòng trên người Kỷ Khinh Hoài và Lý Trạm, cảm giác cuộc đối thoại giữa hai người có ẩn ý.
Chẳng lẽ... Kỷ Khinh Hoài đã biết chuyện của đứa bé rồi?
Hôm qua cậu có hỏi Đồ Đại Hữu, đối phương nói không có lỡ miệng...
Đồ Đại Hữu ở bên cạnh giúp pha trà đúng lúc nhìn qua Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt Kỷ Khinh Châu mờ mịt, không hiểu ánh mắt kia của đối phương là có ý gì.
“Hôm nay vương gia đích thân đến đây, là có chuyện gì muốn nói với ta?" Kỷ Khinh Hoài hỏi.
Lý Trạm ho nhẹ một tiếng, theo bản năng nhìn qua Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nhất thời có chút căng thẳng, thầm nghĩ việc trực tiếp nói với ca ca chuyện mình có thai thế này thật không dễ dàng.
Giờ đây cậu đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng quen với việc đứa bé ở trong bụng, nhưng không có nghĩa là cậu có thể dễ dàng nói chuyện này với người khác. Vì cậu biết, ngoài chuyện của đứa bé, chắc chắn sẽ không tránh khỏi nhắc đến chuyện của cậu và Lý Trạm.
Kỷ Khinh Châu dù sao cũng là lần đầu yêu đương, tâm tính quả thật giống như học sinh trung học đang yêu sớm.
Hơn nữa không chỉ lén lút yêu đương mà còn chưa cưới đã có thai...
“Đồ Đại Hữu..." Lý Trạm đột nhiên nói với Đồ Đại Hữu bên cạnh Kỷ Khinh Hoài: "Làm phiền ngươi đi mời Kỷ cô nương tới, nói bổn vương có chuyện muốn thông báo.”
Kỷ Khinh Châu:...
Cái này!
Tại sao ngay cả Kỷ Khinh Lan cũng gọi tới?
Cho nên cậu không chỉ đối mặt với huynh trưởng, mà còn cả muội muội, thông báo rằng mình có thai?
Chỉ chốc lát sau, Đồ Đại Hữu đã mời Kỷ Khinh Lan tới.
Kỷ Khinh Lan hành lễ với Lý Trạm, trên mặt có chút mờ mịt, hiển nhiên không đoán được lý do Lý Trạm gọi nàng tới.
“Có một chuyện lẽ ra ta nên sớm nói cho các ngươi, nhưng trước đây sợ gây thêm phiền phức nên vẫn giấu kín.” Lý Trạm nói: "Nay nỗi oan của Kỷ gia đã được rửa sạch, ba người các ngươi lại được đoàn tụ, việc này cũng không cần giấu nữa.”
Kỷ Khinh Châu hít sâu một hơi, trái tim như muốn nhảy lên tận cuống họng.
Lý Trạm im lặng một lát rồi nói: "Năm xưa bổn vương cho người thu thập hài cốt của lệnh tôn và lệnh đường, hợp táng trong một khu vườn ở ngoại thành. Tháng sau để Lễ bộ chọn ngày, đưa hai người về an táng tại phần mộ tổ tiên của Kỷ gia.”
Ba huynh muội nghe vậy đều sững sờ, Kỷ Khinh Lan lập tức rơi nước mắt, quỳ xuống dập đầu với Lý Trạm. Lý Trạm đỡ nàng dậy, nói: "Tiên sinh là ân sư của ta, tình cảm sâu nặng như cha con, giờ chúng ta đã là người một nhà, không cần phải câu nệ với ta."
Kỷ Khinh Hoài ở bên cạnh cũng nghẹn ngào, hành lễ với Lý Trạm.
Trong ba người cảm xúc dao động lớn nhất chính là Kỷ Khinh Châu.
Lúc trước, khi Lý Trạm nói thu thập thi hài của Chu Sở, trong lòng cậu liền thoáng hiện lên suy nghĩ này, chỉ vì cậu biết Lý Trạm từ trước đến nay rất chu đáo, với tình nghĩa của hắn đối với Kỷ Thái phó, nếu có cơ hội nhất định cũng sẽ làm như vậy.
Chỉ là sau đó, bận suy nghĩ chuyện phải thú nhận với Kỷ Khinh Hoài, nên cậu đã quên mất.
Không ngờ Lý Trạm lại thông báo chuyện này vào lúc này...
“Chờ khi chuyện của hai vị lão nhân gia xong xuôi, còn những chuyện khác bàn sau cũng chưa muộn.” Lý Trạm nói xong liền nhìn về phía Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu đón ánh mắt của hắn nhìn lại, trong lòng ấm áp, hốc mắt cũng đỏ lên...