Đại tổng quản - Chương 67
Hắn rất nhớ đối phương, nhớ rất nhiều...
Chương 67-CC
Bên kia, Kỷ Khinh Châu dẫn tiểu hoàng đế trở về gian nhà kia.
Tiểu hoàng đế đặt quả thông lên bàn, ánh mắt nhìn phong thư bên cạnh.
"Châu Châu, ở đây có một phong thư." Tiểu hoàng đế chỉ phong thư trên bàn nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu giật mình, nhìn về phía phong thư kia, thấy trên phong thư trống không, không có viết tên người nhận thư, cũng không có lạc khoản.
"Là ai viết thư nhỉ?" Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm phong thư hồi lâu, trên mặt có chút mờ mịt.
Kỷ Khinh Châu thấy nó đưa tay muốn cầm lấy phong thư, theo phản xạ đưa tay ngăn lại.
Tiểu hoàng đế thấy vẻ mặt y khác thường, rút tay về không đụng vào phong thư kia nữa.
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, hỏi Đổng Đống đang đứng ở cửa: "Lúc chúng ta vào rừng, có ai canh giữ ở nơi này không?"
"Có để lại hai người canh giữ." Đổng Đống nói.
"Ngươi đi hỏi bọn họ xem, sau khi chúng ta đi có ai tới hay không." Kỷ Khinh Châu nói.
Đổng Đống vội nói: "Không cần hỏi, không có ai vào đây cả."
Nếu như có người xuất hiện, hoặc là gian nhà này có điều gì khác thường thì chắc chắn hộ vệ đã báo cáo.
Kỷ Khinh Châu nhìn phong thư kia, thầm nghĩ nếu không có ai tới, vậy thì chắc chắn đã có người đặt phong thư ở đây trước khi bọn họ rời đi. Chỉ là lúc bọn họ đi ra ngoài khá vội vàng nên không ai để ý tới.
Kỷ Khinh Châu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới vẻ mặt lúc nãy của Nhị hoàng tử.
Trong phòng này ngoại trừ mấy người bọn họ ra cũng chỉ có Nhị hoàng tử, như vậy thư này là ai lưu lại, không cần nói cũng biết.
Nhưng... đang yên đang lành có lời gì không thể nói trước mặt, mà phải viết một bức thư để ở đây?
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ hoài không ra, nhưng trong lòng lại sinh ra bất an...
"Kỷ tiểu công tử, có gì không ổn sao?" Đổng Đống thấy thần sắc y khác thường, vội hỏi.
Kỷ Khinh Châu trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi ở đây trông chừng bệ hạ, ta đi tìm Vương gia."
Đổng Đống có chút bối rối, nhưng cũng không truy hỏi.
Hắn lúc này sai mấy hộ vệ đi theo Kỷ Khinh Châu, còn mình thì ở lại chỗ này trông chừng tiểu hoàng đế.
"Châu Châu..." Tiểu hoàng đế thấy Kỷ Khinh Châu nhíu mày, kéo tay cậu hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Kỷ Khinh Châu gượng cười với nó, nói: "Ta đi tìm hoàng thúc của ngài, ngài ở chỗ này không được chạy lung tung, ta sẽ quay lại ngay."
Tiểu hoàng đế tuy rằng rất muốn đi theo, không muốn ở lại chỗ này, nhưng nó thấy dáng vẻ Kỷ Khinh Châu như vậy, biết mình không nên gây thêm phiền toái cho đối phương vào lúc này, vì vậy đành phải gật đầu, thành thật ngồi bên cạnh bàn.
Phong thư kia đặt ở trên bàn, tiểu hoàng đế biết Kỷ Khinh Châu không cho nó đụng, cho nên sẽ không đụng vào.
Trong rừng thông.
Lý Trạm quỳ trên mặt đất, trong khuỷu tay ôm Nhị hoàng tử đã sớm không còn hơi thở.
Nhị hoàng tử uống thuốc độc, độc dược kia rất mạnh, chỉ trong chốc lát dã không còn hơi thở.
Lúc Lý Trạm phát hiện ra điều khác thường, tất cả đều không còn kịp...
Lý Trạm ôm thi thể Nhị hoàng tử ngơ ngác quỳ ở đó, trong đầu trống rỗng.
Đối phương trước khi chết còn nói với hắn, "Ta nghĩ đệ sẽ hiểu..."
Lý Trạm rất muốn nói hắn không hiểu!
Hắn không hiểu vì sao hắn hao tâm tổn sức để làm sáng tỏ vụ án, trả lại trong sạch cho Chu Sở và Kỷ gia, cũng để cho đối phương lấy lại tự do... Vì cái gì đối phương đáp lại hắn bằng một cỗ thi thể lạnh băng?
Hắn thậm chí không khỏi nghĩ, nếu như vụ án này vẫn có kết cục như kiếp trước, ít nhất đối phương có thể sống lâu hơn một chút.
Nhưng hôm nay hắn đã điều tra rõ vụ án, đối phương lại không muốn sống thêm dù chỉ một canh giờ, so với kiếp trước còn đi sớm hơn!
Hôm qua, hắn còn hưng phấn nghĩ đến cuộc sống sau khi huynh đệ bọn họ đoàn tụ, nghĩ làm sao nói cho y biết mình có người muốn bên nhau cả đời, tương lai không xa bọn họ sẽ có một đứa con...
Hắn thậm chí cố ý mang theo Kỷ Khinh Châu cùng tiểu hoàng đế tới đón người, hắn hy vọng những người hắn quan tâm nhất đều có thể ở bên cạnh.
Không nghĩ tới chờ đợi hắn không phải vui vẻ đoàn tụ, mà là âm dương cách biệt...
Lý Trạm nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao sự tình lại biến thành như vậy!
"Vương gia…"
Sau lưng Lý Trạm có tiếng bước chân vang lên, sau đó bên tai hắn truyền đến thanh âm Kỷ Khinh Châu khẽ gọi hắn.
Lý Trạm thẫn thờ quay đầu, nhìn thấy Kỷ Khinh Châu đang nhíu mày nhìn hắn, trên mặt đầy lo lắng.
Lúc Kỷ Khinh Châu đi trên đường, trong lòng đã có dự cảm chẳng lành.
Thư mà Nhị hoàng tử để lại, những lời nói với cậu, cùng hành động đuổi cậu và tiểu hoàng đế về trước, bây giờ nghĩ lại dường như đều báo hiệu điều gì đó. Chỉ tiếc là trước khi chuyện xảy ra, không ai có thể nghĩ theo hướng này.
Cho đến khi nhìn thấy thi thể trong ngực Lý Trạm, trái tim Kỷ Khinh Châu chìm xuống đáy cốc.
Sự tình thực sự xảy ra kết quả xấu nhất!
Cậu không dám nghĩ, tâm tình của Lý Trạm bây giờ sẽ như thế nào.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lý Trạm khàn giọng hỏi.
"Ta nhìn thấy thư Nhị điện hạ để ở trên bàn..." Giọng Kỷ Khinh Châu có chút nghẹn ngào, cậu đưa tay định chạm vào Lý Trạm, rồi lại không dám tùy tiện quấy rầy hắn, chỉ quỳ ở bên cạnh hắn, không nói thêm lời nào.
Lý Trạm ngẩn ngơ trong chốc lát, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt Kỷ Khinh Châu có chút tái nhợt, hơi thở cũng bất ổn, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi, có lẽ là vừa rồi quá vội vàng tới đây. Lúc này trên mặt thiếu niên mang theo vẻ buồn bã, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng bởi vì sợ kích thích Lý Trạm, cho nên vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Một khắc kia, Lý Trạm chợt phục hồi tinh thần lại, vội vàng gạt đi cảm xúc suy sụp, buộc bản thân phải lấy lại tinh thần.
Lúc này, hắn không thể suy sụp... còn rất nhiều việc đang chờ hắn.
Nếu hắn ngã xuống, chẳng lẽ để Kỷ Khinh Châu ưỡn bụng đi chăm sóc hắn sao?
"Người đâu... Thu dọn thi thể Nhị điện hạ, phái người vào kinh truyền... Lễ bộ tới chủ trì tang lễ của Nhị điện hạ." Lý Trạm phân phó với hộ vệ phía sau, nói xong hắn chậm rãi đặt thi thể Nhị hoàng tử xuống đất, sau đó cởi ngoại bào của mình đắp lên người đối phương.
"Bệ hạ đâu?" Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ta bảo Đổng Đống trông chừng nó, không dám để nó tới đây." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm gật đầu, nói: "Trong rừng gió lạnh, để bọn họ xử lý đi."
Hắn nói xong dắt Kỷ Khinh Châu rời khỏi cánh rừng, từ đầu đến cuối đều không quay đầu nhìn lại.
Sau khi hai người trở lại gian nhà, Lý Trạm liền thấy được phong thư kia.
Hắn do dự một chút rồi mở thư ra xem...
Kỷ Khinh Châu vẫn chú ý đến hắn, thấy sắc mặt hắn vô cùng trầm tĩnh, nhưng tay mở thư lại hơi run lên.
Một lát sau, Lý Trạm xem xong thư, đặt thư lên bàn không nói gì cả...
Các hộ vệ bên ngoài đều đang bận rộn, Nhị hoàng tử đột nhiên qua đời, bọn họ nhất thời có chút trở tay không kịp, chuyện cần làm quá nhiều. Cũng may có Đổng Đống ở bên ngoài chủ trì, tình cảnh cũng không đến mức quá hỗn loạn.
Kỷ Khinh Châu ngồi bên cạnh Lý Trạm, cậu rất muốn an ủi Lý Trạm vài câu, lại biết lúc này nói cái gì cũng phí công. Cậu đưa tay muốn nắm tay Lý Trạm, do dự một lát, bàn tay đặt trên cánh tay Lý Trạm, giống như Lý Trạm thường xuyên làm với cậu trước đây.
Lý Trạm đoán được suy nghĩ của thiếu niên, đặt tay lên mu bàn tay thiếu niên, nói: "Yên tâm, bổn vương không sao."
Tiểu hoàng đế ở bên cạnh nhìn hai người, hồi lâu không nói gì, cuối cùng đi tới ôm lấy cổ Lý Trạm.
"Nhân lúc sắc trời còn sớm... Bổn vương phân phó Đổng Đống đưa các ngươi về kinh thành trước." Lý Trạm nói.
Bên này xảy ra chuyện, kế tiếp nhất định sẽ rất lộn xộn, Lý Trạm không muốn để Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế ở lại đây.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy lại nói: "Ta có thể... ở lại cùng ngài không?"
Lý Trạm sững người, nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, sau đó dùng sức siết chặt mu bàn tay của thiếu niên, nói: "Cũng tốt... Để người khác đưa các ngươi trở về, bổn vương cũng không yên tâm... ở lại cũng tốt."
Kỷ Khinh Châu cảm giác được cảm xúc của Lý Trạm gần như sụp đổ, cậu hoài nghi mình chỉ cần nói vài câu an ủi, hoặc là ôm đối phương một cái, đối phương có thể lập tức sẽ sụp đổ. Nhưng cậu có thể cảm giác được, Lý Trạm cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, không muốn để cho mình lâm vào loại cảm xúc đó vào lúc này
Cho nên Kỷ Khinh Châu cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng ở bên cạnh canh giữ.
Gian phòng của Nhị hoàng tử ở trước đây, bị đổi thành linh đường tạm thời.
Đổng Đống bảo hộ vệ dọn một gian phòng cho tiểu hoàng đế và Kỷ Khinh Châu ở tạm.
Đêm đó, tiểu hoàng đế gần như không ăn gì, tối đến trốn ở trong chăn cũng không ngủ.
Chuyện xảy ra hôm nay, mặc dù nó không tận mắt nhìn thấy, nhưng từ lời nói và cử chỉ của những người khác có lẽ cũng đoán được.
"Không ngủ được sao?" Kỷ Khinh Châu sờ đầu tiểu hoàng đế hỏi.
"Châu Châu, tại sao Nhị hoàng thúc lại đột nhiên qua đời?" Tiểu hoàng đế nghẹn ngào hỏi.
Ở trước mặt Lý Trạm, nó kìm nén rất lâu không dám nói chuyện, cho đến ban đêm chỉ còn Kỷ Khinh Châu ở bên cạnh, nó mới dám hỏi.
Kỷ Khinh Châu đưa tay nhẹ nhàng vỗ về tiểu hoàng đế, nói: "Bởi vì người hắn rất quan tâm đã không còn... Hắn rất nhớ đối phương, vô cùng nhớ y..."
"Giống như mẫu hậu nhớ phụ hoàng sao?" Tiểu hoàng đế hỏi: "Mẫu hậu rất nhớ phụ hoàng đến mức không còn thích ta nữa, mỗi ngày đều ở trong Phật đường... Nhị hoàng thúc cũng giống vậy sao?"
Kỷ Khinh Châu ngược lại không biết tình cảm giữa Thái hậu và Tiên đế như thế nào, nhưng từ sau khi cậu vào cung, Thái hậu vẫn đóng cửa lễ Phật không hỏi thế sự, ngay cả tiểu hoàng đế cũng không quan tâm, thỉnh thoảng gặp mặt một vài lần biểu hiện cũng rất lạnh nhạt.
Cậu nghĩ, phải chăng đây chính là "tâm như tro tàn" mà mọi người thường nói?
Một người mất đi một người, từ nay về sau thế gian không còn gì có thể làm cho hắn muốn sống tiếp.
"Thái hậu nương nương không phải không thích ngài, nàng chỉ là..." Kỷ Khinh Châu đắn đo một lát, đang không biết nên nói như thế nào.
Tiểu hoàng đế lại tiếp lời: "Ta biết, tiên sinh đã nói, buồn không gì bằng lòng người đã chết, lòng người đã chết thì cái gì cũng không thèm để ý, lòng mẫu hậu đã chết... Lòng Nhị hoàng thúc cũng đã chết..."
Tiểu hoàng đế nói xong ôm cổ Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu cảm giác trên cổ có chút nóng nóng ướt ướt, biết tiểu hoàng đế đang khóc.
"Muốn khóc thì khóc đi." Kỷ Khinh Châu ôm tiểu hoàng đế nói.
Tiểu hoàng đế hít hít mũi buồn bã nói: "Hoàng thúc không khóc, ta cũng không khóc."
Nó nói không khóc nhưng nước mắt lại tí tách tí tách làm ướt đẫm cổ và vai Kỷ Khinh Châu.
Đêm khuya, tiểu hoàng đế mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lý Trạm có tới một lần, nhưng chỉ ở bên cạnh hai người một lát rồi lại đi.
Sáng sớm hôm sau, người của Lễ bộ đã tới.
Bởi vì Nhị hoàng tử chết ở hoàng lăng, bọn họ cũng không cần trở về kinh thành bàn bạc chuyện tang lễ.
Theo nghi chế, Nhị hoàng tử hiện giờ đã sửa lại án sai, cứ trực tiếp chôn ở hoàng lăng là được.
Nhưng Lý Trạm lại đưa ra ý kiến khác, bảo người Lễ bộ chọn một chỗ ở ngoại thành xây một cái lăng tướng quân, chôn Chu Sở ở đó. Nếu chỉ như thế cũng có thể chấp nhận được, dù sao Chu Sở gặp oan khuất lớn như vậy nên bồi thường một chút.
Nhưng vấn đề ở đây là Lý Trạm bảo Lễ bộ an táng Nhị hoàng tử trong lăng tướng quân.
Một hoàng tử và một tướng quân hợp táng, chuyện này ở Đại Du có thể nói là chưa từng có... Lễ bộ đương nhiên là không dám đồng ý đại. Loại chuyện không hợp nghi chế này nếu bọn họ vội vàng quyết định mà không suy nghĩ kỹ, sau này văn võ bá quan làm ầm ĩ, vậy thì phiền phức rồi.
Lý Trạm là Nhiếp chính vương, triều thần có thể trách hắn sao?
Nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn là đám người Lễ bộ chịu tội, cho nên ai cũng không dám tuỳ tiện đồng ý.
Sự tình rất căng thẳng, cuối cùng Lễ bộ Trương Thượng thư tự mình ra mặt cũng không giải quyết được vấn đề.
Lý Trạm quyết tâm làm như vậy, ai nói cũng không nghe...
Trương Thượng thư không biết làm sao, chỉ có thể đi tìm Kỷ Khinh Châu.
Ai cũng biết vị Kỷ tiểu công tử này rất được Vương gia nể trọng, hắn nói không chừng vương gia sẽ nghe.
"Chu thống lĩnh và Nhị điện hạ chôn cùng một chỗ, vi phạm nghi lễ sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi Trương Thượng thư.
"Đại Du chúng ta chưa từng có tiền lệ như vậy!" Trương Thượng thư nói: "Theo luật lệ, hoàng tử qua đời đều có thể chôn ở hoàng lăng, cũng chưa từng nghe nói hoàng tử nào chôn cất ở lăng tướng quân... Huống hồ, Chu thống lĩnh và Nhị điện hạ... không thân cũng chẳng quen..."
"Không thân cũng chẳng quen?" Kỷ Khinh Châu cười lạnh một tiếng nói: "Vương gia hiện giờ đang trải qua nỗi đau mất người thân, không có thời gian cùng các vị nói chuyện, nếu hôm nay Trương Thượng thư đã tới tìm ta, vậy thì ta liền thay vương gia cùng ngài nói rõ ràng."
Trương Thượng thư ở trên triều đã thấy qua khí thế của Kỷ Khinh Châu, bây giờ nghe được lời này liền có chút hối hận.
Ông đến tìm Kỷ Khinh Châu chỉ nghĩ là lời nói của Kỷ Khinh Châu sẽ có tác dụng trước mặt Lý Trạm, lại quên mất tiểu công tử Kỷ gia này từ trước đến nay đều một lòng với vương gia, xem ra lần này tìm sai người rồi...
"Vụ án Tây phong doanh trước kia, không phải có người lấy chuyện Chu thống lĩnh và Nhị điện hạ 'quá thân mật' làm lý do sao?" Kỷ Khinh Châu nói: "Văn võ cả triều đều biết Chu thống lĩnh và Nhị điện hạ 'quá thân mật', Trương Thượng thư vì sao lại nói bọn họ không thân cũng chẳng quen?"
"Cái này..." Trương Thượng thư nói: "Kỷ tiểu công tử, ngài biết lão phu không phải là ý này."
“Ngài không có ý này, nhưng ta thì có.” Kỷ Khinh Châu nói: “Ngày đó ở trên triều, Trương Thượng thư cũng đã nhận trách nhiệm cho vụ án năm xưa, hôm nay chưa tới ba ngày, Trương Thượng thư đã tĩnh tâm suy xét lại trách nhiệm của mình trong vụ án đó chưa?”
Trương Thượng thư không ngờ y sẽ nhắc lại chuyện cũ, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Kỷ Khinh Châu lại nói: “Vì cái chết của Chu thống lĩnh toàn bộ văn võ bá quan đều chịu tội thất trách, giờ đây Nhị điện hạ cũng vì chuyện này mà tự sát, như vậy cái chết của Nhị điện hạ cũng không thể không liên quan tới sự thất trách của văn võ bá quan.”
“Ngài nói vậy là sao?” Trương Thượng thư nghe xong liền cuống lên.
“Ta nói không đúng à?” Kỷ Khinh Châu đáp.
Sắc mặt Trương Thượng thư tái mét, nhưng hồi lâu vẫn không nói ra được lời nào để phản bác.
Vào triều làm quan, trách nhiệm vốn là can gián, nếu năm xưa bọn họ cùng nhau dâng tấu can gián, kết quả có lẽ đã khác. Sự im lặng và hèn nhát của bọn họ đã dẫn đến bi kịch này, cũng gián tiếp dẫn đến cái chết của Nhị hoàng tử, lời của Kỷ Khinh Châu nói không hề sai.
“Bây giờ thi thể Nhị điện hạ còn chưa lạnh, Trương Thượng thư tự hỏi lương tâm mình xem, ngài thật sự cho rằng Chu thống lĩnh không thân cũng chẳng quen nên không thích hợp an táng cùng nhau, hay ngài sợ việc này tạo thành tiền lệ, sợ các ngôn quan trong triều bắt bẻ mà không biết giải thích thế nào?” Kỷ Khinh Châu chất vấn.
Lời của Kỷ Khinh Châu đã đánh trúng suy nghĩ của đối phương, khiến sắc mặt Trương Thượng thư lúc xanh lúc đỏ, quả thực vô cùng thê thảm.
“Các ngài đã thất trách một lần khiến Nhị điện hạ ôm hận cả đời. Lần này chẳng lẽ còn muốn làm ngài ấy vĩnh viễn không thể nhắm mắt sao?” Kỷ Khinh Châu hỏi.
Trương Thượng thư nghe vậy chỉ thở dài, không nói gì nữa.
Hôm sau, Lễ bộ liền soạn ra kế hoạch: trong hôm nay sẽ chọn một địa điểm ở ngoại thành để xây dựng lăng tướng quân, linh cữu của Nhị điện hạ tạm thời đặt ở hoàng lăng, đợi sau khi lăng tướng quân xây xong sẽ đem an táng ở đó.
Chỉ là bọn họ lo lắng mấy lời đồn, cho nên không dùng từ hợp táng, mà trích dẫn kinh điển thêu dệt ra những lý do như "bạn bè thân thiết" để làm cái cớ cho việc hợp táng hai người. Mọi người đều là người thông minh, chẳng ai nói thẳng ra, bề ngoài tất nhiên cũng không ai vạch trần, đã nói là bạn bè thân thiết" thì cứ nghe vậy đi...
Hiển nhiên các giải quyết này này làm không ít người thở phào nhẹ nhõm.
Những người quen biết Lý Trạm đều biết, những ngày qua Lý Trạm vẫn luôn kìm nén cảm xúc, không ai đoán được nếu việc này không được giải quyết tốt, liệu Lý Trạm có nổi giận hay không. Đến cuối cùng cả Trương Thượng thư và những người khác đều âm thầm thở phào, thầm nghĩ may mà Kỷ tiểu công tử thúc đẩy việc này, nếu không may chọc giận Lý Trạm thì người gánh chịu hậu quả chính là bọn họ.
Vài ngày sau, mọi người mới trở về kinh thành.
Xe ngựa vừa vào cổng thành liền có một người cưỡi ngựa chạy tới, Kỷ Khinh Châu vén rèm xe lên nhìn, người đến hóa ra là Tần Tranh.
Mấy ngày trước Tần Tranh được Lý Trạm phái đi xử lý chuyện thổ phỉ, giờ mới trở về.
“Tối qua ta đã trở về, vốn định sai người đến hoàng lăng báo tin, nhưng nghe nói các ngươi hôm nay sẽ trở lại.” Tần Tranh nói với Lý Trạm: “Mọi chuyện bên đó đã xử lý xong, còn có một việc muốn báo cho Kỷ tiểu công tử…”
Tần Tranh quay sang Kỷ Khinh Châu nói: “Đã tìm thấy huynh trưởng của ngươi và Đồ Đại Hữu, hiện đang ở Kỷ phủ.”
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cuộc đoàn tụ này đến quá đột ngột, nhất là ngay sau khi Nhị hoàng tử vừa mới qua đời không lâu…
Kỷ Khinh Châu thậm chí cảm thấy giống như là ông trời đang trêu đùa mình!
Lý Trạm bên cạnh lại nói: “Để Tần Tranh đưa ngươi về phủ đi, hai huynh đệ các ngươi xa cách lâu ngày nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói… Bổn vương… Bổn vương vào cung một chuyến, đưa bệ hạ về, ngày mai sẽ đến Kỷ phủ thăm huynh trưởng của ngươi.”
Kỷ Khinh Châu kỳ thực không yên tâm về Lý Trạm, nhưng nếu lúc này cậu cứ khăng khăng đi theo, ngược lại càng làm Lý Trạm nghĩ ngợi lung tung, vì vậy cậu do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.
Lý Trạm không để Kỷ Khinh Châu xuống xe, tự mình ôm tiểu hoàng đế sang một con ngựa khác.
“Về nhà hảo hảo trò chuyện với huynh trưởng của ngươi, không cần lo lắng những chuyện khác.” Lý Trạm ngồi trên ngựa nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu vén rèm xe nhìn Lý Trạm, đối phương thậm chí còn mỉm cười với cậu.
Nhưng nụ cười đó rơi vào trong mắt Kỷ Khinh Châu lại khiến cậu cảm thấy đau lòng.
Lý Trạm ngồi trên ngựa, nhìn theo xe ngựa đi xa, rồi mới thúc ngựa đi về phía hoàng cung.
Kỷ phủ đã lâu không náo nhiệt thế này.
Ba huynh muội Kỷ gia, từ năm ngoái tới nay, đây là lần đầu tiên đoàn tụ.
Lúc Kỷ Khinh Châu về đến phủ, Kỷ Khinh Hoài đang ngồi trong sân trò chuyện với Đồ Đại Hữu, đối phương thấy cậu đi vào, sững sờ một lúc, rồi vội vẫy tay gọi cậu lại. Kỷ Khinh Châu bước nhanh đến trước mặt đối phương, lúc này mới nhận ra Kỷ Khinh Hoài đang ngồi trên một chiếc xe lăn bằng gỗ.
“Chân bị gãy nhưng đã được nối lại, nghỉ ngơi vài tháng sẽ hồi phục, không cần lo lắng.” Kỷ Khinh Hoài chủ động nói chuyện với cậu, cẩn thận quan sát Kỷ Khinh Châu một lát rồi nói: “Trông sắc mặt hơi kém, nhưng vẫn ổn, xem ra đệ tự chăm sóc mình rất tốt.”
Kỷ Khinh Hoài lớn hơn Kỷ Khinh Châu mấy tuổi, dung mạo có mấy phần tương tự, nhưng trông chững chạc trưởng thành hơn. Khi y nói chuyện với Kỷ Khinh Châu, giọng điệu mang theo sự quan tâm và thân thiết đặc trưng của một người anh trai, dù đây là lần đầu tiên Kỷ Khinh Châu gặp y, cũng không hề cảm thấy xa lạ hay khó xử, như thể tự nhiên chấp nhận người trước mặt là huynh đệ của mình.
“Hai ngươi… Không sao là tốt rồi.” Kỷ Khinh Châu nhìn Kỷ Khinh Hoài lại nhìn Đồ Đại Hữu, trong lòng nhất thời dâng lên nhiều cảm xúc.
Cổ của Đồ Đại Hữu có một vết sẹo có vẻ rất sâu, dù bây giờ đã lành nhưng vẫn có thể nhìn ra vết thương lúc đó rất nguy hiểm. Kỷ Khinh Châu tuy không hỏi nhưng cũng có thể đoán được, trước khi hai người mất tích chắc hẳn đã trải qua tình cảnh thập tử nhất sinh.
“Chắc là cát nhân thiên tướng…” Kỷ Khinh Hoài vừa gặp mặt Kỷ Khinh Châu nên không muốn nhắc đến những gian nguy đã qua, chỉ nói qua loa: “Lúc đó gặp phải chút phiền phức, may mà có một vị đại phu đang trên đường hồi hương ra tay cứu giúp, sau này hỏi kỹ lại, đại phu đó dường như còn có liên hệ với đệ.”
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, hỏi: “Vị đại phu nào?”
“Ông ấy nói từng bắt mạch cho đệ ở biệt uyển của An vương.” Đồ Đại Hữu đáp.
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, đột nhiên nhớ ra.
Không ngờ vị đại phu mà cậu thả đi lúc trước lại vô tình cứu được Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu?
Bên kia, sau khi đưa tiểu hoàng đế về cung, Lý Trạm không đến Anh Huy các mà trở về vương phủ.
Đổng Đống biết tâm trạng của y không tốt, cố ý dặn dò không cho ai đến quấy rầy.
Tâm trạng bị đè nén nhiều ngày của Lý Trạm cuối cùng đợi đến lúc không có ai mới có thể thoải mái giải tỏa… Nhưng khi ở một mình, hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, ngay cả sức để khóc lớn một trận cũng không còn.
Đổng Đống bảo người chuẩn bị rượu và thức ăn cho hắn, nhưng hắn không có hứng thú, chỉ xách bình rượu ra sân ngồi.
Lúc này trời đã tối, không có trăng, bên ngoài hơi tối.
Lý Trạm ngồi trên ghế đá trong sân uống hết nửa bình rượu, bỗng dưng trong lòng cảm thấy ngột ngạt.
Hắn nghĩ có phải mình quá tham lam rồi không, muốn nắm giữ quá nhiều thứ, nên số phận mới trêu đùa hắn như vậy. Hắn thậm chí có ảo giác rằng cuối cùng hắn vẫn như cũ chẳng còn gì cả?
Nhị ca đi rồi…
Kỷ Khinh Châu cũng phải đoàn tụ với gia đình…
Từ nay về sau, Kỷ Khinh Châu sẽ không còn là người không nơi nương tựa, có huynh trưởng và muội muội ở bên, trong lòng còn có chỗ cho hắn sao? Trong lòng Lý Trạm tất nhiên vui mừng cho Kỷ Khinh Châu, nhưng vừa vui mừng lại không tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Lý Trạm thở dài, ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn.
Rượu mạnh vào cổ họng mang theo chút cay nồng, nhưng Lý Trạm lại cảm thấy càng nhiều hơn là vị đắng.
Lúc này, Lý Trạm không kìm được mà nghĩ, hắn thực sự hối hận vì để Tần Tranh đưa thiếu niên về nhà.
Đáng lẽ hắn nên tỏ ra yếu đuối một chút, ích kỷ một chút, yêu cầu đối phương ở lại với mình…
Chỉ cần hắn nói, chắc chắn Kỷ Khinh Châu sẽ không đành lòng bỏ hắn mà đi.
Lý Trạm cảm thấy Kỷ Khinh Châu luôn là như vậy, luôn dành cho hắn quá nhiều bao dung và chiều chuộng…
Giống như đêm Trung thu hôm đó…
Khi hắn uống đến say mèm, Kỷ Khinh Châu tìm đến hắn.
Hắn mượn hơi men mà hôn đối phương…
Đối phương không né tránh, cũng không xấu hổ, chỉ là sau khi tỉnh táo lại đã chạy mất.
Nếu đêm nay thiếu niên cũng ở đây thì thật tốt, Lý Trạm không khỏi nghĩ đến.
Ngay khi ý nghĩ này vừa lóe lên liền nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng .
Lý Trạm đột ngột quay đầu lại, liền thấy bóng dáng quen thuộc đang xuyên qua màn đêm đi về phía hắn.
Hắn sững sờ nhìn đối phương, nhất thời không biết có phải do mình uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác hay không.
Cho đến khi thiếu niên lại gần, hắn ngửi thấy mùi xà phòng quen thuộc trên người đối phương, mới nhận ra tất cả đều là thật.
“Sao ngươi lại đến đây?” Lý Trạm khàn giọng hỏi.
Kỷ Khinh Châu đi đến bên cạnh hắn nói: “Muốn gặp ngài nên đến.”
Trong màn đêm, Lý Trạm ngây ngẩn nhìn người trước mặt, những cảm xúc đè nén trong lòng bấy lâu như tìm thấy lối thoát, ồ ạt trào ra. Sau đó, hắn nắm lấy cổ tay của thiếu niên kéo người về phía mình, tay kia giữ sau gáy thiếu niên rồi hôn lên.