Đại tổng quản - Chương 74
Chương 74: Phiên ngoại 1 • Lý Trạm & Kỷ Khinh Châu • Trung[2/3] 【 lần thứ hai 】
Chương74:CC
Từ rất lâu trước đây, Lý Trạm đã chờ đời ngày này.
Cuối cùng, trời không phụ lòng người, hắn cũng đã đợi được đến lúc này.
Lý Trạm trong lòng vui sướng, hoàn toàn không biết nội tâm Kỷ Khinh Châu đang trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội.
Khác với mong đợi của Lý Trạm, từ đầu đến cuối Kỷ Khinh Châu cũng không chờ đợi chuyện này.
Kỷ Khinh Châu kiếp trước cũng chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, hơn nữa thời niên thiếu cũng chưa từng chính diện tiếp thu kiến thức về chuyện này, thậm chí trước khi gặp Lý Trạm, cậu cũng không biết mình sẽ thích đàn ông.
Chính vì thế, cậu thực sự không biết nhiều về chuyện giữa đàn ông với đàn ông.
Chỉ có một chút ký ức và hiểu biết, đều bắt nguồn từ ký ức đêm đó ở Phụng Tiên các.
Ký ức đêm đó đối với cậu mà nói, quả thật không có nửa điểm vui sướng.
Cho dù bây giờ đã ở bên Lý Trạm khá lâu và cả hai đã thấu hiểu lòng nhau, nhưng Kỷ Khinh Châu vẫn không muốn nhớ lại ký ức đêm đó.
Bởi vì đêm đó cậu chỉ có một cảm giác, đó chính là đau!
Quá đau, đau đến mức bây giờ nhớ lại liền cảm thấy chân mềm nhũn.
Cho nên khi biết đêm nay phải trải qua một lần nữa, trong lòng Kỷ Khinh Châu tràn đầy kháng cự.
Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt.
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu qua làn hơi nước, nhịn không được lại gần hôn lên môi đối phương, nhưng không làm thêm chuyện gì khác.
Lý Trạm đợi lâu như vậy, trước mắt chỉ còn thời gian tắm rửa, hắn vẫn có thể kiềm chế được.
Hắn hy vọng mỗi một bước đêm nay đều có thể làm từng bước, việc này đối với hắn giống như một nghi thức thiêng liêng không thể tùy tiện.
"Chuyện này..." Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm, vẻ mặt có chút lo lắng.
Cậu rất muốn thương lượng với Lý Trạm một chút, xem có thể không cần "tiến sâu" hay không.
Thực ra, cậu cảm thấy không thực hiện việc đó, chỉ dùng tay thôi cũng rất ổn.
Ngoài việc mỏi tay một chút thì không có bất kỳ chỗ xấu nào, rất nhẹ nhàng sung sướng lại không đau, quá tốt còn gì!
Sao phải nhất định "tiến sâu" chứ?
Kỷ Khinh Châu thực sự không tưởng tượng được có gì vui mà khiến Lý Trạm hứng thú đến thế.
"Ta nghĩ..." Kỷ Khinh Châu ấp a ấp úng, ánh mắt vô thức liếc nhìn xuống tiểu Lý Trạm.
Trong lòng thầm cảm thán, kích thước kinh người của Lý Trạm, thực sự là nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Sao, nghĩ đến rồi à?" Lý Trạm nhận ra ánh mắt của Kỷ Khinh Châu, mỉm cười hỏi.
Kỷ Khinh Châu ho nhẹ một tiếng, mang theo ngữ khí thương lượng nói: "Ta nghĩ... đêm nay chúng ta có thể không làm như vậy được không?"
"Làm gì?" Lý Trạm biết rõ còn cố hỏi.
Kỷ Khinh Châu nuốt nước miếng, nói: "Chính là việc mà ngài đang nghĩ."
Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra một chút, nói: "Đêm nay là ngày thành hôn của chúng ta, ngươi không muốn sao?"
"Ta muốn, ta muốn dùng cách khác giúp ngài, được không?" Kỷ Khinh Châu tiến sát Lý Trạm, khuôn mặt ửng đỏ.
"Trước kia thì không sao, nhưng tối nay chúng ta…" Lý Trạm hiển nhiên không muốn bỏ qua.
Kỷ Khinh Châu lại gần hôn Lý Trạm, nói: "Ta giúp ngài liếm một chút."
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên đôi môi đỏ mọng của Kỷ Khinh Châu, ngay lập tức máu trong người như sôi lên. Trong đầu hắn tưởng tượng đến hình ảnh kia, nháy mắt liền dao động. Phải biết rằng, trước đây Kỷ Khinh Châu chưa bao giờ chủ động đề nghị như vậy.
Vừa nghĩ tới đôi môi mỏng và đầu lưỡi ấm áp của Kỷ Khinh Châu, Lý Trạm liền từ bỏ ý định ban đầu.
"Tiến sâu" hay không thì đợi một chút cũng được, đêm nay Kỷ Khinh Châu hiếm khi có được hứng thú như vậy, hắn cũng không muốn làm phật ý đối phương, nếu không thì lần sau chẳng biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
...
...
Nửa canh giờ sau, Kỷ Khinh Châu đứng dậy đi súc miệng.
Cậu không ngờ Lý Trạm lại có "nghị lực" như vậy, làm quai hàm cậu mỏi nhừ.
Lý Trạm vẫn chưa thỏa mãn đi tới ôm cậu từ phía sau, không nói lời nào nắm cằm cậu quay đầu sau đó hôn lên.
"Ngươi rất thích thế này?" Lý Trạm hỏi cậu.
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ ta không thích, thực sự quá mệt mỏi, nhưng cậu không muốn làm Lý Trạm mất hứng liền gật đầu.
Lý Trạm trong lòng hân hoan, thầm nghĩ sau này cơ hội còn nhiều.
Tuy rằng cảm giác này không giống với "tiến sâu", nhưng đối với Lý Trạm thì trải nghiệm này cũng vô cùng tuyệt vời.
Đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt rưng rưng của Kỷ Khinh Châu, đem đến cho hắn kích thích cực lớn.
Vốn tưởng rằng loại chuyện tốt này khó có thể lặp lại, không nghĩ tới hôm sau Kỷ Khinh Châu lại dùng chiêu cũ.
Lý Trạm nhớ đến cảm nhận tối hôm qua, dĩ nhiên lại không từ chối.
Cho đến ngày thứ ba, Lý Trạm mới cảm thấy chuyện này có chút không bình thường.
Đây rõ ràng không phải là Kỷ Khinh Châu muốn cho hắn "ngon ngọt", mà chính là đang trốn tránh chuyện khác, dùng việc này đến dời đi sự chú ý của hắn.
Vì thế đêm nay, Lý Trạm hiếm khi khắc chế, từ chối.
Kỷ Khinh Châu thấy mánh khoé của mình bị phát hiện, lập tức có chút lúng túng.
"Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có chuyện gì giấu ta phải không?" Lý Trạm hỏi.
Ánh mắt Kỷ Khinh Châu tránh né, nói: "Ngài không thích ta giúp ngài như vậy sao?"
"Tất nhiên là thích, rất thích, cực kỳ thích." Lý Trạm nói: "Nhưng chúng ta đã thành hôn, không thể cứ như vậy mãi... Ta muốn gần gũi với ngươi hơn, ngươi hiểu không? Giống như những cặp phu thê khác, trong ngươi có ta, tuy hai mà một."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trên mặt không khỏi đỏ lên, chủ động tiến tới hôn lên môi Lý Trạm.
Lý Trạm nhìn bộ dạng này của cậu, trong lòng tràn đầy cảm xúc, một tay ôm lấy người, đẩy tới bên giường.
Nhưng vào lúc này, Lý Trạm phát hiện cơ thể Kỷ Khinh Châu khẽ run lên.
Cơn run này cũng không phải là vì hưng phấn, mà giống như là sợ hãi.
"Ngươi sợ sao?" Lý Trạm kinh ngạc hỏi.
"Ta chỉ hơi căng thẳng một chút." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm đưa tay xoa trán thiếu niên, dịu dàng nói: "Chúng ta đã là phu thê, trong lòng ngươi nghĩ gì, đều có thể nói với ta. Mặc dù ta rất muốn cùng ngươi thân mật, nhưng không muốn làm ngươi khó xử. Ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải không muốn thân mật với bổn vương?"
"Ta sợ đau..." Kỷ Khinh Châu nói nhỏ.
Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại.
Kỷ Khinh Châu sợ Lý Trạm nghĩ nhiều, vội giải thích: "Đêm đó ở Phụng Tiên các, ta quá đau, còn bị thương, đau mất mấy ngày liền. Ta chỉ là có hơi sợ... Nhưng mà không sao, ngài làm đi, ta cắn răng chịu đựng một chút là được."
Kỷ Khinh Châu nói xong hít sâu một hơi, bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn.
Lý Trạm đưa tay vuốt qua đôi mắt đang nhắm chặt của cậu, sau đó lại gần hôn lên trán thiếu niên.
Kỷ Khinh Châu mở mắt nhìn hắn, lại nghe thấy Lý Trạm nói: "Để hôm khác đi, đêm nay thôi vậy."
"Ngài mất hứng sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi: "Có phải ta làm ngài mất hứng không?"
Lý Trạm vội nói: "Ta không muốn làm ngươi khó chịu, lần trước ta bị dược lực ảnh hưởng, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của ngươi. Lần này là lần đầu tiên sau khi chúng ta thành thân, ta chỉ hy vọng có thể làm cho ngươi vui vẻ."
Kỷ Khinh Châu ngơ ngác nhìn Lý Trạm, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Lý Trạm lại hôn lên môi cậu, nói: "Qua vài ngày nữa, chờ chúng ta đều sẵn sàng rồi lại tiếp tục cũng không muộn."
Kỷ Khinh Châu không nghĩ tới Lý Trạm lại quyết định như vậy, điều này làm cho lòng cậu vô cùng ấm áp, nhưng đồng thời lại có chút áy náy.
Không khỏi nghĩ mình dường như quá nhạy cảm, một đại nam nhân... Không phải là bị chút thương, chảy chút máu, tệ nhất cũng giống lần trước vài ngày không thể đi lại mà thôi, không chết được.
Ngày hôm sau, Kỷ Khinh Châu điều chỉnh tốt tâm trạng, cậu quyết định đêm nay chủ động một chút.
Bất kể như thế nào, điểm mấu chốt này phải vượt qua.
Lại không ngờ đêm nay Lý Trạm ngủ lại trong cung, không trở về vương phủ.
Đổng Đống đích thân tới báo tin, nói vương gia mấy ngày tới phải ở lại Anh Huy các "tăng ca", ngụ ý là mấy ngày sau cũng không có ý định trở về.
Tin tức này làm tâm tình Kỷ Khinh Châu vô cùng phức tạp.
Cậu cảm thấy rằng Lý Trạm đang tức giận, muốn chiến tranh lạnh với cậu.
Hắn trước kia từng xem một ít tin tức, nói rằng sau khi kết hôn, vợ chồng thường nảy sinh bất hòa do mâu thuẫn tình cảm hoặc không hợp nhau về phương diện kia, tuyệt đối không nghĩ tới loại chuyện này sẽ rơi xuống trên đầu mình.
Lý Trạm muốn bình tĩnh vài ngày, Kỷ Khinh Châu cảm thấy mình cũng cần bình tĩnh suy nghĩ.
Trước khi thành thân không nghĩ nhiều, nhưng giờ đây, khi hai người sống chung, cậu mới thấy thực sự rất phức tạp.
Nhất là loại chuyện này, tất cả áp lực đều đổ trên đầu cậu.
Kỷ Khinh Châu không khỏi nghĩ nếu cậu và Lý Trạm đổi vị trí cho nhau thì tốt biết mấy.
Lý Trạm chắc chắn không sợ đau.
Chỉ là Kỷ Khinh Châu vừa tưởng tượng ra cảnh mình đối với Lý Trạm như vậy, bỗng cảm thấy có chút không thích hợp.
Trưa hôm sau, Đồ Đại Hữu tới vương phủ một chuyến.
Kỷ Khinh Lan lại làm cho Kỷ Khinh Châu một đôi giày, nhờ hắn đưa tới.
"Sao muội ấy không tự tới đây?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Đại công tử không cho nàng đến vương phủ, sợ để cho người khác gặp nhiều rồi đồn thổi." Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Đại ca luôn cẩn thận như vậy, sống quá cẩn thận rồi."
Đồ Đại Hữu nghe vậy cười cười nói: "Đại công tử ở Tây Bắc từng chịu nhiều khổ cực, bây giờ khó tránh khỏi cẩn thận từng việc, sợ lại xảy ra chuyện như lúc trước."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trong lòng đau xót, tức khắc hiểu được tâm tình của Kỷ Khinh Hoài. Mặc dù cậu ở trong cung khá lâu, nhưng bởi vì biết một phần nội dung, cộng thêm mối quan hệ với Lý Trạm cho nên không chịu quá nhiều khó khăn. Nhưng Kỷ Khinh Hoài thì khác, hơn nửa năm qua, Kỷ Khinh Hoài ở Tây Bắc mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng.
Kỷ Khinh Châu đem đôi giày kia thử một chút, sau đó liền để Quả Tử cất đi.
Đồ Đại Hữu cùng y chơi với đứa bé, thoáng nhìn mặt mày Kỷ Khinh Châu có chút u sầu.
"Có tâm sự à?" Đồ Đại Hữu hỏi.
"Cũng tạm được, không có gì." Kỷ Khinh Châu cười nói.
Cậu cũng không tiện đem chuyện thầm kín của cậu và Lý Trạm nói ra, mặc dù cũng không tính là việc xấu trong nhà, nhưng dù sao cũng quá riêng tư, cảm thấy có chút khó mở miệng.
Hơn nữa, dù có nói ra thì Đồ Đại Hữu cũng không giúp được cậu.
"Đúng rồi, đại công tử nói mấy ngày nữa muốn đi dạo ở ngoại thành. Hắn trước kia có một đồng liêu vừa vặn có một viện tử ở ngoại thành, hắn muốn qua đó ở mấy ngày." Đồ Đại Hữu nói: "Vết thương ở chân hắn tuy khỏi hẳn, nhưng sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nên ta sẽ đi theo chiếu cố hắn, nếu như tâm trạng ngươi không tốt, có thể đi cùng chúng ta."
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc Lý Trạm mấy ngày nữa không về vương phủ liền có chút dao động.
"Cũng tốt, dù sao đứa nhỏ có Quả Tử chăm sóc, ta có ở bên cạnh hay không cũng không quan trọng." Kỷ Khinh Châu nói.
"Được, vậy đệ nhớ báo với vương gia một tiếng, ngày mai ta tới đón đệ." Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Châu vội gật đầu.
Có những chuyện không thể cứ né tránh mãi, cuối cùng cũng phải giải quyết.
Mấy ngày này cậu và Lý Trạm tạm thời tách ra để suy nghĩ lại, sau khi cậu trở về kinh thành, nhất định phải nói chuyện thẳng thắn với Lý Trạm.
Mấy ngày nay Lý Trạm không về vương phủ cũng không phải là đang giận dỗi.
Thực ra, hắn thực sự đang "tăng ca", vừa phải tăng ca, vừa phải tìm cách giải quyết "vấn đề nhỏ" giữa hai người.
Hắn cảm thấy trước đây mình quá lỗ mãng, coi nhẹ cảm xúc của Kỷ Khinh Châu.
Cho nên bây giờ, hắn dự định lấy công chuộc tội, nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, không những có thể giải trừ "nỗi sợ hãi" trong lòng Kỷ Khinh Châu, mà còn có thể làm cho Kỷ Khinh Châu từ đó cảm thấy thích thú, để tránh việc sau này cứ nhắc đến chuyện đó là y lại sợ hãi, làm giảm đi niềm vui trong cuộc sống của họ.
Lý Trạm ở phương diện này không có kinh nghiệm.
Hoặc là nói kinh nghiệm của hắn chẳng khác gì Kỷ Khinh Châu, cũng chỉ có một đêm kia ở Phụng Tiên các.
Nhưng hắn biết rất nhiều người có kinh nghiệm.
Lý Trạm vốn định đi tìm Đường Thứ xin giúp đỡ, nhưng trước đây Đường Thứ vẫn luôn hiểu lầm rằng họ đã "thân mật" rồi, mà Lý Trạm chưa từng giải thích, mặc cho đối phương hiểu lầm, cho nên hôm nay hắn thực sự có chút ngại đi tìm Đường Thứ.
Cuối cùng Lý Trạm do dự một ngày, đi tìm Kỳ Cảnh Xuyên.
Kỳ Cảnh Xuyên hiện giờ đã trở thành nhân viên thường trú của dịch quán, sắp coi dịch quán thành nhà mình rồi.
Mà nguyên nhân hắn chậm chạp không về Lương quốc, không cần hỏi Lý Trạm cũng biết.
"Vương gia, sao ngài lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Kỳ Cảnh Xuyên thấy Lý Trạm một mình đến đây, vẻ mặt kinh ngạc.
Lý Trạm gãi đầu, có chút mất bối rối nói: "Tới tìm ngươi lấy kinh nghiệm."
"Kinh nghiệm gì?" Kỳ Cảnh Xuyên vẻ mặt tò mò nói: "Không phải là tìm ta học làm thợ mộc chứ?"
"Ngài và Tần Tranh... Hai người các ngươi... ở phương diện kia... ai ở trên?" Lý Trạm hỏi.
Kỳ Cảnh Xuyên nghe vậy vẻ mặt đầy ẩn ý đánh giá Lý Trạm, nói: "Vương gia không nghĩ câu hỏi này là dư thừa sao?"
"Khụ..." Lý Trạm ho nhẹ một tiếng, ra vẻ điềm tĩnh nói: "Bổn vương có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi."
"Vương gia cứ nói đừng ngại." Kỳ Cảnh Xuyên nói.
"Ngươi và Tần Tranh, các ngươi..." Lý Trạm lại hắng giọng, rồi mới tiếp tục nói: "Hắn có thấy đau không?"
"Đương nhiên là không." Kỳ Cảnh Xuyên nói: "Kỹ thuật của ta ở phương diện này so với làm thợ mộc còn tốt hơn, làm sao có thể để hắn chịu đau được chứ."
Lý Trạm nghe vậy không biết nói gì, cảm giác bị Kỳ Cảnh Xuyên châm chọc.
Kỳ Cảnh Xuyên thấy hắn hỏi như vậy, liền đoán được mục đích hắn đến đây.
Chỉ là hắn không ngờ tới hôm nay Lý Trạm mới tới hỏi hắn, đúng là nhịn giỏi thật!
"Vương gia, mọi vật mọi việc trên đời đều có quy luật của nó, giống như ta làm thợ mộc vậy. Ngài xem cái mộng và cái lỗ mộng này xem rõ ràng là thiết kế để gắn chặt vào nhau, nhưng nếu khớp lại quá dễ dàng thì sẽ không chắc chắn, cho nên ta làm cho chúng vừa khít để lắp được, nhưng vẫn cần phải tốn chút công sức, như thế mới bền chặt hơn." Kỳ Cảnh Xuyên nói.
Lý Trạm hỏi: "Nhưng mà…"
"Lần đầu tiên không phải lúc nào cũng thuận lợi, chúng ta phải tìm cách." Kỳ Cảnh Xuyên nói.
Hắn nói xong ghé sát tai Lý Trạm, chỉ bảo hắn như thế như vậy một phen.
Lý Trạm nghe xong tấm tắc lấy làm kỳ lạ, sau đó liên tục gật đầu.
Lúc từ dịch quán đi ra, vẻ mặt Lý Trạm liền lộ ra vài phần "tự tin".
Bên kia, Kỷ Khinh Châu sai người truyền lời cho Lý Trạm xong, liền đi theo Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu đi ngoại thành.
Viện tử của đồng liêu Kỷ Khinh Hoài nhỏ hơn viện tử của Lý Trạm một chút, cũng rất tinh tế.
Sau khi đến đó, Kỷ Khinh Châu một mình chán đến chết, cũng lười đi tới trước mặt Kỷ Khinh Hoài.
Vị huynh trưởng này quá nghiêm túc, còn Kỷ Khinh Châu thì quen sống tự do, nên ở gần đối phương thường cảm thấy gò bó, thế nên chọn cách ở một mình.
Ngày hôm đó cậu nghe nói phía sau viện tử có suối nước nóng, liền muốn đi ngâm mình thả lỏng một chút.
Dù sao trong viện tử này không có người ở, ngoại trừ cậu và Kỷ Khinh Hoài, Đồ Đại Hữu, cũng không có khách nhân nào khác, cũng không cần kiêng dè.
Nhưng khi đến gần suối nước nóng, cậu nghe thấy một số âm thanh rất bất thường từ phía hòn non bộ vọng lại.
Thanh âm kia đến từ một người đàn ông, chính xác mà nói là đến từ hai người đàn ông, chẳng qua một người trong đó âm thanh có vẻ kiềm chế hơn, còn người kia thì không thèm che giấu.
Kỷ Khinh Châu tự nhiên biết hai người đó đang làm gì, cảm thấy vô cùng lúng túng, nhẹ nhàng lùi lại.
Sau khi trở về, lòng của Kỷ Khinh Châu vẫn khó mà bình ổn lại.
Âm thanh ấy chứa đầy những điều khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Hơn nữa, cũng không đau khổ như cậu tưởng tượng, mà còn nghe ra chút vui sướng không che giấu từ một trong hai người.
Chẳng lẽ loại chuyện này, quả thật không đáng sợ như cậu nghĩ?
Nếu không, sao nhiều người lại mê mẩn đến vậy?
Hay là cậu và Lý Trạm đã làm sai bước nào?
Kỷ Khinh Châu tâm phiền ý loạn, trốn ở trong phòng hơn nửa ngày không ra ngoài, sau đó có người đưa tới rượu và thức ăn, cậu còn uống gần nửa bình rượu.
Chiều hôm đó, Kỷ Khinh Châu say khướt nằm trên giường nghỉ ngơi, trong lúc ngủ lại mơ thấy suối nước nóng kia.
Chẳng qua người trong hồ kia biến thành cậu và Lý Trạm...
Kỷ Khinh Châu ở trong mơ khí huyết dâng lên, sau đó liền giật mình tỉnh dậy.
Hình ảnh trong mơ cứ lởn vởn trong đầu, cảm giác ấy khiến cậu thấy lòng ngứa ngáy.
Kỷ Khinh Châu hít sâu một hơi, đang muốn đi tắm để bình tĩnh lại, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cậu đi tới mở cửa ra, tức khắc liền sửng sốt.
Lý Trạm khoác áo choàng đứng ở cửa, trong tay còn ôm một cái hộp gỗ.
Hai người đã xa nhau mấy ngày nay, đột ngột gặp lại, cảm giác này thật khó tả.
Ngay khoảnh khắc ấy, Kỷ Khinh Châu đột nhiên hiểu ra ý nghĩa câu "tiểu biệt thắng tân hôn".
Đương nhiên, bọn họ bây giờ là tiểu biệt cộng với tân hôn.
"Nhớ ta không?" Lý Trạm hỏi.
"Sao ngài lại tới đây?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm cười khẽ một tiếng, ghé vào tai cậu nói: "Tới tìm ngươi động phòng."
Kỷ Khinh Châu hơi đẩy hắn ra, vành tai lập tức đỏ lên.
Sau chuyện lần trước, Kỷ Khinh Châu thấy mình đã không còn sợ hãi như trước.
Hoặc có lẽ là do hơi men quấy phá, tóm lại khi Kỷ Khinh Châu nghe Lý Trạm nói vậy, chẳng những không có kháng cự, mà dưới đáy lòng mơ hồ sinh ra một chút chờ mong.
Lý Trạm kéo cậu vào phòng, đầu tiên là ôm người hôn một hồi, sau đó mới buông ra.
Sau đó hắn mở hộp gỗ mình mang tới cho Kỷ Khinh Châu xem, Kỷ Khinh Châu lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Chỉ thấy trong hộp kia chứa vài cái “ngọc thế” lớn nhỏ khác nhau, từng cái đều được chạm khắc tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật.
"Lát nữa chúng ta thử cái nhỏ trước, chờ ngươi quen rồi đổi sang cái lớn hơn một chút, cho đến..." Lý Trạm nghiêm trang giải thích với Kỷ Khinh Châu, làm mặt Kỷ Khinh Châu đỏ bừng.
Cậu đưa tay nắm lấy tay Lý Trạm, khẽ nói: "Hay là… thôi đi…"
Lý Trạm nhìn về phía cậu, chưa kịp nói gì đã nghe thấy Kỷ Khinh Châu nói: "Ngài trực tiếp tới đi."
Lý Trạm:!!!
Đề nghị này của Kỷ Khinh Châu tới quá bất ngờ, hơn nữa Lý Trạm có thể cảm nhận được, mặc dù lúc này Kỷ Khinh Châu có chút căng thẳng, nhưng không phải loại căng thẳng như lúc trước.
Chưa đợi Lý Trạm phản ứng, Kỷ Khinh Châu đã chủ động tiến tới, hôn lên môi Lý Trạm.
Khi môi họ tách ra, Lý Trạm ôm người vào lòng, hôn Kỷ Khinh Châu càng hoang dã cuồng nhiệt hơn...
...
...
Ngày hôm đó, mãi đến khi trời tối, Lý Trạm mới dừng lại.
Kỷ Khinh Châu nằm gục trên gối, không còn chút sức lực nào.
Lý Trạm ghé vào tai cậu thấp giọng hỏi: "Có đau không?"
"Ừ, cũng ổn." Kỷ Khinh Châu lí nhí đáp.
Đúng là vẫn có hơi đau, nhưng so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn rất nhiều.
So với lần trước ở Phụng Tiên các, đúng là khác nhau một trời một vực.
Biết vậy thì cậu đã chẳng chần chừ đến bây giờ!
"Ngoại trừ đau ra, còn có cảm giác gì khác không?" Lý Trạm hỏi nhỏ.
"Không có." Lỗ tai Kỷ Khinh Châu đỏ lên, quay đầu sang chỗ khác không nhìn Lý Trạm nữa.
Lý Trạm lại cảm thấy dáng vẻ thẹn thùng của cậu rất thú vị, tiếp tục hỏi: "Lúc nãy ta hỏi ngươi, ngươi đâu có nói như vậy, sao giờ lại qua cầu rút ván?"
Kỷ Khinh Châu giơ tay nhéo cánh tay của Lý Trạm, không nói gì.
Nhưng Lý Trạm có thể thấy vành tai y ngày càng đỏ hơn...
Kể từ hôm đó, Kỷ Khinh Châu coi như đã hoàn toàn vượt qua rào cản này.
Mà Lý Trạm nghe lời Kỳ Cảnh Xuyên mua đống đồ kia về, rốt cuộc cũng chẳng dùng đến.
Sau này, khi về lại vương phủ, có lần Lý Trạm tiện tay lấy hộp gỗ đó ra, thầm nghĩ để không thì phí, bèn rủ Kỷ Khinh Châu thử xem. Nhưng Kỷ Khinh Châu có vẻ không thích mấy món lạnh lẽo ấy, nên cuối cùng Lý Trạm lại cất cái hộp gỗ kia đi.
Sau ngày đó, Lý Trạm cùng Kỷ Khinh Châu quấn quýt với nhau trong viện tử thêm hai ngày.
Ngày thứ ba, sau khi trở lại kinh thành, liền nhận ngay một trận “phàn nàn” từ tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế còn nhỏ, không hiểu những chuyện của người lớn, chỉ biết rằng hoàng thúc và Châu Châu không hiểu sao lại biến mất mấy ngày, bỏ lại nó “lẻ loi” trong cung.
Đáng giận nhất chính là, Lý Trạm không có ở đây không ai dám làm chủ, cho nên liên tiếp ba ngày tiểu hoàng đế không thể xuất cung, tất nhiên cũng không đến được vương phủ.
Tiểu hoàng đế nghĩ thầm: Đệ đệ đáng thương của nó, mấy ngày không gặp mặt, chắc chắn đang rất nhớ nó.
Mà hảo hoàng thúc của nó khi trở về lại “hớn hở rạng rỡ”, không biết đã gặp được chuyện gì vui!
Cách thức tức giận của tiểu hoàng đế vô cùng đơn giản, là không nói chuyện với ai, còn thỉnh thoảng bĩu môi với Lý Trạm, giống như sợ đối phương không biết nó đang tức giận. Còn Kỷ Khinh Châu thì được đãi ngộ tốt hơn một chút, bởi vì sau khi cậu trở về vẻ mặt bình thường, không "đắc ý hả hê" như Lý Trạm.
Vì thế tiểu hoàng đế không bĩu môi với Kỷ Khinh Châu, "sự tức giận" của nó đều dành cho Lý Trạm.
"Tùng Nhi còn đang tức giận kìa, chúng ta có nên dỗ nó không?" Kỷ Khinh Châu đề nghị với Lý Trạm.
Lý Trạm cười nói: "Không sao, Trạch Nhi sẽ dỗ nó, không cần chúng ta lo lắng."
Quả nhiên, Lý Trạm vừa dứt lời, liền thấy tiểu hoàng đế thấy tiểu hoàng đế quay đầu lại, vui mừng reo lên: "Nó cười với con, hoàng thúc, Châu Châu, Trạch Nhi vừa cười với con đó!"
Kỷ Khinh Châu:...
Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
"Đi, chúng ta đi làm việc của chúng ta." Lý Trạm ghé tai Kỷ Khinh Châu nói nhỏ.
Kỷ Khinh Châu vừa nghe giọng điệu như cười như không của hắn, liền biết hắn muốn làm gì, vội nói: "Trời còn chưa tối, Tùng Nhi còn đang ở đây."
Lý Trạm liếc nhìn bóng lưng tiểu hoàng đế, khẽ nói: “Yên tâm đi, trong vòng một canh giờ nó sẽ không rời khỏi đây đâu.”
Kỷ Khinh Châu nghe vậy lo lắng nhìn tiểu hoàng đế, nhưng cuối cùng vẫn ỡm ờ để Lý Trạm đưa đi...