Đại tổng quản - Chương 66
Nhưng ta tin rằng nó nhất định sẽ là một đứa trẻ tốt
---
Ba người men theo bậc thang đi lên, chẳng mấy chốc đã đến được bục phía trên.
Ở vị trí bên cạnh cái bục có một căn nhà nhỏ🛖️ không mấy nổi bật, sau khi đến gần có thể thấy trong nhà le lói chút ánh sáng.
Hoàng hôn ở ngoại thành tới rất nhanh, một khắc trước mặt trời còn chưa lặn, một khắc sau trời đất đã bị bóng tối bao phủ, ánh sáng từ trong căn nhà xuyên qua khung cửa sổ và cánh cửa khép hờ, trở thành nguồn sáng duy nhất trong cái nghĩa trang này. Kỷ Khinh Châu không khỏi suy nghĩ, trong vô số đêm trước đây, hẳn là Nhị hoàng tử đã một mình bám lấy ánh sáng ấy mà trải qua đêm dài đi?
"Vương gia, để thuộc hạ vào thông báo với Nhị hoàng tử." Đổng Đống vốn đi theo sau ba người, lúc này thấy Lý Trạm dừng bước, liền bước nhanh lên hỏi.
"Không cần." Lý Trạm nghiêng đầu nhìn Kỷ Khinh Châu không nỡ buông tay Kỷ Khinh Châu ra, nói: "Chúng ta cùng vào đi."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, đi theo Lý Trạm và tiểu hoàng đế vào gian nhà kia.
Cửa phòng khép hờ, đẩy nhẹ một cái liền mở ra.
Đối diện cửa đặt một cái bàn, phía trên bày chút rượu và thức ăn.
Nhưng mà đồ ăn trên bàn đều đã lạnh, rõ ràng không phải là mới chuẩn bị.
"Ta tính toán thời gian, nếu như đệ cưỡi ngựa tới đây hẳn là phải đến sớm hơn hai canh giờ." Giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông từ trong phòng vang lên, người nọ từ buồng trong đi ra, sau khi nhìn thấy tiểu hoàng đế và Kỷ Khinh Châu bên cạnh Lý Trạm thì có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Thảo nào trì hoãn đến canh giờ này…"
Hắn tính canh giờ là tốc độ Lý Trạm cưỡi ngựa tới, nhưng bởi vì có Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế đi cùng nên phải ngồi xe ngựa, tốc độ đương nhiên sẽ chậm hơn nhiều.
"Nhị ca." Lý Trạm nhìn đối phương, mở miệng gọi.
"Nhị hoàng thúc!"Tiểu hoàng đế bước tới vài bước, lúc đầu còn có chút sợ hãi, nhưng thấy đối phương cười với nó, lúc này mới nhào tới ôm lấy đối phương. Không cần phải nói, người này chắc chắn là Nhị hoàng tử.
Kỷ Khinh Châu có hơi kinh ngạc, đã trải qua chuyện như vậy, không ngờ lúc hắn đối mặt với tiểu hoàng đế lại có thể không hề vướng bận trong lòng như vậy.
Nhưng cậu nghĩ lại, lúc trước Kỷ Khinh Lan khi nhìn thấy tiểu hoàng đế cũng không có toát ra thái độ không thân thiện.
Suy cho cùng, chuyện này cũng không liên quan gì đến tiểu hoàng đế.
"Tiểu công tử Kỷ gia, ta nhớ không lầm ngươi tên là Khinh Châu..." Nhị hoàng tử đưa tay xoa đầu tiểu hoàng đế, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng đến Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu hành lễ với hắn, lúc này mới có thời gian quan sát đối phương.
Vị Nhị hoàng tử này lớn tuổi hơn Lý Trạm một chút, nhưng bề ngoài lại nhìn không ra, mặt mày có vài phần tương tự với Lý Trạm, nhưng khí chất thì thô kệch hơn, ngũ quan không đoan chính như Lý Trạm, nhưng nhìn kỹ lại rất cuốn hút.
Chỉ là... Chắc là ở trong hoàng lăng đã lâu, trên người Nhị hoàng tử mang theo chút bệnh tật, sắc mặt cũng có hơi tái nhợt.
Bộ dáng gầy yếu bây giờ của hắn cùng khí chất oai hùng hào phóng bẩm sinh có phần không tương xứng, không khỏi làm người ta cảm thấy thương tiếc.
"Ngồi đi, ta đã sớm cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, tính sai thời gian nên nguội hết rồi. Nhưng mà hôm nay đông người, hiếm khi có dịp náo nhiệt, cũng có thể bù đắp vài phần khuyết điểm." Nhị hoàng tử kêu Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu ngồi xuống, rồi kéo cái ghế đẩu cho tiểu hoàng đế, để tiểu hoàng đế ngồi bên cạnh Kỷ Khinh Châu.
"Khi đệ sai người tới nói cho ta biết, ta liền tính toán thời gian, biết rằng hôm nay mọi chuyện sẽ có kết quả." Nhị hoàng tử rót rượu cho Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, lại nói: "Ta nghĩ... Nếu ta không trở về, hôm nay nhất định đệ sẽ đến gặp ta, quả nhiên ta đã đoán đúng."
Hắn nói xong nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, nói: "Chỉ là không ngờ tiểu công tử Kỷ gia cũng sẽ tới."
"Nhị ca..." Lý Trạm thấy hắn nâng ly rượu lên, liền cùng hắn chạm một cái, tay kia đặt lên ly rượu của Kỷ Khinh Châu, nói: "Thân thể hắn không khỏe, không thể uống rượu."
Nhị hoàng tử nghe vậy nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, nói: "Ta và tiểu công tử Kỷ gia hiếm khi gặp mặt, ngay cả ly rượu cũng không uống được, đúng là đáng tiếc."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy không muốn làm hắn mất hứng, vội nói: "Không sao, ta có thể cùng Nhị hoàng tử uống một chút."
Lý Trạm lại nhíu mày nói: "Muốn uống rượu sau này vẫn còn nhiều cơ hội, hôm nay không được."
Hắn nói xong lấy đi ly rượu của Kỷ Khinh Châu, lại nói với Nhị hoàng tử: "Nhị ca muốn uống rượu, hôm nay ta uống với huynh là được."
Nhị hoàng tử nghe vậy ánh mắt đảo qua trên người Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm, cuối cùng cười nói: "Được, vậy làm phiền Khinh Châu chăm sóc cho bệ hạ, đêm nay ta cùng tam đệ phải uống một trận thật đã."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vội đồng ý.
Gần như suốt đêm sau đó, Kỷ Khinh Châu ngồi bên cạnh chịu trách nhiệm dùng bữa cùng tiểu hoàng đế, đồng thời lắng tai nghe Nhị hoàng tử và Lý Trạm câu được câu không trò chuyện chuyện quá khứ.
Thức ăn trong hoàng lăng cũng không biết là ai làm, mùi vị rất bình thường, tiểu hoàng đế cùng Kỷ Khinh Châu đều không ăn quá nhiều.
Bọn họ dành phần lớn thời gian để nghe hai người kia trò chuyện.
"Đầu bếp là người trong doanh trại, tay nghề không tốt..." Nhị hoàng tử nói: "Nhưng con người cũng khá tử tế, lâu nay cũng chưa từng bạc đãi ta. Nếu đổi thành một kẻ cay nghiệt, có lẽ bây giờ ta đã gầy đi một vòng."
Lý Trạm nhìn đối phương, nói: "Đại phu đâu? Ta nghe nói thân thể huynh vẫn chưa khỏe."
"Cũng tạm, không tốt không xấu." Nhị hoàng tử nói: "Đệ sai người đưa thuốc cho ta uống vài lần, ta thấy đắng quá liền đem tưới cho cây tùng ở cửa, về sau cây đó bị thuốc đắng chết... Sau này đám hộ vệ biết được bị doạ sợ không nhẹ, nói trong hoàng lăng này không thể có cây khô, vội vàng tìm một cây mới thay thế, còn sợ nó sống không được, ngay cả đất ở dưới gốc cũng đào lên đổi thành đất khác, ha ha ha ha ha."
Hắn nói xong đem chính mình chọc cười, tiểu hoàng đế thấy hắn cười cũng cười theo.
Trong lòng Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm vô cùng buồn bã, cười không nổi.
Có thể hình dung, lúc đó Nhị hoàng tử có lẽ đã không còn ý chí sống, cho nên bệnh có thể chữa khỏi hay không, căn bản cũng không thèm để ý.
"Tùng Nhi đã lớn vậy rồi, xem ra Tam hoàng thúc không có bỏ đói ngươi." Nhị hoàng tử đưa tay bẹo má tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế nói với hắn: "Say này Nhị hoàng thúc về kinh thành, để Tam hoàng thúc nuôi thúc, chúng ta đều không bị đói."
"Ha ha ha, người Tam Hoàng thúc ngươi muốn nuôi cũng không ít, cẩn thận làm hắn mệt mỏi." Nhị hoàng tử nói xong không biết là cố ý hay vô ý nhìn qua Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt mang theo vài phần trêu chọc, nhưng không có ác ý. Kỷ Khinh Châu có tật giật mình, cảm thấy đối phương dường như nhìn ra cái gì đó.
Đêm đó, hai người kia lại hàn huyên gần một canh giờ.
Sau đó Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế đều chịu không nổi ngủ gật ở trên bàn, Lý Trạm liền bảo hai người họ đi vào buồng trong ngủ đi.
Trên núi trời lạnh, Kỷ Khinh Châu ngủ cùng với tiểu hoàng đế, nửa đêm lại bị cái lạnh đánh thức.
Sau đó trong lúc mơ mơ màng màng cậu cảm thấy bên cạnh có hơi ấm, mũi lập tức ngửi được mùi rượu.
"Ngủ tiếp đi, trời còn sớm." Lý Trạm thì thầm bên tai Kỷ Khinh Châu, ôm người từ phía sau vào trong ngực mình.
Động tác ôm người của hắn vô cùng tự nhiên, Kỷ Khinh Châu mơ mơ màng màng cũng không cảm thấy có gì khác thường, thậm chí còn không tỉnh hẳn.
Kỷ Khinh Châu nửa mê nửa tỉnh chỉ cảm thấy sau lưng không ngừng truyền đến hơi ấm, cậu buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra nổi, cũng không rõ là thực hay mơ, để mặc cho đối phương ôm mình như vậy, mơ mơ màng màng lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Kỷ Khinh Châu liền cảm thấy bụng dưới vô cùng ấm áp liền giật mình, một hồi lâu mới nhận ra là cách một lớp áo có ai đó đang đặt tay lên.
Cậu theo bản năng muốn đẩy tay đối phương ra, lúc này mới phát hiện đối phương đang ôm chặt cậu từ phía sau với một tư thế vô cùng vững chắc, một tay vòng ở trước ngực cậu, một tay đặt ở bụng dưới hơi nhô lên của cậu, tư thế kia giống như là sợ cậu chạy mất.
"Dậy rồi?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, bởi vì cách quá gần, hơi thở ấm áp đều thổi vào bên tai Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu vốn bởi vì khoảng cách quá gần của hai người mà có chút xấu hổ, lúc này lỗ tai bỗng đỏ lên, màu đỏ kia lại từ tai lan đến cổ và gò má.
Ánh mắt nam nhân phía sau dừng lại một lát trên làn da hồng hào của thiếu niên, mở miệng giải thích: "Ta sợ Tùng Nhi ngủ không ngoan, đá vào bụng ngươi."
"Ừ." Kỷ Khinh Châu đáp một tiếng, cũng không biết có tin hay không.
Lý Trạm lưu luyến không rời đem người buông ra, lúc này tiểu hoàng đế ở bên trong giường trở mình, mơ mơ màng màng nói: "Ta ngủ rất ngoan sẽ không đá ai..."
Lý Trạm:...
Kỷ Khinh Châu:...
🌄️Sáng sớm ở hoàng lăng có chút lạnh, Lý Trạm sợ Kỷ Khinh Châu bị cảm lạnh, nhất định phải khoác áo ngoài của mình cho cậu.
Kỷ Khinh Châu rất chột dạ, sợ Nhị hoàng tử chú ý tới nên không chịu mặc.
Lý Trạm lại không muốn ép cậu, cuối cùng phải "ép buộc" Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế ở trong phòng, cho đến khi dùng bữa sáng mới cho bọn họ ra ngoài.
"Có muốn đi dạo hoàng lăng không? Hiếm khi mới đến một lần?" Sau bữa sáng Nhị hoàng tử hỏi Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ, thầm nghĩ đây là nghĩa trang hoàng thất các ngươi chớ không phải địa điểm du lịch, có thể tùy tiện đi dạo sao?
Nhưng Nhị hoàng tử lại dường như chẳng có chút kiêng dè nào, thấy Kỷ Khinh Châu không trả lời liền hỏi tiểu hoàng đế: "Tùng Nhi có muốn đi không? Trong rừng thông phía sau có sóc, Nhị hoàng thúc dẫn con đi xem nhé?"
Tiểu hoàng đế có chút bối rối, theo phản xạ nhìn về phía Lý Trạm, ánh mắt như đang xin ý kiến. Trước đây, tiểu hoàng đế cũng từng đến hoàng lăng bái tế, nhưng đều là vào những ngày đặc biệt, có rất nhiều người đi cùng, suốt cả quá trình đều phải mặc lễ phục nặng nề và làm đủ loại nghi lễ, cảm giác không mấy dễ chịu.
Đây là lần đầu tiên nó đến hoàng lăng theo cách này.
Bên cạnh không có các lễ quan đi theo, hoàng lăng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, nhìn qua cũng không còn vẻ trang nghiêm như lúc trước.
"Nếu muốn đi thì đi đi." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Lý Trạm lại đồng ý, nhưng nghĩ lại thì, vị Nhị hoàng tử này cũng không phải người không biết chừng mực, hắn nói đi dạo một vòng hẳn là chỉ dẫn tiểu hoàng đế đến khu rừng phía sau hoàng lăng, không đến mức dẫn nó vào chỗ mấy ngôi mộ quậy phá lung tung.
Tiểu hoàng đế rất tò mò về những điều mới mẻ. Lúc trước mỗi khi đến hoàng lăng, nó luôn tò mò về những thứ ở phía sau khu vườn, nhưng tiếc rằng mỗi lần nó đếm đều phải tuân theo quy củ, những nơi nó được đến cũng không nhiều. Hôm nay Nhị hoàng thúc nói sẽ dẫn nó đi tham quan phía sau, dĩ nhiên là rất vui vẻ.
"Nhị hoàng thúc, sau này con chết, con cũng sẽ được chôn ở đây phải không?" Khi mọi người đang đi về phía sau khu vườn, tiểu hoàng đế hỏi Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con bây giờ còn nhỏ, vẫn còn rất nhiều năm để suy nghĩ về vấn đề này."
Tiểu hoàng đế gật đầu, trong lòng có chút mơ hồ.
Trước đây, mỗi tháng Lý Trạm đều dẫn nó đến Phụng Tiên các để tế bái, bất cứ điều gì nó muốn nói với phụ hoàng đều sẽ hướng về bài vị trong Phụng Tiên các mà nói. Hiện giờ, nó cảm thấy có chút khó hiểu, người đã chôn ở hoàng lăng, tại sao lại có bài vị ở Phụng Tiên các?
"Tam đệ, đệ nghĩ sao?" Nhị hoàng tử đột nhiên hỏi Lý Trạm: "Sau khi chết đệ có muốn được chôn ở đây không?"
Lý Trạm do dự một lát rồi nói: "Người chết như đèn tắt, chôn ở đâu cũng có gì khác nhau?"
Nhị hoàng tử nghe vậy ngẩn người một lúc, nói: "Người chết... thực sự như đèn tắt sao?"🕯️
"Nhị ca…" Lý Trạm nhíu mày nhìn về phía hắn, Nhị hoàng tử vội vàng cười, xua tay nói: "Là lỗi của ta, không nên nói những lời xui xẻo như vậy."
Mấy người họ đi dọc theo một con đường mòn tiến vào rừng thông phía sau khu vườn.
Nhị hoàng tử liên tục nói chuyện với mọi người, trông có vẻ rất hào hứng.
Kỷ Khinh Châu lúc đầu còn có chút lo lắng cho hắn, nhưng thấy hắn dường như đã sớm buông bỏ quá khứ, trên người cũng nhìn không ra bệnh tật gì, tinh thần còn tốt hơn tối qua. Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, vụ án kia cuối cùng cũng đã kết thúc, hẳn là Nhị hoàng tử cũng nên thoát khỏi gánh nặng.
Cậu biết tuy nhìn bề ngoài Lý Trạm có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng lại rất coi trọng tình thân.
Dù là đối với tiểu hoàng đế hay Nhị hoàng tử, Lý Trạm đều dành rất nhiều tình cảm…
Nếu lần này Nhị hoàng tử có thể thuận lợi theo bọn họ về kinh thành, Lý Trạm nhất định vô cùng vui vẻ.
"Tùng Nhi mau nhìn kìa, trên cây có một con sóc." Nhị hoàng tử đột nhiên nói.
Tiểu hoàng đế nghe vậy liền nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên thấy trên cây có một con sóc đang ôm một quả thông trong tay.🐿️
"Châu Châu nhìn kìa…" Tiểu hoàng đế nhanh chân chạy đến bên cạnh Kỷ Khinh Châu và nói.
Lý Trạm đứng bên cạnh Kỷ Khinh Châu, thấy tiểu hoàng đế nhào về phía y, theo phản xạ đưa tay ra trước người Kỷ Khinh Châu, đề phòng tiểu hoàng đế không cẩn thận va vào bụng Kỷ Khinh Châu.
Hành động này của Lý Trạm vô cùng tự nhiên, ngay cả tiểu hoàng đế cũng không để ý, nhưng ánh mắt của Nhị hoàng tử lại sâu thêm, ánh mắt dừng lại trên bụng của Kỷ Khinh Châu giây lát.
"Nhị hoàng thúc, con sóc đang cầm cái gì vậy?" Tiểu hoàng đế hỏi.
"Đó là quả thông." Nhị hoàng tử trả lời.
"Ăn ngon không?" Tiểu hoàng đế hỏi.
"Con muốn thử không?" Nhị hoàng tử hỏi.
Tiểu hoàng đế gật đầu, ngửa mặt nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Châu Châu, đi hái vài quả thông cùng ta đi."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy không khỏi bật cười, vừa định đồng ý thì Lý Trạm đã nói: "Để ta đi hái với Tùng Nhi."
Không đợi Kỷ Khinh Châu trả lời, Lý Trạm đã nắm tay tiểu hoàng đế cùng nhau đi vào rừng thông.
"Hoàng thúc, chúng ta đi vào sâu hơn chút đi, bên trong rộng lớn lắm." Tiểu hoàng đế nói.
Lý Trạm liền chiều theo nó đi thêm mấy bước, nhưng vẫn giữ khoảng cách sao cho quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Khinh Châu.
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh nhìn bóng dáng hai người, trên mặt mang theo nụ cười.
"Ta còn nhớ lúc trước khi đến phủ Thái phó, từng gặp ngươi hai lần…" Nhị hoàng tử đột nhiên nói: "Huynh trưởng của ngươi rất thân với ta, nhưng ngươi lại không thích giao du với bọn ta."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhìn về phía Nhị hoàng tử, có chút khó hiểu, không biết tại sao hắn lại nhắc đến chuyện này.
"Tính tình của Khinh Hoài giống phụ thân ngươi, rộng lượng, ôn hòa, như lời phụ hoàng ta nói, người có tấm lòng rộng lớn có thể chứa cả trăm sông." Nhị hoàng tử nói tiếp: "Trong triều, ai quen biết với huynh trưởng của ngươi cũng đều quý mến hắn."
Kỷ Khinh Châu ở bên cạnh im lặng lắng nghe không tiếp lời.
Vì cậu không hiểu rõ về Kỷ Khinh Hoài, sợ nói nhiều sẽ không ổn.
"Trước đây ta luôn thắc mắc, cùng là con trai của Thái phó, sao tính cách của ngươi và Khinh Hoài lại khác xa nhau như vậy?" Nhị hoàng tử nói: "Tuy rằng lúc đó không có quen thân với ngươi, nhưng ta luôn cảm thấy tính tình của ngươi có chút quái gở, gần như không có chút bóng dáng nào của Thái phó cả."
Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói: "Nhị điện hạ nói vậy... là có ý gì?"
"Không có ý gì cả, chỉ là muốn nói rằng tối hôm qua gặp ngươi, cảm thấy ngươi đã thay đổi." Nhị hoàng tử nói.
Kỷ Khinh Châu sững người, trong lòng không khỏi giật mình.
Ngay cả Lý Trạm cũng chưa bao giờ nói với cậu những lời này, lẽ nào Nhị hoàng tử có con mắt lợi hại như vậy, chỉ trong một lần gặp mặt ngắn ngủi đã có thể nhận ra cậu không còn giống như trước đây?
"Nói đến cũng lạ, bây giờ ngươi lại càng giống một người con của Kỷ gia, tối qua vừa gặp ngươi, ta liền cảm thấy ngươi có mấy phần tương tự huynh trưởng của ngươi, ánh mắt đã có sự ấm áp, không giống lúc trước cao ngạo xa cách." Nhị hoàng tử nói: "Ta nghĩ có lẽ là do biến cố gia đình… đã khiến ngươi trưởng thành hơn."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy mới thở phào, nói: "Chắc là vậy."
"Thế thì tốt." Nhị hoàng tử nói: "Tam đệ là người lạnh lùng điềm tĩnh, tuy rằng bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại ấm áp, cần có một người hiểu rõ lòng hắn ở bên cạnh để tâm sự chia sẻ với hắn."
"Nhị điện hạ..." Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
Nhưng dường như đối phương đã sớm nhìn ra suy nghĩ của cậu, liền nói: "Với ta thì không cần phải giấu giếm, hôm qua ta còn thắc mắc tại sao tam đệ lại không cho ngươi uống rượu, cho đến lúc nãy bệ hạ chạy về phía ngươi, ta thấy hắn đưa tay bảo vệ ngươi mới hiểu ra."
Nhị hoàng tử nói xong liền nhìn xuống bụng của Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu:!
Ánh mắt của người này quá lợi hại rồi!
"Là con của tam đệ sao?" Nhị hoàng tử hỏi.
Kỷ Khinh Châu không ngờ đối phương lại trực tiếp vạch trần, lập tức có chút luống cuống, câu hỏi đã thốt ra mà Lý Trạm lại không có ở đây, cậu cũng không biết phải cầu cứu ai.
"Ừm." Kỷ Khinh Châu đáp một tiếng, vẻ mặt rất quẫn bách.
Đối phương đã nhìn ra, cậu cũng không cần phải giấu giếm nữa.
"Ngươi không cần lo lắng, ta đoán ra được là vì ta hiểu rất rõ tam đệ." Nhị hoàng tử nói.
Kỷ Khinh Châu gật đầu, trong lòng thầm nghĩ hèn chi Lý Trạm nói nhị ca của hắn tính tình thẳng thắn, bây giờ xem ra quả đúng như vậy...
"Hắn có dự định gì không?" Nhị hoàng tử hỏi: "Về đứa con của hai ngươi."
"Vương gia nói..." Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một lúc, nói: "Để nó mang họ Kỷ của ta."
Nhị hoàng tử ngớ ra, sau đó lại mỉm cười gật đầu, nói: "Thế thì tốt."
Kỷ Khinh Châu nhìn hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ Nhị hoàng tử cũng kiêng kỵ việc Lý Trạm có con, nên khi nghe lấy họ Kỷ liền cảm thấy rất tốt?
"Ngươi đừng hiểu lầm." Nhị hoàng tử có lẽ đã nhìn ra suy nghĩ của Kỷ Khinh Châu, hoặc đơn thuần là sợ đối phương hiểu lầm, liền giải thích: "Ta hiểu tam đệ, biết hắn chưa bao giờ có hứng thú với ngai vàng, đương nhiên sẽ không giống những triều thần kia quan tâm đến việc có con nối dõi hay không."
Kỷ Khinh Châu hỏi: "Vậy Nhị điện hạ nói thế là có ý gì?"
"Tam đệ nói như vậy với ngươi, hẳn là đã có dự tính cho tương lai của các ngươi." Nhị hoàng tử cười nói: "Ta mừng cho hắn."
Khi nói lời này, trong mắt Nhị hoàng tử lộ rõ ý cười chân thật.
Kỷ Khinh Châu biết, lời này của đối phương là xuất phát từ đáy lòng, thật ra từ lúc gặp nhau đến giờ, dù Nhị hoàng tử luôn âm thầm quan sát Kỷ Khinh Châu, nhưng Kỷ Khinh Châu chưa từng thấy ác ý trong mắt của hắn. Sự quan sát đó phần nhiều là tò mò và quan tâm.
"Vương gia, ngài ấy..." Kỷ Khinh Châu nhất thời cũng có chút khó hiểu, không biết tại sao để đứa bé mang họ Kỷ lại là chuẩn bị tốt cho tương lai.
Giữa cậu và Lý Trạm chỉ cách một tờ giấy mỏng đã rách gần hết, nhưng cả hai vẫn chưa chính thức bày tỏ lòng mình, cho nên dự tính của Lý Trạm là gì Kỷ Khinh Châu hoàn toàn không biết.
Nhưng tại sao Nhị hoàng tử lại có thể rút ra kết luận như vậy từ một câu nói?
Lúc Kỷ Khinh Châu còn đang suy nghĩ, Lý Trạm đã dẫn tiểu hoàng đế trở lại.
Trong tay tiểu hoàng đế cầm một đống quả thông, đưa cho Kỷ Khinh Châu mấy quả như đang dâng báu vật.
"Nhị hoàng thúc, chúng ta nên trở về kinh thành đi?" Tiểu hoàng đế hỏi Nhị hoàng tử.
Kỷ Khinh Châu liếc nhìn Lý Trạm, biết rằng lời này có lẽ là do Lý Trạm bảo nó nói.
Lần này bọn họ đến là để đón Nhị hoàng tử trở về, nhưng từ tối qua đến giờ, Lý Trạm vẫn chưa nhắc đến chuyện này.
Bây giờ rượu cũng đã uống rồi, vườn cũng đã dạo xong, quả thông cũng đã hái, cũng đến lúc trở về rồi.
"Khinh Châu..." Nhị hoàng tử không trả lời câu hỏi của tiểu hoàng đế, mà nói với Kỷ Khinh Châu: "Ngươi dẫn bệ hạ và đem mấy quả thông về trước, nghỉ ngơi một chút."
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm, có lẽ đối phương có chuyện muốn nói với Lý Trạm, liền dạ một tiếng, rồi dẫn tiểu hoàng đế quay về trước.
Đổng Đống vốn dẫn hộ vệ đi theo sau, thấy vậy liền phân một nửa đi theo Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế.
Đợi Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế đã đi xa, Lý Trạm mới hỏi: "Hoàng huynh không muốn trở về sao?"
"Tam đệ, ta đưa đệ đến một nơi." Nhị hoàng tử đột nhiên nói.
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, đi theo hắn.
Hai người đi xuyên qua rừng thông, từ xa đã nhìn thấy một ngôi mộ, trên ngôi mộ có dựng một tấm bia, nhưng trên tấm bia không có khắc chữ.
"Lúc đó cả nhà Chu Sở bị xử trảm, không ai có thể lấy được thi thể, một thuộc hạ của y có quen với một hộ vệ ở hoàng lăng, lén mang cho ta một cái áo giáp mà y từng mặc." Nhị hoàng tử nói: "Ta nghĩ chắc y cũng không muốn bị chôn ở nơi này, nhưng ta không thể bỏ mặc... Nên đã tự ý dựng cho y một cái mộ gió* ở đây."
*là mộ chôn đồ vật của người chết, có chương nào đó từng chú thích rồi
Lý Trạm nhìn tấm bia không chữ kia, hồi lâu không nói gì.
Xung quanh ngôi mộ được quét dọn rất sạch sẽ, con đường mà họ đi tới cũng không phải được xây dựng, mà là do người đi lại nhiều mà thành, đủ thấy Nhị hoàng tử thường xuyên đến đây.
Hắn biết Nhị hoàng tử và Chu Sở có quan hệ rất thân thiết, nếu không phải vì quan hệ quá thân thiết, sẽ không bị người khác lấy cớ này mà bịa tội vu khống. Sau khi Chu Sở bị xử trảm, Lý Trạm biết Nhị hoàng tử vẫn luôn cảm thấy áy náy, cho dù việc này không phải là lỗi của hắn.
"Nhị ca... Người chết không thể sống lại." Lý Trạm nói.
"Đúng vậy, người chết không thể sống lại... người chết như đèn tắt..." Nhị hoàng tử cười khổ, nói: "Điều duy nhất ta không thể bỏ xuống chính là việc này, là ta hại y cửa nát nhà tan, thậm chí còn liên lụy cả nhà tiên sinh... Ta còn nghĩ rằng, cả đời này sẽ phải mang theo nỗi oan khuất này, đến chết cũng không có mặt mũi để gặp y và tiên sinh."
Lý Trạm nói: "Đây không phải lỗi của huynh, chúng ta đã làm hết sức... Chu thống lĩnh nếu có linh thiêng sẽ thấy được."
"Đệ nói y thực sự có thể nhìn thấy sao?" Nhị hoàng tử bất ngờ hỏi.
Lý Trạm khựng lại, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Tam đệ, đa tạ đệ... để cho ta nhìn thấy y và tiên sinh được minh oan." Nhị hoàng tử nói.
"Người chết cũng đã chết rồi, ta làm việc này không chỉ vì họ, mà còn vì những người còn sống." Lý Trạm nói: "Vì huynh, vì người của Kỷ gia, vì những tướng sĩ Tây phong doanh từng trung thành với Chu Sở, cũng là để cho các triều thần tận mắt nhìn thấy sự thật này... Ta không muốn tất cả mọi người đều nhắm mắt sống trong sự dối trá."
Nhị hoàng tử nghe vậy gật đầu, trên mặt lộ ra mấy phần thanh thản.
"Tùng Nhi có đệ bên cạnh, ta nghĩ sau này nó sẽ là một vị hoàng đế tốt." Nhị hoàng tử nói.
"Nó không chỉ có ta, mà còn có huynh." Lý Trạm nói.
Nhị hoàng tử đưa lưng về phía Lý Trạm cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ta nghĩ đệ sẽ hiểu... Điều duy nhất ta tiếc nuối chính là không thể nhìn thấy con của đệ chào đời..." Nhị hoàng tử nói: "Nhưng ta tin rằng nó nhất định sẽ là một đứa trẻ tốt, giống như Tùng Nhi..." Giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không thể nghe thấy.
Lý Trạm nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nhận ra điều gì đó, không khỏi nhíu chặt lông mày.
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng, đã thấy Nhị hoàng tử co người ngã xuống trước mộ Chu Sở.
----
Rồi xong, một cây đèn nữa đã tắt.