Đại tổng quản - Chương 65
Ngươi cõng ta không sợ ép vào bụng ta sao?
Chương 65
Hai vụ án cuối cùng cũng có kết luận.
Chủ soái Tây phong doanh Tiêu Đằng Vân cấu kết ngoại địch, được chứng minh là bị người vu hãm, không bị xử phạt.
Lương quốc công chúa vì cứu Tần Tranh mà bị đâm, nhưng không phải do cố ý gây ra cho nên triều đình Đại Du không cần chịu thêm trách nhiệm về việc này. Bên Lương quốc dường như cũng không định tiếp tục truy cứu việc này, vụ án cuối cùng cũng thuận lợi kết thúc.
Còn vụ án tiền chủ soái Tây phong doanh Chu Sở, các tội danh mà Chu Sở, Nhị điện hạ cùng Kỷ Văn Thừa bị kết án lúc đó đều không thành lập, cả ba người đều được sửa lại án xử sai.
Tiêu Đằng Vân là người vu cáo Chu Sở lúc ấy, bị xử chém đầu.
Trên triều đình từ tiểu hoàng đế, Lý Trạm, cho tới văn võ cả triều đều vì thất trách bị trừ ba tháng bổng lộc và cấm túc ba ngày tự mình suy ngẫm.
Nhị điện hạ và ba người con bị liên lụy của Kỷ gia được khôi phục tự do...
Đến lúc này, không còn ai có ý kiến về vụ án, nhưng kết quả này dường như cũng không khiến nhiều người vui mừng.
Cho dù là Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan cũng không tỏ ra quá kích động trước kết quả này.
Bởi vì những thứ được lật lại trong vụ án này đều quá mức nặng nề, có quá nhiều người đã chết oan không có cách nào vãn hồi.
Thứ bọn họ có thể làm, đó là nhìn về phía trước, sống thật tốt cuộc sống mới mà họ giành được, như vậy mới không cô phụ sự trong sạch đến muộn này.
"Ta nghe Trì Thiếu khanh nói, ngày đó khi huynh đưa ta ra khỏi Giáo phường ty tốn không ít bạc, số bạc này đều là từ túi của Vương gia mà ra." Trên xe ngựa trở về Kỷ phủ, Kỷ Khinh Lan nói với Kỷ Khinh Châu: "Hôm nay vụ án này cũng đã sáng tỏ, khoản nợ này có phải nên tính với triều đình hay không?"
Kỷ Khinh Châu không nghĩ tới lúc này Kỷ Khinh Lan lại nghĩ tới chuyện này, không khỏi bật cười nói: "Muội là sợ Vương gia tới tìm chúng ta đòi nợ sao?"
"Ta là sợ nhị ca ngươi da mặt mỏng, đến lúc đó lại ngại không dám nói với Vương gia, cho dù hắn không đòi chúng ta, nhưng dù sao ăn của người thì phải nể mặt người..." Kỷ Khinh Lan nói: "Mấy vạn lượng bạc cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù Vương gia không nhắc tới nhưng chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng."
Suy nghĩ của Kỷ Khinh Lan rất nhanh nhạy, ngày đó ở Giáo phường ty lúc nhìn thấy Kỷ Khinh Châu ở cùng với Lý Trạm, liền đoán được quan hệ của hai người bọn họ không bình thường. Hiện tại sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình.
Thân phận của Lý Trạm vốn cao quý hơn Kỷ Khinh Châu, cho dù tình cảm hai người thắm thiết thì Kỷ Khinh Lan cũng không thể không suy nghĩ cho nhị ca nàng. Nếu vì chuyện của nàng mà Kỷ Khinh Châu nợ Lý Trạm ân tình lớn như vậy thì sau này chẳng phải Kỷ Khinh Châu đều phải nhún nhường Lý Trạm ở mọi việc sao?
Cho nên hôm nay nàng phải nhân cơ hội này nhắc nhở Kỷ Khinh Châu nói rõ ràng sự việc.
Kỷ Khinh Châu đưa tay vén rèm xe ngựa lên, hỏi Trì Châu đang cưỡi ngựa bên cạnh: "Trì Thiếu khanh, ngươi là người của Đại lý tự, những chuyện này ngươi hẳn là biết một ít đi? Số bạc ngày đó Vương gia đã chi, triều đình có thanh toán cho bọn ta không?"
"Kỷ tiểu công tử yên tâm, hôm nay trên triều không phải Vương gia đã nói rồi sao, Kỷ gia đã chịu oan khuất, triều đình nên tận lực bù đắp mới phải." Trì Châu nói: "Bất kể là khoản bạc kia, hay là chi phí ăn mặc sau này của Kỷ gia, triều đình đều sẽ cho đưa ra một lời giải thích."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nói với Kỷ Khinh Lan: "Bây giờ đã yên tâm chưa?"
"Vậy chừng nào nhị ca gặp Vương gia, nhớ nói rõ chuyện này chớ có qua loa." Kỷ Khinh Lan nói.
Kỷ Khinh Châu không nghĩ tới, mình một đại nam nhân còn phải để muội muội lo lắng đến những chuyện này, nhất thời có chút hổ thẹn.
Kỳ thật trước hôm nay cậu cũng không hiểu rõ lắm về Kỷ Khinh Lan, cho đến hôm nay nhìn thấy đối phương ở hậu điện, mới xem như biết thêm một mặt khác của Kỷ Khinh Lan. Muội muội này của cậu nhìn thì mềm yếu dịu dàng, nhưng tính tình lại vô cùng thẳng thắn, bên trong là một người cứng cỏi quả cảm.
"Muội nói rất đúng, rất nhiều chuyện cần phải nói rõ ràng, không thể mập mờ." Kỷ Khinh Châu nhướng mày, làm như thật nói với Kỷ Khinh Lan: "Chi phí ăn dùng tiêu xài của muội những ngày ở Trì phủ, chúng ta có thời gian cũng tìm Trì Thiếu khanh tính toán, việc này dù sao cũng là lỗi của triều đình, không liên quan đến Trì Thiếu khanh, chúng ta cũng không thể chiếm lợi của Trì Thiếu khanh được."
Kỷ Khinh Lan nghe vậy trên mặt không khỏi đỏ lên, sau đó nói: "Ta ở Trì phủ cũng không phải ăn không ở không, hoa viên Trì phủ mấy tháng nay đều là ta chăm sóc, ta rảnh rỗi còn làm cho Trì Thiếu khanh hai đôi giày, một bộ quần áo..."
"Như vậy thì..." Kỷ Khinh Châu ra vẻ thâm trầm, trầm ngâm một lát lại nói: "Vậy món nợ này không dễ tính rồi."
Cậu vừa nói xong, Trì Châu cách màn xe nói: "Kỷ tiểu công tử đừng lấy Trì mỗ vui đùa."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy đẩy ra màn xe, nói với Trì Châu: "Đúng rồi, ta nhớ rõ lúc xuất cung, Vương gia phân phó Cố thống lĩnh hộ tống chúng ta, còn phái người của Công bộ đi tu sửa Kỷ phủ, sao Trì Thiếu khanh cũng đi theo vậy?"
"Trì mỗ... Tiện đường." Trì Châu ho nhẹ một tiếng.
"Ồ..." Kỷ Khinh Châu thấy hắn có chút ngại ngùng liền không tiếp tục trêu ghẹo nữa, buông màn xuống rồi thành thật trở lại trong xe.
Lúc này Kỷ Khinh Lan cũng im lặng không ít, ngồi bên cạnh không nói gì nữa.
Huynh muội hai người ngồi xe ngựa một đường đến Kỷ phủ, Cố Nhất Hằng mang theo cấm quân vào trong phủ kiểm tra một vòng rồi mới mời hai người xuống xe ngựa.
Kỷ phủ bỏ hoang gần một năm, cỏ trong viện đã quá đầu gối.
Kỷ Khinh Châu đứng ở cửa phủ nhìn vào, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần xúc động.
Kỷ gia đã sửa lại án xử sai, nhưng hết thảy đều không thể quay trở lại.
"Kỷ tiểu công tử, Kỷ cô nương..." Trì Châu nói với hai người: "Vương gia đã sai người làm bài vị cho Kỷ Thái phó cùng lệnh đường* , mời hai vị mang bài vị của hai lão vào trong."
*lệnh đường: bà cụ
Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan nghe vậy đều sửng sốt đều có chút bất ngờ. Theo quy củ, người có tội sau khi chết không thể để bài vị thờ cúng, không ngờ Lý Trạm lại chu đáo như vậy, bằng không sau khi hai huynh muội hồi phủ có lẽ còn phải lo liệu những chuyện này, khó tránh khỏi thương tâm.
Trong số những người đi cùng, có người của Công bộ, tay chân bọn họ rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ từ đường Kỷ phủ.
Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan cùng thắp hương cho hai ông bà, Trì Châu và Cố Nhất Hằng cũng thắp nén nhang.
"Hy vọng phụ thân và mẫu thân có thể phù hộ huynh trưởng bình an trở về." Kỷ Khinh Châu nói xong hướng bài vị hai vị bái lạy.
Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu đến nay vẫn chưa có tin tức gì, nhưng Kỷ Khinh Châu tin tưởng, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất.
Chỉ cần không tìm được thi thể của hai người, tất thảy đều còn cơ hội.
Lý Trạm đưa Kỷ Khinh Châu về phủ, nhưng lại không vào cùng.
Bởi vì sau khi hạ triều, tâm tình tiểu hoàng đế vẫn rất ủ rũ😔️.
Hành động của tiểu hoàng đế ở trên triều trước đó không hề trao đổi với Lý Trạm, tất cả đều làm theo ý mình. Điều này làm cho Lý Trạm rất là bất ngờ, nhưng đồng thời cũng có chút đau lòng.
Mặc dù Tiên đế là phụ thân của tiểu hoàng đế, hơn nữa làm những chuyện này trên danh nghĩa đều là vì tiểu hoàng đế, nhưng dù là Lý Trạm hay Kỷ Khinh Châu đều biết việc này không liên quan đến tiểu hoàng đế. Tội lỗi của Tiên đế không nên để cho tiểu hoàng đế gánh chịu.
Nhưng tiểu hoàng đế rất thông minh, chuyện xảy ra trên triều hôm nay tuy rằng nó không thể nào hiểu hết, nhưng cũng hiểu được bảy tám phần.
Tâm tư nó vốn tinh tế nhạy cảm nên nó không thể dửng dưng trước chuyện làm sai của phụ hoàng.
"Là phụ hoàng hại chết phụ thân Kỷ công công..." Tiểu hoàng đế ngồi trên thềm đá bên ngoài Phúc An cung, vẻ mặt u sầu, "Nhị hoàng thúc cũng là phụ hoàng nhốt lại, phụ hoàng còn giết Chu thống lĩnh."
Lý Trạm ngồi bên cạnh nó, đưa tay xoa đầu nó, nói: "Hắn phạm rất nhiều sai lầm."
"Hoàng thúc, người có ghét phụ hoàng không?" Tiểu hoàng đế hỏi.
"Hắn đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng cũng làm đúng rất nhiều chuyện." Lý Trạm nói, "Hắn đã giết oan người vô tội, nhưng cũng đã cứu rất nhiều người."
"Con không hiểu, vậy phụ hoàng là người tốt hay người xấu?" Tiểu hoàng đế hỏi.
Lý Trạm suy nghĩ một chút rồi nói: "Có đôi khi, một người không thể đơn giản dùng tốt hay xấu để định nghĩa. Tùng Nhi, con bây giờ còn nhỏ, sau này còn rất nhiều chuyện phải học tập, chuyện hôm nay, ta hy vọng con có thể nhớ kỹ trong lòng, sau này khi con tự mình chấp chính, nếu trong tay con nắm giữ tính mạng của người khác, ta hy vọng con có thể suy nghĩ thật kỹ về cảm giác trong lòng con giờ phút này."
Tiểu hoàng đế nghe vậy trịnh trọng gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy "phiền muộn".
Lý Trạm đưa tay nhéo má nó, nói: "Đi, dẫn con đến một nơi."
"Là đi thăm Kỷ công công phải không?" Tiểu hoàng đế hỏi.
"Y bây giờ đã không còn là nội thị, sẽ chuyển về Kỷ phủ." Lý Trạm nói: "Con muốn đến nhà y chơi không?"
Tiểu hoàng đế bĩu môi nói: "Y sẽ không thích con nữa..."
"Không đâu." Lý Trạm nói: "Ta cảm thấy, y không phải là người sẽ giận chó đánh mèo."
Tiểu hoàng đế nghe vậy sắc mặt tốt hơn một chút, dè dặt hỏi: "Vậy lúc con gặp mặt y, phải gọi như thế nào?"
"Chuyện này..." Lý Trạm suy nghĩ một lát, cái vấn đề này quả thật làm khó hắn rồi.
"Con biết rồi!" Tiểu hoàng đế đột nhiên nói.
Lý Trạm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hoàng đế cuối cùng cũng rút đi "phiền muộn" lại treo lên một nụ cười xấu xa, trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Kỷ phủ🏯️.
Người của Công bộ rất nhanh nhẹn, lại thêm người của Cố Nhất Hằng đến giúp đỡ, trong phủ nhanh chóng được dọn dẹp, sáng sủa hẳn lên.
"Người của Công bộ đã ghi vào sổ những thứ cần sửa chữa và cần mua, ngày mai sẽ có người đến giải quyết từng thứ một." Trì Châu nói với Kỷ Khinh Châu: "Nhưng mà quý phủ bị bỏ hoang quá lâu, cho dù quét dọn sạch sẽ, đột nhiên có người đến ở ít nhiều sẽ có chút bất tiện, nếu Kỷ tiểu công tử và Kỷ cô nương không chê, mấy ngày này có thể đến quý phủ của ta chịu khổ một chút, đợi người của Công bộ mua sắm tất cả đồ đạc xong xuôi, hai vị dọn về ở cũng không muộn."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy cười, nói: "Tâm ý của Trì Thiếu khanh ta xin nhận, nhưng bây giờ vụ án đã kết thúc, Trì Thiếu khanh ít nhiều nên tránh hiềm nghi mới tốt. Ta và xá muội vẫn nên ở nhà của mình thì hơn, bọn ta cũng không phải người không thể chịu khổ, không đến nỗi yếu đuối như vậy."
Trì Châu nghe vậy ngẩn ra, có chút sửng sốt.
Nhưng ngay sau đó hắn mới phản ứng lại...
Trước kia Kỷ Khinh Lan ở trong phủ của hắn, đó là bởi vì thân phận ở Giáo phường ty, hôm nay Kỷ Khinh Lan đã khôi phục tự do, nếu vẫn đến Trì phủ ở tạm thì không có cách nào giải thích được.
Nghĩ đến đây, hắn vội nói: "Là Trì mỗ mạo phạm, mong Kỷ tiểu công tử và Kỷ cô nương chớ trách."
"Trì Thiếu khanh không cần khách khí như vậy, ân đức của ngài đối với Kỷ gia, Khinh Châu khắc sâu trong lòng." Kỷ Khinh Châu nói xong, hướng hắn hành lễ.
Kỷ Khinh Lan đứng bên cạnh không nói gì, nàng biết lời này của Kỷ Khinh Châu nhìn như là đang khách sáo với Trì Châu, nhưng thực chất là đang suy nghĩ cho nàng. Y đem tình nghĩa Trì Châu trước đây cưu mang Kỷ Khinh Lan thành tình nghĩa đối với Kỷ gia, ngụ ý việc nào ra việc đó, ân tình này chỉ có thể tính trên đầu Kỷ Khinh Châu y, mà không phải là muội muội của y.
Dụng ý này hoàn toàn giống với dụng ý của Kỷ Khinh Lan khi nhắc nhở hắn phải rõ ràng tiền bạc với Lý Trạm.
Có lẽ Kỷ Khinh Châu từ thái độ của Trì Châu nhìn ra chút gì đó, cho nên hắn hi vọng nếu một ngày đó giữa hai người có khả năng khác thì sẽ dựa trên mối quan hệ mới, mà không phải là vì bị quá khứ trói buộc.
Nhưng cậu cũng biết, mặc dù nói như vậy, nhưng muốn làm được lại rất khó khăn.
Giống như cậu và Lý Trạm, cho dù cậu không còn nợ bạc Lý Trạm nữa, liệu có thể nói rõ ràng được sao?
Những ràng buộc mà hai người để lại trong sinh mệnh của nhau, căn bản là không thể tính rõ được.
"Kỷ tiểu công tử, bệ hạ và Vương gia đến rồi." Cố Nhất Hằng đứng trong viện nói với Kỷ Khinh Châu.
Hắn vừa nói xong, liền thấy Lý Trạm nắm tay tiểu hoàng đế đi vào.
Mọi người trong viện thấy thế vội vàng hướng hai người hành lễ.
Sau đó liền thấy vài nội thị và hộ vệ theo sau hai người, trong tay họ đều nâng cái rương.
"Vương gia sai người đặt mua chút đồ dùng hàng ngày, còn có một ít người hay chăm sóc ngài ở Anh Huy các cũng dẫn tới." Phía sau Tiểu Sơn là Quả Tử, hai người đều không mặc đồ nội thị, mà mặc quần áo bình thường. Tiểu Sơn sai người khiêng rương vào, lại nói: "Vương gia khoan dung nhân từ, cho ta và Quả Tử rời cung, sau này bọn ta sẽ ở Kỷ phủ hầu hạ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, nhìn về phía Lý Trạm, đối phương cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra, nhưng tim Kỷ Khinh Châu vẫn không khỏi đập nhanh hơn.
"Bổn vương mang theo bệ hạ, đến xin Kỷ tiểu công tử và Kỷ cô nương chén trà.🍵️" Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu hơi khom người, nói: "Mời…"
Tiểu Sơn và Quả Tử lập tức lấy ra ấm trà và lá trà từ trong rương mới mang tới, Đổng Đống thì đi lấy nước đem về, mọi người bắt đầu pha trà. Thời gian trôi qua gần một năm, nhà bếp Kỷ phủ cuối cùng lại nổi lên khói lửa...
Tuy rằng hết thảy đều khác đi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục hướng về phía trước.
Trong tiền sảnh, tiểu hoàng đế đặt hộp đồ ăn mà mình đã xách suốt dọc đường trước mặt Kỷ Khinh Châu.
Giữa đường Lý Trạm vốn định cầm giúp nó, nhưng nó lại vô cùng cố chấp không chịu đưa cho ai, nhất quyết muốn tự mình xách.
"Bệ hạ đây là..." Kỷ Khinh Châu nhận lấy hộp đồ ăn mở ra nhìn, bên trong là một đĩa lớn đựng đầy kẹo🍬️.
Tiểu hoàng đế có chút căng thẳng nhìn Kỷ Khinh Châu, nói: "Châu Châu, đây là ta giữ cho ngươi..."
Kỷ Khinh Châu:...
Lý Trạm:...
Tiểu hoàng đế suy nghĩ rất lâu không biết nên xưng hô với Kỷ Khinh Châu như thế nào, trước kia đều gọi đối phương là Kỷ công công, bây giờ Kỷ Khinh Châu không còn là nội thị nữa, đương nhiên không thể gọi như vậy nữa. Nhưng mà nếu gọi cái khác lại cảm thấy quan hệ quá xa lạ, đều giống cách gọi của người khác, không phân biệt được thân sơ.
Giống như Lý Trạm sẽ gọi nó là "Tùng Nhi", cách gọi đó vô cũng thân thiết.
Cho nên tiểu hoàng đế suy đi nghĩ lại, nghĩ ra một cái xưng hô như vậy, vừa không xa lạ, lại rất dễ kêu.
"Đa tạ bệ hạ." Kỷ Khinh Châu có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn cầm lấy một viên kẹo cho vào miệng.
Tiểu hoàng đế thấy thế lập tức thở phào, Kỷ Khinh Châu đã ăn kẹo của nó thì chính là bằng hữu của nó.
Hoàng thúc quả nhiên nói không sai, Châu Châu sẽ không vì sai phạm của Tiên đế mà ghét nó.
Tiểu hoàng đế lúc đầu đối mặt với Kỷ Khinh Châu còn có chút gò bó, nhưng rất nhanh liền phát hiện thái độ của Kỷ Khinh Châu đối với nó không hề thay đổi chút nào. Cho dù bây giờ không phải ở trong cung mà là Kỷ phủ, Kỷ Khinh Châu cũng không hề lộ ra cảm giác xa cách với nó.
Vì thế, tiểu hoàng đế dần dần khôi phục trạng thái bình thường trước mặt Kỷ Khinh Châu.
Trì Châu không ở lại Kỷ phủ lâu, rất nhanh liền cáo từ.
Kỷ Khinh Lan cũng hiểu rõ, cùng Lý Trạm hỏi han vài câu rồi cũng lui ra.
Trong sảnh chẳng mấy chốc chỉ còn lại Lý Trạm, Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế.
"Bổn vương bảo Đổng Đống chọn ra vài người đắc lực an trí trong phủ của ngươi, trông nhà hộ viện hẳn là đủ rồi." Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Châu: "Lát nữa sẽ sắp xếp thêm vài thị nữ tới chăm sóc Kỷ cô nương."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vội nói lời cảm tạ.
Không thể không nói, mức độ chu đáo của Lý Trạm trong rất nhiều chuyện đều vượt quá sức tưởng tượng của Kỷ Khinh Châu, ngay cả chính cậu cũng không chú ý đến chuyện sắp xếp thị nữ cho Kỷ Khinh Lan, nhưng Lý Trạm lại để trong lòng.
"Còn có một chuyện, bổn vương muốn hỏi ý của ngươi." Lý Trạm ngẩng đầu nhìn Kỷ Khinh Châu nói.
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Vương gia mời nói."
"Vụ án đã kết thúc, bổn vương muốn đích thân đi hoàng lăng một chuyến." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, nhận ra Lý Trạm muốn đích thân đi hoàng lăng là để đón Nhị điện hạ về kinh thành.
"Không biết ngươi có muốn... đi cùng bổn vương không?" Lý Trạm hỏi.
Kỷ Khinh Châu không nghĩ tới Lý Trạm lại định dẫn cậu đến hoàng lăng, nhất thời có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Thế là, sau giờ ngọ ngày đó Kỷ Khinh Châu liền cùng Lý Trạm đi hoàng lăng ở ngoại thành.
Cùng đi còn có tiểu hoàng đế.
Hôm nay tâm tình của tiểu hoàng đế lên lên xuống xuống, bây giờ có chút mệt mỏi, vừa lên xe ngựa liền dựa vào lòng Lý Trạm ngủ thiếp đi.
Kỷ Khinh Châu thấy Lý Trạm bụng đầy tâm sự, biết hắn để mình đi cùng có lẽ là có suy tính khác.
"Thật ra mấy ngày trước, bổn vương nghĩ vụ án đã có manh mối nên có sai người đến hoàng lăng cho nhị ca biết việc này." Lý Trạm nói: "Nhưng hắn không muốn rời khỏi hoàng lăng..."
"Vì sao?" Kỷ Khinh Châu nghe vậy kinh ngạc nói.
"Tính tình nhị ca vô cùng bướng bỉnh, lúc trước cũng chính vì thế mà Tiên đế kiêng kỵ hắn." Lý Trạm nói: "Sau khi Chu thống lĩnh và phụ thân ngươi xảy ra chuyện, nhị ca bệnh nặng một trận, đến nay vẫn chưa khỏi."
Nhị điện hạ tính tình nóng nảy, không thông suốt như Lý Trạm, sau khi chuyện năm đó xảy ra, hắn cứ giữ mãi trong lòng.
Kiếp trước, Nhị điện hạ ở trong hoàng lăng bệnh không dậy nổi, không lâu sau liền âu sầu mà chết.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Trạm sau khi sống lại, muốn lật lại vụ án...
"Hắn và phụ thân ngươi là bạn vong niên, lúc ấy phụ thân ngươi lại vì biện hộ cho hắn mới vô tội thành có tội, bổn vương nghĩ nếu dẫn ngươi đến gặp hắn, có lẽ có thể làm hắn vơi bớt phần nào." Lý Trạm nói: "Chỉ là vất vả ngươi cùng ta bôn ba chuyến này..."
Kỷ Khinh Châu nói: "Chuyện năm đó đã chôn vùi tính mạng quá nhiều người, thần nghĩ phụ thân nếu ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ hy vọng nhìn thấy Nhị điện hạ đi ra ngoài. Mặc dù chuyện đã xảy ra không thể nào bù đắp, nhưng dù sao càng ít người bị liên lụy càng tốt, phụ thân thần và Chu thống lĩnh đã không còn cơ hội, nhưng Nhị điện hạ thì lại khác."
Lý Trạm gật đầu, Kỷ Khinh Châu thấy thần sắc hắn ảm đạm, liền đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn.
Tay Kỷ Khinh Châu rất nhanh liền rút trở về, vẻ mặt Lý Trạm rất bình tĩnh, nhưng trong lúc lơ đãng lại dùng tay kia đặt lên mu bàn tay nơi đối phương vừa vỗ lên.
Xe ngựa một đường chậm rãi mà đi, trước hoàng hôn đã đến hoàng lăng.⛰️
Hoàng lăng của Đại Du được xây dựng rất hoành tráng, chỉ riêng khu vườn bên ngoài đã vô cùng rộng lớn, từ cổng vào, trước hết phải đi một đoạn đường dài qua khu vườn, sau đó còn phải vượt qua một bậc thang rất dài mới mới có thể tới trung tâm lăng mộ.
Nhị điện hạ sống ở nơi đó, gần ngay bên cạnh lăng mộ.
Kỷ Khinh Châu đi theo Lý Trạm vào trong nghĩa trang, mới phát hiện nơi này trống rỗng, thầm nghĩ thảo nào Nhị điện hạ buồn bực mà chết. Đừng nói là người tâm lý bị tổn thương, cho dù là người khỏe mạnh tới nơi này một năm rưỡi, e là cũng sẽ phát bệnh.
Nơi này lớn như vậy, ngoại trừ Nhị điện hạ chỉ có hộ vệ canh gác.
Các hộ vệ còn có thể thay phiên nhau, nhưng Nhị điện hạ thì phải ở đây suốt.
Đổi lại là ai cũng sẽ không sống được quá lâu!
"Con đường này quá dài, bổn vương cõng ngươi, lên đi." Lý Trạm đứng trước bậc thang, nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, ngươi cõng ta không sợ ép vào bụng ta sao?
"Không cần, ta có thể đi." Kỷ Khinh Châu nói.
Tiểu hoàng đế ở bên cạnh nắm lấy tay Kỷ Khinh Châu, nói với Lý Trạm: "Hoàng thúc, con cũng có thể đi."
Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, có chút hối hận vì dẫn theo Kỷ Khinh Châu.
Trước khi hắn đến hoàn toàn quên mất con đường này, hơn nữa xe ngựa không thể đi vào, bọn họ đi từ cổng vào tới đây cũng đã rất xa, lại để Kỷ Khinh Châu đi theo hắn leo lên bậc thang như vậy, hắn thực sự rất lo lắng.
"Bằng không..." Lý Trạm mở miệng, muốn nói Kỷ Khinh Châu chờ ở dưới.
Nhưng suy nghĩ lại, lại cảm thấy người không ở dưới mí mắt hắn càng không yên tâm.
Kỷ Khinh Châu nhìn ra lo lắng của hắn, nói: "Đi thôi, chậm trễ nữa trời sẽ tối."
Kỷ Khinh Châu nói xong dẫn tiểu hoàng đế đi về phía bậc thang, Lý Trạm lòng tràn đầy thấp thỏm mà đi theo phía sau.
Thực ra bậc thang này tuy rằng hơi dài một chút, nhưng lại rất bằng phẳng, Kỷ Khinh Châu đi lên cũng không cảm thấy khó khăn.
Nhiều nhất là đi được hơn nửa đường, cảm thấy hơi khó thở chút thôi.
Ngược lại tiểu hoàng đế có chút mệt mỏi, nửa đoạn đường sau chỉ có thể túm lấy tay Kỷ Khinh Châu để mượn lực.
Lý Trạm thấy thế cúi người bế tiểu hoàng đế lên, tránh cho nó liên lụy Kỷ Khinh Châu.
Sau đó, Lý Trạm hơi do dự, đưa tay kia nắm lấy tay Kỷ Khinh Châu.
Bàn tay có chút mảnh mai của Kỷ Khinh Châu bị bàn tay dày rộng của Lý Trạm nắm lấy, sự đụng chạm này khiến trái tim thiếu niên đập nhanh hơn, nhưng cậu chỉ giật mình một chút lại không rút tay về.
Ống tay áo rộng lớn của Lý Trạm rũ xuống, che khuất bàn tay hai người đang nắm lấy.
Kỷ Khinh Châu nghiêng đầu len lén liếc mắt nhìn sườn mặt của Lý Trạm, trong lòng có hơi xao động, bàn tay bị Lý Trạm nắm lấy lặng lẽ đổi tư thế, sau đó dùng ngón tay của mình đan vào ngón tay của Lý Trạm.
Gió nhẹ ngày thu mang theo cảm giác mát mẻ thổi qua, thổi ống tay áo của Lý Trạm bay lên, hiện ra mười ngón tay đan chặt vào nhau...
Tiểu hoàng đế ôm cổ Lý Trạm nằm trên vai hắn, ánh mắt dừng lại trên mười ngón tay đan vào nhau của hai người một lát , sau đó không khỏi mỉm cười với Kỷ Khinh Châu. Đây là lần đầu tiên Kỷ Khinh Châu nắm tay Lý Trạm, cho nên thấy tiểu hoàng đế cười như vậy nhất thời có chút xấu hổ muốn rút tay về, lại cảm thấy lực tay Lý Trạm tăng lên, nắm cậu càng chặt hơn.
"Ngươi xấu hổ cái gì?" Tiểu hoàng đế cười nói với Kỷ Khinh Châu: "Hoàng thúc cũng thường xuyên nắm tay ta như vậy, ta cũng không xấu hổ."
Kỷ Khinh Châu vốn cũng không cảm thấy xấu hổ lắm, chỉ là lần đầu tiên nắm tay Lý Trạm có chút không được tự nhiên, bây giờ đột nhiên bị tiểu hoàng đế vạch trần, trên mặt nhất thời nóng lên.
Tiểu hoàng đế cười xong lại quay đầu nhìn Lý Trạm, dường như phát hiện ra chuyện gì mới lạ, nói: "Hoàng thúc đang lén cười kìa..."
Lý Trạm:...
Kỷ Khinh Châu:...