Đại tổng quản - Chương 64

Sau đó y ở trước mặt mọi người, cởi bỏ mãng bào trên người...

Chương 64

Chỉ chốc lát sau, giờ thượng triều đã tới.

Trì Châu rời khỏi hậu điện, cùng các triều thần khác đi vào từ cửa chính điện Kim Loan, sau đó đứng vào vị trí của mình, chờ tiểu hoàng đế và Lý Trạm thượng triều.

Kỷ Khinh Châu nhìn Kỷ Khinh Lan cười trấn an.

Đương nhiên cậu sẽ không để cho một cô nương như Kỷ Khinh Lan cùng mình đi đối mặt văn võ bá quan, mặc dù trong mắt cậu Kỷ Khinh Lan hoàn toàn có dũng khí đó, cũng có thể đối phó với tình cảnh như vậy, nhưng làm huynh trưởng, cậu không thể để muội muội của mình che chắn trước mặt mình.

"Bổn vương đã có sắp xếp, ngươi đừng quá căng thẳng." Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, cho tới bây giờ cậu lại không hề căng thẳng, cậu biết nếu chưa nắm chắc hoàn toàn, Lý Trạm sẽ không để cho cậu ra đối mặt với tất cả những chuyện này.

Trong Kim Loan điện, bá quan yên lặng chờ đợi.

Tiểu hoàng đế từ hậu điện đi ra, bên cạnh là Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu.

Các triều thần có lẽ đều nghe được một ít tin tức, trông sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc.

Trước đây, mọi người thường có thói quen xì xào bàn tán trong lúc chờ đợi trước khi thượng triều, nhưng hôm nay trong đại điện lại yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Đợi bá quan hành lễ xong, Trì Châu từ vị trí đang đứng của mình bước ra đi tới giữa đại điện cúi người trước tiểu hoàng đế và Lý Trạm rồi nói: "Bệ hạ, Vương gia. Hạ quan và các vị Hình bộ đại nhân đã điều tra lại hai vụ án 'Chủ soái hiện tại của Tây phong doanh cấu kết ngoại bang' và 'Tiền chủ soái Tây phong doanh cùng Nhị điện hạ có mưu đồ tạo phản' đã có kết luận, hôm nay đặc biệt lên triều để bẩm báo kết quả với bệ hạ và Vương gia."

"Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng, nói: "Trì Thiếu khanh bắt đầu đi."

"Dạ." Trì Châu lại hành lễ với Lý Trạm, rồi mới nói: "Hai vụ án còn liên quan đến chuyện Thái phó Kỷ Văn Thừa bị kết tội, xin cho phép hạ quan cùng bẩm báo."

Hắn vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều hữu ý vô ý dừng trên người Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu sắc mặt thản nhiên, ngay ngắn đứng phía sau tiểu hoàng đế.

"Cho phép." Lý Trạm nói.

"Vụ án đầu tiên là vụ án chủ soái Tiêu Đằng Vân cấu kết với ngoại địch ám sát Lương quốc công chúa." Trì Châu nói xong liền sai người trình lên mấy phong thư, lại nói: "Vụ án này đều có nhân chứng và vật chứng, nhưng Tiêu Đằng Vân không nhận tội, khăng khăng nói có người hãm hại mình."

"Lúc đó cũng chính vì tranh cãi vụ án này, nên mới có chuyện điều tra lại vụ án của Nhị điện hạ cùng Kỷ gia…"

Trì Châu nói xong lại sai người mời vài nhân chứng lên, hắn chỉ về phía một người trong đó và nói với mọi người: "Vị này là Lưu Khải, làm việc ở Đại lý tự am hiểu việc khảo sát và giám định bút tích, con dấu, ở đây là hồ sơ các năm qua mà ông ấy đã giúp Đại lý tự cũng như Hình Bộ kiểm tra và giám định, tổng cộng liên quan đến 21 vụ án, bao gồm 51 phần giấy tờ và 89 con dấu, kết quả giám định mỗi một vụ án đều có ghi chép ở Đại lý tự và Hình bộ, trong đó số lần phạm sai lầm là -- không lần."

Trì Châu nói xong, trong triều vang lên vài tiếng thì thầm bàn tán.

Lưu Khải này không có bản lĩnh gì khác, nhưng kỹ năng giám định vô cùng nổi tiếng, rất nhiều người của Đại lý tự và Hình bộ từng nghe nói đến ông ấy.

"Để Lưu Khải giám định, chắc các vị sẽ không nghi ngờ gì đi?" Trì Châu nói.

Lời đã nói đến mức này, mọi người tự nhiên sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, huống chi chứng cứ đều rõ ràng ở đó, hơn nữa nếu Lưu Khải nói dối bị người vạch trần thì tội danh đó không phải là chuyện đùa.

"Lưu Khải, thư từ liên quan đến vụ án của Tiêu Đằng Vân đều do ngươi giám định, kết quả như thế nào?"

Lưu Khải chắp tay với Trì Châu, lại hành lễ với tiểu hoàng đế và Lý Trạm rồi nói: "Hạ quan bất tài, không có bản lĩnh gì khác, nhưng thuật phân biệt này là gia truyền, tự nhận chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Những bức thư liên quan đến vụ án của Tiêu thống lĩnh, nét chữ đều khác xa Tiêu thống lĩnh, còn ấn tín cũng là phỏng chế theo."

Ông ấy nói xong liền mở thư ra✉️, so sánh với nét chữ của Tiêu Đằng Vân. Mặc dù mọi người không biết cách phân biệt bút tích, nhưng họ vẫn có thể nhìn ra, Lưu Khải chỉ cần giải thích đôi chút, mọi người liền có thể nhìn ra được điểm khác biệt trong đó.

"Trong những bức thư bị tịch thu từ Tiêu thống lĩnh, các bức thư chưa gửi đi là bắt chước nét chữ của Tiêu thống lĩnh, còn những bức thư khác là giả mạo người Địch quốc viết. Bởi vì không bắt được người đưa thư cho nên hạ quan chỉ có thể so sánh với chữ viết của các nhân chứng có liên quan đến vụ án." Lưu Khải nói: "Kết quả giám định cho thấy, trong số các nhân chứng buộc tội Tiêu thống lĩnh, có một người có nét chữ rất giống với bút tích trên các bức thư đó, có thể khẳng định chính người này đã giả mạo giọng điệu của người Địch quốc viết những bức thư kia để vu cáo Tiêu thống lĩnh."

Trì Châu đúng lúc nói: "Còn về nhân chứng đó, hạ quan cùng với các đại nhân của Hình bộ đã thẩm tra qua, người đó là phó tướng của tiền chủ soái Tây phong doanh, Chu Sở, bởi vì hắn tin chắc rằng chuyện của Chu Sở năm xưa là do Tiêu Đằng Vân hãm hại, cho nên vẫn luôn ghi hận trong lòng, vì vậy mới dùng thủ đoạn tương tự trả thù Tiêu Đằng Vân."

Hắn vừa dứt lời liền có một người của Hình bộ trình khẩu cung cho Lý Trạm.

"Nhân chứng đang đợi ngoài điện, bệ hạ, Vương gia, thậm chí các vị đại nhân nếu có nghi ngờ có thể truyền hắn lên điện chất vấn." Trì Châu nói.

Mọi người nghe vậy không khỏi kinh hãi, mặc dù đã đoán được rằng sự việc có điều mờ ám, lại không nghĩ tới việc này lại do thuộc hạ của Chu Sở làm.

"Vậy chuyện ám sát Lương quốc công chúa thì sao?" Có người hỏi.

"Việc này cũng đã điều tra rõ ràng, mặc dù người ra tay đã bị xử tử trong đêm đó, nhưng hạ quan và các vị đại nhân Hình bộ đã tra hỏi từng người có mặt ở đấy đêm đó. Hóa ra người kia vốn có xích mích với Tần nhị công tử muốn hành hung Tần nhị công tử, lại ngộ thương công chúa điện hạ, không ngờ tới có người mượn chuyện này làm to chuyện, cho nên mới có chuyện sau đó..." Trì Châu nói.

Đêm đó Tần Tranh và người của Tây phong doanh xảy ra tranh cãi trong bữa tiệc, sau đó Tần Tranh cũng ra tay đánh người, việc này có rất nhiều người đều nhìn thấy.

Đến lúc này, chân tướng vụ án này xem như đã rõ ràng.

"Bệ hạ, Vương gia, tiền căn hậu quả của vụ án này chính là như thế." Trì Châu nói.

"Có ai thắc mắc gì không?" Lý Trạm hỏi.

Mọi người đương nhiên sẽ không có bất kỳ nghi vấn nào đối với vụ án này.

Thực ra, sau khi làm rõ chuyện thư từ, vụ án này không còn gì đáng lo ngại nữa.

"Như vậy kế tiếp, chúng ta sẽ nói đến vụ án thứ hai." Trì Châu nói: "Cũng chính là vụ án mà người giả mạo thư từ để vu cáo Tiêu Đằng Vân đã nói..."

Trì Châu vừa nói xong liền có người trình lên vật chứng của vụ án thứ hai.

"Năm ngoái, khi đó chủ soái Tây phong doanh Chu Sở bị thuộc hạ Tiêu Đằng Vân tố cáo y cùng Nhị điện hạ muốn thừa dịp Tiên đế lâm bệnh nặng mưu đồ đại nghịch. Tiên đế giận dữ sai người bắt Chu Sở ngay trong đêm và tìm thấy những bức thư này trong doanh trại của y... Tất cả thư từ đều là nội dung hắn và Nhị hoàng tử qua lại bàn bạc về chuyện 'đại nghịch'."

Trì Châu sai người mở từng bức thư ra cho mọi người xem.

Lúc này Lưu Khải mở ra mấy bức thư khác...

"Đây là nét chữ của Nhị điện hạ, đây là nét chữ của Chu Sở..." Lưu Khải đem mấy bức thư lại gần nhau, nói: "Dấu vết bắt chước tệ như vậy, nếu trước đây có người tìm bổn quan phân biệt, chỉ sợ bổn quan sẽ cười rụng răng."

Trì Châu cầm mấy bức thư đến trước mặt triều thần, trong điện lập tức lặng ngắt như tờ.

Không vì cái gì khác, vì nét chữ trên thư đúng như lời Lưu Khải nói, căn bản cũng không cần giám định, cho dù là người biết chút thư pháp cũng có thể dễ dàng nhìn ra là giả.

"Trình độ giả mạo chữ viết thì không cần phải nói, ngay cả chữ Chu Sở trên con dấu này cũng viết sai." Lưu Khải cười lạnh nói.

Mọi người nghe vậy đều cúi đầu im lặng, rõ ràng vụ án này đơn giản hơn vụ án của Tiêu Đằng Vân rất nhiều...

"Truyền Tiêu Đằng Vân." Lý Trạm lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói xong, Tiêu Đằng Vân liền bị dẫn lên.

Trì Châu đem mấy bức thư kia đưa tới trước mặt Tiêu Đằng Vân, nói: "Tiêu thống lĩnh, mời ngươi nói cho bệ hạ, Vương gia cùng với chư vị đại nhân biết, rốt cuộc mấy bức thư được tìm thấy trong doanh trại của Chu Sở năm xưa là chuyện gì?"

Sắc mặt Tiêu Đằng Vân tái nhợt, quầng mắt thâm đen, hiển nhiên mấy ngày nay đã bị tra tấn không ít.

Nhưng mà tra tấn này cũng không phải vì bị tra tấn, mà là vì biết rằng đã đến lúc chuyện năm xưa bị phơi bày trước thiên hạ...

"Thư không phải do thần viết, thần cái gì cũng không biết, thần chỉ vì tiền đồ mà cáo trạng với bệ hạ mà thôi." Tiêu Đằng Vân khàn giọng nói: "Ấn tín của Nhị điện hạ trong thư này là phỏng chế theo tư ấn của hắn, một võ quan như thần làm sao biết tư ấn của hắn trông như thế nào?"

Hắn vừa dứt lời, trên mặt mọi người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ phức tạp.

Lời này của Tiêu Đằng Vân nói đến điểm then chốt, không có mấy người trong triều có thể biết được tư ấn của Nhị điện hạ.

"Người biết tư ấn của Nhị điện hạ không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có." Trì Châu nói.

"Đúng vậy." Tiêu Đằng Vân nói: "Nhưng Tiên đế là huynh trưởng của Nhị điện hạ, hẳn là có thể nhận ra ấn tín kia là thật hay giả chứ?"

Lời này của Tiêu Đằng Vân lại một lần nữa nói đến điểm quan trọng.

Thư có lẽ không phải do Tiên đế sắp đặt, nhưng Tiên đế không lẽ không nhận ra tư ấn của Nhị điện hạ, cũng không nhận ra chữ viết của đối phương sao, nhưng tại sao hắn vẫn tin nội dung trên mấy bức thư này?

"Điểm này rất khả nghi, năm đó không phải không có người nêu ra vấn đề này" Trì Châu nói: "Năm đó Thái phó đại nhân đã nhiều lần khuyên can bệ hạ, khăng khăng việc này không nên xem nhẹ, không bao lâu... Từ quý phủ của Nhị điện hạ đã tìm ra thư từ qua lại giữa ngài ấy và Kỷ Thái phó."

Trì Châu nói xong lại có người trình lên mấy bức thư.

Trì Châu lần này cũng không làm phiền Lưu Khải, tự mình mở thư ra, đem nội dung trong thư cho chúng thần xem qua rồi nói: "Kỷ Thái phó học thức hơn người, thư pháp của ông ấy trong các văn thần của Đại Du nếu xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, chữ của Tiên đế và Vương gia cũng là một tay ông ấy dạy ra."

Nhưng chữ viết trên tờ giấy mà Trì Châu cầm trong tay, được đóng ấn tín của Kỷ Văn Thừa, thì lại vô cùng bình thường. Không cần Lưu Khải phải phân biệt, bất kỳ ai có giao thiệp với Kỷ Văn Thừa cũng có thể dễ dàng nhận ra bức thư đó không phải do chính tay Kỷ Văn Thừa viết.

"Hạ quan cùng chư vị đại nhân của Hình bộ đã kiểm tra, tất cả thư từ liên quan đến vụ án năm đó của chủ soái Tây phong doanh Chu Sở cùng Nhị điện hạ, cả vụ án Kỷ thái phó đều là giả mạo, bệ hạ, Vương gia cùng chư vị đại nhân còn nghi ngờ gì nữa không?"

Tất cả mọi người trầm mặc không nói, bầu không khí trong điện gần như hạ xuống điểm đóng băng.

Người người đều biết một loạt hành động này của Trì Châu, từ đầu đến cuối gần như không nhắc đến vị kia, nhưng từng chữ từng câu của hắn đều hướng tới người đó. Một loạt thư từ dùng để định tội Chu Sở, Nhị điện hạ và Kỷ gia, không có cái nào là thật, tất cả đều giả dối một cách trắng trợn.

Bất kỳ ai lúc đó chỉ cần xem xét kỹ một chút đều biết rằng những bức thư này không thể dùng làm bằng chứng.

Nhưng vụ án lúc đó vẫn được kết luận 'một cách hợp pháp' như vậy, cả nhà Chu Sở bị chém, Nhị điện hạ bị cấm túc ở hoàng lăng, cả nhà Kỷ gia bị kết tội...

"Truyền nhân chứng..." Trì Châu nói.

Hắn vừa nói xong, liền có thị vệ dẫn theo bảy tám người tiến vào, mọi người tập trung nhìn vào đều rất kinh ngạc.

Vì trong những người này lại có tổng quản Nội thị ty tiền nhiệm Diêu Trường An.

"Người giả mạo những bức thư này đã bị diệt khẩu, vì vậy không cách nào thẩm tra lại, nhưng những người đi lục soát Tây phong doanh và vương phủ của Nhị điện hạ đều tìm được." Trì Châu nói: "Đương nhiên... Khẩu cung của bọn họ cũng không chứng thực được gì, chỉ có thể chứng minh thư từ trước khi được tìm thấy không hề được cất giấu ở chỗ bí mật, đều được phát hiện ở nơi dễ thấy nhất trong thư phòng."

"Diêu Trường An, năm đó ngươi là người duy nhất ở bên cạnh Tiên đế từ đầu đến cuối, đối với vụ án này, ngươi có muốn nói gì không?" Lý Trạm hỏi Diêu Trường An.

Diêu Trường An quỳ trên mặt đất dập đầu với tiểu hoàng đế và Lý Trạm, rồi nói: "Lão nô từ nhỏ đã hầu hạ ở trong cung, biết rõ quy củ không được dò xét tâm ý của chủ tử. Tiên đế có thái độ và an bài gì đối với vụ án này, lão nô hoàn toàn không biết. Lão nô chỉ nhớ rõ trước khi vụ án này xảy ra một ngày, Tiên đế đã triệu kiến rất nhiều người."

Diêu Trường An vừa nói ra lời này, trong các triều thần nhất thời có mấy người sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Trạm quét qua mọi người, trầm giọng nói: "Những người Tiên đế triệu kiến có liên quan gì đến vụ án này?"

"Tiên đế hỏi quan điểm của họ về Nhị điện hạ và Kỷ Thái phó." Diêu Trường An nói.

Mọi người nghe vậy liền bắt đầu có chút xôn xao, chỉ vì bọn họ biết, cuộc dò hỏi này của Tiên đế có ảnh hưởng rất lớn đến việc xử lý vụ án. Có lẽ khi đó trong lòng Tiên đế ít nhiều cũng sẽ có chút do dự, cho nên mới thường xuyên tuyên triệu triều thần, hỏi ý kiến của bọn họ.

Lúc này, trong Kim Loan điện, ánh bình minh bắt đầu xuất hiện.

Ánh mặt trời từ cửa sổ phía đông của đại điện chiếu vào, nhuộm đỏ rực cả bên trong điện.

Trong ánh sáng ban mai, Diêu Trường An mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong tẩm điện Tiên đế ngày đó: Lúc đó Tiên đế đã bệnh nặng, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, chỉ có thể dựa vào giường mà ngồi dậy.

Ngày đó y gần như gọi tất cả những người tin cậy trong lục bộ tới hỏi một lượt, câu hỏi đưa ra chỉ là: "Ái khanh cảm thấy nhị đệ thế nào?"

"Ái khanh cảm thấy Thái phó thế nào?"

Trong lòng Tiên đế bệnh nặng đang kiêng kỵ điều gì, mọi người đều rõ, không ai dám chọc giận y vào lúc này, cho nên câu trả lời của họ đều hết sức thận trọng, sợ rằng chỉ cần lỡ lời một chút sẽ rơi vào kết cục như Kỷ Văn Thừa.

"Nhị điện hạ tuổi trẻ khí thịnh, còn phải tôi luyện thêm."

"Tính tình Nhị điện hạ quả thật có chút lỗ mãng..."

"Nhị điện hạ dù sao tuổi còn nhỏ, không hiểu được nỗi khổ tâm của bệ hạ..."

"Thái phó đại nhân được sự giao phó của Tiên đế, đối với bệ hạ và Nhị hoàng tử đều yêu thương như nhau."

"Kỷ Thái phó từ trước đến nay luôn có uy danh rất lớn trong triều..."

Mọi người không một ai bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không một ai cầu xin cho bọn họ trước mặt Tiên đế.

Người duy nhất cố gắng hết sức bảo vệ hai người họ là Lý Trạm, một ngày trước đã bị Tiên đế phái ra khỏi kinh thành.

Đêm đó, người cuối cùng Tiên đế gặp là Tứ điện hạ và lão vương gia.

Lời nói của bọn họ hoàn toàn làm cho Tiên đế hạ quyết tâm:

Tứ điện hạ nói: "Thái phó từ trước tới nay đều thích nhị ca hơn, lúc trước thần đệ đính hôn với tam tiểu thư Kỷ gia, Thái phó rất thất vọng, con rể trong lòng ông ấy từ trước đến nay đều là nhị ca chứ không phải ta."

Lão vương gia thì nói: "Tam điện hạ là người có thể đảm đương trọng trách, để hắn phụ tá Thái tử điện hạ, Đại Du sẽ yên ổn."

Yên ổn.

Cốt nhục thân tình, sư đồ chi nghĩa, đều không sánh bằng sức nặng của từ này trong lòng Tiên đế.

Hắn muốn bảo đảm nhi tử của hắn ngồi vững vàng trên cái ngai vàng này thì nhất định phải đưa ra lựa chọn chắc chắn không có sai sót nào.

Còn chuyện phải chọn cái gì, hắn không kịp nghĩ, bởi vì thời gian của hắn không còn nhiều...

"Bệ hạ, Vương gia..." Trì Châu nói: "Vụ án năm đó chính là như thế, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Chu Sở và Nhị điện hạ mưu đồ phản nghịch, cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Kỷ Thái phó có tham dự trong đó... Thư từ định tội lúc trước đều bị bác bỏ, tất cả khẩu cung thành lập dựa trên thư từ cũng không được tính."

Lúc này Hình bộ Thượng thư nói: "Theo luật lệ Đại Du, nếu một người chưa được chứng minh là có tội thì người đó được coi là vô tội.👨‍⚖️️"

"Tuyên án thế nào?" Lý Trạm lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói xong, trong điện lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Chuyện đã đến nước này, mọi người trong điện đều biết vụ án này là như thế nào.

Kỳ thật ngay cả trước đó, rất nhiều người mơ hồ đã có thể đoán được chân tướng sự việc.

Hôm nay Trì Châu lật lại bản án, có thể giúp Chu Sở, Nhị điện hạ và Kỷ gia rửa sạch oan khuất, kết quả này đã là giới hạn lớn nhất mà mọi người có thể chấp nhận. Nhưng lời này của Lý Trạm còn yêu cầu đưa ra phán quyết, chẳng lẽ ngoại trừ sự trong sạch của những người liên quan đến vụ án, Lý Trạm còn muốn kéo "Tiên đế" ra đây quất xác hay sao?

"Vương gia... Kết luận của vụ án đã vô cùng rõ ràng, Chu thống lĩnh, Nhị điện hạ cùng với Kỷ thái phó đều là oan uổng." Trương Thượng thư nói, "Hôm nay Trì Thiếu khanh cùng chư vị Hình bộ đại nhân có thể đem vụ án này điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho bọn họ, chính là chuyện công đức vô lượng, Chu thống lĩnh và Kỷ thái phó dưới suối vàng có biết, cũng sẽ cảm thấy vui mừng."

Trương Thượng thư là lão thần trong triều, rất biết chừng mực, ông ấy biết nếu tiếp tục truy cứu chuyện này thực sự không có lợi ích gì.

Nhất là đối với vị trí hiện tại của Lý Trạm, việc hắn bất chấp áp lực làm đến bước này đã là tận tình tận nghĩa, nếu truy đến cùng sẽ không tránh khỏi làm cho sự việc khó mà kết thúc, đó là tình huống mà ai cũng không muốn nhìn thấy.

"Bổn vương cảm thấy còn chưa đủ rõ ràng." Lý Trạm lạnh lùng nói.

"Vương gia... Tiên đế đã qua đời, có rất nhiều chuyện không cách nào vãn hồi, xin Vương gia nghĩ lại." Lại có một lão thần bước ra nói.

Trên mặt Lý Trạm mang theo sự lạnh lẽo, lướt qua mọi người, ánh mắt mang theo sự mỉa mai.

Kỷ Khinh Châu đứng bên cạnh nhìn Lý Trạm, biết lần này Lý Trạm sẽ không định thỏa hiệp, muốn đem chuyện này làm tới cùng.

Nhưng cậu cũng biết, cứ như vậy Lý Trạm sẽ gặp phải tình huống gì.

Ở thời đại này, quân vi thần cương, nếu Lý Trạm ngang nhiên đi ra "phán xét" tội lỗi của Tiên đế, như vậy cho dù sự tình cuối cùng được làm sáng tỏ thì Lý Trạm vẫn phải mang lên mình tội danh "bất trung".

Kỷ Khinh Châu biết Lý Trạm có lẽ không thèm để ý những thứ này, nhưng cậu lại để ý.

Cậu không muốn để Lý Trạm gánh vác những thứ này, không muốn... cũng không nỡ.

"Bệ hạ, Vương gia." Kỷ Khinh Châu đột nhiên từ sau lưng tiểu hoàng đế đi ra, sau đó quỳ trên mặt đất dập đầu với hai người.

Tất cả mọi người giật mình, ánh mắt dồn dập nhìn về phía Kỷ Khinh Châu.

"Bây giờ vụ án đã lộ rõ chân tướng, như vậy tội của Kỷ gia thần có được xoá bỏ hay không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Lý Trạm sững sờ nhìn Kỷ Khinh Châu không nói gì, ngược lại Hình bộ Thượng thư bên cạnh nói: "Theo luật lệ thì đúng là như vậy, từ hôm nay trở đi Kỷ tiểu công tử sẽ không còn làm nô tài trong cung nữa."

Kỷ Khinh Châu nghe xong lại hướng tiểu hoàng đế và Lý Trạm dập đầu, sau đó xoay người khom người hành lễ với Hình bộ Thượng thư .

Sau đó y ở trước mặt mọi người, cởi bỏ mãng bào trên người, chỉ còn lại một thân trung y trắng như tuyết.

Lý Trạm đứng trong điện nhìn bạch y thiếu niên, lập tức nhận ra thiếu niên muốn làm gì.

Thiếu niên biết chuyện hắn muốn làm, không muốn hắn đeo trên lưng tội danh "bất trung", cho nên muốn làm thay hắn!

Cùng lúc đó, ánh mắt mọi người đồng loạt dừng trên người Kỷ Khinh Châu, liền thấy thiếu niên xoay người hướng quần thần thi lễ, nói: "Chư vị đều là đồng liêu của tiên phụ, hôm nay vụ án cũ được xét xử lại, nhưng Chu thống lĩnh và Nhị điện hạ đều không ở đây, ta liền cả gan thay mặt tiên phụ, trước mặt chư vị cùng bệ hạ và Vương gia, đòi một cái công đạo."

Kỷ Khinh Châu vừa nói xong, trong điện lập tức nổ tung.

Trước đó bọn họ còn đang lo lắng Lý Trạm sẽ níu lấy không buông, không ngờ vừa hết việc này lại xảy ra việc khác, Kỷ tiểu công tử này lại có lá gan lớn như vậy, muốn vào lúc này làm cho tới cùng!

"Vụ án này làm hại cả nhà Chu thống lĩnh bị xử trảm, Nhị điện hạ bị cấm túc ở hoàng lăng, Kỷ gia ta thì cửa nát nhà tan. Hôm nay nếu chứng thực được thư từ làm chứng cứ lúc ấy đều là giả mạo, lời buộc tội là hoàn toàn vô căn cứ, vậy thì phải có người chịu trách nhiệm cho án oan này chứ?" Kỷ Khinh Châu không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trong điện chất vấn: "Năm đó phụ trách điều tra vụ án này là Hình bộ hay là Đại lý tự? Người ra lệnh kết án là ai? Người hành hình là ai?"

Kỷ Khinh Châu thanh âm không tính là vang dội, nhưng rơi vào trong tai quần thần, hiệu quả lại như sấm rền nổ vang.

Lý Trạm nhìn y, theo bản năng muốn tiến lên ngăn cản.

Nhưng mà lúc này Kỷ Khinh Châu lại lơ đãng đặt tay lên bụng.

Mọi người không biết chuyện Kỷ Khinh Châu có thai, lúc này xuyên qua áo lót rộng thùng thình trên người y cũng không nhìn ra điều gì khác thường, nhưng Lý Trạm lại biết động tác này của y có lẽ là đang trấn an thai nhi trong bụng.

Một khắc kia, trong lòng Lý Trạm khẽ động, lập tức hiểu được hành động này của thiếu niên.

Tựa như hắn muốn bất chấp tất cả đòi lại công đạo cho thiếu niên, hành động này của đối phương không phải cũng là bất chấp tất cả muốn bảo vệ hắn sao?

Một khắc kia, trong lòng Lý Trạm đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn.

Mặc kệ hành động này xuất phát từ nguyên nhân gì, với hắn mà nói ý nghĩa không khác gì "đồng sinh cộng tử".

"Vụ án này, từ Tiên đế cho đến từng người có mặt ở đây, ai cũng có trách nhiệm." Lý Trạm đột nhiên nói.

Lý Trạm vừa nói ra lời này, trong điện nhất thời lại xôn xao.

Nhưng bây giờ, lúc nói ra lời này, vai trò của Lý Trạm lại hoàn toàn khác.

Nếu là trước khi Kỷ Khinh Châu chất vấn, lời này của hắn chẳng khác nào chủ động đi "phán xét" Tiên đế, nhưng Kỷ Khinh Châu đã chất vấn trước, cho nên lời này của hắn xem như là trả lời chất vấn của Kỷ Khinh Châu, sự "phán xét" trong ngữ cảnh lập tức biến mất, thay vào đó là "tự ăn năn".

"Bổn vương thân là huynh đệ cũng là thần tử của Tiên đế, đã không làm tròn trách nhiệm khuyên nhủ, cũng không kịp thời ngăn cản án oan xảy ra, bổn vương nguyện ý thay Tiên đế hối lỗi và cố gắng bù đắp." Lý Trạm nói.

Lý Trạm vừa nói xong, tiểu hoàng đế trên long ỷ đột nhiên nói: "Ta cùng với hoàng thúc."

Tiểu hoàng đế vừa nói xong, văn võ cả triều đều kinh hãi, từ khi biết thượng triều tới nay, đây là lần đầu tiên nó phát biểu ý kiến trước mặt chúng thần. Hơn nữa, dáng vẻ lúc này vô cùng nghiêm túc, không hề có bộ dáng buồn ngủ như trước đây mỗi lần lên triều.

Tiểu hoàng đế vừa bày tỏ thái độ này, tình hình trong điện liền khác hẳn.

Đầu tiên là Trì Châu với tư cách Đại lý tự Thiếu khanh, tự lãnh trách nhiệm "sơ suất", đúng lúc này Hình bộ Thượng thư cũng nhận trách nhiệm... Chúng thần ào ào quỳ xuống đất nhận trách nhiệm.

Mọi thứ giống như một vòng luân hồi, sự nhút nhát và né tránh của họ trong quá khứ, hôm nay tất cả đều được trả lại.

Cho dù Tiên đế đã không còn, thậm chí Chu Sở và Kỷ Thái phó cũng đã không còn ở dương gian, nhưng rất nhiều chuyện sẽ không thể dễ dàng trôi qua.

Kỷ Khinh Châu nhìn bá quan, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.

Năm đó vì không dám chọc giận Tiên đế, ngoại trừ Lý Trạm ra không ai dám lên tiếng, hôm nay lại bởi vì Lý Trạm và tiểu hoàng đế, bọn họ ào ào đứng ra nhận trách nhiệm.

Kỷ Khinh Châu có thể hiểu, dưới hoàng quyền không phải ai cũng có dũng khí coi thường sống chết, đổi lại là cậu cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn. Cậu chỉ cảm thấy tất cả chuyện này có chút buồn cười, thời khắc này cậu mới hoàn toàn hiểu được vì sao Lý Trạm chưa từng nghĩ tới việc làm hoàng đế.

Cho dù có được cuộc đời thứ hai, trong tay nắm một đống lợi thế, Lý Trạm cũng chưa từng nghĩ tới chiếc ghế rồng kia.

Bởi vì tất cả những thứ này thực sự không có gì hấp dẫn Lý Trạm.

Kỷ Khinh Châu thậm chí còn cảm thấy may mắn, may mắn vì Lý Trạm không muốn làm hoàng đế, nếu không cậu nhất định phải chạy trốn ngay trong đêm.

Sau khi bãi triều, Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đứng ở cửa Kim Loan điện nhìn trời, hai người im lặng không ai nói lời nào, dường như đều biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì.

Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, nhưng trong lòng hai người đều không có cảm giác vui sướng.

Ngược lại, cảm giác kia lại làm bọn họ cảm thấy trống trải, bởi vì chân tướng mà họ cố gắng giành lấy cũng không thể bù đắp được bất cứ điều gì.

Những người đã chết thì đã chết, vụ án được sáng tỏ cũng không thể làm họ sống lại.

"Vương gia, Kỷ tiểu công tử..." Đổng Đống đi tới nói với hai người: "Hôm nay Kỷ phủ đã gỡ niêm phong, Công bộ sẽ cho người đến tu sửa, Kỷ cô nương nói hôm nay muốn trở về, bảo thuộc hạ hỏi Kỷ tiểu công tử có muốn về cùng không?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy lúc này mới giật mình nhớ ra, sau khi vụ án Kỷ gia kết thúc, bây giờ cậu không có thân phận gì ở trong cung.

Theo quy củ, hiển nhiên không thể tiếp tục ở lại Anh Huy các...

Trước đây cậu và Lý Trạm chưa từng chính thức thảo luận về dự định sau khi vụ án kết thúc, đoán chừng có lẽ Lý Trạm cũng chưa nghĩ đến.

Trước đây toàn bộ suy nghĩ của Lý Trạm đều dồn vào chuyện lật lại bản án, Kỷ Khinh Châu biết quá trình lật lại bản án hôm nay nhìn có vẻ không quá phức tạp, nhưng Lý Trạm đã yên lặng làm rất nhiều chuyện ở phía sau. Bằng không hôm nay cũng không thể thuận lợi như vậy, cả triều văn võ không có một ai mở miệng đưa ra dị nghị.

"Vậy ta cùng nàng trở về xem sao." Kỷ Khinh Châu nói.

Đổng Đống nghe vậy nhìn về phía Lý Trạm, Lý Trạm nhíu mày nhưng không nói gì.

Kỷ Khinh Châu bây giờ đã khôi phục tự do, không còn là nội thị trong cung, y muốn đưa ra bất cứ quyết định nào cũng không cần xin ý kiến của Lý Trạm nữa. Cho dù biết rõ nếu mình đưa ra ý kiến thì đối phương nhất định sẽ nghe theo, nhưng Lý Trạm vẫn kiềm chế bản thân.

Tự do của Kỷ Khinh Châu là hắn vất vả giành lấy, hắn càng quý trọng nó hơn đối phương.

Trên người Kỷ Khinh Châu mặc trung y màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng.

Cậu xoay người đi vài bước về phía hậu điện, đột nhiên dừng lại nói với Lý Trạm: "Vương gia có muốn đến nhà thần chơi không?"

Lý Trạm:...

"Nhưng có lẽ thần phải tìm Tiểu Sơn mượn chút trà trước đã, không thể để Vương gia lần đầu đến nhà mà lại không có nổi một chén trà nóng...🍵️" Kỷ Khinh Châu đùa giỡn nói.

Lý Trạm nhìn thiếu niên, đáy mắt mang theo ý cười, ngữ khí có chút đùa giỡn nói: "Vậy bổn vương liền 'bớt chút thì giờ' đến nhà ngươi chơi một lát."