Đại tổng quản - Chương 63

Ta sợ huynh bị bọn họ ức hiếp, cho nên tới đây làm chỗ dựa cho huynh.

Chương 63

Kỷ Khinh Châu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, hôm nay được Tiểu Sơn nhắc nhở, cậu mới nhận ra phản ứng của mình có bao nhiêu khác thường.

Đêm đó ở vương phủ, sau khi Lý Trạm say rượu hôn cậu, phản ứng của cậu là chột dạ và hoảng loạn, cậu sợ lúc đó Lý Trạm tỉnh táo, sợ sau khi nhìn thấy Lý Trạm sẽ xấu hổ, sợ Lý Trạm nhắc tới chuyện đó với mình... Sau đó biết được Lý Trạm có lẽ say đến mức không nhớ rõ chuyện đó, mới thoáng thở phào.

Bây giờ nghĩ lại, từ đầu đến cuối đối với nụ hôn kia cậu cũng chưa từng có bất kỳ cảm xúc phản cảm hoặc phẫn nộ nào.

Đổi lại là người khác, bị một người đàn ông chưa hỏi ý kiến đã hôn, phản ứng đầu tiên phải là ra tay đánh người mới đúng chứ?

Cho nên, cậu thực sự đối với Lý Trạm có...

Suy nghĩ hỗn loạn quấy nhiễu mình hồi lâu bỗng nhiên trở nên rõ ràng trong lòng Kỷ Khinh Châu.

Rất nhiều khoảnh khắc trong quá khứ... Những rung động và bối rối không có lý do, vô số lần vô thức né tránh, hiện giờ dường như có một lời giải thích. Thì ra những chột dạ, thấp thỏm và bất an kia đều xuất phát từ việc thích một người?

Kỷ Khinh Châu đối mặt với đáp án này nhất thời có chút luống cuống, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có tình cảm như vậy đối với Lý Trạm.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy chuyện này dường như cũng không có gì bất ngờ, Lý Trạm có thể thích cậu, vì sao cậu không thể thích Lý Trạm.

Lý Trạm mạnh mẽ như vậy, bộ dạng lại đẹp trai, còn đối xử với cậu rất tốt...

Kỷ Khinh Châu dừng lại dòng suy nghĩ của mình, cảm thấy bản thân dường như có chút mất kiểm soát.

Mấy ngày sau đó, mỗi lần Kỷ Khinh Châu nhìn thấy Lý Trạm đều thất thần.

Lúc trước chưa nhận ra lòng mình, cậu còn có thể thản nhiên đối mặt với Lý Trạm, nhưng từ ngày đó nghe Tiểu Sơn nói, Kỷ Khinh Châu luôn nghĩ tới chuyện này. Nhất là mỗi lần đối diện với Lý Trạm, tim không khỏi đập nhanh hơn giống như đang cố ý nhắc nhở cậu.

Cảm giác kia đối với Kỷ Khinh Châu mà nói vô cùng xa lạ, thậm chí còn mang theo một chút "giày vò" cào tim cào gan.

Nhưng cùng lúc đó lại có một loại thỏa mãn và hưng phấn cậu chưa bao giờ trải qua...

Có đôi khi cậu không nhịn được tự hỏi, Lý Trạm sẽ có cảm giác gì đối với cậu đây?

Cậu rất muốn biết đáp án kia, nhưng lại không muốn biết quá sớm, giống như đứa trẻ nhận được món quà, vừa muốn nhanh chóng mở ra xem bên trong là cái gì, vừa không muốn đánh mất sự chờ mong và cảm giác bí ẩn quá nhanh.

Mấy ngày nay Lý Trạm vẫn bận rộn với vụ án, dù bận rộn nhưng hắn cũng không quên chú ý đến Kỷ Khinh Châu.

Hắn phát hiện mấy ngày nay dường như thiếu niên xảy ra chuyện gì, cả người trở nên có chút kỳ lạ, không chỉ thường xuyên thất thần, dường như còn lén nhìn hắn. Nhưng mỗi khi Lý Trạm nhìn lại, thiếu niên lại vội vàng tránh đi, làm bộ như không có việc gì.

Giống như hôm nay, Lý Trạm ở Anh Huy các vừa cùng triều thần thảo luận chuyện vụ án vừa viết gì đó trên công văn, còn Kỷ Khinh Châu thì đứng ở bên cạnh giúp hắn mài mực. Nhưng không biết Kỷ Khinh Châu đang suy nghĩ gì, trong lúc mài mực đã sớm hồn vía lên mây, mực sắp mài khô cũng không nghĩ đến việc thêm nước.

"Nghĩ gì vậy?" Lý Trạm ở bên cạnh nhìn thấy, thực sự không nhịn được, đưa tay đặt lên cổ tay thiếu niên.

Bàn tay to lớn của Lý Trạm mang theo hơi ấm, Kỷ Khinh Châu bất ngờ bị hắn nắm tay nhất thời có chút xấu hổ, nhưng mà cậu do dự một chút cũng không rút tay về, mặc cho bàn tay mang theo vết chai mỏng của nam nhân phủ lên bàn tay mảnh mai của cậu.

Các triều thần đang bàn luận chuyện vụ án, cũng không để ý đến bên án thư đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng Kỷ Khinh Châu vẫn có cảm giác hồi hộp khi tiếp xúc cơ thể với Lý Trạm trước mắt bao người.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, Lý Trạm cũng không biết trong lòng Kỷ Khinh Châu suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy trên mặt y hơi đỏ lên, còn tưởng rằng y đang khó chịu, liền giơ tay đưa lên trán Kỷ Khinh Châu, dùng mu bàn tay của mình kiểm tra nhiệt độ.

"Phát sốt sao?" Lý Trạm nhỏ giọng hỏi.

Kỷ Khinh Châu bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía các triều thần ở đó.👀️

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cậu, tất cả mọi người trong phòng gần như đều chú ý tới động tác của Lý Trạm, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người. Động tác này của Lý Trạm vượt quá giới hạn, một Nhiếp chính vương trên vạn người, dù có thương cảm thế nào cũng không nên đích thân đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của một nội thị!

Trong lúc nhất thời trong điện trở nên im lặng, ai cũng không nói chuyện.

Vẻ mặt của các triều thần rất đặc sắc, nhất là ánh mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Châu mang đầy ẩn ý.

"Lát nữa gọi Đường Thứ tới xem." Lý Trạm vô cùng thản nhiên, không cố ý lảng tránh cũng không giải thích gì.

Các triều thần thấy hắn như thế, vội điều chỉnh nét mặt, bầu không khí trong điện cũng trở lại bình thường một chút.

Lý Trạm vẫn như cũ viết gì đó trên công văn, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi nói đến đâu rồi?"

"Bẩm Vương gia, vừa rồi Phương đại nhân của Hình bộ nói vụ án cơ bản đã điều tra xong, thời cơ đã chín muồi, không bằng ngày mai công bố kết quả với văn võ bá quan, tránh đêm dài lắm mộng." Trì Châu nói.

Lý Trạm nghe vậy, bút trên tay dừng lại, không lên tiếng trả lời.

Lại có một triều thần hỏi: "Vương gia, đại công tử Kỷ gia đã đón về chưa? Theo kế hoạch trước đây của chúng ta, nếu ngày mai vụ án được lật lại thì nên có mặt người của Kỷ gia mới phải."

"Bổn vương biết rồi." Lý Trạm thản nhiên nói.

"Vậy ý của Vương gia là... Ngày mai sẽ công bố kết quả với văn võ bá quan?" Trì Châu hỏi.

Lý Trạm liếc nhìn Kỷ Khinh Châu, thấy Kỷ Khinh Châu cúi đầu đang thêm nước vào nghiên mực, vẻ mặt không nhìn ra điều gì khác thường. Hắn trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: "Vậy thì sáng mai."

Trì Châu nghe vậy dường như muốn nói gì đó, nhìn Kỷ Khinh Châu rồi lại nhịn xuống.

Ngày đó các triều thần từ Anh Huy các đi ra đều có chút hưng phấn.

Bởi vì những nỗ lực mấy ngày qua của bọn họ rốt cục đã có kết quả, vụ án năm đó của Tây phong doanh cùng Nhị điện hạ và Kỷ gia, cuối cùng cũng có kết luận. Những triều thần này đều là Lý Trạm ngàn chọn vạn lựa, mỗi người đều là người trung dũng, trong lòng ít nhiều đều có phần nghi ngờ đối với vụ án năm đó.

Nhưng lúc đó tình thế phức tạp, bọn họ vừa không có thực lực ngăn cơn sóng dữ, cũng không có dũng khí đập nồi dìm thuyền, cho nên đều bất lực. Hôm nay rốt cục có cơ hội làm rõ ràng chân tướng sự tình năm đó, trong lòng bọn họ đương nhiên đều tràn đầy mong chờ.

"Sau ngày mai, Nhị điện hạ có thể trở lại kinh thành rồi phải không?" Có người nói.

"Không chỉ Nhị điện hạ, nếu vụ án của Kỷ gia sáng tỏ, Kỷ tiểu công tử cũng có thể xuất cung." Lại có người nói.

Mọi người nghe hắn nhắc tới Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.

"Lúc trước còn tưởng rằng Vương gia rất kiêng dè Kỷ tiểu công tử, sao hôm nay..."

"Vương gia từ trước đến nay luôn quan tâm thuộc hạ, thấy Kỷ tiểu công tử cảnh đời trớ trêu, quan tâm hắn nhiều một chút cũng là chuyện thường tình."

"Đúng vậy, hai vị công tử Kỷ gia cùng vị tiểu thư kia đều chịu không ít cực khổ!"

Mọi người nghe vậy lại nhao nhao tiếc hận một phen cảnh ngộ của Kỷ gia.

Phong quang ngày xưa của Kỷ gia tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, Kỷ thái phó dù ở địa vị cao lại thanh liêm chính trực, nhân phẩm cùng học thức đều rõ như ban ngày. Cho nên lúc Kỷ gia xảy ra chuyện, hầu hết triều thần cho dù không có giao tình với Kỷ gia cũng đều cảm thấy tiếc hận.

Mấy ngày qua bọn họ điều tra lại vụ án cũ của Kỷ gia, càng biết nhiều hơn oan khuất mà Kỷ gia phải chịu, không khỏi thông cảm với cảnh ngộ của Kỷ gia. Mà Kỷ Khinh Châu là người Kỷ gia duy nhất bọn họ có thể ngày ngày nhìn thấy, hiển nhiên cũng trở thành đối tượng được họ thông cảm hàng đầu.

"Nói thì nói như vậy, nhưng mà Vương gia..." Có người dường như còn muốn thảo luận sâu hơn về vấn đề này.

Đã có người ngắt lời hắn: "Vương gia làm việc từ trước đến nay có chừng mực, chúng ta cứ lo giải quyết tốt vụ án, còn chuyện không nên quan tâm thì bớt quan tâm sẽ tốt hơn."

Được hắn nhắc nhở, mọi người lúc này mới ngừng thảo luận.

Bọn họ tuy rằng thỉnh thoảng cũng thích cùng nhau nói chuyện phiếm về Lý Trạm, nhưng hành vi này phần nhiều chỉ là để tiêu khiển, không giống những ngôn quan kia sẽ lấy những chuyện này ra phán xét Lý Trạm. Cho nên hành động của Lý Trạm rốt cuộc có ý nghĩa gì đối với bọn họ mà nói cũng không quan trọng lắm.

Dù sao thì sau khi chân tướng vụ án được làm sáng tỏ, Kỷ Khinh Châu không cần tiếp tục làm nội thị trong cung nữa, cho dù Lý Trạm và hắn thực sự có gì đó, cũng không cần lo lắng Nhiếp chính vương chuyên sủng nội thị dẫn đến chuyện nội thị can thiệp chuyện triều chính.

Còn những thứ khác, vương công quý tộc nào mà không có chút chuyện phong lưu?

Lý Trạm là một nam nhân tinh lực dồi dào, cho dù thực sự có quan hệ gì đó với Kỷ tiểu công tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Sau khi các triều thần nghị sự xong, Lý Trạm liền truyền cho Đường Thứ tới.

Mấy ngày qua, cứ cách ngày là Đường Thứ lại tới bắt mạch cho Kỷ Khinh Châu một lần, hôm qua mới vừa tới, hôm nay lại bị Lý Trạm gọi tới. Nhưng mà dáng vẻ của hắn trông cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao với mức độ chú ý của Lý Trạm đối với Kỷ Khinh Châu và đứa nhỏ trong bụng y, hận không thể để Đường Thứ ngày ngày ở trong Anh Huy các, tốt nhất một tấc cũng không rời đi theo Kỷ Khinh Châu mới tốt.

"Kỷ tiểu công tử nhìn rất tốt, không có gì bất ổn." Đường Thứ bắt mạch cho Kỷ Khinh Châu, nói: "Đứa bé cũng rất tốt, không có vấn đề gì."

Lý Trạm nhíu mày nói: "Hôm nay bổn vương thấy sắc mặt y hơi đỏ, hơi thở dường như cũng nhanh hơn ngày thường."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút xấu hổ nhìn Đường Thứ, nói: "Ta không cảm thấy khó chịu chút nào cả."

Đường Thứ bảo cậu thè lưỡi ra, rồi nghiêm túc bắt mạch một lần nữa, nói: "Không có vấn đề gì lớn, bị nóng trong người mà thôi, Vương gia không cần lo lắng."

"Đang yên đang lành sao lại bị nóng trong người?" Lý Trạm hỏi: "Là do ăn uống không hợp lý?"

"Chế độ ăn uống của Kỷ tiểu công tử khá cẩn thận, không có vấn đề gì lớn." Đường Thứ nói: "Người có thai vốn khó hầu hạ hơn người thường một chút, hơn nữa phản ứng của mỗi người khi mang thai đều khác nhau, mỗi người sẽ gặp phải những vấn đề khác nhau."

Lý Trạm nghe vậy có chút căng thẳng hỏi: "Người bình thường... sẽ gặp phải vấn đề gì?"

"Vậy thì rất nhiều..." Đường Thứ nhìn Kỷ Khinh Châu, nói: "Có người khi mang thai thì thèm ăn rất nhiều, dẫn đến thân hình trở nên mập mạp, có người lại chẳng muốn ăn gì, nuốt không trôi, khiến đứa trẻ lúc sinh ra yếu ớt... Còn có người mất ngủ, rụng tóc, thậm chí có người khi mang thai lại càng hứng thú với chuyện phòng the hơn trước...."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy chột dạ hít sâu một hơi, thầm nghĩ mình không nên tự gán ghép vào.

Mấy ngày nay cậu thường xuyên mơ thấy những thứ ấy, còn làm phiền Tiểu Sơn giặt quần giúp, nhưng cậu cảm thấy đó là do thuốc đột nhiên mất đi, dẫn đến những thứ tích tụ trong cơ thể trước đây cần cơ hội để trút ra...

Tuyệt đối không phải bởi vì có thai mà trở nên hứng thú với chuyện đó.

Trên thực tế, giữa cậu và Lý Trạm căn bản chưa từng có trải nghiệm bình thường, cậu chẳng những không thích mà còn rất bài xích. Dù sao trải nghiệm ở Phụng Tiên các đêm đó thực sự là quá tệ, để cho cậu chọn cậu thà nằm mơ còn hơn, ít nhất trong mơ sẽ không đau.

Kỷ Khinh Châu:...

Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ cái gì vậy???

Lúc Kỷ Khinh Châu suy nghĩ lung tung, Lý Trạm lại âm thầm phát sầu. Trước đây hắn cũng không biết người có thai lại chịu nhiều "đau khổ" như vậy, nghĩ tới Kỷ Khinh Châu phải chịu đựng thêm mấy tháng nữa, trong lòng hắn liền có chút hoảng sợ.

Trách không được Kỷ Khinh Châu mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, nhất định là bởi vì có thai làm cho thân thể khó chịu, cho nên mới thường xuyên thất thần. Về chuyện Kỷ Khinh Châu lén nhìn hắn, Lý Trạm đoán chừng có thể là Kỷ Khinh Châu đang thầm oán trách hắn, dù sao cũng là do hắn gây ra tình huống hôm nay, nếu không phải tại hắn, Kỷ Khinh Châu cũng sẽ không có thai.

"Vậy nếu gặp phải những vấn đề này, nên ứng phó như thế nào đây?" Lý Trạm hỏi.

"Binh đến tướng đỡ nước đến đất cản, Vương gia không cần quá lo lắng." Đường Thứ nói: "Để ta viết một phương thuốc cho Kỷ tiểu công tử điều dưỡng một chút."

Lý Trạm nghe vậy mới thoáng yên tâm.

Đợi Đường Thứ kê đơn xong, Lý Trạm tự mình đưa người ra ngoài điện.

Đường Thứ ra hiệu cho Lý Trạm đi xa vài bước, đột nhiên nói: "Chuyện phòng the mấy ngày qua của Vương gia và Kỷ tiểu công tử như thế nào?"

Lý Trạm:...

"Vì sao Đường đại phu đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Lý Trạm hỏi.

Hắn vốn định nói thật với Đường Thứ, nhưng do dự một chút lại không nói ra, mà là muốn thăm dò ý của Đường Thứ trước.

"Không có ý gì khác, chỉ hy vọng Vương gia có thể nhớ, Kỷ tiểu công tử đang mang thai nên tiết chế một chút." Đường Thứ nói.

Lý Trạm ngẩn ra, nói: "Ý của ngươi là... Bổn vương không tiết chế?"

"Mạch tượng của Kỷ tiểu công tử có triệu chứng âm hư hỏa vượng." Đường Thứ nói: "Nam tử không tiết chế mấy chuyện này, thân thể sẽ suy yếu, hắn đang có thai càng phải chú ý phương diện này một chút."

Lý Trạm nhíu mày, cảm thấy sự việc có điểm kỳ lạ.

Hắn biết rõ y thuật của Đường Thứ, nếu đối phương nói như vậy, ắt hẳn không thể nào chẩn đoán sai.

Hắn vốn định giấu giếm chuyện này một chút, nhưng bây giờ  lo lắng cho thân thể của Kỷ Khinh Châu, chỉ có thể nói thẳng ra: "Không giấu gì Đường đại phu, mấy ngày qua... Bổn vương vô cùng kiềm chế, chưa từng... chưa từng chạm qua hắn."

Đường Thứ ngẩn ra, trên mặt hiện ra vài phần mờ mịt.

Sau đó hắn nhướng mày, nói: "Là do ta sơ suất, mạch tượng của Kỷ tiểu công tử có lẽ là do nguyên nhân khác."

"Nguyên nhân gì?" Lý Trạm vội hỏi.

"Có lẽ là... Thuốc hắn uống trước đó đã hết tác dụng, cho nên ảnh hưởng sau đó hơi lớn." Đường Thứ nói.

Lý Trạm:!

"Ngươi nói dược lực trên người hắn đã... hết?" Lý Trạm hỏi.

Đường Thứ trước đó đã nói, dược lực của thuốc này sẽ mất khoảng sáu tháng mới mất, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

"Vương gia cùng Kỷ tiểu công tử thân cận như vậy, nên quan tâm hắn nhiều hơn." Đường Thứ đầy ẩn ý nói: "Quần áo hằng ngày của Kỷ tiểu công tử là do ai mang đi giặt, Vương gia đi hỏi liền biết."

Đường Thứ nói xong liền muốn đi, Lý Trạm gọi hắn lại hỏi: "Nếu là như vậy, bổn vương nên làm thế nào?"

"Ừm..." Đường Thứ gãi đầu nói: "Mỗi ngày thân mật một lần thì chắc chắn là được, nếu không thì tối đến Kỷ tiểu công tử nằm mơ cũng uổng phí hết thôi, không dễ gì tích góp được nửa năm nay!"

Lý Trạm:...

"Nhưng đừng làm tổn thương đứa bé." Đường Thứ trước khi đi lại bổ sung một câu.

Lý Trạm đứng tại chỗ, trong đầu vẫn nghĩ đến lời Đường Thứ nói, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần.

Anh Huy các, phòng bếp.

Tiểu Sơn đang nấu cháo thuốc🍲️ cho Kỷ Khinh Châu, nghe thấy có tiếng bước chân tới, hắn vốn tưởng là Quả Tử, ngẩng đầu nhìn lên phát hiện là Lý Trạm.

"Vương gia, sao ngài lại tới đây?" Tiểu Sơn nhìn thấy Lý Trạm có chút bất ngờ.

Lý Trạm ra hiệu hắn không cần đa lễ, sau đó đứng ở cửa phòng bếp hỏi: "Bổn vương nghe nói, quần áo mấy ngày nay của Kỷ Khinh Châu không giao cho nội thị giặt, mà là do ngươi mang đi giặt phải không?"

Tiểu Sơn nghe vậy ngẩn ra, nói: "Phải."

"Vì sao?" Lý Trạm hỏi.

Tiểu Sơn có chút xấu hổ cười, nói: "Vương gia nếu đã tới hỏi nô tài, chắc hẳn đã đoán được nguyên nhân."

Lý Trạm trầm mặc một lát, hỏi: "Là hắn bảo ngươi giấu bổn vương?"

"Vương gia chắc biết, Kỷ tổng quản da mặt rất mỏng... loại chuyện này... hắn làm sao có thể nói ra?" Tiểu Sơn nói: "Vương gia không trực tiếp hỏi hắn, mà là tới hỏi nô tài, chắc hẳn là vì không muốn làm hắn khó xử đúng không?"

Lý Trạm nghe vậy khẽ thở dài, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần đau lòng.

Kỷ Khinh Châu da mặt mỏng hắn đương nhiên là biết, nếu không chuyện đối phương có thai cũng sẽ không giấu giếm hắn đến nước đó.

Tuy rằng trong lòng hắn luôn ngóng trông Kỷ Khinh Châu dù có chuyện gì cũng sẽ thẳng thắn nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng hiểu được, chuyện như vậy đối với Kỷ Khinh Châu mà nói bao hàm quá nhiều "quẫn bách" khó có thể gọi tên. Để Kỷ Khinh Châu nói thẳng với hắn cần phải có dũng khí rất lớn.

Chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là cho Kỷ Khinh Châu đầy đủ không gian và sự kiên nhẫn.

Chỉ là lúc này đây, ngoài những điều này, hắn quyết định phải chủ động hơn một chút.

Không phải hắn không thể chờ Kỷ Khinh Châu chậm rãi đi về phía hắn, nhưng hắn càng muốn chủ động bước về phía đối phương trước.

Đêm đó, Kỷ Khinh Châu vừa tắm xong từ hậu điện đi ra, liền thấy Lý Trạm đứng ở trước cửa, dường như là đang đợi cậu.

"Biết ngay là ngươi sẽ không mặc thêm quần áo." Lý Trạm cầm áo choàng trong tay, thấy cậu đi ra liền tiến lên khoác lên người cậu.

Kỷ Khinh Châu cúi đầu nhìn Lý Trạm kiên nhẫn giúp mình cột lại áo choàng, chỗ nào đó trong lòng có chút nóng lên.

"Sáng mai lên triều, ngươi đi với bổn vương." Lý Trạm nói.

"Được." Kỷ Khinh Châu gật đầu, ngước mắt nhìn Lý Trạm, hỏi: "Có phải huynh trưởng của thần đã xảy ra chuyện gì không?"

Lý Trạm nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, không hề bất ngờ với câu hỏi này.

Hắn biết với sự nhạy bén của Kỷ Khinh Châu, có lẽ đã sớm đoán được, chỉ là hắn không nói nên đối phương sẽ không hỏi.

"Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu cùng mất tích, bổn vương đã phái người đi tìm, nhưng mà vẫn chưa có tung tích." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, biết lời này của Lý Trạm đã giảm mức độ nghiêm trọng của sự việc xuống mức thấp nhất, tình huống thực tế hẳn là nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu như cậu nhớ không lầm, Kỷ Khinh Hoài lẽ ra đã phải đến kinh thành từ vài ngày trước, lúc đó khi nhắc tới việc này Lý Trạm dường như có hơi ấp úng.

Tính ra đã qua nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa tìm được người e là lành ít dữ nhiều.

Nhưng không biết vì sao, Kỷ Khinh Châu lại mơ hồ có cảm giác Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu không gặp nguy hiểm.

Cảm giác này cậu cũng không biết là từ đâu mà đến, nhưng lại cảm thấy nó rất đáng tin.

"Cát nhân thiên tướng, bọn họ sẽ không có việc gì." Kỷ Khinh Châu nói.

Lý Trạm vốn còn đang nghĩ nên an ủi Kỷ Khinh Châu như thế nào, không ngờ đối phương lại an ủi mình trước, nhất thời có chút bất ngờ. Hơn nữa giọng nói của Kỷ Khinh Châu cũng không phải là qua loa hay chỉ là an ủi, ngược lại còn mang theo một sự chắc chắn khó hiểu.

"Thần nghĩ đây có lẽ là ý trời… Có lẽ ông trời đã sắp đặt hết thảy, muốn ngày mai thần cùng Vương gia đứng chung một chỗ." Kỷ Khinh Châu nói.

Kỷ Khinh Châu vốn không phải là người mê tín, nhưng sau những gì đã trải qua, cậu không thể không tin vào ý trời. Lần này Kỷ gia có thể lật lại vụ án, mặc dù là kết quả do Lý Trạm ra tay, nhưng cũng liên quan mật thiết đến cậu.

Nếu như cậu không xuyên đến thế giới này, như vậy Kỷ Khinh Châu vẫn là Kỷ Khinh Châu trong sách kia.

Cậu và Lý Trạm sẽ không tin tưởng nhau cho nên chuyện lật lại vụ án cũng sẽ không thể xảy ra.

"Ta vốn không muốn để ngươi phải đối mặt với những chuyện này..." Lý Trạm nói.

"Nhưng thần nguyện ý." Kỷ Khinh Châu nói: "Thần hy vọng Kỷ gia có thể lấy lại trong sạch... Lúc thần thoát khỏi thân phận này... Thần có thể tự mình chứng kiến việc đó. Ngày mai khi bước ra khỏi Kim Loan điện, thần sẽ không còn là một nội thị nữa, mà là một... là một..."

Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một lát cũng không nghĩ ra được từ nào thích hợp để nói tiếp lời này.

Cậu muốn nói "là một nam nhân", nhưng cái này chẳng khác nào phủ định thân phận trước đây của cậu, chẳng lẽ trước đây cậu không phải là nam nhân sao?

"Là một người có thể tự quyết định cuộc đời mình." Lý Trạm nói.

"Ừ." Kỷ Khinh Châu gật đầu, trong lòng nhất thời sinh ra vài phần mong chờ.

Ngày mai từ Kim Loan điện đi ra, cậu sẽ không còn là một nội thị, không còn là một nô tài, mà là một người có thể đường đường chính chính đứng cùng Lý Trạm.

Khi đó, có lẽ cậu đã có dũng khí mở món quà kia ra.

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Châu dậy sớm, Lý Trạm còn dậy sớm hơn cả cậu.

Hai người sánh vai ra khỏi Anh Huy các, lúc này mặt trời còn chưa mọc, toàn bộ hoàng cung đều bao phủ trong ánh nắng ban mai lờ mờ. Ánh dương phía chân trời chưa hiện, nhưng Kỷ Khinh Châu biết, không bao lâu nữa nó sẽ ló dạng chiếu sáng toàn bộ hoàng cung và toàn bộ Đại Du này.

Hai người đến hậu điện Kim Loan điện, tiểu hoàng đế đã mặc long bào chờ ở đó.

Cũng không biết tại sao hôm nay nó không cảm thấy buồn ngủ chút nào, hiếm khi có thể tỉnh táo như vậy trước khi lâm triều.

Ngay trước khi buổi chầu bắt đầu, đột nhiên có người đến báo, nói Trì Thiếu khanh ở bên ngoài cầu kiến.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngớ ra, thầm nghĩ sắp thượng triều rồi không biết Trì Châu chạy tới đây làm gì.

"Cho hắn vào đi." Lý Trạm nói.

Lý Trạm vừa nói xong, Trì Châu liền đi vào, nhưng theo sau hắn còn có một người khác, hóa ra là Kỷ Khinh Lan.

Kỷ Khinh Lan mặc một bộ đồ trắng, không trang điểm, nhưng nhìn phong thái vẫn như ngày nào.

"Sao muội lại tới đây?" Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói.

Cậu theo bản năng nhìn qua Lý Trạm, ánh mắt mang theo dò hỏi, thầm nghĩ Lý Trạm sẽ không sắp xếp để Kỷ Khinh Lan thay cậu vào triều chứ? Lý Trạm nhìn về phía cậu, ánh mắt có chút vô tội, hiển nhiên hắn cũng không biết việc này.

Kỷ Khinh Lan bước tới vài bước, hướng Lý Trạm và tiểu hoàng đế thi lễ rồi nói với Kỷ Khinh Châu: "Nhị ca, huynh từ nhỏ đã không biết cãi nhau, ta sợ huynh bị bọn họ ức hiếp, cho nên tới đây làm chỗ dựa cho huynh. Lát nữa thượng triều, ta sẽ ở phía sau theo dõi, nếu đám ngôn quan kia khi dể ngươi, ta sẽ ôm bài vị🪦️ của phụ thân đi ra tranh luận với bọn họ, để cho bọn họ biết người Kỷ gia chúng ta còn chưa có chết hết đâu."

"Tài ăn nói của Kỷ cô nương Trì mỗ đã được lĩnh giáo, đám ngôn quan kia chưa chắc đã nói qua nàng." Trì Châu ở bên cạnh nói.

Kỷ Khinh Châu:...

Không hổ là con cái của Kỷ gia, sự quyết đoán không hề thua kém một người đàn ông như cậu.

Kỷ Khinh Châu âm thầm cảm thán, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần ấm áp.