Đại tổng quản - Chương 62

Dược lực của ta có thể đã hết

Chương 62

Hai người nhìn nhau một lát, tim Kỷ Khinh Châu đập rất nhanh💓️.

Nơi nào đó trong lòng cậu, giống như bị người chạm nhẹ một cái, thật lâu mới có thể khôi phục bình tĩnh.

"Đã muộn rồi." Lý Trạm rút tay về, giọng nói mang theo vài phần không muốn.

"Vương gia... Trở về nghỉ ngơi sớm đi." Kỷ Khinh Châu nói.

"Ừ." Lý Trạm gật đầu đứng dậy, nhưng vẫn chưa rời đi, hắn do dự một lát rồi đột nhiên nói: "Ngày mai... Ngươi chuyển đến tẩm điện của bổn vương đi."

"Hả?" Kỷ Khinh Châu nghe vậy hoảng sợ, không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt có chút bối rối.

"Trời dần lạnh, chỗ này của ngươi cách phòng tắm quá xa, tới lui bất tiện, nếu không cẩn thận bị cảm lạnh thì phiền phức." Lý Trạm lại nói: "Tẩm điện rộng rãi, bổn vương có thể ở thiên điện sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy theo bản năng muốn từ chối, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, suy nghĩ bây giờ của cậu rất hỗn loạn, ít nhất trước khi làm rõ suy nghĩ của mình, cậu không muốn làm hai người lâm vào hoàn cảnh phức tạp hơn.

Nhưng Lý Trạm lại giống như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, lại nói: "Bây giờ đứa bé đang lớn dần, mọi việc vẫn nên cẩn thận hơn một chút."

Lý Trạm đã nói đến như vậy, nếu Kỷ Khinh Châu từ chối lần nữa có chút không ổn, vì thế đành phải gật đầu.

Ngày hôm sau, Lý Trạm vốn định giúp Kỷ Khinh Châu chuyển đồ qua, nhưng Kỷ Khinh Châu lại sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ nhờ Tiểu Sơn đem đồ dùng hàng ngày của mình qua. Theo cậu, cứ đi qua ngủ là được, dù sao giường ngủ của Lý Trạm lớn, chăn đệm đều phải thay mới, cũng không cần tốn thêm công sức.

Lý Trạm biết Kỷ Khinh Châu sợ người bên ngoài bàn tán quan hệ của bọn họ, tuy rằng người ở Anh Huy các đều rất đáng tin, nhưng nếu Kỷ Khinh Châu ngại ngùng, hắn liền theo ý của Kỷ Khinh Châu giữ im lặng, đồng thời đổi người hầu hạ trong tẩm điện thành Tiểu Sơn và Quả Tử.

Ai ngờ việc này cuối cùng cũng không thể giấu được.

Buổi trưa ngày hôm đó, Kỷ Khinh Châu đang ngủ trưa trên giường của Lý Trạm thì bị Tần Tranh bắt gặp.

Mấy ngày nay Tần Tranh vẫn ở ngoài cung, Lý Trạm còn chưa kịp dặn dò hắn.

Hắn vốn là tới tìm Lý Trạm, không ngờ đi vào tẩm điện lại thấy được Kỷ Khinh Châu đang ngủ say trên giường.

Kỷ Khinh Châu vừa nhìn thấy Tần Tranh sợ tới mức suýt nữa nhảy khỏi giường.

Tần Tranh vẻ mặt "ta đều hiểu", lại nói "ngươi ngủ tiếp đi" rồi lui ra ngoài.

Bị hắn quấy rầy như vậy, Kỷ Khinh Châu không buồn ngủ nữa chỉ có thể đứng dậy.

Kỷ Khinh Châu từ tẩm điện đi ra, liền thấy Tần Tranh ngồi trên ghế ở ngoại điện, đang cầm một miếng điểm tâm nhai kỹ nuốt chậm.

"Ta nghe nói hôm qua ngươi đến dịch quán." Tần Tranh nói với Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu vốn có chút xấu hổ, vừa nghe Tần Tranh nhắc tới chuyện ngày hôm qua, càng thêm xấu hổ, vội nói: "Ngày hôm qua ta cái gì cũng không thấy... Cái gì cũng không nghe..."

Tần Tranh:...

Kỷ Khinh Châu nói xong mới nhận ra lời này có bao nhiêu ngu ngốc, vì thế cậu cùng Tần Tranh nhìn nhau một lát hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Hai người không hiểu vì sao cùng cười lên, làm bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, không còn xấu hổ như trước.

"Bị ngươi nhìn thấy cũng không có gì, cũng không phải chuyện mất mặt." Tần Tranh cười cười nói: "Ta và Kỳ Cảnh Xuyên chính là như ngươi nghĩ."

"Ta... cái gì cũng không nghĩ." Kỷ Khinh Châu vẻ mặt chột dạ nói, nhưng nghĩ lại, Tần Tranh đã thẳng thắn như vậy, cậu lại giả bộ hồ đồ giống như có chút không thành thật, vì vậy hỏi: "Ngươi... trước đây không phải rất ghét hắn sao?"

Tần Tranh nói: "Đúng vậy, ghét hắn nhưng lại đánh không lại hắn... đánh qua đánh lại thì thành ra như vậy thôi!"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, thoáng nhìn thấy khóe môi Tần Tranh có một vết cắn còn chưa lành, nói: "Có phải là... hắn ép buộc ngươi không?"

Kỷ Khinh Châu lúc này nhớ lại, hôm qua sau khi Tần Tranh thức dậy dường như còn hùng hổ mắng chửi, Kỳ Cảnh Xuyên dường như cũng hỏi Tần Tranh có đau không. Chẳng lẽ... Kỳ Cảnh Xuyên thực sự cưỡng ép Tần Tranh?

"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Tần Tranh vội nói.

"Ngươi nói đánh không lại hắn... mới..." Kỷ Khinh Châu nói, "Ta cho rằng ý người là như vậy..."

Tần Tranh nghe vậy nhìn Kỷ Khinh Châu một lát, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc hỏi: "Ngày hôm qua sau khi rời khỏi dịch quán, chẳng lẽ ngươi và Vương gia không lén bàn tán chuyện của ta cùng Kỳ Cảnh Xuyên sao?"

"Đương nhiên không có!" Kỷ Khinh Châu vội nói, cậu và Lý Trạm có nói vài câu, nhưng đó cũng không coi là bàn tán đi?

Tần Tranh có chút ngoài ý muốn nói: "Ngươi và Vương gia... ngay cả loại đề tài này mà cũng không tán gẫu?"

"Loại đề tài nào?" Kỷ Khinh Châu theo bản năng hỏi.

"Chuyện nam nhân và nam nhân đó..." Tần Tranh cười nói: "Mấy chuyện trên giường, ngươi hiểu mà."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy mặt nhất thời đỏ bừng, nói: "Vương gia là người đứng đắn, chúng ta... sao lại tán gẫu loại đề tài này."

"Nói cứ như ta không phải người đứng đắn vậy." Tần Tranh cười😏️, tiến lại gần Kỷ Khinh Châu nói: "Vương gia không nói với ngươi, ta sẽ nói với ngươi... Mấy chuyện đó ta hiểu biết rất nhiều, ta có thể chia sẻ kinh nghiệm cho ngươi."

Kỷ Khinh Châu theo bản năng trốn sang bên cạnh nói: "Không cần."

"Ngươi đừng mắc cỡ mà." Tần Tranh thấy y ngượng ngùng, càng muốn trêu chọc, cố ý mang vẻ mặt không đứng đắn cười nói: "Vương gia trước đây không phong lưu, kiến thức ở phương diện này phỏng chừng cũng không nhiều, nam nhân mà... Nếu kinh nghiệm ở phương diện này quá ít, người chịu thiệt chính là ngươi."

Kỷ Khinh Châu nhìn Tần Tranh, thấy trên mặt Tần Tranh không có chút khó xử hay xấu hổ, giống như đang nói chuyện ăn cơm uống nước. Kỷ Khinh Châu thấy hắn như thế, phần xấu hổ trong lòng cũng giảm đi vài phần, người trong cuộc không xấu hổ thì cậu có cái gì phải xấu hổ.

"Kinh nghiệm của Kỳ Cảnh Xuyên cũng không nhiều đúng không? Cho nên ngươi mới chịu khổ?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Tần Tranh nghe vậy giật mình, không nghĩ tới Kỷ Khinh Châu sẽ đảo khách thành chủ, vội nói: "Ngươi làm sao biết là ta chịu khổ, tại sao không phải là hắn?"

Ánh mắt Kỷ Khinh Châu ở trên mặt Tần Tranh đánh giá một vòng, cái gì cũng không nói, nhưng ánh mắt kia không cần nói cũng biết.

Tần Tranh không ngờ Kỷ Khinh Châu phản ứng nhanh như vậy, nhất thời nổi lên lòng hiếu thắng, vội nói: "Cái này ngươi không biết đâu, bọn ta là lẫn nhau cái kia... Kinh nghiệm của ta tương đối đầy đủ, không tay chân vụng về giống hắn đâu..."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy không lên tiếng, nhìn Tần Tranh, trên mặt viết "Thật sao? Ta không tin.🤨️"

Tần Tranh bị y nhìn đến chột dạ, vội nói: "Ngươi không tin sao? Nếu không ta gọi Kỳ Cảnh Xuyên tới cho ngươi hỏi!"

"Ngươi đánh thắng được hắn sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Ta đánh không lại... Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này?" Tần Tranh nói: "Loại chuyện này không phải là đánh nhau, chẳng lẽ người nào đánh giỏi hơn thì tốt hơn sao?"

Kỷ Khinh Châu nói: "Là chính ngươi nói, ngươi đánh không lại hắn, cho nên mới..."

Tần Tranh hoàn toàn bị chính mình đào hố chôn, nhất thời có chút thất bại.

Kỳ thật hắn ở loại chuyện này vốn cũng không có lòng hiếu thắng gì, thuần túy là bị Kỷ Khinh Châu kích thích.

Hắn cũng không ngờ Kỷ Khinh Châu rõ ràng nhìn ngây thơ muốn chết, nói chuyện lại khiến người ta nghẹn lời như vậy...

Lý Trạm đi Phúc An cung một chuyến, lúc trở về liền thấy Tần Tranh vẻ mặt ỉu xìu từ tẩm điện đi ra.

"Quên nói với ngươi..." Lý Trạm nói: "Sau này đến tẩm điện tìm bổn vương, nhớ cho người thông báo một tiếng."

"Được!" Tần Tranh khoa trương bĩu môi, có vẻ như đang cáu kỉnh.

Lý Trạm quan sát hắn mấy lần, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ha ha." Tần Tranh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không có việc gì, là ta tự chuốc lấy phiền nhiễu."

Lý Trạm nhíu mày không muốn hỏi nữa, lại nói: "Muốn nói chuyện giữa ngươi và Kỳ Cảnh Xuyên không?"

"Chuyện ta và hắn thì có cái gì để nói." Tần Tranh cười nói: "Hắn là vương tử Lương quốc, có thể gả đến Tần gia ta sao?"

Lý Trạm nhìn Tần Tranh, hỏi: "Ngươi có tính toán gì không?"

"Ta không có tính toán gì, vui ngày nào hay ngày đó, nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Tần Tranh nhìn Lý Trạm trêu chọc nói: "Chẳng lẽ giống như ngươi, cả ngày coi mình như tình thánh, ta nhìn còn sốt ruột thay ngươi."

Lý Trạm nghe vậy cũng không giận, thản nhiên đáp: "Ta không phải Kỳ Cảnh Xuyên, Kỷ Khinh Châu cũng không phải ngươi."

"Được được được, ta nói không lại hai ngươi được chưa!" Tần Tranh hôm nay ở Anh Huy các liên tục gặp phải trắc trở, quả thực là không còn muốn phản kháng.

"Đến thư phòng một chuyến, có chuyện muốn ngươi đi xử lý." Lý Trạm nói với Tần Tranh.

Tần Tranh nghe vậy vội vàng thu lại cảm xúc, đi theo Lý Trạm đến thư phòng.

Lý Trạm phân phó Đổng Đống canh giữ ngoài cửa, lúc này mới nói với Tần Tranh: "Mấy tháng trước lúc ta hồi kinh, trên đường gặp phải tập kích, ngươi còn nhớ không?"

"Nhớ rõ, ở phía bắc Tấn huyện." Tần Tranh nói.

Lúc đó Tần Tranh vốn định dẫn người đi điều tra, nhưng Lý Trạm còn lo lắng chuyện ở kinh thành không có sức đi xử lý nên tạm thời bỏ qua chuyện này, muốn chờ cho chuyện ở kinh thành kết thúc rồi mới xử lý chuyện này sau.

Nhưng không ngờ, chỉ mấy tháng sau, phía bắc Tấn huyện lại xảy ra chuyện...

"Đồ Đại Hữu dẫn người đón Kỷ Khinh Hoài hồi kinh, gặp phải tập kích ở phía bắc Tấn huyện, Kỷ Khinh Hoài bị thương và mất tích cùng Đồ Đại Hữu." Lý Trạm nói: "Bổn vương đã phái người đi tìm, trước mắt vẫn chưa biết tung tích của bọn họ."

Tần Tranh nhíu mày nói: "Vương gia hoài nghi nhóm người tập kích Kỷ Khinh Hoài và Đồ Đại Hữu chính là nhóm người đã tập kích ngài lúc đó?"

"Cùng một địa điểm, không thể chỉ là trùng hợp." Lý Trạm nói.

"Vương gia từng tiếp xúc với bọn chúng, đối với lai lịch của những người này có suy đoán gì không?" Tần Tranh hỏi.

"Như là thổ phỉ." Lý Trạm nói.

Nếu không phải trước đây Lý Trạm gặp phải đám người kia, lần này hắn chắc chắn sẽ hoài nghi chuyện Kỷ Khinh Hoài bị ám sát có liên quan đến chuyện ở kinh thành. Hắn đã nhiều lần nghĩ về khả năng này, nhưng tin tức đón Kỷ Khinh Hoài về kinh thành rất ít người biết, trong chuyện này không thể có người bán đứng hắn.

Như vậy khả năng lớn nhất chính là kẻ tập kích chỉ là một đám thổ phỉ.

"Hộ vệ đi cùng bọn họ đâu?" Tần Tranh hỏi.

"Có chết có bị thương." Lý Trạm nói: "Tình huống cụ thể bổn vương cũng chưa biết."

Tần Tranh nghe vậy vội nói: "Vương gia muốn ta dẫn người đi diệt trừ đám thổ phỉ này?"

Nếu là côn đồ cướp bóc bình thường thì chỉ cần báo cho quan phủ địa phương đi xử lý, nhưng có thể làm Lý Trạm bị thương, hiện giờ còn làm cho hộ vệ bảo vệ Kỷ Khinh Hoài tử thương thảm trọng, chứng tỏ đám thổ phỉ này rất đáng gờm không thể xem thường.

Tần Tranh xuất thân từ võ tướng thế gia, mặc dù không có quân chức nhưng có vài phần tài năng quân sự, chuyện này giao cho hắn đi xử lý là thích hợp nhất.

"Ừ." Lý Trạm nói: "Lúc trước là bổn vương sai lầm cho nên mới có tình huống hôm nay, nếu sớm tốn chút công sức tiêu diệt bọn chúng sẽ không có chuyện hôm nay."

"Vương gia cần gì phải tự trách, nếu ngày đó Vương gia phân tâm để ý tới việc này, nói không chừng sẽ chậm trễ chuyện ở kinh thành." Tần Tranh nói.

Lý Trạm nghe vậy gật đầu, biết việc này có rối rắm cũng vô ích, chuyện duy nhất hắn lo lắng chính là nếu Kỷ Khinh Hoài xảy ra chuyện gì làm sao ăn nói với Kỷ Khinh Châu.

"Bổn vương bảo Đổng Đống phái một toán người cho ngươi, cầm thủ dụ của bổn vương đến quan phủ địa phương, ngươi cần bao nhiêu người kêu bọn họ điều động là được." Lý Trạm nói: "Chuyến này cần phải một lưới bắt hết bọn chúng, tiện thể xem phía sau bọn họ có bối cảnh gì khác không."

"Dạ." Tần Tranh vội nói.

Lý Trạm lập tức viết một đạo thủ dụ cho hắn, lại dặn dò hắn một ít chi tiết mới yên tâm.

Sau khi Kỷ Khinh Châu dọn tới tẩm điện, ban đầu còn có chút căng thẳng.

Nhưng thái độ của Lý Trạm đối với cậu trước sau như một, ngoại trừ việc đến "trao đổi" tình cảm với đứa bé trước khi ngủ ra, không có hành động vượt quá giới hạn.

"Ngày mai huynh trưởng của thần và Đại Hữu sẽ tới kinh thành phải không?" Đêm nay trước khi ngủ, Kỷ Khinh Châu đột nhiên hỏi Lý Trạm.

Ánh mắt Lý Trạm lóe lên, nói: "Ừ, khi tới kinh thành để bọn họ nghỉ ngơi ở biệt uyển vài ngày."

Kỷ Khinh Châu gật đầu, thầm nghĩ mình chưa từng gặp huynh trưởng Kỷ Khinh Hoài, cũng không biết đối phương trông như thế nào.

Nhưng dung mạo và ngũ quan giữa Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan có nhiều chỗ tương đồng, có lẽ cũng không quá khác biệt với tướng mạo Kỷ Khinh Hoài đi?

"Ngươi rất nhớ hắn sao?" Lý Trạm hỏi.

"Cũng không hẳn." Kỷ Khinh Châu nói, đối với vị huynh trưởng chưa từng gặp mặt này cậu cũng không có cảm xúc gì, có lẽ điểm giao nhau duy nhất giữa hai người chính bức thư kia của Kỷ Khinh Hoài.

Nhưng mà loại chuyện huyết mạch tương liên này luôn rất kỳ diệu, tựa như Kỷ Khinh Châu có thể rất tự nhiên đón nhận người em gái Kỷ Khinh Lan, cậu nghĩ đến lúc đó có lẽ cũng sẽ dễ dàng chấp nhận người anh trai Kỷ Khinh Hoài này đi?

"Nghỉ ngơi sớm một chút đi." Lý Trạm đắp chăn cho Kỷ Khinh Châu, ngồi bên giường trầm mặc một lát, dường như có lời muốn nói.

Kỷ Khinh Châu rúc ở trong chăn nhìn Lý Trạm, hỏi: "Vương gia... Ngài không sao chứ?"

"Sau này bất luận xảy ra chuyện gì, bổn vương cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngươi." Lý Trạm đột nhiên nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy trái tim đập nhanh mấy nhịp, lời này của Lý Trạm nghe có vẻ quá mập mờ, hứa hẹn sau này sẽ chăm sóc một người cũng tương đương với lời tỏ tình đi? Kỷ Khinh Châu không khỏi hoài nghi, ngay sau đó Lý Trạm sẽ cúi người hôn cậu.

Nhưng mà Lý Trạm không có làm, sau khi hắn nói xong câu đó thản nhiên cười với Kỷ Khinh Châu rồi đứng dậy đi thiên điện.

Kỷ Khinh Châu rúc ở trong chăn quay đầu nhìn bóng lưng Lý Trạm, sau một hồi lâu nhịp tim mới dần khôi phục.

Đêm đó, Kỷ Khinh Châu nằm trên giường mà Lý Trạm đã từng ngủ, trong mũi tràn ngập mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người Lý Trạm, không lâu sau liền mơ mơ màng màng ngủ mất.

Chắc là bởi vì trong tẩm điện của Lý Trạm xông hương gỗ kia, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Kỷ Khinh Châu luôn có ảo giác dường như Lý Trạm đang ngủ bên cạnh mình. Nhưng sáng sớm thức dậy, lại phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, tối hôm qua Lý Trạm quả thật ngủ ở thiên điện.

"Khinh Châu, ngươi dậy chưa?" Giọng nói của Tiểu Sơn từ ngoài bình phong truyền đến.

Kỷ Khinh Châu đáp lại một tiếng đang muốn đứng dậy, lại cảm thấy giữa hai chân hơi có chút lành lạnh, cậu theo bản năng đưa tay sờ quần lót, cả người nhất thời như bị sét đánh!

Kỷ Khinh Châu:!

Không thể nào! Hắn nhất định là đang nằm mơ!

Để xác thực phán đoán của mình, Kỷ Khinh Châu đưa tay sờ lần nữa, thấy một mảng nhầy dính trên quần lót.

Làm một người đàn ông trưởng thành, Kỷ Khinh Châu đương nhiên biết đó là cái gì... Chỉ là nhiều tháng rồi không trải qua chuyện này, hôm nay đột nhiên phát sinh làm cậu có chút luống cuống. Hơn nữa người cậu mơ thấy tối qua vẫn là Lý Trạm, sáng sớm thức dậy liền xảy ra chuyện này, ít nhiều làm cho cậu có cảm giác như mình đang làm chuyện sai trái.

Không phải nói dược lực của thuốc kia sẽ kéo dài hơn nửa năm sao?

Bây giờ còn chưa đến năm tháng, làm sao có thể... như vậy?

"Khinh Châu, ngươi sao vậy?" Tiểu Sơn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của y, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

"Ta... Không có việc gì." Kỷ Khinh Châu vội nói: "Ngươi giúp ta lấy một cái quần lại đây."

Tiểu Sơn nghe vậy giúp cậu lấy một cái quần, Kỷ Khinh Châu nhận lấy nhưng không thay, Tiểu Sơn thấy thế cười, xoay người đi làm chuyện khác, lúc này Kỷ Khinh Châu mới vội vàng thay quần lót ra.

"Đưa quần cho ta, ta cho người giặt giúp ngươi." Tiểu Sơn thấy cậu thay đồ xong, định lấy đồ của cậu đi.

Kỷ Khinh Châu theo bản năng giấu đi chiếc quần lót ra sau lưng, nói: "Để ta tự giặt..."

Tiểu Sơn nghe vậy ngẩn ra, cho là mình nghe lầm. Không nói đến Kỷ Khinh Châu bây giờ bụng đã gần năm tháng giặt quần áo rất khó khăn, cho dù là trước kia, một tổng quản Nội thị ty như y cũng không cần tự mình giặt đồ đâu!

"Ngươi..." Tiểu Sơn vẻ mặt hoài nghi nhìn Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu bị hắn nhìn đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng nói: "Ta... cái đó... dược lực của thuốc có thể đã hết."

"Thật không?" Tiểu Sơn vừa nghe, vẻ mặt lập tức hưng phấn.

Hắn tiến đến bên người Kỷ Khinh Châu, đưa tay muốn nắm chỗ nào đó🍌️ của Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu bị hắn dọa nhảy dựng, vẻ mặt hoảng sợ đưa tay ngăn lại.

Tiểu Sơn hưng phấn nói: "Ta nhìn thử xem có đúng hay không?"

Kỷ Khinh Châu vẻ mặt cạn lời, nói: "Chỗ này có thể tùy tiện đụng sao?"

"Ha ha ha ha." Tiểu Sơn vẻ mặt tươi cười nói: "Vậy ngươi tự mình thử xem, xem có phải thực sự có phản ứng hay không."

Kỷ Khinh Châu không nghĩ tới Tiểu Sơn lại hưng phấn như vậy, bị hắn làm cho mặt đỏ bừng.

Tiểu Sơn lại chỉ lo vui mừng, căn bản không để ý tới mặt mũi Kỷ Khinh Châu, còn muốn xác nhận một cái mới bằng lòng bỏ qua. Kỷ Khinh Châu ít nhiều cũng có thể hiểu phản ứng của Tiểu Sơn, làm nội thị, hầu hết mọi người đều không thể đợi được ngày thuốc hết tác dụng.

Mặc dù việc này không phải ở trên người Tiểu Sơn, nhưng hắn cũng là thật tâm vui mừng cho Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu không muốn làm hắn mất hứng, đỏ bừng mặt nói: "Ngươi đừng thử... Ta tự mình thử xem."

Tiểu Sơn nghe vậy, vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ngươi ra ngoài chờ được không?"

"Ha ha ha, được." Tiểu Sơn biết Kỷ Khinh Châu da mặt mỏng, liền lui ra ngoài điện chờ.

Sau một nén hương, cửa tẩm điện mở ra.

Kỷ Khinh Châu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn căng thẳng nhìn đối phương, một lát sau liền nghe Kỷ Khinh Châu nhỏ giọng nói: "Có... có phản ứng."

"A." Tiểu Sơn ôm lấy Kỷ Khinh Châu, vui mừng đến suýt khóc.

Kỷ Khinh Châu lúc này mới tỉnh táo lại, cuối cùng cũng ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Qua mấy tháng, dược lực của thuốc kia cuối cùng cũng hết, thân thể của cậu đang chậm rãi khôi phục bình thường.

"Không phải nói thuốc này phải mất nửa năm sao?" Kỷ Khinh Châu khó hiểu nói: "Ta uống thuốc này còn chưa tới năm tháng."

"Do hiệu quả của thuốc đối với mỗi người mỗi khác." Tiểu Sơn nói: "Thuốc đó ban đầu là nửa năm uống một lần, nhưng bởi vì sau đó có người dược lực hết sớm, nên mới đổi thành bốn tháng."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, biết bây giờ dược lực của thuốc mất tác dụng cũng coi như là chuyện bình thường.

"Để ta đi giặt quần cho ngươi." Tiểu Sơn lấy quần lót đã thay ra của Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu bị hắn trêu chọc có chút xấu hổ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mặc dù cậu biết sau khi ngừng thuốc thì thân thể nhất định sẽ khôi phục lại.

Nhưng đợi đến ngày này, tâm tình Kỷ Khinh Châu vẫn không nén được xúc động.

"Nếu Vương gia biết được, nhất định rất cao hứng." Tiểu Sơn nói.

Kỷ Khinh Châu giật mình, nói: "Y... Việc này có liên quan gì với y đâu?"

"Nếu ngươi không tin, bây giờ có thể đi tìm Vương gia thử xem?" Tiểu Sơn nói.

"Đừng làm rộn." Kỷ Khinh Châu vội nói.

Tiểu Sơn cười, biết Kỷ Khinh Châu da mặt mỏng, nhất định không thể đem việc này nói cho người khác, chớ nói chi là nói cho Lý Trạm.

"Haizz..." Tiểu Sơn giúp Kỷ Khinh Châu giặt xong quần phơi lên, trở về hỏi cậu: "Tối qua ngươi nằm mơ thấy ai vậy?"

"Ta không mơ thấy Vương gia!" Kỷ Khinh Châu vội nói: "Ta không mơ thấy ai cả."

Nếu là lúc bình thường, Tiểu Sơn tất nhiên sẽ không lấy chuyện này trêu chọc cậu, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Sơn trong lòng quá vui mừng, nên không giữ được chừng mực như mọi khi.

"Có gì phải ngại đâu." Tiểu Sơn nói.

Kỷ Khinh Châu lập tức nhớ tới chuyện của Tiểu Sơn và Hạ Mãn, trong lòng không khỏi sinh ra thắc mắc.

Nếu là lúc trước, có lẽ sẽ không dễ dàng trò chuyện với Tiểu Sơn về Hạ Mãn, nhưng hiện tại cậu đã biết, không lâu sau Tiểu Sơn có thể gặp lại Hạ Mãn, cho nên trong lòng không có nhiều kiêng kị.

"Lúc trước trên người ngươi vẫn có dược lực đúng không?" Kỷ Khinh Châu hỏi: "Vậy ngươi và Hạ Mãn làm sao có thể..."

Tiểu Sơn cười nói: "Thuốc là vật chết, người là vật sống... Thuốc đó có thể khiến người ta mất đi ham muốn, nhưng nếu ngươi thực sự thích ai thì làm sao dược lực có thể ngăn cản được?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.

Thuốc kia sẽ ức chế tình dục của con người, nhưng một người thích một người, có đôi khi không chỉ xuất phát từ tình dục. Giống như cậu cùng Tiểu Sơn, Đồ Đại Hữu thể trở thành bằng hữu, loại tình cảm giữa bạn bè này thực chất là một loại cảm xúc. Nếu thuốc này không cách nào ngăn cản loại tình cảm này, tất nhiên cũng không thể ngăn cản được loại tình cảm kia.

Hơn nữa, có rất nhiều sự khác biệt giữa người với người, không có loại thuốc nào có thể bảo đảm tác dụng đối với tất cả mọi người là như nhau. Cho nên việc Tiểu Sơn yêu Hạ Mãn cũng không phải là điều vô lý, Kỷ Khinh Châu thậm chí hoài nghi, nội thị ngầm nảy sinh tình cảm e là không chỉ mình Tiểu Sơn và Hạ Mãn, chẳng qua những người khác đều giấu giếm rất tốt không bị phát hiện.

"Tiểu Sơn..." Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn về phía Tiểu Sơn, hỏi: "Ngươi làm sao biết mình... thích Hạ Mãn?"

Tiểu Sơn nghe vậy đáy mắt toát ra ý cười dịu dàng, nói: "Vừa nhìn thấy hắn thì tim sẽ đập rất nhanh, nhất là lúc đối diện với hắn, hay là lúc dựa vào rất gần hắn..."

"Chỉ như vậy thôi sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Còn có..." Lần này Tiểu Sơn có chút ngượng ngùng, hắn gãi đầu nói: "Có một lần hắn bất ngờ hôn ta, ta cũng không tức giận, cũng không trách hắn, khi đó ta biết ta đã thích hắn rồi."

Kỷ Khinh Châu:...

Bị hôn mà không tức giận... thì chính là thích?