Đại tổng quản - Chương 61

Ta hy vọng nó sẽ giống ngươi

Chương 61

Trước đó một nén nhang.

Kỷ Khinh Châu từ trong mơ tỉnh lại, sau đó nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Nguyên nhân không ngủ được là vì mơ thấy một giấc mơ đã lâu không gặp...

Từ sau khi vào cung, Kỷ Khinh Châu bởi vì uống thuốc kia có thể nói là không hề còn dục niệm thế tục, không chỉ thân thể không có phản ứng, mà ngay cả nằm mơ cũng không có những suy nghĩ đó, lúc tỉnh táo thì càng không cần phải nói.

Nhưng đêm nay không biết vì sao cậu lại mơ một giấc mơ như vậy...

Giấc mơ ấy không có tình tiết cụ thể, thậm chí không có đối tượng rõ ràng, chỉ là sự pha trộn của những cảm xúc và ham muốn nguyên thủy. Khi Kỷ Khinh Châu từ trong mơ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu.

Bởi vì trong mộng chưa thoả chí, điều này làm cho cậu ít nhiều có chút tiếc nuối.

Nhưng cơ thể hiện tại không cho phép cậu dùng tay tự xử, cho nên chỉ có thể cố gắng từ từ xoa dịu cảm giác khó chịu trong cơ thể.

Kỷ Khinh Châu nằm trên giường một lát, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại, cho nên dứt khoát đứng dậy khoác ngoại bào, định ra ngoài hóng gió. Đến khi cậu đi vào trong sân, nhìn thấy Lý Trạm đang uống rượu trước bàn đá.

Cậu không kịp nghĩ nhiều liền đi tới, sau đó liền xảy ra một màn vừa rồi!

Lý Trạm hôn cậu.

Hơn nữa còn là hôn lưỡi!

Chuyện này khiến Kỷ Khinh Châu vô cùng khiếp sợ, sự khiếp sợ này gần giống với cái đêm ở Phụng Tiên các mấy tháng trước.

Hơn nữa, không giống như lần trước cậu bị dược vật ảnh hưởng, lần này từ đầu đến cuối cậu đều tỉnh táo, tỉnh táo đến mức có thể nhớ rõ ràng từng hơi thở nóng bỏng của Lý Trạm và sức mạnh của bàn tay đang ôm lấy eo cậu.

Cậu biết Lý Trạm uống rượu, vả lại còn uống không ít.

Bằng không với tính cách của Lý Trạm, không thể làm ra loại chuyện này.

Nhưng mặc dù như thế, nội tâm của cậu vẫn bị chấn động không nhỏ.

Đến nỗi sau khi trốn về phòng, cả người vẫn còn hoang mang.

Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, chuyện này quả thực quá xấu hổ. Quan hệ giữa cậu và Lý Trạm vốn đã có phần kỳ lạ bởi vì đứa bé này, hôm nay Lý Trạm uống say hôn cậu, tình huống trong nháy mắt càng trở nên phức tạp hơn.

Kỳ vọng duy nhất của cậu chính là Lý Trạm có thể bị mất trí nhớ, đừng nhớ tới cảnh tượng đó.

Như vậy, để tránh xấu hổ, cậu có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà Kỷ Khinh Châu nghĩ tất cả những chuyện này quá đơn giản, Lý Trạm có mất trí nhớ hay không cậu không biết, nhưng chính mình muốn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, dường như lại có chút khó khăn.

Nửa đêm sau, Kỷ Khinh Châu không trở về giường ngủ, mà định chợp mắt một lát trên giường thấp cho đến hừng đông.

Không ngờ lần này cơn buồn ngủ lại tới rất nhanh, Kỷ Khinh Châu nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi, hơn nữa còn nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ...

Giấc mơ lần này không giống với giấc mơ mơ hồ lần trước, mọi chi tiết trong mơ đều cực kỳ chân thực, quan trọng hơn là giấc mơ lần này của Kỷ Khinh Châu đã có đối tượng tương tác, người này chính là Lý Trạm.

Bình tĩnh mà xem xét, Kỷ Khinh Châu sống hai đời cũng chưa từng có trải nghiệm nghiêm túc nào về phương diện này, có một lần duy nhất chính là cùng Lý Trạm ở Phụng Tiên các. Nhưng trải nghiệm đó quá mức đau khổ nan kham, Kỷ Khinh Châu thực sự không muốn nhớ lại.

Cho dù là hôn môi thì nụ hôn tối nay cũng là trải nghiệm đầu tiên của Kỷ Khinh Châu.

Nhưng khi con người ở trong giấc mơ thường thể hiện sự say mê và thành thạo vượt xa tưởng tượng đối với những việc mình chưa từng trải qua, giống như năng lực nào đó là bẩm sinh, không cần ai chỉ dạy liền có thể vô sư tự thông!

Đêm nay, Kỷ Khinh Châu ở trong mơ "vô sư tự thông" cùng Lý Trạm làm rất nhiều chuyện...

Điều này khiến cậu thức dậy vào sáng hôm sau với nội tâm tràn đầy cảm giác xấu hổ và tội lỗi!

Sao cậu có thể mơ như vậy chứ?

Cậu thực sự mơ một giấc mơ như vậy!

Kỷ Khinh Châu rối rắm thấp thỏm kéo dài hơn nửa buổi sáng, cho đến khi nhìn thấy Lý Trạm lúc ăn sáng, phát hiện đối phương vẻ mặt như thường, dường như hoàn toàn không nhớ rõ chuyện tối hôm qua, Kỷ Khinh Châu mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Lý Trạm không nhớ rõ, cậu có thể giả vờ không xấu hổ.

"Sắc mặt hơi kém, tối hôm qua ngủ không ngon sao?" Lý Trạm hỏi Kỷ Khinh Châu.

"Tối qua..." Kỷ Khinh Châu thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, vội nói: "Tạm... tạm được."

Lý Trạm nói: "Ở Anh Huy các quen rồi, đột nhiên đổi chỗ quả thật sẽ khó thích ứng, hôm nay hồi cung thôi."

"Ừ." Kỷ Khinh Châu vừa gắp thức ăn cho tiểu hoàng đế, vừa thăm dò Lý Trạm: "Sắc mặt Vương gia cũng không tốt, có phải cũng ngủ không ngon không?"

"Ừ, tối hôm qua uống chút rượu..." Lý Trạm hít sâu một hơi, lại nói: "Bây giờ còn hơi đau đầu."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền thở phào, vẻ mặt Lý Trạm không hề khác thường, hẳn là không nhớ rõ.

Ngay lúc Kỷ Khinh Châu âm thầm vui mừng, tiểu hoàng đế bên cạnh đột nhiên mở miệng.

"Kỷ công công, đêm qua ngươi ra ngoài làm gì?" Tiểu hoàng đế đột nhiên hỏi.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy vô cùng chột dạ, vội nói: "Thần không có đi ra ngoài!"

Tiểu hoàng đế nghiêng đầu nhìn cậu nói: "Nhưng nửa đêm ta thức dậy không tìm thấy ngươi..."

Kỷ Khinh Châu căng thẳng nuốt nước miếng, vội nói: "Có lẽ là... đang đi vệ sinh..."

Tiểu hoàng đế nghe vậy lúc này mới gật đầu, không nói gì nữa.

Ánh mắt Lý Trạm sâu thẳm nhìn Kỷ Khinh Châu, sau đó thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy.

"Huynh trưởng ngươi có lẽ ba ngày sau sẽ đến kinh thành." Trên xe ngựa hồi cung, Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút kinh ngạc, vội hỏi: "Sau khi huynh ấy đến kinh thành sẽ được an trí ở nơi nào?"

Lý Trạm nói: "Theo luật lệ, hẳn là ở thiên lao Hình bộ, có điều... huynh trưởng ngươi ở Tây Bắc chịu vất vả, thân thể không được tốt, cho nên bổn vương sẽ cho người đưa hắn đến biệt uyển tĩnh dưỡng vài ngày."

Dù sao chuyện Kỷ Khinh Hoài vào kinh vốn không có nhiều người biết, nếu không muốn thêm chuyện phiền toái thì dẫn y vào kinh cũng không có gì sai. Nhưng Lý Trạm xưa nay luôn chu toàn mọi việc, nếu không rơi vào tình thế bắt buộc sẽ không tuỳ tiện mạo hiểm.

Xe ngựa đi được nửa đường, không biết vì sao đột nhiên xóc lên một cái.

Lý Trạm phản ứng cực nhanh, đưa tay đem tiểu hoàng đế cùng Kỷ Khinh Châu một trái một phải bảo vệ trong lòng.

Động tác của Lý Trạm cực kỳ tự nhiên, nếu là trước kia, Kỷ Khinh Châu tất nhiên sẽ cảm thấy hành động này của Lý Trạm là vì bảo vệ đứa bé trong bụng cậu, cho nên mới thuận tiện bảo vệ cậu.

Nhưng lúc này đây, khi Kỷ Khinh Châu được Lý Trạm bảo vệ trong ngực, trong mũi tràn ngập mùi gỗ nhàn nhạt quen thuộc trên người Lý Trạm, trong lòng đột nhiên xuất hiện rất nhiều ý nghĩ phức tạp.

Trước đây cậu chỉ lo xấu hổ, căn bản không có suy nghĩ tường tận.

Hôm nay những ý nghĩ đó lại đột nhiên xuất hiện...

Tối qua Lý Trạm hôn cậu là vì uống say rượu loạn trí nên nhận lầm người sao?

Hay là... Lúc đó Lý Trạm biết người kia là cậu?

Giả sử Lý Trạm vào thời điểm đó biết người kia là cậu, điều này có nghĩa là gì?

Một người... trong tâm trạng như thế nào sẽ không kìm lòng được mà hôn một người khác?

Kỷ Khinh Châu mặc dù chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng có thể hiểu điều này có nghĩa là gì...

"Xảy ra chuyện gì?" Lý Trạm trầm giọng hướng ra ngoài xe ngựa hỏi.

"Vương gia, đường có chút gập ghềnh." Giọng Đổng Đống vang lên bên ngoài xe ngựa.

Lý Trạm nghe vậy nói: "Lát nữa bảo người của Công bộ tu sửa một chút."

"Dạ." Đổng Đống vội nói.

Xe ngựa đã ổn định trở lại, chạy về phía hoàng cung.

Kỷ Khinh Châu nâng mắt nhìn Lý Trạm, đúng lúc Lý Trạm cũng đang nhìn cậu.

Khoảnh khắc hai người bốn mắt nhìn nhau, ngực Kỷ Khinh Châu đập mạnh💓️, đột nhiên nhớ tới lời Lý Trạm đã từng nói với cậu...

Lúc ấy Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm ngẫu nhiên trò chuyện về Kỳ Cảnh Xuyên và Tần Tranh, Kỷ Khinh Châu không đoán được tâm ý của hai người, Lý Trạm đã nói với cậu, nếu muốn đoán tâm ý của một người đối với một người khác, không nên nhìn hắn làm gì hoặc là nói gì, mà hãy nhìn vào ánh mắt của người đó.

Tâm ý của một người đều giấu trong ánh mắt.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Khinh Châu không khỏi nhớ lại ánh mắt Lý Trạm từng nhìn mình.

Thời điểm bọn họ mới quen biết, lúc Lý Trạm nhìn cậu, trong ánh mắt luôn mang theo nghi ngờ và phòng bị, về sau nghi ngờ kia dần dần phai nhạt, thay vào đó là một loại tò mò.

Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, lúc Lý Trạm nhìn cậu, sự phòng bị trong ánh mắt cũng dần dần không thấy, về sau nữa lại có thêm vài phần quan tâm, thậm chí còn có sự tin tưởng.

Trong rất nhiều ánh mắt khi Lý Trạm nhìn cậu, thứ Kỷ Khinh Châu không thể nhìn thấu nhất chính là ánh mắt nóng rực của Lý Trạm. Ánh mắt kia bị Lý Trạm tận lực che giấu, nhưng khi lộ ra lại mang theo vài phần phức tạp. Trước đây Kỷ Khinh Châu không hiểu, nhưng giờ khắc này trong lòng cậu dường như đã tìm ra câu trả lời.

Chỉ là câu trả lời này đối với cậu quá khó tin, trong lúc nhất thời không dám tin vào...

"Sao vậy?" Lý Trạm thấy Kỷ Khinh Châu ngơ ngác nhìn mình, liền hỏi.

Kỷ Khinh Châu cố gắng khôi phục lại nhịp tim của mình, nói: "Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới Kỳ Cảnh Xuyên, không biết vết thương của hắn đã hồi phục chưa..."

Lý Trạm trầm ngâm một lát nói: "Dù sao hồi cung rồi cũng không có việc gì gấp, không bằng đi dịch quán thăm hắn."

Kỷ Khinh Châu còn chưa kịp phản ứng, tiểu hoàng đế lại vội vàng nói: "Tần Tranh cũng ở dịch quán phải không, đã mấy ngày rồi con không gặp được hắn!"

Lý Trạm nghe vậy gật đầu, tiểu hoàng đế vô cùng vui vẻ.

Mấy ngày nay Tần Tranh cũng thường xuyên đến Anh Huy các, nhưng bởi vì tiểu hoàng đế luôn ở Cung thục và Phúc An cung, cho nên ít khi gặp được hắn.

Xe ngựa vốn đã sắp đến cửa cung, nhưng giữa đường lại rẽ về hướng dịch quán.

Dịch quán cách hoàng cung cũng không xa, không đến một nén nhang đã tới.

Lý Trạm xuống xe ngựa, đầu tiên là ôm tiểu hoàng đế xuống, sau đó lại đưa tay đỡ lấy cánh tay Kỷ Khinh Châu, tay kia ôm bên hông đối phương đỡ đối phương xuống.

Đây không phải lần đầu tiên Kỷ Khinh Châu được Lý Trạm đỡ xuống xe ngựa như vậy, trước đây cậu không hề cảm thấy động tác này có gì không ổn, hôm nay lại vô cùng xấu hổ, chỉ cảm thấy từng bộ phận Lý Trạm tiếp xúc với cơ thể của mình, từ ngón tay cho đến lòng bàn tay, đều lộ ra ám muội khiến tim cậu đập nhanh hơn💓️.

Sau khi mọi người vào dịch quán, liền được người đưa tới viện tử nơi Kỳ Cảnh Xuyên đang ở.

Trong dịch quán hiện giờ cũng không có khách nhân nào khác, ngoại trừ Kỳ Cảnh Xuyên và tuỳ tùng hắn mang đến, còn lại đều là hộ vệ Lý Trạm phái tới bảo vệ hắn.

Mọi người đến viện tử của Kỳ Cảnh Xuyên, từ xa liền nhìn thấy Kỳ Cảnh Xuyên mặc chiếc áo mỏng, trong tay cầm một cái cưa, đang bận rộn trong sân, bên cạnh hắn đặt một đống gỗ đã cưa xong, hình dạng khác nhau, cũng không biết là muốn dùng để làm gì.

"Bệ hạ, Vương gia, Kỷ tiểu công tử." Kỳ Cảnh Xuyên nhìn thấy ba người, liền buông cưa chào hỏi ba người.

Kỷ Khinh Châu có chút tò mò hỏi: "Điện hạ đang làm gì vậy?"

Kỳ Cảnh Xuyên cười nói: "Nhàn rỗi buồn chán, ta cũng không định trở về sớm, cho nên muốn làm một cái ghế."

"Ghế trong dịch quán ngồi không thoải mái?" Lý Trạm hỏi.

"Không phải." Kỳ Cảnh Xuyên vội nói: "Chỉ là sở thích cá nhân mà thôi."

Lý Trạm nghe vậy liền không hỏi nữa.

Tiểu hoàng đế lại gần sờ sờ cái cưa của hắn, Kỳ Cảnh Xuyên thấy nó tò mò, liền nói: "Bệ hạ có muốn thử không?"

"Được không?" Tiểu hoàng đế quay đầu nhìn Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm, trưng cầu ý kiến của hai người.

"Cẩn thận một chút." Lý Trạm nói.

Tiểu hoàng đế nghe vậy vô cùng vui mừng, lập tức làm theo lời Kỳ Cảnh Xuyên, đi tới trước, Kỳ Cảnh Xuyên nắm lấy tay nó giúp nó cưa vài nhát trên khúc gỗ.

"Thân thể điện hạ khôi phục có tốt không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Kỳ Cảnh Xuyên nói: "Đường đại phu y thuật cao minh, ta muốn bệnh thêm vài ngày nữa cũng khó."

Kỷ Khinh Châu thấy sắc mặt hắn nhìn cũng tạm được, tuy mới chỉ có mấy ngày, nhưng hắn đã có thể cử động thoải mái, thậm chí còn có sức lực làm thợ mộc, có thể thấy quả thật khôi phục rất tốt.

Kỷ Khinh Châu nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Tần Tranh, lại hỏi: "Mấy bữa nay Tần công tử không tới đây sao?"

"Hắn..." Kỳ Cảnh Xuyên cười cười, nói: "Hôm qua tới rồi…"

"Các ngươi cùng nhau đón Trung thu?" Lý Trạm hỏi.

"Ừ." Kỳ Cảnh Xuyên vẫn đang hướng dẫn tiểu hoàng đế cưa gỗ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Nếu là trước kia, có lẽ Kỷ Khinh Châu nhìn không ra điều gì khác thường, nhưng hôm nay cậu đột nhiên giác ngộ, từ trong lời nói của Kỳ Cảnh Xuyên nghe ra được một vài ẩn ý khác🤨️.

Sau đó, khi Kỳ Cảnh Xuyên cúi đầu đặt gỗ xuống, Kỷ Khinh Châu vô ý xuyên qua cổ áo của đối phương, thấy được vết đỏ phía dưới cổ Kỳ Cảnh Xuyên. Dấu vết kia vô cùng rõ ràng, giống như là mới vừa tạo ra không lâu, còn tạo ra như thế nào... Không cần nói cũng biết.

Kỷ Khinh Châu:!

Thì ra Lý Trạm nói quả nhiên không sai, quan hệ giữa Kỳ Cảnh Xuyên và Tần Tranh thực sự không tầm thường.

Chỉ là... Kỷ Khinh Châu nhìn dáng vẻ anh tuấn của Kỳ Cảnh Xuyên, trong lòng thầm nghĩ, khí chất này của Kỳ Cảnh Xuyên có vẻ không giống như là sẽ khuất phục người khác, nhưng Tần Tranh trước đây cũng có chút phong lưu... Hai người bọn họ có mối quan hệ như vậy thì ai trên ai dưới đây?

Kỷ Khinh Châu tuy rằng không hiểu lắm những thứ này, nhưng xét theo kinh nghiệm duy nhất của cậu đêm đó...

Hai người đàn ông làm loại chuyện này thực sự là không có gì vui vẻ, dù sao đối với cậu mà nói thì không có hứng thú gì!

Kỳ Cảnh Xuyên và Tần Tranh, trong hai người ai sẽ vì đối phương mà cam nguyện chịu khổ đây?

"Nhìn cái gì?" Giọng nói của Lý Trạm đột nhiên truyền đến bên tai.

Kỷ Khinh Châu vội vàng thu hồi ánh mắt của mình từ cổ áo Kỳ Cảnh Xuyên, chột dạ ho nhẹ một tiếng.

Thầm nghĩ chính mình thực sự là quá khác thường, trước kia căn bản sẽ không chú ý tới những thứ này, bây giờ bị làm sao vậy?

Kỳ Cảnh Xuyên hướng dẫn tiểu hoàng đế cưa xong một đống gỗ, liền đi tới góc sân lựa chọn một ít gỗ, còn thỉnh thoảng trò chuyện với tiểu hoàng đế. Tiểu hoàng đế trước nay rất ham học hỏi, ở bên cạnh nghe đến say sưa.

"Ngươi rất thích Kỳ Cảnh Xuyên?" Lý Trạm nhỏ giọng hỏi.

"Không có." Kỷ Khinh Châu vội phủ nhận: "Thần chỉ đang nghĩ…"

Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Nghĩ cái gì?"

"Đang nghĩ..." Kỷ Khinh Châu xấu hổ gãi đầu, nói: "Vết thương của hắn... quả thực hồi phục rất nhanh."

Kỷ Khinh Châu không khỏi nghĩ đến, làm loại chuyện đó sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực, Kỳ Cảnh Xuyên cũng không sợ làm vết thương nứt ra...

Kỷ Khinh Châu:!

Xong rồi, sao trong đầu cậu cứ nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này?

Kỳ Cảnh Xuyên lại cùng tiểu hoàng đế cưa mấy khúc gỗ, Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu ngồi bên cạnh nhìn.

Gần trưa, Lý Trạm sợ tiểu hoàng đế mệt mỏi nên dự định hồi cung.

Đúng lúc này, căn phòng sau lưng Kỳ Cảnh Xuyên lại đột nhiên truyền đến một câu mắng chửi.

Tiếng mắng kia có chút mơ hồ, có chút tức giận... Nghe như là giọng nói của một nam nhân.

Kỳ Cảnh Xuyên nghe được thanh âm kia, lập tức ném cưa đi vào trong phòng.

Kỷ Khinh Châu còn chưa phục hồi tinh thần, Lý Trạm lại nhíu mày nói: "Có muốn vào xem không?"

Không đợi Kỷ Khinh Châu trả lời, Lý Trạm liền đứng dậy đi vào trong phòng.

Kỷ Khinh Châu không kịp nghĩ nhiều, đi theo Lý Trạm về phía gian phòng kia, chỉ còn tiểu hoàng đế ngồi xổm trong sân loay hoay với đống gỗ.

"Dậy rồi?" Thanh âm trầm thấp của Kỳ Cảnh Xuyên vang lên trong phòng.

"Cút... Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi!" Giọng nói của một người khác có hơi khàn khàn.

"Còn đau không?" Kỳ Cảnh Xuyên nhỏ giọng hỏi.

"Ngươi nói xem?" Người kia tức giận nói.

"Muốn mắng ta thì lát nữa hãy nói, Vương gia và Kỷ tiểu công tử đều ở đây..." Kỳ Cảnh Xuyên nhỏ giọng nói.

"Cái gì?" Giọng nói của người kia đột nhiên có chút hoảng loạn.

Cùng lúc đó, Lý Trạm đã dẫn theo Kỷ Khinh Châu đi tới cửa.

Qua cánh cửa hé mở, Kỷ Khinh Châu bất ngờ nhìn thấy một màn như thế này: Kỳ Cảnh Xuyên ngồi xổm bên giường, trên giường có một nam nhân nằm sấp, trên người đắp một cái chăn mỏng, mơ hồ có thể đoán ra được bên trong chăn hẳn là không có mặc cái gì. Lúc này, Kỳ Cảnh Xuyên thò tay vào trong chăn đặt lên lưng người kia, thong thả mà kiên nhẫn vuốt ve lên xuống, động tác giống như là đang dỗ dành đối phương.

Kỷ Khinh Châu:...

Đây không phải là hình ảnh cậu nên thấy!

"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu theo bản năng kéo Lý Trạm một chút, dừng lại ở cửa.

Lý Trạm không tiếp tục đi vào trong, mà nói: "Bệ hạ đến giờ dùng bữa trưa rồi, chúng ta hồi cung."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu bọn họ vào cửa, thật sự là quá xấu hổ đi!

Cho đến khi ngồi trên xe ngựa hồi cung, trên mặt Kỷ Khinh Châu vẫn còn hơi nóng.

Hình ảnh trong phòng Kỳ Cảnh Xuyên, đối với cậu mà nói là một cú sốc quá lớn!

Tuy rằng những gì cậu nhìn thấy chỉ là một cảnh tượng bình thường, nhưng thông qua hình thức ở chung và đối thoại giữa hai người, hơn nữa cổ áo Kỳ Cảnh Xuyên còn lộ ra dấu vết, Kỷ Khinh Châu không khỏi tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh bị kiểm duyệt.

"Người kia là... Tần Tranh sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi Lý Trạm.

"Ừ." Lý Trạm nói: "Ngoại trừ hắn, không ai nói chuyện với Kỳ Cảnh Xuyên như vậy."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy thở phào, thầm nghĩ người kia nếu không phải là Tần Tranh thì mới phiền phức.

Cậu thậm chí hoài nghi hành động muốn vào cửa của Lý Trạm là để xác nhận xem người bên trong có phải là Tần Tranh hay không.

Ngày đó sau khi hồi cung, Kỷ Khinh Châu mất rất nhiều công sức, mới tạm thời ném một màn ở dịch quán ra sau đầu.

Cũng may hôm nay Lý Trạm vẫn không để cho cậu đến hầu hạ, bằng không Kỷ Khinh Châu vừa thấy Lý Trạm, phỏng chừng không nhịn được lại suy nghĩ lung tung.

Trước khi đêm xuống, Anh Huy các.

Lý Trạm cầm trong tay một tờ giấy, tờ giấy kia là từ trên chân bồ câu đưa thư lấy xuống.

"Kỷ Khinh Châu đâu?" Lý Trạm hỏi.

"Đang ở trong phòng, có muốn gọi y tới không?" Đổng Đống nói.

"Không cần." Lý Trạm cau mày, một lát sau đem tờ giấy tới ngọn nến bên cạnh đốt đi.

Đổng Đống nhìn hắn, hỏi: "Việc này... Có cần nói cho Kỷ tiểu công tử không?"

Lý Trạm trầm ngâm một lát, nói: "Tạm thời giấu hắn."

"Chỉ sợ... không giấu được quá lâu." Đổng Đống nhắc nhở.

"Trước tiên phái người đi tìm... không chừng chỉ là lo bò trắng răng." Lý Trạm nói.

"Dạ." Đổng Đống nghe vậy vội đáp, thầm nghĩ tốt nhất chỉ là lo bò trắng răng.

Đêm đó, Kỷ Khinh Châu tắm rửa xong đang muốn nghỉ ngơi, Lý Trạm đã tới phòng cậu.

Kỷ Khinh Châu lúc này mới nhớ ra hôm nay Lý Trạm còn chưa đọc kinh nghĩa cho đứa bé, vì thế vội vàng ngồi yên trên giường thấp chờ Lý Trạm đọc kinh nghĩa.

Nhưng mà trong tay Lý Trạm lại không cầm sách vở như thường ngày, sau khi hắn vào phòng liền ngồi bên cạnh Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.

"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu nói.

"Đêm nay không đọc kinh nghĩa, sờ nó một chút có được không?" Lý Trạm hỏi.

Kỷ Khinh Châu trong lòng giật thót, thầm nghĩ Lý Trạm sờ đến nghiện rồi sao?

Sau khi sờ qua một lần liền không muốn đọc kinh nghĩa nữa.

Hơn nữa Kỷ Khinh Châu phát hiện, lần đầu tiên Lý Trạm nói muốn sờ đứa bé này, thái độ rất dè dặt thậm chí còn có phần thấp thỏm, nhưng theo số lần hắn sờ càng ngày càng nhiều, thái độ cũng càng ngày càng tự nhiên.

Nhưng mà Kỷ Khinh Châu có thể hiểu được, mấy ngày nay thai nhi cử động càng ngày càng nhiều, chính cậu cũng nhịn không được muốn sờ tiểu tử này một chút. Là một phụ thân, Lý Trạm có ý nghĩ như vậy là điều đương nhiên.

Đề nghị kia của Đường Thứ không phải là không có lý, làm cha trao đổi tình cảm với con cái nhiều hơn, quả thực rất có lợi.

Ít nhất Kỷ Khinh Châu mấy ngày nay càng ngày càng thản nhiên, mặc dù đối mặt với chuyện bụng mình càng lúc càng lớn vẫn còn có chút lúng túng, nhưng không bài xích như lúc đầu. Thậm chí có lúc còn rất chờ mong tiểu tử này ra đời...

Mà những chuyển biến này của cậu đều là kết quả của việc giao lưu với tiểu tử trong bụng nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Châu nói: "Được."

Lý Trạm nghe vậy liền đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Kỷ Khinh Châu, lần này hắn xác định vị trí rất chuẩn, nhưng mà tiểu tử trong bụng kia không thèm nể mặt, hồi lâu cũng không có động tĩnh.

"Có đôi khi nó không muốn động đậy." Kỷ Khinh Châu nói.

"Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng, nhưng không thu tay lại, chỉ im lặng nhìn Kỷ Khinh Châu chăm chú.

Bàn tay Lý Trạm mang theo xúc cảm khô ráo ấm áp, xuyên qua chiếc áo mỏng trên người Kỷ Khinh Châu truyền tới da cậu, cảm giác kia làm tim Kỷ Khinh Châu đập nhanh💓️. Kỷ Khinh Châu vô thức nhìn Lý Trạm, không biết nghĩ tới điều gì, mặt chợt đỏ lên.

Lý Trạm đột nhiên hỏi: "Ngươi thích con trai hay con gái?"

"Không biết..." Kỷ Khinh Châu theo bản năng hỏi: "Còn ngài?"

Lý Trạm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Đều thích... Nhưng mà ta hy vọng nó sẽ giống ngươi."

Lúc Lý Trạm nói lời này, ánh mắt vô cùng dịu dàng, ánh mắt Kỷ Khinh Châu cùng hắn chạm nhau, trong lòng khẽ động, không khỏi sinh ra ảo giác hai người bọn họ giống như là phu phu bình thường, ngồi dưới ánh đèn cùng nhau thảo luận hài tử lớn lên sẽ giống ai.

"Nếu là con gái giống ngươi, hẳn là sẽ rất xinh đẹp. Nếu là con trai thì sẽ y như ngươi, cũng đẹp." Lý Trạm nói: "Chỉ cần dung mạo hoặc ngũ quan có chút xíu dáng vẻ của ta là đủ rồi."

Kỷ Khinh Châu vô thức suy nghĩ theo lời Lý Trạm, thầm nghĩ nếu là con gái giống cậu thì cũng rất tốt, nếu là con trai giống Lý Trạm cũng không tồi. Tướng mạo Lý Trạm trông mạnh mẽ hơn Kỷ Khinh Châu, nhưng ngũ quan cũng rất đẹp, thuộc kiểu ngoại hình rất anh tuấn.

"Chờ đứa bé ra đời, để nó theo họ Kỷ của ngươi, ngươi cảm thấy có được không?" Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, có chút kinh ngạc.

Chính cậu cũng không để ý đứa nhỏ này họ gì, dù sao ngay từ đầu bởi vì Lý Trạm muốn nên cậu mới quyết định sinh đứa bé này ra, cho nên không bận tâm chuyện đứa bé này sẽ theo họ ai. Nhưng hôm nay Lý Trạm đột nhiên nói như vậy, lại vượt quá mong đợi của cậu.

Nếu Lý Trạm cả đời không lập gia đình, đây là đứa con duy nhất của hắn.

Hắn lại không chút do dự để đứa bé này mang họ Kỷ của Kỷ Khinh Châu?

Không đợi Kỷ Khinh Châu trả lời, tiểu tử trong bụng cậu khẽ nhúc nhích, giống như đang đồng ý đề nghị của Lý Trạm.

Lý Trạm cười dịu dàng, nói: "Ngươi xem, nó đã đồng ý rồi."

---

Chuyện bên lề:

Thỏ thụ nói với hổ công: "Em hy vọng nó sẽ giống anh."

tiger-bunny