Đại tổng quản - Chương 60
Thiếu niên chỉ cảm thấy môi nóng lên, cả người lập tức cứng đờ...
Chương 60
Kỷ Khinh Châu đỏ mặt từ trong ao đi ra, luống cuống tay chân lấy quần áo sạch mặc vào.
Vừa rồi Lý Trạm chạm tay vào bụng cậu, cảm giác đó khiến Kỷ Khinh Châu vô cùng xấu hổ.
Nói tới cũng kỳ lạ, từ lúc phát hiện có thai đến nay, người sờ qua bụng cậu cũng không phải chỉ có một mình Lý Trạm. Đường Thứ và Tiểu Sơn đều sờ qua không chỉ một lần, cho dù lúc đầu Kỷ Khinh Châu cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên và ngượng ngùng, nhưng cảm giác kia lại hoàn toàn bất đồng với cảm giác khi Lý Trạm chạm vào.
Kỷ Khinh Châu cũng nói không ra được chỗ nào không giống, chỉ cảm thấy giờ phút này trên mặt có chút nóng lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Lý Trạm hoàn toàn không biết tâm tư của y, đi theo sau ra khỏi ao.
Động tác của Lý Trạm rất nhanh, thuần thục mặc vào trung y, sau đó khoác ngoại bào của mình lên người Kỷ Khinh Châu.
"Vương gia?" Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn hắn, trên mặt mang theo vài phần kinh ngạc.
Lý Trạm ung dung nói: "Ban đêm trời lạnh, vừa tắm xong cẩn thận cảm lạnh."
Kỷ Khinh Châu nhìn trung y trên người Lý Trạm, nói: "Vương gia mặc ít như vậy, không phải càng dễ bị cảm lạnh hơn sao?"
"Người bổn vương nóng lắm, không sao cả." Lý Trạm im lặng giúp Kỷ Khinh Châu sửa lại quần áo, sau đó lấy một cái khăn vải sạch sẽ bắt đầu lau tóc giúp Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu bị hành động này của Lý Trạm làm cho hoảng sợ, Lý Trạm lại vô cùng thản nhiên, giống như chuyện một Nhiếp chính vương cao cao tại thượng như hắn tự tay lau tóc cho một nội thị là chuyện rất bình thường.
"Sau này trời lạnh thì để bọn họ lấy thùng tắm tắm rửa trong phòng đi." Lý Trạm nói.
"Trong phòng nhỏ quá, hơi bất tiện." Kỷ Khinh Châu nói: "Hơn nữa phòng tắm cũng không xa, không sao đâu."
Động tác trên tay Lý Trạm dừng lại, nói: "Tẩm điện của bổn vương rất rộng, nếu được thì dọn qua ở đi."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy sợ tới mức thiếu chút nữa ngưng thở, hoài nghi mình nghe lầm!
"Ý của ta là..." Lý Trạm dừng một chút bổ sung: "Không phải Đường đại phu đã nói, muốn bổn vương thân cận với đứa bé nhiều hơn sao, nếu ngươi dọn qua đó... sẽ thuận tiện hơn một chút."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy mới thở phào, thầm nghĩ Lý Trạm thực sự rất để ý đến đứa bé này. Cậu đi theo đứa nhỏ này hưởng ké không ít, không chỉ làm cho Lý Trạm đích thân lau tóc giúp, còn được mời đến tẩm điện của Lý Trạm ở.
"Vài... Vài ngày nữa đi." Kỷ Khinh Châu nói.
"Ừm, không vội." Lý Trạm nói.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Tiểu Sơn cầm trong tay áo choàng đi vào.
Kỷ Khinh Châu thấy thế đang muốn trả lại áo trên người cho Lý Trạm, lại nghe thấy Lý Trạm nói: "Trở về chuẩn bị chút trà bánh đi, bổn vương cảm thấy hơi đói."
Tiểu Sơn rất thông minh, nghe vậy cầm áo choàng trong tay vội vàng lui ra ngoài.
Lý Trạm lúc này mới nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Đi thôi, bổn vương đưa ngươi trở về."
Kỷ Khinh Châu hỏi: "Không phải Vương gia còn chưa tắm xong sao? Có cần gọi bọn họ thay nước nóng..."
"Lát nữa nói sau, bổn vương đưa ngươi về trước." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy đành phải gật đầu, đứng dậy đi theo Lý Trạm ra khỏi phòng tắm.
Từ phòng tắm đến chỗ ở của Kỷ Khinh Châu không tới nửa nén nhang, nhưng Lý Trạm bước đi rất chậm, bộ dạng này rõ ràng là định đi con đường này cho đến khi đủ một nén nhang mới thôi.
Kỷ Khinh Châu nghĩ đến Tiểu Sơn, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói với Lý Trạm: "Vương gia, thần có một chuyện vẫn muốn hỏi ngài, nhưng lại cảm thấy có chút mạo muội..."
"Bổn vương đã nói, ngươi muốn hỏi cái gì đều được, không cần cố kỵ." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu gật đầu, nói: "Ngài còn nhớ Hạ Mãn không? Chính là mã quan trước đây vì chuyện của Tiểu Sơn mà bị đưa đến Thận hình ty."
"Bổn vương sai người đưa hắn đến biệt uyển, chỗ ấy cũng có ngựa cần người chăm sóc." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Lý Trạm lại sắp đặt Hạ Mãn đến biệt uyển.
Điều này có nghĩa là Hạ Mãn không chỉ rất an toàn, mà còn xác định được nơi ở.
Như vậy khả năng Tiểu Sơn và đối phương sau này gặp lại sẽ càng lớn hơn!
"Tiểu Sơn rất chu đáo, chăm sóc ngươi rất tốt." Lý Trạm dường như đoán được suy nghĩ của Kỷ Khinh Châu, nói: "Đợi sau khi ngươi sinh xong, nếu hắn không muốn ở lại trong cung thì để hắn đến biệt uyển."
Kỷ Khinh Châu lúc này thở phào, vội nói: "Thần thay Tiểu Sơn đa tạ Vương gia."
"Ngươi để tâm đến chuyện của người khác thật đấy." Lý Trạm quay đầu nhìn cậu nói.
Kỷ Khinh Châu quay đầu, trong bóng đêm đối diện với ánh mắt Lý Trạm, nói: "Vương gia không phải cũng giống vậy sao? Cũng rất để tâm chuyện của người khác." Bất kể là chuyện của Kỷ gia, hay là chuyện của Tiểu Sơn và Hạ Mãn, cách làm của Lý Trạm đều vượt quá mong đợi của Kỷ Khinh Châu.
"Ngươi không phải người khác." Lý Trạm đột nhiên nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, bước chân không khỏi dừng lại.
Hai người lúc này đã đến chỗ Kỷ Khinh Châu, Lý Trạm đưa tay giúp cậu đẩy cửa ra, nhỏ giọng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, Lý Trạm đưa tay nắm lấy cánh tay Kỷ Khinh Châu, sau đó xoay người rời đi.
Kỷ Khinh Châu xoay người nhìn bóng lưng Lý Trạm, không khỏi suy nghĩ về câu nói kia của Lý Trạm "Ngươi không phải người khác"...
Nơi nào đó trong lòng giống như bị những lời này khẽ chạm vào, cảm giác đó rất khó tả. Kỷ Khinh Châu cố gắng muốn từ trong cảm giác này bắt được chút gì đó lại tốn công vô ích, cuối cùng đành phải tạm thời bỏ qua.
Ngày hôm sau chính là Trung thu.
Hôm qua Kỷ Khinh Châu đã xin Lý Trạm nghỉ, sau giờ ngọ liền thay thường phục, chuẩn bị xuất cung đi Trì phủ.
Hôm nay cậu mặc một bộ ngoại bào màu xanh lam, chân mang đôi giày màu trắng mà Kỷ Khinh Lan làm cho cậu, cả người tràn đầy phong thái tuổi trẻ. Tiểu Sơn tìm một cây trâm bạch ngọc cài lên tóc Kỷ Khinh Châu, càng tăng thêm vài phần khí chất cao quý trầm tĩnh.
"Oa, Kỷ công công mặc bộ đồ này đẹp quá!" Chẳng biết tiểu hoàng đế đến từ lúc nào, vừa nhìn thấy Kỷ Khinh Châu liền chạy như bay tới, sau đó kéo tay Kỷ Khinh Châu vẻ mặt tươi cười nói với Lý Trạm ở phía sau: "Hoàng thúc, người nói xem có đúng vậy không?"
"Ừ." Trên mặt Lý Trạm không có cảm xúc gì, chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
Nhưng Kỷ Khinh Châu vội vàng nhìn lướt qua, từ đáy mắt đối phương bắt được ý cười nhàn nhạt.
"Trung thu năm nay Thái hậu dự định đóng cửa trai giới, trong cung không chuẩn bị cung yến." Lý Trạm giải thích với Kỷ Khinh Châu: "Dù sao cũng không có việc gì, bổn vương định dẫn bệ hạ cùng ngươi đến Trì phủ dùng bữa."
Lúc này Kỷ Khinh Châu mới chú ý đến Lý Trạm và tiểu hoàng đế cũng đã thay thường phục.
Kỷ Khinh Châu từ trước đến nay đều biết Thái hậu cả ngày ăn chay niệm Phật, không chỉ không để ý tới chuyện trong cung, đối với tiểu hoàng đế cũng không thân cận, cách mấy ngày sẽ theo thông lệ gặp nó một lần, hỏi thăm vài câu về việc học. Cũng chính vì vậy, nên tiểu hoàng đế mới thân thiết với hoàng thúc Lý Trạm như thế, bởi vì ngoại trừ Thái hậu ra thì Lý Trạm là người thân thân cận nhất của nó.
"Kỷ công công, có thể dẫn theo ta và hoàng thúc không?" Tiểu hoàng đế ngửa đầu nhìn Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt chờ mong hỏi.
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Tất nhiên... Thần đi một mình cảm thấy có chút cô đơn."
Tiểu hoàng đế nghe vậy, lập tức mỉm cười, một tay kéo Kỷ Khinh Châu, tay còn lại kéo Lý Trạm đi ra khỏi Anh Huy các.
Hôm nay là Trung thu, trên đường phố kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Ba người ngồi trong xe ngựa, tiểu hoàng đế nhịn không được thò đầu ra ngoài nhìn.
Kỷ Khinh Châu nhìn dân chúng bên ngoài, đột nhiên nhớ tới câu hỏi trước đây của Lý Trạm. Lý Trạm hỏi cậu, nếu cho cậu lựa chọn, sẽ chọn ở lại trong cung, hay là đi Tây Bắc tìm huynh trưởng. Ngày đó Kỷ Khinh Châu không suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, bây giờ nhớ lại, cảm thấy lúc Lý Trạm hỏi câu đó, trong giọng nói dường như có chút cô đơn.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu đột nhiên hỏi Lý Trạm: "Nếu cho ngài chọn, ngài muốn sống cuộc sống như thế nào?"
Lý Trạm nghe vậy ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Kỷ Khinh Châu sẽ hỏi hắn vấn đề này, tiểu hoàng đế ở kế bên cũng tò mò nhìn Lý Trạm, rất muốn nghe hắn trả lời như thế nào.
"Ta muốn... làm một Vương gia nhàn hạ, không cần mỗi ngày dây dưa với triều thần... Ở vương phủ hoặc là biệt uyển ở ngoại thành chơi đùa với lũ trẻ..." Lý Trạm nói xong trong mắt không khỏi hiện ra ý cười, lại nói: "Hoặc là thỉnh thoảng đi Tây Bắc ngắm phong cảnh cũng tốt."
Kỷ Khinh Châu nghe thấy chữ "Tây Bắc" trong lòng không khỏi dao động, vô thức nhìn Lý Trạm.
Đúng lúc này Lý Trạm cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau rồi nhanh chóng tách ra, vẻ mặt đều có chút vi diệu.
Tiểu hoàng đế vội nói: "Con cũng muốn đi... Hoàng thúc, có thể dẫn con đi không?"
"Vậy phải đợi bệ hạ trưởng thành, có con của mình." Lý Trạm nói: "Như vậy chuyện trong triều có thể giao cho hoàng nhi của ngươi làm rồi."
Tiểu hoàng đế nghe vậy bĩu môi, cảm thấy giả thiết này của Lý Trạm căn bản là nằm ngoài tầm với của nó.
Tuy rằng tuổi nó còn nhỏ nhưng nó biết chỉ có người trưởng thành mới có thể kết hôn sinh con, đợi đến khi con của nó lớn, cũng không biết ngày tháng năm nào!
Mà trước đó, nếu Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu đi Tây Bắc ngắm phong cảnh, không phải chỉ còn lại một mình nó sao?
"Vậy hai người đều đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?" Tiểu hoàng đế vẻ mặt không vui nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy bật cười, vừa định nói hoàng thúc ngươi đi ngắm phong cảnh, không phải hai người chúng ta cùng đi...
Lý Trạm lại tiếp lời: "Không sao, chúng ta sẽ trở về thăm con."
Lời nói của Lý Trạm hết sức tự nhiên, giống như tiểu hoàng đế ngầm thừa nhận bọn họ sẽ cùng đi với nhau, lời của hắn cũng ngầm thừa nhận trong cuộc sống sau này của hắn sẽ dẫn Kỷ Khinh Châu đi cùng. Kỷ Khinh Châu nhất thời không có suy nghĩ rõ ràng thâm ý trong lời nói này, nhưng lại nhạy bén cảm giác được dường như có chỗ nào đó không thích hợp lắm.
Tiểu hoàng đế không cảm thấy có gì không ổn, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ngoéo tay với Lý Trạm.
Khi mọi người đến phủ Trì Châu, Trì Châu đã sớm sai người chờ ở cửa, người nọ vừa thấy xe ngựa liền vội vàng trở về thông báo, chỉ trong chốc lát Trì Châu cùng Kỷ Khinh Lan liền ra đón.
"Bệ hạ... Vương gia?" Trì Châu hiển nhiên không ngờ Lý Trạm và tiểu hoàng đế cũng tới, giật mình hoảng sợ.
Kỷ Khinh Lan bình tĩnh hơn hắn nhiều, chào Lý Trạm và tiểu hoàng đế, lại chào Kỷ Khinh Châu.
Mọi người vào Trì phủ, Kỷ Khinh Lan tự mình pha trà cho mọi người, Trì Châu thì chạy vào bếp bảo nhà bếp làm thêm chút đồ ăn. Lý Trạm và tiểu hoàng đế đến, hộ vệ đi theo cũng thêm vài người, thức ăn của những người này đều phải chuẩn bị trước, cũng không thể để cho người ta đói bụng dịp Trung thu được.
"Ngươi uống ít trà một chút." Lý Trạm đưa tay đặt lên tay đang bưng chén trà của Kỷ Khinh Châu, nói với Kỷ Khinh Lan: "Huynh trưởng ngươi mấy bữa nay ngủ không ngon, đại phu dặn hắn bớt uống trà."
Kỷ Khinh Lan nghe vậy vội nói: "Vậy để ta bảo người làm một chén canh hạt sen cho huynh trưởng."
"Tỷ tỷ... ta cũng muốn uống." Tiểu hoàng đế nói với Kỷ Khinh Lan.
Kỷ Khinh Lan nghe vậy cười, liền sai người đi chuẩn bị hai chén canh hạt sen.
Không lâu sau, canh hạt sen được bưng lên, Kỷ Khinh Lan sợ tiểu hoàng đế bị phỏng nên tự mình đút cho nó.
Tiểu hoàng đế ngày thường ở trong cung ít khi tiếp xúc với nữ tử, trước kia chỉ có muội muội Khâu Lan Khê của thái hậu là khá thân thiết, nhưng sau khi Khâu gia bị kết tội, Khâu Lan Khê tuy được miễn hình phạt lưu đày, nhưng đã bị giáng làm thứ dân không thể tùy ý tiến cung nữa.
Bây giờ được Kỷ Khinh Lan chăm sóc cẩn thận như vậy, tiểu hoàng đế có chút không quen.
Nhưng dung mạo Kỷ Khinh Lan và Kỷ Khinh Châu có vài phần tương tự, điều này làm cho tiểu hoàng đế nhanh chóng sinh ra cảm giác thân thiết.
"Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao hoàng thúc ta thích đến nhà Trì Thiếu khanh không?" Tiểu hoàng đế hỏi Kỷ Khinh Lan.
Kỷ Khinh Lan cười nói: "Ta và Vương gia không quen biết, không biết đoán suy nghĩ của Vương gia. Vậy bệ hạ cho rằng là vì sao?"
Tiểu hoàng đế cười hi hi, tới gần bên tai nàng nói: "Bởi vì Kỷ công công thích đến."
Kỷ Khinh Lan nghe vậy cười, quay đầu nhìn qua Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm, từ chối cho ý kiến.
"Tùng Nhi..." Lý Trạm gọi tiểu hoàng đế một tiếng.
Tiểu hoàng đế vội thu lại nụ cười nhìn về phía Lý Trạm.
Lý Trạm hỏi: "Tiên sinh đã dạy ngươi thân hiền thần viễn tiểu nhân chưa?"
"Đã dạy." Tiểu hoàng đế vội nói: "Trì Thiếu khanh là hiền thần, ta và hoàng thúc đều muốn thân cận hắn."
Lý Trạm nghe vậy cười nhạt, lại hỏi: "Vậy Tùng Nhi cảm thấy nên thân cận như thế nào mới tốt?"
Tiểu hoàng đế nhìn Kỷ Khinh Lan lại nhìn Kỷ Khinh Châu, nhỏ giọng nói: "Đến nhà Trì Thiếu khanh... ăn cơm?"
Lý Trạm:...
Kỷ Khinh Châu:...
Kỷ Khinh Lan:...
Không lâu sau, thức ăn đã làm xong.
Trì Châu vội vàng đi vào mời mọi người dùng bữa.
Tiểu hoàng đế hiếm khi cùng ăn cơm với nhiều người như vầy, trong lòng rất vui vẻ cứ cười ha ha suốt bữa tiệc.
Kỷ Khinh Lan ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho nó.
Tiểu hoàng đế ăn rất vui vẻ, liền nói với Kỷ Khinh Lan: "Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp."
Nó vừa nói xong, mọi người không khỏi bật cười.
Trì Châu nói: "Xem ra bệ hạ thích người đẹp, ha ha."
"Ai không thích mỹ nhân chứ?" Tiểu hoàng đế nhìn Trì Châu hỏi.
Trì Châu bị nó hỏi như vậy, trên mặt nhất thời có chút đỏ lên, liếc nhìn Kỷ Khinh Lan, chột dạ cười gượng hai tiếng.
Tiểu hoàng đế lại nhìn về phía Lý Trạm nói: "Hoàng thúc cũng thích mỹ nhân, đúng không?"
Lý Trạm nhìn nó nói: "Lúc ăn cơm không được nói lung tung."
"Con không có nói lung tung, hoàng thúc thích Kỷ công công." Tiểu hoàng đế vội nói: "Kỷ công công chính là mỹ nhân."
Lời này của tiểu hoàng đế hoàn toàn phát ra từ nội tâm, không hề suy xét có cái gì không ổn hay không, nhưng mà nó vừa nói xong, bầu không khí trong bữa tiệc lại đột nhiên trở nên vi diệu.
Trì Châu và Kỷ Khinh Lan liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút căng thẳng.
Kỷ Khinh Châu càng thêm xấu hổ, nhìn tiểu hoàng đế, lại nhìn Lý Trạm, muốn làm dịu tình hình lại không biết nên nói cái gì.
Tiểu hoàng đế rất thông minh, lời vừa ra khỏi miệng liền ý thức được mình đã nói điều không nên nói.
Cũng giống như chuyện hoàng thúc nhờ nó giữ bí mật "muốn hôn Kỷ công công", nó nhận ra chuyện hoàng thúc thích Kỷ công công cũng là một bí mật, bí mật này không nên nói ra trước mặt đương sự, càng không thể nói ra trước mặt người ngoài.
"Hoàng thúc..." Tiểu hoàng đế đứng dậy đi tới bên cạnh Lý Trạm, có chút lúng túng sáp lại gần Lý Trạm.
Mặc dù nó nhận ra mình nói sai, lại không nghĩ ra cách nào giải quyết, chỉ có thể cầu cứu Lý Trạm.
Lý Trạm khẽ cười một tiếng, đưa tay sờ đầu nó nói: "Không thể gọi Kỷ cô nương là tỷ tỷ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình và Kỷ Khinh Lan đều quên sửa lại xưng hô của tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế dù sao cũng là vua một nước, cho dù Lý Trạm ở phương diện này không để ý, nhưng để nó gọi Kỷ Khinh Lan là tỷ tỷ quả thực không thích hợp.
"Vậy phải gọi là gì?" Tiểu hoàng đế hỏi.
"Thực sự muốn gọi... có thể gọi là cô cô." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu giật mình, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Kỷ Khinh Lan theo bản năng nhìn Trì Châu, trong mắt hai người đều hiện ra vẻ hiểu rõ, chỉ là không nói thẳng ra.
Đêm đó, mọi người ở Trì phủ dùng cơm tối xong liền cáo từ.
Ban đêm cửa cung đã khóa cửa, mặc dù bọn họ có thể đi vào cửa bên, nhưng Lý Trạm không định trở về, trực tiếp dẫn Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế đến vương phủ ngủ qua đêm.
Tiểu hoàng đế ăn no đến mức buồn ngủ, Lý Trạm sợ nó bị đầy bụng nên không ngồi xe ngựa, mà dự định dắt nó đi bộ về vương phủ.
Kỷ Khinh Châu thấy tiểu hoàng đế không còn hăng hái, biết nó còn đang buồn vì chuyện nói sai trước đó.
Cậu cùng tiểu hoàng đế ở chung lâu, biết nó ngày thường nhìn ngây thơ hồn nhiên nhưng thực ra suy nghĩ lại rất sâu sắc. Giống như đêm nay, nó tự biết mình đã nói sai, tuy rằng Lý Trạm không trách mắng, nhưng nó vẫn luôn tự trách mình, thậm chí không có hứng thú chơi đùa.
Kỷ Khinh Châu nghĩ đến đây, liền đến bên đường mua một cái hoa đăng cho nó.
Tiểu hoàng đế cầm hoa đăng, tâm tình mới khá hơn một chút.
"Buồn ngủ thì ngủ đi, ta ẳm con." Lý Trạm ôm tiểu hoàng đế vào trong ngực, tiểu hoàng đế liền ôm lấy cổ Lý Trạm, chỉ chốc lát sau quả thật ngủ thiếp đi, tay còn nắm chặt hoa đăng Kỷ Khinh Châu mua cho nó.
"Mệt không?" Lý Trạm quay đầu hỏi Kỷ Khinh Châu: "Nếu thấy mệt thì ngồi xe ngựa."
Kỷ Khinh Châu biết Lý Trạm muốn đi dạo, liền nói: "Thần không mệt, lúc nãy ăn cũng hơi nhiều, đi bộ cho mau tiêu."
Lý Trạm nghe vậy cười, ẳm tiểu hoàng đế sánh vai đi trên đường.
Người qua đường thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn ba người họ, trên mặt mang theo vài phần tò mò nhưng không hề có ác ý.
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Lý Trạm đột nhiên nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy theo bản năng nhìn lên bầu trời, mặt trăng sáng ngời treo lơ lửng trên bầu trời, giống như được vẽ lên.
"Trước đây... ta có một giấc mơ, trong mơ Tùng Nhi đã trưởng thành, nhưng lại không thân cận với ta..." Lý Trạm mở miệng, giọng nói có chút cô đơn. Kỷ Khinh Châu lập tức nhận ra cái giấc mơ mà Lý Trạm nói, chính là nội dung trong sách, cũng chính là kiếp trước của Lý Trạm.
"Trong giấc mơ đó... nhị ca, tứ đệ... tất cả mọi người đều rời đi..." Lý Trạm nói: "Sau khi tỉnh dậy ta vẫn cho rằng, có lẽ mình sẽ cô đơn không nơi nương tựa như vậy sống hết cuộc đời còn lại."
Lý Trạm nói xong dừng bước, quay đầu nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Cảm ơn ngươi."
Lý Trạm cũng không nói cảm ơn Kỷ Khinh Châu vì cái gì, nhưng Kỷ Khinh Châu lại đoán được ý chưa nói ra.
Sự xuất hiện của đứa bé này đối với Lý Trạm mà nói giống như một món quà.
Làm cho cuộc sống của hắn có một con đường mới...
Đêm đó sau khi về đến vương phủ, Lý Trạm trước sắp xếp ổn thỏa cho tiểu hoàng đế, rồi cho người lấy chăn đệm mới cho Kỷ Khinh Châu, sợ cậu đột nhiên đổi chỗ sẽ ngủ không ngon. Kỷ Khinh Châu ở mặt này chưa bao giờ chú ý, cảm thấy mình cũng không cao quý đến như vậy, nhưng nghĩ đến Lý Trạm là đang quan tâm đứa bé trong bụng cậu, liền vui vẻ tiếp nhận.
Người ta làm phụ thân muốn thương con mình, cậu cũng không thể ngăn cản.
Lý Trạm trước khi đi đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Kỷ Khinh Châu: "Hôm nay còn chưa đọc kinh nghĩa cho nó nghe."
Kỷ Khinh Châu nhìn qua tiểu hoàng đế đang ngủ say, nói: "Khuya quá rồi, sợ sẽ làm phiền đến bệ hạ."
Lý Trạm nhìn qua tiểu hoàng đế, nói: "Nhưng Đường đại phu nói, mỗi ngày đều phải thân cận với hài tử một chút mới tốt."
Kỷ Khinh Châu gãi gãi mũi, có chút không được tự nhiên nói: "Bằng không thì... Ngài sờ nó đi..."
Ánh mắt Lý Trạm sáng lên, kiềm chế xúc động trong lòng tới gần Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu cởi ngoại bào ra, Lý Trạm đưa tay sờ bụng cậu, nói: "Hình như lớn hơn hôm qua một chút."
"Không phải chỗ đó..." Kỷ Khinh Châu nắm tay Lý Trạm từ dạ dày của mình chuyển đến bụng dưới, nói: "Thứ Vương gia vừa mới sờ chính là cơm tối của thần..."
Lý Trạm:...
Đứa bé này vậy mà còn nhỏ hơn một bữa cơm!
Đêm đó, sau khi trở về phòng, Lý Trạm lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại xúc cảm trên bụng Kỷ Khinh Châu, cùng với độ cong của chỗ đó.
Đến tận đêm khuya, hắn vẫn chưa buồn ngủ, dứt khoát kêu người chuẩn bị rượu, hắn ngồi một mình trước bàn đá trong sân ngắm trăng uống rượu. Có lẽ do tâm trạng tốt, tửu lượng hôm nay của hắn không được tốt lắm, mới một bình rượu đã có chút mơ hồ.
Ngày thường Lý Trạm đã quen kiềm chế, chưa bao giờ để mặc mình say rượu, nhưng hôm nay khác với trước kia. Trong ngày lễ Trung thu, bên cạnh hắn có người mà hắn muốn sống chung hết quãng đời còn lại, họ còn có một đứa con sắp chào đời...
Thêm cả tiểu hoàng đế, những người ở bên cạnh Lý Trạm đêm nay gần như chính là toàn bộ thế giới của hắn.
Không biết qua bao lâu, rượu trong bình đã không còn, hắn đang định đứng dậy trở về phòng thì chợt có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến.
Lý Trạm quay đầu nhìn lại, liền thấy người tới khoác ngoại bào màu xanh lam, ngoại bào kia không cài kín, cho nên lộ ra trung y màu trắng bên trong.
Dưới ánh trăng, thanh bào bạch y trên người người kia khẽ lay động trong gió, nhìn giống như một trích tiên từ trong tranh bước ra.
Khi người kia đến gần, mùi xà phòng nhàn nhạt trên người theo làn gió thổi qua, thần trí Lý Trạm vốn có chút mơ hồ, lại càng thêm mơ hồ.
"Vương gia?" Giọng nói thiếu niên vang lên bên tai Lý Trạm, nhưng bởi vì men rượu, âm thanh kia trở nên không chân thực.
Thiếu niên thấy Lý Trạm không trả lời, cúi người nâng cánh tay Lý Trạm dậy.
Nhưng mà đúng lúc này, cậu lại cảm thấy cánh tay mình nặng nề, cả người bị Lý Trạm kéo vào trong lòng giữ chặt.
Hai người đột nhiên tới gần, thiếu niên theo bản năng đưa tay nắm lấy vạt áo Lý Trạm để đứng vững.
Đúng lúc này, hơi thở nóng rực mang theo mùi rượu của Lý Trạm bỗng tới gần, thiếu niên chỉ cảm thấy môi nóng lên💏️, cả người lập tức cứng đờ...
Cho đến khi đầu lưỡi Lý Trạm thò vào miệng thiếu niên, thiếu niên mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng thiếu niên bị biến cố bất ngờ này dọa sợ, chỉ có thể nắm lấy vạt áo của Lý Trạm ngơ ngác đứng tại chỗ, quên cả phản kháng. Cho đến khi hơi thở của cậu hỗn loạn, Lý Trạm mới nhận ra điều gì đó, hơi buông cậu ra.
Môi hai người tách ra, thiếu niên vô thức liếm liếm đôi môi mỏng, nơi đó đã sớm nhiễm mùi rượu của Lý Trạm.
Gió đêm thổi qua, thiếu niên rốt cục từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, xoay người trốn vào trong bóng đêm...