Đại tổng quản - Chương 59
Thai máy cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn xuyên qua bụng Kỷ Khinh Châu truyền tới lòng bàn tay Lý Trạm
Chương 59
Bên trong Anh Huy các.
Trì Châu liệt kê ra những điểm đáng ngờ của vụ án năm đó và những điểm có thể kiểm tra thực hư lần nữa, sau đó đưa cho mọi người đọc.
"...Trong hồ sơ của Hình bộ có tất cả vật chứng liên quan đến vụ án năm đó... Ở Đại lý tự có một người am hiểu phân biệt chữ viết, con dấu, có thể để cho hắn phân tích chữ viết của những bức thư năm đó..." Một quan viên Hình bộ nói.
"Cho dù chữ viết được xác minh thì vụ án vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ..." Trì Châu nói.
"Đúng vậy, năm đó vụ án này có nhiều nghi vấn, nhưng mà tình hình quá phức tạp, không ai có thời gian cũng không ai dám nêu ra nghi ngờ, hiện tại muốn điều tra lại, chúng ta tất nhiên tận tâm tận lực..." Một người khác nói.
Mọi người đều tự phát biểu một phen cái nhìn đối với vụ án này, lại có người đề bút ở trên danh sách Trì Châu viết thêm vài điểm đáng nghi mới. Cuối cùng, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Trạm, chờ hắn phát biểu ý kiến.
Nhưng mà Lý Trạm lại rủ mắt nhìn một chỗ nào đó trên bàn, ánh mắt hơi mất tập trung, giống như đang thất thần.
Nếu không phải khóe miệng hắn bất giác mang theo ý cười, mọi người nhất định cho rằng hắn đang phiền não vì chuyện gì đó.
"Vương gia..." Trì Châu bên cạnh nói.
Lý Trạm lấy lại tinh thần, thu lại nụ cười trên khóe miệng nói: "Vụ án giao cho chư vị, bổn vương rất yên tâm, các vị cứ theo luật mà đi điều tra, không cần lo lắng gì cả, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm cho các vị."
Lời này của Lý Trạm chẳng khác nào hứa hẹn với bọn họ rằng bất luận vụ án liên quan đến đâu, Lý Trạm đều sẽ cố gắng bảo vệ bọn họ, cho nên bọn họ không cần lo lắng đến những áp lực khác mà chỉ cần toàn tâm toàn ý điều tra vụ án là được.
"Dạ, chúng thần tất nhiên tận tâm tận lực." Mọi người vội nói.
Lý Trạm lại qua loa phân phó vài câu, lúc này mọi người mới giải tán.
Đợi ra khỏi Anh Huy các, mọi người đầu tiên là cảm khái một phen Nhiếp chính vương "sấm rền gió cuốn", khen ngợi hành động thúc đẩy "lật lại bản án" của hắn rất là chính nghĩa, sau đó lại đổi đề tài, bắt đầu thảo luận về những "khác thường" gần đây của vương gia.
"Vương gia có phải bị áp lực quá lớn hay không?"
"Đúng vậy, dù sao lật lại vụ án năm đó, nhất định sẽ liên quan đến tiên đế..."
"Đâu chỉ là tiên đế, còn nhị điện hạ, tứ điện hạ, đến cả lão vương gia vừa qua đời không lâu, đều sẽ bị kéo vào."
"Cũng may chuyện lần này xảy ra đột ngột, cho nên không có ai phản đối..."
Sau đó đề tài chuyển sang một cái khác:
"Dù sao cũng cảm thấy chuyện lần này tới quá đột ngột..."
"Có phải vương gia vẫn luôn canh cánh trong lòng vụ án năm đó không?"
"Dù sao lúc Kỷ gia bị hạch tội, ngài ấy là người duy nhất từng cầu tình cho Kỷ gia."
"Bất luận như thế nào, lần này nếu có thể rửa sạch oan khuất cho nhị điện hạ và Kỷ gia, đều là chuyện tốt."
"Đúng vậy, tuy Kỷ thái phó không còn, nhưng huynh muội Kỷ gia vẫn còn sống..."
Đề tài chuyển tới Kỷ Khinh Châu, mọi người lập tức hào hứng:
"Các ngài nói xem, vương gia đối với Kỷ tiểu công tử rốt cuộc là sủng tín hay là làm ra vẻ?"
"Nếu nói không sủng tín, tại sao còn ngày ngày đem theo y bên người, còn cho y chức tổng quản Nội thị ty..."
"Nhưng hôm nay các ngài cũng thấy đó, lúc nói đến chỗ quan trọng, không phải vương gia vẫn đuổi hắn ra ngoài sao?"
"Cái này không dễ đoán... Các ngài không phát hiện gần đây vương gia thường xuyên mất tập trung sao?"
"Đúng vậy, ta thấy mấy ngày nay lúc nghị sự, thường xuyên cười cười, dường như là có chuyện gì vui..."
"Cũng có thể là áp lực quá lớn, tâm thần rối loạn..."
…
Sau đó mọi người lại cảm khái một phen Lý Trạm vì triều đình "cúc cung tận tụy", hy sinh hạnh phúc cá nhân...
Lời nói của mọi người đều thể hiện sự đồng tình với Lý Trạm...
Trong Anh Huy các, mọi người đều giải tán, Trì Châu lại không đi.
Lý Trạm nâng mắt nhìn hắn hỏi: "Trì Thiếu khanh còn có chuyện gì?"
Trì Châu hướng hắn chắp tay nói: "Có chút việc riêng... Kỷ tiểu thư làm đôi giày mới cho Kỷ tiểu công tử, nhờ ta đưa cho Kỷ tiểu công tử."
"Ừ." Lý Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Đúng lúc bổn vương cũng có một thứ, ngươi có thể mang về cho Kỷ Khinh Lan."
Lý Trạm nói xong cầm lấy một bức thư ở trên bàn đưa cho Trì Châu, Trì Châu cầm thư nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết chữ "Thân gửi ngô muội Khinh Lan".
Trì Châu từng thấy nét chữ của Kỷ Khinh Châu, chữ viết của Kỷ Khinh Châu thực sự rất bình thường, miễn cưỡng chỉ có thể coi là ngay ngắn. Mà chữ viết trên bức thư này lại cứng cáp hữu lực, vừa nhìn đã biết không phải xuất phát từ tay Kỷ Khinh Châu... Mà ở Đại Du có thể xưng "ngô muội" với Kỷ Khinh Lan, ngoại Kỷ Khinh Châu ra thì chỉ có một người.
"Đây là..." Trì Châu kinh ngạc nói: "Thư đại công tử Kỷ gia gửi tới sao?"
"Không phải gửi qua trạm dịch." Lý Trạm nói.
Ý là thư này do người của Lý Trạm đích thân mang tới.
Trì Châu lập tức nhận ra, người của Lý Trạm đi tìm đại công tử Kỷ gia Kỷ Khinh Hoài.
Kỷ Khinh Hoài vốn cùng Kỷ Khinh Châu bị phán lưu đày, nhưng sau đó Kỷ Khinh Châu không đi lưu đày, muốn tiến cung làm nội thị, Kỷ Khinh Hoài đã đi lưu đày Tây Bắc từ đầu năm.
"Kỷ đại công tử có khỏe không?" Trì Châu hỏi.
"Cũng tạm được, thư ngươi có thể mở ra xem." Lý Trạm nói.
Trì Châu thấy thư không có niêm phong, biết Kỷ Khinh Hoài không định dán lại, Lý Trạm có thể xem qua nội dung thư trước khi gửi đi. Từ đó có thể thấy được, Kỷ Khinh Hoài làm người rất chu đáo, cho dù chỉ là một bức thư cũng biết thông qua loại chi tiết này lấy lòng Lý Trạm.
Nhưng Trì Châu lại không có ý định đọc thư, nói: "Chờ Kỷ tiểu thư xem xong, ta sẽ trực tiếp hỏi nàng."
"Ừ." Lý Trạm nói: "Không phải muốn đưa giày sao? Đi đi, lát nữa y phải ngủ trưa rồi."
Trì Châu nghe vậy ngẩn ra, thầm nghĩ lời này của vương gia cũng thật thuận miệng, thậm chí Kỷ tiểu công tử ngủ trưa lúc nào cũng biết...
Hiện giờ thai của Kỷ Khinh Châu động đậy không thường xuyên, cho nên cậu chưa hoàn toàn thích ứng. Mỗi lần thai nhi đạp, đều lộ ra vẻ lúng ta lúng túng, chính vì điều này mỗi lần thai nhi đạp, Lý Trạm đều có thể nhạy bén phát hiện được.
Ví dụ như hôm nay lúc lên triều, Kỷ Khinh Châu vốn đang đứng, đột nhiên bả vai rụt lại một chút, bên tai hơi ửng đỏ, Lý Trạm liền biết nhất định là thai nhi lại đạp. Hôm nay lúc nghị sự cũng vậy, lúc Kỷ Khinh Châu đang mài mực thì lại động đậy, Lý Trạm gần như nhận ra ngay.
Mỗi lần thai nhi nhúc nhích, mặt Kỷ Khinh Châu sẽ có chút ngại ngùng, lỗ tai bất giác mà đỏ lên.
Mỗi lần Lý Trạm nhìn thấy vẻ mặt kia của Kỷ Khinh Châu, luôn nhịn không được muốn liếc nhìn thêm vài lần, một mặt thì cảm thấy vẻ mặt kia rất động lòng, mặt khác thì lại có phần đau lòng.
Thực ra mấy bữa nay hắn đang suy nghĩ có nên để Kỷ Khinh Châu theo hầu hạ nữa hay không, thứ nhất mấy ngày nay phải điều tra vụ án cũ của Kỷ gia, hắn sợ Kỷ Khinh Châu tức cảnh sinh tình sẽ thương tâm, thứ hai bây giờ thai của Kỷ Khinh Châu đã bắt đầu đạp rồi, hắn sợ đối phương mệt nhọc.
Nhưng Lý Trạm biết với tính tình Kỷ Khinh Châu, nếu để cho y ở yên dưỡng thai, nhất định là y sẽ không vui. Cho nên Lý Trạm chỉ có thể chú ý nhiều hơn, khi nào thấy Kỷ Khinh Châu biểu hiện vẻ mệt mỏi, liền tìm cách để y nghỉ ngơi...
"Vương gia đối với chuyện của ngươi từ trước đến nay rất cẩn thận." Tiểu Sơn rót cho Kỷ Khinh Châu chén nước, lại đưa một miếng điểm tâm.
Kỷ Khinh Châu chỉ uống nước, không nhận lấy điểm tâm, nói: "Sau này đừng cho ta ăn quá nhiều, nếu không sẽ mập ra."
Tiểu Sơn bất đắc dĩ nói: "Cho dù ăn ít, bụng cũng sẽ to ra."
"Có thể nhìn ra rồi sao?" Kỷ Khinh Châu buộc chặt thắt lưng, hỏi Tiểu Sơn.
"Không rõ ràng, chỉ có một chút thôi." Tiểu Sơn vội nói.
"To ra quá nhanh, trước lúc luận võ một chút cũng không có, bây giờ chưa đến nửa tháng..." Kỷ Khinh Châu thở dài nói: "Ta đoán chừng một tháng nữa, có thể to hơn nữa!"
Tiểu Sơn mấy ngày qua thấy Kỷ Khinh Châu rất "rối rắm" với cái bụng này, vội trấn an: "Có vương gia ở đây, ngài ấy nhất định sẽ tìm cách giúp ngươi che giấu, hơn nữa ban ngày ngươi đi ra ngoài đều mặc mãng bào, chất vải rất cứng, người bình thường sẽ không nhìn ra."
"Ừ." Kỷ Khinh Châu đáp một tiếng, thần sắc kia không hề thoải mái.
Tiểu Sơn đưa tay nhẹ nhàng sờ bụng cậu, hỏi: "Gần đây có phải động đậy rất nhiều không?"
"Cũng không phải..." Kỷ Khinh Châu nói: "Chỉ là lúc có nhiều người, nó vừa động đậy là ta sẽ có chút căng thẳng."
Tiểu Sơn thấy mặt y lại đỏ lên, nhịn không được cười nói: "Sớm muộn gì cũng phải quen, ta thấy vương gia tiếp thu nhanh hơn ngươi."
Kỷ Khinh Châu nói: "Đứa bé không ở trong bụng hắn, hắn đương nhiên tiếp nhận nhanh rồi..."
"Vương gia đã sờ qua chưa?" Tiểu Sơn hỏi.
"Chưa..."Kỷ Khinh Châu nói: "Ta và hắn cũng không phải loại quan hệ đó, để hắn tùy tiện sờ không phải rất kỳ cục sao?"
Tiểu Sơn gật đầu nói: "Có chút... Nhưng mà ta đoán vương gia hẳn là chịu đựng rất vất vả."
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, hỏi: "Vì sao?"
"Vì đây là con chung của các ngươi, ngài ấy nhất định rất chờ mong, muốn thân cận một chút cũng là chuyện thường tình." Tiểu Sơn nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền nhớ tới dáng vẻ Lý Trạm mỗi ngày đọc kinh nghĩa.
Sự mong đợi của Lý Trạm đối với đứa bé này rõ ràng vượt quá Kỷ Khinh Châu, ở điểm này Kỷ Khinh Châu không chút hoài nghi.
"Kỷ tổng quản, Trì Thiếu khanh ở bên ngoài nói muốn gặp ngài." Quả Tử gõ cửa đi vào thông báo.
Kỷ Khinh Châu vội vàng lấy ngoại bào mặc vào, rồi mới mời Trì Châu vào.
"Không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?" Trì Châu hỏi.
"Không có." Kỷ Khinh Châu vội nói: "Trì Thiếu khanh tìm ta, là xá muội có chuyện gì sao?"
Trì Châu đưa túi vải trong tay cho cậu, nói: "Kỷ tiểu thư ở trong phủ nhàn rỗi, nên có làm cho ngài đôi giày, nhờ ta mang tới giùm. Nàng nói nếu mang thử không vừa chân, bảo ta đem về để nàng sửa lại."
Kỷ Khinh Châu nhận lấy túi vải kia mở ra, thấy bên trong là một đôi giày màu trắng, trên giày dùng kim tuyến thêu hoa văn đám mây, kiểu dáng nhìn khá đơn giản, nhưng thợ thêu lại vô cùng tỉ mỉ.
Cậu ở trước mặt Trì Châu thay đôi giày thử một chút, nói: "Rất vừa chân, thay ta đa tạ nàng."
"Các ngươi đã là người một nhà, không cần thiết phải cảm ơn tới cảm ơn lui." Trì Châu nói: "Sắp đến Trung thu, Trì Châu cả gan làm chủ, không biết Kỷ tiểu công tử có vui lòng ngày 15 đến Trì phủ làm khách không, cũng có thể cùng lệnh muội đoàn tụ một lần."
"Sắp Trung thu rồi sao..." Kỷ Khinh Châu cảm khái nói, "Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy."
"Đúng vậy." Trì Châu nói: "Ta biết lời mời này có lẽ có chút mạo muội, nhưng ta thấy lệnh muội ngày ngày đều lo lắng cho ngài cùng Kỷ đại công tử, cho nên ta nghĩ..."
Trì Châu nói xong trên mặt hiện ra vẻ mất tự nhiên, Kỷ Khinh Châu giật mình, ánh mắt dừng ở trên chân Trì Châu, trên chân hắn cũng là một đôi giày mới, giày kia tuy là màu đen, nhưng trên giày cũng dùng kim tuyến thêu hoa văn đám mây, vừa nhìn đã biết đôi giày này và đôi của Kỷ Khinh Châu là do cùng một người làm ra.
"Được, đến lúc đó ta xin vương gia nghỉ, chắc là không có vấn đề gì." Kỷ Khinh Châu nói.
Trì Châu nghe vậy cuối cùng cũng thở phào, lại nói: "Chuyện vụ án ngài không cần quan tâm, vương gia suy nghĩ rất chu đáo, tìm một cái cớ như vậy, chính là không muốn để cho Kỷ gia các ngươi ngay từ đầu nhúng vào quá nhiều." Tuy rằng hiện giờ trên triều đều biết Lý Trạm đang lật lại bản án, nhưng vụ án kia trực tiếp hướng tới tiền chủ soái của Tây phong doanh.
Đợi đến khi vụ án được đẩy tới một mức độ nhất định thì Kỷ gia mới có thể đưa ra ánh sáng. Cứ như vậy, Kỷ Khinh Châu có thể tránh được khả năng trở thành tiêu điểm của vụ án này... Ngay từ lúc bắt đầu, Lý Trạm đã nghĩ đến việc làm thế nào để bảo vệ tốt cậu.
"Ừ, đa tạ Trì Thiếu khanh, trong lòng ta hiểu rõ." Kỷ Khinh Châu nói.
"Trì mỗ không làm phiền nữa." Trì Châu nói.
Kỷ Khinh Châu biết lấy thân phận Trì Châu, ở cùng cậu quá lâu không thích hợp, nên cũng không giữ hắn lại.
Trì Châu dẫn người điều tra vụ án, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Hơn nữa trước khi vụ án bắt đầu, Lý Trạm đã chuẩn bị không ít, cho nên tất cả đều tiến triển rất thuận lợi.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đám người Trì Châu đã xác nhận được rất nhiều chứng cứ vô cùng hữu dụng.
Mà những chứng cứ này đều đã được lưu trữ đồng thời ở Hình và Đại lý tự, mà mỗi một chứng cứ đều vô cùng mạnh mẽ.
"Tất cả thư từ tìm được trong doanh của tiền chủ soái Tây phong doanh năm đó, đều đã tìm người kiểm tra, chứng thực tất cả chữ viết và con dấu đều có vấn đề." Trì Châu nói với Lý Trạm: "Nhân chứng năm đó đã tìm được hai người, còn lại vẫn đang tìm cách đi tìm, hôm qua người của Hình bộ đã lấy được khẩu cung mới, mời vương gia xem qua..."
Trì Châu nói xong đem hai phần khẩu cung đặt trước mặt Lý Trạm.
"Còn có thư từ phủ lão vương gia, cũng có thể dùng làm chứng cứ..." Một quan viên Hình bộ nói: "Hiện giờ đã có thể khẳng định, chuyện năm đó tiền chủ soái Tây phong doanh cùng Nhị điện hạ mưu đồ đại nghịch, là bị người vu cáo, còn nói Kỷ thái phó cùng tham dự vào, càng giả dối hơn!"
Lý Trạm xem qua khẩu cung, vẻ mặt lại vô cùng lạnh nhạt, dường như đã sớm đoán trước.
"Còn chưa đủ..." Lý Trạm nói: "Tất cả những người sau lưng tham gia thúc đẩy việc này cùng với nhân chứng vật chứng liên quan đều phải điều tra rõ ràng. Nếu không việc này sẽ không rõ ràng, các triều thần cũng khó có thể hoàn toàn tin phục!"
"Dạ!" Mọi người vội nói.
"Vương gia, bây giờ vụ án đã có manh mối, điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc chỉ là vấn đề thời gian." Trì Châu nói: "Nhưng có một chuyện vẫn phải xin vương gia sớm tính toán, đến lúc đó ở trên triều làm sáng tỏ vụ án này, ngoại trừ nhị điện hạ thì Kỷ gia là khổ chủ lớn nhất, có phải cũng cần có người có mặt không?"
Lý Trạm đương nhiên biết Trì Châu nói vậy là có ý gì.
Nếu muốn trả lại trong sạch cho Kỷ gia thì phải có người Kỷ gia ở đây mới được.
Nhưng vì lý do cá nhân, Lý Trạm không muốn để Kỷ Khinh Châu trở thành người phải gánh chịu tất cả những điều này.
Cảnh tượng đó chẳng khác nào đem cảnh ngộ bất công của Kỷ gia một lần nữa vạch trần trước mặt văn võ cả triều, cho dù kết quả là Kỷ gia được sửa lại án xử sai, nhưng thương tổn đối với Kỷ gia lại không cách nào bù đắp được, Lý Trạm không muốn để cho Kỷ Khinh Châu chịu kích thích như vậy!
"Kỷ tiểu công tử không phải rất thích hợp sao?" Có người đề nghị.
Lý Trạm khẽ nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Kỷ tiểu công tử dù sao cũng là tổng quản Nội thị ty, việc này tốt nhất nên để cho người không có chức quan làm." Trì Châu nói.
"Chẳng lẽ để tiểu thư Kỷ gia lên?" Có người hỏi.
Lý Trạm nghe vậy cùng Trì Châu liếc nhau, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.
Một lát sau, Lý Trạm nói: "Kỷ gia ngoại trừ Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan ra, không phải còn có một đại công tử đang lưu đày sao?"
"Kỷ Khinh Hoài?" Có người nói, "Hắn quả thật phù hợp."
Lưu đày không có chức quan, còn là trưởng tử Kỷ gia, để hắn lên triều quả thực là thích hợp nhất.
Đêm hôm đó, Lý Trạm tìm được bức thư trong ngăn kéo.
Trên phong thư viết "Thân gửi ngô đệ Kỷ Khinh Châu", giống hệt như bức thư ngày đó Lý Trạm đưa cho Trì Châu.
Lý Trạm do dự một lát, cầm phong thư đi đến nơi ở của Kỷ Khinh Châu.
Quả Tử đang đi ngang qua sân, sau khi nhìn thấy Lý Trạm liền hành lễ với hắn.
"Kỷ Khinh Châu đâu?" Lý Trạm hỏi.
"Vương gia, ngài tìm ta?" Thanh âm Kỷ Khinh Châu từ sau lưng truyền đến, Lý Trạm quay đầu lại nhìn, trong tay y xách theo một hộp thức ăn, dường như muốn đi ra ngoài.
Lý Trạm hỏi: "Ngươi đang định làm gì?"
"Hôm nay Tiểu Sơn mới làm chút điểm tâm, thần đang định đem tới cho bệ hạ." Kỷ Khinh Châu nói.
"Để bọn họ đi là được, không cần đích thân tới đó." Lý Trạm nói.
"Ta nhàn rỗi cũng không có việc gì, Đường đại phu bảo ta đi lại nhiều một chút." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, nói: "Bổn vương đi với ngươi."
Hắn nói xong nhận lấy hộp thức ăn trong tay Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu sóng vai với hắn ra khỏi Anh Huy các.
Bên ngoài là một buổi tối hoàn hảo, một vầng trăng sắp tròn nhưng chưa tròn hoàn toàn treo trên bầu trời.
Lý Trạm mang theo hộp thức ăn cùng Kỷ Khinh Châu không nhanh không chậm đi đến Phúc An cung, Đổng Đống và Tiểu Sơn thì đi theo phía sau ở đằng xa.
"Ta có chuyện muốn hỏi vương gia... Ngày mai là mười lăm, ta muốn xin nghỉ để xuất cung." Kỷ Khinh Châu đột nhiên nói.
"Tết Trung thu, ngươi muốn xuất cung?" Lý Trạm hỏi.
"Dạ..." Kỷ Khinh Châu nói: "Thần muốn đến phủ Trì Thiếu khanh thăm muội muội."
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, ánh mắt trong bóng đêm có chút sâu thẳm, một lát sau hắn nói: "Bổn vương cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn hắn, thấy Lý Trạm lấy ra một bức thư từ trong ngực đưa cho Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nhận lấy bức thư, ánh sáng của ánh trăng cùng ánh đèn lồng bên cạnh chiếu đến, có thể thấy rõ chữ trên đó.
"Là... Thư của huynh trưởng?" Kỷ Khinh Châu kinh ngạc nói.
"Ừ." Lý Trạm nói: "Thư đã đến hai ngày trước, bổn vương... quên đưa cho ngươi."
Kỷ Khinh Châu vội cất kỹ thư, nói: "Đa tạ vương gia."
"Thư ta đã xem qua rồi." Lý Trạm lại nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy cũng chẳng kinh ngạc, cậu biết với thân phận của Kỷ Khinh Hoài, có thể đưa thư đến tay cậu, trên đường đi sẽ phải trải qua rất nhiều kiểm tra. Nhưng khi cầm bức thư này trong tay lại không có cảm giác cũ nát, vậy chứng tỏ là thư đã đi qua "con đường đặc biệt" của Lý Trạm, vì vậy Lý Trạm muốn xác nhận nội dung trong thư một chút là chuyện hết sức bình thường, cậu đương nhiên sẽ không để bụng chuyện này.
"Huynh trưởng ngươi không muốn ngươi chịu khổ trong cung, muốn đón ngươi đi Tây Bắc." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nói: "Nếu Kỷ gia được lật lại án, huynh trưởng có thể về kinh thành hay không?"
Lý Trạm gật đầu, hỏi: "Bổn vương muốn hỏi ngươi... Nếu sau này không có chuyện gì, nếu bây giờ ta cho ngươi lựa chọn, ngươi sẽ tiếp tục ở lại bên cạnh bổn vương, hay là sẽ đi Tây Bắc tìm huynh trưởng của ngươi?"
Giả định này của Lý Trạm có nghĩa là, nếu Kỷ gia không lật lại bản án, Kỷ Khinh Châu có muốn tiếp tục làm đại nội tổng quản của hắn, hay là bỏ lại mọi thứ trước mắt đi Tây Bắc tìm Kỷ Khinh Hoài.
"Đương nhiên không thể đi Tây Bắc rồi, ta bây giờ như vậy... chỉ sợ sẽ liên lụy huynh trưởng." Kỷ Khinh Châu bất đắc dĩ cười, nói: "Nhưng nếu như... đứa bé được sinh ra rồi, ta cũng rất muốn đi Tây Bắc ngắm nhìn, nơi đó trời cao đất rộng, nghĩ đến cũng rất thú vị."
Lý Trạm nghe vậy nhíu mày nói: "Còn đứa bé này... Ngươi tính như thế nào?"
"Tính như thế nào?" Kỷ Khinh Châu hỏi: "Vương gia đang nói đến phương diện nào?"
Lý Trạm nói: "Chính là... sau khi đứa bé sinh ra."
"Tất nhiên là do vương gia làm chủ." Kỷ Khinh Châu nói: "Thần không có tính toán gì, vương gia muốn an trí như thế nào thì an trí như thế đó." Kỷ Khinh Châu cảm thấy với thái độ làm người của Lý Trạm, hẳn là sẽ không để đứa bé này bị thiệt thòi, về mặt này cậu không hề lo lắng.
Lý Trạm nghe vậy không lên tiếng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Trong lúc nói chuyện hai người đã tới Phúc An cung, tiểu hoàng đế vừa thấy hai người cùng nhau tới vô cùng vui vẻ, lôi kéo Kỷ Khinh Châu nói rất nhiều lời, lại cầm điểm tâm mình giấu riêng cho đối phương, cho đến khi nhìn thấy sắc mặt Lý Trạm có phần thiếu kiên nhẫn, mới lưu luyến mà buông tay ra.
Đêm đó mãi cho đến khi hai người trở về Anh Huy các, Lý Trạm cũng không nói gì nữa.
Kỷ Khinh Châu cảm thấy hắn không được vui lại không hiểu tại sao, cho đến khi cậu đọc bức thư của Kỷ Khinh Hoài.
Thư của Kỷ Khinh Hoài cũng không dài, ngoại trừ báo bình an ra toàn bộ chỉ có một chủ đề, đó chính là khuyên Kỷ Khinh Châu đến Tây Bắc với hắn.
Kỷ Khinh Châu căn cứ vào nội dung bức thư này mà suy đoán, Kỷ Khinh Hoài dường như đã biết chuyện Lý Trạm muốn lật lại bản án cho Kỷ gia, cho nên hắn khuyên Kỷ Khinh Châu đến Tây Bắc, không phải là cùng hắn lưu đày, mà là dự định sau khi mọi chuyện bình ổn, mang theo Kỷ Khinh Châu cùng Kỷ Khinh Lan đến Tây Bắc sinh sống.
Trong thư không có nói vì sao, nhưng Kỷ Khinh Châu hơn phân nửa cũng có thể đoán được một chút.
Kỷ gia trước đây gặp tai bay vạ gió như vậy, hiện giờ Kỷ Khinh Hoài có lẽ là nghĩ thông suốt, chỉ mong ba huynh muội tìm một chỗ sống yên ổn, không muốn để cho đệ đệ và muội muội tiếp tục ở lại chốn kinh thành thị phi này, tránh cho sau này bi kịch tái diễn.
Nhất là Kỷ Khinh Châu bây giờ thân phận nhạy cảm, là đại tổng quản Nội thị ty.
Kỷ Khinh Hoài hiển nhiên là cực kỳ lo lắng cho đệ đệ của hắn...
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, Kỷ Khinh Châu trong nguyên tác có lẽ đã bộc lộ ra "ý đồ xấu xa" của mình trước mặt huynh trưởng, cho nên Kỷ Khinh Hoài mới có thể lo lắng như thế, bằng mọi giá dẫn cậu rời khỏi kinh thành, để tránh cho cậu "tìm đường chết" rước họa vào thân.
Cũng khó trách Lý Trạm sau khi hỏi cậu lại không được vui.
Kỷ Khinh Châu bây giờ là người của Anh Huy các, hành động này của Kỷ Khinh Hoài không phải là đào góc tường của Lý Trạm sao?
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, vương gia nhất định là vì thế mà mất hứng!
Ngày mai tìm cơ hội, giải thích với y một chút, tránh cho hai người vì vậy mà sinh ra hiềm khích.
Đêm đó sau khi Lý Trạm trở về, trong lòng vẫn không thoải mái.
Không phải vì cái gì khác, mà là vì câu nói "đối với đứa bé này không có tính toán gì" của Kỷ Khinh Châu...
Nhưng sau khi Lý Trạm tỉnh táo lại, lại cảm thấy mình quá nhạy cảm.
Kỷ Khinh Châu không có tính toán gì đối với đứa bé này là bởi vì biết Lý Trạm đã sớm tính toán tốt.
Nếu hắn chưa bao giờ nói cho Kỷ Khinh Châu biết tính toán và suy nghĩ của mình, làm sao có thể có những kỳ vọng không thực tế về đối phương đây?
Nghĩ đến đây, Lý Trạm liền đứng dậy đi đến chỗ ở của Kỷ Khinh Châu.
Quả Tử vừa thấy Lý Trạm có chút kinh ngạc, biết hắn tới tìm Kỷ Khinh Châu, vội nói: "Vương gia, Kỷ tổng quản bây giờ đã sớm nghỉ ngơi, bây giờ đã đi phòng tắm tắm rửa."
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, xoay người định đi, lại do dự một lát.
Sau đó hắn xoay bước, đi về phía phòng tắm...
Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài một chút.
Kỷ Khinh Châu ngâm mình trong bồn có chút buồn ngủ, đầu đang dựa vào vách bồn nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nghe thấy có tiếng bước chân tới gần. Vốn tưởng là Tiểu Sơn tới, nhưng khi ngẩng đầu lên mới phát hiện người tới là Lý Trạm.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu nhất thời kinh ngạc.
Sau điện Lý Trạm có phòng tắm riêng, ngày thường rất ít khi tới đây.
"Không ngại bổn vương vào chung chứ?" Lý Trạm hỏi.
"Không... không ngại." Kỷ Khinh Châu theo bản năng tránh sang một bên, lại nói: "Thần đã ngâm xong rồi, không ấy gọi người thay nước mới cho vương gia..."
Lý Trạm không đợi cậu nói xong, cởi khăn vải quấn trên người, bước vào trong bồn.
Cái bồn tắm này khá rộng rãi, nhưng hai người trần trụi đối mặt nhau vẫn có chút xấu hổ.
Kỷ Khinh Châu lúng túng co rúm trong bồn, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu. Cũng may Lý Trạm vẫn nhìn thẳng, ánh mắt từ đầu đến cuối rất khắc chế, gần như không dừng lại trên người Kỷ Khinh Châu, mới làm cho Kỷ Khinh Châu thoáng thả lỏng một chút.
"Vương gia hôm nay thế nào..." Kỷ Khinh Châu mở miệng muốn hỏi Lý Trạm vì sao tới nơi này tắm rửa, nhưng nghĩ lại Anh Huy các này là địa bàn của Lý Trạm, đối phương tùy tiện muốn đi đâu tắm rửa cũng được, cậu hỏi như vậy trái lại vượt quá giới hạn.
Vì thế Kỷ Khinh Châu chuyển đề tài, nói: "Thần sau khi trở về xem thư của huynh trưởng, có phải vương gia đã sai người tới nói cho huynh trưởng biết rồi không?"
"Ừ." Lý Trạm nói: "Vì chuyện lật lại bản án của Kỷ gia, cần hắn thăng đường, cho nên bổn vương đã sớm phái người đi Tây Bắc đón hắn. Bức thư này là hắn viết trước đó vài ngày, đưa tới trước một bước, hẳn là vài ngày người sẽ đến kinh thành."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Là... Đồ Đại Hữu đi đón phải không?"
"Ừ, hắn quen biết huynh trưởng ngươi, nên bổn vương phái hắn đi cùng." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, đột nhiên nhận ra, lúc trước khi Đồ Đại Hữu rời đi cậu có chút thắc mắc, bây giờ lại cảm thấy sắp xếp của Lý Trạm quả thực quá chu đáo.
Trong lòng Kỷ Khinh Châu không khỏi có chút cảm động.
Lý Trạm luôn âm thầm sắp xếp rất nhiều chuyện, nhưng bên ngoài lại không thích nói ra.
Tuy rằng chuyện đón Kỷ Khinh Hoài đến kinh thành, cũng không phải hoàn toàn là vì Kỷ Khinh Châu, nhưng trong lòng cậu vẫn biết ơn tình cảm này của Lý Trạm.
"Tối nay vương gia hỏi ta vấn đề kia, là bởi vì những lời huynh trưởng viết trong thư sao?"
"Bổn vương thuận miệng hỏi thôi, ngươi không cần để trong lòng." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Ừm... Thực ra nếu chỉ đi ngắm nhìn Tây Bắc thì cũng không tồi, nhưng nếu phải sống ở đó thì e rằng sẽ không quen. Nếu sau này Kỷ gia thực sự có thể sửa lại án xử sai, có lẽ ta cũng không cần tiếp tục ở trong cung làm nội thị nữa... Đến lúc đó..."
Lý Trạm nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt kia mang theo vài phần thấp thỏm.
Kỷ Khinh Châu thản nhiên cười nói: "Đến lúc đó xem vương gia phân phó như thế nào... Thần cũng không có dự định nào khác."
Người ta có câu qua cầu rút ván, hiện giờ cái cầu này Kỷ gia còn chưa đi qua, dù thế nào Kỷ Khinh Châu cũng không thể "rút ván" trước được!
Huống chi Kỷ Khinh Châu chưa bao giờ có ý định "lợi dụng" Lý Trạm.
Lý Trạm đối với Kỷ Khinh Châu mà nói, vừa quân vừa bạn, cho dù Kỷ Khinh Châu có vô lương tâm đến đâu cũng không thể lúc Kỷ gia được sửa lại án oan sai liền trở mặt không quen biết. Cậu thậm chí còn cảm thấy, đến khi khôi phục lại tự do, ở bên cạnh Lý Trạm làm một "công chức nhỏ" cũng không tồi, chỉ cần Lý Trạm có thể dùng đến cậu...
"Bổn vương muốn... ngươi ở lại Anh Huy các." Lý Trạm đột nhiên nói.
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, hỏi: "Vẫn làm nội thị sao?"
"Đương nhiên không phải." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu thở phào nhẹ nhõm cười nói: "Vậy là tốt rồi..."
Lý Trạm nghe vậy vẻ mặt có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Kỷ Khinh Châu lại dễ dàng đồng ý yêu cầu này của hắn như vậy.
"Vương gia... Người tiếp tục đi, thần phải đi lên." Kỷ Khinh Châu đứng dậy kéo khăn vải quấn bên hông, nói với Lý Trạm.
Nước trong ao rất nóng, khi Kỷ Khinh Chu ngâm mình, tiểu tử trong bụng càng động đậy nhiều hơn, điều này làm cho cậu có chút không thoải mái.
Lý Trạm thấy y đứng dậy, ánh mắt vô thức nhìn vào bụng y.
Thoạt nhìn thì nó vẫn bằng phẳng, nhưng khi nhìn kỹ hơn, nó thực sự có một đường cong nho nhỏ.
Lý Trạm trong lòng khẽ động, ma xui quỷ khiến nói: "Ta có thể sờ thử được không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy hoảng sợ, đang muốn mở miệng từ chối, quay đầu lại nhìn thấy khát vọng không chút che giấu trong ánh mắt Lý Trạm.
Một khắc kia Kỷ Khinh Châu đột nhiên nhớ tới lời nói của Tiểu Sơn, thầm nghĩ thì ra Lý Trạm vẫn luôn nhẫn nhịn sao?
Dù sao Đường Thứ cũng nói, muốn Lý Trạm thân cận với đứa bé, đã như vậy cậu cứ trốn tránh dường như cũng không tốt!
Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Châu hạ quyết tâm, thầm nghĩ không phải là sờ bụng một chút thôi sao!
Cắn răng nhắm mắt một cái liền đi qua...
"Nếu ngươi không..." Lý Trạm vốn định lùi bước.
Kỷ Khinh Châu lại đột nhiên nói: "Được!"
Hai người đồng thời mở miệng, Lý Trạm kinh ngạc nhìn Kỷ Khinh Châu, nhất thời không thể phục hồi tinh thần.
Kỷ Khinh Châu thấy hắn chậm chạp không đưa tay ra, mặt đỏ bừng nhìn xung quanh, sau đó kéo tay Lý Trạm nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, động tác kia cực kỳ giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, cứng ngắc lại qua loa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đó, thai nhi trong bụng Kỷ Khinh Châu lại giống như cảm nhận được, rất phối hợp khẽ nhúc nhích, thai máy cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn xuyên qua bụng Kỷ Khinh Châu truyền tới lòng bàn tay Lý Trạm.
Lý Trạm:!