Đại tổng quản - Chương 58
Để ta sờ bụng một chút
Chương 58-CC
Đây là... thai đạp?
Lý Trạm nghe vậy sững sờ hồi lâu, đến lúc hắn phản ứng lại, cả người liền lâm vào cảm xúc nửa kích động nửa luống cuống.
Nhưng Kỷ Khinh Châu hiển nhiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng giáp mặt với hắn thảo luận loại vấn đề này, chỉ nói với hắn việc này sau đó liền đi thẳng về phía trước.
"Chỉ động đậy một chút thôi sao? Có đau không?" Lý Trạm có chút căng thẳng hỏi.
"Không đau." Kỷ Khinh Châu buồn bực nói.
Kỷ Khinh Châu càng đi càng nhanh, Lý Trạm ôm tiểu hoàng đế đi theo phía sau, lại nói: "Không ngờ...nó lớn nhanh như vậy...chưa được bao lâu mà đã có thể động đậy rồi sao?"
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ ta cũng chưa từng sinh con, cũng không biết tháng này động đậy là bình thường hay bất thường.
Thực ra, cậu thậm chí có chút không chắc chắn, cơn động đậy vừa rồi có phải là ảo giác của mình hay không.
"Cũng có thể không phải nó động..." Kỷ Khinh Châu có chút không chắc chắn nói.
"Hay là tìm Đường Thứ đến khám xem." Lý Trạm nói, không đợi Kỷ Khinh Châu tỏ thái độ, hắn liền xoay người phân phó Đổng Đống mấy câu.
Kỷ Khinh Châu vốn còn có chút không được tự nhiên nên không muốn kinh động đến Đường Thứ, tránh cho đối phương tới lại hỏi đông hỏi tây làm cho cậu xấu hổ, nhưng nghĩ lại chuyện sinh con cậu thực sự không có kinh nghiệm gì, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, kẻo xảy ra sự cố gì.
"Hơn bốn tháng rồi, thai động là chuyện bình thường, từ từ ngươi sẽ quen." Đường Thứ sau khi tới bắt mạch cho Kỷ Khinh Châu, lại nói: "Đưa bụng cho ta sờ một chút."
Kỷ Khinh Châu ngớ ra, mặt lập tức đỏ lên, Đường Thứ lại không hề kinh ngạc, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Kỷ Khinh Châu.
Lý Trạm ở bên cạnh nhìn cảnh này, vẻ mặt vô cùng phức tạp, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.
Tay Đường Thứ nhẹ nhàng chạm vào bụng Kỷ Khinh Châu, lại nói: "Dáng người ngươi khá gầy, bụng hiện giờ còn chưa lộ ra, nhưng sau này hẳn là sẽ lộ ra rất nhanh."
"A? Vậy làm sao bây giờ?" Kỷ Khinh Châu thốt ra.
"Cái gì mà làm sao?" Đường Thứ nói: "Ai sinh con mà bụng không lớn, ngươi cho rằng em bé sinh ra từ không khí à?"
Kỷ Khinh Châu:...
Cậu đương nhiên biết bụng sẽ phải lớn, chỉ là đột nhiên biết được ngày này rất nhanh sẽ đến, có chút hoảng sợ.
"Ngươi cũng đừng vì xấu hổ mà lấy khăn quấn bụng, như vậy rất nguy hiểm." Đường Thứ nói.
"Ta biết." Kỷ Khinh Châu vẻ mặt chột dạ nói.
Đường Thứ lại nói: "Sau khi thai nhi đạp, đứa bé sẽ ngày càng phát triển nhanh hơn, ngươi rảnh rỗi có thể trò chuyện với nó, sau này đứa bé sinh ra sẽ thông minh."
"Thật hay giả?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Đương nhiên là thật." Đường Thứ nghiêm trang nói.
Trước đây Kỷ Khinh Châu chưa bao giờ để ý đến tin tức về phương diện này, nhưng từng nghe qua thai giáo, nhưng lại không biết nguyên nguyên lý của thai giáo.
Thực ra ý định ban đầu của Đường Thứ chỉ là muốn dùng phương thức này để Kỷ Khinh Châu chậm rãi nhìn thẳng vào chuyện mình có thai. Bởi vì hắn phát hiện cho đến hôm nay Kỷ Khinh Châu đối với chuyện này vẫn có chút lúng túng, hiển nhiên trong lòng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận.
"Vương gia, sau này ngài rảnh rỗi cũng nên thân cận với đứa bé nhiều hơn." Đường Thứ lại nói với Lý Trạm: "Nếu không đến khi đứa bé sinh ra, chỉ gần gũi với Kỷ tiểu công tử không thân thiết với ngài thì rắc rối đấy."
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Vậy phải... làm thân như thế nào?"
"Thì có thể nói chuyện với đứa bé nhiều hơn, thân mật với Kỷ tiểu công tử nhiều hơn, cái này không cần tại hạ nhiều lời đi?" Đường Thứ nhướng mày cười cười, lại nói: "Bây giờ thai nhi đã ổn định, có thể vận động một chút, chỉ cần chú ý khống chế, động tác không nên quá kịch liệt là được."
Kỷ Khinh Châu:...
Lý Trạm:...
Những lời này của Đường Thứ là chỉ cái gì, Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đương nhiên đều hiểu.
Cũng chính vì hiểu, cho nên bầu không khí mới có chút xấu hổ...
"Chúng ta..." Kỷ Khinh Châu muốn giải thích.
Lý Trạm lại giành nói trước: "Đa tạ Đường đại phu nhắc nhở, bổn vương sẽ cẩn thận một chút."
Kỷ Khinh Châu:...
Lời này của Lý Trạm sao lại kỳ lạ như vậy, chẳng phải sẽ làm người khác càng hiểu lầm hơn sao?
Đường Thứ đi rồi, bầu không khí trong lều càng lúc càng thêm vi diệu.
Kỷ Khinh Châu đắp chăn cho tiểu hoàng đế đang ngủ say, trên mặt có chút ửng hồng.
Lý Trạm đi tới ngồi xuống bên cạnh, Kỷ Khinh Châu cho là hắn muốn làm cái gì, theo bản năng lùi lại một chút.
Lý Trạm thấy vẻ mặt này của y, trong lòng khẽ động, nói: "Đường đại phu nói, muốn bổn vương thân cận với... đứa bé nhiều hơn."
Lý Trạm đem "cùng ngươi thân cận" đổi thành "cùng đứa bé thân cận", Kỷ Khinh Châu nghe vậy thở phào, ấp úng nói: "Ngài... Bằng không ngài đọc một đoạn kinh nghĩa cho nó nghe đi?"
Kỷ Khinh Châu nhớ thai giáo của xã hội hiện đại hình như có cho em bé nghe nhạc, hoặc là kể chuyện cho em bé nghe. Mặc dù không biết có tác dụng không, nhưng nếu Lý Trạm hát một bài hoặc là đọc kinh nghĩa cho đứa bé, Kỷ Khinh Châu cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận được.
Mặc dù hình ảnh đó có chút xấu hổ...
Nhưng nếu Đường Thứ đã nói như vậy sẽ tốt cho đứa bé vậy thì cậu cảm thấy mình có thể làm được.
"Được, đều nghe lời ngươi." Lý Trạm nói.
Tuy rằng phương thức thân cận hắn muốn không chỉ như thế, nhưng mọi chuyện đều phải có quá trình, không bằng bắt đầu từ đọc sách cho đứa bé đi.
Thế là, đêm đó Lý Trạm ngồi xếp bằng bên cạnh Kỷ Khinh Châu, đọc kinh nghĩa cho đứa bé trong bụng Kỷ Khinh Châu gần nửa canh giờ.
Sau cùng Kỷ Khinh Châu ở trong tiếng đọc sách trầm thấp dễ nghe của Lý Trạm ngủ vô cùng yên ổn, còn tiểu hoàng đế ngủ ở bên trong giường thì mơ suốt một đêm, mơ thấy hoàng thúc của nó đuổi theo bắt nó học thuộc kinh nghĩa, còn tự mình đọc cho nó nghe... Sáng sớm khi tiểu hoàng đế thức dậy, nội dung kinh nghĩa tối hôm qua nghe được trong mơ vẫn còn ở trong đầu nó.
Chuyện của Tây phong doanh và Tiêu Đằng Vân rất nhanh đã có kết luận tạm thời, bởi vì tạm thời còn chưa định tội, cho nên Lý Trạm cũng không phái người đi thay thế vị trí của Tiêu Đằng Vân, mà tự mình chọn vài người của Tây phong doanh từng đi theo tiền chủ soái, để bọn họ tạm thời quản lý Tây phong doanh.
Trong mắt Kỷ Khinh Châu, Lý Trạm đã nhìn thấy tương lai của rất nhiều người, hắn có thể dễ dàng chọn ra người đáng để bồi dưỡng và tin tưởng. Hơn nữa Lý Trạm có tài biết người và dùng người, cho nên nhìn như hắn chỉ chọn ra vài người quản lý Tây phong doanh, thực chất lại dùng cách này nắm chặt Tây phong doanh trong tay.
Hai ngày sau, thương thế của Kỳ Cảnh Xuyên đã có phần ổn định, Lý Trạm liền phân phó người lên đường hồi kinh.
"Trước đây Kỳ Cảnh Xuyên dùng thân phận công chúa xuất hiện trước mặt mọi người, chúng ta làm sao giải thích với mọi người người bị thương là Kỳ Cảnh Xuyên mà không phải công chúa?" Trên đường hồi kinh, Kỷ Khinh Châu nhịn không được hỏi Lý Trạm.
"Không cần giải thích chuyện này." Lý Trạm nói: "Đến lúc đó chỉ cần nói công chúa bị thương nặng được đưa về Lương quốc dưỡng thương là được, dù sao đêm đó lúc hắn bị thương, rất nhiều người đều ở đó, chuyện này không thể giả."
Lý Trạm vốn định gán cho Tiêu Đằng Vân tội danh "mưu hại Lương quốc vương tử", nhưng sau đó được Kỳ Cảnh Xuyên nhắc nhở, cảm thấy tội danh "mưu hại Lương quốc công chúa" cũng không khác mấy, hơn nữa không cần hao tâm tổn trí đi giải thích sự thay đổi thân phận của Kỳ Cảnh Xuyên.
Đến lúc đó trực tiếp để Kỳ Cảnh Xuyên ở giữa triều đình lấy thân phận vương tử Lương quốc chất vấn chuyện "công chúa" bị thương là được.
"Hắn bị thương nặng như vậy, đến lúc đó có thể khôi phục sao?" Kỷ Khinh Châu có chút lo lắng nói.
"Đó không phải là vấn đề lớn, trong lòng hắn biết rõ, nếu không được sẽ không cố gắng chống đỡ." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ Kỳ Cảnh Xuyên người này đối với mình cũng rất tàn nhẫn, một đại nam nhân lại có thể ngụy trang thành công chúa không chút sơ hở, thậm chí sớm chiều ở chung với Tần Tranh lâu như vậy cũng không lộ tẩy.
"Vương gia ngay từ đầu đã biết thân phận của Kỳ Cảnh Xuyên sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ừ." Lý Trạm nói.
"Hắn vì sao phải lấy diện mạo công chúa để gặp người khác?" Kỷ Khinh Châu khó hiểu nói.
"Bổn vương chưa từng hỏi hắn." Lý Trạm nói: "Nếu ngươi tò mò, ta có thể hỏi thay ngươi."
Kỷ Khinh Châu:...
Lòng hiếu kỳ giữa người và người, sao lại có thể chênh lệch lớn như vậy?
Nhưng Kỷ Khinh Châu dù tò mò thế nào cũng không thể để Lý Trạm đi dò la giúp cậu, vì thế vội nói: "Vậy thì thôi... Không chừng đây là một sở thích nhỏ của người ta, nếu tùy tiện hỏi thì có phần không lễ phép."
Lý Trạm nghe vậy nhướng mày, nói: "Ta đoán Tần Tranh đại khái sẽ biết một chút, nếu ngươi cảm thấy đi hỏi hắn không ổn, thì có thể đến hỏi Tần Tranh."
"Mấy ngày nay lúc thần đi thăm Kỳ Cảnh Xuyên, phát hiện thái độ của Tần Tranh đối với hắn có chút là lạ." Kỷ Khinh Châu nói: "Thần vốn cho rằng Kỳ Cảnh Xuyên vì cứu Tần Tranh mà bị thương, hẳn là giao tình của bọn họ rất tốt, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy."
Lý Trạm nghe vậy liếc nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Tại sao lại cảm thấy như vậy?"
"Thần không biết, nhưng hai người bọn họ ở cùng một chỗ mà không nói chuyện với nhau, chẳng lẽ ngài không cảm thấy kỳ lạ sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Lý Trạm thản nhiên cười, nói: "Cách thức mọi người ở chung với nhau muôn hình vạn trạng, chỉ nhìn lời nói và hành động thường không đáng tin cậy. Cho nên nếu ngươi muốn phán đoán một người có tình cảm với một người khác, không thể nhìn vào hắn nói cái gì làm cái gì được.""Vậy thì làm sao phán đoán?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Nhìn vào mắt hắn." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vô thức nhìn về phía Lý Trạm, bất ngờ đối diện với ánh mắt nóng rực của Lý Trạm, cho dù cậu còn chưa biết tâm ý của Lý Trạm đối với mình, trong nháy mắt tim cũng không khỏi nhanh hơn mấy nhịp.
"Ý của vương gia là... Kỳ Cảnh Xuyên và Tần công tử..." Kỷ Khinh Châu bình tĩnh lại một chút, nói: "Tuy rằng bọn họ ngay cả nói cũng không nói, nhưng thực chất giao tình lại sâu đậm hơn ta nghĩ sao?"
Lý Trạm thấy y còn đang rối rắm với chuyện Kỳ Cảnh Xuyên và Tần Tranh, bất đắc dĩ cười nói: "Hẳn là vậy."
Kỷ Khinh Châu từ trong nụ cười của Lý Trạm thấy được một phần cảm xúc mình không hiểu lắm, nhưng cậu còn chưa kịp đào sâu hơn thì Lý Trạm thu lại nụ cười.
Ngày thứ hai sau khi bọn họ hồi kinh, Kỳ Cảnh Xuyên liền lấy thân phận vương tử Lương quốc xuất hiện trên triều.
Kỳ Cảnh Xuyên mặc trang phục của người Lương quốc, đứng giữa triều thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ là hắn trọng thương chưa lành, trên mặt nhìn không có huyết sắc, nhưng lúc hắn nói chuyện lại tràn đầy sinh lực, thoạt nhìn không hề yếu đuối chút nào, có khí thế mà một vương tử nên có.
Lúc trước chuyện Lương quốc công chúa bị ám sát, Lý Trạm cũng không cố ý giấu diếm, cho nên lúc bọn họ hồi kinh việc này liền truyền ra. Công chúa một nước bị ám sát ở Đại Du, hơn nữa bị thương rất nặng, loại chuyện này một khi xử trí không thỏa đáng sẽ để lại hậu quả khó lường.
Nhưng Kỳ Cảnh Xuyên là vương tử Lương quốc, tự mình lên triều yêu cầu Lý Trạm giải thích, điều này vượt quá dự đoán của các triều thần. Bởi vì bọn họ trước đó cũng không có tin tức Kỳ Cảnh Xuyên đến Đại Du, hôm nay bỗng nhiên nhìn thấy đối phương đều rất kinh ngạc.
"Ta lần này tới kinh thành Đại Du, vốn là muốn tự mình đón muội muội hồi triều, không ngờ vừa tới kinh thành liền nghe được tin tức nàng bị ám sát." Kỳ Cảnh Xuyên nói: "Nếu không phải tin tưởng vương gia, lúc trước phụ hoàng ta cũng sẽ không đồng ý để muội muội theo sứ đoàn đến kinh thành. Bây giờ nàng bị thương nặng như vậy, người làm ca ca như ta dù sao cũng phải đòi cho nàng một lời giải thích, tránh cho sự tình không rõ ràng tổn thương hòa khí hai nước."
Lý Trạm nói: "Ngươi yên tâm, việc này cho dù ngươi không truy cứu, bổn vương cũng sẽ không nhân nhượng."
Hắn nói xong có người dẫn Tiêu Đằng Vân cùng với mấy tướng sĩ Tây phong doanh lên.
Không đợi Lý Trạm phân phó, Đổng Đống liền tiến lên đem kết quả mấy ngày nay bọn họ ở Tây phong doanh "điều tra" nói với quần thần.
Kết quả triều thần biết chính là người của Lý Trạm tra được mật thư trong lều của Tiêu Đằng Vân, chứng thực chuyện Tiêu Đằng Vân và Địch quốc qua lại, mà lần ám sát này chính là ý đồ của Tiêu Đằng Vân cấu kết Địch quốc thông qua việc ám sát Lương quốc công chúa gây xích mích giữa Đại Du và Lương quốc.
Quần thần nghe vậy đều kinh hãi, tuyệt đối không ngờ sự tình lại phát triển thành như vậy.
Một lần ám sát lại liên quan đến chuyện Tây phong doanh cấu kết với Địch quốc...
"Xin hỏi vương gia, nhân chứng vật chứng có đầy đủ không?" Trì Châu hỏi.
"Có mật thư và khẩu cung của thủ hạ Tiêu thống lĩnh." Đổng Đống nói.
"Mật thư là ai viết, làm sao gửi đi, chữ viết trên thư đã xác minh chưa, làm sao chứng thực mật thư là Tiêu thống lĩnh giấu kín mà không phải người khác giá họa?"
Đổng Đống nghe vậy nói: "Chưa từng."
"Nếu những chi tiết này chưa được điều tra, theo luật không thể qua loa định tội Tiêu thống lĩnh." Trì Châu lại nói.
Lý Trạm gật đầu, nói: "Theo ý của ngươi thì thế nào?"
"Hạ quan cho rằng, nên dựa theo luật lệ của Đại Du mà làm việc, tra ra kết quả mới có thể ăn nói với vương tử điện hạ." Trì Châu nói.
Trì Châu tuy là người của Lý Trạm, nhưng tính tình hắn ở trong triều vẫn dám nói dám làm, hắn sẽ chủ động mở miệng nghi ngờ chuyện này, thực sự là không thể bình thường hơn.
Huống hồ các triều thần hôm nay đều có chút mơ hồ, nhất thời không nắm rõ tình huống. Chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn họ căn bản không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thậm chí không biết rõ ý đồ của Lý Trạm hôm nay.
Dưới tình huống như vậy, ngoại trừ những người có giao tình với Tiêu Đằng Vân, ai cũng không muốn nói chuyện trước, đều dự định xem tình hình phát triển như thế nào rồi mới quyết định.
Người duy nhất đưa ra nghi vấn, vẫn là tâm phúc của Lý Trạm, Trì Châu.
"Vương gia, hạ quan cảm thấy chỉ có mật tín và khẩu cung liền định tội tuy rằng không phù hợp luật lệ, nhưng triều ta cũng không phải chưa từng có tiền lệ như vậy." Tần Học Khởi đột nhiên nói: "Nếu lúc tiên đế đã từng có tiền lệ như vậy, vậy chứng tỏ hành động này cũng không có gì không ổn."
Tần Học Khởi vẫn đóng giữ ở ngoại thành, ngày thường không cần vào triều, hôm nay là bởi vì sự tình liên quan đến Tây phong doanh, còn xảy ra tại thời điểm hai doanh luận võ, cho nên hắn mới có mặt.
"Tần thống lĩnh ám chỉ chuyện gì, triều ta khi nào từng có tiền lệ như vậy, không dựa theo luật lệ liền có thể không điều tra chứng cứ mà định tội?" Trì Châu hỏi.
"Lúc trước tiền chủ soái Tây Phong doanh, không phải cũng bị định tội dựa vào mấy bức mật thư và cái gọi là khẩu dụ sao?"
Hắn vừa nói ra lời này, cả triều văn võ đều kinh hãi.
Tần Học Khởi tuy rằng chỉ nhắc tới tiền chủ soái của Tây phong doanh, nhưng các triều thần lại không khỏi nghĩ tới Nhị điện hạ và Kỷ gia vì chuyện đó mà bị liên lụy. Kể từ sau sự việc đó, không ai dám công khai nhắc tới, bởi vì những người có liên quan quá phức tạp, vả lại hơn phân nửa đã không còn ở nhân thế.
Bọn họ trăm triệu lần không thể ngờ tới, việc này lại bởi vì Tiêu Đằng Vân mà bị lật lại.
"Tần thống lĩnh, lời ngài nói có chút quá giới hạn rồi đó!" Có người nhắc nhở.
"Lời của Tần mỗ có gì không ổn?" Tần Học Khởi nói: "Nếu vị Trì Thiếu khanh này muốn thảo luận luật lệ, vậy chúng ta liền thảo luận luật lệ. Dựa theo tiền lệ điều tra án này thời tiên đế, với phán quyết tội danh của Tiêu Đằng Vân chủ soái Tây phong doanh hiện tại, bản quan cảm thấy không có vấn đề gì!"
Mọi người thấy ý định của hắn vốn không phải là nhắc lại vụ án cũ, mà là muốn đẩy Tiêu Đằng Vân vào chỗ chết, tức thì đều có chút không vui.
Có người nói: "Tần thống lĩnh là một trong hai chủ soái, trong vụ án này hẳn là nên tránh hiềm nghi."
"Nói rõ rồi, ta sẽ tránh hiềm nghi." Tần Học Khởi nói: "Hay là chư vị cảm thấy vương gia điều tra không rõ vụ án này?"
Quần thần không ngờ hắn lại nói ra lời quá đáng như vậy, nhất thời có chút tức giận.
"Tiêu thống lĩnh..." Lý Trạm đột nhiên nói: "Tất cả mọi người đang biện hộ cho ngươi, bổn vương hỏi ngươi, đối với cáo buộc 'nội thông ngoại địch' này, ngươi có nhận hay không?"
Tiêu Đằng Vân mới vừa rồi sắc mặt vẫn lạnh nhạt quỳ ở đó, nghe vậy liếc mắt nhìn Lý Trạm, nói: "Hạ quan không nhận nội dung trong mật thư này, chỉ dựa vào vài mấy bức mật thư đã định tội hạ quan, hạ quan không phục... Cầu vương gia minh giám, điều tra rõ ràng chân tướng, trả lại trong sạch cho hạ quan."
"Không nhận?" Tần Học Khởi cười lạnh nói: "Tiêu thống lĩnh chẳng lẽ đã quên lúc trước ngươi ngồi vào vị trí này như thế nào sao?"
Sắc mặt Tiêu Đằng Vân xanh mét, tức giận nhìn Tần Học Khởi, nói: "Nếu ngươi cảm thấy chuyện năm đó không thỏa đáng, có thể kêu vương gia đi điều tra, nhưng lời buộc tôi hôm nay chính là giết ta, ta sẽ không nhận."
Kỷ Khinh Châu đứng nghe đối thoại của Tần Học Khởi và Tiêu Đằng Vân, đột nhiên có cảm giác, hai người này giống như kẻ hát người bè. Sau đó cậu liền nhận ra, dường như Lý Trạm đã thu xếp xong Tiêu Đằng Vân, bởi vì trong giọng nói của Tiêu Đằng Vân tuy rằng tràn đầy phẫn uất cùng không cam lòng, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Bởi vì hành động của Lý Trạm đã bức Tiêu Đằng Vân đến tình thế vô phương phản kháng, hắn chỉ có hai con đường có thể chọn.
Hoặc là nhận tội danh nội thông ngoại địch, kết quả liên lụy cả nhà, hoặc là phối hợp với Lý Trạm lôi vụ án trước đó ra, thừa nhận mình vu hãm cựu chủ soái Tây phong doanh, kết cục tuy rằng vẫn khó thoát khỏi cái chết, nhưng Lý Trạm sẽ bảo toàn cho gia đình hắn...
Nếu không, một khi Lý Trạm cảm thấy để cho hắn sống cũng không có giá trị gì, như vậy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thêm một tội danh sợ tội tự sát.
Đổi lại là ai, chắc chắn đều sẽ chọn con đường thứ hai...
"Được!" Tần Học Khởi lúc này quỳ một gối, nói với Lý Trạm: "Nếu Tiêu thống lĩnh đã nói vậy, chỉ dựa vào mấy bức mật thư đã định tội khó có thể khiến người ta tin phục, vậy hạ quan khẩn cầu vương gia điều tra rõ chuyện tiền chủ soái Tây phong doanh năm đó bị kết tội!"
Triều thần đều bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, tuyệt đối không thể ngờ đề tài xoay chuyển bất ngờ, cuối cùng sẽ quẹo đến chỗ thái quá như vậy. Nhưng cục diện trước mắt mặc dù thái quá, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ vì người năm đó lấy mật thư cáo trạng người khác, hôm nay lại trở thành bị cáo.
Nếu theo tiền lệ của tiên đế quyết định vụ án kia, việc này căn bản không cần điều tra nữa, đơn giản chỉ dựa vào mật thư và khẩu cung là có thể định tội. Nếu không... một khi điều tra rõ việc này, đồng nghĩa với việc phủ định cách xử lý vụ án trước kia của tiên đế.
"Chư vị cảm thấy thế nào?" Lý Trạm hỏi.
Các triều thần cúi đầu im lặng, nhất thời đều không dám mở miệng trả lời.
"Trương Thượng thư cảm thấy thế nào?" Lý Trạm chỉ đích danh.
"Lão thần cảm thấy..." Trương Thượng thư suy nghĩ chạy loạn, trong chớp mắt bỗng nhiên phát hiện ra dụng ý của Lý Trạm, liền nói: "Quốc có quốc pháp, tất cả vốn nên làm theo luật lệ. Nếu hai chuyện này đều còn nghi vấn, tại sao không... cùng điều tra rõ ràng?"
Trương thượng thư này làm việc vẫn rất khôn khéo, lúc trước lão vương gia tìm ông ta thúc đẩy hôn sự của Lý Trạm, không ngờ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này. Hiện giờ lão vương gia cũng đã không còn, nhìn thấy Lý Trạm rất được lòng người, nắm hết sáu bộ trong triều... Lão biết chuyện Lý Trạm muốn làm, không ai có thể ngăn cản được.
Một khi đã như vậy, chẳng bằng làm cái thuận nước đẩy thuyền, giúp Nhiếp chính vương một tay.
Làm quan trong triều sợ nhất chính là khó giữ được khí tiết, Trương Thượng thư biết đạo lý thuận theo thời thế...
"Ý của Trương Thượng thư là cùng điều tra hai chuyện này?" Lý Trạm giống như sợ triều thần nghe không rõ, hỏi lại lần nữa.
"Dạ, phải." Trương Thượng Thư nói: "Lão thần khẩn cầu vương gia hạ lệnh điều tra rõ vụ án chủ soái Tây phong doanh năm đó, cùng với việc công chúa Lương quốc bị ám sát."
Ánh mắt Lý Trạm nhìn về phía những người khác, lại hỏi một lần, "Chư vị cảm thấy thế nào?"
Quần thần thấy Trương Thượng thư đã nói như vậy, liền sôi nổi phụ họa.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ bọn họ còn có thể lén bàn bạc một chút. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay quá đột ngột, Lý Trạm căn bản không cho bọn họ thời gian phản ứng, rất nhiều người cũng chưa hiểu rõ tình hình, bị cuốn theo tiết tấu mơ mơ hồ hồ đưa ra ý kiến.
"Vậy việc này để Đại lý tự Thiếu khanh Trì Châu phối hợp với Hình bộ điều tra đi." Lý Trạm nói.
Trì Châu và Hình bộ lúc này lĩnh mệnh, các triều thần có suy nghĩ riêng, nhưng không ai dám lên tiếng phản đối.
Sau khi bãi triều, lên xe ngựa của dịch quán.
Sắc mặt Kỳ Cảnh Xuyên tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Tần Tranh ngồi bên cạnh Kỳ Cảnh Xuyên, đưa tay cởi vạt áo của hắn ra nhìn, nhìn thấy trên nội y trắng như tuyết của đối phương có vài vết máu.
"Nếu vết thương của ngươi chuyển biến xấu, cũng không tính là ân tình của ta, lát nữa ngươi tìm vương gia mà kể khổ đi." Tần Tranh nói.
"Tôi đã như vậy rồi, có thể đừng hung dữ như vậy không?" Kỳ Cảnh Xuyên trên mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nói với Tần Tranh.
Tần Tranh liếc hắn một cái, nói: "Ta vốn không biết chăm sóc người khác, nếu điện hạ cảm thấy..."
"Được được được, ta không nói nữa..." Kỳ Cảnh Xuyên vội nói: "Ngươi như vậy rất tốt, hung dữ cũng rất tốt."
Trên mặt Kỳ Cảnh Xuyên trắng đến không có huyết sắc, ánh mắt lại hết sức sáng ngời, nhất là lúc nhìn Tần Tranh, ý cười đáy mắt không hề che giấu, hoàn toàn khác với ánh mắt khi hắn dịch dung thành Kỳ Cảnh Hằng.
"Vẫn không muốn nói với chuyện ta?" Kỳ Cảnh Xuyên nói xong liền dựa vào người Tần Tranh, Tần Tranhvô thức tránh sang bên cạnh, Kỳ Cảnh Xuyên đụng đến miệng vết thương, đau đến thở dốc, nhỏ giọng nói: "Đau quá, cho ta dựa vào một chút... được không..."
Hắn nói xong âm thanh dần dần yếu đi, sau đó tựa vào trên người Tần Tranh, cứ như vậy im lặng.
Lúc người ta còn tỉnh thì Tần Tranh lạnh mặt không nói lời nào, bây giờ người đã không còn tiếng động, phần lớn lạnh lùng ngụy trang trên người lập tức tiêu tan. Hắn cau mày đưa tay đỡ lấy Kỳ Cảnh Xuyên, đề phòng đối phương ngã xuống lại đụng đến miệng vết thương, sau đó ánh mắt hắn dừng ở trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh của Kỳ Cảnh Xuyên, cuối cùng vẫn nhịn không được dùng ống tay áo lau mồ hôi giúp y.
Khóe miệng tái nhợt của Kỳ Cảnh Xuyên khẽ nhếch lên, lúc này mới hoàn toàn mất đi ý thức.
Bên trong Anh Huy các.
Trì Châu cầm bút trong tay đang ghi chép gì đó trên giấy, Kỷ Khinh Châu đứng ở bên cạnh mài mực giúp hắn.
Lý Trạm ở bên kia cùng người nghị sự, ánh mắt vẫn chú ý đến Kỷ Khinh Châu.
Một triều thần đang nói đến chỗ quan trọng, lại thấy Lý Trạm nhíu mày, ánh mắt chuyển sang nơi khác, triều thần nhìn theo ánh mắt của Lý Trạm, nhìn thấy Kỷ Khinh Châu đang mài mực, trên mặt thiếu niên đột nhiên hiện ra vẻ mất tự nhiên, một tay vịn ở cạnh bàn hồi lâu không nhúc nhích.
"Làm sao vậy?" Trì Châu dừng bút hỏi.
"Không có việc gì." Kỷ Khinh Châu lắc đầu, bên tai lại nhuộm lên chút đỏ.
"Vương gia?" Triều thần nhắc nhở Lý Trạm.
Lý Trạm ho nhẹ một tiếng xoay người nói với Đổng Đống: "Nói với Kỷ Khinh Châu không cần hầu hạ."
Đổng Đống nghe vậy vội vàng đi tới nói nhỏ với Kỷ Khinh Châu vài câu, đối phương nghe vậy liếc nhìn Lý Trạm, khuôn mặt đỏ bừng lui ra ngoài.
Triều thần bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vương gia dù sao vẫn cố kỵ Kỷ tiểu công tử, nói tới chuyện trọng yếu vẫn tránh mặt đối phương.
Xem ra cái gọi là tin yêu cũng chỉ có thế...