Đại tổng quản - Chương 57

Bụng... mới vừa động đậy

Chương 57-CC

Mũi tên trong miệng vết thương bị lấy ra, tay Đường Thứ khẽ động, máu ở chỗ đó liền nhanh chóng tuôn ra.

Máu đỏ tươi theo đường cong ngực bụng của đối phương lan ra, cảnh tượng kia nhìn vô cùng ghê người.

Tần Tranh cau mày, trong ánh mắt mang theo vài phần lo lắng khó có thể kiềm chế.

Hắn thuở nhỏ lớn lên ở trong quân đã chứng kiến ​​rất nhiều cảnh tượng người ta bị thương, dù bản thân hắn cũng từng chịu nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng không biết vì sao, cảnh tượng lúc này lại làm cho hắn không mất đi khả năng tự chủ. Vết thương kia rõ ràng không ở trên người hắn, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy đau thấu xương.

"Ôm chặt, đợi máu hắn cầm lại." Đường Thứ nói.

Tần Tranh nghe vậy không dám nhúc nhích, vội thu lại tâm tình ôm người trong ngực.

Đường Thứ đầu tiên là lấy bột thuốc đắp lên miệng vết thương của Kỳ Cảnh Hằng... hoặc phải nói là Kỳ Cảnh Xuyên, sau đó dùng một cái khăn sạch sẽ đè lại miệng vết thương. Một lát sau, chiếc khăn kia liền bị máu thấm ướt, máu rất nhanh thấm ra chiếc khăn, nhuộm đỏ tay Đường Thứ.

"Sao không ngừng lại được?" Tần Tranh nhíu mày hỏi.

"Gấp cái gì? Chưa từng thấy người bị thương à?" Đường Thứ ngước mắt liếc Tần Tranh một cái nói.

Tần Tranh đành phải ngậm miệng, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy thấp thỏm.

Một lát sau, máu thấm ra chiếc khăn bớt đi rất nhiều, dường như đã ngừng lại.

Đường Thứ liền lấy khăn quấn lên người Kỳ Cảnh Xuyên vài vòng, băng bó miệng vết thương.

"Shhh..."

Có lẽ là vì Đường Thứ băng vết thương hơi chặt, Kỳ Cảnh Xuyên vô thức kêu lên đau đớn.

"Có thể nhẹ tay một chút không?" Tần Tranh nói.

Đường Thứ trừng Tần Tranh một cái, nói: "Ta nhẹ tay để cho cho máu của hắn chảy nữa?"

Tần Tranh bị hắn làm nghẹn họng không trả lời được, đành phải câm miệng lần nữa.

Tuy rằng miệng Đường Thứ không buông tha người, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Kỳ Cảnh Xuyên cũng không phát ra tiếng rên rỉ gì nữa.

"Khoan buông hắn ra, đợi ổn định một chút thuốc cầm máu hoàn toàn phát huy hiệu lực rồi mới đặt hắn xuống." Đường Thứ băng bó vết thương cho Kỳ Cảnh Xuyên xong, vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói với Tần Tranh, "Lúc này ý thức của hắn không tỉnh táo lắm, cố gắng đừng để hắn cử động."

"Được." Tần Tranh đáp một tiếng, nâng tay áo giúp Kỳ Cảnh Xuyên lau mồ hôi lạnh trên trán.

Nhưng bởi vì Kỳ Cảnh Xuyên đeo mặt nạ dịch dung, trên mặt hắn không hề có mồ hôi.

Tần Tranh do dự một chút, đưa tay chậm rãi sờ lên trán Kỳ Cảnh Xuyên, sau đó tìm được góc mặt nạ dịch dung, gỡ mặt nạ kia xuống.

Sau khi mặt nạ Dịch Dung được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Cảnh Xuyên.

Kỳ Cảnh Xuyên giờ phút này hai mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt trắng đến gần như không có huyết sắc, nhưng hình dáng ngũ quan kia vẫn là dáng vẻ Tần Tranh quen thuộc. Chỉ cách mấy năm, thiếu niên lang ngày xưa hiện giờ đã tăng thêm vài phần trầm ổn của nam nhân thành thục, cảm giác đó làm cho Tần Tranh cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng ngoài sự xa lạ, còn có nhiều hơn cảm giác gần gũi đã lâu không gặp.

Một lát sau Đường Thứ nói: "Chút nữa có thời gian rồi từ từ ngắm, bây giờ có thể đặt hắn xuống."

Ngữ khí kia của Đường Thứ tràn đầy trêu chọc, Tần Tranh nghe vậy trên mặt thoáng qua một chút không được tự nhiên, vội phối hợp với Đường Thứ, đặt Kỳ Cảnh Xuyên nằm xuống, cũng may Đường Thứ xử lý vết thương rất tôt, vết thương giày vò Kỳ Cảnh Xuyên một phen đã không còn chảy máu.

Tần Tranh lấy chăn mỏng cẩn thận đắp lên, sau đó lấy khăn vải nhúng nước ấm, ngồi bên cạnh không nói một lời lau người cho Kỳ Cảnh Xuyên. Kỳ Cảnh Xuyên cũng không phải hoàn toàn hôn mê, tuy rằng lúc này ý thức không quá tỉnh táo, nhưng vẫn còn một chút ý thức, hắn cảm giác được có người đang giúp hắn lau thân thể, theo bản năng đưa tay bắt lấy cổ tay người nọ.

Đợi sau khi hắn mở mắt nhìn thấy đối phương là Tần Tranh, liền buông tay ra, lại mê man ngủ thiếp đi.

Đường Thứ viết đơn thuốc phân phó người đi sắc.

Một lát sau, Tiểu Sơn và Quả Tử đi vào, thu dọn mớ hỗn độn trong lều một phen.

Lúc Kỷ Khinh Châu đi vào, liền thấy Tần Tranh chẳng nói câu nào canh giữ bên cạnh Kỳ Cảnh Xuyên đang ngủ say, ánh mắt vẫn luôn nhìn khuôn mặt đối phương.

"Hắn chính là... Kỳ Cảnh Xuyên?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Ừ." Tần Tranh đáp một tiếng, nói: "Giả bộ rất giống, đến ta cũng không nhận ra."

Lúc Tần Tranh nói lời này, trong thanh âm mang theo vài phần cô đơn, Kỷ Khinh Châu mặc dù không hỏi nhưng có thể đoán được có lẽ vì Tần Tranh không nhận ra đối phương mà cảm thấy ủ rũ. Nếu bọn họ thực sự quen biết từ thời thiếu niên, còn có mấy phần tình nghĩa, sau khi gặp lại ở chung lâu như vậy Tần Tranh cũng không nhìn ra manh mối, đổi lại là ai cũng sẽ không thoải mái...

Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Tần Tranh được Lý Trạm phái đến bên cạnh Kỳ Cảnh Xuyên, hai người gần như ngày ngày ở chung.

Mà cũng không biết Tần Tranh ở trước mặt Kỳ Cảnh Xuyên sau khi dịch dung, có tiết lộ tâm sự nào không muốn cho đối phương biết hay không...

Nếu Tần Tranh coi Kỳ Cảnh Xuyên sau khi dịch dung trở thành công chúa, còn nói với hắn về chuyện của Kỳ Cảnh Xuyên, cảnh tượng kia Kỷ Khinh Châu nghĩ tới cũng cảm thấy xấu hổ.

"Hắn lần này hẳn là cố ý giấu diếm ngươi, cho nên ngươi mới không nhận ra." Kỷ Khinh Châu nói: "Có người càng quen thuộc và hiểu rõ đối phương, ngược lại càng dễ ngụy trang, bởi vì hắn biết mỗi một chi tiết ngươi quen thuộc, chỉ cần thay đổi một chút về những chi tiết đó, lừa gạt ngươi sẽ không khó."

"Ta cũng không biết rõ hắn, sắp quên hắn rồi." Tần Tranh nói.

Kỷ Khinh Châu biết tâm tình hắn không tốt, cũng không dây dưa đề tài này, nhân cơ hội quan sát Kỳ Cảnh Xuyên một chút.

Ngũ quan của Kỳ Cảnh Xuyên mang theo một chút đặc thù của dị tộc, sống mũi cao thẳng, hình dáng ngũ quan rõ ràng, có vẻ vô cùng anh võ. Lúc hắn giả trang Kỳ Cảnh Hằng, làn da trông có vẻ trắng nõn, hiện giờ lộ ra diện mạo thật, Kỷ Khinh Châu mới phát hiện màu da của đối phương thực ra còn đen hơn Tần Tranh một chút.

"Sao làm hắn bị thương lại là một mũi tên?", Kỷ Khinh Châu nhìn mũi tên Đường Thứ lấy ra từ trên người Kỳ Cảnh Xuyên, mũi tên kia chỉ còn nửa một nửa, hẳn là bị người tạm thời bẻ gãy.

Tần Tranh nghe vậy ánh mắt lạnh lùng, nói: "Lần luận võ này, ngoại trừ người có trách nhiệm bảo vệ, tất cả tướng sĩ đều không thể mang theo vũ khí bên người, đặc biệt là trong yến tiệc... Sau khi người kia động thủ bị ta giáo huấn, từ trong ống tên của thị vệ tuần tra rút ra một mũi tên..."

Kỷ Khinh Châu tức khắc tưởng tượng ra cảnh tượng kia, người bị Tần Tranh giáo huấn kia, trong lòng càng tức giận hơn, lúc thị vệ đi ngang qua tuần tra nhìn thấy ống tên phía sau đối phương, vì thế nổi lên sát ý, lợi dụng cơn say đoạt một mũi tên phóng về phía Tần Tranh. Để tiện dùng sức, đối phương còn cố ý bẻ gãy thân tên, chỉ là không nghĩ tới Kỳ Cảnh Xuyên phản ứng nhanh như vậy, che chắn thay Tần Tranh.

"Ta nhớ ngươi đã nói... Võ nghệ của Kỳ Cảnh Xuyên kém xa ngươi, sao hắn lại phản ứng nhanh hơn ngươi?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Tần Tranh vẻ mặt khựng lại, cụp mắt nhìn qua Kỳ Cảnh Xuyên, nói: "Trước đây đánh nhau với hắn, lần nào người thua cũng là ta..."

Kỷ Khinh Châu:...

Nếu như cậu nhớ không lầm, Tần Tranh vẫn luôn tự nhận người thắng là mình, hơn nữa còn nói Kỳ Cảnh Xuyên thường xuyên bị hắn đánh đến khóc lóc hu hu!

Hóa ra là Tần nhị công tử khoác lác ư?

Kỷ Khinh Châu lập tức tưởng tượng ra cảnh Tần Tranh dõng dạc nói với "Kỳ Cảnh Xuyên": Anh ngươi năm đó là bại tướng dưới tay ta, mỗi lần đánh thua đều khóc nhè. Mà "Kỳ Cảnh Xuyên" đeo mặt nạ dịch dung lẳng lặng nghe Tần Tranh khoác lác trước mặt mình...

Đợi sau khi Kỳ Cảnh Xuyên tỉnh lại, cảnh tượng kia mới thật xấu hổ!

Kỷ Khinh Châu lén nhìn Tần Tranh, thấy sắc mặt hắn vô cùng khó coi, lúc này vừa đau lòng lại cảm thấy có chút buồn cười.

Đêm đó, toàn bộ doanh trại đều lâm vào bầu không khí căng thẳng vì chuyện Kỳ Cảnh Xuyên bị đâm.

Lý Trạm đầu tiên là phái người bắt giữ những người có liên quan cùng với những người dính dáng tới những người có liên quan, sau đó gọi chủ soái Tây phong doanh Tiêu Đằng Vân vào trong lều của hắn. Sau khi Tiêu Đằng Vân bị Lý Trạm gọi đi, vẫn chưa trở về, điều này làm cho toàn bộ tướng sĩ Tây phong doanh đều rơi vào sợ hãi.

Sau đó, tướng sĩ Tây phong doanh chưa từng liên quan cũng bị người của Lý Trạm khống chế.

Bởi vì Tiêu Đằng Vân không có ở đây, người của Tây phong doanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì đã mất đi cơ hội phản kháng.

"Trong doanh thật náo nhiệt, rất nhiều người đốt đuốc trong lều trại của Tây Phong doanh, dường như là đang tìm thứ gì đó." Tiểu Sơn đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về nói với Kỷ Khinh Châu: "Lúc đầu chỉ có người của vương gia tới lui, sau đó ta nhìn thấy người của Kinh giao đại doanh cũng động thủ."

Mặt Kỷ Khinh Châu mang theo nghi hoặc, hỏi: "Tìm vật gì đó trong lều của Tây phong doanh sao?"

"Đúng vậy." Tiểu Sơn nhỏ giọng nói: "Ta nghe người ta nói hình như là người của Tiêu thống lĩnh cấu kết địch quốc... Người của vương gia tìm được thứ gì đó trong lều của bọn họ..."

Kỷ Khinh Châu:...

Đại Du hiện tại cũng không có chiến sự, cấu kết cái địch quốc nào?

Hơn nữa ai mà đem chứng cớ cấu kết ngoại địch mang đến nơi này?

Rốt cuộc trong hồ lô của Lý Trạm bán thuốc gì?

Quả Tử từ phía sau Tiểu Sơn đi vào, bên trong bưng thuốc sắc cho Kỳ Cảnh Xuyên.

Đường Thứ bưng qua chén thuốc ngửi, hỏi Tần Tranh: "Ngươi đút hay ta đút?"

Tần Tranh nói: "Để ta."

Tần Tranh nhận chén thuốc kiểm tra nhiệt độ, múc một muỗng đút cho Kỳ Cảnh Xuyên, nhưng mà lúc này Kỳ Cảnh Xuyên đang mê man, căn bản là không thể nuốt vào. Tần Tranh lăn qua lăn lại một lúc lâu, thuốc đút vào không được mấy, ngược lại đổ gần một nửa.

"Sao không mớm thuốc?" Đường Thứ nhíu mày nói: "Hắn mất nhiều máu như vậy, dựa vào chén thuốc này kéo dài tính mạng, ngươi lại đổ hết một nửa, qua đêm nay hắn có thể trực tiếp đi cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà rồi!"

Tần Tranh nghe vậy sắc mặt vô cùng khó coi, bưng chén thuốc lên ngửa đầu hớp một ngụm, cúi người nắm cằm Kỳ Cảnh Xuyên, trực tiếp dùng miệng đưa thuốc cho đối phương.

Đường Thứ:...

Kỷ Khinh Châu:...

Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn qua tiểu hoàng đế, cũng may tiểu hoàng đế mệt mỏi nên lúc này đã tựa vào giường ngủ thiếp đi.

Gần nửa đêm, trong doanh dần dần yên tĩnh lại.

Cho đến khi Kỷ Khinh Châu sắp ngủ, cửa lều đột nhiên bị người ta xốc lên, Lý Trạm từ bên ngoài đi vào.

Lý Trạm nhìn quanh lều một lượt, cuối cùng đi tới bên giường Kỳ Cảnh Xuyên đang nằm.

Tần Tranh chịu đựng gần nửa đêm, tinh thần vẫn có chút căng thẳng, lúc này ánh mắt đều đỏ lên.

"Bị thương nặng không?" Lý Trạm hỏi.

Không đợi Tần Tranh mở miệng, Đường Thứ ở bên cạnh nói: "Mất máu hơi nhiều, nhưng chăm sóc tốt hẳn là không lo đến tính mạng."

Lý Trạm nghe vậy mới thở phào, ánh mắt dừng lại trên mặt Tần Tranh một cái, sau đó nói: "Kẻ hành hung đã đền tội, ngay cả mấy người của Tây phong doanh cùng hắn trù tính việc này đều bị xử trí."

Hắn vừa nói ra lời này, Tần Tranh cùng Kỷ Khinh Châu đều hoảng sợ.

Mặc dù người kia làm bị thương vương tử quả thực chết không có gì đáng tiếc, nhưng việc này rõ ràng chỉ là ngoài ý muốn, sao Lý Trạm lại dùng từ "trù tính"?

"Trù tính... chuyện gì?" Tần Tranh hỏi.

"Mưu hại Lương quốc vương tử... ý đồ khơi mào mâu thuẫn giữa Đại Du và Lương quốc..." Lý Trạm lạnh lùng nói: "Đổng Đống dẫn người đến lều của Tiêu Đằng Vân tìm được mật thư của hắn và người Địch quốc. Người Địch quốc biết Kỳ Cảnh Xuyên ở Đại Du nên muốn trù tính ám hại hắn ở Đại Du, như vậy bang giao giữa Đại Du và Lương quốc sẽ vì chuyện này mà rạn nứt..."

Kỷ Khinh Châu lúc này mới nhớ ra, "địch quốc" mà Tiểu Sơn nghe được từ bên ngoài hẳn là "Địch quốc".

Địch quốc này nằm ở biên giới phía đông bắc của Đại Du, đồng thời tiếp giáp với Đại Du và Lương Quốc, nhưng quan hệ giữa bọn họ và Lương Quốc chưa bao giờ hòa hợp...

Tuy rằng giữa hai nước có bối cảnh như vậy, nhưng mà lời giải thích của Lý Trạm vẫn vô cùng khiên cưỡng.

Bởi vì Kỷ Khinh Châu và Tần Tranh đều biết, người đối phương muốn hại vốn là Tần Tranh, Kỳ Cảnh Xuyên chỉ là thay Tần Tranh đỡ mũi tên kia mà thôi.

"Vương gia định mượn chuyện này..." Kỷ Khinh Châu nói được một nửa liền dừng lại.

Nhưng Tần Tranh hiển nhiên cũng nghĩ giống như cậu, nếu sự việc đã khiên cưỡng như thế, lời giải thích duy nhất chính là Lý Trạm đã sớm có ý định này, hơn nữa còn chuẩn bị tốt kế hoạch, hôm nay chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền khiến kế hoạch đi trước một bước.

"Như vậy có được không?" Kỷ Khinh Châu hỏi: "Chỉ dựa vào mấy bức mật thư, chẳng phải sẽ có quá nhiều sơ hở sao?"

Tần Tranh cũng nói: "Hơn nữa những người ở đây tối nay đều biết, người bọn họ muốn làm hại là ta, không phải Kỳ Cảnh Xuyên."

Lý Trạm thản nhiên nói: "Người ở đây đêm nay, ngoại trừ người của Kinh giao đại doanh, chỉ có người của Tây phong doanh."

Tần Tranh lập tức phản ứng lại, người của Kinh giao đại doanh nhất định là đứng về phía bọn họ, mà người của Tây phong doanh thì đương nhiên sẽ bị Lý Trạm xử lý, sẽ không để bọn họ nói lung tung khắp nơi.

Đến lúc này, cả hai đều đã hiểu chuyện gì đã xảy ra...

Lý Trạm vốn đã chuẩn bị tốt kế hoạch, muốn mượn thân phận Kỳ Cảnh Xuyên khép tội danh nội thông ngoại địch cho Tây phong doanh, không cần phải hỏi, có lẽ Kỳ Cảnh Xuyên đã sớm đạt được thỏa thuận nào đó với Lý Trạm.

Nhưng mà đêm nay bởi vì Tần Tranh nên sự tình xảy ra biến cố.

Lý Trạm liền thuận nước đẩy thuyền tiến hành kế hoạch...

Chỉ là...

Kỷ Khinh Châu không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này quá nhiều sơ hở, thực sự sẽ không xảy ra sơ suất sao?

Nhưng cậu không nghĩ tới chính là, Lý Trạm muốn không phải là ván cờ không có chỗ sơ suất nào, mà là cục diện trăm ngàn chỗ hở như thế này.

Tiêu Đằng Vân bất luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày trải qua biến cố như vậy.

Đường đường chủ soái Tây phong doanh bỗng trở thành tù nhân, còn bị gán tội "nội thông ngoại địch".

"Quả thực buồn cười!" Tiêu Đằng Vân trợn mắt trừng Đổng Đống nói: "Vương gia cho rằng tội danh nội thông ngoại địch dễ dàng gán tội như vậy sao? Trong triều văn võ bá quan, há có thể bởi vì chỉ là mấy bức mật thư sẽ tin rằng Tiêu mỗ thông địch phản quốc? Hành động của vương gia quả thực buồn cười!"

Đổng Đống cười, nói: "Chỉ mấy bức mật thư thì không thể định tội người khác sao?"

Tiêu Đằng Vân nhìn nụ cười sâu xa trên mặt Đổng Đống, sắc mặt nhất thời biến đổi, dường như nghĩ tới cái gì đó.

"Lẽ nào Tiêu thống lĩnh quên rồi? Lúc trước Nhị điện hạ bị giam cầm như thế nào, vì sao cả nhà Kỷ thái phó đều bị hạch tội?" Đổng Đống hỏi ngược lại: "Lẽ nào không phải là vì mấy bức mật thư, còn có mấy người gọi là nhân chứng không có sức thuyết phục?"

Chuyện năm đó, đích xác là bởi vì Tiêu Đằng Vân chủ động tố giác tiền chủ soái Tây phong doanh, lại tìm ra mật thư của đối phương cùng Nhị điện hạ và Kỷ thái phó, cho nên mới có chuyện Nhị điện hạ bị cấm túc, cả nhà Kỷ gia bị kết tội.

Tuy rằng rất nhiều người biết mấy bức mật thư cùng một ít nhân chứng đầy khả nghi căn bản không thể chứng minh được cái gì, nhưng sự tình cuối cùng vẫn đi đến kết luận như vậy. Tiêu Đằng Vân trăm triệu lần không nghĩ tới, không lâu sau, Lý Trạm lại cho hắn một phát lấy đạo của người trả lại cho người!

Đồng dạng mật thư không hề có sức thuyết phục, đồng dạng đứng nhân chứng không đáng tin, đồng dạng bị ụp cho tội lớn tày trời!

Trên mặt Tiêu Đằng Vân lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nói: "Vương gia... là có ý gì? Chuyện năm đó hắn nên biết, nếu không phải tiên đế có ý định từ trước... một phó tướng như ta làm sao có lá gan như thế..."

"Ý Tiêu thống lĩnh là muốn đem chuyện năm đó đẩy cho tiên đế?" Đổng Đống hỏi ngược lại.

"Tiêu mỗ... Không dám." Tiêu Đằng Vân nói: "Ta muốn gặp vương gia! Ta muốn gặp vương gia!"

"Ta sẽ truyền đạt lời của ngươi tới vương gia, nhưng ngài ấy có gặp ngươi hay không thì không biết được." Đổng Đống nói xong liền ra khỏi lều, chỉ còn Tiêu Đằng Vân mặt xám như tro đứng sững sờ ở đó.

Giờ khắc này Tiêu Đằng Vân mới ý thức được, Lý Trạm định lật lại bản án cho Kỷ gia!

Nhân quả tuần hoàn, gieo gió gặt bão... không ngờ ngày này rốt cuộc vẫn tới...

Bên kia, Lý Trạm lấy áo choàng bọc lấy tiểu hoàng đế đang ngủ say, ôm tiểu hoàng đế lên.

Kỷ Khinh Châu giơ tay kéo áo bào của Lý Trạm, che phủ đầu tiểu hoàng đế lại, tránh cho sau khi ra ngoài bị gió thổi lạnh.

"Vương gia, trước khi Kỳ Cảnh Xuyên đến Đại Du, hai người đã lên kế hoạch chuyện hôm nay chưa?" Tần Tranh đột nhiên hỏi.

"Việc này... ngươi chờ hắn tỉnh rồi tự hỏi hắn đi." Lý Trạm nói với Tần Tranh.

Tần Tranh nghe vậy ánh mắt lại rơi vào trên mặt Kỳ Cảnh Xuyên, thấy đối phương sắc tái nhợt gần như không có huyết sắc, lập tức thở dài, không hỏi tiếp nữa.

"Vương gia, trong kế hoạch ban đầu của các ngươi... Kỳ Cảnh Xuyên cũng sẽ bị đâm bị thương sao?" Sau khi hai người ra khỏi lều, Kỷ Khinh Châu hỏi Lý Trạm.

Lý Trạm ôm tiểu hoàng đế trong ngực, trầm giọng nói: "Vốn định sắp đặt ám vệ ra tay, sẽ không bị thương nặng như vậy."

"Trách không được." Kỷ Khinh Châu nói.

Nếu Tần Tranh nói võ nghệ của Kỳ Cảnh Xuyên vượt xa hắn, như vậy tình hình đêm nay, Kỳ Cảnh Xuyên nói không chừng có thể tránh được. Chỉ không biết hắn bị đâm một mũi tên kia, rốt cuộc là thuận nước đẩy thuyền giúp Lý Trạm hoàn thành kế hoạch, hay là vì lo lắng cho Tần Tranh trở nên mất bình tĩnh...

"Có phải ngươi cảm thấy bổn vương không từ thủ đoạn?" Lý Trạm đột nhiên hỏi.

"Đối phó người như vậy, vốn cũng không cần dùng đạo quân tử gì." Kỷ Khinh Châu nói: "Chỉ là có một điểm ta không hiểu, tại sao vương gia lại nghĩ đến dùng cớ cấu kết Địch quốc để đối phó với Tiêu Đằng Vân vậy?"

Trong cách nhìn của Kỷ Khinh Châu, Lý Trạm muốn gán tội danh cho Tiêu Đằng Vân, hẳn là chuyện dễ như trở bàn tay. Phí nhiều công sức như vậy để chọn một tội danh như vậy,mặc dù tác dụng cũng đủ hiệu quả, nhưng vẫn cảm thấy cường điệu quá mức.

Hơn nữa việc này còn liên lụy đến Kỳ Cảnh Xuyên, có thể nói là vô cùng rần rộ.

"Bởi vì Tiêu Đằng Vân... quả thực có chút quan hệ với Địch quốc." Lý Trạm nói.

"Lẽ nào hắn thực sự cấu kết với Địch quốc?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Ánh mắt Lý Trạm lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Trước mắt thì chưa có."

Kỷ Khinh Châu giật mình, thầm nghĩ trước mắt thì chưa có, chẳng lẽ tương lai sẽ có?

Lập tức cậu liền nghĩ đến, nếu Lý Trạm đã sống qua một đời, tất nhiên biết rất nhiều chuyện tương lai sẽ xảy ra. Kiếp trước, Lý Trạm không có lật lại bản án cho Kỷ gia và Nhị điện hạ, cho nên Tiêu Đằng Vân chắc hẳn cũng bình yên vô sự sống rất lâu.

Mà trong nhiều năm sau đó, Tiêu Đằng Vân nhất định đã làm ra hành động gì đó khiến Lý Trạm kiêng kị.

Hành động này nói không chừng có liên quan tới Địch quốc, cho nên cũng liên quan tới Lương quốc...

Lý Trạm chính là dùng lý do này thuyết phục Kỳ Cảnh Xuyên hợp tác với hắn.

Còn chuyện Lý Trạm thuyết phục Kỳ Cảnh Xuyên như thế nào thì không biết được.

"Tần nhị công tử cùng Kỳ Cảnh Xuyên..." Kỷ Khinh Châu đột nhiên nhớ tới lời đồn nghe được trong yến tiệc, hỏi: "Bọn họ đã từng giao tình rất sâu sao?"

Lý Trạm nghe vậy nhướng mày nói: "Ngươi cảm thấy giao tình rất sâu là tình cảm như thế nào?"

"Đại khái là... loại tình cảm có thể chắn mũi tên thay cho đối phương?" Kỷ Khinh Châu nói.

Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cảm thấy giao tình giữa bổn vương và ngươi, có được xem là giao tình rất sâu không?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy dừng bước, sắc mặt nhất thời trở nên có chút kỳ dị.

Lý Trạm hỏi xong câu này liền có chút hối hận, thầm nghĩ có phải mình quá vội vàng rồi không?

Nhìn vẻ mặt của Kỷ Khinh Châu, dường như bị câu hỏi của hắn dọa sợ...

"Ngươi..." Lý Trạm cẩn thận tìm từ, nghĩ nên làm thế nào để xoa dịu bầu không khí lúc này, lại cảm giác được cánh tay của Kỷ Khinh Châu lại giơ tay vịn lấy cánh tay của hắn, đứng đó cau mày hồi lâu không nhúc nhích.

Lý Trạm thấy Kỷ Khinh Châu bất động, cũng đứng yên tại chỗ, mặc cho y vịn lấy cánh tay mình.

Một lúc lâu sau, Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm với vẻ mặt quái dị, rút cánh tay đang vịn Lý Trạm lại.

"Sao vậy?" Lý Trạm hỏi.

"Không... không có gì..." Kỷ Khinh Châu tránh đi ánh mắt Lý Trạm, vẻ mặt có chút luống cuống.

Lý Trạm thấy y như thế, trong lòng nhất thời có phần không yên, chắn trước mặt Kỷ Khinh Châu, trầm giọng nói: "Mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ chuyện gì, cũng không nên kìm nén... Bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi muốn biết, bổn vương đều sẽ nói cho ngươi biết."

Kỷ Khinh Châu cúi đầu, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Một tay y vô thức sờ đầu tiểu hoàng đế mà Lý Trạm đang ôm trong lòng, dường như là muốn dời đi sự căng thẳng của mình.

Lý Trạm thấy y chậm chạp không mở miệng, cũng không muốn ép, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc.

Vẻ mặt vừa rồi của Kỷ Khinh Châu, thực sự là quá kỳ lạ, hắn không thể không suy nghĩ nhiều...

Hắn thực sự không muốn hắn và Kỷ Khinh Châu trở lại tình huống như trước đây, vừa nghĩ tới trước đây Kỷ Khinh Châu nơm nớp lo sợ cất giấu bí mật thật lâu, lại chậm chạp không dám nói thật với hắn, trong lòng Lý Trạm liền cảm thấy khó chịu.

Hiện giờ, bất luận như thế nào hắn cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

"Ngươi không tin ta sao?" Lý Trạm nhỏ giọng hỏi.

"Không phải..." Kỷ Khinh Châu ngước mắt nhìn Lý Trạm rồi vội dời đi tầm mắt.

Nếu như lúc này ánh sáng hơi sáng lên một chút, Lý Trạm liền có thể phát hiện mặt Kỷ Khinh Châu lúc này đã sớm đỏ bừng. Đáng tiếc ánh sáng bên ngoài quá tối, Kỷ Khinh Châu vừa lúng túng vừa xấu hổ, vào trong mắt Lý Trạm liền trở thành trốn tránh.

"Ngươi đã tin ta, vì sao..."

"Bụng... vừa rồi mới động đậy một chút." Kỷ Khinh Châu ấp a ấp úng.

Lý Trạm ngẩn ra, hỏi: "Cái gì?"

"Đứa bé..." Kỷ Khinh Châu quay đầu né tránh ánh mắt Lý Trạm, úp mở nói: "Mới vừa rồi... đột nhiên động đậy..."

Lý Trạm:!