Đại tổng quản - Chương 56
Ta không phải ý kia, ngươi đừng giận
Chương 56-CC
Mấy ngày kế tiếp, hình thức luận võ đều tương đối phức tạp, Kỷ Khinh Châu làm một người hoàn toàn không hiểu việc quân, thực sự là xem không hiểu cho nên cậu không đi xem nữa.
Tiểu hoàng đế thấy Kỷ Khinh Châu không đi, tự nhiên cũng không muốn đi.
Vì thế hai người một lớn một nhỏ này, cả ngày không phải ở trong lều ăn ăn thì là để Đổng Đống dắt bọn họ đi khắp nơi bắt thỏ. Chấp niệm của tiểu hoàng đế đối với thỏ bây giờ không quá sâu, mỗi lần Đổng Đống bắt thỏ tới, nó chơi với thỏ một lúc rồi thả đi.
"Mấy bữa nay thi đấu thì doanh nào thắng nhiều hơn?" Kỷ Khinh Châu hỏi Đổng Đống.
Đổng Đống vừa chú ý không để thỏ chạy, vừa đáp: "Kinh giao đại doanh."
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, dựa theo xu hướng này, nguy cơ binh sĩ của phụ thân Tần Tranh bị cắt bỏ hẳn là không lớn. Lý Trạm vốn định khai đao với Tây phong doanh, chỉ không biết không biết chuỗi trận đấu này rốt cuộc có phải do hắn sắp xếp trước hay không.
"Thực lực của Kinh giao đại doanh thực sự mạnh hơn Tây phong doanh rất nhiều sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Đổng Đống nhìn cậu, hạ giọng nói: "Thực ra lần này hai doanh đều phái tướng sĩ đắc lực nhất tới thi đấu, nhưng trong Kinh giao đại doanh có người của vương gia."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình, thầm nghĩ quả nhiên có mờ ám.
"Tây Phong doanh cứ bị thua, chẳng lẽ không phát hiện vấn đề trong đó sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Đổng Đống nhìn Kỷ Khinh Châu làm động tác dang tay ra, Kỷ Khinh Châu lập tức hiểu ra.
Lý Trạm dự định trắng trợn giúp cho Kinh giao đại doanh, sau đó muốn mượn chuyện này chọc giận Tây phong doanh?
Không biết sau khi người của Tây phong doanh bị chọc giận sẽ làm ra chuyện gì...
Kỷ Khinh Châu nhìn bốn phía, phát hiện hai ngày nay Lý Trạm an bài hộ vệ cho cậu và tiểu hoàng đế nhiều hơn bình thường rất nhiều, phát hiện này càng xác minh suy đoán của Kỷ Khinh Châu.
Lý Trạm hẳn là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới sắp xếp người bảo vệ bọn họ, như vậy không cần lo lắng về sau, Lý Trạm mới có thể tùy ý hành sự.
Sau giờ ngọ ngày hôm đó, tiểu hoàng đế ở bên ngoài chơi mệt, nói muốn trở về ngủ.
Kỷ Khinh Châu dẫn nó trở lại nơi hạ trại, từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã trong lều của Lý Trạm.
Tiếng cãi vã kia xuyên qua lều truyền ra bên ngoài, hấp dẫn rất nhiều người qua lại dừng chân nghe lén.
Mọi người nhìn thấy tiểu hoàng đế vội vàng hành lễ lui ra, nhưng tiếng cãi vã bên trong lại không ngừng.
Kỷ Khinh Châu mơ hồ có thể nghe ra người đang nói chuyện bên trong là chủ soái Tiêu Đằng Vân của Tây phong doanh. Tiêu Đằng Vân nói cái gì đó với Lý Trạm, giọng điệu nghe có vẻ vô cùng kích động, nhưng Lý Trạm không hề đáp lại gì, điều này làm cho Tiêu Đằng Vân như là đang độc thoại trút ra cảm xúc trong lòng.
"Vương gia không sao chứ?" Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn về phía Đổng Đống.
"Kỷ tiểu công tử yên tâm, Tiêu Đằng Vân không dám làm gì vương gia." Đổng Đống vội nói.
Hắn vừa nói xong, Tần Tranh cùng Kỳ Cảnh Hằng từ xa đi tới.
Kỳ Cảnh Hằng tới chào hỏi Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế, Tần Tranh thì trực tiếp vào lều của Lý Trạm.
Sau đó, Kỷ Khinh Châu nghe được giọng nói Tần Tranh trách cứ Tiêu Đằng Vân.
Sau đó Tiêu Đằng Vân mắng Tần Tranh những lời như cái thứ "ăn bám phụ thân", sau đó giận dữ ra khỏi lều.
Kỷ Khinh Châu cùng tiểu hoàng đế đứng ở lều bên cạnh, Tiêu Đằng Vân lúc đi ra tâm tình quá xúc động, thậm chí cũng không nhìn thấy bọn họ.
"Người kia thật hung dữ!" Tiểu hoàng đế trốn sau Kỷ Khinh Châu nói.
Kỷ Khinh Châu nhìn bóng lưng Tiêu Đằng Vân cười lạnh một tiếng nói: "Châu chấu sau thu đều sẽ nhảy nhót vui vẻ."
Nhưng sẽ không thể nhảy múa quá lâu.
Ngày đó, chuyện Tiêu Đằng Vân đi tìm Lý Trạm tranh cãi liền truyền ra trong doanh trại.
Ngay cả Tiểu Sơn và Quả Tử cũng nghe được không ít lời đồn...
"Ta nghe bọn họ nói, hình như là bởi vì Tây phong doanh thua khá thảm, chủ soái Tây phong doanh không phục mới đi tìm vương gia tranh luận." Tiểu Sơn nói với Kỷ Khinh Châu nói: "Bởi vì tất cả mọi người đều nói, nếu lần luận võ này rơi vào thế hạ phong có thể sẽ bị xoá bỏ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trầm ngâm một lát, nói: "Bọn họ nói gì về vương gia?"
"Bọn họ nói vương gia dường như đưa ra một đề nghị với Tiêu Đằng Vân, nói Tiêu Đằng Vân nếu như không phục có thể cùng người của Kinh giao đại doanh tỷ thí lần nữa, cho dù là hắn đơn đấu với Tần chủ soái cũng được." Tiểu Sơn nói: "Nhưng mà nghe nói Tiêu Đằng Vân nghe xong lời này, thì bị nghẹn họng..."
Sự thật bày ra ở đó, hai doanh thi đấu lần đầu đã thua thảm như vậy, có so nữa cũng chỉ thua thêm lần thứ hai.
Hơn nữa Tiêu Đằng Vân biết rõ mình không địch lại Tần Học Khởi, đương nhiên sẽ không đi tìm bất mãn.
Lời qua loa này của Lý Trạm chọc vào chỗ đau của đối phương, hèn chi Tiêu Đằng Vân xúc động như vậy!
"Khinh Châu, ngươi cảm thấy vương gia sẽ chủ trương giải trừ doanh nào?" Tiểu Sơn hỏi Kỷ Khinh Châu.
Hôm nay trong doanh trại đều đang thảo luận chuyện này, bọn họ lén nói một chút cũng không cần phải kiêng dè cái gì.
Kỷ Khinh Châu nói: "Chức trách của hai doanh đều là bảo vệ kinh thành, nếu quần thần đều cảm thấy hai doanh chỉ có thể giữ một bỏ một, vậy chứng tỏ về mặt chức năng, bọn họ cũng không cần thiết phải cùng tồn tại. Nhưng năm đó tại sao tiên đế lại bố trí hai đại doanh có chức phận giống nhau ở xung quanh kinh thành?"
Tiểu Sơn suy nghĩ một lát, nói: "Là vì kiềm chế lẫn nhau?"
Kỷ Khinh Châu cười nói: "Nếu là vì kiềm chế, vậy hôm nay vì sao phải xoá bỏ một doanh?"
"Ta biết rồi!" Quả Tử vội nói: "Có phải hai doanh mỗi doanh cắt giảm một nửa thì tốt hơn không? Như vậy vừa có thể cắt giảm binh lính lại có thể để cho hai doanh tiếp tục kiềm chế lẫn nhau."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy chỉ cười lại không nói gì, đây dù sao cũng chỉ là suy đoán của cậu, về phần Lý Trạm có an bài gì khác hay không, cậu không nắm chắc được. Nhưng cậu rất muốn biết nước cờ kế tiếp, Lý Trạm sẽ đi như thế nào.
Sau giờ ngọ hôm đó, Lý Trạm liền triệu tập người của Lại bộ và Binh bộ đến.
Chuyện lúc trước Tiêu Đằng Vân tới náo loạn một trận, chúng thần đều biết, lúc này liền có người nhao nhao khuyên can, ý bảo Lý Trạm không cần kiêng nể hắn. Hành động này của Tiêu Đằng Vân thực sự rất quá đáng, nào có đạo lý đấu thua lại tới tìm vương gia đòi giải thích, sao không hỏi mình tại sao lại thua Kinh giao đại doanh?
"Các vị đều đã xem qua cuộc luận võ, có ý kiến gì đừng ngại nói thẳng." Lý Trạm nói.
"Vương gia, Tây phong doanh mấy năm nay ỷ vào ân sủng do tiên đế thân phong, không có chí tiến thủ, thật khiến người ta tiếc hận." Một đại thần Binh bộ nói: "Nếu hôm nay chư vị đều chủ trương cắt bỏ binh sĩ, hạ quan cảm thấy không bằng bắt tay vào làm từ Tây phong doanh đi."
Lý Trạm nghe vậy ánh mắt hơi trầm xuống, từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại nhìn về phía những người khác.
"Thần cũng cảm thấy giải tán Tây phong doanh thích hợp hơn."
"Đúng vậy, Kinh giao đại doanh từ chủ soái đến tướng sĩ đều võ dũng hơn..."
Mọi người sôi nổi nói chuyện, đúng là đều chủ trương xóa bỏ Tây phong doanh.
Nhưng Lý Trạm biết, sở dĩ những người này nói như vậy, cũng không hẳn là vì Tây phong doanh tệ bao nhiêu, mà là trong mắt bọn họ xóa bỏ doanh nào cũng không có gì khác biệt. Nhưng nếu biểu hiện của Tây phong doanh không tốt, chủ soái còn chống đối Lý Trạm, như vậy nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, còn có thể lấy hắn một cái nhân tình, cớ sao lại không làm chứ?
Những đại thần này mặc dù ở chuyện quan trọng rất có cố chấp, nhưng với loại chuyện này sẽ không quá rối rắm.
"Tây phong doanh dù sao cũng là tiên đế tự mình đề bạt lên, việc xoá bỏ như vậy khó tránh khỏi làm người tiếc hận." Lý Trạm nói: "Cũng chỉ là một lần thi đấu, cũng không nói lên được vấn đề gì lớn. Tuy rằng Tiêu Đằng Vân nói năng lỗ mãng, nhưng tấm lòng luôn trung quân vì nước, bổn vương cũng không đến mức vì chuyện này mà làm khó hắn."
Chúng thần nghe vậy đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Nhiếp chính vương lại rộng lượng như thế.
"Vậy ý của vương gia là gì?" Có người hỏi.
"Hai doanh đều tinh giản, nhưng chỉ giảm không bỏ, các vị cảm thấy thế nào?" Lý Trạm hỏi.
Chúng thần nghe vậy liên tục gật đầu, đều nói phương pháp này quả thực khả thi.
Như vậy hai doanh tiếp tục kiềm chế lẫn nhau, cũng tránh cho một doanh độc đại dễ sinh tâm tư khác.
Trong chuyện này, bọn họ vốn dĩ dễ dàng thỏa hiệp, thấy Lý Trạm đã có kế hoạch, đương nhiên cũng sẽ không dây dưa nữa.
"Việc này trước tiên do người của Binh bộ bàn bạc lập kế hoạch, sau khi mọi việc xong xuôi bổn vương sẽ công bố với hai doanh." Lý Trạm nói: "Còn trước lúc đó các vị nhớ giữ bí mật, tránh cho lòng người hai doanh rối loạn, xảy ra rắc rối."
Mọi người nghe vậy vội vàng đồng ý, việc này xem như đã có kết luận.
Đêm đó, để chúc mừng cuộc luận võ chính thức kết thúc, Lý Trạm mở tiệc tối.
Tuy rằng chỉ cách vài ngày, người trong tiệc tối cũng không kém ngày vừa tới nhiều lắm, nhưng bầu không khí trong bữa tiệc lại hoàn toàn bất đồng với lần trước.
Chủ soái hai doanh lúc này đây cũng không chào hỏi vấn an như ngày đầu, hơn nữa Tiêu Đằng Vân từ khi ngồi vào vị trí trên mặt liền u ám, ngay cả tướng lĩnh thủ hạ của hắn cũng đều sa sầm, làm cho bầu không khí trong bữa tiệc vô cùng kxấu hổ.
Nhưng mà bọn họ xấu hổ là chuyện của bọn họ, Kỷ Khinh Châu vẫn hết sức tò mò, luôn cảm thấy đêm nay sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tiểu hoàng đế cũng bị cậu lây nhiễm sự tò mò, một bên ăn thịt cừu nướng do Kỷ Khinh Châu đút, một bên trừng mắt nhìn loạn xung quanh.
"Bệ hạ đang tìm vật gì sao?" Kỷ Khinh Châu trêu ghẹo nói.
"Bọn họ có phải muốn đánh nhau hay không?" Tiểu hoàng đế ghé vào bên tai Kỷ Khinh Châu khẽ hỏi.
Kỷ Khinh Châu nhướng mày với nó, hai người nhìn nhau đều ngầm hiểu.
Tiểu hoàng đế che giấu nụ cười, tiếp tục ăn, ánh mắt nhìn loạn xung quanh cũng bớt phóng túng một chút.
"Tần thống lĩnh, chúc mừng." Kỳ Cảnh Hằng nâng chén nói với Tần Học Khởi đang ngồi đối diện: "Mấy ngày nay nhìn thấy phong thái của Kinh giao đại doanh, thực sự là chấn động. Trách không được huynh trưởng mỗi lần nhắc tới Tần thống lĩnh là khen ngợi không ngớt, lần này ta tận mắt nhìn mới biết huynh trưởng nói không sai."
Tần Học Khởi gật đầu với Kỳ Cảnh Hằng, khiêm tốn nói: "Công chúa khen quá, chẳng qua là dựa vào sự nâng đỡ của bệ hạ và vương gia, thi triển chút quyền cước mà thôi, thực sự không đảm đương nổi được công chúa và vương tử điện hạ khen ngợi."
Lời này của ông ấy vốn là lời khiêm tốn, nhưng nghe vào tai mọi người Tây phong doanh bên cạnh, liền có chút chói tai.
Cái gì gọi là thi triển chút quyền cước? Không ngờ ngươi chỉ cần dùng chút quyền cước liền đánh thắng bọn ta, vậy bọn ta trở thành cái thá gì?
Đồ bỏ đi?
Tướng sĩ Tây phong doanh có người không giữ được bình tĩnh, uống xong chén rượu rồi nặng nề đặt xuống, không coi ai ra gì hừ lạnh một tiếng.
Kỳ Cảnh Hằng dường như cũng nhận ra điều gì đó, sau khi cùng Tần Học Khởi chào hỏi xong, nói với Tiêu Đằng Vân: "Tiêu thống lĩnh không cần nhụt chí, ta thấy tướng sĩ Tây phong doanh đều thể hiện rất tốt, lần này chỉ là một lần luận võ bình thường, không tính là thất bại gì. Huống hồ Trung Nguyên các ngươi không phải có câu nói, thắng bại là chuyện thường của binh gia..."
"Ha..." Tiêu Đằng Vân cười lạnh một tiếng, nói: "Công chúa điện hạ là một nữ nhân, lại hiểu chuyện binh gia?"
"Biết chút chút." Kỳ Cảnh Hằng nói: "Ở trước mặt Tiêu thống lĩnh không dám múa rìu qua mắt thợ."
Lúc này một phó tướng của Tiêu Đằng Vân nói: "Nếu đã biết là múa rìu qua mắt thợ, cớ sao còn muốn tìm bất mãn?"
"Làm càn." Tiêu Đằng Vân hướng phó tướng quát lớn.
Phó tướng kia vội chắp tay với Kỳ Cảnh Hằng, miễn cưỡng nói một câu "đắc tội".
Tiêu Đằng Vân thu lại vẻ mặt lạnh lùng, ngược lại cười nói: "Là tại hạ nói năng lỗ mãng, công chúa tuy là một nữ nhân, nhưng ngày ngày cùng Tần gia nhị công tử đi lại với nhau, nghĩ đến Tần nhị công tử biết không ít chuyện trong quân, có lẽ không ít lần kể với công chúa, công chúa biết một chút cũng không có gì kỳ lạ."
Tiêu Đằng Vân vốn buồn bực, bây giờ uống rượu lại càng say, bị Kỳ Cảnh Hằng kích thích như vậy, nên nói năng lỗ mãng với Kỳ Cảnh Hằng trước mặt mọi người. Những quan văn ở đây từ trước đến nay trọng lễ nghĩa, nghe được lời ấy sắc mặt đều tỏ ra không vui, có người thậm chí muốn mở miệng nhắc nhở ngay tại chỗ.
Nhưng Tần Tranh lại nhanh hơn tất cả mọi người một bước, lạnh giọng nói với Tiêu Đằng Vân: "Còn Tiêu thống lĩnh ngược lại là một nam nhân tốt, ở trên lôi đài mất thể diện, xuống lôi đài lại chỉ dám hét vào mặt một nữ tử yếu đuối, thật là uy vũ."
Tần Tranh vừa nói ra lời này, người của Kinh giao đại doanh đều ồn ào reo hò.
Sắc mặt Tiêu Đằng Vân nhất thời đỏ bừng, trong lòng tức giận càng lớn.
"Là ta mạo phạm, mong công chúa điện hạ thứ tội." Tiêu Đằng Vân không tình không nguyện cáo tội với Kỳ Cảnh Hằng, rồi lại quay sang nói với Tần Học Khởi: "Hôm nay nên chúc mừng Tần huynh, không chỉ luận võ thắng phần thưởng, hiện giờ nhị công tử Tần gia cũng trèo lên cành cao, có lẽ không lâu nữa sẽ gả đến Lương quốc làm phò mã gia rồi?"
Tần Tranh nghe vậy giận dữ, quát lớn: "Tiêu Đằng Vân, ngươi chớ có nói bậy bạ nữa!"
Nếu chỉ đùa giỡn với Tần Tranh, hắn đương nhiên sẽ không để ý, nhưng dù sao Kỳ Cảnh Hằng cũng là công chúa một nước, bị Tiêu Đằng Vân chế nhạo trước mặt nhiều người như vậy, Tần Tranh tức giận muốn động thủ.
"Là Tiêu mỗ nói bậy bạ, hay là Tần nhị công tử chột dạ?" Tiêu Đằng Vân ngay từ đầu còn có chút kiêng dè, nhưng bây giờ bắt đầu say, có phần mất kiểm soát.
Mấy ngày nay lời đồn trong quân lan truyền khắp nơi, hơn nữa thi đấu mấy ngày liên tiếp Tây phong doanh đều bị thua, Tiêu Đằng Vân làm chủ soái tâm tính đã suy sụp từ lâu. Buổi chiều vừa mới bắt đầu tranh cãi với Lý Trạm, sau khi hắn rời đi thì Lý Trạm liền triệu tập người của Lại bộ và Binh bộ, nghe nói mọi người bàn bạc rất lâu, nhất định là thảo luận chuyện xoá bỏ Tây phong doanh.
Tiêu Đằng Vân giờ phút này trong lòng chắc chắn, Lý Trạm đã quyết định phải giải tán Tây phong doanh, cho nên có tâm lý vò mẻ không sợ nứt. Bây giờ bị Kỳ Cảnh Hằng và Tần Tranh kích thích, cộng với rượu mạnh thêm can đảm, tất cả cảm xúc bất mãn của Tiêu Đằng Vân trong nháy mắt đều tuôn ra.
"À.. Tiêu mỗ suýt chút quên, Tần nhị công tử mấy năm trước dường như cũng từng có quan hệ như vậy với vương tử Lương quốc đi?" Tiêu Đằng Vân vừa dứt lời, trong bữa tiệc tức khắc truyền đến tiếng bàn tán ồn ào, sau đó hắn lại nói: "Như thế nào, Tần nhị công tử có một người cha làm chủ soái còn chưa đủ, còn muốn bám lấy vương thất Lương quốc không buông sao? Năm xưa quyến rũ vương tử không được, bây giờ lại muốn quyến rũ công chúa..."
"Tiêu Đằng Vân!" Tần Tranh hoàn toàn nổi giận, đứng dậy muốn động thủ.
Kỳ Cảnh Hằng lại đưa tay ấn lên vai Tần Tranh, ung dung nói với Tiêu Đằng Vân: "Sao, Tiêu thống lĩnh ghen tị?"
"Ta..." Tiêu Đằng Vân không nghĩ tới Kỳ Cảnh Hằng lại nói một câu như vậy, lúc này bị nàng làm cho nghẹn họng.
Kỳ Cảnh Hằng lại nói: "Nhưng mà người Lương quốc chúng ta từ trước đến nay rất xoi mói, không phải ai cũng có thể lọt vào mắt, chỉ sợ phải phụ tâm ý của Tiêu thống lĩnh rồi."
"Ngươi... Quả thực không biết liêm sỉ!" Tiêu Đằng Vân tức giận nói.
"Tiêu thống lĩnh thì biết liêm sỉ, trước đánh nhau thua, sau thì khi dễ một nữ tử yếu đuối như ta." Kỳ Cảnh Hằng nói.
Những lời này của Kỳ Cảnh Hằng thong dong thản nhiên, không hề bất mãn sau khi bị mạo phạm, ngược lại Tiêu Đằng Vân bị nàng mỉa mai một trận, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cơn giận dữ kia lại càng không có chỗ trút ra.
Tình cảnh đã đến tình trạng giương cung bạt kiếm, Lý Trạm lúc này vung tay lên, nói: "Bệ hạ cùng bổn vương đều mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây đi."
Mọi người nghe vậy vội vàng đồng ý, thấy Lý Trạm cũng không truy cứu Tiêu Đằng Vân ngự tiền thất lễ, thầm nghĩ vương gia quả thật khoan dung.
Thực chất, hình tượng của Lý Trạm trong lòng triều thần luôn có phần khiến cho bọn họ không thể nắm bắt.
Có đôi khi bọn họ sẽ cảm thấy Nhiếp chính vương quá mức cường thế, nhưng mỗi khi bọn họ nghĩ như vậy, Lý Trạm lại làm ra một vài quyết định ngoài dự liệu của bọn họ, những quyết định này lại làm cho triều thần cảm thấy Nhiếp chính vương rất khoan dung.
Vì thế trong sự lắc lư lặp đi lặp lại này, nhận thức của các triều thần đối với Lý Trạm luôn ở một trạng thái mơ hồ.
Sau đó Kỷ Khinh Châu mới ý thức được, điều đáng sợ nhất của Lý Trạm là khiến người ta đoán không ra.
Bởi vì hắn sống qua một đời, đối với tâm tư của triều thần đều rõ như lòng bàn tay, cho nên biết nên đối phó với những người này như thế nào...
Sau khi yến tiệc tan, Lý Trạm dẫn Kỷ Khinh Châu và tiểu hoàng đế đi về lều.
Nhưng mà lúc này phía sau lại truyền đến một trận xôn xao...
Lý Trạm theo bản năng đem Kỷ Khinh Châu cùng tiểu hoàng đế bảo vệ ở phía sau, hộ vệ xung quanh hắn cũng cảnh giác bày ra tư thế phòng vệ. Sau đó có thị vệ vội vàng tới nói nhỏ với Lý Trạm vài câu, sắc mặt Lý Trạm lập tức thay đổi.
Cùng lúc đó, Kỷ Khinh Châu liền nhìn thấy Tần Tranh được người của Kinh giao đại doanh bảo vệ ở giữa đang chạy về lều, mà trong lòng Tần Tranh đang ôm một người, xuyên qua bóng đêm mơ hồ có thể nhìn ra dường như là Kỳ Cảnh Hằng.
Bởi vì Kỳ Cảnh Hằng là cô gái duy nhất ở trong doanh này, quần áo kia quá dễ nhận ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Kỷ Khinh Châu vội hỏi.
"Hình như là người của Tây phong doanh tập kích công chúa." Đổng Đống nói.
Ánh mắt Lý Trạm sâu dần, nói với Đổng Đống: "Truyền ý chỉ của bổn vương, giam giữ tất cả mọi người có liên quan cùng với... tất cả những người khả nghi, chờ bổn vương tự mình thẩm vấn."
Đổng Đống nghe vậy dường như muốn nói gì đó, Lý Trạm lại nói: "Cứ làm theo lời bổn vương."
"Dạ." Đổng Đống nghe vậy vừa muốn đi, Lý Trạm lại nói: "Đưa Tiêu Đằng Vân tới lều của bổn vương."
Đổng Đống nghe vậy gật đầu, dẫn người đi.
Lý Trạm lại nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, nói: "Ngươi dẫn bệ hạ về trước, chuyện bên ngoài ngươi không cần bận tâm."
"Ta có thể đi xem thương thế của công chúa không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Cũng tốt, gọi Đường Thứ tới xem thử." Lý Trạm nói xong đưa tay không nhẹ không nặng nắm lấy cánh tay Kỷ Khinh Châu, nói: "Không cần lo lắng, sẽ không có việc gì."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, mỗi lần Lý Trạm nói lời này với cậu, cậu đều cảm thấy rất an tâm.
Bởi vì Lý Trạm chưa từng nuốt lời, bất luận là chuyện gì, dường như Lý Trạm đều có thể chuyển nguy thành an.
Trước tiên Kỷ Khinh Châu tìm người đi mời Đường Thứ đến xem thương thế của công chúa.
Đến khi cậu dẫn tiểu hoàng đế đến bên ngoài lều của Thái y viện, Đường Thứ đã đến.
Tần Tranh đứng ngoài cửa, trên người dính máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Kỷ Khinh Châu lo lắng tiểu hoàng đế nhìn thấy máu sợ hãi, nhưng tiểu hoàng đế lại bảo cậu không cần lo lắng, vô cùng hiểu chuyện nắm lấy tay cậu đứng ở bên cạnh.
"Xảy ra chuyện gì?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Người của Tây Phong doanh muốn động thủ với ta, bị ta giáo huấn... Đối phương thẹn quá hóa giận, đợi ta xoay người muốn đi thì đánh lén ta." Tần Tranh nói: "Công chúa... Công chúa vì cứu ta, đã bị đâm."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
Cảnh tượng kia cậu đại khái có thể tưởng tượng ra, nhưng làm cậu không nghĩ tới chính là công chúa lại không để ý an nguy mà cứu Tần Tranh. Dường như bên trong có gì đó không bình thường, chỉ là nhất thời Kỷ Khinh Châu chưa kịp làm rõ suy nghĩ của mình.
Lúc này mấy thái y trong lều dồn dập đi ra, Tần Tranh bước tới hỏi: "Sao rồi?"
"Công chúa không cho chúng ta khám, chỉ để lại Đường đại phu." Thái y nói.
Tần Tranh nghe vậy nhíu nhíu mày, thầm nghĩ Kỳ Cảnh Hằng là một nữ tử, bị thương ở nơi như ngực, làm sao có thể nguyện ý để cho những thái y này xem vết thương. Hắn lúc này vô cùng sốt ruột, vài lần muốn đi vào rồi lại nhịn xuống.
"Khinh Châu, ngươi vào xem giúp ta có được không?" Tần Tranh nói.
"Ta?" Kỷ Khinh Châu vội nói: "Ta cũng là nam nhân mà."
Tần Tranh vò đầu nói: "Ta không phải ý kia, ngươi đừng nóng giận... Ta là nghĩ... Ngươi không phải uống thuốc rồi sao? Sẽ không sinh ra ý nghĩ gì khác với nữ nhân, ngươi đi vào hẳn là nàng sẽ không để bụng đâu?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy cảm thấy lời của Tần Tranh cũng có chút hợp lý, liền đem tiểu hoàng đế giao cho Tần Tranh, chính mình lấy tay che mắt tiến vào lều.
"Ngươi vào đây vô dụng, đổi Tần Tranh đi." Giọng nói Đường Thứ đột nhiên truyền đến, "Ta phải tìm người hỗ trợ, sức của ngươi yếu quá, không chế ngự được hắn."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy đành phải lui ra, hướng Tần Tranh làm vẻ bó tay.
Sắc mặt Tần Tranh lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng cắn răng bước vào trong.
"Lại đây ôm hắn." Đường Thứ nói.
Tần Tranh ngẩn ra, ngước mắt nhìn lên, liền thấy Kỳ Cảnh Hằng đưa lưng về phía hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, quần áo nửa người trên đã bị Đường Thứ cắt ra, lộ ra tấm lưng thon gầy trần trụi, chỉ là cái lưng kia cứng cáp hơn so với tưởng tượng của hắn một chút, thậm chí còn có đường cong cơ bắp đẹp mắt.
"Đừng nhìn nữa, nhanh lên." Đường Thứ có phần thiếu kiên nhẫn nói.
Tần Tranh đành phải nghiêng người đi tới, quỳ ở sau lưng Kỳ Cảnh Hằng, đưa tay ra nhưng chậm chạp không dám đặt xuống.
Đường Thứ đành phải kéo tay hắn ấn lên người Kỳ Cảnh Hằng, Tần Tranh bị hắn kéo đến gần, cả người dán sát vào lưng Kỳ Cảnh Hằng, lúc này hắn mới phát hiện ra chuyện khác thường.
Hai người cách nhau rất gần, Tần Tranh còn chưa kịp nhắm mắt, ánh mắt liền dừng ở khoảng cách gần trên vai và cổ và xương quai xanh của Kỳ Cảnh Hằng, thậm chí thoáng nhìn thấy yết hầu phồng lên của Kỳ Cảnh Hằng.
Lúc trước Kỳ Cảnh Hằng rất chú ý ăn mặc, cổ thường xuyên giấu ở trong cổ áo, Tần Tranh không có việc gì cũng không dám nhìn chằm chằm đối phương. Hôm nay bất ngờ nhìn thấy cái này, gần như bị dọa nhảy dựng.
Cùng lúc đó, hắn phát hiện ra rất nhiều chỗ khác với những gì hắn tưởng tượng...
"Ôm chặt, ta phải lấy mũi tên ra, ngươi đừng để hắn động đậy." Đường Thứ nhắc nhở.
Tần Tranh nghe vậy đè nén kinh ngạc xuống đáy lòng, từ sau lưng ôm chặt người trong ngực.
Đường Thứ dùng lực trên tay.
Bên tai Tần Tranh lập tức truyền đến một trận tiếng kêu đau đớn đè nén, âm thanh kia đã không còn che giấu như ngày xưa, âm sắc lại còn trầm thấp hơn Tần Tranh một chút.
Sau đó, Đường Thứ lấy mũi tên ra.
Tần Tranh chỉ cảm thấy cánh tay nặng xuống, người trong ngực đột nhiên mất đi sức lực, đầu không hề phòng bị tựa vào trên vai Tần Tranh.
Tần Tranh cụp mắt nhìn xuống bên trán của đối phương, thoáng nhìn thấy dấu vết lộ ra giữa mặt nạ dịch dung và làn da.