Đại tổng quản - Chương 55
Dù sao đã hơn bốn tháng cậu chưa từng trải qua loại thời khắc nhạy cảm thế này...
Chương 55-CC
Đêm đó, Kỷ Khinh Châu ngủ coi như yên ổn.
Trong lòng Kỷ Khinh Châu, hiện giờ giữa cậu và Lý Trạm đã không còn gì ngăn cách, không cần lo lắng Lý Trạm nghi ngờ cậu, cũng không cần lo lắng vấn đề đứa bé. Hơn nữa bởi vì đứa bé này, hai người vô hình trung có thêm rất nhiều ràng buộc, điều này mang lại cho Kỷ Khinh Châu một loại cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.
Dù sao Lý Trạm muốn bảo vệ đứa bé này, cũng phải thuận đường bảo vệ cậu.
Lý Trạm thì khác, hắn nằm bên cạnh Kỷ Khinh Châu, trong đầu đều là những suy nghĩ lộn xộn, cho dù mượn chút cảm giác say rượu chưa từng tiêu tán kia cũng khó có thể ngủ được.
Đến sau nửa đêm, tiểu hoàng đế ngủ mơ mơ màng màng từ trong lòng hắn giãy ra muốn hướng tới Kỷ Khinh Châu dựa vào. Lý Trạm sợ hắn không biết nặng nhẹ đá vào bụng Kỷ Khinh Châu, liền đem tiểu hoàng đế đặt ra bên ngoài, lại lấy gối tấn ở bên giường.
Nhưng như vậy, hắn không thể không dịch vào bên trong giường.
Dịch một chút... Khoảng cách giữa hắn và Kỷ Khinh Châu đột nhiên rút ngắn không ít...
Tay Kỷ Khinh Châu khoác ngoài chăn, Lý Trạm cẩn thận đưa tay chạm vào ngón tay đối phương, cảm giác tay thiếu niên mát lạnh. Đầu thu ngoại thành ban đêm vốn lạnh lẽo, Lý Trạm sợ Kỷ Khinh Châu nhiễm phong hàn, liền lặng lẽ đặt cánh tay của y vào trong chăn.
Đang lúc Lý Trạm định rút tay về, thiếu niên lại dựa vào trực giác nhạy bén nắm lấy bàn tay to ấm áp của Lý Trạm. Thân thể Lý Trạm cứng đờ, mặc cho thiếu niên đầu tiên là bắt được tay hắn, sau đó là cánh tay hắn, cuối cùng trở mình trực tiếp tiến đến bên người Lý Trạm.
Khi cơ thể của đối phương đến gần không còn cách trở nào, Lý Trạm mới cảm thấy trên người thiếu niên có một tầng cảm giác mát mẻ.
Nhiệt độ ở ngoại thành không ấm áp như trong cung, nhất là chênh lệch nhiệt độ giữa ngày đêm, bọn Tiểu Sơn mặc dù có mang theo chăn đệm tới, lại xem nhẹ vấn đề này, chăn đệm mang đến chỉ thích hợp với nhiệt độ trong cung, cho nên Kỷ Khinh Châu ngủ đến nửa đêm thì người bắt đầu lạnh run.
Lý Trạm đột nhiên nhớ tới cái đêm bọn họ bị mắc kẹt trong mưa lớn trên đường đi, Kỷ Khinh Châu cảm lạnh, ban đêm cũng sợ lạnh như vậy rồi chui vào lòng hắn. Hắn sợ lần này lại làm người lạnh cóng, liền chủ động dựa sát vào người Kỷ Khinh Châu ôm người vào trong ngực.
Thiếu niên đang ngủ say cảm giác được hơi ấm tới gần mình, mơ mơ màng màng sáp lại, lúc này mới cảm thấy thoả mãn ngủ tiếp.
Đêm này Kỷ Khinh Châu ngủ rất yên bình.
Nửa đêm trước còn hơi lạnh, may mắn nửa đêm sau không biết xảy ra chuyện gì trong lòng có thêm lò sưởi lớn...
Nhưng tới khi sáng sớm Kỷ Khinh Châu thức dậy mới ý thức được, quả nhiên trên đời này không có lò sưởi từ trên trời rơi xuống.
Cậu nhìn "lò sưởi lớn" trước mặt bị cậu ôm cả đêm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Hơn nữa tư thế của cậu lúc này vô cùng bất nhã, một chân gần như đặt gác ngang eo Lý Trạm, nửa người hận không thể đều nằm trên người Lý Trạm. Mà lúc này Lý Trạm đang đối mặt với một thời điểm tế nhị mà rất nhiều nam nhân đều phải trải qua vào buổi sáng, tư thế này của Kỷ Khinh Châu vô cùng rõ ràng đang tham dự vào "thời điểm tế nhị" của Lý Trạm...
Kỷ Khinh Châu một mặt xấu hổ không thôi, một mặt không khỏi cảm thán một câu: Thật hâm mộ.
Dù sao đã hơn bốn tháng cậu chưa từng trải qua loại thời khắc nhạy cảm thế này...
Điều đáng mừng duy nhất là Lý Trạm vẫn chưa dậy.
Kỷ Khinh Châu cẩn thận di chuyển thân thể mình, bởi vì sợ đánh thức Lý Trạm, tốc độ di chuyển của cậu rất chậm, gần như có thể gọi là lê chầm chậm. Cũng may Lý Trạm bị cậu "lê chầm chậm" hồi lâu, tuy rằng chỗ nhạy cảm kia càng nhạy cảm hơn một chút, lông mày cũng nhíu lại, nhưng không tỉnh lại, ít nhất là có vẻ chưa tỉnh lại.
Kỷ Khinh Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận bước qua đối phương xuống giường.
Nhưng mà vừa xuống giường nhìn xuống đất, lại sợ tới mức hít vào một hơi khí lạnh...
Chỉ thấy tiểu hoàng đế đang quấn chăn nằm trên đất, ngoài chăn chỉ lộ ra nửa cái đầu.
"Bệ hạ!" Kỷ Khinh Châu vội cúi người kiểm tra một phen, cũng may hô hấp tiểu hoàng đế đều đặn, trên người nhìn cũng không có vết thương nào, nhiệt độ tay chân cũng vừa phải, không bị lạnh.
Lý Trạm vốn đang nhíu mày giả bộ ngủ, nghe vậy đưa tay ra ngoài sờ, lúc này mới nhận ra tiểu hoàng đế đã rơi xuống giường từ lúc nào!
"Sao lại... rớt xuống?" Lý Trạm từ trên giường ngồi dậy hỏi.
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm thầm nghĩ, ngươi ngủ ở mé ngoài lời này nên hỏi ngươi mới đúng, sao lại hỏi ta?
Nhưng mà hiện tại không phải lúc truy cứu, Kỷ Khinh Châu vội vàng ôm người vào trong ngực lắc lắc. Lông mi tiểu hoàng đế khẽ run lên, có chút không tình nguyện mở mắt, dường như là chưa tỉnh ngủ. Nhưng nó vừa nhìn thấy Kỷ Khinh Châu, biểu cảm không tình nguyện nhất thời liền biến mất, vội vàng nở nụ cười rạng rỡ với Kỷ Khinh Châu.
"Chào buổi sáng." Tiểu hoàng đế nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu thấy nó hết thảy như thường, trái tim mới bình tĩnh một chút.
"Để ta xem." Lý Trạm đưa tay đón người, kiểm tra trên người tiểu hoàng đế một lần, không phát hiện có gì khác thường.
Tiểu hoàng đế vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt mờ mịt, cũng không nhận ra lúc mình tỉnh lại không phải ở trên giường mà là ở dưới đất.
"Bệ hạ, có chỗ nào khó chịu không?" Kỷ Khinh Châu vẻ mặt căng thẳng hỏi.
Tiểu hoàng đế lắc đầu nói: "Ta nằm mơ, cây cầu đột nhiên sập xuống, ta liền rớt cái tũm xuống nước."
"Có sợ không?" Lý Trạm hỏi.
"Trong nước mềm mại, cũng không lạnh nên ta ngủ tiếp." Tiểu hoàng đế nói.
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, cũng may lúc tiểu hoàng đế rơi xuống trên người quấn chăn, dưới thân còn lót gối, hơn nữa giường cũng không cao, cho nên ngay cả chính nó cũng không thức dậy. Bằng không, nếu nó thực sự rớt xuống, cậu làm sao có thể giải thích chuyện này!
Mặc dù tiểu hoàng đế nhìn không có việc gì, nhưng Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm vẫn tìm người mời Đường Thứ tới.
Đường Thứ tự mình kiểm tra một phen, nói tiểu hoàng đế bình yên vô sự, hai người mới thở phào.
"Đều tại ta... Ngủ không yên ổn, lấn bệ hạ xuống." Kỷ Khinh Châu tự trách.
Vẻ mặt Lý Trạm vô cùng xấu hổ, vội nói: "Không liên quan đến ngươi, là bổn vương không chăm sóc tốt cho bệ hạ..."
Vẻ mặt tiểu hoàng đế mơ hồ, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó cảm thấy thái độ của Lý Trạm đối với nó dường như mềm mỏng hơn, không còn nghiêm khắc như trước.
Vì vậy nó vội vàng thừa nước đục thả câu, hỏi: "Vậy cả ngày hôm nay con có thể ở chung với Kỷ công công được không?"
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, nói: "Có thể, nhưng không thể để y ôm."
"Được." Tiểu hoàng đế vội gật đầu, lại hỏi: "Vậy tối nay có thể ngủ cùng Kỷ công công được không?"
Lý Trạm nghe vậy theo bản năng nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu cũng không biết chuyện Lý Trạm nửa đêm đem tiểu hoàng đế dời ra bên ngoài giường, chỉ cho là mình ngủ không yên lấn nó xuống giường, lúc này áy náy không thôi, nghe vậy vội nói: "Bệ hạ muốn ngủ ở đây bao lâu thì ngủ, ngủ đến khi về kinh thành cũng không sao."
Tiểu hoàng đế nghe vậy vô cùng vui mừng.
Mà Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đều cảm thấy áy náy, vẻ mặt hai người đều hết sức phức tạp.
Một đại nội tổng quản, một Nhiếp chính vương, cùng tiểu hoàng đế ngủ chung một giường, nửa đêm lấn tiểu hoàng đế lọt giường!
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, văn võ cả triều không sợ rớt cằm mới là lạ!
Sau khi Đường Thứ chẩn mạch cho tiểu hoàng đế xong, liền đi đến lều của thái y.
Bởi vì lần này là hai doanh luận võ, cho nên ngoài quân y của hai doanh, còn có thái y trong cung.
Sắp xếp như vậy là để có người bị thương ngoài ý muốn trong lúc luận võ, hoặc có người đột nhiên phát bệnh, có thể cứu chữa kịp thời. Thái y viện lần này không chỉ có thái y đến mà còn mang theo không ít dược liệu, túi thuốc treo trong đó các lều cũng chính là do các thái y mang tới.
"Đường đại phu, sao ngài lại tới đây?" Chương Thái y từng bắt mạch cho Kỷ Khinh Châu, sớm đã quen biết Đường Thứ, hôm nay thấy hắn tới liền bước tới chào hỏi."
Đường Thứ nhìn xung quanh rồi nói: "Kỷ tổng quản đêm qua có hơi bồn chồn, ngủ không yên, Đường mỗ lại không mang theo dược liệu gì, muốn đến đây hốt thuốc giúp hắn."
Chương Thái y biết chuyện Kỷ Khinh Châu có thai, nghe vậy vội vàng đem dược liệu tới, nói với Đường Thứ nói: "Dược liệu mang theo lần này đều được ghi trên danh mục, Đường đại phu xem cần vị thuốc nào, lão phu tự mình giúp ngài hốt."
"Đa tạ." Đường Thứ cầm lấy danh mục thuốc nhanh chóng nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày.
Một số loại thuốc hắn nhìn thấy bên ngoài lều của Kỷ Khinh Châu và trong hai túi thơm kia không tìm thấy trong danh mục thuốc này.
Nói cách khác... người phối túi thuốc và túi thơm, tự mình đem theo dược liệu.
Những dược liệu kia nếu như chưa dùng hết, nói không chừng còn ở trên người người hạ dược hoặc là được giấu ở nơi nào đó...
"Lấy mấy vị này đi." Đường Thứ gọi mấy vị thuốc trên danh mục kia.
Chương Thái y nhìn ra là phương thuốc ngưng thần an thai, không dám để người khác làm, liền tự mình đi lấy thuốc cho hắn.
Một lát sau Đường Thứ rời khỏi lều của Thái y viện, ở góc lều phía sau, một bóng người đi vào trong lều, chần chừ một lát lại gần hộp đựng dược liệu, dường như muốn xác nhận những loại thuốc nào vừa mới bị lấy đi.
Sau nửa nén hương, người nọ lặng lẽ ra khỏi lều.
Ám vệ đã sớm ẩn núp ở bên ngoài không lộ hành tung mà đi theo...
Sau bữa sáng, cuộc luận võ giữa hai doanh chính thức bắt đầu.
Theo quy củ Lý Trạm phải ở đây, Kỷ Khinh Châu vốn định giả bệnh ở trong lều, nhưng sau khi Đường Thứ trở về nói cá dường như đã mắc câu, nên cậu không cần tiếp tục giả bộ nữa, liền dẫn tiểu hoàng đế đến nơi tỷ thí.
Lần này hai doanh thi đấu một trận lớn, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, cho nên chỉ làm nóng lôi đài, trọng điểm sẽ diễn ra ở mấy ngày sau. Nhưng đối với những người đến xem náo nhiệt như Kỷ Khinh Châu thì chỉ có trận đấu hôm nay là thú vị, còn lại thì không có gì thú vị.
Một lôi đài rất lớn đã được dựng tại chỗ, đối diện lôi đài là khán đài.
Khán đài vì vị trí khá cao, cho nên có thể nhìn thấy cảnh tượng trên lôi đài rất rõ ràng.
Kỷ Khinh Châu cùng tiểu hoàng đế ngồi bên cạnh Lý Trạm, tiểu hoàng đế rất thích xem náo nhiệt, trong tay cầm mấy viên kẹo, vừa nhai vừa hò hét, mặc kệ trên đài ai chiếm thế thượng phong, nó đều hò hét lung tung.
"Kỷ tiểu công tử, xem luận võ phải đặt cược mới thú vị." Kỳ Cảnh Hằng chẳng biết lúc nào đi tới, Tần Tranh đi theo bên cạnh.
Kỷ Khinh Châu nghĩ đến dáng vẻ say rượu của Tần Tranh tối hôm qua, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, nhưng không mở miệng trêu chọc hắn, chỉ nói với Kỳ Cảnh Hằng: "Công chúa điện hạ định cùng ta đánh cược một ván sao?"
Kỳ Cảnh Hằng cười nói: "Kỷ tiểu công tử cảm thấy hôm nay trên lôi đài này ai có thể đứng đầu."
Kỷ Khinh Châu thực ra không hiểu chuyện luận võ này lắm, nhưng cậu nhớ rõ luật hôm nay là mỗi doanh phái ra hai mươi người xa luân chiến, đến trời tối bên nào đánh thắng nhiều hơn là bên thắng, đồng thời người có số lần thắng nhiều nhất, bất luận hắn ở bên nào, hắn có thể nhận được một phần thưởng cho riêng mình.
"Thần cảm thấy người cao to kia có thể đạt được phần thưởng hôm nay." Kỷ Khinh Châu chỉ một người trên lôi đài, người nọ nhìn chừng hai mươi tuổi, làn da ngăm đen, dáng người to lớn.
Tần Tranh nhìn qua rồi nói: "Đó là một phó tướng dưới tay cha ta, rất dũng mãnh."
Kỳ Cảnh Hằng nghe vậy cười nói: "Vậy ta cược người có dáng vẻ bạch diện thư sinh sau hắn có thể thắng."
Hắn vừa nói xong, Tần Tranh ở bên cạnh nhíu mày, nói: "Công chúa điện hạ, võ đài này không dựa vào da mặt."
"Ừ." Kỳ Cảnh Hằng không thèm liếc Tần Tranh một cái, vẫn như cũ nói chuyện với Kỷ Khinh Châu: "Nếu Kỷ tiểu công tử thắng, ta liền tặng ngươi một phần lễ vật hậu hĩnh, nếu ta thắng... thì để vương gia tặng ta một phần lễ vật."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, thầm nghĩ hai chúng ta đánh cược tại sao để vương gia trả tiền thay ta?
Nhưng mà cậu còn chưa kịp phản ứng, Lý Trạm bên cạnh liền đáp: "Được thôi."
"Vậy một lời đã định." Kỳ Cảnh Hằng cười nói.
Kỷ Khinh Châu đương nhiên sẽ không từ chối, loại mua bán chỉ kiếm tiền không mất tiền này cho dù có đèn lồng cũng không thể tìm được!
Đấu lôi đài đánh tới trưa.
Người có dáng vẻ bạch diện thư sinh mà Kỳ Cảnh Hằng chọn ngang tài ngang sức với phó tướng mà Kỷ Khinh Châu chọn, số lần thắng của hai người đều ngang nhau. Do đó, thi đấu lôi đài buổi chiều càng trở nên căng thẳng hơn.
Nhưng đáng tiếc, trận đấu lôi đài buổi chiều bọn họ chưa kịp xem xong, Đổng Đống liền tới nói với Lý Trạm, đã tìm được người kia.
Lý Trạm đứng dậy muốn đi, nghĩ một chút kế sách này là do Kỷ Khinh Châu nghĩ ra, liền hỏi y có muốn đi cùng không.
Kỷ Khinh Châu cũng rất tò mò kẻ giở trò sau lưng là ai, liền giao tiểu hoàng đế cho Kỳ Cảnh Hằng và Tần Tranh rồi đi theo Lý Trạm.
"Kỷ tiểu công tử đoán không sai, người nọ quả thật vẫn chờ Đường đại phu bốc thuốc." Đổng Đống vừa dẫn hai người đi, vừa nói: "Mấy vị thuốc hắn hạ không phải do Thái y viện mang đến, vẫn giấu ở trong lều của hắn, đến khi biết được túi thuốc và túi thơm kia đã có tác dụng liền muốn vứt thuốc đi, bị ám vệ của chúng ta bắt ngay tại chỗ."
"Không tìm được người sau lưng hắn?" Kỷ Khinh Châu có chút kinh ngạc hỏi.
"Không có người sau lưng." Đổng Đống nói, "Hoặc là nói người sau lưng hắn... đã không còn."
Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm nghe vậy nhìn nhau, sau đó Đổng Đống mở cửa lều cho hai người vào. Đợi Kỷ Khinh Châu thấy rõ người nọ, mới hiểu được ý câu nói kia của Đổng Đống.
Người này hóa ra là đại phu trong biệt uyển của lão vương gia!
Người đứng sau hắn là... lão vương gia.
Trách không được ngày đó ở bên ngoài lều nhìn thấy ông ta có chút quen mắt.
Kỷ Khinh Châu gần như sắp quên mất người này, nếu không phải hôm nay ở chỗ này gặp lại, cậu có lẽ sẽ không nghĩ tới người này. Bởi vì lúc trước ở biệt uyển, người này mặc dù nhắc nhở cậu có thai, nhưng vẫn chưa vạch trần. Mà Kỷ Khinh Châu sau đó xác nhận việc này, khi đó trong lòng tràn đầy suy nghĩ làm sao xử lý phiền toái trong bụng này, làm sao còn để ý tới vị đại phu này?
Lý Trạm lại càng không chú ý tới ông ta, bởi vì lúc ở biệt uyển Lý Trạm cũng không biết chuyện Kỷ Khinh Châu có thai.
Đến khi hắn biết, lão vương gia đã qua đời, toàn bộ người của biệt uyển đều bị Lý Trạm giải tán.
Đại phu này trước khi lão vương gia qua đời đã rời khỏi biệt uyển, Lý Trạm gần như không gặp mặt ông ta nữa, đương nhiên cũng sẽ không nhớ tới mấy tháng trước người này từng chẩn mạch cho Kỷ Khinh Châu.
Không nghĩ tới người này lại xuất hiện như vậy vào lúc này.
"Hoàng bá phụ bảo ngươi làm?" Lý Trạm đi thẳng vào vấn đề.
"Hạ quan lúc trước chẩn đoán tiểu công tử có thai, không dám lừa gạt đã đem việc này báo cho lão vương gia." Đại phu kia nói: "Lão vương gia vốn không có ý định đuổi tận giết tuyệt, ngài ấy nghĩ nếu vương gia cùng Khâu tiểu thư thành hôn, ở ngoài có con cái cũng không sao. Nhưng ngài ấy cũng sợ hôn sự của vương gia cùng Khâu gia chưa chắc có thể thuận lợi cho nên mới dặn dò hạ quan tìm cơ hội ra tay."
Đại phu này trước kia là người của Thái y viện, sau khi rời vương phủ vẫn có thể trở về Thái y viện. Loại chuyện này cũng không cần báo cáo với Lý Trạm, Thái y viện tự có quy định, cho nên người này mới thuận lợi trở lại Thái y viện, ngay cả Lý Trạm cũng bị qua mặt.
"Mỗi một thái y ở Thái y viện, nếu làm việc có sơ suất sẽ liên lụy đến gia đình." Lý Trạm lạnh lùng nói.
"Hạ quan tự biết tội không thể tha thứ, hiện giờ sự tình đã bại lộ, chỉ cầu được chết." Đại phu dập đầu với Lý Trạm, sau đó quay sang nói với Kỷ Khinh Châu: "Chỉ cầu Kỷ tiểu công tử có thể xin vương gia tha cho gia đình hạ quan, bọn họ sống ở Tây Bắc xa xôi đã nhiều năm không gặp hạ quan..."
Đại phu kia nói xong lại dập đầu với Kỷ Khinh Châu, dường như rất thản nhiên về cái chết, có lẽ đã sớm nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, mặc dù vẫn có chút sợ hãi, nhưng cũng không có bất kỳ ý định biện hộ nào, mong muốn duy nhất chính là hy vọng Lý Trạm có thể tha cho gia đình của mình.
Kỷ Khinh Châu đương nhiên biết vì sao đối phương lại cầu xin cậu, bởi vì ngày đó ở vương phủ, đại phu này tuy rằng bởi vì chức trách mà báo cáo tình huống với lão vương gia, nhưng vẫn xuất phát từ lòng trắc ẩn, ám thị cho Kỷ Khinh Châu hay, nếu không chỉ sợ chính cậu cũng không biết khi nào mới phát hiện việc này.
Nói cách khác, nhờ đại phu này ám thị cho Kỷ Khinh Châu ngày đó, ở một mức độ nào đó, nó đã giúp Kỷ Khinh Châu rất nhiều.
Xu lợi tị hại là bản năng của con người, đại phu này tuy rằng lập trường bất đồng với cậu, nhưng vẫn thể hiện một chút thiện ý với cậu.
Chút tình cảm này, Kỷ Khinh Châu vẫn nguyện ý nhận...
"Lão vương gia lúc trước phân phó ông như thế nào?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ngài ấy nói mọi việc đều là ý trời, không thể quá mức cưỡng cầu." Người nọ nói: "Nhưng ngài ấy đã hứa với tiên đế, nên sẽ trung quân... Cho nên ngài ấy dặn ta hết sức thử một lần, nhưng cũng nói nếu thử một lần này mà không thành, liền coi như là ý trời đã vậy, không cần cố chấp nữa."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy khẽ cười một tiếng, nói: "Cho nên ông mới cố ý giảm bớt phân lượng mấy vị thuốc kia một ít?"
Kỷ Khinh Châu lúc ấy nghe Đường Thứ nói thuốc kia không đủ liều lượng, liền cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ nếu người hạ dược biết nên dùng thuốc gì, làm sao có thể ngu xuẩn đến mức xảy ra sai lầm về liều lượng? Hôm nay nghe đại phu này nói, mới bừng tỉnh đại ngộ.
Người nọ nghe vậy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Kỷ Khinh Châu sẽ chú ý đến điểm này.
"Mấy năm trước khi hạ quan rời khỏi Tây Bắc, trong nhà có một đứa cháu chưa ra đời... Sau đó khuyển tử viết thư tới, nói đứa bé kia thân thể yếu ớt bẩm sinh cửu tử nhất sinh, cũng may giữ lại được một mạng." Người nọ thở dài nói: "Hạ quan thuở nhỏ học y, một thân bản lĩnh tế thế, thực sự không ngờ tới kết quả là phải đi hại một thai nhi chưa ra đời..."
Kỷ Khinh Châu nhìn vị đại phu trước mắt này, nhịn không được thầm nghĩ, những người bị cuốn vào trong triều đình tranh đấu này, kỳ thật cũng rất đáng thương.
Họ có thể đưa ra bao nhiêu lựa chọn xuất phát từ trái tim mình?
Có người đang ở vị trí bất đắc dĩ, có người thì thân bất do kỷ...
"Ngươi muốn cầu xin cho ông ta?" Từ trong lều đi ra, Lý Trạm hỏi.
Kỷ Khinh Châu thở dài nói: "Ông ấy sắp chết đến nơi còn muốn tích phúc cho tôn nhi thân thể yếu ớt trong nhà kia..."
"Vậy thì thả đi, cho ông ta về Tây Bắc đoàn tụ với gia đình." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Lý Trạm lại thoải mái như vậy.
"Ngài sẽ không cảm thấy ta như vậy... quá thiếu quyết đoán sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Nếu đổi lại là Đường Nghị, ngươi có cầu xin cho hắn không?" Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu không nghĩ tới hắn đột nhiên nhắc tới Đường Nghị, vội nói: "Sẽ không, bởi vì Đường Nghị người này tâm thuật bất chính, người như vậy ở lại bên cạnh bệ hạ sẽ chỉ để lại tại họa về sau."
"Ừ." Lý Trạm nói: "Nếu người này có tâm hại ngươi, bây giờ ngươi còn có thể bình yên vô sự sao? Hoàng bá đã sớm biết ngươi có cốt nhục của bổn vương, nhưng vẫn không ra tay, khi đó bổn vương hoàn toàn không biết gì cả, nếu ông ấy thực sự muốn hại ngươi..." Nếu lão vương gia thực sự có ý muốn hại Kỷ Khinh Châu hoặc thai nhi trong bụng cậu, kết quả tất nhiên sẽ không phải như bây giờ.
Lý Trạm bây giờ nghĩ lại, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng cũng bởi vì nỗi sợ hãi này, hắn mới biết được lão vương gia cho hắn bao nhiêu đường sống, phái một người nhân từ nương tay như vậy đến làm một chuyện này, tỷ lệ thành công vốn là cực kỳ nhỏ.
Thay vì nói người này đến hại Kỷ Khinh Châu, chẳng bằng nói người này là thay lão vương gia làm cho đủ hình thức.
Mà cái cách thức này, chỉ là vì trả lại cho tiên đế một lời hứa hẹn.
"Đã như vậy, giết ông ấy và gia đình thì có ích lợi gì? Chỉ tăng thêm sát nghiệp mà thôi." Lý Trạm nói xong nhìn thoáng qua bụng Kỷ Khinh Châu, giọng nói dịu dàng vài phần: "Thả một người vốn không có ác niệm gì, coi như tích phúc cho con của chúng ta đi."
Kỷ Khinh Châu bị cái từ "con của chúng ta" của hắn làm cho xấu hổ, lời này quả thực làm cho người ta dễ suy nghĩ nhiều.
Nhưng Lý Trạm nhanh chóng dời tầm mắt, dặn dò Đổng Đống ở phía sau vài câu.
Kỷ Khinh Châu nghe được phân phó của Lý Trạm, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng phần phúc báo này, thực sự có thể phù hộ tiểu đông tây trong bụng cậu bình an ra đời...
"Trông ngươi có vẻ rất vui." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm, nói: "Vương gia không phải cũng vậy sao?"
Lý Trạm nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Một khắc kia, Kỷ Khinh Châu dường như xuyên thấu qua khuôn mặt lạnh như băng của Lý Trạm, nhìn thấy một chút nội tâm của Lý Trạm.
Cậu nghĩ, có lẽ Lý Trạm cũng không thích giết người như cậu nghĩ...
Nếu không đối phương sau khi sống lại người hắn muốn giết đầu tiên phải là Kỷ Khinh Châu cậu.
Dù sao với Lý Trạm mà nói, Kỷ Khinh Châu trong sách cũng giống như Đường Nghị, đều là người tâm thuật bất chính, "tâm thuật bất chính" của Kỷ Khinh Châu thậm chí còn sâu hơn cả Đường Nghị.
Nhưng tại sao Lý Trạm không giết cậu?
Kỷ Khinh Châu vô cùng tò mò, nếu sau này có cơ hội, cậu nhất định phải hỏi Lý Trạm vấn đề này.
Lúc hai người trở lại lôi đài, trên sân đã sắp thi đấu xong.
Bây giờ hai người đang triền đấu trên đài, chính là người mà Kỷ Khinh Châu và Kỳ Cảnh Hằng tự mình đặt cược.
"Trận này kết thúc, đã phân thắng bại." Kỳ Cảnh Hằng nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu có lẽ là bởi vì điều tra rõ chuyện túi thuốc kia, tâm tình rất tốt, không khỏi cổ vũ cho người trên đài.
Người cao to kia không biết có phải nghe được sự cổ vũ của Kỷ Khinh Châu hay không, vốn đã rơi vào thế bất lợi, lại phát lực xoay chuyển chiến cuộc, đánh người có dáng vẻ bạch diện thư sinh kia ngã xuống đất.
"Hảo soái!" Kỷ Khinh Châu nhịn không được mở miệng khen.
Lý Trạm nghe vậy quay đầu nhìn Kỷ Khinh Châu bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Đúng lúc này, trọng tài trên lôi đài gõ chiêng đồng, tuyên bố người thắng trận này. "Chúc mừng ngươi, Kỷ tiểu công tử." Kỳ Cảnh Hằng vẻ mặt tươi cười, không hề nhìn ra vẻ chán nản vì thua cược.
Kỷ Khinh Châu cười cười, nói: "Đa tạ..."
"Vui vậy sao?" Ánh mắt Lý Trạm dừng trên người người trên lôi đài, mở miệng hỏi.
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Ai thua ai thắng cũng không quan trọng, quan trọng nhất là giúp vương gia tiết kiệm được một khoản."
Lý Trạm nghe vậy sắc mặt lập tức dịu đi không ít, ánh mắt cũng từ trên lôi đài thu hồi lại.
Tiểu hoàng đế thừa cơ trêu ghẹo nói: "Ta biết... Tiên sinh đã từng dạy, Kỷ công công cái này nên gọi là cần kiệm quản gia, hiền thê lương mẫu..."
Kỷ Khinh Châu giống như đoán được từ kế tiếp nó muốn nói, liền vội vàng đưa tay che miệng tiểu hoàng đế.
Lý Trạm ở bên cạnh cụp mắt xuống không nói gì, nhưng trên môi lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt.