Đại tổng quản - Chương 54
Thúc ngủ chung đi, giường này cũng rất lớn.
Chương 54-CC
Đây là lần đầu tiên tiểu hoàng đế dựng trại ở bên ngoài, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thảo nguyên rộng lớn, cho nên vô cùng hưng phấn. Nó kéo Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đi dạo bên ngoài một hồi lâu cũng không muốn trở về, sau đó vì Lý Trạm sợ Kỷ Khinh Châu mệt nhọc, bế tiểu hoàng đế lên, ba người mới trở về.
"Ngươi trở về có thể nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, đến lúc dùng bữa tối bổn vương sai người tới gọi ngươi." Lý Trạm tự mình đưa Kỷ Khinh Châu ra ngoài lều, dặn dò: "Ngươi không cần đến quá sớm, đám võ nhân bọn họ có nhiều thói quen, gặp mặt rồi còn phải hàn huyên hồi lâu, ngươi đi sớm rồi cũng phải chờ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu.
Tiểu hoàng đế rất muốn vào trong lều của Kỷ Khinh Châu nhìn thử, lại bị Lý Trạm ẳm đi.
Kỷ Khinh Châu đứng ở cửa lều vẫy tay với tiểu hoàng đế, lúc xoay người muốn đi vào thì nhìn túi thuốc treo ở góc lều. Cậu làm bộ như không có việc gì nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai chú ý tới mình, liền bước nhanh tới đem túi thuốc kia tháo xuống.
Trong lều, Tiểu Sơn và Quả Tử vừa sắp xếp đồ đạc xong, thấy cậu trở về vội vàng nghênh đón.
"May là trước khi đi vương gia đặc biệt phân phó chúng ta mang theo chăn đệm tới đây, chăn đệm trong quân thật là cứng." Tiểu Sơn nói với cậu: "Nhưng bây giờ đã thay đồ chúng ta tự mang tới rồi, hẳn là sẽ không quá khó chịu, chỉ là trong lều suy cho cùng cũng không thoải mái như trong phòng, cái gì cũng không có."
Kỷ Khinh Châu cười khổ nói: "Ta nào có yếu ớt như vậy, các ngươi chuyện bé xé ra to."
"Không phải chúng ta chuyện bé xé ra to, mà là vương gia phân phó." Tiểu Sơn vội cười nói.
Lúc này Kỷ Khinh Châu đi tới bên cạnh bàn, đem túi thuốc trong tay mở ra, sau đó đem thuốc bên trong đổ lên bàn.
"Quả Tử, ngươi đi mời Đường đại phu đến đây, cố gắng đừng để người khác nhìn thấy." Kỷ Khinh Châu nói với Quả Tử.
Quả Tử nghe vậy chạy một mạch đi, Tiểu Sơn nhìn qua túi thuốc kia hỏi: "Cái này từ đâu ra vậy?"
"Có người treo ở góc lều, nhưng ta thấy các lều khác đều có treo." Kỷ Khinh Châu đảo qua đảo lại xem dược liệu kia, nhìn không ra nguyên nhân, cậu đưa túi thuốc cho Tiểu Sơn nói: "Ngươi đem đi độn thêm chút gì đó rồi treo lại ở góc lều bên tay phải, cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy."
Tiểu Sơn nghe vậy nhận lấy cái túi kia, lấy một ít thuốc đuổi côn trùng mà Đường Thứ chuẩn bị cho bọn họ, đổ đầy cái túi, sau đó ra khỏi lều, treo túi thuốc kia lên.
"Không ai nhìn thấy chứ?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Không có." Tiểu Sơn vội nói.
Một lát sau, Quả Tử dẫn Đường Thứ tới.
Kỷ Khinh Châu chỉ dược liệu trên bàn, hỏi: "Đường đại phu, làm phiền ngươi xem thử trong những dược liệu này có cái gì không ổn không?"
"Nhìn thì rất bình thường, đều là chút dược liệu đuổi côn trùng bình thường." Đường Thứ vươn tay khẩy dược liệu ra, sau đó cầm lên ngửi.
Kỷ Khinh Châu có chút căng thẳng nhìn hắn, một lát sau Đường Thứ nói: "Dược liệu không có gì khác thường, nhưng mà trong này bỏ thêm một loại hương liệu, ta nhất thời cũng không chắc là nó có tác dụng gì."
"Cho ta ngửi thử." Kỷ Khinh Châu nói.
Đường Thứ mặc dù không biết rõ tác dụng của hương liệu kia, nhưng đại khái có thể phán đoán hương liệu kia không có hại gì quá lớn đối với Kỷ Khinh Châu, cho nên liền đưa cho y ngửi. Kỷ Khinh Châu sau khi ngửi thử lại có chút hoang mang, mùi thơm kia không giống với mùi túi thơm mà tiểu hoàng đế mang theo.
"Quả Tử, ngươi lại lén lấy một túi thuốc ở phía xa, cẩn thận đừng để người khác nhìn thấy." Kỷ Khinh Châu nói.
Quả Tử nghe vậy liền đi, chỉ chốc lát sau cầm theo một túi thuốc quay lại.
Đường Thứ mở túi thuốc kia ra ngửi, liền nói: "Trong này không có hương liệu."
Hắn vừa nói xong, sắc mặt mấy người trong lều đều sửng sốt, chỉ có túi thuốc bên ngoài lều Kỷ Khinh Châu bị người ta bỏ thêm nguyên liệu, mưu tính kia thực sự khó có thể làm người khác yên tâm, mọi người gần như không hẹn mà cùng nghĩ tới một việc.
"Thuốc này sẽ làm người ta xẩy thai sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Không giống." Đường Thứ nói: "Nhưng mà nếu bị người ta thêm nguyên liệu vào thì cũng phải nên cẩn thận một chút. Ta mang về nghiên cứu trước, các ngươi cũng để ý một chút, lúc này mọi việc vẫn nên cẩn thận là trên hết."
Mọi người nghe vậy vội vàng gật đầu.
Đợi Đường Thứ đi rồi, Kỷ Khinh Châu lại đi ra ngoài lều nhìn chỗ treo túi thuốc. Để đạt được mục đích đuổi côn trùng, túi thuốc kia phải treo ở lỗ thông gió của lều, nếu trong túi thuốc có thứ gì đó không nên có, người trong lều rất dễ trúng chiêu.
Nhưng mà túi thuốc kia cũng không quá lớn, không khí trong lều lại thoáng, cũng không biết tác dụng của thuốc kia có thể lớn cỡ nào?
Kỷ Khinh Châu trăm mối vẫn không có cách giải, thời điểm mấu chốt này, sẽ là ai giở trò sau lưng đây?
Chẳng lẽ là Hằng Quận vương còn người chưa bị diệt trừ?
Nếu thực sự là như thế, đối phương đúng là âm hồn bất tán!
Lẽ nào Hằng Quận vương nửa đời người không làm cái gì khác, chỉ lo đi cài người khắp nơi?
Lúc tiệc tối, tuy rằng Lý Trạm đã nói với Kỷ Khinh Châu bảo cậu đi muộn một chút, nhưng trong lòng cậu cũng có chút tò mò, muốn xem náo nhiệt, cho nên đã đến sớm.
Tiệc tối ngoài trời bày trên một bãi cỏ bằng phẳng rộng lớn, ở giữa có mấy đống lửa trại, hai bên bày đầy bàn dài.
Lúc Kỷ Khinh Châu đến, tiệc tối còn chưa chính thức bắt đầu, binh sĩ hai doanh đang lần lượt biểu diễn chiêu thức góp vui với mọi người.
"Sao lại tới sớm như vậy?" Lý Trạm kéo Kỷ Khinh Châu đến bên cạnh mình, Kỷ Khinh Châu lại cảm thấy mình ngồi ở chỗ này dường như không ổn lắm. Lý Trạm nhìn ra sự lo lắng của y, nói: "Yên tâm đi, người trong quân không có nhiều quy củ như vậy. Hơn nữa đại đa số bọn họ cũng không biết ngươi, có lẽ cho rằng ngươi là môn khách của ta. Sau khi khai tiệc, ngươi chỉ cần ăn uống là được, không cần để ý tới người khác."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy mới thoáng yên tâm, ngồi xuống cạnh tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế tiến đến tựa vào trong ngực cậu, thỉnh thoảng thì thầm bên tai cậu.
Kỷ Khinh Châu hôm nay mặc văn sĩ bào, ngồi trong đám võ nhân trông vô cùng đặc biệt. Hơn nữa bất kể là tướng mạo hay là khí chất vốn đã vô cùng xuất chúng, cho dù ở đây có rất nhiều võ quan trẻ tuổi, trong đó không thiếu hạng người tướng mạo đường đường, nhưng so sánh với Kỷ Khinh Châu đều rơi vào thế hạ phong.
Lý Trạm ngồi ở bên cạnh, ánh mắt thường thường quay đầu nhìn sang một bên, không quan tâm chút nào đến tình hình trên sân nữa.
Kỷ Khinh Châu nhân lúc này nhìn xung quanh một chút, hai võ tướng trung niên ngồi ở ghế đầu hai bên có lẽ chính là chủ soái hai doanh. Một người trong đó dáng vẻ trông rất oai hùng, ngũ quan có phần tương tự với Tần Tranh, hẳn là phụ thân của Tần Tranh, chủ soái của Kinh giao đại doanh Tần Học Khởi.
Mà một vị khác lúc này đang chào hỏi với những người xung quanh, dáng vẻ kia trông rất là khôn khéo, chắc chắn hắn chính là chủ soái Tiêu Đằng Vân của Tây phong doanh. Người Lý Trạm đang muốn đối phó chính là Tiêu Đằng Vân, chẳng qua Kỷ Khinh Châu rất tò mò Lý Trạm sẽ ra tay như thế nào.
Chẳng lẽ trực tiếp gây khó dễ trên yến tiệc?
Chuyện này có vẻ hơi lỗ mãng...
Lúc luận võ tìm người ám sát?
Hình như cũng không thích hợp...
"Qua, Kỷ công công nhìn xem!" Tiểu hoàng đế đưa tay chỉ một nơi cách đó không xa, liền thấy có người mang mấy con cừu vừa nướng xong đi tới.
Những con cừu này đều mới được giết mổ, thịt rất tươi, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thịt nướng.
Tất cả mọi người đều đói bụng cả buổi chiều, lúc này bị món thịt nướng hấp dẫn ánh mắt.
Tiểu hoàng đế nhịn không được chép miệng một cái, chà chà bàn tay nhỏ bé trông có vẻ vô cùng chờ mong, Kỷ Khinh Châu cũng bị nó ảnh hưởng, không khỏi nuốt nước miếng.
Ánh mắt Lý Trạm vẫn luôn dừng trên hai người một lớn một nhỏ bên cạnh, nhưng nguyên con dê nướng đã lên bàn, yến tiệc sắp bắt đầu, hắn phải nói gì đó khuấy động không khí trước khi khai tiệc, nếu không thì không người nào ở đây dám động đũa trước.
Lý Trạm bất đắc dĩ, đành phải thu hồi ánh mắt, nói qua loa mấy câu, xem như chào hỏi trước khi khai tiệc.
Hắn vừa nói xong liền có người đem thịt cừu chia ra từng bàn một.
"Tất cả mọi thứ đưa đến chỗ này, bổn vương đều dặn dò người theo dõi cẩn thận, không cần lo lắng." Lý Trạm nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Khinh Châu.
Lúc Lý Trạm nói chuyện với cậu thì đến quá gần, hơi thở ấm áp phun lên cổ Kỷ Khinh Châu, khiến cho Kỷ Khinh Châu không được tự nhiên rụt cổ lại. Nhưng mà lời này của Lý Trạm cậu hiểu được, ý nghĩa là để cho cậu yên tâm ăn uống, không cần có gánh nặng tâm lý.
Thực ra Kỷ Khinh Châu cũng không cảm thấy quá lo lắng, nhưng cậu có thể cảm giác được Lý Trạm chưa bao giờ thả lỏng.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng Lý Trạm sống lại một đời biết tất cả kịch bản, nhưng hiện tại có quá nhiều chuyện đều thay đổi, ngay cả đại nhân vật phản diện như cậu cũng trở thành "người đứng đắn" còn mang thai con của Lý Trạm, có thể tưởng tượng được nội tâm Lý Trạm chấn động đến mức nào.
Mà mỗi một biến số này đối với Lý Trạm mà nói, đều làm cho hắn không thể không bỏ ra càng nhiều sức lực để đề phòng và đối phó.
Một khi sai một nước cờ, cả bàn đều thua...
Kỷ Khinh Châu nhịn không được cảm thán nói, vẫn là vai phụ tốt hơn.
Làm nhân vật chính cũng quá khó khăn rồi!
"Kỷ công công, ta muốn nếm thử rượu của hoàng thúc." Tiểu hoàng đế đột nhiên nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngớ ra, đang định từ chối, Lý Trạm lại đưa ly rượu của mình tới.
Tiểu hoàng đế vẻ mặt hưng phấn đưa tay muốn nhận lấy, Kỷ Khinh Châu lại ngăn nó lại nói: "Bệ hạ... Rượu là cho người lớn uống, trẻ con uống rượu sẽ không cao lớn."
Tiểu hoàng đế nhíu mày nhìn cậu một lát, lại ngẩng đầu nhìn Lý Trạm.
Kỷ Khinh Châu cũng nhìn về phía Lý Trạm, nháy mắt với hắn.
"Ừ, y nói không sai." Lý Trạm thu ly rượu lại, ngửa đầu uống cạn ly.
Tiểu hoàng đế thấy thế hơi thất vọng, bĩu môi nhìn về phía Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu biết, trẻ con đối với tất cả những thứ chưa từng thử đều ôm lòng hiếu kỳ. Cậu đang nghĩ nên giải thích với tiểu hoàng đế chuyện trẻ con không thể uống rượu như thế nào, liền thấy Tần Tranh ở bàn bên cạnh một tay kéo cổ tay Kỳ Cảnh Hằng, đang muốn hát cho đối phương nghe một bài.
"Ta sẽ hát bài đồng dao của... hức... Lương quốc!" Tần Tranh hai má đỏ bừng, dường như say rượu, ánh mắt có chút mơ hồ nói: "Năm đó ca của ngươi... ca của ngươi lúc tới kinh thành đã dạy ta... ta còn nhớ rõ hát như thế nào..."
Hắn nói xong liền muốn đứng dậy, tư thế kia đúng là định trình diễn trước mặt mọi người.
Kỷ Khinh Châu thấy thế hoảng sợ, thầm nghĩ Tần Học Khởi còn ở đây, hắn ở trước mặt mọi người đùa giỡn say sưa như vậy chút nữa nhất định sẽ bị lão cha giáo huấn.
May mà sức lực của Kỳ Cảnh Hằng lớn, một tay đặt trên vai Tần Tranh, đem người vững vàng đè trở lại trên ghế.
"Bệ hạ thấy không? Uống rượu xong người sẽ như vậy... Nói xằng nói bậy, còn có thể xấu mặt trước mặt mọi người." Kỷ Khinh Châu nhỏ giọng nói với tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế thuở nhỏ bên người đều là người có quy củ, chưa từng thấy người say rượu, hôm nay đúng là mở mang kiến thức, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Tranh. Liền thấy Tần Tranh với vẻ mặt say rượu kéo tay áo Kỳ Cảnh Hằng không buông, miệng thì lẩm bẩm cũng không biết đang nói cái gì.
Ngược lại vẻ mặt Kỳ Cảnh Hằng rất bình tĩnh, một cô gái ứng phó với một người say rượu lại không hề hoảng loạn.
Mà Tần Tranh là một đại nam nhân, bị nàng đặt ở trên ghế an phận, không hề có đường phản kháng.
"Hắn có khóc không?" Tiểu hoàng đế tò mò hỏi.
"Hẳn là..." Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn Tần Tranh một cái, nói: "Hẳn là không đến mức đó đâu."
Cậu vừa nói xong liền thấy Tần Tranh không biết nghĩ tới cái gì, hai mắt đỏ lên lại kéo ống tay áo Kỳ Cảnh Hằng che mặt... Tư thế kia dường như là đang khóc thật.
Kỷ Khinh Châu:...
Tiểu hoàng đế:...
Lý Trạm ngồi cách Tần Tranh không xa, hắn thực sự không hy vọng nhìn thấy Tần Tranh làm ra chuyện gì khác người trước mặt tướng soái hai doanh, liền dặn dò Đổng Đống: "Dẫn hắn xuống nghỉ ngơi đi."
Đổng Đống nghe vậy vội vàng đi tới nói vài câu với Kỳ Cảnh Hằng, Kỳ Cảnh Hằng nghe vậy chào Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, rồi đỡ Tần Tranh rời đi.
"Tửu lượng của Tần công tử kém như vậy sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi Lý Trạm.
"Chắc là thấy cảnh sinh tình..." Lý Trạm nói, nhưng hắn không nói đến Tần Tranh thấy cảnh gì sinh tình nào.
Một lát sau, Lý Trạm lại nói với Kỷ Khinh Châu: "Hôm nay trong yến hội này ngoại trừ rượu được vận chuyển từ tửu phường kinh thành tới, còn có một phần là do nông hộ phụ cận tự ủ. Bọn họ ủ rượu rồi phải đường xá xa xôi vận chuyển đến kinh thành bán. Bổn vương từng uống một lần, biết vị rượu kia khá ngon nên lần này cho người đến mua một ít."
"Cho nên rượu này rất mạnh?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Chắc là Tần Tranh uống chung hai loại rượu, không hiểu rõ mức độ nên mới say." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhất thời có chút dở khóc dở cười, Tần Tranh người nọ ngày thường tuy rằng hơi đê tiện, nhưng hắn xưa nay yêu quý hình tượng của mình, ngày mai tỉnh lại nếu biết mình đêm nay thất lễ như thế, phỏng chừng cũng không còn mặt mũi gặp ai.
"Ngươi có muốn nhấp một ngụm nhỏ thử không?" Lý Trạm tự mình rót một ly rượu đưa cho Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn, thầm nghĩ ngươi người này cũng quá bất cẩn đi, cho trẻ con uống rượu thì thôi, còn cho cả người có thai uống? Nhưng mà cậu nghĩ lại, chỉ một chén nhỏ hẳn là không có chuyện gì đâu, vả lại còn do Lý Trạm tự mình rót rượu cho cậu, không uống cũng không được.
Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Châu liền nhận lấy ly rượu trong tay Lý Trạm, đợi đến lúc cậu uống mới phát hiện, bên trong chỉ có một giọt. Giọt rượu kia dính vào đầu lưỡi cũng chỉ miễn cưỡng nếm ra chút mùi vị, thậm chí còn chưa kịp nếm, mùi vị kia đã tan biến.
Kỷ Khinh Châu:...
Cái này gọi là thử một ngụm? Đây chỉ là nửa giọt thôi phải không?
"Bây giờ ngươi có thai, không thể uống rượu." Lý Trạm ghé vào tai cậu nói: "Chờ đứa bé sinh ra, muốn uống thì uống."
Kỷ Khinh Châu vốn không muốn uống rượu, nhưng hành động này của Lý Trạm quả thực làm cậu kinh ngạc.
Nếu gặp phải một người nghiện rượu, nhất định làm hắn tức chết...
"Nếm thêm một ngụm nữa." Lý Trạm lại rót cho hắn một ly, chính xác là một giọt, lần này đổi sang loại rượu khác.
Kỷ Khinh Châu rất phối hợp uống một giọt rượu kia, như cũ chỉ chạm vào đầu lưỡi rồi biến mất...
Nhưng mà cậu cuối cùng cũng nếm ra, mùi vị hai loại rượu không giống nhau, phỏng chừng độ rượu của nông hộ tự ủ hẳn là không thấp. Có lẽ là Tần Tranh uống loại rượu nhẹ kia trước, sau đó say ngà ngà rồi đổi qua loại rượu khác, nhưng không ngờ loại rượu kia lại mạnh như vậy!
Kỷ Khinh Châu nghĩ đến đây không khỏi giật mình, đột nhiên nhớ tới cái gì.
Hắn cúi đầu hỏi tiểu hoàng đế: "Bệ hạ, túi thơm trên người ngài đâu rồi?"
Tiểu hoàng đế đưa tay chỉ túi thơm đeo trên lưng mình nói: "Ở đây nè."
Kỷ Khinh Châu nói: "Ta thấy túi thơm của bệ hạ thơm hơn, muốn đổi cái của thần với bệ hạ có được không?"
Tiểu hoàng đế cúi đầu nhìn túi thơm Kỷ Khinh Châu cầm trong tay, thay vì nói là túi thơm còn không bằng nói là một túi vải nhỏ, bề ngoài thực sự quá giản dị. Nhưng mà tiểu hoàng đế chưa bao giờ keo kiệt với Kỷ Khinh Châu, nghe vậy gần như không chút do dự liền gật đầu.
Kỷ Khinh Châu liền đem túi thơm của mình buộc lại cho tiểu hoàng đế, cởi túi thơm của nó xuống.
Quả Tử đêm nay vẫn đi theo Kỷ Khinh Châu, Kỷ Khinh Châu thừa dịp người khác không chú ý, đem túi thơm kia nhét vào tay Quả Tử, sau đó nhỏ giọng phân phó hắn vài câu.
Quả Tử chạy đi, không bao lâu lại vội vàng chạy trở về, ở bên tai Kỷ Khinh Châu nói nhỏ vài câu.
Kỷ Khinh Châu biến sắc, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một tia lãnh ý.
Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, quả nhiên không ngoài dự đoán!
"Sao vậy?" Lý Trạm cảm thấy Kỷ Khinh Châu khác thường hỏi.
"Vương gia..." Lúc cậu đưa tay ra định đỡ bàn đứng dậy nói chuyện với Lý Trạm, Lý Trạm lại hiểu lầm, theo bản năng ngẩng đầu đưa tay về phía cậu, Kỷ Khinh Châu bất ngờ không kịp đề phòng đặt tay mình vào tay Lý Trạm.
Lý Trạm gần như không chút do dự siết chặt năm ngón tay, nắm lấy bàn tay mát lạnh của thiếu niên.
Kỷ Khinh Châu còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Lý Trạm đã đỡ cậu đứng lên.
Mặc dù bàn tay giao nhau của hai người bị ống tay áo rộng lớn của Kỷ Khinh Châu che khuất, nhưng trong lòng Lý Trạm vẫn không khỏi đập mạnh. Hắn biết rõ tay nắm lấy thiếu niên lúc này nên buông ra một cách tự nhiên, để tránh làm cho người ta không được tự nhiên, nhưng ngón tay của hắn vẫn là nhịn không được hơi hơi dùng sức, nắm lấy thiếu niên chặt hơn.
Cảm giác chếnh choáng tạm thời làm lý trí của Lý Trạm mơ hồ, một khắc kia trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh rất nhiều ý nghĩ điên cuồng, những ý nghĩ đó đều liên quan đến người trước mắt này...
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu ghé sát vào Lý Trạm, nhỏ giọng nói gì đó với hắn.
Lý Trạm say rượu, hoặc là đang mất tập trung, căn bản không nghe rõ.
Sau đó Lý Trạm liền cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, thiếu niên rút tay ra khỏi tay hắn.
Kỷ Khinh Châu giao tiểu hoàng đế cho Lý Trạm, còn mình thì dẫn theo Quả Tử rời đi.
Lý Trạm hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn Kỷ Khinh Châu rời đi hỏi Đổng Đống: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đổng Đống vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Trạm cố gắng nhớ lại lời Kỷ Khinh Châu nói bên tai hắn vừa rồi, thế nhưng hắn một chữ cũng không nghe lọt, cuối cùng hắn nhịn không được, đứng dậy đuổi theo Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu trực tiếp dẫn theo Quả Tử trở về lều, Đường Thứ đã chờ ở đó.
Trên bàn đặt một cái túi thơm đã bị mở ra, chính là cái túi thơm Kỷ Khinh Châu lấy từ tiểu hoàng đế.
"Ngoài bệ hạ ra còn ai có túi thơm này nữa không?" Đường Thứ hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Lý Trạm liền đi vào, sau đó lấy túi thơm trên người mình ra đặt lên bàn.
"Ta đã nhờ thái y xem qua, thái y nói bên trong không có vấn đề gì." Lúc Lý Trạm vừa vào nhìn thấy túi thơm trên bàn, liền nhận ra chuyện gì, cơn say của mình giảm hơn phân nửa, phần lớn những cảm xúc lộn xộn trong lòng đều biến mất.
Kỷ Khinh Châu kinh ngạc nhìn Lý Trạm, không ngờ Lý Trạm cũng tìm thái y xem qua túi thơm.
Trách không được lúc trước tiểu hoàng đế đưa túi thơm cho cậu bị Lý Trạm chặn đi, thì ra là lo lắng.
Đường Thứ nói: "Dược liệu trong túi thơm này không có vấn đề, nhưng một khi đặt cùng dược liệu trong túi thuốc buổi chiều, vấn đề sẽ lớn hơn." Hắn nói xong lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, trên đó viết tên mấy vị thuốc.
Mấy vị thuốc kia cũng không thường gặp, Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm có vẻ đều không quen biết lắm.
Đường Thứ nói: "Mấy vị thuốc này kết hợp với mấy vị thuốc trong túi thơm, nhẹ thì làm cho thai nhi không ổn định, nặng thì xẩy thai."
Lý Trạm nghe vậy sắc mặt nhất thời lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra sát ý.
Kỷ Khinh Châu dường như cũng không bất ngờ, hỏi: "Vậy người bào chế thuốc này cũng là một cao nhân sao?"
"Không hẳn." Đường Thứ nói: "Không biết người này là y thuật không tinh hay là xảy ra chuyện gì, liều lượng thuốc hắn dùng không đủ, theo phán đoán của ta... Cho dù là ngửi ba năm ngày, cũng chỉ biết thai tượng bất ổn mà thôi. Mà có ta ở bên cạnh mỗi ngày bắt mạch, căn bản không đến bước kia, ta đã có thể phát hiện thai tượng khác thường..."
Nói như vậy, y thuật của người chế thuốc đúng là có hơi tầm thường.
"Đổng Đống..." Lý Trạm lạnh giọng hướng ngoài lều gọi một tiếng.
Kỷ Khinh Châu đoán được Lý Trạm muốn làm gì, lại nói: "Vương gia xin bình tĩnh chớ nóng nảy, bây giờ chúng ta còn chưa biết ai là người ở sau lưng sai khiến, tùy tiện ra tay chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà."
Lý Trạm tự nhiên cũng nghĩ tới chuyện này, trầm mặc một lát hỏi: "Ngươi có cách gì?"
Kỷ Khinh Châu cười với hắn, nụ cười kia mang theo vài phần trấn an, sau đó lại nói với Đường Thứ: "Nếu chúng ta không phát hiện túi thuốc cùng túi thơm này, ta ngửi một đêm thì ngày mai sẽ có triệu chứng gì?"
"Thai động thường xuyên, ngủ không yên giấc." Đường Thứ nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu nói: "Vậy đêm nay để bệ hạ ngủ lại đây đi, ngày mai Đường đại phu đi lấy ít thuốc cho ta để cho người khác biết ta thai động thường xuyên, ngủ không yên giấc."
Mọi người nghe vậy lập tức hiểu ra, Kỷ Khinh Châu muốn dụ rắn ra hang.
Người kia nếu đã hạ thủ, sẽ không thể không lộ ra, chỉ cần hắn ra tay lần nữa thì không cần lo sẽ không bắt được hắn.
"Vương gia, lát nữa yến tiệc kết thúc, ta đến đón bệ hạ." Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm gật đầu, sau đó lại nói: "Bổn vương bảo người đưa nó tới đây."
Dù sao lều này này trên danh nghĩa cũng là của tiểu hoàng đế, đón nó tới đây là chuyện hợp tình hợp lý, người ngoài cũng sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn.
Đêm đó, sau khi Kỷ Khinh Châu rửa mặt xong, liền có người đưa tiểu hoàng đế đến.
Chỉ không ngờ tới người đưa tiểu hoàng đế đến chính là Lý Trạm.
"Sao vương gia lại tự mình tới đây?" Kỷ Khinh Châu có chút kinh ngạc mà hỏi.
Lý Trạm nói: "Bổn vương suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm nên mới cùng tới."
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
Cùng nhau tới đây... Ý là Lý Trạm cũng muốn ngủ trong lều này?
Lý Trạm thấy Kỷ Khinh Châu kinh ngạc, vội nói: "Ngươi yên tâm, bổn vương bảo bọn Tiểu Sơn đi ngủ chỗ khác, lát nữa bổn vương ngủ bên ngoài bình phong."
"Cái này... Không thích hợp đâu?" Kỷ Khinh Châu nói.
Lý Trạm nghe vậy nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt mang theo vài phần chờ mong.
Liền nghe Kỷ Khinh Châu nói: "Bằng không, vương gia ngủ ở đây, ta ra ngoài bình phong ngủ."
Lý Trạm nghe vậy có hơi thất vọng, vội nói: "Không có gì phải bàn cãi, ngươi mau ngủ đi."
Lý Trạm nói xong đặt tiểu hoàng đế lên giường Kỷ Khinh Châu, nào ngờ lúc hắn vừa định buông tay, tiểu hoàng đế lại kéo cánh tay hắn không buông.
"Hoàng thúc, con nghe nói trên thảo nguyên có sói, con sợ." Tiểu hoàng đế đáng thương lôi kéo Lý Trạm nói: "Thúc đừng ra ngoài ngủ, lỡ sói đến thúc không dậy, sói vào cắn con và Kỷ công công thì phải làm sao?"
Lý Trạm:...
Kỷ Khinh Châu:...
"Thúc ngủ chung đi, cái giường này cũng rất lớn." Tiểu hoàng đế vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói với Lý Trạm.
Lý Trạm vốn định an ủi nó, nói bên ngoài có thị vệ canh gác, rất an toàn, nhưng lời đến bên miệng thì ngừng lại.
Hắn ngước mắt nhìn Kỷ Khinh Châu, ánh mắt kia mang theo vài phần bất đắc dĩ cùng hỏi ý kiến.
Kỷ Khinh Châu cười xấu hổ nói: "Nếu vương gia không ngại..."
"Bổn vương không ngại." Lý Trạm nói xong cởi giày và y phục ra nằm xuống bên giường.
Tiểu hoàng đế thấy thế vô cùng vui vẻ, lại gần hôn lên mặt Lý Trạm một cái.
Nó vốn định xoay sang bên kia hôn Kỷ Khinh Châu một cái, lại bị Lý Trạm ôm vào trong ngực, ra lệnh: "Không được làm loạn, ngủ đàng hoàng."
Tiểu hoàng đế bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ có thể thò đầu nhỏ bĩu môi với Kỷ Khinh Châu, chu mõ làm động tác hôn.