Đại tổng quản - Chương 51
Tay kia ôm Kỷ Khinh Châu đặt lên chiếc giường thấp bên cạnh......
Chương 51-CC
Hôm sau, sau khi bãi triều, Tần Tranh và Trì Châu đến vương phủ nghị sự với Lý Trạm.
Từ sau khi Lý Trạm chuyển đến Anh Huy các, bọn họ rất ít khi đến vương phủ, bây giờ đột nhiên bị kéo đến đây còn không quen. Hơn nữa vương phủ cách hoàng cung một đoạn khá xa, đi về phải ngồi xe ngựa, rất là bất tiện.
"Vương gia, chúng ta sẽ không nghị sự luôn ở chỗ này chứ?" Tần Tranh hỏi.
Trì Châu nghe vậy trên mặt cũng có chút tò mò nhìn về phía Lý Trạm, hắn không thân thiết với Lý Trạm như Tần Tranh, không dám tùy tiện hỏi loại chuyện này, nhưng hắn cũng vô cùng muốn biết đáp án.
Nhất là ngày đó sau khi giúp Kỷ Khinh Châu truyền phong thư kia, Trì Châu mỗi ngày đều suy nghĩ nội dung trong thư, cảm thấy giữa Nhiếp chính vương và Kỷ Khinh Châu có bí mật khó lường nào đó.
"Ngươi nói hơi nhiều." Lý Trạm liếc mắt nhìn Tần Tranh nói.
Tần Tranh cười khà khà lại hỏi: "Kỷ tiểu công tử hôm nay sao không thượng triều?"
Tính cả hôm qua, từ sau khi phục triều Kỷ Khinh Châu đã liên tục hai ngày không cùng Lý Trạm thượng triều, triều thần trên mặt không nói gì nhưng khó tránh khỏi thảo luận với nhau. Nếu đổi lại là Diêu tổng quản trước kia, mấy ngày không xuất hiện trên triều cũng không tính là đại sự, nhưng Kỷ Khinh Châu lại không giống, khi y thăng chức đại tổng quản, các triều thần đều rất bất mãn, hôm nay thấy y không xuất hiện, trong lòng không khỏi suy đoán có phải y đắc tội Nhiếp chính vương hay không, thất thế rồi chăng.
Lý Trạm không có định trả lời Tần Tranh vấn đề này, ngược lại hỏi: "Lương quốc... công chúa thế nào rồi?"
"Công chúa điện hạ mỗi ngày đều ăn ăn ăn uống uống uống dạo tới dạo lui rồi lại mua mua mua..." Tần Tranh thở dài nói: "May mà công chúa ra tay hào phóng, cũng không tiêu bạc của thuộc hạ, nếu không việc này ta thật đúng là làm không được."
Trì Châu bên cạnh nghe vậy nói: "Đã sớm nghe nói Lương quốc công chúa là một nữ trung hào kiệt, nàng đã nguyện ý ở lại kinh thành, chắc là rất thích phong thổ nhân tình kinh thành, cho nên mới lưu luyến."
"Ha ha." Tần Tranh cười nói: "Nàng là muốn tìm một phu quân đem về, tiếc là..."
"Tiếc là cái gì?" Trì Châu khó hiểu hỏi.
Tần Tranh nói: "Trì Thiếu Khanh chưa từng gặp qua công chúa điện hạ phải không?"
Trì Châu gật đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt.
"Hôm khác ta dẫn ngươi đi gặp công chúa điện hạ, Trì Thiếu khanh thanh niên tài tuấn, tướng mạo hơn người, nói không chừng công chúa điện hạ sẽ thích ngươi." Vẻ mặt Tần Tranh có chút trêu chọc, Trì Châu lúc này 囧, vội nói: "Trì mỗ không dám trèo cao..."
Ánh mắt Lý Trạm dừng lại trên người Trì Châu một lát, đột nhiên nói: "Bên Giáo phường ty ngươi tốn bao nhiêu bạc? chút nữa tìm Đổng Đống báo con số, bổn vương sẽ thanh toán cho ngươi."
Trì Châu vội nói: "Đa tạ Vương gia, không cần..."
"Cứ quyết định như vậy, việc nào ra việc đó." Lý Trạm nói xong cũng không cho Trì Châu cơ hội phản bác, lại nói với Tần Tranh: "Vài ngày nữa bổn vương sẽ cho người chuẩn bị một cuộc luận võ, người tham gia là tướng sĩ Kinh giao đại doanh cùng Tây phong doanh, cha ngươi là chủ soái Kinh giao đại doanh, việc này liền giao cho ngươi đi theo dõi đi."
Tần Tranh nghe vậy vội vàng đồng ý.
Lý Trạm lại nói: "Đến lúc đó nếu Lương quốc công chúa còn ở kinh thành thì` mời nàng cùng tham gia, nàng chắc là sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với những dịp như này."
"Một cô nương sao lại có hứng thú với vũ lực?" Tần Tranh có chút mờ mịt.
Lý Trạm lại ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.
Buổi trưa, mọi người vừa bàn xong việc, Đổng Đống liền vội vàng đi vào thì thầm vài câu bên tai Lý Trạm.
Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Tranh căng thẳng hỏi.
Đổng Đống nhìn thoáng qua Lý Trạm, thấy hắn ngầm chấp nhận không cần giấu Tần Tranh và Trì Châu, liền nói: "Bên biệt uyển truyền đến tin tức, nói Hằng Quận vương muốn tự sát... Mặc dù đã được cứu nhưng bây giờ lại không ăn không uống, nói muốn gặp vương gia."
"Chuẩn bị ngựa, bổn vương đi gặp hắn một lần." Lý Trạm nói.
Thực ra, hắn cũng có rất nhiều lời muốn nói rõ ràng với Hằng Quận vương, hoặc là có một chút thắc mắc muốn hỏi vị tứ đệ này.
Trì Châu nghe vậy do dự một lát, nói: "Vương gia xin nghĩ lại, bây giờ đương lúc rối ren, biệt uyển lại đường xá xa xôi, vương gia đến đó cho dù dùng hết tốc lực cũng phải mất hơn nửa ngày."
"Đúng rồi đó." Tần Tranh cũng phụ họa nói: "Hằng Quận vương người này luôn luôn gàn dở, hắn dùng cách này ép vương gia đi gặp hắn chỉ sợ là không có hảo tâm."
Lý Trạm cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này, cho tới bây giờ tình nghĩa huynh đệ giữa hắn và Hằng Quận vương đã sớm tiêu hao hầu như không còn, hắn chỉ lo lắng chuyện còn chưa làm xong kia, nếu Hằng Quận vương chết vào thời điểm quan trọng này, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ.
"Không sao, bổn vương trong lòng biết rõ." Lý Trạm nói.
Trì Châu cùng Tần Tranh nhìn nhau, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc.
Bên trong Anh Huy các.
Kỷ Khinh Châu hôm nay vốn đã sớm thức dậy, theo quy củ cho dù Lý Trạm không ở Anh Huy các, cậu cũng nên đi vào triều cùng đối phương. Nhưng mà cậu vừa mới thức dậy, liền có nội thị nói rằng hôm nay cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần vào triều.
Kỷ Khinh Châu cũng không biết Lý Trạm muốn làm gì, đành phải ở lại Anh Huy các.
Không nghĩ tới sau khi hạ triều, người của Hộ bộ liền tới, đúng là được Lý Trạm phân phó tới tìm cậu bàn việc.
Kỷ Khinh Châu rất mơ hồ, Lý Trạm không có ở đây, bảo cậu cùng bàn việc với Hộ bộ?
Tuy rằng chuyện này liên quan đến Hộ bộ là do cậu soạn kế hoạch, nhưng Lý Trạm không nên để cho cậu quyết định chứ, việc này có hơi thái quá.
Không chỉ Kỷ Khinh Châu mờ mịt, người của Hộ bộ còn mờ mịt hơn cả y.
Hôm nay các triều thần còn bàn tán nói Kỷ tổng quản sắp thất sủng, nhưng xem ra dường như không có chuyện như vậy.
"Mấy ngày trước mặc dù Kỷ tổng quản không có ở đây, nhưng dựa theo chương trình trước đó, mọi việc tiến triển khá thuận lợi, nhưng có một việc vương gia muốn chúng ta hỏi ý kiến của Kỷ tổng quản." Một quan viên Hộ bộ nói: "Tiền thu vào và chi ra trong cung luôn tách biệt với Hộ bộ, vẫn do Nội thị ty quản lý, tuy rằng hai phòng đều có phân công riêng, nhưng nếu gặp phải việc hệ trọng thì vẫn phải có người đưa ra quyết định, không biết Kỷ tổng quản có nguyện ý gánh vác trách nhiệm này hay không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, hỏi: "Đây là ý của vương gia, hay là ý của chư vị đại nhân?"
"Ý của Vương gia, nhưng vương gia nói phải đợi ta hỏi Kỷ tổng quản mới có thể quyết định." Người nọ lại nói.
Kỷ Khinh Châu:...
Một khi cậu gật đầu liền đồng nghĩa với việc nắm giữ toàn bộ quyền hành tài chính của hoàng cung á!
Lý Trạm nghĩ gì vậy, sao lại giao cho cậu chuyện quan trọng như vậy?
"Việc này để ta suy nghĩ lại đi, nhất thời không vội." Kỷ Khinh Châu nói.
Mọi người nghe vậy cũng không kiên trì nữa.
Sau khi bàn bạc xong công việc, Hộ bộ và Nội thị ty vẫn còn một số chi tiết cần hoàn thiện về việc phối hợp công việc. Kỷ Khinh Châu liền cử Đồ Đại Hữu dẫn người đi đến nơi làm việc của Nội thị ty, hiện giờ hai bộ ty làm việc với nhau, vừa giám sát vừa phối hợp với nhau, cũng không cần lo lắng xuất hiện loại chuyện bỏ túi riêng như trước.
Đồ Đại Hữu và bọn họ vừa rời đi một lát, Tiểu Sơn liền vội vàng đi vào báo với Kỷ Khinh Châu, có người Lại bộ cầu kiến.
Kỷ Khinh Châu rất khó hiểu, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với người của Lại bộ, Lại bộ có việc thì nên đi tìm Lý Trạm, vì sao lại đến Anh Huy các tìm cậu?
Nhưng Kỷ Khinh Châu biết, hiện giờ Lại bộ đã do Lý Trạm quản lý, cho nên cũng không dám thất lễ, theo Tiểu Sơn ra khỏi Anh Huy các.
Đến cửa Anh Huy các, mấy người bên ngoài đưa lệnh bài của Lại bộ cho Kỷ Khinh Châu, Tiểu Sơn kiểm tra thấy không có vấn đề gì.
"Các vị có việc gì?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Quấy rầy Kỷ tổng quản, thật sự là không nên, nhưng mà mấy bữa nay khi ta sửa sang lại sổ ghi chép phát thuốc của Nội thị ty, phát hiện lần trước Kỷ tổng quản vẫn chưa uống thuốc theo quy định." Người kia nói: "Không dám làm phiền Kỷ tổng quản đi một chuyến, chúng ta liền đưa thuốc tới, Kỷ Khinh Châu nên uống thuốc theo quy định, chúng ta mới dễ ghi chép hồ sơ báo cáo kết quả công tác."
Người này vừa dứt lời, sắc mặt Kỷ Khinh Châu lập tức trắng bệch.
Tiểu Sơn ở bên cạnh cũng hoảng sợ, nhất thời chân tay luống cuống.
Bây giờ Kỷ Khinh Châu đã có thai gần bốn tháng, nếu như uống thuốc thì hậu quả có thể tưởng tượng ra được...
Kỷ Khinh Châu cố gắng lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ đây là do Lý Trạm phân phó sao? Hiện giờ Lại bộ đã do Lý Trạm quản lý, bọn họ lại đưa ra lệnh bài của Lại bộ, sẽ không có mờ ám gì chứ?
Trách không được Lý Trạm vẫn trốn tránh hắn, chẳng lẽ là vì việc này?
"Kỷ tổng quản đầu tháng tư đã uống thuốc, theo lịch thì phải đến đầu tháng tám mới tròn bốn tháng." Tiểu Sơn nói: "Chư vị tới hơi sớm rồi đó?"
Người kia nhìn về phía Tiểu Sơn, thản nhiên cười nói: "Vị này chính là vị tiểu công công lúc trước uống thuốc nháo tới tận Thận hình ty đi? Tiểu công công có điều không biết, quy định của Lại bộ chúng ta tuy rằng bởi vì chuyện lần trước bị ràng buộc không ít, nhưng chuyện phát thuốc sớm một chút vẫn tốt hơn, tránh cho lâu ngày dược lực mất đi hiệu lực...... Ta chờ đến lúc này là hoàn toàn hợp quy định."
Một người khác lại nói: "Kỷ tổng quản nếu là người đứng đầu của Nội thị ty thì không nên khó dễ bọn ta mấy chuyện này, kẻo việc này truyền ra thì kết cục không tốt."
Kỷ Khinh Châu lúc này đã tỉnh táo không ít, ánh mắt sắc bén nhìn về phía mấy người kia, hỏi: "Ai sai các ngươi tới đây?"
"Đương nhiên là Vương gia." Người kia trả lời: "Ngoại trừ vương gia thì còn ai có thể sai chúng ta làm việc."
Tiểu Sơn nghe vậy kinh hãi, dáng vẻ khó có thể tin được, hắn nhìn về phía Kỷ Khinh Châu trong ánh mắt mang theo lo lắng, có vẻ sắp khóc tới nơi. Chính hắn đã trải qua chuyện như vậy, bây giờ nếu nhìn thấy Kỷ Khinh Châu cũng phải trải qua, tự nhiên khó có thể chấp nhận nổi.
"Sẽ không..." Tiểu Sơn lắc đầu nói.
Vẻ mặt Kỷ Khinh Châu lại vô cùng điềm tĩnh, đưa tay đè lên vai Tiểu Sơn, nói: "Tiểu Sơn, bọn họ đã nói là do vương gia phân phó, ngươi vào hỏi vương gia xem hắn nói như thế nào."
Tiểu Sơn ngớ ra, lập tức nhận ra điều gì đó.
Hắn cảm thấy vương gia không thể nào đưa ra mệnh lệnh như vậy, bây giờ được Kỷ Khinh Châu nhắc nhở, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Tiểu Sơn vừa muốn đi vào trong, người kia liền gọi hắn lại nói: "Tiểu công công không cần đi đâu, hôm nay vương gia không ở trong cung, chúng ta đều biết."
Kỷ Khinh Châu vốn chỉ là suy đoán, lúc đầu cậu cũng vô thức nghĩ rằng đây có lẽ là ý của Lý Trạm, nhưng sau khi bình tĩnh lại liền phủ định chuyện này. Lấy hiểu biết của cậu đối với Lý Trạm, đối phương cho dù không muốn đứa bé này, cũng sẽ trực tiếp gặp mặt nói rõ với cậu, chưa đến nỗi dùng loại biện pháp bậc thấp này...
Không ngờ cậu vừa thăm dò một chút, những người này liền lộ ra sơ hở.
Nếu đối phương biết Lý Trạm hôm nay không ở trong cung, vậy chắc là nhắm chuẩn thời cơ rồi mới tới.
"Không sao." Kỷ Khinh Châu thản nhiên cười, nói: "Tiểu Sơn, ngươi sai người đi vương phủ tìm vương gia hỏi là được."
Tiểu Sơn lập tức phản ứng lại, chạy về phía ngoài cung...
Những người kia cũng không hoảng hốt, hiển nhiên đã sớm đoán được Kỷ Khinh Châu sẽ có hành động này.
Một người trong đó nói: "Không ngại nói cho Kỷ tổng quản biết, trưa nay vương gia đã khởi hành đi ngoại thành, tứ điện hạ thân thể không khỏe, vương gia và tứ điện hạ huynh đệ tình thâm, đương nhiên là phải đi thăm hỏi một chút... Đoán chừng ngày mai vương gia mới có thể trở về."
Kỷ Khinh Châu:...
Ha, lại là một chiêu cá chết lưới rách, xem ra Hằng Quận vương tìm đường chết cũng muốn kéo cậu theo!
Trong viện tử ở ngoại thành.
Hằng Quận vương nằm trên giường, trên mặt mang theo mấy phần chán chường.
Một lát sau cửa phòng mở ra, một thân ảnh cao lớn quen thuộc đi vào.
Hằng Quận vương quay đầu nhìn lại, trên mặt nhất thời lộ ra ý cười.
Mặc dù ánh sáng trong phòng có chút lờ mờ, nhưng hắn căn cứ vào quần áo và hình dáng ngũ quan, kết luận người này chính là Lý Trạm.
"Vương gia, thuộc hạ sợ tứ điện hạ nghĩ quẩn đã cho hắn uống thuốc, hiện giờ tay chân hắn không có sức lực, cho dù cắn lưỡi tự sát cũng không thể." Một thị vệ nói với Lý Trạm: "Vương gia xin yên tâm nói chuyện với tứ điện hạ, tứ điện hạ hôm nay không dậy nổi đâu."
Lý Trạm nghe vậy liền đi vào hai bước, nhưng thân thể hắn vẫn chìm trong bóng tối làm người khác khó mà nhìn rõ.
"Tam ca, đến gần một chút, để ta xem ngươi có khỏe mạnh không?" Hằng Quận vương nói.
Lý Trạm nhìn hắn không lên tiếng, ý tứ kia dường như là muốn hắn có chuyện gì thì mau nói.
Hằng Quận vương biết vị tam ca này đối với mình từ trước đến nay đều là kiên nhẫn có hạn, nên cũng không ra vẻ, cười nói: "Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ tới, ngươi muốn lật lại án của Kỷ gia, nếu như lúc này ta chết sẽ gây bất lời cho ngươi..."
"Tam ca... Ta bây giờ chỉ còn hai bàn tay trắng, ngươi còn muốn đối xử với ta như vậy." Hằng Quận vương nói: "Ta biết, sau khi nhị ca ra ngoài, chuyện đầu tiên là giết ta, hoặc là tra tấn ta... Ngươi đối đãi với đệ đệ của mình như vậy sao? Nhìn ta chết, tự tay đẩy ta vào vực sâu vạn kiếp bất phục... Chỉ vì một nội thị, chỉ vì Kỷ Khinh Châu?"
Lý Trạm vẫn im lặng như trước, đối với lời nói của hắn dường như không nghe thấy, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
"Ta ghét nhất dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ này của ngươi, dường như chuyện gì cũng không liên quan đến ngươi, ngươi từ nhỏ đã như vậy... Hỉ nộ ái ố của ta đối với ngươi mà nói có phải rất giống trò cười hay không? Mỗi lần ngươi nhìn ta, đều giống như nhìn một đứa trẻ hư hỏng không hiểu chuyện..." Hằng Quận vương cười khổ một tiếng nói: "Ta chịu đủ rồi, dù sao cũng đã như thế này rồi, cũng không có gì phải sợ... Nhưng ta đã đến tình cảnh này thì ngươi cũng đừng mong sống tốt!"
Hằng Quận vương hữu khí vô lực nhìn về phía Lý Trạm, trên mặt là nụ cười điên cuồng, hung tợn nói: "Ngươi biết rõ là ta thích y, còn muốn giành của ta, ta tranh không lại ngươi... Vừa nghĩ tới y bị ngươi nhúng chàm, ta liền cảm thấy ghê tởm..."
Lý Trạm hừ lạnh một tiếng, âm thanh kia mang theo vài phần khinh thường, nghe như đang nhịn cười.
"Ngươi cười cái gì?" Hằng Quận vương biến sắc, nói: "Ngươi cho rằng ngươi nắm Lại bộ trong tay, ngươi có thể kê cao gối mà ngủ sao? Ta biết ngươi rút hết người của ta...... Nhưng ngươi nhất định không nghĩ tới, ta đã để lại mấy tử sĩ ở Lại bộ, ta còn tưởng rằng cả đời này có thể không dùng đến bọn họ."
Lý Trạm nghe vậy khẽ nhíu mày, dường như có chút bất ngờ.
Hằng Quận vương thấy thế vẻ mặt đắc ý nói: "Thuốc của Lại bộ hôm nay đã đưa đến trước mặt Kỷ Khinh Châu rồi, ta đoán đến khi ngươi trở lại trong cung, bọn họ một lớn một nhỏ đều đã không còn... Một xác hai mạng, nghĩ đến dáng vẻ ngươi ôm thi thể y khóc, ta liền cảm thấy sảng khoái."
"Kỷ Khinh Châu và nghiệt chủng của các ngươi... sẽ làm bạn với ta trên đường xuống suối vàng, ngươi có ghen tị không? Tam ca?" Hằng Quận vương nhìn Lý Trạm, trong ánh mắt mang theo một loại khoái ý điên cuồng mà quyết tuyệt.
Người hắn không chiếm được, thà phá huỷ chứ không để cho kẻ khác...
Ngoài cửa Anh Huy các.
Kỷ Khinh Châu giằng co với người của Lại bộ.
Nội thị đã vây đầy xung quanh, bọn họ đều bối rối, hiển nhiên không hiểu tình huống trước mặt là gì.
"Kỷ tổng quản, còn phải chờ tiểu công công kia trở về báo cáo ngài mới chịu tin sao?" Người kia nói: "Thuốc này ngài có thể từ chối, dù sao trước mặt nhiều nội thị như vậy, mấy người chúng ta ở trên sổ ghi chép vạch một nét, đến lúc đó dù ngài không sợ gây thêm phiền toái cho Vương gia thì các triều thần hiển nhiên cũng sẽ yêu cầu một lời giải thích..."
Một người khác lại nói: "Vương gia giờ đây chưởng quản Lại bộ, lén động tay động chân miễn thuốc cho ngài cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu sự việc hôm nay nháo lớn, sau này vương gia muốn dập tắt lời đồn thì nhất định phải đưa ra quy định, nếu không sau này cả Nội thị ty có thể không uống thuốc nữa thì sao?"
Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Kỷ Khinh Châu đứng ở cửa Anh Huy các, bị nắng chiếu gần như muốn ngất xỉu.
Trong lòng cậu biết những người này đã trắng trợn như vậy, chắc chắn chuyện Lý Trạm không ở kinh thành hẳn là sự thật.
Chuyện hôm nay, chỉ sợ là không dễ dàng giải quyết.
Uống hay không uống thì sự đều sẽ ồn ào đến triều đình...
Chỉ là cậu cũng không thể nào ngờ tới, Hằng Quận vương lại để lại cái bẫy này.
"Kỷ tổng quản..." Người kia thấy sắc mặt Kỷ Khinh Châu càng ngày càng khó coi, vẻ mặt dường như thong thả, liền tự tay bưng chén thuốc từ trong hộp đựng thức ăn ra đưa tới trước mặt Kỷ Khinh Châu, nói: "Ngài thống khoái nhận lấy, bọn ta cũng có thể báo cáo kết quả không phải sao."
Kỷ Khinh Châu ngước mắt nhìn về phía người kia, chỉ cảm thấy tầm mắt hơi có chút mơ hồ, gần như không thấy rõ dáng vẻ của đối phương.
Trong đầu cậu trống rỗng, bởi vì bị cảm nắng, ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn...
Cậu mờ mịt giơ tay lên, nhưng trước khi ngón tay chạm vào chén thuốc kia, liền cảm thấy trước mặt chợt tối sầm lại, một dáng người cao lớn chắn trước mặt cậu, đưa tay chặn chén thuốc lại.
Cũng không biết là vì người nọ chặn ánh mặt trời, hay là vì nguyên nhân khác, Kỷ Khinh Châu chỉ cảm thấy sau lưng người đó tản ra sự lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi. Bầu không khí xung quanh bởi vì sự xuất hiện của người đó, tức thì đóng băng.
"Vương... Vương gia?" Mấy người của Lại bộ kia sợ tới mức hai chân phát run, bịch một tiếng đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Lý Trạm bưng chén thuốc trong tay, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Chỉ thấy Lý Trạm đem ánh mắt quét một vòng trên người mấy người kia, sau đó nói: "Bổn vương nhớ rõ lúc phát thuốc ở Nhạn đình, cũng không có quy định để cho người ta uống thuốc trước mặt mọi người phải không?"
Đổng Đống bên cạnh nói: "Thuốc này dược lực rất mạnh, Lại bộ thương cảm nội thị uống thuốc cho nên đều uống thuốc ở trong phòng, uống xong còn phải nghỉ ngơi một chút, để tránh thân thể không thoải mái."
"Ừ."Lý Trạm thản nhiên nói: "Đã như vậy, vậy cứ làm theo quy củ đi, bổn vương cho các ngươi mượn Anh Huy các dùng một chút."
Lý Trạm nói xong bưng chén thuốc xoay người, tay kia thì nắm lấy cánh tay Kỷ Khinh Châu dẫn người đi vào Anh Huy các.
Kỷ Khinh Châu mất hồn mất vía đi theo Lý Trạm vào phòng, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù chói tai...... Lúc này cậu đã không có cách nào suy nghĩ, cố gắng chống đỡ mới không ngất xỉu.
"Ngươi đứng đó cùng bọn họ làm gì? Ngươi chỉ cần đóng cửa Anh Huy các lại, ai dám xông vào?" Lời này của Lý Trạm rõ ràng có phần "trách cứ", nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn hòa.
Ánh mắt Kỷ Khinh Châu nhìn về phía chén thuốc trong tay hắn, liền thấy Lý Trạm đưa tay đổ thuốc vào chậu hoa bên cạnh, tay kia ôm Kỷ Khinh Châu rồi đặt lên giường thấp.
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán của thiếu niên.
Kỷ Khinh Châu ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt có chút mơ màng cùng bối rối, Lý Trạm biết y lúc này đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng vẫn khắc chế bản thân cái gì cũng không làm, chỉ nói nhỏ bên tai thiếu niên: "Đợi ở đây, ta đi rồi trở lại ngay."
Bên ngoài Anh Huy các, mấy người Lại bộ kia mặt đã sớm như màu đất.
Bọn họ tuy là tử sĩ, nhưng cũng không phải là công cụ hoàn toàn chết lặng.
Khí tức của Lý Chiến đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, cho dù bọn họ thấy chết không sờn cũng không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Chỉ thấy Lý Trạm từ Anh Huy các đi ra, trong tay cầm cái chén không.
Vẻ mặt của hắn vô cùng dửng dưng, không nhìn ra chút tức giận nào, chỉ là xung quanh phát ra lãnh ý tỏ rõ nội tâm hắn cũng không bình tĩnh như ngoài mặt.
"Bổn vương thay các ngươi nhìn Kỷ tổng quản uống thuốc, các ngươi không có ý kiến gì chứ?"Lý Trạm hỏi.
"Nô tài không dám." Một người trong đó nơm nớp lo sợ đáp, chuyện đã đến nước này bọn họ đều biết không cần phải cố gắng kiên trì nữa.
Lý Trạm đưa bát cho Đổng Đống, Đổng Đống nhận lấy rồi đưa cho người của Lại bộ.
Lý Trạm liền nói: "Nếu thuốc đã uống xong vậy thì cũng nên ghi lại chứ?"
Kỳ thật trước đó Lý Trạm đã có tính toán với chuyện thuốc của Kỷ Khinh Châu, hắn vẫn nhớ kỹ kỳ hạn bốn tháng, chỉ là không nghĩ tới Hằng Quận vương làm rối loạn kế hoạch của hắn, làm chuyện này xảy ra sớm hơn. Nhưng Lý Trạm lại rất vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, như vậy giúp hắn bớt phí tâm đi sắp xếp cái khác.
Thuốc lần này đã tránh được, qua bốn tháng nữa, vụ án của Kỷ gia hẳn là đã sớm tra ra manh mối.
"Dạ." Người Lại bộ thực sự cầm sổ ghi chép tới, ở trước mặt Lý Trạm, nơm nớp lo sợ đánh dấu ở phía sau tên Kỷ Khinh Châu.
Lý Trạm thấy thế cười lạnh một tiếng, nói: "Chuyện của các ngươi đã xong rồi, vậy tới chuyện của bổn vương."
Mọi người nghe vậy giật mình, đều nhìn về phía Lý Trạm, liền thấy trong ánh mắt hắn lộ ra hàn ý không che giấu, lạnh lùng nói: "Đổng Đống, ngươi nói xem bọn họ phạm phải chuyện gì?"
Đổng Đống nói: "Giả truyền khẩu dụ của Vương gia, tụ tập gây sự, phá hoại quy củ Lại bộ, dẫn người diễu võ dương oai trước Anh Huy các, bức bách tổng quản Nội thị ty... Dĩ hạ phạm thượng..."
Đổng Đống tỉ mỉ đếm từng tội danh của những người này, cuối cùng bổ sung: "Theo luật phải chém."
Lý Trạm gật đầu nói: "Nể mặt Kỷ tổng quản, tha cho các ngươi một mạng, phạt năm mươi trượng, trả về cho Lại bộ để cấp trên của bọn họ tự định đoạt đi."
Lý Trạm vốn hận không thể giết bọn họ, nhưng hắn nghe người ta nói qua, làm cha mẹ phải tích phúc cho con cái.
Hắn bây giờ có vướng bận, tâm tình không giống trước kia, chuyện lấy mạng người... Có thể ít làm vẫn là ít làm đi.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, mặc dù Lý Trạm tha mạng cho bọn họ, nhưng năm mươi trượng hạ xuống trên người văn nhân Lại bộ, đoán chừng cũng thành phế nhân. Về phần trả lại Lại bộ để cấp trên tự xử trí, người bọn họ đắc tội chính là Lý Trạm, Lại bộ hiện giờ lại ở trong tay Lý Trạm, kết quả của bọn họ đều có thể tưởng tượng được.
Nói cách khác, để cho bọn họ sống như vậy, còn không bằng trực tiếp giết bọn họ.
Trong Anh Huy các, Tiểu Sơn đã sớm tìm thái y tới.
Lúc này hơi nóng trên người Kỷ Khinh Châu đã tiêu tan một chút, sắc mặt không còn tái nhợt như trước.
Thái y kê cho cậu một đơn thuốc dược lực ôn hòa, cho người đi sắc.
Lúc Lý Trạm trở về, Kỷ Khinh Châu đang ngồi trên giường thấp, trên người thay một bộ trung y mỏng, vừa nhìn thấy mặt Lý Trạm liền có chút đỏ lên, có vẻ vô cùng xấu hổ.
Vừa rồi thái y đã chẩn mạch cho cậu, mặc dù không nói gì trước mặt cậu, nhưng láng máng nghe được đối phương nói với Lý Trạm một câu "thai nhi rất ổn", Kỷ Khinh Châu nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc đối mặt với Lý Trạm quả thực hận không thể tìm một khe đất chui vào.
"Tứ đệ hôm nay vốn định tách ta ra, may mà..." Lý Trạm đi tới bên cạnh Kỷ Khinh Châu ngồi xuống đưa tay dường như muốn sờ đối phương, nhưng mà tay đưa đến giữa đường rồi lại rụt trở về, chỉ câu nệ ngồi ở đó, nói: "Là ta sơ suất, chỉ nghĩ đến việc loại bỏ người mai phục của hắn ra, lại xem nhẹ hắn lại cài cắm tử sĩ ở Lại bộ."
Những người này Hằng Quận vương chưa từng dùng qua, nếu không phải hôm nay, chỉ sợ Lý Trạm vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
"Bọn họ nói vương gia đi ngoại thành, ta cho là..." Kỷ Khinh Châu nói.
"Bọn họ quả thật rất cẩn thận, thấy bổn vương ra khỏi kinh thành mới động thủ." Lý Trạm nói: "Nhưng người ra kinh không phải là ta."
Kỷ Khinh Châu sửng sốt, hồi lâu không phản ứng lại.
Sau đó cậu mới tỉnh ngộ, thầm nghĩ hóa ra Lý Trạm... dùng thế thân?
Biệt uyển.
"Đau đau đau... Shhh..." Tần Tranh nhe răng trợn mắt la ó, bị người khác kéo mặt nạ dịch dung trên mặt xuống.
Người ngồi đối diện Tần Tranh chính là Lương quốc công chúa Kỳ Cảnh Hằng.
Tay nghề dịch dung của Lương quốc các ngươi cũng quá lợi hại đi? Thân đệ đệ của Vương gia thấy cũng không nhận ra! "Tần Tranh vừa xoa khuôn mặt bị kéo đến đỏ lên của mình, vừa cảm thán nói.
Kỳ Cảnh Hằng cất đi mặt nạ dịch dung, nói: "Thời gian quá gấp rút, làm cũng không giống lắm, nhưng trong phòng hơi tối, ngươi lại không nói chuyện, cho nên hắn mới không nhận ra."
"Vậy giọng nói cũng có thể thay đổi sao?" Tần Tranh hỏi.
"Ừ." Kỳ Cảnh Hằng đáp một tiếng.
Tần Tranh nhìn chằm chằm Kỳ Cảnh Hằng một lát, đột nhiên nói một câu "Tần mỗ mạo phạm" rồi sau đó đưa tay lên trán Kỳ Cảnh Hằng, muốn xem đối phương có đeo mặt nạ hay không. Động tác của Kỳ Cảnh Hằng còn nhanh hơn hắn, một tay nắm lấy cổ tay Tần Tranh, bóp Tần Tranh kêu đau liên tục.
"Nếu đổi lại là người khác, bây giờ ngươi đã nhận được một cái bạt tai." Kỳ Cảnh Hằng nói.
"Tần mỗ vốn cũng không phải người đứng đắn gì, công chúa cũng biết... Nhưng ngươi là một cô nương, lực tay quá lớn rồi đi?" Tần Tranh giãy giụa rút tay về, ánh mắt vẫn quan sát Kỳ Cảnh Hằng.
Kỳ Cảnh Hằng nói: "Đi thôi, còn phải về kinh thành báo cáo vương gia."
Tần Tranh đành phải thu hồi một bụng đầy nghi ngờ đi theo Kỳ Cảnh Hằng lên đường.
Sau khi ra cửa đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, xoay người nói với hộ vệ trong biệt uyển: "Ngươi đi nói với Hằng Quận vương, bảo hắn sống cho tốt, sau này còn uống rượu mừng đại hôn vương gia... Còn có rượu đầy tháng tiểu thế tử."
"Vương gia sẽ không thả hắn ra ngoài." Kỳ Cảnh Hằng nhắc nhở.
"Không sao, ta tự mình đưa tới cho hắn, từng ngụm từng ngụm đút cho hắn, để hắn dính chút không khí vui mừng." Tần Tranh dùng giọng điệu đê tiện nói.