[MT] Đại tổng quản - Chương 50

Lúc mang thai, con người vốn rất dễ hồ đồ...

Chương 50

Đêm đó🌛️, Kỷ Khinh Châu và Tiểu Sơn nghỉ ngơi trong sương phòng ở hậu viện.

Gian phòng chia làm hai buồng trong và ngoài, Kỷ Khinh Châu để cho Tiểu Sơn ngủ ở buồng trong, còn mình thì ở buồng ngoài.

Kỷ Khinh Châu nằm ở trên giường trằn trọc, thỉnh thoảng đứng dậy nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, muốn biết Trì Châu đã trở về hay chưa. Mặc dù lý trí thì tin rằng Lý Trạm sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ cậu, dù sao trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhưng điều này không ngăn được sự thấp thỏm trong lòng cậu.

Cậu rất muốn biết, Lý Trạm sẽ đáp lại chuyện này như thế nào.

Kỷ Khinh Châu càng nghĩ càng cảm thấy bất an, cảm xúc "thấy chết không sờn" lúc gửi thư đi hiện giờ không còn sót lại chút gì.

Nếu như Lý Trạm không tin thì làm sao bây giờ?

Dù sao chuyện ở Phụng Tiên Các, Lý Trạm đã từng nói với cậu, cho nên cậu hoàn toàn có thể bịa ra đứa bé này để lừa gạt Lý Trạm. Thế giới này lại không có công nghệ xét nghiệm quan hệ cha con, còn nhỏ máu nhận người thân thì không đáng tin, rủi Lý Trạm không tin còn cho rằng cậu đang ăn vạ, vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Con người lúc bất an thường suy nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, Kỷ Khinh Châu có thể nghĩ đến kết cục như vậy, đại khái cũng chính là cái này...

Nếu như Lý Trạm không muốn đứa bé này…

Vậy thì cũng được, dù sao ban đầu cậu cũng tính toán như vậy!

"Khinh Châu, ngươi không ngủ được sao?" Tiểu Sơn từ buồng trong đi ra, trên người khoác áo choàng.

Hắn lớn hơn Kỷ Khinh Châu một tuổi, trước kia vẫn luôn gọi Kỷ Khinh Châu bằng tên, sau đó Kỷ Khinh Châu thăng quan, ở trước mặt người khác hắn gọi Kỷ Khinh Châu là Kỷ tổng quản, nhưng Kỷ Khinh Châu không thích xưng hô đó nên những lúc ở riêng thì vẫn để hắn gọi như cũ.

"Ta nghĩ Trì Thiếu khanh sắp trở về rồi, muốn hỏi vương gia trả lời thế nào." Kỷ Khinh Châu nói.

Tiểu Sơn lần mò thắp ngọn nến lên, sau đó đi rót cho Kỷ Khinh Châu một ly nước ấm, nói với cậu: "Ngươi quên rồi sao, Trì Thiếu khanh vì tránh hiềm nghi với muội muội ngươi, hiện tại đang ở trong thư phòng, thư phòng cách nơi này khá xa, cho dù hắn có trở về ngươi cũng không nghe thấy."

Kỷ Khinh Châu gật đầu, cậu cũng không phải chỉ vì đợi Trì Châu.

Thực ra chỉ là do cậu không ngủ được mà thôi.

"Nếu ngươi không ngủ được, vậy thì ngồi với ta một lát." Tiểu Sơn nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhích sang một bên, Tiểu Sơn khoanh chân ngồi bên giường của cậu.

Tiểu Sơn vẫn là bộ dáng trước kia, dáng vẻ thiếu niên, cả ngày không nói nhiều, khi thấy Kỷ Khinh Châu luôn nở nụ cười ấm áp. Nhưng Kỷ Khinh Châu biết, kỳ thật Tiểu Sơn có rất nhiều tâm sự, chỉ là hắn chưa bao giờ nói với người khác, thậm chí không cho người khác cơ hội quan tâm thăm hỏi.

"Thực ra ngươi không cần lo lắng, từ trước đến nay vương gia đối xử với ngươi không giống với người khác." Tiểu Sơn nói.

Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, có chút khó hiểu, hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Trong ánh mắt Tiểu Sơn hiện lên sự thương cảm, nhưng rất nhanh trên mặt lại xuất hiện nụ cười quen thuộc, nói: "Ngươi còn nhớ không... Chuyện của ta và Hạ Mãn, nếu như dựa theo cung quy thì hai chúng ta đều phải chết, sau đó Hạ Mãn nói muốn gánh tội thay ta, bảo ta khai với Thận hình ty là ta bị hắn ép buộc, như vậy có thể cứu ta một mạng."

Kỷ Khinh Châu cũng nhớ mang máng, lúc cậu đi tìm Hạ Mãn cũng có ý nghĩ như vậy, bởi vì cậu chỉ muốn cứu Tiểu Sơn. Nhưng sau khi tìm được Hạ Mãn thì cũng không nhắc tới cái ý nghĩ này với đối phương, bởi vì cậu biết giữa Tiểu Sơn và Hạ Mãn, không ai có thể trơ mắt đứng nhìn đối phương chết đi.

"Lúc ấy ta không chịu... Hạ Mãn liền ôm ta khóc, ta nghĩ trước khi chết có thể gặp hắn một lần, chết cùng một chỗ cũng đáng." Tiểu Sơn cười, trên mặt thoáng ửng hồng, dường như còn có chút xấu hổ, sau đó hắn nói tiếp: "Không ngờ sau đó người của Thận hình ty cũng không có tới thẩm vấn chúng ta mà trực tiếp xử lý..."

Kỷ Khinh Châu còn nhớ kết quả xử lý lúc đó chính là Tiểu Sơn bình yên vô sự, Hạ Mãn gánh vác tất cả tội lỗi bị phạt gậy sau đó bị trục xuất khỏi cung. Nhưng nghe ý của Tiểu Sơn, hai người bọn họ vẫn chưa lấy khẩu cung, nói cách khác... có người trực tiếp an bài người của Thận Hình ty kết án.

Mà kết quả này đối với hai người bọn họ mà nói hiển nhiên là kết quả tốt nhất.

Bởi vì Tiểu Sơn lúc ấy mới vừa xẩy thai không lâu, căn bản không thể chịu được bất kỳ hình phạt nào, nếu không chỉ sợ mạng nhỏ khó giữ được.

Nhưng sức khỏe của Hạ Mãn tốt, dù là bị phạt gậy, dưỡng mươi bữa nửa tháng là có thể khôi phục.

"Phải biết rằng ta cùng Hạ Mãn đều là người tầm thường nhất trong hoàng cung, nếu đổi lại là trước kia, người của Thận hình ty có lẽ sẽ không cần điều tra, trực tiếp đánh chết chúng ta." Tiểu Sơn nói: "Bọn ta có thể giữ được mạng sống, ngoại trừ ngươi bôn ba khắp nơi ra thì còn là kết quả do vương gia chu toàn... Mà vương gia sở dĩ làm như vậy, chính là vì nể mặt ngươi."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy trầm mặc một lát, vẻ mặt có chút cảm động.

Chuyện này cậu cũng không phải không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy tự mình đa tình, cho nên cũng không dám đem ân tình này ôm đến trên người mình.

"Vương gia vì ngươi, ngay cả chuyện của ta và Hạ Mãn cũng để ý như thế, chớ nói chi là chuyện của ngươi và ngài ấy." Tiểu Sơn nói: "Cho nên ngươi căn bản không cần thấp thỏm, nếu vương gia biết chuyện này, vui mừng còn không kịp nữa là."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy trong lòng mới an tâm một chút, cảm thấy mình lo lắng quá mức cho nên mới nghĩ nhiều. Ngược lại Tiểu Sơn là người ngoài cuộc nên tỉnh táo, nhanh chóng bắt được trọng điểm của sự việc.

Về nỗi lo của Kỷ Khinh Châu chỉ là lo bò trắng răng mà thôi.

"Có đôi khi ta thực sự rất hồ đồ..." Kỷ Khinh Châu nói.

"Ngươi chỉ là thông minh một đời hồ đồ nhất thời mà thôi." Tiểu Sơn cười nói: "Huống hồ người lúc có thai, vốn dễ trở nên hồ đồ..."

Tiểu Sơn nói xong đem ánh mắt dừng ở trên bụng Kỷ Khinh Châu, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên.

Kỷ Khinh Châu nhìn thấy vẻ mặt hắn, trong lòng có chút khó chịu...

Trước đây cậu đã nghĩ, nếu tìm được thời cơ thích hợp thì có thể hỏi Lý Trạm, sau khi Hạ Mãn bị đuổi ra khỏi cung đã đi đâu. Nhưng nghĩ lại, nếu như cậu không thể giúp Tiểu Sơn xuất cung, cho dù biết Hạ Mãn ở đâu thì hai người vẫn như cũ không có cách nào ở cùng nhau.

Chỉ là... Kỷ Khinh Châu có thể cảm giác được, Tiểu Sơn vô cùng nhớ Hạ Mãn.

"Ta có thể sờ thử không?" Tiểu Sơn dè dặt hỏi.

Kỷ Khinh Châu không nghĩ rằng hắn sẽ đưa ra đề nghị này, tức thì vô cùng xấu hổ, vô thức liền muốn từ chối.

Nhưng cậu nghĩ lại, Tiểu Sơn chắc là nhớ tới đứa con của mình cho nên mới như thế. Kỷ Khinh Châu trong lòng không khỏi có chút khổ sở, không thể nói ra lời từ chối đành phải nói: "Ừm... Được, ngươi sờ đi."

Kỷ Khinh Châu vẻ mặt tuyệt vọng ưỡn bụng về phía trước, vẻ mặt giống như là phạm nhân sắp lên pháp trường.

Tiểu Sơn cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng cậu, động tác kia vô cùng dịu dàng, không dám dùng chút sức lực nào.

"Nhỏ quá, còn chưa hiện ra rõ ràng." Tiểu Sơn nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Được mấy tháng rồi?"

Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút nói: "Gần bốn tháng rồi…"

Tiểu Sơn gật đầu, thu tay lại nói: "Đoán chừng còn chưa tới một tháng nữa sẽ lộ rõ, sau đó sẽ phát triển rất nhanh."

"Ừa." Kỷ Khinh Châu chỉ cảm thấy hết sức xấu hổ, đến nay cậu vẫn không có cách nào thản nhiên đối mặt với chuyện trong bụng mình có một đứa bé, càng không có khả năng không chút khúc mắc cùng người khác thảo luận khi nào thì cái bụng bầu sẽ lộ ra.

Tiểu Sơn thấy dáng vẻ đỏ mặt tía tai của y, khéo hiểu lòng người cười cười, không tiếp tục cái đề tài này nữa.

Bị Tiểu Sơn quấy rầy như vậy, Kỷ Khinh Châu trong lòng cảm thấy bớt lo lắng hơn, một lúc sau mới bắt đầu chợp mắt. Tiểu Sơn thấy y buồn ngủ nên đi tắt nến, một lát sau hai người liền tự đi ngủ😴️.

Cùng lúc đó, Anh Huy các.

Lý Trạm đưa tay xoa trán, quanh người đều tản ra sự lạnh lẽo.

"Mọi người đã đến đông đủ chưa?" Lý Trạm hỏi.

"Bẩm vương gia, đều đã đến." Đổng Đống nói: "Tất cả ám vệ và binh lính của vương phủ, ngoại trừ được phái đi bảo vệ Trì phủ, tất cả đều đang chờ ngài phân phó."

Bên cạnh Đổng Đống có ba người mặc y phục dạ hành, đều là thủ lĩnh của ám vệ và binh lính trong vương phủ do Lý Trạm bồi dưỡng.

"Trước tiên loại bỏ hết người mai phục xung quanh Trì phủ, làm sạch sẽ một chút, không được kinh động bất cứ kẻ nào. Để lại mấy người đắc lực ở gần Trì phủ canh giữ cẩn thận, không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì." Lý Trạm nói.

Một trong ba người kia nghe vậy vội vàng lĩnh mệnh rồi rời đi.

Lý Trạm lại nói với một người khác: "Cho người của ngươi mai phục vào trong An vương phủ, từ hôm nay lão tứ gặp người nào, nói gì đều phải báo cáo cho bổn vương. Ngoài ra, người hắn gặp nếu như rời khỏi An vương phủ liền bắt lại, đợi sau khi An vương hạ táng, lấy danh nghĩa lão tứ muốn để tang An vương, trực tiếp đưa hắn đến biệt uyển nơi trước đây An vương ở."

Lúc Lý Trạm nói chữ "đưa", cố ý nhấn mạnh, ý nghĩa không cần nói cũng biết.

Một khi An Vương hạ táng, Hằng Quận vương sẽ trực tiếp bị người của Lý Trạm mang đi giam lỏng, hiện giờ biệt uyển của An Vương đã sớm bị người của Lý Trạm khống chế, Hằng Quận vương bị giam lỏng ở đó, chẳng khác nào bị cô lập.

Lý Trạm vốn không có ý định làm đến bước này, nhưng uy hiếp của Hằng Quận vương hiển nhiên đã chạm vào vảy ngược của Lý Trạm.

"Dạ." Người nọ lĩnh mệnh rồi rời đi.

Cuối cùng Lý Trạm đem ánh mắt dừng lại trên người người thứ ba, nói: "Chuyện kế tiếp ngươi phải làm là quan trọng nhất, không chấp nhận nửa điểm sai lầm." Hắn nói xong cầm lấy danh sách địa chỉ đã sớm viết xong từ trên án thư, lại nói: "Lão tứ giấu một người, người này cực kỳ quan trọng, hẳn là ở một nơi hắn cho là an toàn nhất."

Người nọ nhận lấy tờ giấy xem qua, nói: "Vương gia yên tâm, cho dù đào ba thước đất, thuộc hạ cũng sẽ tìm ra người này."

"Sau khi tìm ra thì đưa hắn vào cung, bổn vương muốn tự mình thẩm vấn hắn." Lý Trạm nói.

Cuối cùng người nọ cũng lĩnh mệnh rời đi, hiện giờ trong điện chỉ còn Lý Trạm và Đổng Đống.

Lý Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Đưa Đồ Đại Hữu tới đây, nói bổn vương muốn cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội."

Đổng Đống nghe vậy vội dạ, sau đó đích thân đến Thận hình ty một chuyến.

Đồ Đại Hữu bị nhốt ở Thận hình ty khá lâu, còn tưởng rằng Lý Trạm đã quên hắn rồi, nửa đêm đột nhiên bị đưa đi làm cho hắn vô cùng hoảng sợ.

"Vương gia muốn xử trí ta sao?" Đồ Đại Hữu hỏi Đổng Đống.

"Sống hay chết đều phải xem chính ngươi." Đổng Đống nói: "Vương gia nói muốn cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, phải xem ngươi có nắm được hay không."

Đồ Đại Hữu nghe vậy trong lòng lập tức run lên, thầm nghĩ hắn còn có cơ hội lập công chuộc tội sao?

Chẳng lẽ vương gia muốn ra tay với Hằng Quận vương?

Nhưng lúc trước điều hắn có thể giải thích đều đã giải thích, bây giờ nếu được yêu cầu thì hắn cũng không thể nói được gì nữa! Huống chi, mặc dù hắn là người của Hằng Quận vương, nhưng cũng chỉ là một con "chó" mà Hằng Quận vương đặt ở trong cung mà thôi, Hằng Quận vương không thể nào nói cho hắn biết chuyện cơ mật quan trọng!

Trên đường đi Đồ Đại Hữu vô cùng thấp thỏm, luôn cảm thấy lần này mình sắp xong đời rồi.

Sau khi đến Anh Huy các, liền nhìn thấy Lý Trạm ngồi sau án thư, hơn nửa đêm không ngủ trông rất mệt mỏi.

Đồ Đại Hữu quỳ trên mặt đất dập đầu với hắn, sau đó liền chờ hắn xử trí.

Trong điện im lặng rất lâu, Lý Trạm khẽ thở dài đưa mắt nhìn Đồ Đại Hữu.

"Đem tất cả những chuyện có liên quan đến Kỷ Khinh Châu mà ngươi biết nói cho bổn vương." Lý Trạm nói.

Đồ Đại Hữu nghe vậy hoảng sợ, vô thức nhìn lại Lý Trạm, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút manh mối, thế nhưng Lý Trạm che giấu rất tốt không nhìn ra chút cảm xúc nào.

"Chuyện ở Phụng Tiên các và chuyện của đứa bé, bổn vương đều đã biết, ngươi không cần che giấu cho y nữa." Lý Trạm lạnh lùng nói: "Bổn vương muốn biết tất cả chi tiết, từ lúc y vào cung đến khi ngươi bị nhốt... Mỗi một quyết định y đưa ra, ngươi đã giúp y cái gì, như thế nào giấu diếm bổn vương... Nếu có nửa câu nói dối, ngươi hẳn là biết hậu quả."

Đồ Đại Hữu:...

Cơ hội lập công chuộc tội này, chính là "bán đứng" Kỷ Khinh Châu?

Nhưng nghĩ lại, dù sao chuyện cũng đã bại lộ, hắn cũng không cần phải tiếp tục che giấu. Giờ phút này hắn không đoán được suy nghĩ của Lý Trạm, như vậy điều duy nhất hắn có thể làm cho Kỷ Khinh Châu, chính là tận lực tô điểm từng chi tiết kia một chút, ít nhất sau khi Nhiếp chính vương nghe xong không ảnh hưởng đến tâm tình.

Ví dụ:

Kỷ Khinh Châu giấu diếm Nhiếp chính vương không phải là vì sợ hắn diệt khẩu, mà là sợ gây thêm phiền toái cho vương gia...

Đồ Đại Hữu bình tĩnh lại một chút liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, từ lúc cung yến tháng tư đến khi hắn bị Thận hình ty giam giữ... Tất cả chi tiết hắn có thể nghĩ đến đều kể lại với Lý Trạm. Đương nhiên, trong toàn bộ quá trình hắn luôn cường điệu lòng trung thành của Kỷ Khinh Châu với Lý Trạm, giảm bớt những phần có thể khiến Lý Trạm mất hứng.

Sắc mặt Lý Trạm từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, chỉ ngắt lời hắn một hai câu.

Cuối cùng, Lý Trạm đột nhiên nói: "Vì sao ngươi lại giúp y?"

Đồ Đại Hữu khựng lại, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Hắn lúc này mới nhận ra, tất cả vấn đề đêm nay Lý Trạm hỏi, chỉ có cái này mới là quan trọng nhất.

Lý Trạm ung dung nhìn Đồ Đại Hữu, trên mặt cuối cùng lộ ra vài phần tò mò, biết mình đã hỏi đúng trọng điểm.

Hắn đã sớm cảm thấy thái độ của Đồ Đại Hữu đối với Kỷ Khinh Châu rất khả nghi, làm sao vô duyên vô cớ Đồ Đại Hữu lại đối xử tốt với Kỷ Khinh Châu như vậy?

Trừ phi, trong chuyện này có một lý do có thể thuyết phục hắn.

Cho đến khi trời sắp sáng, Lý Trạm mới từ trong điện đi ra.

Đổng Đống cũng một đêm không ngủ, vội vàng báo cáo động tĩnh ngoài cung cho hắn.

"Trì phủ và An vương phủ bên kia đều ổn, nhưng mà người ngài muốn tìm vẫn chưa tìm được." Đổng Đống nói với hắn.

"Người mà lão tứ giấu là một đại phu, khoảng 30 tuổi, tướng mạo đoan chính, tính tình tự do ngang ngạnh." Lý Trạm nói: "Để bọn họ dựa vào điểm này mà đi tìm, nếu còn tìm không được thì bắt đầu với với những người bên cạnh lão tứ, không đến mức cái gì cũng không hỏi được."

Đổng Đống nghe vậy gật đầu đồng ý.

Lý Trạm nhìn Đồ Đại Hữu đang đi theo phía sau, nói: "Ngươi không cần quay lại Thận hình ty, ở lại Anh Huy các đi, hai ngày nữa ngươi dẫn người đi Trì phủ đón Kỷ Khinh Châu về."

Đồ Đại Hữu nghe vậy vội lĩnh mệnh, biết mình xem như đã qua cửa ải này của Lý Trạm.

Hai ngày tiếp theo, Kỷ Khinh Châu đều ở trong phủ Trì Châu.

Hai ngày nay Trì Châu cũng không đi ra ngoài, Kỷ Khinh Châu đoán là Lý Trạm không phân phó công việc mới cho hắn.

Bọn họ tuy rằng đều ở Trì phủ không đi ra ngoài, nhưng cách một bức tường, Kỷ Khinh Châu lại dường như có thể cảm nhận được tình hình căng thẳng của kinh thành. Cậu có thể tưởng tượng được, trong thời gian hai ngày này, số phận của nhiều người sẽ thay đổi.

Trì Châu sáng sớm ngày đầu tiên đi ra ngoài phủ nhìn thì phát hiện người mai phục bên ngoài của Hằng Quận vương đều biến mất, thay vào đó là một ít khuôn mặt mới. Mặc dù Trì Châu không quen biết những người đó, nhưng thấy đối phương không tránh mình, liền đoán được là người của Lý Trạm.

Buổi chiều ngày thứ hai, Tần Tranh dẫn Lương quốc công chúa đến Trì phủ ở lại nửa ngày.

Công chúa Lương quốc kia vốn nên rời khỏi kinh thành, nhưng không biết là nghe được tiếng gió hay là xảy ra chuyện gì, cảm thấy kinh thành sắp có kịch hay liền đuổi sứ đoàn đi hơn phân nửa, chỉ để lại hầu cận hầu hạ mình, dự định xem xong vở kịch rồi mới quay về Lương quốc.

Cho nên, Tần Tranh chỉ có thể tiếp tục đi theo nàng.

Kỷ Khinh Châu trong lòng sốt ruột, vốn định hỏi thăm Tần Tranh chuyện bên ngoài, Tần Tranh lại lại giữ vẻ mặt bí mật, cười ha ha với cậu. Kỷ Khinh Châu biết sẽ hỏi không ra cái gì từ trong miệng hắn đành phải bỏ cuộc.

Đến ngày phục triều, Kỷ Khinh Châu dậy sớm, vốn tưởng rằng sẽ có người đón cậu trở về.

Nhưng chờ tới lúc Trì Châu hạ triều, cậu cũng không nghe được động tĩnh gì.

Vẻ mặt Trì Châu thoạt nhìn cũng không tệ lắm, hẳn là mọi chuyện rất thuận lợi.

Trì Châu cùng Kỷ Khinh Châu và Kỷ Khinh Lan dùng bữa trưa, sau đó gọi Kỷ Khinh Châu đến thư phòng.

"Chuyện bên ngoài..."

"Kỷ tiểu công tử, sau khi hồi cung sẽ có người nói với ngươi." Trì Châu ngắt lời hắn: "Hôm nay ta muốn nói với ngươi, là chuyện của lệnh muội."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, hỏi: "Trì Thiếu khanh muốn nói gì?"

"Trì mỗ tự mình chủ trương đến Giáo phường ty..." Trì Châu ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ nói: "Ngài cũng biết, vương gia đang tìm cách lật lại bản án của Kỷ gia, một khi thành công, ngài cùng Kỷ tiểu thư còn có Kỷ đại công tử ở Tây Bắc xa xôi có thể lấy lại tự do. Nhưng việc này cũng không phải một sớm một chiều là có kết quả, mà hiện giờ kỳ hạn một tháng của Kỷ tiểu thư ở Trì phủ cũng sắp hết…"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy lúc này mới phản ứng lại, hắn vẫn luôn để ý chuyện này...

"Trì mỗ nghĩ, Kỷ tiểu thư là một cô nương trong sạch, không nên lưu lạc đến loại chỗ ấy... Ta đã tự mình đi Giáo phường ty trả chút bạc, như vậy có thể để cho nàng ở lại Trì phủ thêm một tháng." Trì Châu nói: "Chỉ là hành động này của Trì mỗ thực sự quá đột ngột, không muốn Kỷ tiểu thư hiểu lầm, cho nên muốn mượn danh nghĩa Kỷ tiểu công tử…"

Kỷ Khinh Châu lúc này mới hiểu được, Trì Châu thực ra là chủ động dùng bạc giúp Kỷ Khinh Lan có thêm thời gian một tháng.

"Trì Thiếu khanh tốn bao nhiêu bạc, sau này số bạc này..."

"Kỷ tiểu công tử không cần nhiều lời, việc này sau này nhắc lại cũng không muộn, người trong cung tới đón ngài hẳn là sắp tới rồi, ngài mau đi chào tạm biệt Kỷ tiểu thư đi." Trì Châu nói.

Kỷ Khinh Châu biết Trì Châu là một người tiêu sái,nên cũng không nói gì cả, ân đức như vậy cũng không phải một lời cảm tạ là có thể trả được.

Ngày đó, sau khi Kỷ Khinh Châu tạm biệt Kỷ Khinh Lan thì Đồ Đại Hữu dẫn người tới.

Kỷ Khinh Châu thấy hắn bình yên vô sự, trong lòng có chút an ủi, biết Lý Trạm hẳn là không có ý định trách tội.

Trên đường hồi cung, Kỷ Khinh Châu vẫn có chút căng thẳng, không biết lát nữa nên đối mặt như thế nào với Lý Trạm.

Bất luận là chuyện của Phụng Tiên các hay là chuyện của đứa bé, đối với cậu mà nói đều vô cùng xấu hổ. Trước kia Lý Trạm không biết, cậu còn có thể ung dung đối mặt, nhưng hôm nay Lý Trạm đã biết chân tướng, Kỷ Khinh Châu liền cảm thấy vừa khó xử lại vừa xấu hổ.

Nhưng sau khi cậu về đến Anh Huy các mới phát hiện Lý Trạm không có ở đây.

Thái độ của người trong Anh Huy các đối với cậu vẫn như trước không có gì khác thường.

Kỷ Khinh Châu không rõ ràng cho lắm, thấp thỏm đợi một ngày, không ngờ đến tối Lý Trạm vẫn không về Anh Huy các.

Cuối cùng cậu hỏi nội thị mới biết hôm nay Lý Trạm đã trở về vương phủ.

"Hằng Quận vương đã được đưa đến biệt uyển nơi lão vương gia ở lúc còn sống, hiện giờ có người của vương gia trông coi, hắn cái gì cũng không làm được." Đồ Đại Hữu nói với Kỷ Khinh Châu: "Còn đại phu kia vương gia cũng đã tìm được, hắn bị Hằng Quận vương dụng hình, bị thương rất nặng, vương gia quý trọng nhân tài, biết y thuật của hắn cao minh cho nên để hắn ở lại vương phủ thu làm của riêng."

Kỷ Khinh Châu gật đầu hỏi: "Người ở trong triều không có gì khác thường chứ?"

"Không có, vương gia làm rất kín đáo, người ngoài đều cho là Hằng Quận vương bởi vì để tang lão vương gia mới dọn đến biệt uyển, chứ không biết là vương gia làm ra." Đồ Đại Hữu nói: "Người bên cạnh Hằng Quận vương cùng với triều thần lui tới với hắn, vương gia đều an bài xong, không một chút sơ hở."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy rốt cục thở phào nhẹ nhõm, việc này coi như hữu kinh vô hiểm.

Chỉ là... Cậu cúi đầu nhìn bụng, cái này cũng phải có một cái phán quyết chứ?

Kỷ Khinh Châu lúc trước vừa nghĩ đến sẽ gặp Lý Trạm liền cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhưng đến bây giờ Lý Trạm vẫn không lộ diện, cậu ngược lại càng sốt ruột!

Đứa bé này có giữ hay không, xử lý thế nào, Lý Trạm cũng không cho cậu một câu trả lời chắc chắn.

Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, không lâu nữa là tròn bốn tháng, đến lúc đó đứa nhỏ sẽ lộ ra!

Mùa hè nóng bức như vậy, quần áo lại mỏng manh, không biết có thể giấu được bao lâu...

Trong vương phủ, Lý Trạm ngồi ngẩn người trong viện, trên người mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Ngày thường hắn không uống rượu nhiều, lần này lại phá lệ...

"Vương gia, chúng ta cứ ở lại vương phủ mãi sao?" Đổng Đống ở bên cạnh hỏi.

Lý Trạm liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Sao, ở Anh Huy các lâu rồi, vương phủ không chứa nổi ngươi?"

Đổng Đống cười khà khà, vội nói: "Ý thuộc hạ không phải vậy... Ngài không trở về gặp Kỷ tiểu công tử và... tiểu thế tử tương lai sao?"

Lý Trạm nghe vậy trên mặt hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu đi.

Đổng Đống ít nhiều có thể đoán được tâm tư của hắn, lại nói: "Nói không chừng, Kỷ tiểu công tử cũng muốn gặp ngài."

Lý Trạm nghe vậy trầm ngâm một lát, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

"Bổn vương biết, y không muốn đứa bé kia, y dù sao cũng là một nam nhân... Cho dù bây giờ đã là nội thị..." Lý Trạm cười khổ một tiếng nói: "Loại chuyện này, đổi lại là ai cũng rất khó chấp nhận?" Hơn nữa Kỷ Khinh Châu không có tình cảm với hắn, làm sao có thể cam tâm tình nguyện sinh đứa bé này cho hắn.

"Nhưng con cũng đã có, cũng không thể..." Đổng Đống nói.

"Nếu y nói không muốn, chẳng lẽ bổn vương lại ép y sinh sao?" Lý Trạm nói.

Đổng Đống nghe vậy cũng hiểu ra, vương gia nhà hắn muốn đứa bé này lại sợ Kỷ tiểu công tử không bằng lòng, cho nên mới trốn tránh đối phương. Ngộ nhỡ vừa thấy mặt vương gia Kỷ tiểu công tử liền nhắc tới chuyện phá thai, lấy tình cảm của vương gia đối với Kỷ tiểu công tử, tất nhiên sẽ không làm khó.

Nhưng mà như vậy, vương gia nhà hắn sẽ thương tâm.😢️

"Lẽ nào vương gia định kéo dài cho đến khi đứa bé lớn lên mới chịu gặp Kỷ tiểu công tử?" Đổng Đống hỏi.

Lý Trạm liếc hắn một cái nói: "Bổn vương cũng không hèn hạ như vậy…"

Huống chi, sự quan tâm của hắn đối với đứa bé kia cũng không bằng sự quan tâm của hắn đối với người kia.

Chuyện phải đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, hắn cũng biết tránh được mùng một không tránh được mười lăm.

Chỉ là đứa bé này tới quá bất ngờ, thực sự cho hắn quá nhiều kinh hỉ, phần kinh hỉ này đến giờ khắc phải đối mặt với Kỷ Khinh Châu, làm cho hắn lo được lo mất.

Nếu hắn cùng Kỷ Khinh Châu tình đầu ý hợp, hai người có đứa bé này thì đương nhiên là càng tốt, nhưng chuyện lại không phải như vậy. Chuyện bọn họ ở Phụng Tiên các, vốn là ngoài ý muốn... Kỷ Khinh Châu là bị hắn liên lụy, nên mới chịu khổ như vậy.

Cuối cùng tất cả còn để Kỷ Khinh Châu gánh vác, để đối phương chịu nỗi khổ sinh con cho hắn...

Lý Trạm ngẫm lại đều cảm thấy áy náy.😞️

Nếu Kỷ Khinh Châu nguyện ý, hắn đương nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ hai phụ tử bình yên vô sự.

Hắn sợ chính là Kỷ Khinh Châu không muốn... Nếu quả thực như vậy, hắn cũng không làm được mấy chuyện như bắt ép đối phương.

"Ngày mai... Ngày mốt đi..." Lý Trạm nói: "Ngày mốt bổn vương sẽ về Anh Huy các."

Đổng Đống nghe vậy mới thở phào, với trạng thái ăn ngủ không yên của vương gia nhà hắn hiện giờ, nếu đợi thêm vài ngày nữa phỏng chừng sẽ ngã bệnh!