Đại tổng quản - Chương 52
Có đau không?
Chương 52-CC
Bên trong Anh Huy các.
Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm ngồi đối diện nhau, trong lúc nhất thời không ai mở miệng, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt sau khi thú nhận.
Chính xác mà nói, là Kỷ Khinh Châu đơn phương thú nhận, thậm chí không cho Lý Trạm bất kỳ cơ hội đáp lại nào.
Kỷ Khinh Châu vốn đã xấu hổ, bây giờ trong sự im lặng dài dằng dặc này, càng lúng túng hơn, vắt hết óc để tìm đề tài lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lý Trạm lúc này trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả lời trong lòng muốn nói lại không thể nói ra một câu.
Ánh mắt hắn vốn nhìn nơi khác, nhưng liếc mắt lại phát hiện Kỷ Khinh Châu vẫn không nhìn hắn, lúc này trong lòng muốn nhìn đối phương, trong sự im lặng này tỉ mỉ quan sát người trước mặt, hận không thể dùng ánh mắt miêu tả từng tấc trên người đối phương.
Có trời mới biết trên đường chạy tới Anh Huy các, trong lòng Lý Trạm lo lắng tới cỡ nào.
Trên đường đi cũng không dám nghĩ nếu mình tới chậm một bước thì kết quả sẽ là cái gì.
Thậm chí để dời đi lo lắng của mình, hắn thậm chí còn dành thời gian để nghĩ ra một trăm cách chết cho những người kia và Hằng Quận vương.
Cũng may, hắn tới kịp.
"Ta..." Kỷ Khinh Châu bất chấp khó khăn mà mở lời.
Ỷ vào đối phương không nhìn hắn, Lý Trạm nhìn về phía y, ánh mắt nóng rực không thèm che giấu.
"Thái y... có phải đã biết rồi không?" Kỷ Khinh Châu hơi cúi đầu, giống như đà điểu chui đầu vào trong cánh trốn tránh.
"Ừ." Lý Trạm đáp.
Kỷ Khinh Châu:...
Thật vất vả tìm được một đề tài, ngươi chỉ trả lời ta bằng một chữ?
"Chuyện ấy..." Kỷ Khinh Châu lại lấy hết dũng khí nói: "Phụng Tiên các... chuyện đêm đó..."
"Hử?" Lý Trạm lần này vẫn là một chữ, nhưng giọng điệu lại có chút dò hỏi, như là đang nói "Phụng Tiên các xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Khinh Châu:...
Đối phương rõ ràng biết cậu muốn nói cái gì, tại sao phải dùng loại giọng điệu này?
Chẳng lẽ còn muốn cậu thuật lại sự việc lần nữa?
Lý Trạm vẫn không mở miệng, Kỷ Khinh Châu mặc dù không ngẩng đầu, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Cũng không biết có phải khí thế của Lý Trạm quá mạnh mẽ hay không, rõ ràng cậu cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng không hiểu sao lại có chút chột dạ.
Nếu Lý Trạm không chủ động nói chuyện, cậu chỉ có thể chủ động một chút.
Việc này phải nói ra mới được, kéo dài không phải là cách...
"Đêm đó thực sự chỉ là vô tình... Ta cũng không biết vương gia sẽ đến, cũng không biết tại sao Khâu gia tiểu thư cũng ở nơi đó... Mặc dù buổi sáng ta có đổi vị trí với Cao Lương, nhưng ta cũng không biết là người phương nào động tay động chân trong nhang..."
"Ừ." Lý Trạm đáp một tiếng, nhưng không nói thêm gì.
"Sau đó... cái kia... vương gia... cùng ta..." Kỷ Khinh Châu nói xong mặt không khỏi đỏ lên, trong lòng càng xấu hổ hơn.
Lý Trạm thấy vẻ mặt này của y rất là động lòng, vốn định trêu chọc thêm một chút đến khi y kể hết sự tình. Nhưng vừa thấy y xấu hổ đến mức hô hấp đều rối loạn, nhất thời lại có chút mềm lòng, liền nói: "Ta đều biết."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhất thời thở phào, thầm cảm tạ trời đất.
Nếu Lý Trạm để cậu nói tiếp, chắc cậu sẽ lúng túng chết mất.
"Đau không?" Lý Trạm đột nhiên hỏi.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, trong nháy mắt hiểu được Lý Trạm đang hỏi cái gì, sắc đỏ trên mặt chưa phai đi chợt tăng thêm, đỏ bừng như sắp chảy máu. Người này có chuyện gì sao? Sao lại hỏi một câu hỏi khó xử như thế để làm gì???
"Cũng... được." Kỷ Khinh Châu bất chấp khó khăn đáp.
Kỷ Khinh Châu vẻ mặt sụp đổ, thầm nghĩ cũng không thể trả lời "Kỹ thuật của ngươi quá kém, ta đau suốt mấy ngày không thể đi lại được" đi!
Lý Trạm nghe vậy trong lòng rất muốn nói tiếp một câu, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng, nhưng hắn rất nhanh nhận ra lời này có chút mạo phạm liền nhịn xuống.
Tâm tư này của hắn không có ý trêu chọc gì, ngược lại mang theo vài phần đau lòng cùng áy náy, đêm đó... Hắn bị ảnh hưởng của thuốc, ắt hẳn là rất thô bạo... Không cần nghĩ cũng biết, Kỷ Khinh Châu chịu bao nhiêu đau khổ.
Vừa nghĩ tới lần thân mật duy nhất của hai người mang đến cho Kỷ Khinh Châu hồi ức không tốt như vậy, trong lòng Lý Trạm liền có chút tiếc nuối. Nhưng hiện tại cũng không có cách nào thay đổi ấn tượng này, hắn thậm chí còn lo lắng, sau này hắn muốn theo đuổi Kỷ Khinh Châu, đối phương có thể vì việc này mà có chướng ngại tâm lý hay không.
Nếu là như vậy thì thật là khó giải quyết!
Kỷ Khinh Châu xấu hổ đến mức chai sạn, da mặt hôm nay bỏ xuống chỗ này, cậu dứt khoát không trì hoãn nữa, hạ quyết tâm chủ động nói: "Vương gia... ngài cho một lời khẳng định đi."
"Cái gì?" Lý Trạm không ngờ y đột nhiên chuyển đề tài, nhất thời không kịp phản ứng.
Kỷ Khinh Châu vẫn như cũ không nhìn hắn, nói: "Đứa bé... nên giải quyết như thế nào?"
Lý Trạm chính tai nghe được từ "giải quyết" từ trong miệng Kỷ Khinh Châu nói ra, ý cười đáy mắt liền nhạt đi mấy phần, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Hắn nhìn về phía thiếu niên, hỏi: "Bổn vương muốn nghe ý kiến của ngươi."
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Ta không có ý kiến, đều nghe theo vương gia."
Lời này của Kỷ Khinh Châu cũng không phải khẩu thị tâm phi, trong lòng cậu đúng là nghĩ như vậy.
Nhưng câu trả lời này vượt xa mong đợi của Lý Trạm...
Lý Trạm có chút ngoài ý muốn hỏi: "Lời này là thật?"
"Đương nhiên." Kỷ Khinh Châu nói một cách đương nhiên.
Lý Trạm trăm triệu lần không nghĩ tới chuyện mình lo lắng đã lâu, lại thuận lợi giải quyết như vậy, Kỷ Khinh Châu lại không hề rối rắm, hoàn toàn để hắn quyết định! Sớm biết như thế, lúc hắn biết được việc này liền đi nói rõ với y, cần gì phải tự đau khổ rối rắm lâu như vậy?
Nhưng vào lúc này, Tiểu Sơn gõ cửa đi vào, trên tay bưng thuốc vừa mới sắc xong.
Kỷ Khinh Châu biết thuốc kia là giải nhiệt cho mình, đưa tay muốn bưng lấy.
Nhưng Lý Trạm lại nhanh hơn một bước, bưng thuốc đến gần ngửi thử.
"Vương gia yên tâm, thuốc này là Chương Thái y tự mình hốt, lúc sắc thuốc nô tài luôn ở bên cạnh trông coi, từ nước cho đến siêu sắc thuốc thậm chí chén đựng thuốc đều đã kiểm tra, rất an toàn." Tiểu Sơn nói với Lý Trạm.
Lý Trạm nghe vậy mới yên tâm, đưa thuốc cho Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu bị hành động này của Lý Trạm làm cho kinh ngạc, theo lý thuyết người trong Anh Huy các đều là do hắn tự tay chọn, không có bất kỳ người khả nghi nào, hoàn toàn không cần phải trông gà hóa cuốc. Như vậy xem ra, Lý Trạm lo lắng vềthuốc của cậu như vậy, hẳn là muốn đứa bé này?
Kỷ Khinh Châu cũng không bất ngờ với kết luận này.
Cậu cảm thấy Lý Trạm rất thích tiểu hoàng đế, có thể có một đứa con của mình, hắn có lẽ cũng không từ chối.
Về phần các vấn đề sẽ nảy sinh sau đó, Kỷ Khinh Châu chắc chắn Lý Trạm đều có thể giải quyết.
Nếu là trước kia cậu có thể còn lo lắng, nhưng mấy ngày qua tự mình thấy Lý Trạm dùng hai ngày ngắn ngủi liền đem Hằng Quận vương cùng vây cánh nhổ tận gốc như thế nào, áp chế Hằng Quận vương đến mức không có sức phản kháng... Thủ đoạn dứt khoát như vậy thì giải quyết chuyện đứa bé này dễ như ăn bánh.
Tiểu Sơn đợi Kỷ Khinh Châu uống thuốc xong thì bưng chén thuốc ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Lúc này đây, Lý Trạm không chờ Kỷ Khinh Châu mở miệng, mà chủ động nói: "Ngươi nói đều theo ý bổn vương là thật sao?"
"Không dám lừa gạt vương gia." Kỷ Khinh Châu vội nói: "Có phải vương gia... muốn giữ lại..."
Lý Trạm trịnh trọng gật đầu, trong giọng nói mang theo vài phần chờ mong hỏi: "Ngươi thực sự nguyện ý... sinh ra đứa bé này cho bổn vương?"
Kỷ Khinh Châu nghe được hắn dùng từ này, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lời này cũng không sai.
Đứa bé này là của Lý Trạm, do cậu sinh ra, không phải là cậu sinh con cho Lý Trạm sao?
"Vương gia vất vả lật lại bản án cho Kỷ gia, còn đề bạt ta, trước đây còn cứu xá muội..." Kỷ Khinh Châu nói: "Ân nghĩa của vương gia đối với Kỷ gia, không thể báo đáp... sinh... sinh con mà thôi, cũng không phải chuyện lớn gì."
Kỷ Khinh Châu nghĩ rất thoáng, xấu hổ thì xấu hổ, nhưng một khi đã quyết định thì cũng sẽ không rối rắm nữa. Với lại mặc dù cậu nói như vậy, nhưng trong lòng cũng không muốn đem đứa bé này làm vật trao đổi để báo đáp Lý Trạm.
Nếu phải nói rõ việc này là gì thì Kỷ Khinh Châu nghĩ rằng đây là việc có qua có lại.
Dù sao cậu cũng không thể làm gì cho Lý Trạm, nghĩ đến đối phương sau này có lẽ sẽ phải bơ vơ không nơi nương tựa, rất đáng thương.
Kỷ Khinh Châu chỉ có thể thuyết phục mình như vậy.
Lý Trạm nghe vậy sự vui sướng trong ánh mắt liền nhạt đi hơn phân nửa, thay vào đó là một chút rối rắm.
Hắn sớm nên nghĩ đến, chỉ cần hắn nói muốn đứa bé này, Kỷ Khinh Châu có lẽ sẽ không từ chối.
Tình cảnh này bất luận đổi thành ai, chỉ sợ cũng không có đường cự tuyệt.
Mặc dù hiểu được điều đó, nhưng Lý Trạm vẫn không khỏi cảm thấy mất mát...
Chung quy là do hắn quá tham lam, muốn quá nhiều thứ.
"Thực ra... Thực ra bổn vương lật lại bản án cũng không phải chỉ vì ngươi... Kỷ gia các ngươi, việc này nhị hoàng huynh cũng bị liên lụy vào trong đó." Lý Trạm nói.
"Vậy cũng không ảnh hưởng ân tình vương gia đối với Kỷ gia chúng ta." Kỷ Khinh Châu nói: "Mặc dù... Mặc dù cách này... quả thực hơi kỳ lạ, nhưng chỉ cần có thể vì vương gia phân ưu, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ."
Lý Trạm:...
Càng nói càng thấy sai sai...
"Thôi." Lý Trạm cười khổ nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy khó hiểu nói: "Vậy ý của vương gia... Là giữ hay là không giữ?"
Lý Trạm quả thực bị Kỷ Khinh Châu đánh bại, có chút chật vật đứng dậy nói: "Để bổn vương suy nghĩ lại."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy rất hiểu lòng người gật đầu nói: "Quả thật... Đây là chuyện lớn, vương gia nên suy nghĩ thật kỹ."
Lý Trạm:...
Người lúc trước xấu hổ đến mặt đỏ bừng, như thế nào chớp mắt liền thành khúc gỗ?
Quả thực là vô lý mà.
Ngày đó, Lý Trạm nhốt mình trong phòng mãi cho đến khi đêm xuống cũng không ra.
Trong lòng hắn đương nhiên là buồn bã, hắn muốn đứa bé này không phải vì muốn kéo dài huyết mạch của mình, cũng không phải vì tương lai có người đưa tiễn hắn, lý do duy nhất hắn muốn đứa bé này chỉ có một, vì đây là con của hắn và Kỷ Khinh Châu.
Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, với tình huống hiện tại của Kỷ Khinh Châu, ngoài sự biết ơn hay kính trọng thì không còn tình cảm nào khác, chứ đừng nói đến việc sinh con cho hắn.
Nói một cách công bằng, đổi thành bất cứ nam nhân hay nữ nhân nào khác có lẽ cũng không làm được...
Kỷ Khinh Châu nguyện ý sinh, cũng chỉ là trả ân tình của hắn mà thôi.
Lý Trạm biết đây là kết quả hợp tình hợp lý, hắn vốn không nên có yêu cầu xa vời gì khác.
Có một khắc, hắn rất muốn rộng rãi một chút, nói với Kỷ Khinh Châu: "Nếu ngươi không muốn sinh vậy thì thôi."
Nhưng lời đến bên miệng, hắn lại không thể nói nên lời.
Vừa nghĩ tới trong thân thể đứa bé kia chảy dòng máu của hai người bọn họ, Lý Trạm không khỏi sinh lòng mơ ước, bắt đầu chờ mong nhìn thấy dáng vẻ đứa bé sau khi sinh ra, thậm chí còn tưởng tượng đến tương lai hắn và Kỷ Khinh Châu cùng nhau nuôi nấng đứa bé này lớn lên...
Vào đêm, Tần Tranh phong trần mệt mỏi trở về.
Lần này công việc của hắn rất trôi chảy, tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Sau khi Hằng Quận vương uống thuốc, cả người giống như một phế nhân, cắn lưỡi tự sát cũng không làm được." Tần Tranh nói với Lý Trạm: "Nhưng miệng hắn một chút cũng không hề nhàn rỗi, cứ nói mãi không hết, nếu không phải sợ bị hắn phát hiện, ta thực sự muốn chửi hắn mấy câu."
Tần Tranh đã biết chuyện của Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, hắn vốn vô cùng kinh hãi, nhưng hôm nay đi biệt uyển một chuyến, dọc đường bị ngựa xóc đến mắt trợn trắng, một bụng khiếp sợ ngược lại bị xóc không còn. Hơn nữa sau khi đối mặt với Hằng Quận vương, sự chú ý của hắn đã sớm bị dời đi chỗ khác.
"Việc này còn phải đa tạ Lương quốc công chúa." Lý Trạm nói.
"Hầy...Mấy ngày nay ta mỗi ngày cùng nàng ăn uống mua sắm đi chơi, chân cũng sắp gãy rồi, nàng cũng nên trả lại cho chúng ta một cái nhân tình chứ." Tần Tranh không để bụng nói.
Lý Trạm lơ đãng liếc nhìn Tần Tranh, không nói gì nữa.
Tần Tranh thấy vẻ mặt hắn khác thường, hỏi: "Vương gia ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Thấy Lý Trạm vẫn như cũ không muốn phản ứng, Tần Tranh vội nói: "Lẽ nào... tiểu thế tử xảy ra chuyện gì..."
"Câm miệng quạ đen của ngươi lại." Lý Trạm lạnh lùng nói.
"Làm ta sợ muốn chết." Tần Tranh vỗ ngực nói: "Vậy ngươi mặt ủ mày chau như vậy làm gì, sắp làm cha nên mất hứng sao?"
Lý Trạm có chút buồn bực ném tấu chương trong tay lên bàn, nói: "Nếu ngươi không có việc gì thì đi ngủ đi."
"Ta quá phấn thích không ngủ được." Tần Tranh nói: "Ngươi rốt cuộc là bị làm sao? Lẽ nào... Ngươi không muốn, không phải như vậy chứ, ngươi lật lại án của Kỷ gia không phải là vì Kỷ tiểu công tử sao? Sao lại không muốn đứa bé của y với ngươi, trừ phi đứa bé kia không phải của ngươi..."
"Phạch!" Một tiếng.
Lý Trạm cầm lấy một tập công văn trên bàn ném về phía Tần Tranh.
Tần Tranh vội cười nhặt công văn kia lên, phủi bụi đặt lại trên án thư, cười làm lành nói: "Ta đây chỉ là đang quan tâm ngươi, ngươi cứ mặt ủ mày chau làm sao ta không suy nghĩ lung tung được?"
"Y không muốn." Lý Trạm nói.
"Tại sao không muốn?" Tần Tranh mờ mịt hỏi.
Lý Trạm Cường cố nén xúc động muốn đuổi người đi, nói: "Tại sao hắn phải muốn?"
"Không phải hai người... vẫn rất tốt sao?" Tần Tranh nói: "Ăn ý như vậy, cũng coi như là tri kỷ đi? Việc này... Ta không nghĩ ra vì sao y lại không muốn."
Lý Trạm nhìn Tần Tranh hỏi: "Nếu bổn vương bảo ngươi sinh con, ngươi có muốn không?"
"Đương nhiên không muốn rồi!" Tần Tranh vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau vài bước, vẻ mặt như lâm đại địch.
Lý Trạm không thèm để ý đến hắn, lại mở tấu chương trong tay ra.
Tần Tranh không buông tha mà nói: "Chúng ta và các ngươi... không giống nhau!"
"Có gì khác nhau?" Lý Trạm hỏi ngược lại: "Ngươi là nam nhân, y cũng vậy, ngươi đối với ta chỉ có tình huynh đệ, y đối với ta cũng chỉ có tình tri kỷ... Ngươi thử nói cho ta xem, có gì không giống?"
Tần Tranh hiểu ra một chút, nói: "Ta vừa mới nhớ ra, ngươi đối Kỷ tiểu công tử là tình đơn phương!"
Lý Trạm nghe vậy ánh mắt sắc bén liếc hắn một cái, Tần Tranh lúc này cuối cùng cũng biết điều, định cáo lui.
"Ngươi cố gắng một chút, phát ra sức hấp dẫn của ngươi, chiếm lấy trái tim y không phải là xong rồi sao?" Trước khi đi Tần Tranh còn đưa ý kiến.
"Cút!" Lý Trạm đưa tay cầm lấy tấu chương lại ném tới, Tần Tranh lúc này nhanh như chớp chạy đi.
Lý Trạm làm sao có thể không biết nên làm thế nào, sự tình khó giải quyết ở chỗ, thuốc trên người Kỷ Khinh Châu.
Hắn đã hỏi thái y, cũng hỏi qua đại phu cứu ra từ trong tay Hằng Quận vương, biết dược lực của thuốc này phải kéo dài hơn nửa năm.
Mặc dù thuốc này có thể giải, nhưng Kỷ Khinh Châu bây giờ đang có thai, uống thuốc kia vốn đã tổn thương thân thể, lại uống thuốc giải, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn. Cho nên Lý Trạm không thể vì hai ba tháng này mà để Kỷ Khinh Châu mạo hiểm uống thuốc khác.
Chỉ sau khi dược lực tiêu tán, Kỷ Khinh Châu mới có thể nảy sinh tình cảm với người khác.
Nếu như bây giờ Lý Trạm bày tỏ tâm ý với Kỷ Khinh Châu, kết quả có lẽ cũng sẽ giống như chuyện sinh con.
Kỷ Khinh Châu rất có thể sẽ nghĩ đến tình nghĩa của hắn đối với Kỷ gia mà chấp nhận Lý Trạm.
Nhưng thứ Lý Trạm muốn không phải chỉ là thể xác, hắn còn muốn trái tim của đối phương.
Đã có tham lam và hy vọng xa vời như vậy cho nên hắn không thể không cố gắng nhẫn nại...
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Châu vẫn theo lệ thường, dậy sớm hầu hạ Lý Trạm thay quần áo.
Lý Trạm nhìn thấy y không khỏi giật mình, nói: "Không cần dậy sớm như vậy, có thể ngủ thêm một chút, bổn vương cũng không thiếu người hầu hạ."
Kỷ Khinh Châu nhận lấy đai ngọc trong tay tiểu nội thị, đi tới trước mặt Lý Trạm nói: "Thần không muốn ở trong phòng buồn bực, cảm giác kia rất kỳ lạ... Thần muốn giống như trước, nên làm cái gì thì làm cái đó."
Lý Trạm ít nhiều cũng hiểu Kỷ Khinh Châu, biết đối phương không có cách nào chịu ở nhà dưỡng thai như người bình thường.
Trên thực tế, từ khi Kỷ Khinh Châu vào cung, dù làm tùy thị cho tiểu hoàng đế hay làm trưởng thái giám, từ trước đến nay rất ít khi lười biếng. Trong suy nghĩ của Kỷ Khinh Châu, cậu không có coi nội thị như một thân phận, mà xem nó như một công việc. Theo một nghĩa nào đó, loại suy nghĩ này sẽ làm cho cậu cảm thấy cuộc sống của mình có chút ý nghĩa.
Bây giờ còn hơn thế nữa, nếu cậu mỗi ngày đều ở trong phòng dưỡng thai, cảm giác giống như một con chim hoàng yến được nuôi dưỡng.
Làm chim hoàng yến cũng không phải là không tốt, nhưng đó không phải là cuộc sống mà Kỷ Khinh Châu mong muốn.
"Các ngươi đi chuẩn bị bữa sáng đi, sau này dùng xong bữa sáng rồi vào triều." Lý Trạm dặn dò các nội thị khác trong điện.
Mọi người trong điện nghe vậy liền lui ra chỉ còn lại hai người Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu.
"Bổn vương sẽ dặn bọn họ chú ý ăn uống của ngươi, sau này thái y sẽ đến thường xuyên hơn." Lý Trạm nói.
"Dạ." Kỷ Khinh Châu đưa tay vòng qua eo Lý Trạm, định cài đai ngọc cho hắn.
Lý Trạm đột nhiên đè lại hai tay đang nắm đai ngọc của y, có lẽ do thiếu niên vừa rời giường nên tay có chút mát lạnh. Bàn tay to lớn của Lý Trạm đặt trên mu bàn tay y, lòng bàn tay có vết chai mỏng, nhưng nhiệt độ lại ấm hơn mu bàn tay thiếu niên một chút.
Trong nháy mắt, hai người gần trong gang tấc, tư thế kia vô cùng mập mờ.
"Để bổn vương tự làm." Giọng nam nhân vang lên bên tai, hơi thở mang theo nhiệt độ nóng rực.
"Được." Kỷ Khinh Châu nhẹ nhàng gật đầu, rút tay về, xoay người lấy mũ của Lý Trạm.
Một lát sau, Kỷ Khinh Châu đội mũ lên cho Lý Trạm.
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên lông mi khẽ run của thiếu niên, lại nói: "Bổn vương nghĩ kỹ rồi... Ta muốn đứa bé này."
Kỷ Khinh Châu dường như không hề kinh ngạc với đáp án này, gật đầu đáp "Dạ", từ đầu đến cuối đều không liếc Lý Trạm một cái.
Trong ánh mắt Lý Trạm hiện lên sự khó chịu, cho dù hắn biết rõ nếu cho Kỷ Khinh Châu lựa chọn thì đáp án nhất định sẽ là một đáp án khác, nhưng hắn có lẽ nên phóng túng chính mình một lần. Cảm giác này không tốt chút nào, nó làm cho Lý Trạm có chút áy náy khi đối mặt Kỷ Khinh Châu.
"Vất vả cho ngươi rồi." Lý Trạm nhỏ giọng nói.
Lúc này Kỷ Khinh Châu mới ngước mắt nhìn Lý Trạm, trên mặt không có cảm xúc gì, ngữ khí cũng vô cùng thản nhiên nói: "Không cần khách khí, nên làm."
Lý Trạm:...
Đây là cuộc đối thoại kiểu gì vậy!
Mấy ngày nay mặc dù bọn họ đã trải qua phong ba lớn như vậy, nhưng trong triều vẫn trời yên biển lặng.
Nhưng mà tảo triều hôm nay, không biết là ai khởi đầu, nói đến chuyện luận võ của Kinh giao đại doanh và Tây phong doanh.
Kỷ Khinh Châu không biết nhiều về Tây phong doanh, nhưng cậu biết chủ soái của Kinh giao đại doanh là phụ thân của Tần Tranh.
Mọi người vốn đang thảo luận chuyện hai doanh luận võ, càng nói đề tài càng lệch dần, sau đó có người bắt đầu phàn nàn chức trách hai doanh gần giống nhau, đều là bảo vệ kinh thành. Nhưng hôm nay thiên hạ thái bình, xung quang an ổn, tình hình kinh thành cũng không hề rối ren, nuôi hai doanh chức trách gần giống nhau khó tránh khỏi nỗi lo về việc dư thừa binh lính...
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, đây là đang khuyên Lý Trạm giải trừ quân bị?
Kỷ Khinh Châu nhớ chuyện luận võ này dường như là do Binh bộ đưa ra, lúc đó Lý Trạm cảm thấy đề nghị này không tệ, có thể mượn cơ hội quan sát tình trạng hai doanh cho nên liền đồng ý. Hôm nay các triều thần lại nhắc tới chuyện giảm quân số, không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì hay không.
Nếu là trước đây, Kỷ Khinh Châu nhất định sẽ cảm thấy các triều thần lại muốn đối địch với Lý Trạm.
Nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, phản ứng đầu tiên của cậu lại là, không phải là Lý Trạm mượn cơ hội này mưu đồ chuyện gì chứ?
"Hai doanh mấy năm qua cùng nhau thủ vệ kinh thành, cũng không xảy ra sai lầm gì. Về chuyện dư thừa binh lính, trước đây Binh bộ đã đưa ra phương án chỉnh đốn và cải cách, việc này không vội, để sau này bàn lại." Lý Trạm nói.
Lời này của hắn mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng trong lời nói cũng không hề bác bỏ ý kiến triều thần.
Triều thần cũng biết việc này không phải một sớm một chiều có thể giải quyết cho nên cũng không nói gì nữa.
Nhưng sau khi hạ triều, vẻ mặt Tần Tranh có chút không vui.
Dù sao phụ thân hắn cũng là chủ soái Kinh giao đại doanh, nếu như thực sự phải giải trừ quân bị, Kinh giao đại doanh có lẽ sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng Lý Trạm và Tần Tranh đều rất ăn ý không thảo luận vấn đề này, Kỷ Khinh Châu cũng đành phải tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng.
"Kỷ công công... Mấy ngày qua ta rất nhớ ngươi!" Tiểu hoàng đế đã mấy ngày không gặp Kỷ Khinh Châu, bãi triều liền quấn lấy cậu không buông, dang cánh tay muốn ôm một cái.
Kỷ Khinh Châu cúi người muốn ôm tiểu hoàng đế, Lý Trạm lại đưa tay xách cổ áo tiểu hoàng đế đem ra xa hai bước, không cho Kỷ Khinh Châu ôm nó.
"Hoàng thúc, thúc kéo con làm gì?" Tiểu hoàng đế có chút bất mãn.
Lý Trạm lại nói: "Bệ hạ đã năm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, sau này không thể tùy tiện để cho người khác ôm."
Hắn nói xong ánh mắt lơ đãng nhìn bụng Kỷ Khinh Châu, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Thái y nói Kỷ Khinh Châu đang có thai không thể hoạt động quá sức hoặc là cầm vật nặng, bây giờ hắn nhớ ra lúc trước Kỷ Khinh Châu động một chút là ôm tiểu hoàng đế, nghĩ đến mà sợ hãi không thôi. Dù sao từ nay trở đi, chuyện này không thể lại xảy ra trước mắt hắn .
Tiểu hoàng đế bĩu môi, trông vô cùng tủi thân.
Nhưng nó từ trước đến nay rất ngoan ngoãn, nếu Lý Trạm đã nói vậy, nó cũng không trái lời.
"Vậy cho ta hôn..." Tiểu hoàng đế nói xong ngẩng đầu lên đòi hôn Kỷ Khinh Châu.
Lý Trạm đưa tay che miệng tiểu hoàng đế, nói: "Hôn cũng không được."
Kỷ Khinh Châu không biết vì sao hành động hôm nay của Lý Trạm lại kỳ lạ như vậy, cậu vốn định nói không sao đâu, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Lý Trạm, toàn thân tản ra cảm xúc không dễ thương lượng liền nhịn xuống không lên tiếng.
Hai cánh tay nhỏ của tiểu hoàng đế khoanh lại trước ngực, dáng vẻ giận dỗi, Lý Trạm không biết làm sao đưa tay nựng má nó, xem như vỗ về.
Đợi Lý Trạm xoay người, tiểu hoàng đế làm mặt quỷ với hắn, sau đó chạy đến trước mặt Kỷ Khinh Châu, nói: "Ta nghe lời hoàng thúc, không cho ngươi ôm nữa... Nhưng ta có thể ôm ngươi."
Tiểu hoàng đế nói xong đưa tay ôm lấy Kỷ Khinh Châu, lúc nó ôm Kỷ Khinh Châu, cái đầu nhỏ vừa vặn vùi trên bụng Kỷ Khinh Châu...
Lúc Lý Trạm quay đầu lại liền thấy tiểu hoàng đế ôm eo Kỷ Khinh Châu, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào bụng Kỷ Khinh Châu, đang quay đầu nhìn hắn cười ha ha.
Lý Trạm:...