Đại tổng quản - Chương 49
Lần này cậu đem quyền lựa chọn giao hết cho Lý Trạm
Chương 49
Đêm đó tiểu hoàng đế ngủ lại Anh Huy các.
Sau khi Kỷ Khinh Châu dỗ tiểu hoàng đế ngủ xong thì phát hiện Lý Trạm đang đứng ngẩn người ngoài tẩm điện.
Bên ngoài bóng đêm dày đặc, trăng sáng sao thưa.
Thân ảnh Lý Trạm bao phủ trong bóng tối nhìn có chút cô đơn.
"Vương gia, đêm đã khuya, nên đi ngủ thôi." Kỷ Khinh Châu nói.
"Chớp mắt một cái đã là tháng bảy, thời gian trôi qua nhanh thật." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe trong giọng nói của hắn mang theo vài phần xúc động, liền hỏi: "Vương gia là buồn chuyện của lão vương gia sao?"
"Nhắc tới cũng kỳ lạ, hoàng bá qua đời ta cũng không cảm thấy quá đau buồn." Lý Trạm nói.
"Sinh tử vốn vô thường, quả thực không nên chấp nhất." Kỷ Khinh Châu nói.
Cậu nghĩ đến Lý Trạm đã sớm trải qua những chuyện này, cho nên mới không dao động cảm xúc quá lớn.
Lý Trạm nghe vậy quay đầu nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, bởi vì bóng đêm, hai người đều không thể thấy rõ vẻ mặt của nhau. Nhưng Lý Trạm luôn cảm thấy dường như Kỷ Khinh Châu có chuyện muốn nói với hắn, chỉ là hắn đoán không ra vì sao đối phương lại cứ do dự mãi.
"Sắp mười lăm rồi... Thần muốn đến phủ Trì Thiếu khanh gặp xá muội." Kỷ Khinh Châu đột nhiên nói.
Lúc trước Lý Trạm tốn bạc, đổi lấy Kỷ Khinh Lan ở Trì phủ một tháng, theo quy củ thì sau một tháng Kỷ Khinh Lan sẽ trở lại Giáo phường ty. Kỷ Khinh Châu có nghĩ tới, nếu có thể để Kỷ Khinh Lan tiếp tục ở Trì phủ cũng không tệ, nhưng thứ nhất cậu không trả nổi bạc, thứ hai Trì Châu chưa chắc đã bằng lòng.
Nhưng bất kể như thế nào, Kỷ Khinh Châu vẫn hy vọng có thể gặp mặt đối phương một lần. Hơn nữa cậu cảm nhận được, kế tiếp triều đình Đại Du sẽ phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì đó, tương lai của cậu sẽ như thế nào vẫn còn là một ẩn số.
"Ngày mai đi, đúng lúc bổn vương cũng muốn tìm Trì Thiếu khanh bàn bạc công việc." Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu ngớ ra, không nghĩ rằng Lý Trạm sẽ đi cùng, nhưng đã đến nước này cậu cũng không thể nói gì thêm.
Sau bữa sáng, Kỷ Khinh Châu cùng Lý Trạm đi Trì phủ.
Diện tích Trì phủ không tính là quá lớn, trang trí trong phủ cũng không xa hoa lãng phí, nhưng trong đơn giản mộc mạc lại có khí chất thanh nhã, rất phù hợp với khí chất của Trì Châu.
Làm cho Kỷ Khinh Châu kinh ngạc nhất chính là, trong phủ Trì Châu không có nhiều hạ nhân, ngoại trừ quản gia cùng hai gia đinh thì chỉ có một tỳ nữ, tỳ nữ kia còn bị Trì Châu sai đến hậu viện hầu hạ Kỷ Khinh Lan.
Mọi người hàn huyên xong, Lý Trạm bảo Kỷ Khinh Châu đến hậu viện thăm Kỷ Khinh Lan còn mình thì cùng Trì Châu đến thư phòng.
Trì Châu cũng không khách khí với Lý Trạm, châm cho hắn tách trà nóng, rồi bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính.
"Mấy người vương gia đề cập lần trước, hạ quan đều an bài người đi điều tra, việc này mươi bữa nửa tháng sẽ có manh mối." Trì Châu nói: "Nhưng chỉ như vậy còn lâu mới đủ, cần một ít chứng cứ mấu chốt mới được."
Lý Trạm nói: "Ngày hoàng bá chết, ta bảo ám vệ đến thư phòng, tìm được vài thứ."
Trì Châu ngẩn ra, biết Lý Trạm ám chỉ thứ cực kỳ mấu chốt, lúc này mới yên tâm.
"Vậy còn Hằng Quận vương... Vương gia có tính toán gì không?" Trì Châu hỏi.
"Bổn vương đã đồng ý với hoàng huynh không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không động đến hắn, hôm qua bổn vương cũng đã nhắc nhở hắn, chỉ cần hắn an phận... Việc này không cần thiết phải kéo hắn vào."
Trì Châu nghe vậy trên mặt lưỡng lự, dường như không tán thành quyết định này của Lý Trạm, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.
Lần trước điều tra án cấu kết với Nội thị ty, còn có Hằng Quận vương tham dự, nhưng Lý Trạm cũng chỉ bắt giam người của Hằng Quận vương, từ đầu đến cuối không có động thủ với Hằng Quận vương. Dù sao hiện giờ trên tay Hằng Quận vương cũng không có lợi thế gì, có lẽ sẽ không tiếp tục tác quái nữa, nghĩ đến đây Trì Châu mới thở phào một hơi.
Hậu viện.
Kỷ Khinh Châu hôm nay xuất cung dẫn theo Tiểu Sơn, Tiểu Sơn lúc này canh giữ ở trong viện, để huynh muội Kỷ gia một mình nói chuyện.
Trong phòng, hai huynh muội ngồi đối diện nhau.
Trên người Kỷ Khinh Lan mặc váy dài màu trắng, trên mặt có trang điểm một chút, mặc dù không xinh đẹp như lần trước gặp mặt, nhưng lại có thêm vài phần khí chất tao nhã trầm tĩnh.
"Huynh trưởng không cần lo lắng cho ta, nhân sinh trên đời họa phúc do trời định, chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm, làm nội thị hay làm quan kỹ thì có gì phải sợ?" Kỷ Khinh Lan cười nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy cười khổ nói: "Ta là huynh trưởng ngược lại phải để muội muội ngươi đến khuyên bảo."
"Không phải ta nghĩ ra, những lời này đều là Trì Thiếu khanh nói với ta." Kỷ Khinh Lan nói: "Từ khi ta đến Trì phủ, hắn chưa bao giờ vì thân phận của ta mà khinh thường ta, còn thường xuyên nói những lời này để khuyên bảo ta... Hắn cũng coi như là học trò của phụ thân, hắn nói Kỷ gia gặp phải những chuyện này, vốn là lẽ trời bất công, nhưng hai chúng ta có thể tránh thoát một kiếp, mặc dù không tính là viên mãn nhưng có thể còn sống. Tương lai thế sự thay đổi, nói không chừng có thể thoát khỏi khốn đốn, mà chúng ta có thể giống như bây giờ ngồi ở chỗ này nói chuyện, hẳn cũng là thiện duyên năm đó phụ thân gieo xuống..."
Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Trì Thiếu khanh tuổi còn trẻ, sao mà nói chuyện còn giống phu tử hơn Lư tiên sinh?"
"Hắn có chút chất phác, thích nói đạo lý, nhưng mà con người hắn rất thú vị." Kỷ Khinh Lan nói.
Kỷ Khinh Châu nhìn nụ cười của muội muội, trong lòng không khỏi có chút khổ sở. Nếu Kỷ gia không gặp phải biến cố, Kỷ Khinh Lan đến tuổi này cũng nên có người mình ngưỡng mộ đi?
Đối phương có thể là một thanh niên tài tuấn như Trì Châu, hoặc có thể là học trò nghèo khổ chán nản...
Nhưng hôm nay, nàng căn bản không có cơ hội như vậy, ngay cả tư cách lựa chọn cũng không có.
"Huynh trưởng, nếu huynh có thể ở lại đây thêm vài ngày thì tốt quá." Kỷ Khinh Lan có lẽ cũng biết sau khi chia tay, không biết khi nào mới gặp lại, trong lòng vô cùng khổ sở, "Vương gia đối xử với huynh rất tốt, có thể xin ngài ấy khai ân, cho huynh ở lại Trì phủ thêm mấy ngày nữa được không?"
Kỷ Khinh Châu cười khổ nói: "Việc này không hợp quy củ."
"Mấy ngày nay không phải không cần thượng triều sao?" Kỷ Khinh Lan nói: "Cho dù huynh chỉ có thể ở lại hai ba ngày cũng tốt..."
Mặc dù nàng biết lời này có chút tùy tiện, nhưng nàng cũng chỉ là thiếu nữ 16 tuổi, ở trước mặt huynh trưởng của mình liền nhịn không được đem lời này nói ra. Kỷ Khinh Châu vốn cảm thấy việc này tuyệt đối không thể, nhưng trong lòng lại không khỏi hiện lên một ý nghĩ...
Nếu có thể ở lại Trì phủ hai ba ngày...
Cậu cúi đầu nhìn bụng mình, thầm nghĩ, có thể mượn cơ hội giải quyết cái phiền phức này hay không?
Kỷ Khinh Lan là muội muội của cậu, đương nhiên sẽ giữ bí mật cho cậu.
Mà lần này vừa may cậu dẫn theo Tiểu Sơn cùng ra ngoài, Tiểu Sơn đương nhiên cũng là người đáng tin cậy.
Về phần Trì Châu, hắn vẫn tuân thủ lễ độ quân tử, cũng sẽ không xông vào...
Kỷ Khinh Châu càng nghĩ càng cảm thấy thời cơ này không tệ.
Hoàn cảnh hiện tại của Lý Trạm đã định trước cậu không thể giữ đứa bé này lại, mà Kỷ Khinh Châu đến nay cũng chưa từng hoàn toàn tiếp nhận chuyện này, nếu có thể giải quyết phiền toái này, coi như tất cả chưa từng xảy ra, so với nói thật với Lý Trạm còn đơn giản hơn nhiều.
Ít nhất cậu không cần phải đối mặt với sự xấu hổ đó.
Mấy ngày nay mỗi khi muốn nói với Lý Trạm, Kỷ Khinh Châu đều cảm thấy vô cùng khó mở miệng.
Cậu một đại nam nhân muốn nói với một tên nam nhân khác "ta đã mang cốt nhục của ngươi" như vậy, quả thực là quá thách thức tự tôn của cậu. Huống chi cậu và Lý Trạm còn chưa có bất kỳ tình cảm gì, đứa nhỏ kia đến rất không đúng lúc...
Biến số duy nhất chính là, không biết Lý Trạm có đồng ý hay không.
Dù sao một nội thị ngủ lại bên ngoài, quả thực là không hợp quy củ.
Kỷ Khinh Châu vốn tưởng rằng cửa ải này của Lý Trạm là khó khăn nhất, không ngờ sau khi cậu mở miệng hỏi thử, Lý Trạm chỉ do dự một lát liền đồng ý. Lý Trạm thậm chí còn rất tri kỷ gọi Trì Châu rời đi, tránh cho Trì Châu đi lòng vòng trong phủ, ảnh hưởng huynh muội bọn họ đoàn tụ.
"Trong phủ ngươi ngay cả hộ vệ cũng không có, bổn vương bảo Đổng Đống sai vài ám vệ cho ngươi, trong phủ để lại hai người, ngươi mang theo bên mình hai người." Lý Trạm nói với Trì Châu: "Lúc này thời buổi rối loạn, mọi việc đều không thể có sai sót."
Trì Châu vội nói: "Vương gia yên tâm, gia đinh và quản gia phủ hạ quan đều là người luyện võ, công phu mặc dù không bằng ám vệ của vương gia, nhưng giữ nhà hộ viện cũng đủ rồi."
Lý Trạm nghe vậy mới thoáng yên tâm một chút, nhưng vẫn dặn dò Đổng Đống an bài cho hắn hai hộ vệ tùy thân, tránh cho xảy ra bất trắc.
Kỷ Khinh Châu không dám lãng phí thời gian, biết việc này đã đến lúc phải chấm dứt.
Đầu tiên là phân phó Tiểu Sơn đi y quán hốt thuốc, vì che dấu tai mắt người khác, hắn còn cố ý để Tiểu Sơn lấy một ít thuốc trị phong hàn, trộn lẫn với thuốc cậu muốn dùng, để tránh người khác chú ý.
Tiểu Sơn vô cùng thông minh, nghe cậu phân phó xong gần như lập tức hiểu ngay, ngay cả hỏi cũng chưa từng.
Kỷ Khinh Châu không nói chuyện mình có thai với Kỷ Khinh Lan, chỉ mơ hồ nhắc nhở nàng mấy câu.
Loại chuyện này cậu không thể nói với Lý Trạm, càng không thể mở miệng với muội muội của mình...
Sau khi đêm xuống cậu uống thuốc, nếu như có chuyện ngoài ý muốn, cậu đã sớm dặn dò Tiểu Sơn cách giải quyết. Chỉ cần đêm nay có thể bình yên vượt qua, ngày mai để Tiểu Sơn nói dối là cậu bị phong hàn chỉ cần nghỉ ngơi là được. Cậu là một nam tử, mấy tháng nay thân thể xương cốt đều đã khôi phục một chút, hẳn là có thể chịu đựng được.
Trừ phi vận may của cậu quá kém, đến mức chảy máu nhiều hay gì đó.
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, nếu thật sự là trời muốn diệt cậu, vậy cũng không có cách nào...
Ngay khi Kỷ Khinh Châu lên kế hoạch xong hết thảy, đang thấp thỏm chờ Tiểu Sơn mua thuốc trở về.
Trì phủ có một vị khách không mời mà đến.
Kỷ Khinh Châu vừa nhìn thấy đối phương da đầu liền tê dại, trong lòng yên lặng tặng cho đối phương một câu âm hồn bất tán.
Kỷ Khinh Châu lập tức liếc nhìn gia đinh Trì phủ canh giữ cách đó không xa đang nhìn bên này, biết có bọn họ ở đây, hẳn là Hằng Quận vương sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
"Bổn vương tới tìm Trì Thiếu khanh, nhưng hắn lại không có ở nhà, sau đó lại nghe nói Kỷ tiểu công tử ở đây cho nên đặc biệt tới thăm." Hằng Quận vương âm dương quái khí nói.
Kỷ Khinh Châu có thể cảm nhận được, thái độ của Hằng vương có chút khác biệt so với trước đây. Trước đây khi Hằng Quận vương đối mặt với cậu, mặc dù thường xuyên lên tiếng châm chọc, nhưng trong ánh mắt lại luôn mang theo một loại rối rắm cùng khát khao như có như không.
Nhưng hôm nay, Kỷ Khinh Châu thấy trong mắt đối phương, chỉ có phẫn nộ cùng chán ghét.
"Chào Tứ điện hạ." Kỷ Khinh Châu hành lễ với hắn.
Hằng Quận vương đưa tay ra đỡ, nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Khinh Châu: "Thân đã có mang, cần gì đa lễ như vậy."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy giật mình như bị sét đánh.
Thanh âm của Hằng Quận vương tuy nhỏ, nhưng lại giống như sấm chớp bên tai Kỷ Khinh Châu.
Hằng Quận vương làm sao biết được?
Tâm trí Kỷ Khinh Châu quay nhanh, tức khắc nghĩ tới đại phu kia...
Không phải cậu không lo lắng về vấn đề này, nhưng với hoàn cảnh của cậu, căn bản không có cách nào giải quyết chuyện này.
Không nghĩ tới Hằng Quận vương lại "để tâm" đến cậu như vậy, thực sự đi tìm đại phu kia ép hỏi ra chuyện của cậu!
"Tứ điện hạ có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng đi." Kỷ Khinh Châu nói.
"Ngươi đừng hoảng hốt, lần này bổn vương đứng về phía ngươi." Hằng Quận vương nói: "Tam ca là huynh trưởng của ta, ta biết được hắn có con nối dõi không phải sống cô đơn một mình, trong lòng không biết có bao nhiêu vui mừng. Kỷ tiểu công tử, tin tức tốt như vậy, ngươi cũng không hy vọng là người khác nói cho tam ca biết trước chứ?"
Lòng bàn tay Kỷ Khinh Châu thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt lại hết sức dửng dưng, cậu hỏi: "Tứ điện hạ muốn làm gì?"
"Bổn vương không làm gì hết." Hằng Quận vương nói: "Ngươi đã cùng tam ca xảy ra chuyện như vậy, ngươi cho rằng bổn vương còn có thể không biết điều sao? Bổn vương không chỉ không xen vào chuyện của các ngươi, còn có thể chân thành chúc phúc các ngươi, chờ hài tử được sinh ra, bổn vương sẽ cho cháu trai tương lai bao đại lễ để chúc mừng."
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn cố gắng muốn từ trong lời Hằng Quận vương tìm ra một ít dấu vết.
Đột nhiên, cậu nhớ tới lời Lý Trạm nói với mình trong xe ngựa:
"Bổn vương muốn làm một việc, chuyện kia cần các triều thần tán thành, nếu không sẽ không có ý nghĩa gì. Hiện giờ văn võ toàn triều đều đồng tình thương hại bổn vương, bổn vương muốn nhân lúc bọn họ chưa dùng hết sự đồng tình, làm xong việc kia."
Kỷ Khinh Châu chợt hiểu ra một chút manh mối.
Nếu như nói lời thề kia của Lý Trạm là vì thu mua lòng người, mục đích của Hằng Quận vương chính là... ngăn cản Lý Trạm.
Bởi vì một khi triều thần biết sự tồn tại của đứa bé này, Lý Trạm chẳng khác nào nuốt lời.
Đương nhiên hắn là Nhiếp chính vương nắm quyền lực trong tay, sẽ không bởi vì có một đứa con riêng mà dao động địa vị, nhưng như vậy chuyện hắn muốn làm sẽ gặp trở ngại. Kỷ Khinh Châu không biết hắn muốn làm gì, cũng không biết vì sao chuyện đó cần mua chuộc lòng người, nhưng Kỷ Khinh Châu biết chuyện đó rất quan trọng đối với Lý Trạm.
Hằng Quận vương vì sao muốn ngăn cản?
Nguyên nhân chỉ có thể là, điều này động đến lợi ích của Hằng Quận vương.
"Tứ điện hạ có lòng, nô tài không biết ngài đang nói cái gì." Kỷ Khinh Châu nói.
"Ngươi rất thông minh, bổn vương vẫn luôn biết điểm này." Hằng Quận vương cười nói: "Không sao, chuyện này ta đã suy nghĩ giúp ngươi, ngươi đi tìm tam ca nói thật, tam ca tất nhiên sẽ bảo vệ phụ tử các ngươi, đến lúc đó một nhà ba người các ngươi đoàn tụ tất cả đều vui vẻ. Hoặc là ngươi không đi tìm hắn, tự mình gánh vác việc này, tam ca bỗng chốc mất đi một lớn một nhỏ... Cũng không biết điều này có đáng giá để hắn đổi lấy chuyện hắn muốn làm hay không."
Không đợi Kỷ Khinh Châu trả lời, Hằng Quận vương lại nói: "Tiểu tùy tùng đi bốc thuốc của ngươi, ta thay ngươi đem về trả lại cho ngươi, mấy ngày nay đừng nghĩ lại đi bốc thuốc phá thai, rất nguy hiểm đó. Bổn vương nghĩ đến tình cảm của tam ca, cho ngươi thời gian ba ngày. Hoặc là ngươi đi nói thật với tam ca, hoặc là... sau khi phục triều ta dẫn theo đại phu kia vào triều, vạch trần ngươi trước mặt văn võ bá quan... Đến lúc đó, ngươi thử đoán xem, tam ca sẽ bảo vệ ngươi, hay là bỏ mặc ngươi?"
Hằng Quận vương nói xong liền nhanh chân rời đi.
Kỷ Khinh Châu đứng ở trong viện thật lâu, liền thấy Tiểu Sơn bị người đẩy tới trước mặt cậu.
Kỷ Khinh Châu đỡ lấy Tiểu Sơn, hỏi: "Hắn không khó dễ ngươi chứ?"
"Không có, chỉ là ta còn chưa tới tiệm thuốc đã bị bắt về." Tiểu Sơn nói: "Ngươi yên tâm, chút nữa ta thừa dịp không có ai lại đi một chuyến."
Kỷ Khinh Châu lắc đầu nói: "Không cần đi, hắn chắc chắn cho người canh ở ngoài Trì phủ, vô dụng thôi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Sơn căng thẳng hỏi.
Kỷ Khinh Châu có vẻ đã bình tĩnh lại rất nhiều, cậu ngồi trên ghế đá trong viện, suy nghĩ chạy loạn, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cố gắng suy nghĩ rõ ràng việc này.
Hằng Quận vương muốn ngăn cản Lý Trạm làm chuyện kia, cho nên định lấy đứa bé trong bụng Kỷ Khinh Châu ra cản trở.
Mặc kệ Kỷ Khinh Châu có thú nhận với Lý Trạm hay không, hậu chiêu của Hằng Quận vương nhất định là muốn vạch trần sự tình.
Khác nhau là ở chỗ, nếu Kỷ Khinh Châu thú nhận thì Lý Trạm có thể sẽ bảo vệ cậu.
Mà nếu Kỷ Khinh Châu không thú nhận, một khi Hằng Quận vương bất ngờ tung ra trên triều, Lý Trạm sẽ chọn như thế nào thì không biết được.
Đã như vậy, vì sao Hằng Quận vương không trực tiếp lựa chọn cái sau, mà muốn vẽ vời thêm chuyện tới tìm cậu?
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hiểu được Hằng Quận vương sợ Lý Trạm.
Cho nên mục đích của hắn chỉ là ngăn cản chuyện kia, cũng không phải là muốn lấy mạng Kỷ Khinh Châu.
Chỉ cần có thể ngăn cản chuyện kia, hắn tình nguyện dùng phương pháp ôn hòa hơn, nếu không Lý Trạm sẽ bị hắn chọc giận hoàn toàn.
Sau khi hiểu được chuyện này, Kỷ Khinh Châu liền cảm thấy tự tin.
Nói cách khác, trong mấy ngày kế tiếp, Hằng Quận vương sẽ không hành động thiếu suy nghĩ...
Một khắc này Kỷ Khinh Châu đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì cậu còn chưa thú nhận với Lý Trạm.
Nếu như cậu không bình tĩnh mà thú nhận trước thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, Hằng Quận vương có lẽ đã trực tiếp tìm cách mượn miệng người khác đem chuyện này truyền ra, đến lúc đó có người mang theo đại phu kia lên triều, Lý Trạm tất nhiên sẽ bị đánh không kịp trở tay.
Mà chính vì Kỷ Khinh Châu do dự, đến nay vẫn chưa nói thật với Lý Trạm, ngược lại khiến cho Hằng Quận vương sốt ruột, mới sớm lộ ra át chủ bài.
Nếu đã thấy rõ át chủ bài của đối phương, vậy thắng thua ván này khó mà nói được!
Đây có lẽ chính là ý trời đi!
Đêm đó, Kỷ Khinh Châu vẫn ngồi trong viện đợi Trì Châu trở về.
Trì Châu thấy dáng vẻ cậu dường như là đang chờ mình, có vài phần ngoài ý muốn.
Kỷ Khinh Châu không nói nhiều với hắn, chỉ ra hiệu cho hắn tìm một chỗ để nói chuyện.
Trì Châu dẫn cậu đến thư phòng.
"Kỷ tiểu công tử có chuyện gì muốn nói với Trì mỗ?" Trì Châu hỏi cậu.
"Chuyện mà vương gia muốn làm là gì?" Kỷ Khinh Châu đi thẳng vào vấn đề.
Trì Châu hiển nhiên không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, nhất thời có hơi giật mình.
Kỷ Khinh Châu thấy mặt hắn do dự, nói: "Trì Thiếu khanh không muốn nói với ta, là vương gia đã dặn dò ngươi sao?"
"Vậy thì không phải... Thực ra Trì mỗ cảm thấy việc này không cần giấu ngươi." Trì Châu vội nói: "Chỉ là vương gia cảm thấy sự tình còn chưa chắc chắn, tùy tiện nói cho ngươi biết nếu cuối cùng không thành, ngược lại làm cho ngươi vui mừng hụt."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút bất ngờ, không nghĩ tới chuyện chuyện Lý Trạm muốn làm lại có liên quan tới mình?
"Vương gia muốn lật lại bản án cho Kỷ gia." Trì Châu nói.
"Lật lại bản án?" Kỷ Khinh Châu nghe vậy kinh hãi, bất kể như thế nào cũng không ngờ Lý Trạm lại muốn làm chuyện này.
Mặc dù Kỷ Khinh Châu đối với chuyện lúc trước của Kỷ gia cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cũng biết tội của Kỷ gia là do tiên đế tự mình định đoạt, Lý Trạm là huynh đệ của tiên đế, hiện giờ là Nhiếp chính vương, vì Kỷ gia lật lại án có nghĩa là "chống lại" tiên đế.
"Hắn vậy mà..." Kỷ Khinh Châu cả kinh một lúc lâu cũng không tỉnh táo lại.
Trì Châu lại nói: "Nếu không phải vì chuyện này, vương gia cũng không phải gặp nhiều phiền toái như vậy."
Kỷ Khinh Châu sau một lúc lâu mới thoáng bình tĩnh lại, nói: "Giúp Kỷ gia lật lại án chẳng khác nào coi thường danh dự tiên đế... Vương gia..."
"Chính là vì chuyện này rất phức tạp cho nên vương gia phải hạ thấp bản thân trước trấn an triều thần." Trì Châu nói: "Thân phận vương gia vốn nhạy cảm, nếu hành động quá tùy tiện, tất sẽ khiến triều thần bất an, đến lúc đó tiếng phản đối sẽ nổi lên bốn phía. Mà mục đích lật lại bản án của Kỷ gia, cũng không phải chỉ phủ định tội danh tiên đế định cho Kỷ gia, quan trọng hơn là để triều thần thừa nhận kết quả này."
Nếu không cho dù Lý Trạm tìm được tất cả chứng cứ chứng minh Kỷ gia vô tội, chỉ cần triều thần phản đối quá mạnh, vụ án này không có khả năng thuyết phục quần chúng. Nói cách khác, trọng điểm là làm sáng tỏ và để mọi người công nhận sự vô tội của Kỷ gia.
Đến lúc này Kỷ Khinh Châu mới hiểu được nguyên nhân Lý Trạm vất vả như vậy.
Lý Trạm nói, hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng phải làm chuyện này.
Hắn là vì... Kỷ thái phó sao?
Hay là vì...
"Ta muốn vào cung gặp vương gia một chuyến." Kỷ Khinh Châu nói.
"Được, Trì mỗ sắp xếp cho Kỷ tiểu công tử." Trì Châu vội xoay người định ra ngoài chuẩn bị xe.
Kỷ Khinh Châu đột nhiên gọi hắn lại, Trì Châu khó hiểu quay đầu nhìn Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu tức khắc lấy lại lý trí, nói: "Ta không thể tiến cung, hiện tại chúng ta đang chiếm thế thượng phong, một khi ta tiến cung liền lãng phí mất ba ngày này... Đến lúc đó chúng ta sẽ không còn lợi thế nào nữa."
Trì Châu nghe vậy có chút khó hiểu, bởi vì hắn không biết Hằng Quận vương nói gì với Kỷ Khinh Châu.
"Trì Thiếu khanh, người trong phủ ngươi chắc hẳn đã nói với ngươi, Hằng Quận vương hôm nay tới gặp ta." Kỷ Khinh Châu nói.
Trì Châu nghe vậy không có chút xấu hổ, đưa tay sờ mũi, nói: "Trì mỗ cũng không phải là giám thị công tử, chỉ là lo lắng công tử..."
"Ta biết." Kỷ Khinh Châu không đợi hắn giải thích xong, liền nói thẳng: "Trong tay Hằng Quận vương đang nắm nhược điểm của ta, muốn uy hiếp... Hoặc là nói muốn ngăn cản vương gia làm chuyện này."
Trì Châu nghe vậy biến sắc, lúc này có chút căng thẳng.
"Hắn cho ta hai con đường, nhưng ta biết hai con đường này đều không thể làm được." Kỷ Khinh Châu nói: "Cũng may mọi chuyện còn kịp..."
Trì Châu nhìn Kỷ Khinh Châu, nhíu mày hỏi: "Hắn nắm nhược điểm gì của ngươi?"
"Là..." Kỷ Khinh Châu nhìn Trì Châu một cái, lúc này có chút xấu hổ, nói: "Trì Thiếu khanh có lẽ không biết thì tốt hơn, hiện tại thời gian cấp bách, Trì Thiếu khanh có thể giúp ta một chuyện được không?"
Trì Châu lập tức gật đầu, Kỷ Khinh Châu đi về phía án thư vừa đi vừa nói: "Ta mượn ngài bút mực dùng một chút, ta sẽ viết cho vương gia một bức thư, ngài có cách nào đưa đến tay y trong hôm nay không?"
"Cửa cung đã khóa rồi." Trì Châu nói.
"Ta có lệnh bài Anh Huy các, ngài có thể vào bằng cửa hông." Kỷ Khinh Châu nói.
Trì Châu vội gật đầu, đi qua giúp Kỷ Khinh Châu mài mực.
Kỷ Khinh Châu cầm bút nhìn Trì Châu một cái, Trì Châu liền tự giác dời tầm mắt đi.
"Hằng Quận vương an bài người theo dõi ở cạnh Trì phủ, Trì Thiếu khanh lúc ra khỏi phủ nhất định phải tránh tai mắt của hắn." Kỷ Khinh Châu vừa vẽ cái gì đó trên giấy vừa dặn dò: "Nếu hắn biết ngài tiến cung đưa thư cho ta…"
"Kỷ tiểu công tử yên tâm, đây chính là công việc của Trì mỗ." Trì Châu nói.
Hắn nhìn vẻ mặt Kỷ Khinh Châu liền biết việc này rất trọng đại, vội trấn an Kỷ Khinh Châu, tránh cho y bận lòng.
Một lát sau, Kỷ Khinh Châu cầm tờ giấy trong tay thổi mực, sau đó gấp lại, lại xin Trì Châu một phong bì bỏ thư vào rồi dán lại. Trì Châu có chút bất ngờ, hỏi: "Viết nhanh như vậy có thể rõ ràng không?"
"Đây chỉ là một phần thôi, bởi vì không tiện để cho ngài thuật lại, cho nên ta phải tự mình nói với vương gia." Kỷ Khinh Châu đem bức thư giao cho hắn, lại nói: "Làm phiền ngài nói với vương gia, sự tình chính là như vậy... Lúc ta đang nghĩ cách giải quyết thì không cẩn thận để lộ sơ hở, hiện giờ Hằng Quận vương đã đem nhân chứng trói đi, chuẩn bị lấy việc này uy hiếp vương gia."
Trì Châu:???
Nghe xong đầu đầy mơ hồ.
"Kỷ tiểu công tử, ta nghe không hiểu lắm." Trì Châu vẻ mặt mờ mịt nói.
"Vương gia xem xong tự nhiên sẽ hiểu." Kỷ Khinh Châu nói: "Ngài ấy biết nên làm thế nào... Hoặc là nói…"
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, vẻ mặt hiện ra vẻ thấp thỏm, cho đến hôm nay cậu mới thoáng có chút tự tin, cảm thấy Lý Trạm hẳn là sẽ bảo vệ mình. Dù sao Lý Trạm giúp Kỷ gia lật lại bản án, bất kể là nể mặt Kỷ Thái phó, hay là vì cái gì khác... Thì Kỷ Khinh Châu là một thành viên của Kỷ gia, cũng có thể hưởng ké một chút chứ?
Lý Trạm không đến mức mặc kệ sống chết của cậu.
"Kỳ hạn ba ngày, hôm nay đã qua một ngày, hai ngày sau Hằng Quận vương sẽ mang theo nhân chứng thượng triều... đem chuyện của ta... công bố cho mọi người." Kỷ Khinh Châu nói: "Ta hiện tại không thể hồi cung, vương gia tốt nhất cũng không nên tới Trì phủ, tránh cho Hằng Quận vương phát giác ý đồ làm cho chúng ta mất đi tiên cơ."
Trì Châu lần này đã hiểu, Hằng Quận vương cho Kỷ Khinh Châu thời gian ba ngày để suy nghĩ.
Mà Kỷ Khinh Châu dự định lợi dụng khoảng thời gian này, phát động phản công...
Bởi vì ngoại trừ lá bài tẩy của Hằng Quận vương, Kỷ Khinh Châu biết chỗ Lý Trạm còn có một lá bài!
Cậu biết Lý Trạm sống lại, cho nên phỏng đoán Lý Trạm hẳn là biết không ít chuyện về Hằng Quận vương, ví dụ như mạng lưới quan hệ ở kinh thành, biệt uyển mà hắn giấu người, nhân mã hắn có điều động... Nếu như suy đoán của Kỷ Khinh Châu không sai, Lý Trạm hoàn toàn có thể lợi dụng khoảng thời gian ba ngày này đánh Hằng Quận vương không kịp trở tay.
Nhưng có thể thành công hay không thì không biết được.
Trì Châu nhìn bức thư mỏng manh trong tay, không khỏi có chút bất an.
"Trì Thiếu khanh…"
"Ta biết, không thể để cho người khác phát hiện, tự tay giao cho vương gia, đem lời của ngươi truyền tới vương gia."
Kỷ Khinh Châu gật đầu, lại nói: "Đưa thư xong ngươi chờ một chút, xem vương gia phân phó ngươi như thế nào."
"Phân phó ta cái gì?" Trì Châu nói: "Muốn ta làm cái gì sao?"
Kỷ Khinh Châu cười khổ một tiếng nói: "Nói không chừng... Vương gia sẽ xử trí ta thế nào... Nếu có, ngươi có thể mang về."
Trì Châu nghe vậy càng khó hiểu, trong lòng vừa tò mò vừa nghi hoặc.
Trì Châu nhận thư xong liền đi thay quần áo, sau đó cầm lệnh bài của Kỷ Khinh Châu ra khỏi phủ.
Sau khi Kỷ Khinh Châu nhìn Trì Châu rời đi, chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Tảng đá đè ở trong lòng cậu lâu nay, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lúc này, cậu thậm chí không muốn nghĩ nhiều về phản ứng của Lý Trạm.
Thích phản ứng như thế nào thì phản ứng như thế đó, củ khoai lang phỏng tay này cuối cùng cũng ném về đúng người rồi...
Cậu cũng không cần một mình rối rắm phiền não lựa chọn nữa, lúc này đây cậu đem quyền lựa chọn giao hết cho Lý Trạm.
Sống hay chết, đi hay ở... thì xem số mạng đi!
Đương nhiên, nếu sự tình đúng như cậu dự đoán, cậu tin rằng Lý Trạm có năng lực vừa bảo vệ cậu vừa có thể hoàn thành chuyện kia.
Mà mấu chốt của tất cả những điều này, chính là câu nói Tần Tranh từng nhắc nhở cậu: Lý Trạm sẽ chọn cậu, hay là chọn Hằng Quận vương.
Đêm khuya, Anh Huy các.
Lý Trạm vừa dặn dò Tần Tranh xong, Đổng Đống liền đến báo có Trì Châu cầu kiến.
Lý Trạm nghe vậy giật mình, mày nhíu lại, trong lòng có chút căng thẳng.
Trì Châu từ trước đến nay là người có chừng mực, sao lại nửa đêm tiến cung?
Trì Châu cầm lệnh bài của Đại lý tự sẽ không thể vào, cho nên nhất định là hắn đang cầm lệnh bài của Kỷ Khinh Châu.
Chẳng lẽ Kỷ Khinh Châu xảy ra chuyện?
Lý Trạm che giấu vẻ bất an, gọi người vào.
Trì Châu hành lễ với Lý Trạm xong, lại nhìn Tần Tranh, ý tứ là bảo hắn tránh đi.
Tần Tranh không đợi Lý Trạm phân phó, liền rời khỏi thư phòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lý Trạm hỏi.
"Kỷ tiểu công tử nói có chuyện cực kỳ quan trọng, bảo hạ quan cần phải tiến cung bẩm báo vương gia ngay." Trì Châu nói xong lấy bức thư kia giao cho Lý Trạm, sau đó đem lời Kỷ Khinh Châu dặn hắn, nói lại với Lý Trạm.
Đầu tiên là nói chuyện Hằng Quận vương nắm được điểm yếu của Kỷ Khinh Châu, sau đó nói chuyện lá thư này, cuối cùng là nói về kỳ hạn ba ngày với Lý Trạm.
Lý Trạm nghe được Hằng Quận vương đến phủ Trì Châu gặp Kỷ Khinh Châu, còn lên tiếng uy hiếp, sắc mặt lập tức liền thay đổi. Chỉ là trước khi hắn đọc thư cũng có chút mù mờ, không biết trong lời Kỷ Khinh Châu rốt cuộc là ám chỉ cái gì.
Cho đến khi hắn mở thư ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trì Châu vô cùng tò mò nội dung trong đó, lại không có cách nào lại gần nhìn lén, chỉ có thể quan sát vẻ mặt của Lý Trạm, muốn thông qua đó suy đoán nội dung trong thư.
Liền thấy sắc mặt Lý Trạm đầu tiên là có chút khó hiểu, sau đó nhíu mày, vẻ mặt hiện ra vài phần không thể tin được... Sau đó, hô hấp của Lý Trạm trở nên dồn dập, giống như bị chấn động thật lớn, lại giống như nhận được tin tức tốt lành gì đó... Cuối cùng Lý Trạm hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, lật thư lại và đặt trên án thư.
Trì Châu:...
Càng ngày càng tò mò, rốt cuộc trong thư viết cái gì?
"Hắn còn nói gì nữa không?" Lý Trạm mở miệng, giọng nói mang theo vài phần run rẩy không dễ nhận ra.
Nhưng năng lực quan sát của Trì Châu rất kinh người, lập tức liền phát hiện ra, chỉ là hắn đoán không ra nguyên nhân nào có thể làm vương gia xúc động như thế.
"Kỷ tiểu công tử nói, nếu vương gia có gì phân phó hoặc là... xử trí, bảo hạ quan đem về." Trì Châu nói.
Lý Trạm nhíu mày, nói: "Xử trí?"
"Dạ..." Trì Châu vội nói: "Là nguyên văn của Kỷ tiểu công tử, chớ không phải hạ quan nói."
Lý Trạm nghe vậy sắc mặt hết sức phức tạp, cuối cùng chỉ nói: "Mấy ngày nay ngươi ở lại trong phủ không được đi lại, trông chừng người."
Trì Châu nghe vậy ngẩn ra, thầm nghĩ trông chừng người khác lẽ nào là sợ người ta chạy mất?
Một lát sau lại nghe Lý Trạm nói: "Nếu y có sơ xuất, bổn vương chỉ có thể hỏi ngươi."
Trì Châu:...
Thì ra là ý này.
Cũng may người Trì phủ rất đáng tin cậy, còn có ám vệ Lý Trạm cho hắn, bảo vệ Kỷ Khinh Châu hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa, nơi này chính là kinh thành, người bình thường cũng không thể chạy đến nhà một Đại lý tự Thiếu khanh mà ra tay, vậy thì đúng là chán sống rồi.
Trì Châu xuất cung ngay trong đêm đó.
Lý Trạm đi tới trước án, lật lại bức thư Kỷ Khinh Châu viết cho hắn, nhịn không được xem lại một lần.
Bức thư kia, chính xác là một bức tranh:
Trên bức tranh vẽ một căn nhà, trên nóc nhà viết một chữ "Phụng", bên ngoài nhà còn có một mặt trăng.
Trong căn nhà viết chữ "Phụng" có vẽ 2 người tí hon một trên một dưới, trên trán người tí hon ở trên thì viết chữ "Trạm", còn người tí hon ở dưới thì viết chữ "Châu"... Không cần nghĩ, chỉ nhìn tư thế này, cũng biết hai người tí hon đang làm gì!
Sau đó có một đường thẳng nối liền người tí hon ở dưới với người tí hon khác ở bên cạnh, trên trán cũng viết chữ "Châu", nhưng chỗ bụng người tí hon này vẽ thêm một người tí hon...
Tuy rằng nội dung bức tranh vô cùng trừu tượng, nhưng Lý Trạm là một trong những đương sự, chỉ nhìn một cái đã hiểu.
Huống hồ, ngoại trừ chuyện trong bụng người tí hon có chữ "Châu" kia có thêm một người tí hon ra thì những cái khác hắn đã sớm biết. Nhưng cái người tí hon nhỏ nhỏ được thêm vào làm cho hắn rung động hơn bao giờ hết.
Lý Trạm hít một hơi thật sâu, thật lâu sau mới chuyển ánh mắt từ trên cao xuống dưới cùng của bức tranh.
Nơi đó viết bốn chữ: Đọc xong liền đốt
Lý Trạm nhìn tới nhìn lui bức tranh thêm mấy lần, vẻ mặt tràn ngập xúc động khó có thể kiềm chế.
Cuối cùng Lý Trạm giơ bức tranh lên trước ngọn nến định đốt theo ý Kỷ Khinh Châu, nhưng bức tranh còn chưa kịp đốt, hắn đã rút tay về. Một lát sau, hắn gấp bức tranh quý giá này lại, sau đó lấy khăn bọc lại rồi bỏ vào trong túi áo gần ngực.