Đại tổng quản - Chương 48

Có lẽ ngươi nghĩ ta điên...

Chương 48

Kỷ Khinh Châu đối với việc xử lý chảy máu mũi đã quen thuộc, biết lúc chảy máu mũi không nên ngửa đầu, bởi vì lần trước cậu để cho Lý Trạm ngửa đầu làm hại Lý Trạm suýt nữa bị sặc máu.

Không lâu sau liền có nội thị đưa đá tới, Kỷ Khinh Châu lấy khăn vải bọc nước đá đắp cho Lý Trạm.

Nước đá cất trong cung, mùa hè năm nay còn chưa dùng đến, không ngờ chỉ có mấy lần cơ hội lại dùng để đắp mũi cho Lý Trạm.

“Thật sự không cần gọi thái y tới khám sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi cùng một câu hỏi giống như lần trước.

“Không cần." Lý Trạm buồn bực nói: "Không đau lắm, hẳn là không bị thương.”

Kỷ Khinh Châu muốn nói không bị thương thì tại sao lại chảy máu, nhưng Lý Trạm dường như không muốn gặp thái y, cậu cũng không dám ép buộc. Dựa vào cảm giác trên trán của cậu để phán đoán,  tuy rằng va chạm rất mạnh nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng, bằng không thì cái trán của cậu phỏng chừng cũng bị rách mất.

Lúc này Lý Trạm đối mặt với Kỷ Khinh Châu ít nhiều có chút xấu hổ, tự cầm lấy khăn vải bọc đá trong tay đối phương, ý bảo Kỷ Khinh Châu không cần để ý đến hắn. Từ khi hắn biết người đêm đó ở Phụng Tiên các là Kỷ Khinh Châu thì những lúc đối diện với Kỷ Khinh Châu, tâm tình hết sức phức tạp.

Nam nhân chính là như vậy, có một số chuyện một khi làm rõ với bản thân, suy nghĩ sẽ mất kiểm soát, ý nghĩ nào đó dưới đáy lòng rục rịch ngóc đầu dậy như cỏ dại điên cuồng mọc tràn lan khắp nơi. Nhất là khi người ngay cứ lắc lư trước mắt hắn , ý nghĩ kia càng ngày càng khó có thể kiềm chế...

Lý Trạm lúc này lại cảm thấy có chút may mắn, may mắn vì không nói ra chuyện này với Kỷ Khinh Châu.

Nếu không với quan hệ hiện tại của bọn họ, Lý Trạm thực sự không biết nên đối mặt với Kỷ Khinh Châu như thế nào.

Nếu Kỷ Khinh Châu giống như hắn, hắn tự nhiên có thể đường đường chính chính theo đuổi đối phương, cho dù Kỷ Khinh Châu không dễ dàng đồng ý, trong lòng hắn cũng không sợ. Nhưng vấn đề là Kỷ Khinh Châu đã uống thuốc kia, căn bản là không thể nảy sinh tình cảm với hắn, nếu hắn bám riết không buông hoặc hơi vượt quá giới hạn thì trong lòng y sẽ nghi ngờ hắn mang ý đồ xấu.

Mà hắn càng trân trọng đối phương, càng không muốn để cho mình rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Hắn muốn có được một người, chỉ có thể đường đường chính chính đi theo đuổi, trộn lẫn một chút tạp niệm cũng không được.

Kỷ Khinh Châu đập đầu một cái, trán cũng hơi đỏ lên, tiểu hoàng đế nhìn thấy liền đưa tay giúp cậu xoa, nhưng mà càng xoa càng đỏ. Kỷ Khinh Châu bất đắc dĩ bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nó, tiểu hoàng đế không cố chấp nữa, dựa vào trong lòng Kỷ Khinh Châu ánh mắt vẫn nhìn Lý Trạm.

Cái tuổi này của tiểu hoàng đế rất là ngây thơ, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được chút gì đó.

Một màn nó nhìn thấy lúc vừa mới tỉnh ngủ, bây giờ vẫn còn trong đầu.

Người khác nó chưa từng thấy qua, nhưng nó nhớ là trước kia phụ hoàng cũng sẽ hôn trán mẫu hậu như vậy.

Tuy rằng nó không rõ mối quan hệ giữa Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu có gì tương tự với phụ hoàng và mẫu hậu, nhưng nó cảm thấy phát hiện này rất thú vị, hơn nữa người muốn trộm hôn chính là hoàng thúc suốt ngày nghiêm túc của nó, nó càng muốn tìm người nói chuyện này.

Chỉ là mỗi lần nó muốn nhắc tới, Lý Trạm lại dùng ánh mắt ngăn nó lại.

Kinh nghiệm "đấu tranh" của tiểu hoàng đế với Lý Trạm rất phong phú, tự nhiên biết trong ánh mắt kia hàm chứa ý cảnh cáo.

"Hoàng thúc..." Mãi cho đến khi Kỷ Khinh Châu đi phân phó công việc cho cung nhân ngoài điện, tiểu hoàng đế mới lén lút tiến đến trước mặt Lý Trạm, thấp giọng hỏi: "Mới vừa rồi có phải hoàng thúc muốn trộm hôn Kỷ công công hay không..."

Lời này từ miệng tiểu hoàng đế nói ra, rơi vào trong tai Lý Trạm, tác động tâm lý quả thực là quá lớn!

Lý Trạm đưa tay che miệng tiểu hoàng đế, ánh mắt chột dạ nhìn về phía cửa điện.

Tiểu hoàng đế bị hắn che miệng không nói được, trong ánh mắt lại mang theo ý cười. Lý Trạm cúi đầu đối diện với ánh mắt cười tủm tỉm của nó, nhất thời có chút mất bình tĩnh, nhỏ giọng nói bên tai nó: "Phải... nhưng con phải giữ bí mật cho hoàng thúc."

"Hoàng thúc tại sao..." Tiểu hoàng đế hiển nhiên rất tò mò nguyên nhân tại sao.

Lý Trạm lại che miệng nó nói: "Không được hỏi, đặc biệt là trước mặt y không được nhắc tới chuyện này nhớ chưa?"

Tiểu hoàng đế nghe vậy gật đầu, vươn ngón út ra ngoắc ngón tay với Lý Trạm.

Kỷ Khinh Châu phân phó với cung nhân xong vừa vào cửa liền thấy một màn này, có chút kinh ngạc.

“Ta đang giữ bí mật cho hoàng thúc." Tiểu hoàng đế nói với Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm, thấy vẻ mặt Lý Trạm thản nhiên chỉ là lỗ tai hơi đỏ lên có chút khác thường.

Cung nhân đi vào rửa mặt cho tiểu hoàng đế.

Lý Trạm trước đó không dùng bữa trưa, liền qua loa ăn một ít ở Phúc An cung.

Buổi chiều, Đổng Đống đến truyền lời, nói di thể lão vương gia đã được chuyển về An vương phủ, linh đường cũng đã bố trí xong.

Theo quy củ, Lý Trạm và tiểu hoàng đế không cần túc trực bên linh cữu lão vương gia, nhưng phúng viếng thì vẫn phải có.

Người của Nội thị ty từ lúc nhận được tin đã chuẩn bị xong quần áo phúng viếng, lúc này cùng nhau đưa tới.

Mọi người thay quần áo xong liền xuất cung đi An vương phủ.

Trong An vương phủ, một mảng trắng xóa.

Bởi vì Lý Trạm và tiểu hoàng đế đến cho nên các triều thần huân quý đến phúng viếng đều tránh ở ngoài, trong linh đường có vẻ trống rỗng.

Kỷ Khinh Châu đi theo Lý Trạm và tiểu hoàng đế vào linh đường, liền thấy Hằng Quận vương quỳ ở một bên linh đường, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt có chút chết lặng. Nhưng khi hắn nâng mắt nhìn Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt không khỏi dao động.

Lý Trạm mang theo tiểu hoàng đế làm lễ phúng viếng xong, sau đó ghé vào bên tai Kỷ Khinh Châu nói nhỏ vài câu, bảo Kỷ Khinh Châu mang theo tiểu hoàng đế đi ra ngoài chờ hắn một lát, hắn có vài lời muốn nói với Hằng Quận vương.

Kỷ Khinh Châu theo lời dẫn tiểu hoàng đế ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Hằng Quận vương.

Mà ánh mắt Hằng Quận vương lại thủy chung dừng ở trên người Kỷ Khinh Châu, cho đến khi bóng dáng Kỷ Khinh Châu biến mất trong tầm mắt.

Lý Trạm đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn quỳ trước linh cữu của lão vương gia, vẻ mặt vô cùng hờ hững.

“Tam ca, ngươi đạt được tâm nguyện của mình rồi đi?” Hằng Quận vương cười khổ nói.

“Sao, bây giờ ngươi định chúc mừng ta à?" Lý Trạm nói: “Trước mặt hoàng bá thế này có chút không thích hợp.”

Hằng Quận vương quay đầu nhìn hắn, nói: "Tam ca tốn nhiều công sức, vừa cự hôn, vừa thề thốt trước mặt triều thần. Các triều thần đều cảm thấy ngươi vì giang sơn Đại Du vì Lý gia mà từ bỏ tất cả, lại không biết ngươi không cần tốn nhiều sức đã cướp đi những gì hoàng huynh giao cho ta năm đó."

“Nếu ngươi muốn, ngày khác sẽ đưa cho ngươi." Lý Trạm thản nhiên nói.

"Ha..." Hằng Quận vương bật cười nói: "Tam ca nói cũng thật nhẹ nhàng, hôm nay hết thảy Đại Du không phải mặc ngươi gọi đến gọi đi sao? Ta muốn cái gì, chỉ cần ta ngoan ngoãn ngươi sẽ cho ta chắc?”

Lý Trạm quay đầu thản nhiên nhìn hắn, nói: "Ngươi chỉ cần an phận thủ thường, bổn vương sẽ không làm khó ngươi.”

“Tam ca là đang dạy ta nên trung thành với ngươi như thế nào sao?” Hằng Quận vương nói.

“Muốn ngươi để tang hoàng bá là vì tốt cho ngươi." Lý Trạm nói.

"Lời này mà ngươi cũng dám nói ra, ngươi có dám đến trước linh vị hoàng huynh, hỏi hắn có đồng ý câu này của ngươi là vì tốt cho ta không?" Hằng Quận vương tức giận nói.

Vẻ mặt Lý Trạm vẫn hết sức bình tĩnh, một lát sau hắn nói: "Đến ngày đó, bổn vương sẽ đi hỏi hắn, nhưng không chỉ hỏi một chuyện này..."

Hằng Quận vương nghe vậy biến sắc, quay đầu nhìn về phía Lý Trạm, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Một lát sau mặt hắn bừng tỉnh nói: "Tam ca... ngươi muốn... làm cái gì?”

“Làm chuyện bổn vương vẫn muốn làm." Lý Trạm nói.

Trong linh đường lập tức rơi vào im lặng, vẻ mặt Hằng Quận đầu tiên là không thể tin được, sau đó có chút hoảng sợ, cuối cùng thì lắc đầu lẩm bẩm nói: "Không thể nào, không thể nào... Ngươi làm không được, ngươi không thể nào làm được."

“Thị phi đen trắng, cũng phải có lời giải thích." Vẻ mặt Lý Trạm vẫn thản nhiên như trước, đối lập rõ ràng với vẻ mặt hoảng sợ của Hằng Quận vương.

Hằng Quận vương nghe vậy chỉ lắc đầu, cũng không biết là sợ hãi nhiều hơn hay là kinh ngạc nhiều hơn.

Huynh đệ Hằng Quận vương thuở nhỏ sợ nhất chính là Lý Trạm, mặc dù lúc ấy đại ca thân là Thái tử có vẻ uy nghiêm hơn, nhị ca của bọn họ cũng bởi vì lớn hơn mấy tuổi, bình thường thường ra dáng một huynh trưởng, ngược lại Lý Trạm không làm ra vẻ, vẻ mặt ngày thường luôn thản nhiên, nhưng duy chỉ có hắn là Hằng Quận vương rất khó thân cận.

Giống như hôm nay, Lý Trạm và hắn cùng quỳ ở đây, rõ ràng vẻ mặt cùng giọng điệu đều rất ôn hòa, nhưng Hằng Quận vương lại cảm thấy uy áp trên người đối phương ép hắn suýt không thở nổi.

"Tứ đệ... Ngươi luôn như vậy." Lý Trạm nói: "Lúc nên cố gắng thì sợ hãi rụt rè, sau đó lại bày ra dáng vẻ hối hận. Nhưng từ đầu đến cuối, ngươi không muốn trả giá để thay đổi điều gì. Cho đến hôm nay, ngươi hẳn là hiểu được... Rất nhiều chuyện, hối hận cũng vô dụng, không phải ai cũng có cơ hội làm lại."

Hằng Quận vương nhìn Lý Trạm hỏi: "Lời này của ngươi có ý gì, nếu đã không thể làm lại, chẳng lẽ ngươi có cơ hội hay sao? Vì sao ngươi nhất định phải miễn cưỡng?”

Khóe môi Lý Trạm cong lên, nói: "Đúng vậy, cho nên ta không thể lãng phí cơ hội này.”

Hằng Quận vương hiển nhiên không thể hiểu được ý trong lời này, nếu mỗi người đều không thể làm lại, Lý Trạm vì sao lại có cơ hội làm lại?

"Vì cái gì...... Ngươi nhất định phải cố chấp với chuyện này?" Hằng Quận vương hỏi, "Ngươi cũng biết một khi ngươi bắt tay vào làm, rất nhiều người đều sẽ bị liên lụy, chẳng lẽ ngay cả danh tiếng của hoàng huynh ngươi cũng không để ý sao?"

"Danh tiếng của hoàng huynh?" Lý Trạm châm chọc nhìn Hằng Quận vương, hỏi: "Thứ ngươi để ý có lẽ là bản thân mình đi? Chuyện lúc trước, ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng.”

Hằng Quận vương nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Lý Trạm vì sao lại dùng lời này uy hiếp hắn, hắn đã làm gì... Lý Trạm làm sao có thể biết được?

Lý Trạm cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hắn, cuối cùng chỉ nói: "Lời ta nói hôm nay vẫn giữ lời, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, ta sẽ không động đến ngươi... Nếu không..."

Hắn nửa câu sau không nói ra, nhưng cảnh cáo kia lại không cần nói cũng biết.

Lý Trạm nói xong liền vội vàng ra khỏi linh đường, Hằng Quận vương quỳ ở đó một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.

Cho đến khi một người hầu đi tới thì thầm gì đó vào tai hắn.

Hằng Quận vương trầm mặc một lát, sau đó biến sắc, đứng dậy theo người hầu ra khỏi linh đường.

Triều thần cùng huân quý ở bên ngoài chờ phúng viếng thấy thế đều có chút bối rối, cuối cùng cũng tới lượt bọn họ đi vào phúng viếng, Hằng Quận vương là "con cháu" để tang cho lão vương gia lại đi mất, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, lát nữa phúng viếng xong, ngay cả người nhà an ủi cũng không có.

Lễ quan chủ trì tang lễ thấy thế cũng rất xấu hổ chỉ có thể cố gắng hòa giải.

Cũng may mọi người đều biết Hằng Quận vương đến để tang cho lão vương gia là vì bị Lý Trạm yêu cầu, Hằng Quận vương còn thiếu niên tâm tính chưa đủ ổn trọng, bọn họ ít nhiều cũng có thể hiểu được không đến mức đem sự bất mãn này bày tỏ ra ngoài.

Hằng Quận vương đi theo người hầu đến một gian phòng bên ở hậu viện, bên trong có một người bộ dáng thị vệ. Hằng Quận vương cho người hầu lui ra, trầm giọng hỏi: "Ngươi tốt nhất là tra ra thứ hữu dụng, hôm nay tâm trạng bổn vương rất tệ.”

“Vương gia..." Người kia chắp tay nói: "Đã tìm được đại phu ở y quán kia rồi.”

"Thật sao?" Hằng Quận vương kinh ngạc nói: "Hỏi ra được cái gì? Kỷ Khinh Châu đi tìm hắn có phải vì thuốc của Lại bộ hay không?”

Vẻ mặt người kia vô cùng phức tạp, nói: "Lúc đầu hắn không chịu nói, thuộc hạ dụng hình mới khai... Hắn nói, Kỷ tiểu công tử tìm hắn để lấy thuốc phá thai.”

"Ha... Nực cười, Kỷ Khinh Châu một đại nam nhân, tìm thuốc phá thai làm gì?" Hằng Quận vương nói được một nửa, biểu tình chợt thay đổi. Sau đó rất nhiều chuyện mà hắn xem nhẹ liền bất ngờ xâu chuỗi lại với nhau!

Rất lâu trước kia, lúc trong cung lan truyền tin đồn về Phụng Tiên các, Đồ Đại Hữu từng tìm hắn nhờ một chuyện. Lúc ấy hắn cũng không quá để ý chuyện kia, chỉ tùy tiện phân phó người đi làm theo ý Đồ Đại Hữu. Nhưng bây giờ nhớ lại, người có thể khiến Đồ Đại Hữu phải trả giá lớn như vậy để bảo vệ, ngoại trừ Kỷ Khinh Châu thì còn có thể là ai?

Cho nên... nội thị ở Phụng Tiên các đêm đó là Kỷ Khinh Châu.

Mà Đồ Đại Hữu hai lần tìm hắn hỗ trợ, một lần là giúp Kỷ Khinh Châu che giấu chuyện ở Phụng Tiên các, một lần là vì thuốc phá thai.

Hai chuyện này đột nhiên xâu chuỗi lại với nhau, không thể liền trở thành có thể.

Tuy rằng Hằng Quận vương chưa từng gặp qua, nhưng cũng không phải chưa từng nghe qua, chuyện nam nhân có thai vốn không phải là chuyện hoang đường.

Nếu nam nhân khác có thể có thai, vì sao Kỷ Khinh Châu lại không thể?

“Kỷ Khinh Châu vậy mà..." Trên mặt Hằng Quận vương lộ ra sự chán ghét, vừa phẫn nộ vừa không cam lòng.

Đứa bé kia sẽ là của ai, không cần nói cũng biết, dù sao nơi sự tình phát sinh là ở Phụng Tiên các, lúc trước hắn nghe được lời đồn đãi đã hoài nghi chuyện kia căn bản không phải là thị vệ, bởi vì người thường đến Phụng Tiên các nhất chính là Lý Trạm.

Thật lâu sau hắn trầm giọng nói: "Là tam ca... Nhất định là tam ca... Y vậy mà lại cùng tam ca đã..."

Mặc dù mỗi lần ở trước mặt Kỷ Khinh Châu hắn đều nhịn không được muốn lấy chuyện này châm chọc đối phương vài câu, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ việc này sẽ trở thành sự thật!

Kỷ Khinh Châu thực sự có chuyện như vậy với Lý Trạm... Hằng Quận vương trong lúc nhất thời cảm thấy nộ khí công tâm, gần như không khống chế được cảm xúc của mình.

Thị vệ bên cạnh thấy vẻ mặt Hằng Quận vương gần như suy sụp, vội nhắc nhở: "Vương gia, lúc này không phải lúc tức giận.”

“Đúng... Ngươi nói đúng..." Hằng Quận vương hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó nói: "Không phải lúc tức giận.”

Kỷ Khinh Châu có con của Lý Trạm...

Kỷ Khinh Châu có con của Lý Trạm!

Trong đầu Hằng Quận vương nhiều lần bị ý nghĩ này đập vào, hồi lâu sau hắn mới nhận ra cái gì đó, nói: "Tại sao y lại muốn tìm thuốc phá thai? Tại sao lúc trước lại nhờ Đồ Đại Hữu giúp đỡ?”

Thật vô lý!

Trừ phi... trừ phi Lý Trạm không biết chuyện này?

Hằng Quận vương rất nhanh nhận ra chuyện gì xảy ra ở Phụng Tiên các, lúc trước Đồ Đại Hữu tra được người chủ mưu việc bỏ thuốc, Hằng Quận vương mặc dù không có hỏi đến, nhưng có biết một ít chi tiết. Nói cách khác, đêm đó Lý Trạm không tỉnh táo, cho nên không biết đối phương là ai...

“Dạ, theo tính cách của Nhiếp chính vương, nếu biết được việc này, hẳn là sẽ không mặc kệ Kỷ tiểu công tử." Thị vệ kia nói.

"Ngươi nói không sai." Hằng Quận vương nói: "Nếu tam ca biết mình có một đứa con, làm sao còn có thể ở trên triều nói ra lời như vậy? Hắn ước gì Kỷ Khinh Chu sinh nghiệt chủng này cho hắn, như thế bọn họ liền...”

Hằng Quận vương nhíu mày, đột nhiên nhận ra chuyện gì đó.

Thị vệ kia hiển nhiên cũng nghĩ tới, mở miệng nhắc nhở: "Hành động hôm nay của Nhiếp chính vương trên triều, hiển nhiên mục đích không phải chỉ là vì cự hôn. Bằng không hắn cũng sẽ không bắt vương gia để tang lão vương gia, còn cướp đi quyền quản lý Lại bộ của vương gia.”

“Bởi vì hắn phải làm một chuyện... không thể làm được." Hằng Quận vương nói.

Thị vệ kia trầm mặc một lát, hỏi: "Chuyện kia... vương gia..."

Hằng Quận vương nói: "Hắn nói sẽ không động đến ta, ngươi tin không? Nếu như hắn làm không được thì còn tốt, nếu như thành công, bổn vương có thể bình an vô sự sao? Nhị ca năm đó suýt nữa ngay cả mạng cũng không còn, nếu như một ngày nào đó hắn trở lại, biết ta từng... Hắn có thể tha cho ta sao, cho dù tam ca không động ta, hắn cũng sẽ không tha cho ta!"

"Nhiếp chính vương lợi dụng lời thề kia để chứng minh cho bá quan hắn không có lòng bất trung, cho nên kế tiếp nếu hắn muốn làm cái gì, cho dù trong lòng bá quan có dị nghị nhưng phần lớn cũng sẽ không trái lời hắn." Thị vệ kia nói: "Nhưng nếu lời thề này bị chính hắn phá thì sao?"

Hằng Quận vương nghe vậy ngẩn ra, nhất thời hiểu được ý của đối phương.

Lấy hiểu biết của hắn đối với Lý Trạm, một khi Lý Trạm biết chuyện đứa nhỏ của Kỷ Khinh Châu, chắc chắn sẽ không bỏ mặc. Đến lúc đó hắn chỉ cần cho các triều thần biết việc này, Lý Trạm chẳng khác nào nuốt lời, danh vọng của hắn ở trong triều cũng sẽ giảm đi rất nhiều... Bằng cách này, Lý Trạm có muốn làm chuyện kia, e rằng cũng không thể.

“Đừng để đại phu kia chết, ba ngày sau phục triều, bổn vương mang theo hắn vào triều." Hằng Quận vương lạnh lùng nói.

“Vương gia..." Thị vệ kia nói: "Thuộc hạ cảm thấy, có biện pháp khác tốt hơn.”

Hằng Quận vương nghe vậy quay đầu nhìn hắn, người kia liền nói: "Nếu như Nhiếp chính vương còn chưa biết việc này, mà ngài lại trực tiếp vạch trần trên triều, e là sẽ đắc tội triệt để với Nhiếp chính vương. Cho dù chuyện kia có thể bất thành nhưng sau này hắn làm sao có thể tha cho vương gia?"

"Ý ngươi là..."

“Nếu Kỷ tiểu công tử vì chuyện đứa bé kia mà lo lắng, chỉ cần y không chịu nổi áp lực đi thú nhận với Nhiếp chính vương, việc này coi như thành một nửa." Người kia nói: "Đến lúc đó tìm người đem tin tức này truyền ra ngoài, cũng không phải việc khó.”

Hằng Quận vương gật đầu nói: "Nếu Kỷ Khinh Châu không nói thật với hắn thì sao?”

"Vậy vương gia tìm cơ hội thúc đẩy Kỷ tiểu công tử một chút, y là tổng quản Nội thị ty, nếu không có Nhiếp chính vương làm chỗ dựa, đứa bé kia chắc chắn là giấu không được." Người kia nói: "Một khi y phát hiện vương gia ngài biết chuyện này, vậy kết quả cũng chỉ có một con đường để chọn.”

Nếu không có chuyện cấp bách, cho dù hắn cái gì cũng không làm thì qua một hai tháng nữa cũng sẽ không giấu được đứa bé kia!

Nhưng hiện tại hắn không có nhiều thời gian, nếu muốn ngăn cản Lý Trạm, nhất định phải nghĩ cách thêm dầu vào lửa...

Trên đường hồi cung, tiểu hoàng đế tựa vào lòng Kỷ Khinh Châu ngủ gật.

Ánh mắt Lý Trạm dừng ở trên người Kỷ Khinh Châu, sau một lúc lâu lặng lẽ dời đi một chút, hỏi: "Không phải nói hạ triều có chuyện muốn nói với bổn vương sao? Sao mãi không mở miệng?”

Kỷ Khinh Châu giật mình một chút, thầm nghĩ còn không phải tại ngươi ở trên triều lập lời thề kia, làm xáo trộn kế hoạch của ta sao!

Huống hồ, hôm nay Lý Trạm vẫn còn chút bất an, Kỷ Khinh Châu có thể nhìn ra hắn có tâm sự, lời kia càng không thể nói nên lời.

“Vương gia... Ở trên triều, vì sao ngài phải lập lời thề như vậy?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

“Ngươi cũng cảm thấy bổn vương không nên làm như vậy?" Lý Trạm nhìn cậu hỏi.

Kỷ Khinh Châu lắc đầu nói: "Cũng không phải cảm thấy không nên... Chỉ là có hơi bất ngờ.”

"Hoàng vị, con nối dõi... những thứ này nhiều người đều rất coi trọng, nhưng bổn vương không hề để ý, cho nên lời thề kia đối với bổn vương mà nói, cũng chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt mà thôi, không có gì đáng kinh ngạc." Lý Trạm thản nhiên nói.

Cũng đúng, Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ.

Dù sao đây cũng là sinh mệnh thứ hai của Lý Trạm, điều này có nghĩa là tất cả những chuyện Lý Trạm đã làm trong đời trước đều có một kết cục. Mà khi Lý Trạm đối mặt với cuộc sống lần thứ hai này, thứ hắn coi trọng và lựa chọn của hắn đương nhiên sẽ khác.

Hơn nữa những chấp niệm mà người bình thường sẽ để ý đến quang diệu môn mi, kéo dài huyết mạch, chỉ sợ không hề tồn tại trong kiếp này của Lý Trạm. Kỷ Khinh Châu phỏng đoán thế giới quan hiện tại của Lý Trạm, hẳn là giống một ít thanh niên trong xã hội hiện đại, tức là không bị lễ giáo và giá trị quan thế tục ràng buộc, chỉ muốn làm chuyện mình cho là đúng.

Chuyện này cũng không khó để hiểu.

Thấy vẻ mặt Kỷ Khinh Châu dường như cũng không kinh ngạc, Lý Trạm lại nói: "Bổn vương hỏi ngươi, nếu muốn ngươi lấy một thứ ngươi không thèm để ý, để đổi lấy một thứ ngươi rất để ý, ngươi có muốn đổi không?"

“Đương nhiên..." Kỷ Khinh Châu nói: "Vụ mua bán này rất có lời.”

Lý Trạm nghe vậy khóe môi hơi cong lên, lại nói: "Cho nên bổn vương có lời rồi.”

Kỷ Khinh Châu miễn cưỡng nghe ra được chút ẩn ý trong lời của Lý Trạm.

Lý Trạm dường như cũng không có ý định gạt cậu, lại nói: "Bổn vương muốn làm một việc, chuyện kia cần các triều thần tán thành, nếu không sẽ không có ý nghĩa gì. Hiện giờ văn võ toàn triều đều đồng tình thương hại bổn vương, bổn vương muốn nhân lúc bọn họ chưa dùng hết sự đồng tình, làm xong việc kia.”

Kỷ Khinh Châu nghe vậy lập tức hiểu ra.

Hành động này của Lý Trạm đã sớm tính toán xong!

“Là chuyện rất quan trọng sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

“Ừ." Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, nghiêm túc nói: "Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải làm.”

Kỷ Khinh Châu nghe vậy tâm tình vô cùng phức tạp, vốn đã có chút khó mở miệng, bây giờ càng thêm nói không nên lời.

“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy ta có hơi điên..." Lý Trạm đột nhiên nói.

"Không, thần cảm thấy như vậy rất tốt." Kỷ Khinh Châu nói: "Trong kinh thành này có rất nhiều người ngay cả tư cách lựa chọn cũng không có, có bao nhiêu người có đủ tư cách này, thực sự có thể cầm lên được buông xuống được? Vương gia có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm, thần cảm thấy vô cùng hâm mộ."

Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, ánh mắt nóng rực, "Một ngày nào đó, ngươi cũng có thể như vậy.”

Kỷ Khinh Châu trái lại không nghĩ nhiều, chỉ coi những lời này của hắn là an ủi, liền nhẹ nhàng gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Lý Trạm vẫn nhìn y, do dự một lát rồi hỏi: "Ngươi sẽ... đứng cùng một chỗ với ta chứ?”

Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút giật mình, đáp: "Đương nhiên, thần còn nợ vương gia 47600 lượng bạc.”

Lý Trạm:...

Khi xe ngựa sắp đến cửa cung, tiểu hoàng đế đã thức dậy.

Nó lười biếng dựa vào người Kỷ Khinh Châu, một lát sau dường như cảm thấy có chút buồn chán, ánh mắt liền đảo qua đảo lại trên mặt Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu.

Nhân lúc Kỷ Khinh Châu không chú ý, tiểu hoàng đế chỉ trán mình, lại chỉ Kỷ Khinh Châu, lại chỉ Lý Trạm. Lý Trạm sợ tiểu hoàng đế nhất thời hứng lên nói linh tinh gì đó, lúc này như gặp phải cường địch, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, chuẩn bị bất cứ lúc nào bịt miệng tiểu hoàng đế.

Nào biết tiểu hoàng đế lại giữ lời hứa, hứa với Lý Trạm là không nói thì sẽ giữ mồm giữ miệng.

Chỉ là không biết nó lấy đâu ra "ý đồ xấu xa", cười khúc khích với Lý Trạm trong chốc lát rồi đứng lên ôm cổ Kỷ Khinh Châu, sau đó "chụt" một cái hôn lên trán Kỷ Khinh Châu.

Nó hôn xong vẫn không bỏ qua, vẫn ôm Kỷ Khinh Châu như cũ cười khúc khích với Lý Trạm.

Lý Trạm:...