Đại tổng quản - Chương 47
Hoàng thúc? Ngài muốn hôn Kỷ công công hả?
Ngoài trời nắng đẹp rực rỡ, những tia nắng tháng bảy mang theo cái nóng vô cùng mãnh liệt.
Lý Trạm từ trong thiên lao đi ra, trên người vốn dính chút lạnh lẽo, bị ánh mặt trời chiếu xuống, bỗng sinh ra cảm giác không chân thật. Trong lúc nhất thời, hắn đứng ở cửa thiên lao, dường như tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Mấy tháng qua, mặc dù hắn không cho phép mình nhớ lại hình ảnh đó, nhưng cảnh tượng xảy ra ở Phụng Tiên các lại cứ vô tình hiện lên trong tâm trí. Loại trải nghiệm này đối với bất kỳ người nào mà nói cũng không phải là chuyện đáng nhớ, nhất là đối với Lý Trạm, trải nghiệm đêm đó tràn đầy thất vọng và phẫn nộ vì bị người tính kế.
Nhưng mọi chuyện đêm đó thực sự đã xảy ra, cho dù hắn muốn quên cũng không thể quên được.
Người kia, thực sự là Kỷ Khinh Châu sao?
Trên đường trở về Anh Huy các, suy nghĩ trong đầu Lý Trạm không ngừng xoay chuyển.
Sau khi xảy ra chuyện kia, hắn từng hoài nghi kẻ đó là Kỷ Khinh Châu. Dù là chuyện tự mình đổi vị trị với Cao Lương, hay là vết thương trên người Kỷ Khinh Châu ngày hôm sau, tất cả đều làm Kỷ Khinh Châu rất khả nghi.
Nhưng lúc đó, Lý Trạm không có người ở trong cung, nếu hắn gióng trống khua chiêng đi điều tra chuyện đêm đó, kết quả chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Khâu Lan Đình có lẽ cũng tính đến điểm này, biết Lý Trạm sẽ không xúc động đến mức cá chết lưới rách cho nên mới dám ra tay.
Liên tiếp những biến cố sau đó, Lý Trạm mới phải tạm thời gác chuyện kia sang một bên.
Mà hoài nghi của hắn đối với Kỷ Khinh Châu, tựa như một nút thắt không thể tháo ra, vẫn luôn chôn ở một góc nào đó trong lòng.
Hôm nay, lời Khâu Lan Khê nói đã hoàn toàn chứng thực hoài nghi của hắn.
Bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ của Lý Trạm đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Ký ức đó cũng có một ý nghĩa khác đối với hắn…
Thân thể mảnh mai của thiếu niên trong Phụng Tiên các trùng khớp hoàn mỹ với dáng vẻ của Kỷ Khinh Châu, mỗi một chi tiết và tương tác của hai người đêm đó đều mang một ý nghĩa đặc biệt.
Hình ảnh đột nhiên rõ ràng trong hồi ức làm Lý Trạm có chút thất thần, hắn tận lực dời đi sự chú ý của mình để tránh thân thể của mình xuất hiện phản ứng không thích hợp.
Lý Trạm hồi tưởng lại từng chi tiết mấy tháng qua, phát hiện rất nhiều hành động của Kỷ Khinh Châu kỳ thật đều đang chứng thực đáp án này, chỉ là lúc đó Lý Trạm không nhận ra...
Lần đầu tiên thiếu niên nhìn thấy Lý Trạm trong Ngự thư phòng, căng thẳng và bất an...
Rất lâu trước kia ở trường đua ngựa, hơi thở quen thuộc lúc ngã từ trên ngựa vào lòng Lý Trạm...
Lúc ở Giáo phường ty thản nhiên giúp hắn làm chút "chuyện nhỏ"...
Sự thận trọng sau khi Lý Trạm nhắc nhở và cảnh cáo, cẩn thận hết lần này đến lần khác...
Mấy tháng nay, hẳn là y phải luôn cẩn thận từng li từng tí đi?
Giờ khắc này, Lý Trạm đột nhiên muốn gặp y ngay...
Giống như sợ chỉ cần chậm trễ thêm chút nữa thì giấc mộng này sẽ biến mất.
"Vương gia?" Bên ngoài Anh Huy các, Đổng Đống ra cửa nghênh đón, thấy Lý Trạm có chút sững sờ không biết đang suy nghĩ gì.
"Vương gia đi thiên lao hỏi ra kết quả gì rồi?" Đổng Đống thấp giọng hỏi.
Lý Trạm nhìn Đổng Đống một cái, ánh mắt thâm thúy, không phân biệt hỉ nộ.
"Y... Kỷ Khinh Châu đâu?" Lý Trạm mở miệng hỏi.
"Kỷ tiểu công tử cùng bệ hạ đến Phúc An cung, ngài có muốn gọi y về không?" Đổng Đống hỏi.
Lý Trạm xua tay nói: "Không cần, bổn vương đi tìm y."
Lý Trạm xoay người muốn đi, Đổng Đống gọi hắn lại: "Vương gia... Các vị đại nhân của Lễ bộ còn đang chờ ở tiền sảnh, mọi việc gần như đã xong, cần ngài đưa ra một vài quyết định."
"Để bọn họ tự quyết định đi." Lý Trạm dứt lời cũng không quay đầu lại liền đi.
Đổng Đống vội đuổi theo: "Vương gia... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài đừng dọa thuộc hạ."
Lý Trạm nghe vậy dừng bước, thoáng khôi phục vài phần lý trí.
Ánh mắt hắn nhìn về phương hướng Phúc An cung một lát, trầm giọng nói: "Bổn vương đi gặp người của Lễ bộ, ngươi đi tìm một người..."
"Là ai? Kỷ tiểu công tử sao?" Đổng Đống hỏi.
"Sau khi tìm được thì mang tới Thận hình ty." Lý Trạm lạnh lùng nói: "Không nên kinh động những người khác, làm gọn gàng một chút."
Đổng Đống nghe vậy nhíu mày, ý thức được Lý Trạm lần này đi thiên lao, hẳn là nhận được tin tức rất quan trọng.
Sau khi phân phó Đổng Đống xong, Lý Trạm liền đi đến tiền sảnh Anh Huy các.
Lễ bộ đã thảo luận chuyện tang lễ của lão vương gia gần xong, chỉ có một vài chi tiết quan trọng cần Lý Trạm quyết định.
Lý Trạm cầm lấy công văn bọn họ soạn xem qua, thản nhiên nói: "Cứ theo ý các ngươi, bổn vương không có ý kiến."
"Dạ... Xin hỏi vương gia, còn có gì phân phó không?" Trương Thượng thư hỏi.
Lý Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Con trai duy nhất của hoàng bá chết trẻ, hiện giờ hoàng bá qua đời dưới gối không thể không có một nam đinh để tang. Tứ đệ từ trước đến nay thân cận với hoàng bá, không bằng để cho tứ đệ lấy lễ con cháu để tang hoàng bá nửa năm đi."
Triều Đại Du cũng có tiền lệ như vậy, Hằng Quận vương nếu là cháu ruột của lão vương gia, để tang cho lão vương gia cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa lời này còn là Lý Trạm nói ra, mọi người lúc này đều gật đầu đồng ý, không ai phản đối.
Hôm nay Lý Trạm ở trên triều từ chối hôn sự còn lập lời thề.
Cũng không biết vì sao, khi các triều thần đối mặt với hắn lần nữa, họ lại cảm thấy Nhiếp chính vương thậm chí còn uy nghiêm hơn trước.
Sau đó bọn họ nhận ra, hành động hôm nay của Nhiếp chính vương nhìn như là nhượng bộ thỏa hiệp, nhưng thực chất lại giống như là ở trước mặt triều thần công khai nhổ đi điểm yếu của mình. Hắn đã không còn tư tâm để người khác nghi ngờ, như vậy mỗi lời nói cử chỉ sau này của hắn sẽ càng có uy tín và sức thuyết phục hơn.
Tựa như hôm nay hắn đề nghị để Hằng Quận vương để tang cho lão vương gia , nếu như là lúc trước, mọi người hẳn sẽ nghi ngờ hắn là vì muốn cướp quyền cai quản Lại bộ từ trong tay Hằng Quận vương. Nhưng hôm nay hắn đưa ra đề nghị này không có ai phản bác, thậm chí có người còn chủ động nhắc tới chuyện quản lý Lại bộ.
"Hằng Quận vương vốn tuổi nhỏ, đối với chuyện triều chính cũng không nhiệt tình, Lại bộ trong đoạn thời gian này trên danh nghĩa là hắn quản lý, thực chất..." Triều thần nói được một nửa lại chuyển đề tài nói: "Bây giờ Hằng Quận vương phải để tang cho lão vương gia nửa năm, Lại bộ dù sao cũng nên có một người quản lý chứ?"
Bọn họ là người của Lễ bộ, vốn không có nghĩa vụ quan tâm chuyện của Lại bộ.
Chỉ là hôm nay hai chuyện liên quan đến nhau, đương nhiên phải nhắc nhở Lý Trạm một câu.
Lý Trạm suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: "Đợi sau tang lễ hoàng bá bàn lại việc này, trước khi xác định được người thích hợp, bổn vương sẽ làm thay. Ba ngày sau phục triều, nếu có người phản đối việc này, đến lúc đó hãy nói."
Mọi người nghe vậy đều đồng ý, thầm nghĩ việc này phỏng chừng không ai phản đối.
Hằng Quận vương một khi để tang lão vương gia, ngoại trừ Lý Trạm không ai có thể gánh vác chức vị trống này, nếu thật sự có người phản đối, đó mới là uống nhầm thuốc.
Lúc mọi người ra khỏi Anh Huy các đều âm thầm cảm khái.
"Tiên đế khi còn tại vị đã giao Lại bộ cho Hằng Quận vương quản, vốn là vì hạn chế Nhiếp chính vương, không nghĩ tới hôm nay mượn cớ lão vương gia qua đời, Lại bộ lại trở về trong tay Nhiếp chính vương." Có người nói.
Một người khác nói: "Vương gia làm việc quả quyết, Lại bộ để hắn gánh vác sẽ không kém hơn trước."
"Nhưng mà như vậy, không phải lục bộ đều nằm trong tay vương gia sao?" Người nọ nói.
Người bên cạnh lại nói: "Đâu có quan trọng. Chỉ cần vương gia tận tâm phụ tá bệ hạ, lục bộ đều nằm trong tay hắn thì có sao?"
"Đúng vậy..." Một người khác gật đầu nói.
Nói trắng ra là, đám triều thần bọn họ kiêng dè Lý Trạm, đơn giản là lo lắng Lý Trạm mơ ước ngôi vị hoàng đế kia.
Trong suốt các triều đại, chuyện triều thần sợ nhất chính là loại "thay vua đổi chúa" danh bất chính ngôn bất thuận này, bởi vì một khi chuyện như vậy xảy ra, thế lực trong triều sẽ bị "thanh trừng", loại "thanh trừng" này đối với triều thần thậm chí cả sự vững chắc của triều đình mà nói là một đòn giáng rất lớn.
Cho nên điều mà các triều thần cầu đơn giản chính là sự ổn định.
Mà cục diện ổn định nhất chính là, Nhiếp chính vương vẫn là Nhiếp chính vương, tiểu hoàng đế vẫn là tiểu hoàng đế.
Cho dù quyền hành nằm trong tay Lý Trạm, chỉ cần hắn không đi làm hoàng đế thì tất cả đều dễ nói.
Sau khi Lý Trạm ra khỏi Anh Huy các liền đi thẳng đến Thận hình ty.
Đổng Đống đã sớm bắt người, lúc này đang đợi ở cửa.
"Vương gia, sao đột nhiên lại muốn thẩm vấn người này?" Đổng Đống khó hiểu hỏi.
"Đáng lẽ phải thẩm vấn hắn từ lâu, chỉ là chưa ra tay, bây giờ thời cơ cũng đến." Lý Trạm lạnh lùng nói.
Hai người cùng nhau vào hình phòng của Thận hình ty liền thấy một nội thị bị trói trên giá, đúng là Cao Lương, người đã đổi vị trí với Kỷ Khinh Châu vào đêm cung yến đó. Đêm đó Cao Lương từng bị Đổng Đống bắt tới vương phủ, nhưng Lý Trạm giam hắn mấy ngày rồi thả về.
"Vương gia... Vương gia tha mạng, nô tài chuyện gì cũng không làm, mấy tháng nay vẫn thành thật..." Cao Lương sợ đến mức nếu không bị trói thì lúc này đã sớm quỳ trên đất dập đầu với Lý Trạm rồi.
Lý Trạm nhìn hắn, thản nhiên nói: "Nếu ngươi không thành thật, hôm nay sẽ không còn sống để nhìn thấy bổn vương."
"Dạ dạ dạ..." Cao Lương vội nói: "Vương gia muốn nô tài làm gì, cứ việc phân phó là được, nô tài bất chấp gian nguy, quyết không chối từ..."
Lý Trạm suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: "Kỷ tổng quản đối xử với ngươi thế nào?"
Cao Lương ngớ ra, vội nói: "Kỷ tổng quản đối đãi với nô tài rất tốt!"
Lúc Cao Lương vừa được thả về, Kỷ Khinh Châu từng đề phòng hắn một thời gian, bởi vì biết tâm tính hắn không thận trọng, sợ hắn ra ngoài nói lung tung. Nhưng có thể là do bị bắt đến vương phủ dọa sợ, sau khi trở về vẫn luôn an phận. Sau đó Kỷ Khinh Châu thấy hắn làm việc coi như ổn thỏa, cũng không làm khó hắn, thậm chí còn an bài cho hắn một công việc không tồi.
"Vậy nếu bổn vương bảo ngươi đi hại hắn, ngươi có nguyện ý không?" Lý Trạm hỏi.
Hắn vừa nói ra lời này, không chỉ Cao Lương, ngay cả Đổng Đống cũng hoảng sợ, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Trạm.
Cao Lương nói: "Vương gia... Kỷ tổng quản đối với ngài trung thành tận tâm, chưa bao giờ có hai lòng... Vương gia vì sao..."
Lý Trạm nghe vậy đáy mắt hiện lên ý cười không thể thấy, sau đó nói: "Đã như vậy, bổn vương liền cho ngươi một cơ hội... Lần trước bị đưa đến vương phủ, những chuyện ngươi trả lời bổn vương, ngươi có nói dối gì không?"
Cao Lương nghe vậy mặt biến sắc, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chuyện Đồ Đại Hữu bị bắt hắn đã sớm nghe thấy, hôm nay bị Lý Trạm hỏi chuyện này, hắn liền đoán được có lẽ là xảy ra sự cố.
"Vương gia... Nô tài đáng chết, nô tài không nên lừa gạt vương gia." Cao Lương vội nói: "Đêm đó là Đồ công công tới tìm nô tài, nói việc này liên quan đến tính mạng nô tài, tuyệt đối không thể sơ suất..."
"Câu nào của ngươi là giả?" Lý Trạm hỏi.
"Chỉ có một câu..." Cao Lương nói: "Lúc nô tài rời khỏi Phụng Tiên các, Kỷ tổng quản vẫn chưa đi."
Đêm đó hắn nói với Lý Trạm là Kỷ Khinh Châu rời Phụng Tiên các trước hắn một bước.
Tại sao Đồ Đại Hữu lại bắt hắn nói dối như vậy, tất nhiên là vì che giấu cái gì đó...
Chính xác mà nói, là thay Kỷ Khinh Châu che giấu chuyện gì đó.
Lý Trạm nghe vậy không hỏi thêm gì nữa, xoay người ra khỏi hình phòng.
Hắn vốn đã không còn nghi ngờ việc này, tìm Cao Lương chẳng qua là vì đối phương có dính dáng đến, nếu không giải quyết chuyện này, chỉ sợ sau này sẽ gặp rắc rối. Hơn nữa việc này còn liên quan đến Kỷ Khinh Châu, hắn không dám sơ suất.
Đổng Đống đi theo sau cũng nhận ra được một số tin tức từ câu hỏi của hắn.
Kết hợp với hành động đi thiên lao gặp Khâu Lan Khê của Lý Trạm, chân tướng đã rõ ràng...
"Vương gia? Cao Lương xử lý thế nào?" Đổng Đống hỏi.
Lý Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Đưa đến biệt uyển ngoại thành đi, xem biểu hiện của hắn thế nào, nếu dám hồ ngôn loạn ngữ thì trực tiếp đánh chết."
Đổng Đống nghe vậy gật đầu, đoán được thái độ của Lý Trạm.
Nếu Lý Trạm lúc này trong lòng tức giận, kết cục của Cao Lương e là sẽ bị đánh chết. Nhưng Lý Trạm lại giữ mạng hắn, hành động này trong mắt Đổng Đống rất không phù hợp với tác phong của Lý Trạm. Đổng Đống thậm chí còn hoài nghi, câu hỏi đầu tiên mà Lý Trạm hỏi Cao Lương, mới là mấu chốt quyết định sinh tử của Cao Lương.
Lý Trạm hỏi hắn có nguyện ý đi hại Kỷ Khinh Châu hay không.
Cao Lương theo bản năng cầu tình thay Kỷ Khinh Châu...
Nếu hắn không chút do dự đồng ý với Lý Trạm, vậy kết cục có thể sẽ khác.
"Vương gia, hiện tại muốn đi gặp Kỷ tiểu công tử sao?" Đổng Đống hỏi.
Bước chân Lý Trạm dừng lại, vẻ mặt kia dường như vô cùng do dự.
"Vương gia... Thuộc hạ vẫn có một vấn đề không rõ " Đổng Đống hỏi: "Nội thị trong hồ sen lúc trước..."
"Vết thương trên người nội thị kia có vấn đề, lúc ấy bổn vương tạm thời không có ý định điều tra tiếp nên không truy cứu vấn đề này." Lý Trạm nói.
Đổng Đống nói: "Nếu chứng thực người đêm đó là Kỷ tiểu công tử, vậy nội thị trong hồ sen kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi nghi ngờ y động tay động chân?" Lý Trạm nhìn Đổng Đống, ánh mắt sắc bén.
Đổng Đống vội nói: "Dạ, không phải... với thái độ làm người của Kỷ tiểu công tử sẽ không hại tính mạng người vô tội, thuộc hạ chỉ là nghĩ không ra. Lúc ấy, sau lưng người bỏ thuốc trong Phụng Tiên các là Khâu Lan Đình, người tung tin đồn hẳn cũng là hắn? Kế hoạch ban đầu của hắn bất thành nên muốn mượn cơ hội này cắn vương gia, theo lý thuyết hẳn là sẽ làm tới cùng, dù sao thì hắn cũng đã triệt để đắc tội vương gia. Nhưng vì sao hắn lại tìm một kẻ chết thay để dập tắt lời đồn?"
"Có lẽ người trong hồ sen không phải do hắn làm ra." Lý Trạm nói.
Đổng Đống nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, lại hỏi: "Ở trong cung này có thể làm chuyện trót lọt như vậy, sẽ là ai đây?"
Lý Trạm suy nghĩ một chút nói: "Đêm đó người đi tìm Cao Lương là Đồ Đại Hữu phải không?"
"Là..." Đổng Đống vội nói: "Đồ Đại Hữu... Chuyện kia chẳng lẽ là Hằng Quận vương làm?"
Lý Trạm từ chối cho ý kiến, nhưng suy đoán của hắn hiển nhiên rất có lý.
Lúc ấy người Kỷ Khinh Châu có thể dựa vào chỉ có Đồ Đại Hữu, cho nên kẻ chết thay trong hồ sen rất có thể là tác phẩm của Đồ Đại Hữu. Mà người sau lưng Đồ Đại Hữu lại là Hằng Quận vương...
"Vậy Kỷ tiểu công tử và Hằng Quận vương..." Đổng Đống nói được một nửa cũng không dám nói tiếp.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được vẻ mặt của Lý Trạm tăng thêm mấy phần lãnh ý.
"Vương gia có muốn đi thẩm vấn Đồ Đại Hữu không?" Đổng Đống hỏi.
Lý Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Tứ đệ và Kỷ gia vốn có qua lại, nên y và tứ đệ có chút quen biết, cho dù y... có nhờ tứ đệ giúp thì cũng là chuyện thường tình."
"Dạ, phải." Đổng Đống nói: "Kỷ tiểu công tử luôn trung thành tận tâm với vương gia, là thuộc hạ lỡ lời."
Đổng Đống hiểu Lý Trạm, biết y làm việc có chừng mực, không cần hắn nhiều lời.
Hơn nữa lâu nay, Kỷ Khinh Châu đối với vương gia như thế nào, hắn cũng nhìn thấy, không đến mức bởi vì chuyện này liền nghi ngờ đối phương. Về phần vương gia nhà hắn trong lòng có thèm để ý chuyện này hay không, vậy thì không phải là chuyện hắn nên quan tâm.
Hai người từ Thận hình ty đi ra, Đổng Đống đi theo sau Lý Trạm, phát hiện Lý Trạm đang đi về hướng Phúc An cung.
Đổng Đống lén liếc nhìn vương gia nhà hắn, phát hiện trên cổ vương gia chảy ra một ít mồ hôi, cũng không biết là do bị ánh nắng mặt trời, hay là do cái khác...
Hai người vừa mới rẽ qua con đường dài liền gặp được Tần Tranh đang vội vã đi đến.
Tần Tranh vẫn phụng mệnh đi chơi cùng Kỳ Cảnh Hằng, hôm nay đột nhiên nghe được lời Lý Trạm nói trên triều, mới vội vàng chạy về cung.
"Ngươi dự định như thế nào?" Tần Tranh cũng không để ý còn đang ở bên ngoài, lúc này có chút sốt ruột nói: "Bệ hạ tự mình chấp chính ít nhất cũng phải mười năm nữa đó? Lúc đó ngươi bước qua tuổi nhi lập (30), ngươi định sống một mình như vậy trong mười năm này?"
Lý Trạm nhìn Tần Tranh, vẻ mặt thản nhiên, "Ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Không biết còn tưởng rằng bổn vương phụ lòng ngươi."
Lý Trạm hiếm khi nói đùa nhưng lúc này Tần Tranh không lòng dạ nào tiếp lời, lại nói: "Ngươi cần gì phải làm đến nước này? Lão vương gia cùng tiên đế bức bách ngươi thì thôi, hiện giờ trong triều không phải ngươi một tay che trời sao, cần gì nhượng bộ như thế?"
Đổng Đống bị câu "một tay che trời" của hắn làm hoảng sợ, vội vàng nhìn chung quanh.
"Cho dù ngươi thực sự muốn ngồi lên vị trí kia, có ai dám ngăn cản ngươi?" Tần Tranh nói.
Lý Trạm nghe vậy cũng không trách cứ, chỉ nói: "Bổn vương không phải là không ngồi lên được vị trí đó, mà là không muốn, ngươi còn không hiểu sao?"
"Ta hiểu cái gì?" Tần Tranh ngơ ngác nói, "Ta chỉ là cảm thấy bất bình cho ngươi!"
Tần Tranh coi như hiểu rõ Lý Trạm, biết Lý Trạm sẽ không dễ dàng trở mặt với triều thần, nhưng hôm nay đột nhiên biết được Lý Trạm đưa ra quyết định như vậy, hắn vẫn cảm thấy rất không cam lòng.
Lý Trạm nhìn xa xa, không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi hơi cong lên.
"Đi hầu hạ công chúa Lương quốc cho tốt." Lý Trạm nói với Tần Tranh: "Đợi lễ tang hoàng bá xong xuôi, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."
Tần Tranh nghe vậy có chút khó hiểu nhìn hắn.
Lý Trạm lại nói: "Chuyện gì đến thì sẽ đến... Có một số việc nên chấm dứt."
Tần Tranh và Đổng Đống nghe vậy đều sửng sốt, từ trong lời nói của Lý Trạm nghe ra vài phần sát khí.
Hành động hôm nay của Lý Trạm... là chuẩn bị cho chuyện gì sao?
Nhưng trước mắt Lý Trạm không định nói, bọn họ đương nhiên cũng không thể truy hỏi.
Sau khi đuổi Tần Tranh đi, Lý Trạm đi thẳng đến Phúc An cung.
Nán lại lâu như vậy, lúc này đã quá trưa, phỏng chừng tiểu hoàng đế đã dùng ngọ thiện xong rồi.
"Vương gia? Sao không vào?" Đổng Đống nhìn Lý Trạm đứng ngoài cửa cung Phúc An hỏi.
"Ngươi nói..." Lý Trạm do dự một lát, nói: "Bổn vương hiện tại nên đi hỏi y sao?"
Đổng Đống nghe vậy kinh ngạc thiếu chút nữa há hốc mồm, vương gia lại hỏi ý kiến của hắn?
Không đợi Đổng Đống mở miệng, Lý Trạm đã tự hỏi tự trả lời: "Chứng cứ đã xác thực rồi, cần gì phải hỏi."
"Đúng vậy." Đổng Đống vội nói.
Trên mặt Lý Trạm lộ ra vài phần mờ mịt, lại nói: "Bổn vương thấy y nên nói gì đây?"
Đổng Đống biết lời này không phải hỏi mình, vương gia nhà hắn hiện tại thần trí dường như không tỉnh táo, giống như uống rượu, không chỉ tự hỏi tự đáp còn trông vô cùng rối rắm.
Đổng Đống đi theo Lý Trạm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy vương gia nhà hắn lộ ra vẻ mặt thế này, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Thật lâu sau, Lý Trạm dường như hạ quyết tâm, cất bước vào Phúc An cung.
Các cung nhân dồn dập hành lễ với hắn, Lý Trạm liền hỏi: "Bệ hạ đâu?"
"Hồi bẩm vương gia, bệ hạ ăn trưa xong có chút mệt mỏi, Kỷ tổng quản đang ngủ trưa với ngài ấy." Cung nhân nói.
Lý Trạm gật đầu nói: "Không cần thông báo, cũng đừng để người đến quấy rầy."
Lý Trạm nói xong bước vào tẩm cung của tiểu hoàng đế, cung nhân vội hành lễ lui ra, Đổng Đống thì chờ ở bên ngoài không theo vào.
Bởi vì tiểu hoàng đế muốn ngủ trưa, cửa sổ đều đóng lại, trong điện không thắp nến nên có hơi tối.
Trên giường thấp, Kỷ Khinh Châu ôm tiểu hoàng đế vào trong lòng dựa vào mép giường, cả hai cùng ngủ.
Lý Trạm chậm rãi đi tới bên cạnh giường, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đang ngủ say của thiếu niên, thấy y khẽ nhíu mày, lông mi thon dài khẽ run lên, dường như đang gặp ác mộng.
Lý Trạm vô thức đưa tay muốn xoa dịu đôi mày nhíu chặt của thiếu niên lại có chút sợ hãi.
Tình cảm giấu kín trong lòng hắn, vốn còn có thể miễn cưỡng giấu đi một ít, nhưng hôm nay lại đột nhiên bị xé mở. Vô số cảm xúc cùng khát vọng bất ngờ dâng trào ra, sức công phá gần như làm cho hắn chống đỡ không nổi.
Nhưng giờ khắc này khi đối mặt với thiếu niên, Lý Trạm lại cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút.
Hắn biết việc này không thể làm bừa nếu không sẽ khiến người ta sợ hãi.
Huống hồ, Kỷ Khinh Châu đã uống thuốc kia, trước khi thuốc hết tác dụng sẽ không có tình cảm với ai hết. Nếu như nói ra vào lúc này, bất luận Kỷ Khinh Châu cho hắn đáp án nào thì đó cũng không phải là điều hắn muốn.
Không chỉ như thế, mối quan hệ giữa họ sẽ trở nên rất khó xử.
Chỉ sợ ngay cả muốn nhìn nhiều thiếu niên thêm vài lần cũng không thể tùy ý như bây giờ...
Lý Trạm âm thầm thuyết phục mình, chờ một chút đi.
Mặc dù hắn đã hạ quyết tâm nhưng giờ phút này đối diện với người trước mắt lại vẫn khó che đậy được rung động cùng khát vọng trong lòng. Lý Trạm nhìn xuống cái trán trắng nõn của thiếu niên, chậm rãi cúi người xuống dường như muốn lén lút hôn lên trán thiếu niên.
Nhưng khi đôi môi mỏng của hắn sắp chạm vào trán thiếu niên lại nhận ra hành động này có chút đột ngột.
Mặc dù hai người đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng lúc đó là bất đắc dĩ...
Tình cảm trong lòng hắn quá mức mãnh liệt, nhưng cũng chính vì phần mãnh liệt này lại làm cho hắn không dám manh động.
Lý Trạm do dự một lát, quyết định từ bỏ, nếu hắn đã quyết định chờ đợi, cần gì phải nóng lòng nhất thời!
Nhưng mà vào lúc hắn đang do dự thì bên tai đột nhiên truyền đến âm thanhcó chút buồn ngủ của tiểu hoàng đế.
"Hoàng thúc? Thúc muốn hôn Kỷ công công sao?"
Tiểu hoàng đế từng được Lý Trạm hôn lên trán nên biết đây là tư thế muốn hôn...
Tiểu hoàng đế vừa mở miệng, Kỷ Khinh Châu cũng giật mình tỉnh giấc, đột nhiên ngẩng đầu lên đập vào mũi Lý Trạm.
Hai người bất ngờ đụng nhau, Lý Trạm chỉ cảm thấy mũi đau xót, ngẩng đầu che lại, giữa ngón tay liền cảm nhận được một chất lỏng vừa nóng vừa ướt...
Kỷ Khinh Châu:...
Tiểu hoàng đế: A! Hoàng thúc chảy máu mũi!