Đại tổng quản - Chương 46
Y chính là người thân cận nhất bên cạnh vương gia
Đến khuya đêm đó Lý Trạm mới trở về.
Kỷ Khinh Châu nghe được tin hắn trở về liền vội vàng đến tẩm điện của hắn.
Ngoài điện, Đổng Đống và Tần Tranh đang canh giữ ở cửa, sắc mặt hai người đều rất khó coi.
"Xảy ra chuyện gì?" Kỷ Khinh Châu thấp giọng hỏi.
Tần Tranh nhìn cậu , vẻ mặt vô cùng nặng nề.
"Trưa nay lão vương gia đã qua đời." Đổng Đống nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy không lên tiếng, việc này đã sớm nằm trong dự liệu của cậu. Nếu sự tình không khẩn cấp như thế, Lý Trạm cũng không suốt đêm đi ngoại thành.
"Lão vương gia trước khi chết lại gặp Trương Thượng thư, yêu cầu hắn ngày mai trên triều, trước mặt văn võ bá quan đọc di chiếu của tiên đế." Đổng Đống nói, "Nội dung di chiếu... là hôn sự của vương gia và Hằng Quận vương."
Việc này theo ý định của lão vương gia, vốn định cuối tháng sáu sẽ công bố, nhưng bởi vì Lý Trạm hạ thủ trước, vạch trần chuyện của Khâu Lan Đình cho nên việc này tạm thời hoãn lại. Không nghĩ tới trước khi lão vương gia lâm chung vẫn muốn thúc đẩy hôn sự này, mặc kệ Khâu Lan Đình phạm phải tội gì.
"Vậy chuyện Khâu Lan Đình phải làm sao bây giờ?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Lão vương gia không quản chuyện trong triều, việc này vẫn phải do vương gia định đoạt." Tần Tranh nói: "Nhưng tội Khâu Lan Đình phạm phải cũng không phải là tội đại nghịch bất đạo, cho dù Hình bộ phán hắn chém đầu hay lưu đày thì Khâu tiểu thư vẫn là muội muội của thái hậu, không ảnh hưởng đến hôn sự của vương gia."
Nói cách khác, gia quyến Khâu gia xử trí như thế nào, vậy thì phải xem hôn sự của Lý Trạm sắp xếp ra sao.
Nếu như hắn cùng Khâu Lan Khê thành hôn, vậy Khâu Lan Khê hiển nhiên được miễn xử phạt, không đến mức để cho vương phi Nhiếp chính vương đi lưu đày chứ?
Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói: "Không còn cách nào khác sao?"
"Trương Thượng thư cầm trong tay di chiếu tiên đế..." Tần Tranh thở dài nói.
Tần Tranh và Đổng Đống có vẻ đều vô cùng bất bình, bởi vì bọn họ đều biết Lý Trạm phản đối việc kết hôn với Khâu gia. Lý Trạm nhiều năm như vậy chưa thành hôn, đơn giản là vì không muốn hôn nhân của mình bị sắp đặt, vì tránh cuộc hôn nhân chính trị như vậy, Lý Trạm thậm chí còn không muốn thành hôn, nhưng hôm nay lại không tránh khỏi chuyện này.
"Vương gia đâu?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Ở bên trong... không cho người hầu hạ, cũng không cho ai đi vào." Đổng Đống nói.
Kỷ Khinh Châu đi tới trước cửa, đưa tay đẩy nhẹ lên, Đổng Đống định ngăn y lại nhưng bị Tần Tranh kéo lại. Tần Tranh liếc hắn một cái, ra hiệu hắn không nên can thiệp.
"Vương gia... Thần vào đây." Kỷ Khinh Châu hướng vào trong cửa nói một tiếng, bên trong một lúc lâu không có động tĩnh, cậu liền đẩy cửa đi vào.
Bây giờ đã vào đêm, trong điện không có thắp đèn cho nên một mảnh tối om.
Kỷ Khinh Châu tiện tay đóng cửa lại, đứng ở nội điện một lúc, đợi sau khi hai mắt quen với bóng tối, cậu mới mơ hồ nhìn thấy một người ngồi bên cạnh chiếc giường thấp cách đó không xa.
Kỷ Khinh Châu chậm rãi đi tới, lấy ra chiếc hỏa tử* thắp nến, trong điện sáng lên. Chỉ là ánh sáng kia rất yếu ớt, ánh nến lờ mờ nhẹ nhàng lay động trên người Lý Trạm, phác họa dáng người thẳng đứng có phần buồn bã của hắn.
*chiếc hỏa tử là cái ống nhỏ, người ta mở nắp thổi cái phù, có lửa, rồi đốt đèn. Là cái hộp quẹt phong cách kiếm hiệp, giá trên shopee khoảng 70k.
Lý Trạm ngồi trên giường thấp, khuỷu tay chống đầu gối, cúi đầu đem khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay của mình, tư thế kia nhìn vô cùng cô đơn.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu đứng bên cạnh Lý Trạm, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sau một lúc lâu, Lý Trạm ngẩng đầu lên, trong mắt hắn đầy tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi chưa từng có.
Kỷ Khinh Châu quen biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhất thời có chút không chịu nổi.
Trước đây, Kỷ Khinh Châu vẫn luôn cảm thấy Lý Trạm là người vô cùng mạnh mẽ, nhưng giờ này khắc này, cậu lại thấy được sự tổn thương trong mắt Lý Trạm. Cậu thầm nghĩ, con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có lúc không chịu nổi gánh nặng.
Những người ngày thường càng mạnh mẽ, một khi biểu lộ ra loại cảm giác yếu ớt này, mang đến chấn động càng lớn.
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm, gần như không biết nên đối mặt với hắn như thế nào, cảm thấy nói gì cũng không thích hợp.
"Nếu vương gia muốn ở một mình một lát, thần liền ra ngoài canh giữ, vương gia chỉ cần gọi một tiếng, thần sẽ có mặt bất cứ lúc nào." Kỷ Khinh Châu dứt lời xoay người muốn đi, lại cảm thấy cánh tay nặng trĩu, Lý Trạm đưa tay nắm lấy tay của cậu.
"Đừng đi... Ở lại với ta một lát được không?" Giọng nam nhân hơi khàn khàn, nghe vậy trái tim Kỷ Khinh Châu liền dao động.
Bàn tay dày rộng của Lý Trạm nắm chặt cánh tay Kỷ Khinh Châu, lực có chút mạnh, giống như sợ người trước mắt này chạy mất. Kỷ Khinh Châu mặc cho hắn nắm cũng không giãy ra, lặng lẽ mà canh giữ bên cạnh đối phương.
"Bọn họ đều bức bách ta..." Lý Trạm nói: "Tiên đế... Hoàng bá... Văn võ bá quan trong triều..."
Hắn dứt lời cười khổ một tiếng, vẻ mặt lại không có chút phẫn nộ, nhiều hơn là cảm xúc thất vọng cùng bất lực.
"Bất luận ta làm như thế nào, bọn họ cũng sẽ không an tâm." Lý Trạm nói xong ngước mắt nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Kỷ Khinh Châu, ngươi thì sao? Ở trong lòng ngươi... Ta có phải cũng giống như bọn họ nghĩ, tràn đầy dã tâm..."
Kỷ Khinh Châu nhìn Lý Trạm, nói: "Rất nhiều người đều cảm thấy vị trí kia là nơi đáng để người ta hướng tới nhất trên đời này, cho nên khó tránh khỏi bọn họ suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy ai cũng ham muốn. Nhưng ta cả gan phỏng đoán, trong lòng vương gia... có rất nhiều thứ quan trọng hơn vị trí kia nhiều."
Đế vương chi gia, nếu có người không hứng thú đối với vương vị thì có vẻ là không bình thường.
Nhưng Kỷ Khinh Châu vẫn luôn tin tưởng, trên đời này không phải ai cũng muốn làm hoàng đế, ít nhất cậu tin tưởng Lý Trạm không phải như vậy.
Lý Trạm nghe vậy ánh mắt sáng bừng lên, hỏi: "Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?"
Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Có câu nói là vô dục tắc cương, trong lòng vương gia trong sáng vô tư thì lần này còn có gì phải sợ?"
Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu, ánh mắt chứa vài phần cảm xúc mà Kỷ Khinh Châu không nhìn thấu. Kỷ Khinh Châu do dự một chút rồi đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay đang nắm tay mình của Lý Trạm, xem như trấn an.
Lòng bàn tay thiếu niên mang theo ấm áp, xuyên qua làn da trên mu bàn tay Lý Trạm. Lý Trạm trong lòng rung động, không nhịn được xúc động muốn ôm người trước mắt này, cuối cùng hắn hơi nghiêng người về phía trước, đem trán dán trên mu bàn tay thiếu niên, hành động kia giống như là đang hấp thu năng lượng nào đó...
Kỷ Khinh Châu theo bản năng muốn rút tay về, hành động này của Lý Trạm có chút quá mức thân mật.
Nhưng Kỷ Khinh Châu nghĩ lại, có lẽ Lý Trạm là bị sự sắp đặt của lão vương gia và tiên đế làm tổn thương. Lý Trạm coi trọng tình thân như vậy, lại bị thân nhân thân cận nhất của mình bức bách, trong lòng tất nhiên vô cùng khó chịu. Nghĩ đến đây, Kỷ Khinh Châu liền nhịn xuống xúc động rút tay về.
"Sáng mai vào triều, ngươi đi cùng ta." Lý Trạm khàn giọng nói.
"Dạ." Kỷ Khinh Châu đáp lời.
Kỷ Khinh Châu ở cùng Lý Trạm một lát, cảm giác cánh tay chợt nhẹ đi, Lý Trạm tựa vào mu bàn tay của cậu cứ như vậy mà ngủ thiếp đi, suýt chút nữa ngã xuống đất, may mắn Kỷ Khinh Châu kịp thời đỡ lấy. Kỷ Khinh Châu không dám đánh thức hắn, cẩn thận từng li từng tí đỡ người đặt ở trên giường, tìm một cái chăn mỏng đắp lên người đối phương, lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Đổng Đống ở bên ngoài nghe nói Lý Trạm đang ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thực sự có chút lo lắng vương gia nhà hắn sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Sáng hôm sau, Kỷ Khinh Châu thay xong mãng bào liền đi tẩm điện của Lý Trạm.
Lý Trạm đã rửa mặt xong, triều phục cũng đã mặc xong.
Kỷ Khinh Châu nhận lấy đai ngọc nội thị đưa tới buộc lại cho Lý Trạm.
Lý Trạm đã khôi phục bộ dạng thường ngày, dáng vẻ yếu ớt đêm qua dường như là ảo giác của Kỷ Khinh Châu.
"Có gì muốn nói với bổn vương không?" Lý Trạm rủ mắt xuống nhìn thiếu niên gần trong gang tấc, đáy mắt mang theo vài phần ấm áp không dễ phát hiện.
Động tác của Kỷ Khinh Châu khựng lại, cánh tay vòng quanh eo Lý Trạm dừng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Đợi vương gia hạ triều rồi nói sau."
Vào thời điểm như đêm qua, Kỷ Khinh Châu thực sự là không có cách nào mở miệng với hắn.
Hôm nay lâm triều còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Kỷ Khinh Châu hiển nhiên cũng không thể tại thời điểm quan trọng này nói ra điều gì quấy nhiễu tâm thần của hắn.
Lý Trạm hôm nay lâm triều, võ trang đầy đủ, giống như một chiến sĩ sắp ra trận. Hắn vốn tưởng rằng Kỷ Khinh Châu sẽ nói gì đó khích lệ mình, cho nên mới có câu hỏi này, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Lý Trạm không kịp nghĩ nhiều, sau khi Kỷ Khinh Châu đội mũ cho hắn, liền ra khỏi Anh Huy các đi đến điện Kim Loan.
Hôm nay lâm triều, văn võ bá quan đều sớm đã đến, có lẽ là cảm nhận được có chuyện lớn sắp xảy ra.
Tin tức lão vương gia qua đời, sáng sớm đã truyền ra, bọn họ đều biết tờ di chiếu trong tay Trương Thượng thư sẽ tuyên đọc vào hôm nay.
Trên triều đình, Kỷ Khinh Châu đứng ở một bên, ánh mắt lơ đãng nhìn Lý Trạm, thấy vẻ mặt Lý Trạm thản nhiên, không nhìn ra chút cảm xúc nào. Kỷ Khinh Châu trong lòng khẽ động, không khỏi tò mò không biết Lý Trạm sẽ giải quyết chuyện hôm nay như thế nào.
Lấy hiểu biết của cậu về Lý Trạm, đối phương hẳn là sẽ không thản nhiên chấp nhận an bài này.
Nhưng nếu như hắn cự tuyệt thì làm sao ăn nói với bá quan?
Chẳng lẽ thực sự công khai chống lại di chiếu của tiên đế?
Nếu là như vậy... sự nghi ngờ và bàn tán của các triều thần đối với hắn sẽ trở nên căng thẳng hơn.
Mà vì hành động này Lý Trạm sẽ bị dán lên một cái nhãn vĩnh viễn không thể xé bỏ.
Dù trăm năm sau chứng minh Lý Trạm không hề có lòng phản nghịch, nhưng trong sử sách có lẽ cũng sẽ nói hắn từng có suy nghĩ phản nghịch.
Quả nhiên, sau khi lâm triều bắt đầu, Trương Thượng thư đầu tiên là thông báo tin tức lão vương gia qua đời, sau đó liền tuyên đọc di chiếu trước mặt mọi người. Chúng thần nghe xong, đầu tiên là cùng nhau chia buồn vì lão vương gia qua đời, sau đó liền nhao nhao hô to vạn tuế... Cuối cùng, di chiếu kia được đưa đến tay Lý Trạm.
Theo quy củ, Lý Trạm nên cùng chúng thần quỳ xuống đất, sau đó tiếp chỉ.
Nhưng giờ phút này, chúng thần, thậm chí bao gồm cả một vị nhân vật chính khác trong di chiếu Hằng Quận vương, cũng đã quỳ trên mặt đất, nhưng Lý Trạm lại không có ý định đưa tay tiếp chỉ.
Làm cho mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt hết sức phức tạp.
"Vương gia... Mời tiếp chỉ." Trương Thượng thư nhắc nhở.
Lý Trạm hít sâu một hơi, không nhận lấy tờ di chiếu kia, mà xoay người quỳ một gối trước mặt tiểu hoàng đế.
Mọi người kinh hãi, không ngờ Lý Trạm thực sự không tiếp chỉ!
Tiểu hoàng đế có chút hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Lý Trạm.
"Nhận được yêu mến của tiên đế, giao phó bệ hạ cho bổn vương. Từ sau khi tiên đế băng hà, bổn vương nhận lệnh của tiên đế phụ tá bệ hạ, tự hỏi chưa bao giờ có hành động thẹn với tiên đế cùng bệ hạ, cũng chưa bao giờ có hành động thẹn với Đại Du cùng bách tính." Lý Trạm tuy rằng nửa quỳ trên mặt đất, nhưng sống lưng thẳng tắp, giọng nói mạnh mẽ vang vọng, uy phong không hề giảm đi chút nào.
"Tiên đế có lòng, nghĩ đến hôn sự của bổn vương, nhưng hôm nay bệ hạ còn nhỏ, tâm lực bổn vương có hạn, không dám sa vào gia sự mà làm lỡ quốc sự của bệ hạ." Lý Trạm nói: "Cho nên hôm nay, bổn vương ở trước mặt bệ hạ cùng bá quan lập lời thề, trước khi bệ hạ tự mình chấp chính, bổn vương sẽ không lập gia đình cũng không có con nối dõi, đến khi bệ hạ có thể tự mình chấp chính, bổn vương trả lại quyền lực, mới dám tính đến chuyện lập gia đình."
Lý Trạm vừa nói ra lời này, cả triều xôn xao!
Mọi người bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Lý Trạm sẽ dùng cách thức kháng chỉ như vậy.
Nếu chỉ là kháng chỉ bất tuân thì việc này tất nhiên không thể nào biện minh.
Nhưng trong khi Lý Trạm kháng chỉ còn lập lời thề như vậy, ý nghĩa của hành động này lại hoàn toàn bất đồng.
Tất cả mọi người đều biết, di chiếu này của tiên đế rõ ràng là vì kìm chế Lý Trạm, sợ hắn sau khi lập gia đình bất trung với tiểu hoàng đế, muốn cướp lấy hoàng vị. Nhưng Lý Trạm lập lời thề như vậy, hiệu quả quả thực còn tốt hơn nhiều so với phụng mệnh thành hôn.
Phụng mệnh thành hôn cũng chỉ là mượn quan hệ giữa Khâu gia và Thái hậu để kìm chế hắn, nhưng có kìm được hay không thì khó nói.
Nhưng chỉ cần Lý Trạm không thành hôn không có con nối dõi thì sẽ không cần phải lo lắng...
Bằng cách này, mục đích của tiên đế cũng đạt được.
Mà hành động này của Lý Trạm mặt ngoài nhìn như là kháng chỉ, nhưng thực chất lại là biểu thị lòng trung thành, trong khoảng thời gian ngắn trên triều đình không có ai có thể nói ra lời phản đối. Thậm chí không ít người đều thở phào, nhao nhao khen ngợi Nhiếp chính vương trung dũng thẳng thắn, đúng là hiếm thấy!
Chỉ trong chốc lát, văn võ cả triều vốn đang nghi ngờ Lý Trạm rất sâu, lập tức thay đổi khuôn mặt.
"Hoàng thúc..." Tiểu hoàng đế tuy ngây thơ, nhưng mơ hồ nghe ra chút manh mối, trên mặt bé có chút khổ sở, tự mình đi xuống long ỷ nâng Lý Trạm dậy. Lý Trạm nhìn bé mỉm cười, xem như trấn an.
Hình ảnh "thúc từ chất hiếu" này khiến các triều thần vô cùng cảm động.
Đột nhiên chúng thần nhao nhao quỳ rạp trên đất, hô to bệ hạ vạn tuế, vương gia thiên tuế...
Kỷ Khinh Châu đứng đó nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lý Trạm, trong lòng nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Khoảnh khắc đó dường như cậu mới thực sự hiểu rõ nam nhân trước mắt này...
Con người trong cuộc sống này, luôn khó tránh khỏi bị phản bội, bị nghi ngờ, cũng khó tránh khỏi bị oan uổng, hoặc vô duyên vô cớ bị hãm hại. Đối mặt với cảnh ngộ như vậy, có người sẽ trầm luân, có người sẽ đánh trả, cũng có người sẽ nhẫn nhục chịu đựng...
Nhưng lựa chọn của Lý Trạm lại vượt quá mong đợi của Kỷ Khinh Châu.
Cậu thậm chí tìm không ra từ nào để hình dung hành động của Lý Trạm...
Mạnh mẽ? Kiên quyết?
Hoặc là câu nói tối qua của cậu: Vô dục tắc cương...
Nếu đã không có cách nào ngăn được mọi người nghi kỵ vậy thì dứt khoát giải quyết tận gốc!
Ít nhất từ nay về sau, triều thần không còn lập trường nghi ngờ Lý Trạm nữa.
Mặc kệ Lý Trạm muốn làm gì, chỉ cần chuyện đó không quá giới hạn thì hầu như có thể muốn làm gì thì làm.
Dù sao, một nam nhân thân ở địa vị cao, vì "tận trung" thậm chí có thể từ chối lập gia đình và có con nối dõi thì ai có mặt mũi đi chỉ tay năm ngón với hắn?
Nhưng làm đến bước này, thứ mà Lý Trạm mất đi, không ai có thể tưởng tượng được.
Kỷ Khinh Châu nhớ rõ, trong sách Lý Trạm chưa từng kết hôn, không ngờ sống lại một đời, hắn vẫn lựa chọn như thế...
Một khắc kia, ánh mắt Kỷ Khinh Châu dừng trên sống lưng thẳng tắp của Lý Trạm, trong lòng có chút chua xót.
Cùng lúc đó, cậu lại có chút sầu muộn... Lý Trạm ở trước mặt văn võ bá quan nói không thành hôn không cần con nối dõi, vậy cái kia trong bụng cậu thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chân trước Lý Trạm vừa lập lời thề, chân sau cậu lại buộc Lý Trạm nuốt lời sao?
Lý Trạm chân trước từ chối thành hôn, chân sau Hình bộ liền công bố kết luận xử trí Khâu gia: Theo luật lệ của triều Đại Du, tài sản Khâu gia bị tịch thu, Khâu Lan Đình ăn hối lộ, số tiền biển thủ rất lớn, bị xử chém đầu. Những người còn lại của Khâu gia mặc dù tội không đáng giết, nhưng cũng khó thoát tội, Khâu Lan Hồi xử lưu đày, nữ quyến Khâu gia vốn nên sung làm quan kỹ, nhưng niệm tình Thái hậu sửa lại phạt lưu đày.
Bởi vì Lý Trạm từ chối kết hôn, triều thần đã sớm dự đoán được Lý Trạm sẽ không khai ân với Khâu gia, đối với kết quả này cũng không bất ngờ. Trên dưới Khâu gia sống hay chết cũng không có quan hệ gì với bọn họ, Thái hậu nương nương đã không nói lời nào, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không ra mặt cho Khâu gia.
Cuối buổi chầu, bởi vì lão vương gia qua đời, Lý Trạm tuyên bố nghỉ thượng triều ba ngày.
Văn võ bá quan không ai nói thêm gì nữa, nhao nhao bãi triều rồi rời khỏi.
Sau khi bãi triều, Lý Trạm mang theo người của Lễ bộ bàn bạc về tang lễ của lão vương gia.
Kỷ Khinh Châu thì đưa tiểu hoàng đế đến Phúc An cung, mấy ngày nay tiểu hoàng đế không cần phải đi Cung thục nữa.
"Kỷ công công, vì sao hoàng thúc không thành hôn?" Tiểu hoàng đế đối với việc này dường như canh cánh trong lòng, trên đường đi nói với Kỷ Khinh Châu: "Ta còn muốn một tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội, để chúng đi học cùng với ta."
Kỷ Khinh Châu thở dài nói: "Bởi vì vương gia quá bận rộn, còn phải chăm sóc cho bệ hạ, nên không quan tâm tới những thứ khác."
Tiểu hoàng đế nghe vậy có chút mất mát nói: "Nhưng ta không muốn như vậy..."
Kỷ Khinh Châu nắm lấy tay tiểu hoàng đế, an ủi nói: "Vậy bệ hạ mau mau lớn lên, chờ ngài có thể gánh vác thiên hạ này, vương gia có thể sống cuộc sống ngài ấy mong muốn."
"Khi đó, hoàng thúc sẽ thành hôn sao?" Tiểu hoàng đế hỏi.
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, nói: "Có lẽ vậy."
Tiểu hoàng đế lúc này mới thoáng yên tâm một chút, lại hỏi Kỷ Khinh Châu: "Vậy ngươi thì sao?"
"Thần..." Kỷ Khinh Châu cười khổ một tiếng, nói: " Thần thì rất khó..."
Cậu cúi đầu nhìn qua cái bụng bằng phẳng của mình, cảm giác sắp bị dồn vào ngõ cụt.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, giống như một trò đùa của ông trời với cậu...
Nhưng sau khi trải qua hết thảy, phần thấp thỏm trước kia của Kỷ Khinh Châu cũng bớt đi rất nhiều. Không biết vì sao, tối hôm qua lúc Lý Trạm tựa vào cánh tay cậu ngủ gật, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy yên tâm, cậu cảm thấy nếu Lý Trạm biết được chân tướng thì cũng sẽ không làm khó cậu.
Chỉ là...
Lý Trạm sẽ chọn thế nào đây?
Là tuân theo lời thề của hắn trước triều đình, không cần con nối dõi?
Hay là nghĩ biện pháp bảo toàn cái này... Có lẽ sẽ là huyết mạch duy nhất đời này của hắn?
Kỷ Khinh Châu cười khổ một tiếng, thầm nghĩ tất cả mọi người bức bách Lý Trạm xong.
Hôm nay tới lượt cậu bức bách hắn sao? Buộc Lý Trạm phải lựa chọn...
Tiền sảnh Anh Huy các, Lý Trạm đang nghị sự với người của Lễ bộ, đột nhiên bên ngoài có một thị vệ đến.
Thị vệ kia nói thầm gì đó với Đổng Đống. Đổng Đống nghe vậy sắc mặt thay đổi liền bước nhanh vào tiền sảnh.
"Vương gia..." Đổng Đống đứng ở cửa nhìn Lý Trạm, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Lý Trạm để người của Lễ bộ bàn bạc trước, còn mình thì đứng dậy ra tiền sảnh.
"Vương gia, trong thiên lao truyền lời tới, tiểu thư Khâu gia muốn gặp ngài." Đổng Đống nói.
"Mọi chuyện đều đã kết thúc, Hình bộ cũng đã kết án, nhiều lời vô ích." Lý Trạm nói.
Đổng Đống hạ thấp giọng, ghé vào tai Lý Trạm nói: "Thị vệ truyền lời nói, Khâu tiểu thư nhờ hắn nói với ngài một câu, nói ánh trăng đêm đó ở cung yến rất đẹp, hỏi ngài còn nhớ không?"
Cung yến đêm đó? Cung yến Khâu tiểu thư nói là cung yến nào, Lý Trạm và Đổng Đống đương nhiên đều biết.
Mà vào lúc này Khâu tiểu thư lại nhắc tới việc đó, mục đích là gì?
Lý Trạm nghe vậy biến sắc, vẻ mặt tức khắc lạnh lẽo mấy phần.
Đổng Đống lại nói: "Ý nàng ta là... chuyện của Phụng Tiên các?"
Chuyện Phụng Tiên các đã qua hơn ba tháng, từ sau khi nội thị chết đuối trong hồ sen, việc này liền dần dần bị người quên lãng. Đổng Đống cũng từng cho rằng nội thị đó chính là người chết trong hồ sen, nhưng ngày đó Lý Trạm cho người đi kiểm tra thi thể, biết cỗ thi thể kia có vấn đề.
Sau đó hắn không tiếp tục điều tra, đơn giản là vì đã biết được người phía sau màn.
Hơn nữa với tình hình lúc đó, nếu hắn tiếp tục điều tra, ngược lại sẽ khiến người ta chú ý, rước lấy phiền toái.
Chỉ không ngờ tới, hôm nay Khâu Lan Khê lại nhắc tới việc này.
"Vương gia, ngài muốn đi gặp nàng sao?" Đổng Đống hỏi.
Lý Trạm cân nhắc một lát, dường như hết sức do dự, cuối cùng nói: "Ngươi trông chừng chuyện ở tiền sảnh, ta đi gặp nàng một chuyến."
Đổng Đống nghe vậy gật đầu, xoay người đi tiền sảnh, Lý Trạm thì đi theo người báo tin của Hình bộ, cùng đến thiên lao.
Thiên lao Hình bộ giam giữ đều là trọng phạm, vả lại thân phận đều không tầm thường, hoàn cảnh nơi này tốt hơn phòng giam của Thận hình ty rất nhiều.
Lý Trạm đi một mình, không mang theo hộ vệ nào, đến cửa phòng giam Khâu Lan Khê liền đuổi lính gác đi.
Trong phòng giam, Khâu Lan Khê mặc một thân tù phục, tù phục kia nhìn cũng coi như sạch sẽ gọn gàng.
Lý Trạm lạnh lùng nhìn đối phương, không nói lời nào, dường như đang chờ đối phương mở miệng trước.
Khâu Lan Khê trải qua biến cố này, trưởng thành lên không ít, không còn ngây thơ hồn nhiên như trước nữa.
Khi nàng nhìn thấy Lý Trạm xuất hiện, vẻ mặt trở nên vui vẻ, biết mình đã đoán đúng.
Chuyện mà hiện giờ nàng có thể trao đổi với Lý Trạm cũng chỉ có một chuyện, nàng vốn có chút lo lắng, người kia thân cận Lý Trạm như vậy, có thể đã thú nhận với Lý Trạm rồi chăng? Nhưng khi nhìn thấy Lý Trạm xuất hiện, nàng biết mình đã cược đúng.
Lý Trạm không biết chân tướng cho nên mới tới gặp nàng.
"Vương gia." Khâu Lan Khê quỳ xuống đất, bái lạy Lý Trạm.
Lý Trạm nhìn nàng hỏi: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo."
Khâu Lan Khê vẫn quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng kính cẩn, nhưng không bộc lộ ra oán hận hay bất mãn với Lý Trạm.
"Sau cung yến tháng tư, ta vẫn chờ vương gia tới hỏi ta, không ngờ cho tới hôm nay vương gia mới muốn biết chuyện đó. Sau cung yến, ta rất sợ hãi cho nên cáo bệnh ở nhà rất lâu, mãi cho đến khi vào cung... Vốn tưởng rằng vương gia sẽ bắt ta đến hỏi chuyện, lại không ngờ tới vương gia lại bình tĩnh như vậy." Khâu Lan Khê nói.
Lý Trạm thản nhiên nói: "Chuyện kia là Khâu Lan Đình thiết kế sao? Hắn vì thúc đẩy hôn sự giữa ngươi và bổn vương mà không tiếc hy sinh danh tiết của ngươi... Ca ca của ngươi đúng là bất chấp tất cả."
"Huynh trưởng bị quỷ ám, Thái hậu nương nương vẫn luôn khuyên huynh ấy phải tuân thủ bổn phận, nhưng huynh ấy không nghe, khư khư cố chấp." Khâu Lan Khê nói.
"Ngươi tìm bổn vương, không phải vì nói những chuyện này chứ?" Lý Trạm hỏi.
Khâu Lan Khê lại dập đầu nói: "Vương gia... hôm nay ta tìm ngài, xem như là bội tín với người kia. Nhưng ta là một nữ tử, thực sự là không ai để dựa vào..."
Lý Trạm nhạy bén bắt được một chữ trong lời nói của nàng.
"Người kia..."
"Vào đêm cung yến đó, ta vốn không biết Phụng Tiên các rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Sau đó lời đồn đại trong cung truyền ra, ta từ trong lời nói của huynh trưởng nghe ra chút manh mối, mới biết được đêm đó..." Nàng nói xong mặt đỏ lên, hiển nhiên cũng có chút xấu hổ khi nhắc tới chuyện đêm đó.
Ánh mắt Lý Trạm sắc bén nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
"Sau đó ta nghe nói có nội thị chết đuối trong hồ sen trong cung, đêm đó cùng vương gia..." Khâu Lan Khê dừng một chút, lại nói: "Ta nghĩ vương gia có lẽ cũng tin lời đồn kia phải không? Nếu không thì cũng không dừng điều tra..."
Ánh mắt Lý Trạm lóe lên, ý thức được điều gì, hỏi: "Hắn còn sống?"
"Vương gia..." Khâu Lan Khê nói xong lại muốn dập đầu.
Lý Trạm lại lạnh lùng nói: "Bổn vương cũng không đến mức khi dễ một nữ tử yếu đuối như ngươi, ngươi cầu gì, ta sẽ giúp ngươi làm. Nói cho bổn vươngbiết, người kia còn sống phải không?"
"Phải." Khâu Lan Khê hít sâu một hơi, vẻ mặt áy náy nói: "Hơn nữa... Y chính là người thân cận nhất bên cạnh vương gia."
Ánh mắt Lý Trạm lóe lên, vẻ mặt kia dường như có chút mờ mịt.
Sau đó con ngươi hắn co lại, chợt nhận ra điều gì đó...
"Là y?" Lý Trạm lẩm bẩm nói.
"Là y." Khâu Lan Khê nói: "Nội thị hôm đó ở Phụng Tiên các, chính là tiểu công tử nhà Kỷ Thái phó, cũng chính là tổng quản Nội thị ty do vương gia tự mình đề bạt, Kỷ Khinh Châu."
---
Sắp tới đoạn gây cấn rồi.