Đại tổng quản - Chương 45
Cậu phải sinh đứa bé này ra cho Lý Trạm!
Kỷ Khinh Châu thật sự không biết dạng quần áo gì mới được coi là xấu một chút, cậu thậm chí còn hoài nghi thẩm mỹ của mình có vấn đề.
Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác đành mượn Tiểu Sơn cái áo vải thô màu xám, cái áo kia có vẻ đã lâu năm, giặt đến trắng bệch, thực sự không có chút thẩm mỹ nào. Cậu sợ Lý Trạm lại có ý kiến gì nữa, không dám để cho đối phương nhìn thấy, thay y phục xong liền đi ra ngoài.
Khi Lương quốc công chúa Kỳ Cảnh Hằng nhìn thấy Kỷ Khinh Châu, ánh mắt hầu như không dừng lại trên quần áo của Kỷ Khinh Châu, hiển nhiên Kỷ Khinh Châu mặc trang phục gì đối với nàng mà nói đều không quan trọng.
"Khinh Châu, hôm nay ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Kỳ Cảnh Hằng hỏi.
"Công chúa điện hạ có chỗ nào muốn đến không?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
Kỳ Cảnh Hằng nghĩ một chút, hiển nhiên không có ý kiến gì, lần đầu tiên nhìn về phía Tần Tranh hỏi: "Này, ngươi có ý kiến gì không?"
"Điện hạ, tên của ta là Tần Tranh." Tần Tranh chắp tay với nàng nói.
Kỳ Cảnh Hằng gật đầu nói: "Vậy ngươi có đề xuất gì không?"
"Ra khỏi hoàng thành đi dọc theo đường lớn chính là nơi phồn hoa nhất kinh thành, công chúa điện hạ đường xa mà đến, chắc là muốn cảm thụ một chút phong thổ dân tình kinh thành..." Tần Tranh nói xong có chút hoảng hốt, tiếp theo nói: "Mấy năm trước khi huynh trưởng điện hạ đến kinh thành, rất thích đi dạo những cửa hàng bán đồ chơi."
Kỳ Cảnh Hằng thản nhiên cười, nhìn về phía Kỷ Khinh Châu nói: "Vậy chúng ta đi xem con phố mà hắn nói đi."
Kỷ Khinh Châu trong lòng khẽ động, lúc này gật đầu đồng ý.
Bọn họ ra khỏi hoàng thành, dọc theo con đường lớn không nhanh không chậm mà tản bộ, hộ vệ Lý Trạm phái tới để tránh gây chú ý thay thường phục tản ra trong đám người đi theo phía sau bọn họ . Nhưng dù vậy đám người Kỷ Khinh Châu đi trên đường vẫn vô cùng bắt mắt.
Không nói đến tướng mạo xuất chúng của bọn họ, chỉ nói đến dáng người cao gầy của Kỳ Cảnh Hằng, đứng trong đám người rất khó không làm cho người khác chú ý. Kỷ Khinh Châu cùng Tần Tranh một trái một phải đi ở bên cạnh nàng, làm cho Kỳ Cảnh Hằng có chút "nhỏ nhắn xinh xắn".
"Huynh trưởng ta năm đó thích đi dạo cửa hàng nào?" Kỳ Cảnh Hằng hỏi Tần Tranh.
Tần Tranh giương mắt nhìn xung quanh, thuận tay chỉ mấy cửa hàng nói: "Nhà kia nhà kia... còn có mấy nhà kia!"
Kỷ Khinh Châu:...
Hôm nay sẽ không lưu lạc tới mức xách túi cho Lương quốc công chúa đi?
Kỷ Khinh Châu còn chưa cảm khái xong, Tần Tranh đã dẫn Kỳ Cảnh Hằng vào một cửa hàng bán đồ ngọc. Ông chủ cửa hàng đồ ngọc kia vừa thấy mấy người khí chất bất phàm, biết là khách hàng lớn tới, vội vàng ân cần tiến lên muốn đẩy mạnh tiêu thụ một phen.
Tần Tranh dường như rất có kinh nghiệm, chặn ông ta lại: "Chúng ta tự xem, muốn làm ăn thì không cần trả lời."
Ông chủ tiệm ngọc cũng coi như có nhãn lực, nghe vậy liền thành thật lui sang một bên không nói gì nữa.
Kỳ Cảnh Hằng dường như rất hứng thú với những món đồ ngọc này, nhìn thấy cái gì cũng hỏi vài câu, Tần Tranh liền giảng giải cho nàng. Kỷ Khinh Châu nhìn xung quanh một chút, đoán chừng đi dạo hết mấy cửa hàng này ít nhất cũng phải một canh giờ có khi lâu hơn.
Vì thế cậu lặng lẽ lui ra ngoài, chào hỏi một vị hộ vệ, nói mình muốn tìm nơi đi vệ sinh một chút.
Hộ vệ kia vốn định đi theo cậu, Kỷ Khinh Châu đem hắn đuổi đi, bảo hắn bảo vệ Kỳ Cảnh Hằng cho tốt là được rồi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ ngọc kia, Kỷ Khinh Châu dựa vào trí nhớ chạy một mạch, rốt cục tìm được con hẻm kia. Cậu nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới mình, liền quẹo vào trong hẻm.
Từ lúc làm mất thuốc, Kỷ Khinh Châu vẫn ăn ngủ không yên. Mắt thấy đã đến tháng bảy, nếu như không nghĩ cách xử lý cái vị trong bụng này, e rằng càng về sau sự tình càng thêm phiền toái.
Thật vất vả mới có cơ hội xuất cung, Kỷ Khinh Châu đương nhiên phải nắm chặt.
Cậu bước nhanh vào con hẻm kia, thấy trong hẻm cũng không có người liền đi thẳng đến y quán.
Nhưng đến trước cửa y quán thì phát hiện cửa y quán đóng chặt.
"Có ai không?" Kỷ Khinh Châu giơ tay gõ cửa, không ai trả lời.
Cậu chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gõ thêm một lúc, bên trong từ đầu đến cuối không có người trả lời.
Kỷ Khinh Châu trong lòng vô cùng rối rắm, không biết nên chờ thêm một lát, hay là đến nơi khác tìm y quán hốt thuốc cho xong việc. Nhưng cậu biết loại chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu làm không cẩn thận sẽ xảy ra án mạng...
Trong khoảng thời gian còn đang phân vân, đúng lúc này, đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
Kỷ Khinh Châu quay đầu lại, nhìn thấy người tới chợt giật mình.
Trong hẻm nhỏ ánh sáng không tốt lắm, nửa cơ thể của người kia đều chìm trong bóng tối.
Nhưng Kỷ Khinh Châu vừa nhìn liền nhận ra đối phương, người nọ mặc áo bào màu đỏ thẫm, ánh mắt nhìn Kỷ Khinh Châu mang theo vài phần nghiên cứu làm người khác nhìn không thấu. Kỷ Khinh Châu theo bản năng lui về sau nửa bước, bàn tay không khỏi siết chặt vạt áo.
"Kỷ tiểu công tử, sao ngươi lại tới đây?" Hằng Quận vương hỏi Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu vẻ mặt đề phòng, nói: "Tứ điện hạ sao lại tới nơi này?"
Trên mặt Hằng Quận vương mang theo ý cười như có như không, nói: "Bổn vương ngày thường có rất nhiều sở thích, thích làm một ít thuốc linh tinh, những thuốc này không tiện để người khác biết được, đương nhiên cũng không tiện để cho thái y hay là đại phu trong vương phủ đi bào chế... Cho nên ta mới tới đây."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhất thời nhớ tới lúc trước Đồ Đại Hữu hạ độc Nhiếp chính vương, thầm nghĩ, thuốc kia không phải là do đại phu này chế ra đi?
"Vấn đề của ngươi bổn vương đã trả lời xong, đến lượt bổn vương hỏi ngươi." Hằng Quận vương nói: "Bằng không để bổn vương đoán thử xem nào?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhíu mày, đột nhiên sinh ra vài phần dự cảm không tốt...
Đại phu này hẳn là có chút tài năng, cho nên Đồ Đại Hữu mới để Kỷ Khinh Châu đi tìm hắn. Nhưng cậu đã xem nhẹ một manh mối rất quan trọng... Đồ Đại Hữu từng là người của Hằng Quận vương, như vậy Đồ Đại Hữu quen biết vị đại phu này, có lẽ cũng có liên quan đến Hằng Quận vương.
"Ngươi bây giờ là tổng quản Nội thị ty, lại là hồng nhân trước mặt tam ca, có cái gì ốm đau mà không thể đến Thái y viện khám, nhất quyết phải chạy đến con hẻm vắng vẻ tìm một lang trung giang hồ?"
Trán Kỷ Khinh Châu không khỏi toát mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt tránh khỏi tầm mắt Hằng Quận vương.
Hằng Quận vương khẽ cười một tiếng, nói: "Bổn vương đột nhiên nhớ tới... Lúc trước ở Nhạn đình, ngươi không chịu uống thuốc kia, còn nháo đến Lại bộ suýt nữa bị hạch tội! Thế nào, Kỷ tiểu công tử không muốn làm nội thị sao?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trong lòng thở phào, hẳn là Hằng Quận vương còn chưa gặp đại phu kia, cho nên mới không biết mục đích cậu tới đây. Mà hắn dù có thông minh hơn nữa, cũng không thể ngờ tới một nam tử như Kỷ Khinh Châu còn là một nội thị, lại có thể có thai!
"Ngươi vào cung cũng gần bốn tháng rồi đi? Không bao lâu nữa sẽ lại uống thuốc." Hằng Quận vương nói.
"Tứ điện hạ, nô tài còn có việc, thứ lỗi không phụng bồi..." Kỷ Khinh Châu chắp tay với hắn, muốn rời đi.
Hằng Quận vương lại đột nhiên nói: "Khinh Châu... Đừng đi."
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Nhưng Kỷ Khinh Châu bây giờ cũng đã sớm quen với thái độ của Hằng Quận vương, dường như mỗi lần gặp mặt đối phương đều nhịn không được dùng ngữ khí châm chọc khiêu khích nói chuyện với cậu. Nhưng thường nói được một nửa thì chuyển qua đóng vai thâm tình.
"Nếu ngươi không muốn làm nội thị, chỉ cần ngươi nói một câu, bổn vương sẽ tìm cách đưa ngươi xuất cung." Hằng Quận vương nói: "Ngươi tội tình gì gửi gắm hy vọng vào một lang trung giang hồ... Thuốc trong cung cũng không phải người bình thường có thể giải, ngươi chỉ cần uống vài lần, đời này cũng đừng nghĩ lại làm nam nhân!"
Kỷ Khinh Châu thấy hắn cho rằng mình tới đây là để hóa giải thuốc kia, không dám phản bác, tránh cho hắn nghi ngờ, chỉ thuận theo lời hắn, nói: "Đa tạ Tứ điện hạ nhắc nhở."
Kỷ Khinh Châu không muốn ở lại, để tránh ở trước mặt hắn lộ ra sơ hở, Hằng Quận vương lại giữ chặt cổ tay cậu, nói: "Ngươi cùng tam ca cũng không thân thiết như ta tưởng, hắn đối với ngươi cũng chẳng hơn gì, nếu không tại sao lại mặc kệ ngươi sống chết, ép ngươi tự mình xuất cung tìm giải dược?"
"..." Kỷ Khinh Châu không biết nên nói tiếp làm sao liền im lặng không nói.
Hằng Quận vương thấy thế, cho là mình đoán đúng, lại nói: "Ta sẽ chờ ngươi nghĩ kỹ, chỉ cần ngươi nói một câu, ta liền để Lại bộ động tay động chân trong thuốc kia, ngươi sẽ không cần uống nữa. Sau đó ta sẽ tìm cách... đưa ngươi xuất cung..."
Kỷ Khinh Châu nhẹ nhàng giãy cổ tay mình, lúc này Hằng Quận vương buông lỏng tay, không dùng lực nữa.
Mắt thấy Kỷ Khinh Châu cất bước rời đi, Hằng Quận vương nhìn bóng lưng của y đột nhiên khàn giọng nói: "Ngươi thay đổi rồi..."
Bước chân Kỷ Khinh Châu khựng lại, tim đột nhiên đập mạnh, hiển nhiên biết ý của Hằng Quận vương là nói cậu và nguyên chủ không giống nhau.
Một khắc này, Kỷ Khinh Châu đột nhiên hiểu được Hằng Quận vương vì sao mỗi lần gặp mặt cậu đều tâm thần phân liệt như vậy.
Tính tình Kỷ Khinh Châu trong nguyên tác hẳn là không ôn hòa như cậu, không chừng lúc trước mỗi lần cả hai gặp mặt đều dùng phương thức châm chọc khiêu khích như vậy trò chuyện. Cho nên Hằng Quận vương mới nói như vậy với Kỷ Khinh Châu lúc say rượu.
Mà hiện tại Hằng Quận vương mỗi lần thấy cậu cũng luôn châm chọc cậu trước, nhưng hết lần này tới lần khác Kỷ Khinh Châu không đáp lại, Hằng Quận vương không còn cách nào, sẽ đổi qua phương thức nói chuyện dịu dàng kia.
Kỷ Khinh Châu thở dài, cậu cũng không có dư thừa tâm tư suy nghĩ khúc mắc giữa Hằng Quận vương và nguyên chủ.
Sau khi bị Hằng Vương nhắc nhở như vậy, ý thức được mình còn một việc khác cần phải lo lắng...
Hôm nay cậu đã không có lấy được thuốc phá thai, chỉ có thể hy vọng ngày 15 lại xuất cung một chuyến.
Nhưng nếu đại phu này là người của Hằng Quận vương liệu đối phương có đem chuyện của cậu nói cho hắn biết hay không?
Với tính tình của Hằng Quận vương, nếu như biết bí mật của Kỷ Khinh Châu không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Dù cho đại phu kia có giữ kín như bưng thì Kỷ Khinh Châu cũng không dám bảo đảm ngày mười lăm xuất cung có thể lấy được thuốc.
Nếu như cậu không thể giải quyết được đứa bé trong bụng, đợi đến ngày Lại bộ phát thuốc...
Kỷ Khinh Châu nhớ đến hình ảnh ngày đó Tiểu Sơn cả người đầy máu được nâng ra từ Nhạn đình, nhất thời cảm thấy hít thở không thông.
Cậu phải nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết, nếu không chờ đợi cậu sẽ là một phiền toái lớn...
"Ngươi vừa đi đâu?" Kỷ Khinh Châu vừa ra khỏi con hẻm liền bị Tần Tranh kéo lại.
Tần Tranh có chút sốt ruột đánh giá y từ trên xuống dưới, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi bị bắt cóc rồi chứ, sao không biết mang theo hộ vệ?"
Kỷ Khinh Châu có chút bất an, miễn cưỡng cười với Tần Tranh, nói: "Ta đi vệ sinh một chút..."
Cậu vừa dứt lời liền thấy Hằng Quận vương từ trong con hẻm đi ra.
Tần Tranh nhìn Hằng Quận vương, trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ.
Hằng Quận vương cũng không tránh hắn, thậm chí còn nhướng mày với Tần Tranh, sau đó mang theo hộ vệ chờ ở ngoài hẻm rời đi.
"Ta..." Kỷ Khinh Châu muốn giải thích.
Tần Tranh lại giành nói trước: "Lát nữa nói sau, Kỳ Cảnh Hằng còn đang chờ ở quán trà."
Tần Tranh đưa Kỷ Khinh Châu tới quán trà Kỳ Cảnh Hằng nghỉ chân, đối phương đang dựa vào cửa sổ thưởng trà, trên bàn bên cạnh chất một đống hộp lớn nhỏ, hiển nhiên lúc này nàng mua được không ít đồ.
Kỷ Khinh Châu vốn định vì chuyện mình đột nhiên "mất tích" mà tạ tội, Kỳ Cảnh Hằng lại dường như không chút để ý, thậm chí còn chủ động lôi kéo cậu ngồi xuống cùng thưởng thức trà.
Sau giờ ngọ, bọn họ dùng bữa trưa trong tửu lâu xa hoa nhất kinh thành, sau đó lại cùng Kỳ Cảnh Hằng mua mua mua hơn nửa con phố, cho đến lúc sắp vào đêm mới đưa nàng về dịch quán.
"Đến lúc nói về chuyện Hằng Quận vương rồi phải không?" Sau khi hai người vào cung, Tần Tranh đột nhiên nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu đoán được hắn sẽ hỏi như vậy cũng không ngạc nhiên.
"Ngươi có chuyện giấu Vương gia, ta có thể hiểu." Tần Tranh nói: "Là người đều có lòng riêng, đều có bí mật..."
Kỷ Khinh Châu nói: "Ta không biết Hằng Quận vương ở nơi nào, cũng chưa từng gặp riêng hắn."
Tần Tranh gật đầu nói: "Ta biết, ta cũng không hỏi ngươi cái này."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Tần Tranh, phát hiện Tần Tranh hôm nay vô cùng nghiêm túc.
"Mấy ngày nay ta vẫn tác hợp ngươi với vương gia, ngươi có phải rất phiền ta không?" Tần Tranh hỏi.
"Không đến nỗi phiền... Ta biết ngài đang đùa, cũng không có ác ý." Kỷ Khinh Châu thành thật nói: "Đương nhiên nếu ngài có thể bớt đùa giỡn như vậy, ta sẽ cảm thấy ngài càng đáng yêu hơn."
Tần Tranh nghe vậy bật cười nói: "Ngươi biết vì sao ta làm như vậy không?"
Kỷ Khinh Châu nhìn hắn, ngược lại là muốn nghe hắn giải thích.
"Niềm tin giữa người với người rất yếu ớt, bất kể là ngươi hay là ta, chung quy đều cách vương gia một tầng. Hắn đã là người dưới một người trên vạn người, thế nào cũng có điều phải giữ lại." Tần Tranh nói: "Tựa như tiên đế... Lúc sinh tiền hắn coi trọng Kỷ gia các ngươi như vậy, cuối cùng..."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhíu mày, không nghĩ tới Tần Tranh sẽ nói chuyện này với cậu .
"Dù cho phụ thân ngươi là thầy của tiên đế, tiên đế thậm chí từng coi ông ấy như là vong niên tri kỷ... Giống như hiện giờ vương gia đối đãi với ngươi." Tần Tranh nói: "Nhưng thời gian lâu dài, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi. Nghi kỵ, thân sơ, lấy hay bỏ... Đế vương vĩnh viễn đều phải đối mặt với những lựa chọn như vậy."
Kỷ Khinh Châu nói: "Ta vẫn còn có chút không rõ."
"Lúc tiên đế bệnh nặng đã xử lý Kỷ gia." Tần Tranh nói: "Nhưng vương gia, Hằng Quận vương thậm chí Khâu gia đều bình yên vô sự."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy phục hồi tinh thần lại, ý Tần Tranh là, dù là tri kỷ, bằng hữu, sư trưởng... Suy cho cùng, so với thân tình vẫn cách xa một tầng.
"Vương gia nhìn lạnh lùng nhưng là một người trọng tình nghĩa, nếu không sẽ không kiên trì giữ ngươi bên cạnh." Tần Tranh nói: "Nhưng ngươi có nghĩ tới, giữa ngươi và Hằng Quận vương... Nếu để vương gia lựa chọn, ngươi có chắc vương gia sẽ bỏ qua đệ đệ ruột, mà chọn ngươi không?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trầm mặc một lát, nói: "Cho nên ý của ngài là... Nếu quan hệ giữa ta và vương gia có thể tiến thêm một bước, phần thắng của ta sẽ lớn hơn một phần sao?"
"Ta chỉ cảm thấy, nếu vương gia chọn ngươi, chắc hẳn cũng sẽ giữ lại Hằng Quận vương, không đến mức phạm vào tội danh giết đệ đệ ruột." Tần Tranh nói: "Nhưng nếu vương gia chọn Hằng Quận vương, ngươi cảm thấy mình có bao nhiêu phần có thể bình an vô sự?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trầm mặc, cậu chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Cậu vẫn luôn nghĩa chỉ cần mình an phận là có thể sống sót.
Nhưng hôm nay được Tần Tranh nhắc nhở, cậu mới ý thức được, Kỷ gia thực sự đã phạm phải tội ác tày trời sao?
Với thái độ của Lý Trạm và Hằng Quận vương, Kỷ Khinh Châu có chút hoài nghi...
Từ góc độ này mà nói, Kỷ Khinh Châu quả thực vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì Hằng Quận vương không chịu buông tha cậu, điều đó có nghĩa là cuối cùng Lý Trạm cũng sẽ thể hiện lập trường trong chuyện này.
Mà Kỷ Khinh Châu là tổng quản Nội thị ty do Lý Trạm tự mình đề bạt, nếu như dây dưa không rõ với Hằng Quận vương, năm rộng tháng dài làm sao Lý Trạm có thể không có khúc mắc trong lòng? Nếu ngày đó đến, Hằng Quận vương còn có thể dựa vào tình huynh đệ, còn Kỷ Khinh Châu ở trong lòng Lý Trạm chỉ có chút tình thầy trò cũ với Kỷ thái phó mà thôi.
Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, nói: "Chưa nói đến ta và vương gia có thể tiến thêm một bước hay không, cho dù thực sự đến bước kia... Ta cũng chưa chắc có thể bình an vô sự như ngài nói."
"Cho nên hôm nay ta đột nhiên nghĩ đến, nếu ngươi ưng thuận Kỳ Cảnh Hằng cũng có thể xem là một biện pháp." Tần Tranh nói.
Kỷ Khinh Châu:...
Tần Tranh có bệnh đi, còn bệnh không nhẹ!
Kỷ Khinh Châu quay đầu nhìn Tần Tranh, thấy trên mặt hắn mang ý cười, biết câu nói cuối cùng của hắn là đang nói đùa.
Tần Tranh nhìn cậu một lát, thu lại ý cười nói: "Ta đã nói coi ngươi như người một nhà cũng không phải là để dỗ dành ngươi. Mặc kệ ngươi tính toán như thế nào, ta chỉ nói một câu cuối cùng, bất kể như thế nào... Trong chuyện giữa ngươi và Hằng Quận vương, nếu ngươi không nắm chắc vương gia sẽ chọn ngươi thì không nên tuỳ tiện trở mặt với Hằng Quận vương, cẩn thận hắn kéo ngươi cá chết lưới rách."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trịnh trọng gật đầu, biết lời Tần Tranh nói với cậu là lời thật lòng.
Trước đây cậu thực sự không nghĩ tới chuyện này...
Cho dù Hằng Quận vương từng hạ sát tâm với Lý Trạm, nhưng Lý Trạm vẫn không ra tay với đệ đệ của mình.
Trước đây Kỷ Khinh Châu cho rằng Lý Trạm chưa chuẩn bị sẵn sàng, hiện giờ được Tần Tranh nhắc nhở mới nhận ra, Lý Trạm còn chậm chạp chưa động thủ, không hẳn là vì không nắm chắc mà có thể là vì nể tình huynh đệ.
Hai người trở lại Anh Huy các thì thấy mọi người trong Anh Huy các đang rối loạn.
Kỷ Khinh Châu kéo một người lại hỏi, mới biết được lão vương gia sắp không xong, Lý Trạm muốn trong đêm nay đi ngoại thành một chuyến.
Tháng trước lão vương gia bệnh nặng, mọi người đều chuẩn bị tâm lý, chỉ là không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy.
"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu cùng Tần Tranh vào chính điện liền thấy Lý Trạm mặc một bộ võ phục hẹp tay, xem ra là muốn khởi hành.
"Sao sắc mặt lại kém như vậy?" Lý Trạm vội nhìn Kỷ Khinh Châu, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Không có việc gì... Vương gia có muốn ta cùng đi ngoại thành không?"
Lý Trạm do dự một lát nói: "Không cần, bổn vương sẽ không ở lại lâu, có lẽ ngày mai sẽ trở về."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy đáp một tiếng, đưa tay nhận lấy áo choàng mà tiểu nội thị đưa tới, tự mình buộc lại giúp Lý Trạm.
Lý Trạm rũ mắt nhìn xuống Kỷ Khinh Châu, một lát sau, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay thiếu niên, sau đó xoay người đi ra cửa điện.
"Dường như vương gia có tâm sự." Kỷ Khinh Châu nói.
"Chuyện Khâu gia còn chưa xử lý, vào lúc này lão vương gia lại bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ ông ấy sẽ nói giúp cho Khâu gia..." Tần Tranh nói.
Kỷ Khinh Châu khó hiểu nói: "Vì sao?"
"Ngươi có vẻ thông minh hơn ta, nhưng đối với chuyện triều chính lại vô cùng ngây thơ." Tần Tranh nói: "Ngươi cho rằng vì sao lão vương gia lại hy vọng vương gia kết hôn với người của Khâu gia? Đừng quên, Khâu gia là nhà mẹ của bệ hạ, vị tiểu thư Khâu gia kia lại là dì của bệ hạ."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngớ ra, sau đó mới phản ứng lại, nói: "Lão vương gia là sợ vương gia tương lai thành hôn có con nối dõi, sẽ gây bất lợi cho bệ hạ sao?"
"Có thể nghĩ như vậy." Tần Tranh nói: "Trừ phi vương gia cưới cô nương Khâu gia, có tầng quan hệ này, vương gia ít nhiều sẽ kiêng nể một chút."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhíu mày, cảm thấy oan ức thay cho Lý Trạm.
Lý Trạm rõ ràng không có ý nghĩ đoạt ngôi vị hoàng đế nhưng tất cả những người kia đều suy đoán về hắn như vậy.
"Vậy vương gia sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ thật sự cưới cô nương Khâu gia?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Chuyện này ta cũng đoán không được... Nhưng nếu hắn bất chấp di chiếu của tiên đế, nhất quyết muốn kháng chỉ... Chỉ các ngôn quan thôi cũng đủ phiền hắn một trận rồi." Tần Tranh thở dài nói.
Kỷ Khinh Châu đêm đó trằn trọc, trời vừa sáng liền đến Thận hình ty một chuyến.
Thận hình ty hiện giờ có người của Lý Trạm, đối phương biết thân phận của Kỷ Khinh Châu cũng không cản cậu lại.
Tinh thần Đồ Đại Hữu nhìn cũng tạm ổn, hẳn là không chịu đau khổ gì, chỉ là bị nhốt lâu, mỗi ngày cũng không được phơi nắng trông có hơi tiều tụy.
Kỷ Khinh Châu theo thường lệ mang rượu và thức ăn đến cho hắn, Đồ Đại Hữu vô cùng vui vẻ.
"Hôm qua ta đến y quán kia, gặp được Hằng Quận vương." Kỷ Khinh Châu nói.
Đồ Đại Hữu nghe vậy ngẩn ra, vỗ đầu nói: "Quên nói cho đệ biết, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ đến chỗ đó, sao lại trùng hợp gặp được đệ?"
"Không biết." Kỷ Khinh Châu lắc đầu nói: "Huynh cảm thấy đại phu kia có nói chuyện của ta cho hắn biết không?"
Đồ Đại Hữu nhíu mày nói: "Nếu Hằng Quận vương không hỏi thì đại phu kia có thể không nhận ra đệ, nhưng nếu hắn gặp lại đệ, nhất định sẽ để ý, cho nên đệ không thể quay lại đó nữa!"
Kỷ Khinh Châu gật đầu nói: "Tối hôm qua ta đã suy nghĩ một đêm, trước mắt gần như là không còn con đường nào để đi... Huynh nói ta có nên đánh cược một phen, nếu ta thú nhận với Vương gia thì hắn có thể tha mạng cho ta không?"
"Đệ điên rồi sao?" Đồ Đại Hữu nói.
Nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, vậy mà lại cảm thấy cũng không phải không có cơ hội.
Hôm nay quan hệ giữa Kỷ Khinh Châu và Lý Trạm đã sớm không giống ngày xưa.
Nếu là lúc trước, hắn cảm thấy Kỷ Khinh Châu chắc chắn phải chết, còn bây giờ... thì chưa chắc...
Đổi lại lúc trước, Kỷ Khinh Châu tất nhiên sẽ không làm giả dụ như vậy, nhưng bây giờ sự việc cấp bách, nếu lại không lựa chọn thì chỉ còn một con đường là đi nhờ vả Hằng Quận vương.
Quan trọng hơn là, Kỷ Khinh Châu ở chung với Lý Trạm đã lâu, cậu cảm thấy Lý Trạm tuy rằng có thể vì chuyện này mà tức giận, nhưng chưa chắc sẽ lấy mạng của mình. Dù sao chuyện tối hôm đó, cậu cũng coi như là người bị hại.
Có một câu Tần Tranh nói không sai, Lý Trạm là một người trọng tình nghĩa.
Nếu hắn đã coi trọng tình huynh đệ như vậy, nói không chừng sẽ vì cốt nhục của hắn ở trong bụng cậu mà hạ thủ lưu tình?
Kỷ Khinh Châu không cầu cái gì khác, chỉ cần tha cậu một mạng, bất kể là đuổi ra khỏi cung, hay lưu đày Tây Bắc, cậu đều vô cùng vui mừng. Thậm chí còn cảm thấy kết cục như vậy còn tốt hơn là ở trong cung làm thái giám cả đời.
Dù sao cậu cũng không sợ khổ!
Nguy hiểm duy nhất có thể chính là... cậu phải sinh đứa bé này ra cho Lý Trạm!
Về chuyện sinh con, trong lòng Kỷ Khinh Châu vẫn không thể chấp nhận được.
Nhưng nếu so với tính mạng của mình, miễn cưỡng cũng có thể cắn răng chịu đựng một chút.