Đại tổng quản - Chương 44

Vậy ngươi có thích người nào không?

Trong Anh Huy các.

Kỷ Khinh Châu cầm trong tay khăn vải bọc đá lạnh, nhẹ nhàng đặt lên sống mũi Lý Trạm, chườm đá cho hắn.

Máu mũi của Lý Trạm cuối cùng cũng ngừng chảy, nhưng sắc mặt hắn lại vô cùng khó coi, mang theo vài phần khó chịu và xấu hổ. Tần Tranh ở bên cạnh, vẻ mặt hóng hớt không chê chuyện lớn, hiển nhiên còn đắm chìm trong hiểu lầm vừa rồi.

Tần Tranh con người này từ trước đến nay đều là như vậy, mặc kệ chân tướng sự tình như thế nào, cứ xem náo nhiệt trước rồi nói sau.

Lý Trạm nhìn vẻ mặt của hắn liền biết trong lòng hắn đang nghĩ chuyện bậy bạ gì, lườm hắn một cái, ra hiệu hắn không nên nói lung tung. Tần Tranh cười khà khà, ánh mắt tới lui giữa Lý Trạm và Kỷ Khinh Châu, cũng không biết đang nghĩ tới hình ảnh cấm trẻ em gì nữa.

"Thực sự không cần gọi thái y sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Không cần." Lý Trạm nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Kỷ Khinh Châu.

Kỷ Khinh Châu vừa rồi nhân lúc nội thị đi tìm đá, đã đi thay thân bạc sam, không còn "quần áo không chỉnh tề" như vừa rồi. Nhưng trong lúc vội vàng chưa kịp thay trung y, hơn nữa thân bạc sam này chất liệu mỏng manh, chỗ cổ tay áo mơ hồ có thể xuyên thấu qua vải vóc nhìn thấy trung y dính máu bên trong.

Vết máu đỏ sẫm kia như ẩn như hiện, giống như hồng mai thêu ở cổ tay áo.

Ánh mắt Lý Trạm dừng lại ở cổ tay áo Kỷ Khinh Châu, nhớ tới vết máu dính trên đó là của mình, trong lòng nhất thời khẽ động, suýt nữa lại huyết khí dâng lên.

"Để ta tự làm." Lý Trạm cầm lấy khăn vải bọc đá trong tay Kỷ Khinh Châu, lơ đãng cọ qua làn da hơi lạnh trên đầu ngón tay của thiếu niên, nhất thời khiến cho ánh mắt hắn tối thêm mấy phần.

Kỷ Khinh Châu chỉ cho là hắn không thoải mái, lại hỏi: "Hay là truyền thái y..."

"Bổn vương đã nói không cần." Lý Trạm bởi vì chột dạ, âm thanh lúc nói chuyện có hơi gượng gạo, nhưng rất nhanh liền nhận ra thái độ của mình quá mức lạnh lùng, vội vàng dịu giọng, nói: "Do trời quá nóng, không có chuyện gì."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền không kiên trì nữa, chỉ là lúc nào cũng đứng ở bên cạnh quan sát tình hình của Lý Trạm.

"Ngươi yên tâm đi!" Tần Tranh an ủi Kỷ Khinh Châu nói: "Vương gia đây là bốc hỏa, bị nghẹn đến..."

Hắn còn chưa dứt lời, đã nhận được cái lườm từ Lý Trạm, lập tức ngậm miệng, nhưng vẻ mặt vẫn cười hì hì như cũ, dường như rất thích nhìn bộ dáng này của Lý Trạm. Dù sao ngày thường đã quen vương gia nghiêm túc, mọi thứ mọi chuyện đều đúng mực, hiếm khi chật vật như vậy, Tần Tranh tự nhiên cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Lý Trạm không ăn khói lửa nhân gian, rốt cục cũng có lúc động tâm.

Tần Tranh chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng khi người gặp họa, chỉ mong Lý Trạm có thể động tâm dữ dội hơn nữa mới tốt...

"Ngươi vừa rồi vội vàng hoảng hốt đi vào là muốn làm gì?" Lý Trạm đại khái là sợ Tần Tranh lại hồ ngôn loạn ngữ, chủ động chuyển đề tài.

"Hừ..." Tần Tranh nghe hắn nhắc tới, lập tức nhớ ra, oán giận nói: "Ta hôm nay chịu không ít uất ức, còn không phải là do sứ đoàn Lương quốc kia gây ra!"

Tần Tranh ngày thường ở trước mặt Lý Trạm vẫn có chừng mực, hôm nay nếu không phải bị chọc tức, cũng không đến mức ngay cả cửa cũng không gõ đã xông vào.

"Vương gia bảo ta cùng Lễ bộ tiếp đón sứ đoàn, ta cho rằng người đến chính là tiểu vương tử Lương quốc, nghĩ hắn dù sao cũng là bại tướng dưới tay ta, đánh hắn một trận nữa là được!" Tần Tranh vẻ mặt khổ đại cừu thâm nói: "Ai biết người tới lần này lại là công chúa của bọn họ!"

Lương quốc ở phía bắc Đại Du, những năm gần đây vẫn giao hảo với Đại Du, hàng năm đều phái sứ đoàn đến. Mấy năm trước phần lớn sứ giả bọn họ phái đi đều là triều thần, năm nay không biết vì sao lại phái công chúa tới.

"Công chúa thì làm sao?" Kỷ Khinh Châu nhịn không được hỏi.

"Công chúa..." Tần Tranh nói "Ngươi chưa từng gặp người Lương quốc phải không? Bọn họ ở phía bắc, nam nữ từ nhỏ đều cưỡi ngựa bắn cung, mọi người đều là ăn thịt bò dê lớn lên, cũng không thể tri thư đạt lễ như người Đại Du chúng ta... Đều rất phóng khoáng!"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ, đại khái là văn hóa Lương quốc rất khác biệt, đột nhiên ở chung không hòa hợp cũng là hợp tình hợp lý. Giống như xã hội hiện đại, người vừa mới rời khỏi nhà đi khỏi địa phương đang sống, cũng thường sẽ gặp vài rắc rối do khác biệt văn hóa nam bắc, nhưng ở lâu thì từ từ quen thôi sẽ không có việc gì.

"Hành vi của người Lương quốc phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, không phải rất hợp với ý ngươi sao?" Lý Trạm hỏi.

Tính tình Tần Tranh cũng khá tùy hứng, không phải là người chịu bị gò bó.

Lý Trạm nhớ mang máng, mấy năm trước khi tiểu vương tử Lương quốc đến Đại Du, vô cùng thân thiết với Tần Tranh. Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới an bài Tần Tranh đi tiếp đón sứ đoàn Lương quốc.

"Nam nhân ở chung thì không sao... Nhưng công chúa của bọn họ, một cô nương không biết tránh hiềm nghi, lại còn không biết giữ mồm giữ miệng... Ngươi nói xem, ta một đại nam nhân, ở trước mặt nàng cũng không dám mở miệng, nếu như truyền ra ngoài không biết còn tưởng ta vô lễ với nàng ta đấy!" Tần Tranh vẻ mặt suy sụp nói.

Lý Trạm nghe vậy nhíu mày, dường như không có hứng thú.

Kỷ Khinh Châu lại vô cùng tò mò, hỏi: "Lương quốc công chúa nói cái gì với ngài?"

Tần Tranh cười khổ một tiếng, nói: "Hôm nay là lần đầu ta và nàng ấy gặp mặt, nàng ấy liền nói với ta, lần này tới Đại Du là muốn tìm một phu quân mang về. Nàng ấy nghe nói nam tử Đại Du chúng ta tướng mạo khôi ngô tuấn tú, không vạm vỡ như người Lương quốc bọn họ, cho nên muốn tới Đại Du tuyển phò mã! Các ngươi nói xem, một cô nương, há mồm ngậm miệng là thích nam tử tuấn mỹ, còn thể thống gì nữa?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền hiểu, công chúa Lương quốc tám phần là thích nam tử nho nhã một chút, không thích người quá vạm vỡ, nhưng người Lương quốc bọn họ từ nhỏ tập võ cưỡi ngựa, ai cũng đều là hán tử uy vũ hùng tráng. Mà Đại Du thì không giống, rất nhiều nam tử từ nhỏ đọc sách, một thân khí chất người đọc sách vô cùng hào hoa phong nhã.

Cho nên công chúa Lương quốc mới nảy ra ý định tới Đại Du tìm phò mã.

Hơn nữa tính tình người Lương quốc tiêu sái phóng khoáng, nàng hiển nhiên cũng không ngại ngùng nói thẳng với Tần Tranh.

"Đại Du chúng ta có rất nhiều nam tử tuấn mỹ, công chúa muốn chọn phò mã mang về cũng không phải việc khó." Kỷ Khinh Châu nói.

"Làm sao lại không khó?" Tần Tranh nói: "Ngươi là không biết ánh mắt nàng ta cao tới cỡ nào đâu, Tần mỗ ta với diện mạo này ở trong triều cũng coi như là số một số hai đi, kết quả ta hỏi nàng muốn tìm kiểu mỹ nam tử gì... Nàng ấy nói là đẹp mắt hơn ta là được!"

Tần Tranh từ trước đến nay vô cùng tự tin với nhan sắc của mình, nào chịu qua uất ức bực này lập tức liền xù lông.

Kỷ Khinh Châu nghe nguyên nhân Tần Tranh mất hứng là bởi vì Lương quốc công chúa không tán thưởng nhan sắc của hắn, lúc này cảm thấy rất buồn cười.

"Ta ngược lại muốn nhìn xem Đại Du chúng ta có người nào có diện mạo có thể xếp trên ta!" Tần Tranh vẻ mặt không phục nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy vô thức liếc nhìn Lý Trạm, thầm nghĩ, nhan sắc vương gia cao hơn ngươi.

Cùng lúc đó, Lý Trạm cũng vô thức nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, ánh mắt hai người chạm vào nhau lập tức tách ra, đều không nói gì.

Đêm đó, Lý Trạm sai người tổ chức cung yến bày tỏ sự hoan nghênh đối với sứ đoàn.

Trong bữa tiệc, Kỷ Khinh Châu nhìn thấy Lương quốc công chúa kia không khỏi ngẩn ra, người Lương quốc quả nhiên danh bất hư truyền, dáng người công chúa còn cao lớn hơn cậu một chút. Nhưng Lương quốc công chúa ngũ quan xinh đẹp, dáng người tuy rằng cao lớn nhưng lại thon dài cân xứng, thoạt nhìn rất có mỹ cảm, không làm người khác cảm thấy khó chịu chút nào.

Chỉ là... thân hình công chúa cao lớn như vậy, lại cứ một mực thích mỹ nam tử nho nhã.

Kỷ Khinh Châu tưởng tượng hình ảnh kia, một mỹ nam tử hào hoa phong nhã rúc vào trong ngực công chúa... Thật là thú vị.

Sau khi khai tiệc, Lý Trạm hàn huyên với sứ giả Lương quốc một phen.

Sứ đoàn Lương quốc lần này tới mang theo không ít lễ vật, phần lớn đồ vật trông cũng không có vẻ vô cùng đắt tiền nhưng lại rất có tâm. Trong những lễ vật này, Kỷ Khinh Châu ấn tượng sâu sắc nhất là một cặp nanh sói mà Lương quốc công chúa dâng tặng. Nanh sói kia thoạt nhìn cũng bình thường không có gì lạ, nhưng nghe nói nanh sói là tự tay công chúa săn được năm 12 tuổi.

Theo tập tục của Lương quốc, nanh sói là vật đính ước. Mỗi thiếu niên đều sẽ giữ lại đôi nanh sói đầu tiên mình săn được, tặng cho người trong lòng, hứa hẹn sẽ bảo vệ đối phương hết quãng đời còn lại.

"Nanh sói này tạm thời đưa cho hoàng đế bệ hạ và Nhiếp chính vương điện hạ bảo quản." Lương quốc công chúa hành lễ với tiểu hoàng đế và Lý Trạm, nói: "Đợi sau khi ta tìm được lương duyên ở Đại Du, kính xin bệ hạ và điện hạ có thể trả lại nanh sói, để ta làm tín vật đính ước tặng cho phò mã tương lai của ta."

Người của sứ đoàn Lương quốc nghe vậy cũng không có phản ứng gì, thậm chí có người mặt mang ý cười, nhưng sắc mặt người bên Đại Du đều vô cùng quái dị. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy được cảnh tượng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đều liều mạng che dấu sự kinh ngạc của mình, cố gắng để giữ lễ độ.

Kỷ Khinh Châu lại vô cùng tán thưởng, thầm nghĩ, nếu không có giới hạn thân phận, cậu hẳn là có thể cùng đối phương trở thành bằng hữu.

"Ồ?" Lý Trạm nhẹ nhàng cười hỏi: "Nhờ bệ hạ và bổn vương bảo quản nanh sói này, vậy ý công chúa là gì?"

Lương quốc công chúa cung kính hành lễ với Lý Trạm: "Đến lúc đó ta sẽ lấy thứ khác đổi lại cho bệ hạ và điện hạ, đó mới là lễ vật ta muốn dâng tặng cho bệ hạ và điện hạ."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy lập tức hiểu ra, ý của công chúa là nếu Lý Trạm tác thành cho nhân duyên của nàng, nàng sẽ có hậu tạ. Về phần tạ lễ này là cái gì, nàng tạm thời không nói, nhưng Kỷ Khinh Châu lại hết sức tò mò, cậu thật hy vọng Lương quốc công chúa này có thể được như nguyện, đến lúc đó cậu liền có thể biết tạ lễ kia là gì.

"Vậy thì cầu chúc công chúa đạt được ước nguyện." Lý Trạm nâng chén mời nàng.

"Đa tạ Nhiếp chính vương điện hạ." Lương quốc công chúa bưng chén rượu của mình lên, sau đó một hơi cạn sạch.

Cung yến hôm đó vô cùng thuận lợi, văn hóa Lương quốc và Đại Du tuy rằng khác nhau khá xa, nhưng hai bên đều mang thiện ý, cũng không có tính toán hay thăm dò gì, cho nên bầu không khí yến hội vô cùng hài hòa. Lương quốc công chúa còn kể cho mọi người rất nhiều chuyện lý thú lúc nàng đi săn, làm cho mọi người tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Cuối cùng, công chúa nói ngày mai muốn tham quan hoàng cung, Lý Trạm đương nhiên sẽ không từ chối.

Vì thế Tần Tranh miễn cưỡng nhận lấy nhiệm vụ ngày mai dẫn công chúa tham quan hoàng cung Đại Du!

"Công chúa này đúng là một người thú vị." Sau khi yến tiệc tan, Kỷ Khinh Châu không nhịn được cảm khái nói.

"Thú vị thì ngày mai ngươi đi dạo với nàng ta đi, dù sao ở trong mắt người ta, ta cũng không phải mỹ nam tử, còn chướng mắt." Tần Tranh vẻ mặt chán nản nói.

Kỷ Khinh Châu rất muốn đi, cậu liếc nhìn vẻ mặt Lý Trạm, lập tức bỏ đi ý nghĩ này.

Đêm đó, Kỷ Khinh Châu tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, lại nhìn thấy một người đang ngồi trên thềm đá trong sân.

Cậu đi tới phía trước, nhìn thấy là Tần Tranh, nhất thời có chút kinh ngạc.

"Tần công tử sao còn chưa ngủ?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

Tần Tranh cầm túi rượu, thấy Kỷ Khinh Châu đi tới liền nhích sang một bên, ý bảo ngồi xuống.

"Ngài có tâm sự?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Ta có thể có tâm sự gì?" Tần Tranh cười khổ nói.

Kỷ Khinh Châu ngồi ở bên cạnh hắn, cảm giác Tần Tranh sau khi uống rượu, cùng trạng thái lúc bình thường không giống nhau.

Một lát sau, Tần Tranh đột nhiên nói: "Rất nhiều năm trước, Lương quốc phái tiểu vương tử của bọn họ tới Đại Du, năm ấy tuổi của ta còn nhỏ hơn tuổi của ngươi..."

"Chính là vương tử luôn bị ngươi đánh bại kia sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi.

"Cũng không phải toàn thua..." Sắc mặt Tần Tranh có chút mất tự nhiên, sau đó lại nói: "Hắn tên là Kỳ Cảnh Xuyên, Lương quốc công chúa hôm nay ngươi gặp tên là Kỳ Cảnh Hằng, bọn họ là song sinh."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, hỏi: "Dáng vẻ Kỳ Cảnh Xuyên như thế nào?"

"Rất giống muội muội hắn, cũng nhiều năm rồi, ta cũng không nhớ rõ nữa." Tần Tranh nói.

Mặt Kỷ Khinh Châu hiện lên một chút nghi ngờ, sau đó nhìn về phía Tần Tranh hỏi: "Ban đầu Lương quốc nói là phái Kỳ Cảnh Xuyên đến kinh thành, nếu như hắn đến, hai ngươi cố nhân tương phùng hẳn là có rất nhiều lời muốn nói..."

"Lời thì không có, nhưng nhất định phải đánh một trận." Tần Tranh dứt lời lại uống một ngụm rượu.

"Hắn luôn thua ngươi thì đánh có ý nghĩa gì?" Kỷ Khinh Châu bật cười nói: "Không phải ngang tài ngang sức thì đánh mới sảng khoái sao?"

Tần Tranh nghe vậy trên mặt lại hiện lên chút khác lạ, dường như không muốn nói đến đề tài này lắm, ngược lại hỏi: "Vương gia đêm nay không chảy máu mũi nữa chứ? Ngươi không vào canh chừng à?"

"Từ trước đến nay vương gia đi ngủ không cần người canh chừng." Kỷ Khinh Châu nói.

"Không cần người khác canh, không có nghĩa là không cần ngươi canh nhá." Tần Tranh nói: "Ngươi xem vương gia đã nghẹn thành cái dạng gì rồi, cứ tiếp tục như vậy... không chừng nghẹn ra bệnh đó."

Kỷ Khinh Châu nhíu mày nói: "Nào có khoa trương như vậy, vương gia trước kia không phải cũng như vậy sao? Ta thấy rất khỏe mạnh."

"Sao có thể giống nhau được?" Tần Tranh nói: "Có người cả ngày lảng vảng trước mắt, đổi lại là ai cũng không chịu nổi!"

Kỷ Khinh Châu:...

Rồi, rồi, lại nữa rồi!

"Ngươi thực sự không định nghĩ cách giúp vương gia sao?" Tần Tranh hỏi.

"Ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?" Kỷ Khinh Châu bất đắc dĩ nói: "Ngài ấy là người trưởng thành, nếu có vấn đề thi tự mình sẽ nghĩ biện pháp, ta... không giúp được gì."

Lúc Kỷ Khinh Châu nói lời này, thình lình nhớ tới chuyện ngày đó ở Giáo phường ty.

Nghiêm túc mà nói, cũng không phải không giúp được gì...

"Nếu ngươi thực sự không muốn, vậy ngươi an bài người hầu hạ vương gia cũng được mà." Lúc Tần Tranh nói lời này, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Châu, dường như muốn xem phản ứng của y.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy lập tức phản đối: "Ngài điên rồi sao? Vương gia từ trước đến nay giữ mình trong sạch, ai dám làm như vậy? Hơn nữa...Ta không muốn làm chuyện như vậy..."

Mặc dù biết thời đại này đưa người lên giường chủ tử là chuyện bình thường, nhưng Kỷ Khinh Châu không muốn làm như vậy, cho dù cậu có quyền và cơ hội như vậy.

Kỷ Khinh Châu cảm thấy loại chuyện này đối với hai bên đều không công bằng.

Lý Trạm sẽ không chấp nhận, người được sắp xếp cũng chưa chắc vui vẻ...

"Ngươi không muốn an bài người cho vương gia, chẳng lẽ là ngươi..." Tần Tranh hỏi.

"Dừng lại!" Kỷ Khinh Châu tức giận nói: "Đề tài này dừng ở đây!"

Tần Tranh nghe vậy nhướng mày cười, rất là hài lòng với phản ứng của Kỷ Khinh Châu.

Hắn thậm chí cảm thấy... vị hảo huynh đệ của hắn hẳn là không cần nhịn lâu nữa...

Trưa hôm sau, Tần Tranh chuẩn bị xong vốn định đi dịch quán đón công chúa Lương quốc.

Không ngờ đối phương còn tới sớm hơn hắn, hơn nữa còn đi thẳng đến Anh Huy các.

Bởi vì tối hôm qua được sự đồng ý của Lý Trạm, nàng đến Anh Huy các cũng không ai ngăn cản.

Kỷ Khinh Châu vừa cùng Lý Trạm và Hộ bộ bàn việc xong, từ tiền sảnh đi ra liền thấy công chúa Lương quốc đang đứng ở trong viện, lúc nhìn thấy cậu ánh mắt sáng ngời, bước nhanh về phía cậu.

"Công chúa điện hạ." Kỷ Khinh Châu hành lễ với nàng.

"Ta đã hỏi bọn họ tên của ngươi, Khinh Châu." Công chúa Lương quốc mỉm cười với Kỷ Khinh Châu, nói: "Tên rất dễ nghe, người cũng đẹp như tên."

Kỷ Khinh Châu:...

Tần Tranh:...

Lý Trạm:...

"Vương gia!" Lương quốc công chúa nhìn về phía sau Kỷ Khinh Châu, liền thấy sắc mặt Lý Trạm phức tạp, ánh mắt nhìn nàng mang theo vài phần nghiên cứu.

Lúc này Kỷ Khinh Châu mới nhớ Lý Trạm còn ở phía sau mình, vội nghiêng người nhường đường cho hắn. Lý Trạm lại không đi về phía trước, chỉ đứng ở phía sau Kỷ Khinh Châu, nhẹ nhàng đáp lại Lương quốc công chúa, xem như chào hỏi.

"Vương gia, mấy ngày nay có thể cho Khinh Châu đi theo ta được không?" Lương quốc công chúa hỏi.

Không đợi Lý Trạm trả lời, Tần Tranh nói: "Công chúa điện hạ, Tần mỗ hôm nay sẽ cùng ngài tham quan hoàng cung Đại Du chúng ta..."

"Có thể không?" Lương quốc công chúa vẫn nhìn Lý Trạm, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Tần Tranh bị nàng phớt lờ, vẻ mặt vô cùng căm tức, Kỷ Khinh Châu thấy thế sợ hắn mất mặt, vội vàng mở miệng hòa giải: "Vương gia, hôm nay đã bàn xong việc, dù sao cũng không có an bài gì khác, không bằng ta và công chúa cùng Tần công tử đi dạo trong cung một chút đi?"

Lời này của cậu cố ý nhắc đến tên Tần Tranh, xem như giúp hắn lấy lại vài phần thể diện.

Lý Trạm nghe vậy cũng không nói gì nữa, nhàn nhạt đáp một tiếng xem như đồng ý.

"Khinh Châu, ngươi kết hôn chưa?" Mọi người vừa ra khỏi Anh Huy các, Lương quốc công chúa liền hỏi Kỷ Khinh Châu.

"Bẩm công chúa, chưa từng." Kỷ Khinh Châu nói.

"Vậy ngươi có thích người nào không?" Lương Quốc công chúa hỏi.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy hơi xấu hổ, mở miệng nhắc nhở: "Điện hạ, thần là nội thị, nội thị sẽ không động tình."

"Hả? Vì sao?" Lương quốc công chúa cảm thấy khó hiểu hỏi.

Lúc này Kỷ Khinh Châu mới phản ứng lại, tính cách người Lương quốc tương đối phóng khoáng, trong cung có thể không có nội thị như Đại Du, cho nên Lương quốc công chúa không biết nội thị là gì, chỉ cho rằng cậu là hạ nhân bình thường.

"Bởi vì..." Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, cân nhắc ngôn ngữ nói: "Ở Đại Du, nội thị không thể thành hôn, cũng sẽ không sinh con dưỡng cái."

Lương quốc công chúa gật đầu, vẻ mặt kia tựa hồ có chút tiếc hận.

"Không sao, ngươi có thể không làm nội thị mà?" Lương quốc công chúa nghĩ một chút lại nói: "Ta ở Đại Du gặp được nhiều nam tử như vậy, ta cảm thấy ngươi là người đẹp nhất, nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ cầu với vương gia đem ngươi về làm phò mã, như vậy ngươi sẽ không phải làm nội thị nữa."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy kinh hãi, vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua dáng người Lương quốc công chúa, còn cao hơn mình một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng chấn động. Cậu trăm triệu lần không ngờ tới, hình ảnh thư sinh tuấn mỹ dựa sát vào lòng Lương quốc công chúa kia, nhân vật chính lại chính là mình!

Xem ra người Lương quốc không phải phóng khoáng bình thường...

Bọn họ chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi, công chúa lại có thể không để ý thân phận mà tán tỉnh cậu!

Tần Tranh nhìn Lương quốc công chúa rồi lại nhìn Kỷ Khinh Châu, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

"Công chúa chớ đùa." Kỷ Khinh Châu xấu hổ nói.

"Ta không đùa, ta rất nghiêm túc." Lương quốc công chúa nói: "Nếu như ngươi đồng ý, ta liền đi nói với Nhiếp chính vương và bệ hạ, lấy lại cặp nanh sói kia đưa cho ngươi, sau đó ta sẽ tặng cho Đại Du các ngươi một vạn con ngựa tốt làm của hồi môn!"

Kỷ Khinh Châu:...

Một vạn con ngựa tốt!

Cộng lại chẳng những có thể trả hết 47600 lượng bạc nợ Lý Trạm mà còn có của ăn của để!

Nhưng chỉ là một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kỷ Khinh Châu mà thôi, chưa kể cậu không có tình cảm với công chúa không thể đi lừa gạt đối phương, với lại đối phương cũng chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. Kỷ Khinh Châu không ấm đầu đến mức vứt bỏ Lý Trạm rồi đi nương nhờ vào một người xa lạ mới quen biết chưa đến một ngày.

"Đa tạ công chúa điện hạ yêu mến." Kỷ Khinh Châu nói: "Tại hạ không muốn."

Kỷ Khinh Châu vốn định phát thẻ người tốt, nhưng nghĩ lại cảm thấy tính tình công chúa ngay thẳng, cậu không cần phải quanh co lòng vòng thà trực tiếp từ chối còn hơn.

Tần Tranh ở một bên nghe được Kỷ Khinh Châu từ chối, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Lương quốc công chúa nghe vậy chỉ cười không tức giận, mà còn nói: "Ngươi đã không thích ta, vậy chúng ta làm bằng hữu đi."

Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, càng thêm tán thưởng tính tình công chúa.

Lương quốc công chúa dạo quanh trong cung một vòng, dường như không hứng thú lắm, liền đề nghị Kỷ Khinh Châu cùng nàng ra ngoài cung đi dạo. Kỷ Khinh Châu vốn định từ chối, nhưng nhớ tới lời cự tuyệt đã nói rõ ràng với công chúa, đối phương cũng không phải là người không rõ ràng, cho nên không cần cố ý tránh hiềm nghi.

Hơn nữa, cậu hiện tại cần cơ hội xuất cung...

"Vậy công chúa đợi ta trở về thay xiêm y và thông báo với vương gia một tiếng." Kỷ Khinh Châu nói.

Lương quốc công chúa rất là hiểu lòng người, biết ở trong cung Đại Du nhiều quy củ liền đồng ý.

Kỷ Khinh Châu đầu tiên là đi thông báo với Lý Trạm một tiếng, Lý Trạm vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Kỷ Khinh Châu dường như rất muốn xuất cung cùng đối phương liền không nói gì, chỉ an bài người đi theo, tránh cho xảy ra sự cố gì ngoài cung.

Lúc Kỷ Khinh Châu về phòng thay y phục, Tần Tranh liền thêm mắm dặm muối đem chuyện Lương quốc công chúa tán tỉnh Kỷ Khinh Châu kể cho Lý Trạm. Lý Trạm nghe xong, vẻ mặt hết sức phức tạp, đáy mắt mang theo một tia sắc bén không che giấu.

"Y trả lời thế nào?" Lý Trạm lạnh giọng hỏi.

"Y... Y không đồng ý." Tần Tranh hóng chuyện không chê chuyện lớn, đổi lời từ chối rõ ràng của Kỷ Khinh Châu thành không đồng ý.

Nhưng "không đồng ý" này nghe vào trong tai Lý Trạm, ý nghĩa chẳng khác nào "không từ chối" hoặc là "tương lai có thể sẽ đồng ý"...

"Bảo Kỷ Khinh Châu tới gặp ta một chuyến." Lý Trạm nói.

Tần Tranh nghe vậy vội vàng chạy đi truyền lời, Kỷ Khinh Châu không biết chuyện gì, mới vừa thay xong quần áo liền bị gọi tới thư phòng của Lý Trạm.

Ánh mắt Lý Trạm dừng trên người Kỷ Khinh Châu, thấy thiếu niên vẻ mặt vô tội nhìn mình, ngọn lửa vô danh trong lòng liền tắt hơn phân nửa.

Hắn mở miệng, rốt cuộc cũng không nói ra lời hung ác nào, chỉ có vẻ mặt hơi mất tự nhiên nhìn trường bào màu xanh nhạt trên người Kỷ Khinh Châu. Trường bào kia vô luận là đường may hay kiểu dáng đều khá bình thường, nhưng mặc ở trên người thiếu niên liền làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ nhìn.

"Thay y phục khác đi..." Lý Trạm trầm giọng nói.

Kỷ Khinh Châu không biết tại sao, hỏi: "Đổi thành kiểu gì?"

"Xấu một chút." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu:???

Trời đất chứng giám, cái áo bào này là cậu vì tránh hiềm nghi cố ý chọn cái xấu nhất rồi đó!

Lẽ nào còn chưa đủ xấu sao?