Đại tổng quản - Chương 43

Ta không nhìn thấy gì hết, hai người tiếp tục......

Trước Kim Loan điện, gió nhẹ mang theo cái nóng của trưa mùa hè thổi qua.

Nhưng trong lòng Kỷ Khinh Châu không khỏi rùng mình...

Cậu thật không ngờ, người trước đây Đồ Đại Hữu trung thành lại là Hằng Quận vương.

Hằng Quận vương chỉ mới 16-17 tuổi, vẫn còn là một thiếu niên miệng còn hôi sữa, làm sao có lá gan đấu với Nhiếp chính vương?

Hơn nữa chuyện mà Hằng Quận vương sai Đồ Đại Hữu đi làm, chính là hạ độc Nhiếp chính vương!

Thiếu niên trước mắt này, thực sự có thể xuống tay hại ca ca ruột của mình!

Phim cung đấu thực sự không lừa người!

"Rất kinh ngạc sao?" Hằng Quận vương cười nói: "Sao lại nhìn bổn vương như vậy?"

Kỷ Khinh Châu buộc mình phải bình tĩnh lại, nói: "Đây chính là chuyện vương gia muốn nói sao?"

"Như thế nào, ngươi cảm thấy như vậy còn chưa đủ?" Hằng Quận vương hỏi.

"Nếu vương gia đã nói xong, nô tài liền cáo lui." Kỷ Khinh Châu hành lễ với hắn, định rời đi.

Hằng Quận vương lại lách người chắn trước mặt Kỷ Khinh Châu, ý cười biến mất, khóe môi mang theo vài phần mỉa mai nói: "Đồ Đại Hữu vì ngươi không tiếc thân bán mạng cho bổn vương, ngươi lại tự mình đưa hắn vào Thận hình ty... Kỷ Khinh Châu, bổn vương ngược lại rất tò mò, giữa ngươi và hắn rốt cuộc có quan hệ mờ ám gì, chẳng lẽ nội thị các ngươi..."

"Tứ vương gia." Kỷ Khinh Châu cảm thấy hắn sắp nói năng lỗ mãng, ngắt lời: "Xin cẩn thận lời nói."

"Cẩn thận lời nói? Một tên nô tài như ngươi đòi dạy bổn vương cẩn thận lời nói?" Hằng Quận vương cười lạnh nói: "Ngươi ở trước mặt tam ca, cũng không biết trời cao đất rộng như vậy sao?"

Kỷ Khinh Châu hít sâu một hơi, vén áo bào định thỉnh tội lại bị Hằng Quận vương nắm lấy cánh tay.

"Nói ngươi mấy câu ngươi liền muốn quỳ xuống... Kỷ Khinh Châu, ngươi quả nhiên là..." Nụ cười lạnh của Hằng Quận vương vụt tắt lại đổi thành vẻ mặt vô cùng thất vọng đau lòng.

Kỷ Khinh Châu không nói nên lời, thầm nghĩ, bệnh trẩu của Hằng Quận vương thực sự có hơi nghiêm trọng, muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn thì hắn cứ tỏ ra quái gở, một lời không hợp lại muốn bắt đầu ngang ngược, thực sự khó hầu hạ! May mắn tính tình Nhiếp chính vương hoàn toàn không giống hắn, nếu không thì thực sự kinh khủng.

"Đừng đi, ở lại nói chuyện với bổn vương một lát." Hằng Quận vương nói.

Kỷ Khinh Châu:...

Rồi, rồi, tới rồi đó...

"Đồ Đại Hữu cầu bổn vương giúp ngươi xuất cung..." Hằng Quận vương nói: "Ngươi cũng không muốn ở lại bên cạnh tam ca đúng không?"

Không đợi Kỷ Khinh Châu trả lời, hắn lại nói: "Ngươi đã là nam nhi, sao có thể cam tâm tình nguyện ở trong cung làm quái vật bất nam bất nữ..."

Kỷ Khinh Châu:...

Cái gì gọi là quái vật bất nam bất nữ, bdsm miệt thị thân thể là không cần thiết!

Thái giám cũng là người, được chưa, sao lại là quái vật?

"Tam ca muốn thu ngươi làm của riêng, hắn biết ngươi là một người có thể dùng, hắn muốn ngươi phụ tá hắn lên ngôi hoàng đế..." Hằng Quận vương nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy hoảng sợ, thầm nghĩ, lời này của ngươi nếu để người khác nghe được, tấu chương của ngôn quan có thể dìm chết ngươi! Cái khác không dám nói, nhưng Kỷ Khinh Châu biết Lý Trạm không hề muốn làm hoàng đế, nếu không thì long ỷ kia sẽ không tới lượt tiểu hoàng đế.

Ngược lại, người lòng dạ tiểu nhân như Hằng Quận vương mỗi ngày đều dùng suy nghĩ xấu xa của mình đi suy đoán Nhiếp chính vương. Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ, đại thần trong triều phỏng chừng không ít người đều có nghi kỵ như vậy, chẳng qua là ngại mặt mũi Lý Trạm không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Giờ phút này, trong lòng Kỷ Khinh Châu lại cảm thấy đau lòng thay Lý Trạm. Chẳng trách Lý Trạm sau khi sống lại ra tay dứt khoát như vậy, hoàn toàn không đem lời của các triều thần để ở trong lòng, nói chuyển đến Anh Huy các liền chuyển đến Anh Huy các... Nghĩ đến kiếp trước hắn nhất định phải chịu không ít uất ức, cho dù thận trọng từ lời nói đến hành động cũng bị chụp mũ không ít, cho nên lần này dứt khoát không chịu thiệt nữa.

Các ngươi thích nói gì thì nói đi, dù sao hắn cây ngay không sợ chết đứng!

"Nhưng suy nghĩ của ta và tam ca lại không giống nhau, ta có thể giúp ngươi xuất cung..." Hằng Quận vương tha thiết nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Chỉ cần ngươi bằng lòng, rời khỏi hoàng cung ngươi có thể làm một nam nhân bình thường, không cần phải làm nô tài cho ai... Bổn vương... Bổn vương hứa sẽ đối xử tốt với ngươi!"

Kỷ Khinh Châu:...

Thay vì làm nô tài cho Lý Trạm thì làm nô tài cho ngươi?

Nếu cậu xuất cung rồi đi theo Hằng Quận vương, vậy không phải là tự nhảy vào hố lửa sao?

Chưa nói đến vị Hằng Quận vương này tính tình quái gở, hoang tưởng tuổi dậy thì giai đoạn cuối, quan trọng nhất là nếu như Lý Trạm ra tay xử lý hắn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể đi ăn cơm tù. Kỷ Khinh Châu thật vất vả kéo Đồ Đại Hữu từ trong hố lửa này ra, làm sao có thể tự mình nhảy vào?

"Tứ vương gia..." Kỷ Khinh Châu nói.

Hằng Quận vương dường như đoán được y muốn nói gì, đưa tay lên che miệng y lại, nói: "Không cần vội cự tuyệt ta, suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời bổn vương."

Nói xong Hằng Quận vương thắm thiết nhìn Kỷ Khinh Châu rồi cất bước đi về phía cửa cung.

Lúc này Kỷ Khinh Châu mới thở phào nhẹ nhõm, đi về phía Anh Huy các.

Trên đường đi, Kỷ Khinh Châu đều nghĩ về lời của Hằng Quận vương.

Thành thật mà nói, cậu vẫn có hơi dao động với chuyện xuất cung, có thể xuất cung làm người bình thường, ai sẽ nguyện ý ở trong cung làm thái giám? Dù cho hắn đã làm đại tổng quản, nhưng nếu để Kỷ Khinh Châu lựa chọn, cậu vẫn muốn xuất cung làm người bình thường.

Quyền lực và địa vị, không phải ai cũng khao khát.

Ít nhất Kỷ Khinh Châu không để ý đến những vật ngoài thân này...

Nhưng Kỷ Khinh Châu biết, lấy thân phận của cậu muốn xuất cung là rất khó, cho dù là Lý Trạm cũng không thể bỏ qua quy củ thả mình đi. Bởi vì cậu không chỉ là thân mang tội, mà còn là đích thân tiên đế hạ chỉ định tội, nếu có người làm trái ý chỉ này đem hắn thả đi, đó chính là đại bất kính đối với tiên đế.

Đây là một xã hội quân vi thần cương, muốn trái lại ý chỉ của đế vương, không khác gì thách thức dư luận cả triều đình.

Nhưng mà... Hằng Vương thật sự có thể làm được loại chuyện này.

Dù sao ngay cả chuyện độc sát huynh đệ hắn cũng dám làm thì chuyện ngỗ ngược ý chỉ tiên đế thì có đáng là gì? Hình thức tư duy của người bệnh không thể dựa theo lẽ thường mà suy đoán được, nhưng cũng chính vì thế, Kỷ Khinh Châu tuyệt đối không dám dây dưa với hắn.

Ai biết được khi nào thì đối phương đột nhiên nổi điên...

Sau khi về đến Anh Huy các, Lý Trạm đã bàn xong việc.

Kỷ Khinh Châu thấy hắn đang viết một phần văn thư liền chủ động đi tới mài mực.

"Cung thục có chuyện gì sao?" Lý Trạm cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

"Bẩm vương gia, không có chuyện gì." Kỷ Khinh Châu nói.

Lý Trạm nghe vậy liếc nhìn y, lại hỏi: "Vậy sao ngươi về muộn như vậy?"

Kỷ Khinh Châu giật mình, động tác trên tay dừng lại một lát, nói: "Thần gặp được Tứ vương gia ở trước Kim Loan điện."

"Lão tứ?" Lý Trạm nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Hắn nói gì với ngươi?"

"Hắn... Tứ vương gia nói là muốn giúp ta xuất cung." Kỷ Khinh Châu không dám giấu diếm Lý Trạm, miễn cho hắn biết được việc này từ miệng người khác, trái lại khiến hắn nghi kỵ, còn không bằng thẳng thắn khai báo, "Ngài ấy còn nói cho ta biết... Đồ Đại Hữu làm việc cho ngài ấy."

Lý Trạm nghe vậy đặt bút trong tay xuống, giương mắt nhìn Kỷ Khinh Châu, hỏi: "Ngươi muốn rời cung?"

"Thần..." Kỷ Khinh Châu do dự một chút, vẻ mặt kia không cần nói cũng biết.

Trong ánh mắt Lý Trạm hiện lên một thứ cảm xúc không rõ, sau đó nói: "Nếu ngươi nhất quyết muốn rời cung, đợi thời điểm thích hợp, bổn vương sẽ nghĩ cách... sẽ không nhốt ngươi trong cung cả đời."

"Thật sao?" Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút bất ngờ, nói.

Niềm vui sướng trong mắt y hiện rõ không kịp che giấu.

Lý Trạm nhìn y chằm chằm, trầm giọng nói: "Ừ."

"Đa tạ vương gia!" Kỷ Khinh Châu vội hành lễ với Lý Trạm.

Cậu biết Lý Trạm từ trước đến nay là người có nguyên tắc, nếu đã nói như vậy thì tất nhiên không phải là để dỗ dành cậu. Còn về thời điểm thích hợp mà Lý Trạm nói, rốt cuộc là lúc nào thì cậu rất biết điều không hỏi thêm.

"Lão tứ còn nói gì với ngươi?" Lý Trạm lại hỏi.

Kỷ Khinh Châu suy nghĩ một chút, Hằng Quận vương còn nói một ít lời không hay, cũng đâu thể kể hết cho Lý Trạm nghe được? Nhưng thật ra có một câu, miễn cưỡng có thể kể lại, vì thế cậu nói: "Tứ vương gia còn nói thần mặc bộ đồ này rất đẹp, phải đa tạ vương gia đề bạt."

Lời này của cậu mang theo vài phần vui đùa, nói xong còn giơ tay về phía Lý Trạm, khẽ khoe ra mãng bào trên người, như tạ ơn Lý Trạm.

Ánh mắt Lý Trạm dừng trên người thiếu niên, thấy một thân mãng bào phức tạp lấy đi vẻ ngây thơ trên người đối phương, lại tôn lên mấy phần quý khí, làm thiếu niên có phần xa cách. Mà cảm giác xa cách kia chẳng những không làm người chùn bước, ngược lại càng muốn khám phá...

"Khụ..." Lý Trạm ho nhẹ một tiếng, yết hầu trượt lên trượt xuống nuốt nước miếng, sau đó dời ánh mắt đi, nhấc bút chấm lên mực, nhưng lúc ngòi bút của hắn chạm vào giấy, hắn lại phân tâm, một giọt mực không hề báo trước mà té xỉu trên giấy...

Lý Trạm ngơ ngác nhìn vết mực, ánh mắt dần dần trở nên tối sầm.

"Vương gia, giấy..." Kỷ Khinh Châu lên tiếng nhắc nhở.

Lý Trạm cúi đầu đáp một tiếng, nhưng không có hành động nào.

"Thần giúp ngài đổi tờ khác?" Kỷ Khinh Châu nói rồi đưa tay muốn lấy giấy.

Lý Trạm lại nắm chặt cổ tay y, trên ngón tay mang theo chút hơi ấm nóng bỏng.

"Không cần hầu hạ, ra ngoài đi." Lý Trạm nói.

Kỷ Khinh Châu không rõ nguyên do, chỉ cho rằng Lý Trạm mất hứng vì chuyện Hằng Quận vương liền hành lễ rồi lui ra.

Cả ngày hôm sau, Lý Trạm cũng không cho Kỷ Khinh Châu vào hầu hạ.

Mọi người trong Anh Huy các rất là khó hiểu, Kỷ tổng quản mới vừa nhậm chức hôm nay, không lẽ nào mới ngày đầu tiên đã thất sủng rồi?

Chỉ có Tần Tranh, tự nhận là người hiểu chuyện, cảm thấy mình nắm giữ chân tướng.

Trong hoa viên, Kỷ Khinh Châu đang cùng tiểu hoàng đế xem kiến chuyển nhà trên mặt đất.

Tần Tranh ngồi xổm một bên, nghiêm túc mà phân tích: "Vương gia nhất định là ăn giấm!"

*ăn giấm: nghĩa bóng là ghen tỵ

Kỷ Khinh Châu giương mắt nhìn hắn, nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt với hắn.

Tiểu hoàng đế tràn đầy phấn khởi hỏi: "Tại sao hoàng thúc lại ăn giấm, không sợ chua sao?"

Kỷ Khinh Châu nhướng mày trừng Tần Tranh một cái, ý bảo không nên đùa giỡn loại chuyện này trước mặt thiếu nhi, kẻo tiểu hoàng đế kể lại với Lý Trạm hai người bọn họ đàm tiếu sau lưng vương gia, đến lúc đó hậu quả không gánh nổi.

"Tâm tư của Hằng Quận vương đối với ngươi, ngươi không phải không biết chứ?" Tần Tranh nói.

"Ngài làm sao biết chuyện của hắn?" Kỷ Khinh Châu kinh ngạc nói: "Vương gia cũng nói cho ngài biết?"

Tần Tranh cười thần bí, nói: "Nếu ngươi đã biết thì vương gia còn giấu ta làm gì?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, không ngờ Lý Trạm sẽ nói cho Tần Tranh chuyện Hằng Quận vương.

Nói cách khác, trước đây Lý Trạm giấu diếm hai người bọn họ, thực chất là muốn giấu mình chứ không phải Tần Tranh. Bằng không cũng sẽ không sau khi cậu biết thì liền nói cho Tần Tranh biết.

Nhưng tại sao? Cái này có gì phải giấu diếm, đó cũng không phải là bí mật gì lớn...

Kỷ Khinh Châu có chút nghĩ không ra, hắn biết người sau lưng Đồ Đại Hữu là Hằng Quận vương thì có gì không ổn sao?

"Có phải ngươi cũng cảm thấy rất kỳ lạ hay không, chuyện này ngươi chỉ cần lén hỏi Đồ Đại Hữu là biết. Nhưng vương gia lại cố tình không nói, bởi vì hắn biết chắc ngươi sẽ không lén đi hỏi Đồ Đại Hữu." Tần Tranh nói: "Nhưng tại sao vương gia lại không muốn cho ngươi biết người này là ai?"

Kỷ Khinh Châu lúc này đã cùng Tần Tranh đi xa một chút, xác nhận tiểu hoàng đế và những nội thị khác không nghe được cuộc trò chuyện của hai người.

"Tại sao? Ta cũng nghĩ không ra." Kỷ Khinh Châu nói.

"Bởi vì..." Tần Tranh lộ ra nụ cười đầy ý vị thâm trường, thấp giọng nói: "Bởi vì vương gia biết Hằng Quận vương có mưu đồ bất chính với ngươi, hắn sợ ngươi biết người nọ là Hằng Quận vương, nhất thời cầm lòng không được bị hoa ngôn xảo ngữ của Hằng Quận vương lừa đi mất!"

Kỷ Khinh Châu:...

"Ngươi không phát hiện, từ lúc ngươi vào cung thì Hằng Quận vương chưa từng vào triều sao? Ta lén nói cho ngươi biết... Từ lúc vương gia hồi kinh, Hằng Quận vương vẫn luôn ở nhà hối lỗi, khoảng chừng ba tháng." Tần Tranh nói.

Kỷ Khinh Châu lập tức hiểu ra, Hằng Quận vương ở nhà hối lỗi, nhất định là chuyện hạ độc Lý Trạm ở cung yến. Tuy rằng việc không thành, nhưng Lý Trạm sống lại và đời trước đã trải qua một lần, cho nên biết người sắp đặt là Hằng Quận vương, lúc này dưới cơn nóng giận để cho đối phương ở nhà hối lỗi coi như cảnh cáo.

"Nhưng hiện tại hắn đã chủ động tìm ngươi, ta đoán hắn còn có hậu chiêu." Tần Tranh nói: "Vị tứ vương gia này của chúng ta hành vi nhìn có vẻ quái gở, nhưng chuyện gì cũng dám làm, ngươi tốt nhất trong lòng hiểu rõ, chớ vì chuyện của hắn mà nảy sinh mâu thuẫn với vương gia."

Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Tần Tranh, hỏi: "Lời này là vương gia bảo ngươi nói với ta?"

Tần Tranh cười nói: "Bây giờ chúng ta đã là người một nhà, ca ca khắp nơi đều phải che chở ngươi không phải sao?"

Kỷ Khinh Châu:...

Tần nhị công tử càng ngày càng ngấy... Nhưng mà lời này cũng không phải giả.

Cậu thực sự phải đề phòng Hằng Quận vương, tốt nhất là không nên gặp riêng hắn, bằng không đến lúc thật sự xảy ra chuyện muốn giải thích cũng khó. Niềm tin yếu ớt mà hắn và Nhiếp chính vương thật vất vả mới xây dựng được, tuyệt đối không thể bị đổ vỡ!

"Ngươi nói thật cho ta biết..." Tần Tranh vẻ mặt tò mò hỏi: "Ngươi cảm thấy Hằng Quận vương như thế nào?"

"Cái gì như thế nào?" Kỷ Khinh Châu khó hiểu nói: "Ngươi không phải rất hiểu hắn sao? Vừa điên vừa quái, làm việc hoàn toàn dựa vào tâm trạng."

Tần Tranh xua tay nói: "Ta không phải nói cái này... Ta hỏi là ngươi có tâm tư như thế đối với hắn không? Dù sao thì hắn cũng si mê ngươi..."

"Tần công tử!" Kỷ Khinh Châu bất đắc dĩ nói: "Ngài có thể đừng suốt ngày đùa giỡn như vậy được không? Ta mặc dù là nội thị, nhưng cũng là một đại nam nhân, ngài đừng suốt ngày coi ta như cô nương... Hỏi ta thích công tử nhà nào!"

"Ngươi thật sự không thích nam nhân sao?" Vẻ mặt Tần Tranh như xảy ra chuyện lớn.

Thấy Kỷ Khinh Châu mặc kệ hắn, Tần Tranh liền khoa trương lắc đầu thở dài nói: "Kỷ tiểu công tử lại không hảo nam phong?" Tội nghiệp vương gia nhà chúng ta... Rốt cuộc đặt nhằm chỗ!"

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Kỷ Khinh Châu ném cục đất vào mặt.

Những ngày Tần Tranh vui vẻ hóng chuyện rất nhanh liền kết thúc.

Không tới mấy ngày sau, sứ đoàn Lương quốc cuối cùng đã tới kinh thành, Tần Tranh bởi vì từng giao tế với tiểu vương tử Lương quốc nên bị Lý Trạm phái đi tiếp đón sứ đoàn.

Không có Tần Tranh ở bên cạnh quấy rối, Kỷ Khinh Châu cuối cùng cũng thanh tịnh không ít.

Từ sau khi Nội thị ty bị Lý Trạm thanh trừng, rất nhiều chuyện đều phải sắp xếp lại, cung nhân cũng phải an bài. Kỷ Khinh Châu bây giờ đã là tổng quản Nội thị ty, hiển nhiên là phải gánh vác trách nhiệm.

Cậu mất mấy ngày bổ sung người mới vào các chức vị còn trống của Nội thị ty, thiết kế lại quy trình làm việc cho từng phòng ban để sau này không xảy ra chuyện trong ngoài cấu kết như vậy nữa.

"Để người của Hộ bộ giám thị chi tiêu của Nội thị ty?" Lý Trạm nhìn phương án y nghĩ ra, có chút bất ngờ.

Kỷ Khinh Châu nói: "Thần nhớ lúc Nội thị ty được phát thuốc ở Nhạn đình, không phải là Lại bộ giám thị sao? Biện pháp này tuy rằng đơn giản nhưng bởi vì chức phận và lập trường bất đồng, ngày thường cũng không có qua lại nên hiệu quả giám sát cũng không tệ lắm."

Nếu Lại bộ có thể lập ra một bộ phận giám sát Nội thị ty ban thuốc, Hộ bộ tự nhiên cũng có thể lập ra một bộ phận giám sát chi tiêu của Nội thị ty. Nói sao thì họ cũng rất chuyên nghiệp về phương diện này nên bọn họ can thiệp vào thì khả năng xảy ra sai sót sẽ nhỏ hơn, Nội thị ty muốn giở trò thì càng khó hơn.

"Thần còn tách ra phòng mua sắm và quản kho, như vậy mỗi người một chức, có thể kiềm chế lẫn nhau, dù sao còn có Hộ bộ giám thị, nếu xảy ra chuyện tất cả mọi người sẽ bị ảnh hưởng, tất nhiên sẽ cẩn thận hơn." Kỷ Khinh Châu nói.

Lý Trạm trầm ngâm một lát, nhìn về phía Kỷ Khinh Châu nói: "Cứ như vậy quyền lực của Nội thị ty chẳng khác nào bị chia ra ngoài."

"Lúc trước xảy ra chuyện như vậy, không phải bởi vì quyền lực của Nội thị ty quá tập trung sao?" Kỷ Khinh Châu nói: "Nội thị ty nắm giữ toàn bộ hoàng thành, quyền lực vốn đã rất lớn, chia ra một ít cũng chưa chắc là chuyện xấu."

Lý Trạm nghe vậy hơi bất ngờ, người ta làm quan đều muốn thâu tóm quyền lực, Kỷ Khinh Châu thì hay rồi, mới vừa nhậm chức đã muốn giảm bớt gánh nặng cho mình. Nhưng hắn nghĩ lại, Kỷ Khinh Châu ngày đó đã nói muốn xuất cung... Đã muốn xuất cung, tự nhiên sẽ không tham luyến quyền thế trong cung này.

"Cứ làm theo lời ngươi nói." Lý Trạm nói, "Hộ bộ nên phối hợp như thế nào, ngươi soạn một phần văn thư, ngày mai bổn vương đưa bọn họ đi lo liệu."

Kỷ Khinh Châu vội vàng đáp lại, sau đó lấy giấy bút ở trên bàn nhỏ kia bắt đầu soạn lại tài liệu.

Mấy ngày nay Kỷ Khinh Châu ngày nào cũng ngâm mình trong thư phòng của Lý Trạm, Lý Trạm phê tấu chương ở bàn làm việc, còn cậu ở bàn nhỏ làm chuyện của mình, hai người đều tự bận rộn, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau vài câu, khiến Kỷ Khinh Châu có chút ảo giác như đang ngồi trong văn phòng.

Lý Trạm một bên phê tấu chương, ánh mắt luôn nhịn không được liếc về phía thiếu niên, thấy đối phương thường đưa tay kéo cổ áo, dường như không thoải mái.

"Sao vậy?" Lý Trạm hỏi.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy vội nói: "Không có việc gì... Trời nóng, cổ áo quá chặt hơi ngứa."

Bây giờ sắp đến tháng bảy, thời tiết kinh thành càng ngày càng nóng. Y phục của Kỷ Khinh Châu hoa văn phức tạp, so với hồng bào trước kia còn nặng hơn, mặc trên người vô cùng khó chịu, vừa nóng vừa ngột ngạt. Kỷ Khinh Châu bị trùm đến khó chịu, nhịn không được vươn tay kéo cổ áo hít thở chút không khí.

Lý Trạm nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, thấy trên cổ trắng nõn của thiếu niên có mấy vết đỏ, cũng không biết là bị cổ áo quẹt, hay là do thiếu niên tự cào ra.

"Cởi ra đi." Lý Trạm thản nhiên nói.

"A?" Kỷ Khinh Châu giật mình, nói: "Cái này... không hợp quy củ lắm?"

Lý Trạm là chủ tử, sao cậu có thể quần áo không chỉnh tề trước mặt đối phương?

"Bổn vương cũng không để ý, ngươi sợ cái gì?" Lý Trạm nhìn về phía cậu, ánh mắt có chút kỳ quặc, lại nói: "Như thế nào... muốn bổn vương giúp ngươi sao?"

"Không cần." Kỷ Khinh Châu thấy Lý Trạm nói như vậy cũng không khách sao nữa.

Dù sao Lý Trạm chưa bao giờ đặc biệt để ý đến những lễ nghi phiền phức này, nếu cậu tiếp tục cố chấp, trái lại có vẻ cổ hủ. Hơn nữa, trời nóng có thể cởi ngoại bào, trong lòng hắn quả thực vui như nở hoa.

Kỷ Khinh Châu thuần thục cởi mãng bào kia ra, trên người chỉ mặc trung y đơn bạc liền cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, quả thực thể xác và tinh thần đều dễ chịu. Ánh mắt Lý Trạm đảo qua, cũng không dừng lại trên người thiếu niên, một lát sau nói: "Sau này ngoại trừ lúc thượng triều, những lúc khác không cần ăn mặc gò bó như vậy, cứ thoải mái ở Anh Huy các."

Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ còn có chuyện tốt như vậy, lập tức đồng ý.

Trên người không còn ngột ngạt, công việc tự nhiên lưu loát hơn, Kỷ Khinh Châu không bao lâu liền soạn xong phần tài liệu kia, đứng dậy mang đến trước bàn của Lý Trạm cho đối phương xem.

Lý Trạm nhận lấy tài liệu, đầu tiên là tỉ mỉ xem qua một lượt, sau đó đề bút viết vẽ vài chỗ trên đó, nói: "Ngày mai nghị sự, ngươi đi theo bổn vương."

"Dạ." Kỷ Khinh Châu đáp, nghe Lý Trạm hỏi thêm vài câu.

Cậu tiến lên vài bước, đưa tay chỉ vào mục mình liệt kê trên tài liệu và giải thích cho Lý Trạm.

Ánh mắt Lý Trạm lơ đãng dừng lại trên cổ tay trắng nõn của thiếu niên, ống tay áo của đối phương vén lên thật cao, quên đặt xuống, lộ ra cánh tay mảnh mai... Lý Trạm hít sâu một hơi, tầm mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác, nhưng ánh mắt lại quét tới cổ áo hé mở của thiếu niên.

Lý Trạm cao hơn Kỷ Khinh Châu nửa cái đầu, hiện giờ đứng ở bên cạnh đối phương, lúc cúi người ánh mắt từ trên cao nhìn xuống vừa vặn có thể xuyên qua cổ áo thiếu niên. Lý Trạm vô thức nuốt nước miếng, sau đó quay mặt đi.

"Vương gia..." Kỷ Khinh Châu đang nói chuyện, liền cảm thấy cổ mình hơi nóng.

Cậu đưa tay lau thì thấy đầu ngón tay dính một chút máu.

Kỷ Khinh Châu kinh hãi ngẩng đầu lên, mới phát hiện Lý Trạm... đang chảy máu mũi.

Lý Trạm hiển nhiên cũng cảm nhận được, đưa tay lau mũi, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

"Vương gia, ngài ngồi xuống trước." Đây là lần đầu tiên Kỷ Khinh Châu gặp phải chuyện như vậy, vội đỡ Lý Trạm ngồi xuống, dùng ống tay áo giúp Lý Trạm lau máu mũi. Ống tay áo trắng như tuyết dính vết máu đỏ sẫm, hình ảnh vô cùng chấn động tâm lý, Lý Trạm chỉ nhìn thoáng qua vội vàng tránh đi, cảm giác máu mũi càng chảy nhanh hơn.

Kỷ Khinh Châu không ngờ huyết khí của Lý Trạm lại vượng như vậy, hắn vừa lau đi một giọt, trong mũi Lý Trạm rất nhanh lại chảy ra thêm một giọt.

"Thần đi gọi thái y." Kỷ Khinh Châu sốt ruột nói.

"Không cần!" Lý Trạm theo bản năng giữ chặt cổ tay y, vẻ mặt hết sức khó xử. Nếu như gọi thái y, chẩn đoán ra nguyên nhân là huyết khí của hắn dâng lên... Lý Trạm hít sâu một hơi, thầm nghĩ, không nên gọi thì tốt hơn.

Kỷ Khinh Châu cho rằng Lý Trạm không muốn kinh động người khác nên cũng không kiên trì. Cậu không có kinh nghiệm với những tình huống như vầy, trong tiềm thức cảm thấy cần phải để cho Lý Trạm ngẩng đầu lên, vì vậy cậu một tay giúp Lý Trạm bóp mũi, tay kia giúp đối phương lau máu mũi.

"Để ta tự làm..." Lý Trạm chưa bao giờ xấu hổ như thế này, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Kỷ Khinh Châu lại không yên tâm, tay nắm mũi Lý Trạm không dám buông ra...

Đúng lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Sau đó, tiếng bước chân hùng hùng hổ hổ của Tần Tranh kèm với tiếng oán giận khóc lóc thảm thiết của hắn vang lên trong phòng...

"Hôm nay ta thật sự bị Lương quốc kia..."

Tần Tranh nói được một nửa, thanh âm đột nhiên im bặt...

Hắn nhìn hình ảnh trước mắt, đầu óc chập mạch thật lâu mới có thể phục hồi tinh thần lại.

Trước mắt... Lý Trạm ngồi trên ghế ngửa đầu, mặt bị Kỷ Khinh Châu chặn lại nên không nhìn thấy... Mà Kỷ Khinh Châu quần áo xộc xệch, chỉ mặc trung y, đứng trước mặt Lý Trạm, một tay còn đang "nâng" mặt Lý Trạm...

Hình ảnh này rơi vào trong mắt Tần Tranh, hắn chỉ có thể liên tưởng đến một việc...

"Ta ta ta ta... cái gì cũng không thấy!" Tần Tranh đưa tay che mắt, vừa lùi về phía sau vừa nói: "Hai ngươi tiếp tục tiếp tục tiếp tục tiếp tục... coi như ta không tồn tại... tiếp tục tiếp tục..."

Sau đó Tần Tranh rời khỏi phòng, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Ngoài cửa còn mơ hồ truyền đến tiếng hắn dặn dò các nội thị không nên quấy rầy...

Kỷ Khinh Châu:...

Lý Trạm:...