Đại tổng quản - Chương 42

Ngươi từng thấy Thận hình ty dụng hình bao giờ chưa?

Lý Trạm...... cũng biết nội dung cuốn truyện này sao?

Suy đoán bất thình lình xuất hiện trong đầu Kỷ Khinh Châu làm cậu cảm thấy vô cùng hoang đường.

Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không phải không có khả năng này, nếu cậu có thể biết cốt truyện, tại sao Lý Trạm lại không thể?

Trong một thế giới có bug thì việc xuất hiện hai người có bug cũng là bình thường!

Kỷ Khinh Châu cũng nghĩ tới, Lý Trạm có lẽ là biết người sau lưng Đồ Đại Hữu, cho nên mới suy đoán ra Đồ Đại có ý đồ hạ độc hắn. Nhưng nếu thực sự là như thế thì có rất nhiều chỗ vô lý, Lý Trạm có thể đoán được có người muốn hại hắn không khó, nhưng cụ thể là người xuống tay với hắn lại không dễ.

Dù sao ở trong cung không chỉ duy nhất một người làm việc cho hắn, nếu Lý Trạm không có kênh tin tức nào khác thì làm sao có thể biết đối phương chắc chắn sẽ phái Đồ Đại Hữu đi hại hắn?

Người nọ cũng không phải kẻ ngốc, không đến mức dán cái danh sách người mà hắn giấu ở trong cung chứ?

Nhưng ngữ khí của Lý Trạm vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức giống như hắn tận mắt nhìn thấy bản đồ bị hạ độc, nhưng trên thực tế Đồ Đại Hữu căn bản không có động thủ. Một chuyện chưa từng làm, lại có người biết, giải thích hợp lý nhất chính là Lý Trạm biết nội dung quyển sách.

Suy nghĩ này không ngừng lan tràn trong lòng Kỷ Khinh Châu, bất giác cậu liền xâu chuỗi rất nhiều chuyện không nghĩ ra trước kia......

Nghi hoặc lớn nhất của cậu khi mới vào cung chính là tính tình Lý Trạm không giống với trong sách. Nhiếp chính vương trong sách tuy rằng cũng rất có thủ đoạn, nhưng hành sự tương đối công khai hơn, nếu không cũng sẽ không ở cung yến đánh chết nhiều cung nhân như vậy.

Nhưng Lý Trạm mà cậu quen lại biết kiềm chế hơn, trong xương cốt vẫn là người sát phạt quả quyết như cũ, nhưng một mặt biểu hiện ra ngoài lại càng khó nắm bắt hơn, thậm chí biểu hiện ở trong triều cũng vô cùng lão luyện thông thấu, thường thường vài câu liền có thể bốn lạng đẩy ngàn cân xoay chuyển cục diện.

Hiểu biết và thủ đoạn bắt bí các triều thần đều vô cùng thuần thục, một chút cũng không giống người vừa mới bắt đầu phụ chính, đối với toàn bộ triều đình đều đã rõ như lòng bàn tay.

Còn chuyện Lý Trạm dời đến Anh Huy các, Kỷ Khinh Châu cũng cảm thấy hết sức khó hiểu.

Chuyển đến Anh Huy các, chẳng khác nào vào ở trong cung, đây là một hành vi hết sức gây tranh cãi, lúc trước triều thần náo loạn thật lâu, vẫn luôn phản đối nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được ý nghĩ của Lý Trạm. Mà trong nguyên tác, Lý Trạm từ đầu đến cuối cũng không có hành động như vậy.

Lúc ấy Kỷ Khinh Châu thầm cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cậu chỉ thay đổi sự tình ở cung yến và Phụng Tiên các, làm sao cốt truyện lại thay đổi nhiều như vậy? Bây giờ ngẫm lại...... Có lẽ sự thay đổi này căn bản không liên quan đến cậu.

Còn có những người trong Anh Huy các, Lý Trạm gần như là trong một đêm liền chọn ra, mỗi người đều có xuất thân minh bạch. Sau đó ở chung, Kỷ Khinh Châu phát hiện bọn họ đều hết sức trung thành, không hề giống như là tùy tiện chọn đại.

Kỷ Khinh Châu còn nhớ, những ngày đầu Lý Trạm ở trong cung rất cẩn thận, ngay cả đồ ăn trong cung cũng không ăn. Vậy chứng tỏ lúc ấy Lý Trạm không có người tín nhiệm ở trong cung, thẳng đến khi thành lập Anh Huy các, Lý Trạm ở trong cung mới dần dần thuận buồm xuôi gió.

Nếu lúc ấy Lý Trạm không có căn cơ ở trong cung, vậy hắn làm sao mà chọn được những người này?

Không có người giúp đỡ, cũng không có thời gian quan sát, nhưng những người được chọn đều là người đáng tin cậy......

Tựa như hắn đã sớm biết tính tình của những người này.

Còn có chuyện lúc trước đánh chết Đường Nghị, Đường Nghị trong nguyên sách là tay sai của Kỷ Khinh Châu, làm không ít chuyện xấu. Kỷ Khinh Châu cũng là bởi vì biết cốt truyện, cho nên mới không tin tưởng Đường Nghị, không nghĩ tới Lý Trạm lại tìm được nhược điểm của Đường Nghị trước hắn một bước, còn đánh chết trước Kim Loan điện.

Kỷ Khinh Châu nghĩ tới đây, trên người không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

Trách không được ngày đó, Lý Trạm cố ý để cậu đi xem hành hình.

Lúc đó Kỷ Khinh Châu vẫn chưa hiểu vì sao Lý Trạm lại cố ý để hắn đến Kim Loan điện xem......

Bây giờ nghĩ lại, đánh chết Đường Nghị không chỉ là cảnh cáo triều thần, mà còn là cảnh cáo Kỷ Khinh Châu!

Còn có chuyện Khâu gia......

Tại sao khi Lý Trạm muốn động thủ với Khâu gia, lại có thể dễ dàng lấy được nhược điểm, bất luận là chuyện cấu kết với Nội thị ty, hay là chuyện Khâu Lan Hồi tiêu xài ở Giáo phường ty...... Bởi vì Lý Trạm đã sớm biết vết nhơ và điểm yếu của mỗi người bọn họ!

Thậm chí bao gồm cả Trì Châu...... Lý Trạm vì sao lại tín nhiệm hắn như vậy, bởi vì Lý Trạm biết hắn là người trung thành......

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi chuyện dường như đều có một lời giải thích!

Lúc Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm, chỉ cảm thấy sợ hãi không thôi.

Nếu Lý Trạm biết cốt truyện, như vậy cũng sẽ biết người đáng chết nhất chính là cậu. Kỷ Khinh Châu không dám tưởng tượng, trong thời gian mình không ý thức được, nói không chừng Lý Trạm đã vô số lần thăm dò cậu, thậm chí còn nổi lên sát tâm.

Nhưng Lý Trạm không có giết cậu, ít nhất hiện tại còn chưa giết.

Có lẽ là bởi vì cậu không làm ra chuyện gì chọc giận Lý Trạm, hoặc có lẽ là...... Lý Trạm giữ cậu lại vì cảm thấy cậu còn hữu dụng.

Không phải cũng giống như Khâu gia sao, Lý Trạm cũng đợi đến thời cơ thích hợp nhất mới ra tay?

Như vậy Lý Trạm có thể ở một thời điểm nào đó trong tương lai, ra tay với cậu đúng không?

"Đang nghĩ cái gì?" Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Lý Trạm đột nhiên truyền đến, Kỷ Khinh Châu giật mình, vội bình tĩnh lại.

Lý Trạm giương mắt nhìn y, thấy trán y chảy mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt, không khỏi nhíu mày, lại hỏi: "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

"Vương gia......" Kỷ Khinh Châu mở miệng, thanh âm có hơi khàn khàn, ép mình bình tĩnh lại, nói: "Thần chỉ là đang lo lắng Đại Hữu ca...... Hắn có ý đồ không tốt đối với vương gia, hiển nhiên là tội không nên tha thứ, thần......"

Lý Trạm nghe vậy thần sắc lại vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn Kỷ Khinh Châu nói: "Hắn rất quan trọng với ngươi sao?"

"Đại Hữu ca là người đầu tiên thần quen biết sau khi vào cung, nếu như không có hắn chiếu cố, không biết bây giờ thần sẽ như thế nào nữa." Kỷ Khinh Châu nói: "Hắn đi tới bước này, thần cũng có trách nhiệm."

Lý Trạm cười nhạt, nói: "Bổn vương cũng không đến nỗi đem chuyện của hắn liên lụy đến ngươi đi?""Lời này của thần cũng không phải là để bào chữa...... Thần thật sự nghĩ như vậy." Kỷ Khinh Châu nói.

Trước đây lúc Kỷ Khinh Châu đối mặt với Lý Trạm đều không dám lơ là chút nào, hôm nay biết được bí mật của Lý Trạm, càng không biết phải làm sao. Giờ khắc này cậu mới rõ ràng cảm nhận được, tâm tư của nam nhân trước mắt này đáng sợ đến cỡ nào......

Bình tĩnh mà xem xét, nếu cậu không xuyên thành Kỷ Khinh Châu mà là Nhiếp chính vương, trong tay nắm quyền lực lớn như vậy, chỉ sợ trước tiên sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ tất cả tai họa ngầm. Nhưng Lý Trạm lại có thể giữ bình tĩnh, từng bước từng bước, mỗi một nước cờ đều vừa vặn.

Nếu không phải Kỷ Khinh Châu biết cốt truyện nên nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ sợ không ai sẽ nhìn ra thân phận của Lý Trạm......

"Bổn vương có một vấn đề muốn hỏi ngươi." Lý Trạm nhìn Kỷ Khinh Châu nói.

"Vương gia muốn hỏi cái gì?" Kỷ Khinh Châu có chút căng thẳng mà nói.

Trong mắt Lý Trạm hiện lên một tia do dự, sau đó nói: "Từ khi nào ngươi biết là...... Đồ Đại Hữu đang làm việc cho người khác?"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, cảm thấy có chút nguy hiểm......

"Thần...... thần......" Kỷ Khinh Châu ấp a ấp úng, lại không dám trả lời.

Nếu nói lần này mình kiểm tra mới biết được, Lý Trạm có tin không?

Nếu nói từ trước đã biết, cậu vẫn luôn che giấu cho Đồ Đại Hữu, chỉ sợ Lý Trạm sẽ nổi lên lòng nghi kỵ......

Lý Trạm thoáng nhìn vẻ mặt Kỷ Khinh Châu, dường như đã sớm dự liệu, không tiếp tục truy hỏi nữa, mà thuận tay cầm lấy một phần văn thư trên bàn đưa cho Kỷ Khinh Châu, nói: "Đây là danh sách tất cả nội thị liên quan đến lần này, ngày mai ngươi cầm thủ dụ của bổn vương, mang theo Thận hình ty đi bắt người."

Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, không ngờ Lý Trạm lại dễ dàng bỏ qua câu đó, nhất thời có chút ngỡ ngàng.

Cậu mở danh sách ra, bên trong có hơn mười người, trong đó còn có một số là cậu quen biết.

Một khắc này Kỷ Khinh Châu ý thức được, mặc dù Lý Trạm biết được cốt truyện, nhưng tình huống lại không giống với mình.

Cậu là xuyên vào trong sách, cho nên rất nhiều tình tiết đều không nhớ được, thậm chí càng khó có khả năng biết được những nhân vật phụ không quan trọng, bởi vì trong sách sẽ không giải thích chúng. Nhưng Lý Trạm lại biết rất rõ tất cả nội thị trong cung, điều này chứng tỏ rất có thể là hắn...... sống lại?

Nhận ra chuyện này càng khiến lòng Kỷ Khinh Châu thêm thấp thỏm.

Nếu như Lý Trạm sống lại, điều đó có nghĩa là hắn đã trải qua những tình tiết trong sách kia. Nói cách khác Kỷ Khinh Châu trong nguyên tác làm nhiều việc ác như thế nào, gây xích mích quan hệ giữa Lý Trạm và tiểu hoàng đế như thế nào, cuối cùng khiến cho tiểu hoàng đế và Lý Trạm suýt nữa trở mặt...... Lý Trạm hẳn là nhớ rất rõ tất cả những chuyện này, đúng không?

Kỷ Khinh Châu yên lặng thắp nến cho mình, cậu cảm thấy mình có thể sắp tiêu đời rồi.

Lý Trạm không phải thánh nhân, bây giờ đối xử với cậu như vậy, có lẽ thực sự chỉ là chưa nghĩ ra cách xử trí cậu như thế nào......

Dù sao, đại nhân vật phản diện thì phải có dáng vẻ của đại nhân vật phản diện chứ.

Cho dù chết cũng phải hoành tráng......

"Không cần bày ra vẻ mặt đau khổ, nếu ta đã đồng ý giữ lại mạng của Đồ Đại Hữu thì sẽ không nuốt lời." Lý Trạm thản nhiên nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút ngoài ý muốn, vội cảm tạ hướng Lý Trạm, lại cảm thấy mình có lẽ quá bi quan.

Biết đâu Lý Trạm tuệ nhãn thức châu, nhìn thấy quyết tâm và dũng khí "hối cải làm người mới" của cậu, nói không chừng sẽ tha cho mình một mạng......

Đêm đó, Kỷ Khinh Châu liên tục gặp ác mộng.

Lúc thì mơ thấy tình tiết trong sách, sau khi Lý Trạm và tiểu hoàng đế cãi nhau một trận, sai người đem Kỷ Khinh Châu ra trước mặt triều đình tỉ mỉ kể ra từng hành vi tội ác của mình, sau đó tử hình......

Lúc thì lại mơ thấy Lý Trạm phát hiện ra bụng của mình, hỏi cậu đứa bé này là của ai. Trong mơ Kỷ Khinh Châu không dám thừa nhận, khóc lóc cầu xin Lý Trạm tha mạng, khóc lóc cầu xin sinh đứa bé ra. Đứa bé kia không biết lớn lên như thế nào, đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như được khắc từ khuôn mẫu của Lý Trạm, Lý Trạm nhìn chằm chằm đứa bé kia sắc mặt quái dị, cũng không nhìn ra hỉ nộ......

Một đêm ác mộng, sáng sớm Kỷ Khinh Châu tỉnh lại còn tiều tụy hơn cả lúc không ngủ.

Sau khi Kỷ Khinh Châu dậy mới phát hiện đã qua canh giờ thượng triều, lúc này sợ tới hồn phi phách tán, xách theo quần áo muốn chạy ra ngoài.

Tiểu Sơn kéo hắn lại, nói: "Vương gia đã phân phó từ sáng sớm, bảo không cần gọi huynh dậy, chờ huynh dậy thì đi tìm Tần công tử lấy thủ dụ của vương gia. Hắn nói đã phân phó công việc, hôm nay chỉ cần làm tốt việc này là được."

Kỷ Khinh Châu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhớ tới hôm nay phải mang theo Thận hình ty đi bắt người.

Trong phim cung đấu, Kỷ Khinh Châu thường xuyên nhìn thấy cảnh cung nhân phạm tội bị giải đi, cậu cho là hôm nay không thể thiếu cảnh tượng rất nhiều người khóc lóc thảm thiết kêu kíu mạng kíu mạng, nhưng thực tế lúc đi bắt người mới phát hiện, hầu hết cung nhân bị bắt đều rất bình tĩnh.

Cái loại bình tĩnh cùng tuyệt vọng này làm cho Kỷ Khinh Châu cảm thấy so với gào khóc còn làm người ta ngột ngạt hơn.

Cậu từng thấy qua biểu tình như vậy trên mặt Đồ Đại Hữu, cũng thấy qua trên mặt Tiểu Sơn.

Vẻ mặt kia đại khái giống như bộ dáng cậu tối qua khi bị Lý Trạm chất vấn, vô lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho xử trí.

Mười mấy người, chưa đến hai canh giờ đã bắt hết.

Trong lúc đó lại không một ai phản kháng, chỉ có mấy người lá gan nhỏ, bị dọa mềm chân sau đó bị người của Thận hình ty kéo đi.

"Người đã bắt xong rồi, tiếp theo là làm gì?" Kỷ Khinh Châu hỏi Tần Tranh.

Tần Tranh và Kỷ Khinh Châu sóng vai đứng trên lối đi bên ngoài Thận hình ty, ngẩng đầu nhìn trời nói: "Ngươi đã từng thấy người của Thận hình ty dụng hình chưa?"

"Chưa từng." Kỷ Khinh Châu nói.

"Để ca ca dẫn ngươi đi mở mang kiến thức." Tần Tranh nhìn y, mặt đầy ý cười mà nói.

Tần Tranh vừa dứt lời, Kỷ Khinh Châu liền nghe được một tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết kia cách mấy bức tường, âm thanh truyền đến đã bị cản lại hơn phân nửa, nhưng đến tai Kỷ Khinh Châu vẫn làm cho cậu sởn tóc gáy.

"Là vương gia...... phân phó sao?" Kỷ Khinh Châu run giọng hỏi.

"Hả?"Tần Tranh ngẩn ra, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Kỷ Khinh Châu.

Tần Tranh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, lấy tay che lỗ tai Kỷ Khinh Châu lại, đẩy người ra ngoài, cho tới khi không còn nghe thấy âm thanh kia nữa, hắn mới cười làm lành nói: "Ta  quên ngươi nhát gan...... Xin lỗi......"

Kỷ Khinh Châu hít sâu một hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Thận hình ty.

Tần Tranh ôm lấy bả vai cậu kéo cậu đi về phía trước vừa đi vừa nói: "Vừa rồi là ta giỡn thôi, ngươi đừng méc vương gia...... Xém chút làm ngươi bị dọa ói ra, ta lại bị chửi."

Kỷ Khinh Châu suy nghĩ có hơi hỗn loạn, cậu cũng không hiểu lắm ý trong lời nói của Tần Tranh, chỉ nhíu mày hỏi: "Bọn họ sẽ thẩm vấn Đồ Đại Hữu như vậy sao?"

"Đồ Đại Hữu đã khai rồi, còn thẩm vấn cái gì nữa?" Tần Tranh nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy gật đầu, thoáng yên tâm một chút.

"Ngươi bị doạ rồi à?" Tần Tranh hỏi: "Không ngờ tới thủ đoạn của vương gia...... lại tàn nhẫn như vậy đi?"

Kỷ Khinh Châu liếc hắn một cái, nói: "Không nên nói xấu sau lưng vương gia."

"Chúng ta không phải đã là người nhà với nhau rồi sao?" Tần Tranh cười nói: "Thực ra ta có đôi khi ta cũng đoán không ra suy nghĩ của vương gia, giống như lần này...... rõ ràng là hắn muốn nhắm vào người của Khâu gia, nhưng vẫn nhất quyết muốn động thủ với Nội thị ty."

Kỷ Khinh Châu biết ý tứ trong lời nói của Tần Tranh, người ta có câu: nước quá trong thì không có cá, Nội thị ty nên chấn chỉnh nhưng phải có giới hạn. Lý Trạm hôm nay dứt khoát bắt người, không giống như là truy cứu trách nhiệm mà giống như là muốn tẩy trừ toàn bộ Nội thị ty.

Những người có vấn đề đều không lưu tình, dù chỉ là hơi dính dáng tới Khâu gia, cũng đều bị loại trừ.

Sau lần thanh trừng này, toàn bộ Nội thị ty đều sẽ sinh lòng sợ hãi đối với Lý Trạm, trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên sẽ không có người sinh ra dị tâm.

Tần Tranh không hiểu cách làm của Lý Trạm nhưng Kỷ Khinh Châu lại hiểu.

Hành động này của Lý Trạm nhìn như quá đáng, kì thực là dao sắc chặt đay rối, tựa như lúc trước đánh chết Đường Nghị, người khác có lẽ sẽ cảm thấy Đường Nghị tội không đáng chết, nhưng Kỷ Khinh Châu biết...... Đường Nghị đã có suy nghĩ lệch lạc, nếu giữ hắn lại sẽ để lại di họa về sau.

"Ngươi có biết người đứng sau Đồ Đại là ai không?" Tần Tranh đột nhiên hỏi.

"Ngày đó khi hắn thú nhận với vương gia, ta và ngài đều ở ngoài điện, nếu ngài không biết thì làm sao ta biết được?" Kỷ Khinh Châu nói.

Tần Tranh nhỏ tiếng mà hỏi: "Quan hệ của ngươi và Đồ Đại Hữu tốt như vậy, hắn không lén nói cho ngươi biết sao?"

"Ngài muốn biết, sao không tự mình đi hỏi hắn?" Kỷ Khinh Châu nói.

Tần Tranh thở dài nói: "Ta chỉ tò mò...... Ngươi nói xem, tại sao vương gia lại muốn giấu chúng ta?"

"Có lẽ là muốn giấu một người trong chúng ta, lại sợ người kia biết được rồi lại nhiều chuyện đi." Kỷ Khinh Châu nói.

"Ngươi có phải đang chế nhạo ta đúng không?" Tần Tranh hỏi.

"Không có......" Kỷ Khinh Châu phủ nhận.

Thực chất việc này không chỉ mình Tần Tranh tò mò, Kỷ Khinh Châu cũng tò mò giống vậy.

Nhưng cậu biết rõ không thể hỏi những câu không nên hỏi, có đôi khi biết càng nhiều ngược lại càng phiền phức.

Cậu đoán, Đồ Đại vẫn chưa nói cho mình biết chuyện này, có lẽ cũng có dụng ý của hắn.

Hiệu suất làm việc của Thận hình ty rất cao.

Mười mấy người, không tới hai ngày liền thẩm vấn xong.

Kỷ Khinh Châu nghe Tần Tranh nói, mấy người đầu tiên phải dụng hình, còn mấy người sau đó trên cơ bản đều nói không ngừng nghỉ, nên nói hay không nên nói đều chủ động khai ra.

Có lẽ là bị tiếng kêu thảm thiết của mấy người trước dọa đến khủng hoảng tâm lý......

Tảo triều ngày thứ ba, khẩu cung của Thận Hình ty đều đã có.

Cùng lúc đó, việc điều tra của Đại lý tự cũng có kết quả......

Khâu Lan Hồi ở Giáo phường ty tiêu phí một khoản tiền lớn, chưa nói đến phần tiền khất nợ, chỉ riêng phần tiền đã trả trước kia cũng không nhỏ. Tuy nói Khâu gia đại nghiệp lớn, nhưng theo quy củ của Đại Du triều, bất kể tài sản là kinh doanh được hay là lãnh bổng lộc triều đình, đều phải có căn cứ.

Giống như xã hội hiện đại, công dân phải nộp thuế thu nhập cá nhân, nếu có người cố ý trốn thuế, một khi bị phát hiện sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Triều Đại Du tuy rằng không nghiêm cẩn như xã hội hiện đại, nhưng rất nhiều chuyện cũng có luật lệ ràng buộc, bình thường sẽ không ai cố ý điều tra, nhưng một khi bị điều tra, những thứ bị tra ra đều là vấn đề lớn.

Mặc dù lần này Khâu gia có thể đưa ra không ít chứng cứ khoản thu vào, nhưng khoản tiền chi ra lại vượt quá xa khoản thu vào này.

Vậy số bạc này từ đâu ra, tất nhiên phải có lời giải thích......

Khẩu cung mà Thận hình ty thẩm vấn ra từ miệng đám nội thị, vừa vặn giải thích số bạc không rõ lai lịch của Khâu gia.

"Mua chuộc người ở ngoài cung, đút lót nội thị trong cung, 10 lượng bạc bán vào trong cung với giá 15 lượng." Lý Trạm thản nhiên nói: "Sau đó mua năm ghi tám, Nội thị ty đem đồ đạc chia ra, một nửa biến mất vô căn cứ, muốn tra cũng không có chỗ để tra."

Một đại thần nói: "Trách không được hai năm nay ngôn quan thường xuyên tham tấu các hạng mục chi tiêu trong cung quá mức xa hoa lãng phí, không ngờ là do nguyên nhân này!" Hắn một câu vừa châm chọc ngôn quan, lại chỉ ra hành vi của Khâu gia, "Đáng thương Thái hậu nương nương nhiều lần sai người cắt giảm các hạng mục chi tiêu trong cung, lại không biết bao nhiêu bạc nương nương và bệ hạ tiết kiệm đều đi vào túi của Quốc cữu gia!"

Hắn vừa nói ra lời này, tiếng nghị luận của mọi người chợt tăng lên, Khâu Quốc cữu thì mặt như màu đất, ngay cả cãi cũng lười cãi.

Mấy ngày trước khi Lý Trạm nói muốn điều tra Giáo phường ty, hắn đã dự liệu được hôm nay, đáng tiếc động tác của Lý Trạm quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội xoay chuyển. Chờ đến khi hắn nhận ra vấn đề thì tất cả những người liên quan bên ngoài cung đều bị Lý Trạm khống chế, trong cung thì càng khỏi phải nói...... Ngay cả Giáo phường ty cũng được kéo tới làm quân cờ, đủ thấy được Lý Trạm trù tính tỉ mỉ đến mức nào.

Cho nên hôm nay Khâu Lan Đình chỉ có thể bó tay chịu trói.

Nếu không phải băn khoăn vợ con trong nhà, Khâu Lan Đình hôm nay chỉ sợ là không muốn vào triều.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu hắn phối hợp thật tốt, có lẽ Lý Trạm nhìn mặt mũi Thái hậu, có thể để cho Khâu gia một đường sống chăng?

"Nhân chứng vật chứng đều có, theo luật của Hình bộ mà phán quyết, người của Khâu gia tạm thời giải vào thiên lao, đợi Hình bộ đưa ra kết quả mới xử trí." Lý Trạm thản nhiên nói.

Hắn vừa dứt lời liền có thị vệ tiến lên kéo Khâu Lan Đình đã bất tỉnh đi ra.

Thực ra cho dù Lý Trạm có tự mình xử lý Khâu gia thì cũng không có ai dị nghị, nhưng việc này dù sao cũng liên quan đến Thái hậu, cho nên Lý Trạm đem việc đắc tội này giao cho Hình bộ, còn mình thì phủi tay mặc kệ. Nhưng triều thần ai cũng biết, việc này như ván đã đóng thuyền, khác nhau chỉ là sớm hay muộn vài ngày mà thôi.

"Còn có một chuyện......" Lý Trạm dứt lời, ánh mắt dừng trên người Kỷ Khinh Châu một lát, nói: "Tổng quản Nội thị ty Diêu Trường An, gần đây thân thể không khỏe, bổn vương thấy hắn những năm qua bất kể là tiên đế hay là bệ hạ, vẫn luôn nhất mực trung thành, cho nên đặc biệt ban cho hắn xuất cung an dưỡng."

Triều thần nghe vậy cũng không lên tiếng nhưng cũng sớm đoán được sự sắp xếp này.

Nội thị ty xảy ra chuyện lớn như vậy, Diêu Trường An cho dù không có tham dự vào, nhưng cũng không có khả năng tiếp tục ở lại vị trí này. Lý Trạm không truy cứu hắn đã coi như là đặc biệt khai ân.

"Qua sự tiến cử của Diêu Trường An, bổn vương suy nghĩ nhiều lần, chức tổng quản Nội thị ty tổng liền giao cho Kỷ Khinh Châu tạm đảm nhiệm." Lý Trạm nói.

Lý Trạm vừa nói ra lời này, mọi người lập tức nổ tung, tiếng nghị luận ong ong vang lên.

Kỷ Khinh Châu cũng choáng váng, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.

Mãi cho đến khi có tiểu nội thị đem mãng bào và lệnh bài tượng trưng cho thân phận tổng quản Nội thị ty đến trước mặt Kỷ Khinh Châu, cậu mới phục hồi tinh thần lại, bối rối mà nhận lấy. Cậu nhận lấy mãng bào này, đồng nghĩa với việc thân phận từ chánh lục phẩm trưởng thái giám, trực tiếp thăng hai bậc thành chánh tứ phẩm đại nội tổng quản.

Đây là cấp bậc cao nhất mà một nội thị có thể đạt được......

Kỷ Khinh Châu không nghĩ ra tại sao Lý Trạm lại đề bạt cậu!

Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm, vẻ mặt mang theo khiếp sợ cùng mờ mịt. Lý Trạm ở trước mặt chúng thần cùng Kỷ Khinh Châu bốn mắt nhìn nhau, trên mặt không có cảm xúc gì, giống như tình huống trước mắt đối với hắn mà nói là vô cùng bình thường. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đối diện với Kỷ Khinh Châu, trong mắt hắn lại hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Chỉ là ý cười kia quá ngắn ngủi, ngay cả Kỷ Khinh Châu cũng không phát hiện.

"Kỷ tổng quản, tạ ơn." Tiểu nội nhỏ giọng nhắc nhở.

Kỷ Khinh Châu vội vàng cầm mãng bào dập đầu tạ ơn Lý Trạm và tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, len lén cười với Kỷ Khinh Châu, trông hết sức vui vẻ.

"Vương gia...... cái này chỉ sợ......" Có triều thần định khuyên can lại bị người bên cạnh kéo kéo tay áo.

Người kia do dự một lát, cuối cùng nhịn xuống không nói gì.

Mấy ngày nay tác phong mạnh mẽ vang dội của Lý Trạm bọn họ đã sớm lĩnh giáo qua, không cần thiết tìm rắc rối trong việc này.

Vương gia muốn cho ai làm tổng quản Nội thị ty thì tùy hắn, bọn họ không cần phải bận tâm......

Hơn nữa, hôm nay vương gia vừa thu thập Khâu gia, tâm tình không biết là tốt hay xấu, lúc này mở miệng chống đối chắc chắc không có kết cục tốt đâu.

Nội thị ty hôm nay đã bị Lý Trạm dọn dẹp, ai tới làm cái chức đại tổng quản này, thì có gì khác nhau?

"Các ngươi nói xem, vương gia vì sao lại ưu ái Kỷ tiểu công tử như thế?"

Sau khi hạ triều, chúng thần nhỏ giọng nghị luận.

"Quân tâm khó dò, Vương gia tâm lại càng khó dò hơn!"

"Kỷ tiểu công tử tuy có vài phần tài học nhưng vẫn còn quá trẻ."

"Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà được giao phó nhiệm vụ quan trọng, chưa chắc đã là chuyện tốt."

"Các vị cứ chờ xem...... Trèo càng cao, té càng đau......"

Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, sau đó nhỏ giọng nghị luận rồi rời đi.

Các triều thần nói bóng gió lại không ai muốn dao động quyết định của Lý Trạm, ngược lại đều chờ xem Kỷ Khinh Châu gặp nạn......

Sau khi hạ triều, Lý Trạm để lại mấy người nghị sự, Kỷ Khinh Châu thì tự mình đưa tiểu hoàng đế đi Cung thục. Tiểu hoàng đế rất muốn nhìn cậu mặc mãng bào kia, Kỷ Khinh Châu chịu không nổi tiểu hoàng tử nài nỉ liền đi thay đồ.

Mãng bào kia không gọn gàng như đồ nội thị, hoa văn cùng đường may đều cực kỳ phức tạp, mặc trên người có vẻ cực kỳ nặng nề, Kỷ Khinh Châu có chút không quen. Nhưng tiểu hoàng đế lại rất thích, lần này ngay cả ôm cũng không cho Kỷ Khinh Châu ôm, sợ làm nhăn bộ đồ mới của Kỷ Khinh Châu.

Sau khi Kỷ Khinh Châu đưa tiểu hoàng đế đến Cung thục, liền định quay về Anh Huy các.

Nhưng mà đi tới bên ngoài Kim Loan điện, lại gặp một người không ngờ tới.

"Tứ vương gia." Kỷ Khinh Châu khom người hành lễ.

Trên mặt Hằng Quận vương mang theo ý cười, ánh mắt đánh giá Kỷ Khinh Châu một lát, ánh mắt kia có hơi trắng trợn làm Kỷ Khinh Châu rất khó chịu.

"Bộ đồ này rất hợp với ngươi, chẳng trách tam ca nhất quyết muốn ngươi làm đại tổng quản." Hằng Quận vương cười nói.

Kỷ Khinh Châu nghe vậy nhíu mày, không biết nên trả lời thế nào.

Cậu còn nhớ ngày hôm đó Hằng Quận vương uống say, hồ ngôn loạn ngữ trước mặt cậu.

Cũng may lúc này đối phương nhìn rất tỉnh táo, hẳn là sẽ không làm chuyện gì khác người.

"Bồi bổn vương uống chén trà, bổn vương có vài lời muốn nói với ngươi." Hằng quận vương nói.

"Vương gia có chuyện gì thì cứ nói, nô tài còn phải về Anh Huy các phục mệnh." Kỷ Khinh Châu nói.

Ý cười trên mặt Hằng Quận vương nhạt đi, nói: "Lấy tam ca áp chế ta?"

"Không dám." Kỷ Khinh Châu nói: "Tứ vương gia có chuyện gì cứ nói không sao cả, nô tài nghe đây."

"Ngươi xác định muốn nói ở đây?" Hằng Quận vương nhìn xung quanh, đi về phía trước vài bước, chỉ cách Kỷ Khinh Châu nửa bước dừng lại, sau đó thấp giọng ghé sát Kỷ Khinh Châu nói: "Ngươi thật sự rất có bản lĩnh, vô luận là tam ca hay Đồ Đại Hữu, đều ân cần vây quanh ngươi......"

Kỷ Khinh Châu nghe vậy ngẩn ra, chợt giương mắt nhìn về phía hắn.

Hắn nói...... Đồ Đại Hữu?

Hằng Quận vương là người sau lưng Đồ Đại Hữu?