Đại tổng quản - Chương 41
Ỷ sủng mà kiêu
Trong điện Anh Huy các.
Kỷ Khinh Châu cùng Đồ Đại Hữu đi vào, sau đó quỳ gối trong điện.
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên người Đồ Đại Hữu, thản nhiên nói: "Nói đi, ngươi làm việc cho ai?"
Lý Trạm vừa dứt lời, Đồ Đại Hữu liền giật mình, hắn không nghĩ tới đối phương cái gì cũng không hỏi, lại đi thẳng vào vấn đề chính. Ngay cả Tần Tranh bên cạnh cũng hơi bất ngờ, nghe khẩu khí này của Lý Trạm, ngay cả tiền căn hậu quả cũng không hỏi thì rõ ràng là trong lòng đã sớm biết rõ.
Kỷ Khinh Châu hơi ngước mắt nhìn Lý Trạm, ánh mắt hai người chạm nhau lập tức tách ra.
Hai ngày trước......
Cũng chính là đêm Kỷ Khinh Châu phát hiện danh sách thiếu hai phần.
Cậu đứng bên cửa sổ suy tư thật lâu, cuối cùng vẫn là đi tìm Lý Trạm một chuyến.
Lúc ấy Lý Trạm đã nghỉ ngơi, nghe Kỷ Khinh Châu tới tìm hắn, liền để người trực tiếp đi vào tẩm điện.
"Mặc dù chỉ cho ngươi thời gian ba ngày nhưng cũng không cần phải không biết ngày đêm như vậy chứ?" Lý Trạm ngồi trên chiếc giường thấp bên ngoài, trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, cái áo kia mặc dù không tính là bó sát người nhưng vô cùng mỏng manh, phác họa đường cong cơ bắp mạnh mẽ trên người nam nhân như ẩn như hiện, vô cùng đẹp mắt.
Ánh mắt Kỷ Khinh Châu chỉ dừng lại trên người Lý Trạm một lát, liền cúi đầu tránh đi, sau đó vén áo bào lên muốn quỳ xuống.
"Có chuyện gì cứ nói, hơn nửa đêm gọi bổn vương dậy chỉ để dập đầu?" Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu biết Lý Trạm không thích những thứ lễ nghi phiền phức này, lúc này cũng không kiên trì, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Lý Trạm. Lý Trạm nhận lấy tờ giấy rồi mở ra, ánh mắt nhìn lướt qua, hỏi: "Có ý gì?"
"Mặc dù trước đây vương gia không có nói mục đích khi để thần làm việc này là gì, nhưng thần cả gan cũng đoán được vài phần." Kỷ Khinh Châu nói: "Chỉ là hôm nay ta đột nhiên phát hiện, trong 19 phòng của Nội thị ty có liên quan đến lần điều tra này, dường như chia làm hai phe......"
Lý Trạm nghe vậy ánh mắt trở nên sắc bén, nói: "Nói tiếp đi."
"Trong đó có một phe, hẳn là người mà Vương gia muốn nhắm vào lần này, mười chín phòng hầu hết đều có liên quan đến người này. Nhưng trong đó có mấy phòng không bắt mắt, sau lưng lại dường như có người khác, chỉ là trước mắt thần còn chưa có chứng cớ." Kỷ Khinh Châu nói: "Nếu điều tra theo kế hoạch trước đây, vấn đề của mười chín phòng đều có thể làm rõ, nhưng cứ như vậy hai nhóm người liền khó phân biệt lẫn nhau."
Ngụ ý, nhóm người thứ hai bởi vì phạm vi liên quan tương đối nhỏ, lại vốn không phải là mục tiêu Lý Trạm muốn nhắm vào, cho nên rất có thể nhân cơ hội này đục nước béo cò, đem mọi tội lỗi đều đẩy cho nhóm người thứ nhất, còn bản thân thì an toàn rút lui.
"Cơ hội điều tra như vậy chỉ có một lần, bỏ lỡ lần này đối phương nhất định sẽ cảnh giác, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có cơ hội thứ hai." Kỷ Khinh Châu nói: "Cho nên thần không dám trì hoãn, chỉ có thể mạo muội đến quấy rầy Vương gia."
Lý Trạm trầm ngâm một lát, hỏi Kỷ Khinh Châu: "Ngươi có ý kiến gì không?"
"Thần nghĩ có thể thuận nước đẩy thuyền, cho bọn họ một chút cơ hội thở dốc, để cho bọn họ bịt lỗ hổng này." Kỷ Khinh Châu nói: "Như vậy ba ngày sau, trong mười chín phòng bị điều tra sẽ xuất hiện hai tình huống, một là vấn đề sổ sách bị bại lộ, hai là hoàn toàn tra không ra vấn đề, bởi vì bọn họ đã bịt lại lỗ hổng."
Cứ như vậy, hai nhóm người liền được phân ra rõ ràng!
Lý Trạm nghe vậy hơi nhíu mày, nhìn về phía Kỷ Khinh Châu một lát, hỏi: "Nhưng cứ như vậy, người kia không phải là thoát tội sao?"
"Chỉ là tạm thời thoát tội mà thôi, huống hồ Vương gia vốn cũng không muốn phiền toái đến kẻ kia không phải sao?" Kỷ Khinh Châu hỏi lại.
Mục tiêu lần này của Lý Trạm vô cùng rõ ràng, có thể lôi ra một người khác đúng là ngoài ý muốn. Kỷ Khinh Châu biết rõ, hiện tại Lý Trạm không thể một lúc đối phó hai kẻ thù, cho nên chỉ bắt một nhóm là cách an toàn nhất.
Mà bọn họ có thể mượn cơ hội tìm ra một người khác, dù là tạm thời không động tới đối phương, nhưng cũng khóa chặt mục tiêu kế tiếp.
Như vậy Lý Trạm ở trong tối, đối phương ở ngoài sáng, kế tiếp muốn giải quyết hắn chỉ là việc trong giây lát......
"Nghe có vẻ hay đó." Lý Trạm nhìn về phía Kỷ Khinh Châu, đáy mắt mang theo vài phần ý cười, hỏi: "Nói điều kiện của ngươi đi."
Kỷ Khinh Châu vội nói: "Thần không dám...... Chỉ muốn cầu Vương gia một ân điển......"
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên hàng mi rủ xuống của thiếu niên, thấy lông mi thon dài của y khẽ run lên, dường như hết sức căng thẳng.
"Trước khi ngươi tới tìm bổn vương, ngươi không chắc là bổn vương sẽ đáp ứng đòi hỏi của ngươi sao?" Lý Trạm hỏi.
"Không có." Kỷ Khinh Châu nói: "Đây cũng không phải đòi hỏi, vương gia có đồng ý hay không thì việc vẫn phải làm, chỉ là......"
Chỉ là nếu như Lý Trạm không đồng ý, hành động này của Kỷ Khinh Châu chẳng khác nào hại Đồ Đại Hữu.
Mà theo tính toán của cậu, nếu như hại chết Đồ Đại Hữu, cậu......
"Yên tâm đi, hắn sống hay chết cũng không thể bắt ngươi đền mạng cho hắn."Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, biết Lý Trạm xem như đồng ý với cậu.
---
Sau đó, Anh Huy các.
Đồ Đại Hữu quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kia vô cùng sợ hãi.
Hắn đang định trả lời, Lý Trạm đột nhiên đổi ý, nói: "Đồ đại hữu ở lại, các ngươi lui xuống trước đi."
Tần Tranh và Kỷ Khinh Châu nghe vậy đều ngẩn ra, nhưng không dám phản bác, hai người hành lễ với Lý Trạm liền rời khỏi nội điện.
Đêm đã khuya, một vầng trăng khuyết một nửa treo trên bầu trời.
Kỷ Khinh Châu cùng Tần Tranh ở trong viện tìm một thềm đá ngồi xuống, hai người đều tâm sự nặng nề.
"Hai ngươi đã sớm bàn bạc rồi phải không?" Tần Tranh cười khổ nói: "Trách không được hôm nay hắn lấy được danh sách, rõ ràng phát hiện có vấn đề nhưng một chút cũng không tức giận. Trái lại là ta, giống như tên ngốc, còn tưởng rằng bắt được nhược điểm của ngươi."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy cười nói: "Tần công tử cần gì phải nói như vậy...... Ngài có thành kiến với ta, ta vẫn luôn biết."
"Ta cũng không hẹp hòi như vậy, ngươi đừng có nói bừa." Tần Tranh giảo biện.
"Phải, ngài không keo kiệt, ta biết tâm tư của ngài và ta giống nhau." Kỷ Khinh Châu nói.
"Tâm tư gì, sao lại giống nhau?" Tần Tranh quay đầu nhìn về phía y.
Khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên dưới ánh trăng mang theo vài phần mông lung, đường nét kia không rõ ràng như ngày thường, lại thêm vài phần dịu dàng, Tần Tranh thấy vậy có hơi ngẩn ra. Liền nhìn thấy khóe môi thiếu niên cong lên, nói: "Đối với Vương gia, đều trung thành như nhau."
Tần Tranh:......
Mải mê nhìn, không nghe rõ......
Kỷ Khinh Châu quay đầu đón lấy ánh mắt Tần Tranh, nói: "Con người đều có lúc hồ đồ, lúc trước Kỷ gia gặp nạn, gia phụ cùng Kỷ gia hơn mười người đều không được chết tử tế...... Trong lòng ta có tức giận cũng là chuyện thường tình đi? Tần công tử là một người giàu tình cảm, nên hiểu được phẫn uất của ta, cho nên mới nghi kỵ ta đủ điều."
Tần Tranh nghe vậy ngẩn ra, không nghĩ tới Kỷ Khinh Châu sẽ nói những lời này với hắn.
"Nhưng con người thì đều sẽ thay đổi...... Lúc ta vào cung mặc dù không cam lòng, nhưng đó chỉ là lầm lạc nhất thời. Nhưng lời dạy bảo của gia phụ, lời giáo huấn của thánh nhân thường xuyên vang lên bên tai ta......" Kỷ Khinh Châu làm bộ thở dài, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn tình chân ý thiết, thậm chí còn cố gắng gạt nước mắt, "Mà vương gia vì Đại Du triều cúc cung tận tụy, ta mỗi ngày ở bên cạnh y, sao có thể không chút cảm động......"
Tần Tranh thấy thiếu niên nói đến cảm động, dường như rưng rưng nước mắt, trong lòng không khỏi rung động.
"Thực ra ta......" Tần Tranh có hơi áy náy.
"Ta nói với ngài những thứ này cũng không phải là có mục đích gì khác...... Chỉ là chúng ta đều vì vương gia làm việc, nếu trong lòng ngài còn có khúc mắc với ta......" Kỷ Khinh Châu hít mũi nói.
Tần Tranh không đợi hắn nói hết lời, vội vàng nói: "Ngươi không cần nói, là Tần mỗ tâm tiểu nhân. Tục ngữ có câu, đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại, lúc ngươi tiến cung có lẽ trong lòng chứa tạp niệm, nhưng trải qua chuyện này, ta sớm đã biết sự trung thành của ngươi đối với vương gia."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Ngày đó khi cậu lấy được nửa phần danh sách kia thì đã biết chủ ý này nhất định là Tần Tranh đưa ra.
Cũng không phải cậu tự tin Lý Trạm sẽ không thăm dò mình, mà do chủ ý này quá "không thông minh", với đầu óc của Lý Trạm sẽ không dùng phương pháp như vậy để cậu vừa nhìn là đã biết đang thử mình. Trì Châu thoạt nhìn cũng không giống thiếu tâm nhãn, nói không chừng sẽ nhắc nhở Lý Trạm, nhưng tuyệt đối sẽ không đưa ra ý kiến cho Lý Trạm.
Dùng phương pháp loại trừ thì có thể thấy rõ ý kiến này là của ai.
Nhất định là Tần Tranh không sai được......
Kỷ Khinh Châu ngược lại là không sợ Tần Tranh, Tần Tranh người này tuy rằng luôn nghi kỵ Kỷ Khinh Châu, nhưng cũng coi như lỗi lạc chưa từng làm qua hành động ngáng chân gì sau lưng, thậm chí lúc trước còn giúp đỡ chuyện của Tiểu Sơn. Nói tóm lại Kỷ Khinh Châu vẫn là rất thích hắn, cho nên rất muốn mượn cơ hội này thu phục Tần Tranh.
Miễn cho Tần Tranh không có việc gì cứ nói nói trước mặt Lý Trạm, lâu ngày dài tháng, nói không chừng Lý Trạm thật sự bị hắn thuyết phục.
Kỷ Khinh Châu cũng không muốn lật thuyền trong mương......
"Sau này ta sẽ không nhắm vào ngươi nữa, chúng ta coi như là bằng hữu nhé?" Tần Tranh nói.
"Ờm......" Kỷ Khinh Châu vốn định nói, thân phận chúng ta khác biệt không dám trèo cao, nhưng nghĩ lại Tần Tranh không phải là người câu nệ tiểu tiết như vậy, liền sửa miệng nói: "Ừa, xem như vậy đi."
Tần Tranh nghe vậy cười khà khà, khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ trước kia, lại gần bên người Kỷ Khinh Châu một tay ôm bả vai thiếu niên hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, mấy ngày trước ngươi cùng vương gia đi Giáo phường ty, các ngươi ở nơi đó có phải......"
"Không có! Tuyệt đối không có!"
Kỷ Khinh Châu không biết tại sao, vừa bị hắn nhắc, đột nhiên nhớ tới cảnh mình "giúp đỡ" vương gia, nhất thời có chút chột dạ. Mặc dù Tần Tranh cả ngày thích đùa giỡn với cậu, nhưng nếu thật sự để cho hắn biết chuyện kia, không chừng Tần Tranh lại cảm thấy cậu đang "quyến rũ" Lý Trạm, tình hữu nghị thật vất vả bồi dưỡng sẽ lại tan nát!
"Ta còn chưa hỏi xong mà? Ta hỏi là......" Tần Tranh không muốn bỏ cuộc.
"Cái gì cũng không có, vương gia không có, ta cũng không có, ta cùng vương gia càng không có!" Kỷ Khinh Châu chém đinh chặt sắt nói.
Hai người đang nói chuyện, cửa điện cách đó không xa đột nhiên mở ra.
Kỷ Khinh Châu có hơi căng thẳng mà nhìn, thấy mấy thị vệ đi vào trong áp giải Đồ Đại Hữu đi ra......
Kỷ Khinh Châu ngẩn ra, bước nhanh về phía trước muốn nói cái gì, Đồ Đại Hữu lại nói: "Không cần lo lắng cho ta, Khinh Châu...... Chăm sóc tốt bản thân." Lúc hắn nói ánh mắt như có như không liếc qua bụng Kỷ Khinh Châu, rồi lại nói: "Lòng của đệ ta đều hiểu, đệ muốn như vậy cũng tốt, nhưng ngàn vạn lần phải yêu quý chính mình......"
Ngụ ý của hắn là đồng ý với tính toán Kỷ Khinh Châu không cần đứa bé kia.
Kỷ Khinh Châu nhất thời có chút mơ hồ, chưa kịp phản ứng, Đồ Đại Hữu đã bị người mang đi.
"Đừng quá xúc động." Tần Tranh đặt một tay lên vai Kỷ Khinh Châu, nói: "Vương gia làm việc đều có suy tính của hắn, ngươi không phải rất hiểu hắn sao? Lúc này tốt nhất không nên hỏi gì cả......"
"Nhưng người là ta đưa tới......" Kỷ Khinh Châu nói.
"Vương gia nếu đã đồng ý sẽ bảo vệ tính mạng của hắn, điểm ấy ngươi hẳn nên tin tưởng Vương gia." Tần Tranh nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy trong lòng an tâm, nhớ lại đêm đó Lý Trạm quả thực đồng ý sẽ giữ lại tính mạng của Đồ Đại Hữu. Lý Trạm người này làm việc rất có nguyên tắc, chuyện đã đồng ý sẽ không dễ dàng nuốt lời.
"Hắn sẽ bị nhốt ở đâu?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Thận hình ty." Tần Tranh nói.
Kỷ Khinh Châu hít sâu một hơi, nhớ tới Lý Trạm cũng có người ở Thận hình ty liền không tiếp tục truy hỏi nữa.
Việc Đồ Đại Hữu làm được coi như là phản chủ, theo cung quy chắc chắn phải chết. Kỷ Khinh Châu mượn cơ hội này, xem như trá hình để Đồ Đại Hữu lập công, sau này nếu Lý Trạm muốn ra tay đối phó với người sau lưng Đồ Đại Hữu, Đồ Đại Hữu còn có thể đứng ra làm nhân chứng.
Lấy công chuộc tội, giữ được cái mạng hẳn là không thành vấn đề.
Kỷ Khinh Châu vốn tưởng rằng sau khi Lý Trạm nắm giữ chứng cứ sẽ bắt đầu ra tay chỉnh người.
Nhưng tảo triều mấy ngày sau đều trời yên biển lặng, không có động tĩnh.
Mãi đến mấy ngày sau, người của Giáo phường ty đệ lên một cái tấu chương.
Cái tấu chương này làm cả triều đình dậy sóng!
Tấu chương của Giáo phường ty, người bị hạch tội là quốc cữu đương triều Khâu Lan Đình!
Nội dung hạch tội là thiếu nợ tiền chơi gái ở Giáo phường ty......
Chuyện này ở Đại Du triều vẫn là lần đầu tiên, tuy nói quan viên ra vào Giáo phường ty không phải là chuyện không thể để người khác biết, ở triều đại này thậm chí còn có rất nhiều giai thoại về tài tử giai nhân, nhưng loại chuyện này chung quy khó có thể trèo lên nơi thanh nhã, bị người ta mang ra triều đình mà nói, chung quy vẫn có hơi mất mặt.
Hơn nữa, tội bị người ta tố cáo là nợ tiền chơi gái!
"Hơn một năm nay quốc cữu gia đã mua tất cả cô nương mới của Giáo phường ty, ước chừng phải hơn ba mươi người, mỗi lần đến mua người mới thì đem người cũ trả lại. Mấy cô nương trong sạch này ai mà không thích, nhưng Khâu quốc cữu đều chiếm hết, lâu ngày khách nhân khác đều bất mãn......" Người nọ kể đầu đuôi câu chuyện, "Quốc cữu gia chiếm người thì đã cũng chiếm, lúc đầu còn trả bạc, sau đó đều ghi vào sổ sách, về sau nữa thì không muốn tính tiền...... Giáo phường ty chúng ta cũng cần kiếm tiền, còn phải giao bạc cho triều đình, nếu cứ kéo dài thế này mọi người đều sẽ bị kiện......"
Khâu Lan Đình ở một bên nghe, trên mặt lúc xanh lúc trắng, tức giận nói: "Ngậm máu phun người!"
"Vâng, quốc cữu gia ngài không tự mình đi, nhưng lệnh đệ tuổi còn nhỏ không có chức quan trong triều, hắn cầm lệnh bài của ngài vào Giáo phường ty, khoản nợ kia cũng ghi trên danh nghĩa Khâu gia ngài." Người của Giáo phường ty nói: "Hiện giờ ngài là gia chủ Khâu gia, chúng tôi cũng chỉ có thể tìm ngài mà đòi!" Kỷ Khinh Châu nghe cũng hiểu, người đi chơi gái là Khâu Lan Hồi, cũng chính là thiếu niên phóng ngựa trên đường hôm đó.
Nói như vậy, thiếu niên này mua từng cô nương mới tới của Giáo phường ty, đêm đó cùng cậu tranh người...... Người ở trong Phù Liễu, chắc hẳn chính là Khâu Lan Hồi! Trong lúc nhất thời tâm tình Kỷ Khinh Châu hết sức phức tạp, cậu và Lý Trạm đánh bậy đánh bạ đoạt người từ chỗ Khâu Lan Hồi.
Khâu Lan Đình nghe vậy đỏ mặt tía tai, hết lần này tới lần khác còn không thể nào cãi lại.
Các đại thần xì xào bàn tán, đều ra vẻ xem kịch vui.
Từ khi Khâu gia có một vị hoàng hậu, tới nay cũng đã không ít năm, hoàng hậu lúc đó cũng chính là thái hậu bây giờ, tuy rằng vẫn luôn tuân thủ bổn phận chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn, nhưng Khâu gia mấy năm nay ở trong triều tác oai tác quái không ít.
Tiên đế sủng ái hoàng hậu, mắt nhắm mắt mở với Khâu gia.
Các triều thần ngoại trừ nhóm thân cận Khâu gia, còn lại tự nhiên đều nhìn Khâu gia không vừa mắt.
Hôm nay xảy ra chuyện này, các đại thần hận không thể bưng hạt dưa ra đây ăn, nhìn xem phía sau còn có chuyện mất mặt gì chưa kể, tốt nhất là làm cho quốc cữu gia thân bại danh liệt mới tốt!
"Thần...... Giáo đệ không nghiêm...... Xin bệ hạ, vương gia trách phạt!" Khâu quốc cữu vén áo bào quỳ xuống đất dập đầu nói.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ đang thất thần, hôm nay người của Giáo phường ty nói nhiều lời nó nghe nó cũng không hiểu, đang suy nghĩ xem là có ý gì, thình lình thấy cữu cữu của mình quỳ xuống, hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía Lý Trạm.
Vẻ mặt Lý Trạm từ đầu đến cuối đều thản nhiên, trầm mặc hồi lâu hắn mới nói: "Khâu Lan Hồi dù sao tuổi còn nhỏ, thiếu niên phạm chút sai lầm cũng là hợp tình hợp lý...... Chỉ có điều......" Hắn nâng mắt nhìn Khâu Lan Đình nói: "Đệ đệ này của quốc cữu gia, dung túng hơi quá mức."
"Thần vô năng, sau này nhất định sẽ quản giáo hắn thật tốt......" Khâu Lan Đình mặt đầy xấu hổ và giận dữ nói.
"Ừ." Lý Trạm thản nhiên nói: "Chuyện của Khâu Lan Hồi cứ như vậy đi, không vội quyết định...... Giáo phường ty nói Khâu gia thiếu bạc, việc này giao cho Đại lý tự xử lý, Trì Châu......"
"Có thần." Trì Châu nói.
"Ngươi dẫn người đi đối chiếu sổ sách với Giáo phường ty, xem xét số tiền rồi đưa ra kết luận đi." Lý Trạm nói.
Tất cả mọi người đối với quyết định này của Lý Trạm có chút bất ngờ, còn trên mặt Khâu Lan Đình thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Kỷ Khinh Châu lặng lẽ ngước mắt nhìn Lý Trạm, lặng lẽ thắp cây nến cho Khâu gia.
Lý Trạm hiển nhiên đã sớm tính toán xong nước cờ này, Lý Trạm đã sớm cho người điều tra rõ chuyện mờ ám trong Giáo phường ty. Hôm nay giao cho Trì Châu, chỉ là cho đúng quy trình mà thôi, việc này một khi đưa cho Đại lý tự, chuyện kế tiếp liền không khó tưởng tượng......
Sau khi bãi triều, Kỷ Khinh Châu xin Lý Trạm ân điển cho cậu đến Thận hình ty một chuyến.
Đồ Đại mặc một thân tù phục, nhưng không chịu hình phạt nào, cả người xem ra vô cùng thoải mái.
"Ta còn tưởng rằng huynh sẽ đói bụng." Kỷ Khinh Châu mang hộp đồ ăn cho hắn, bên trong có rượu có thịt.
"Vương gia rộng lượng khoan hồng, không đến mức hà khắc với ta mấy chuyện này." Đồ Đại Hữu bật cười nói.
Kỷ Khinh Châu giúp hắn dọn rượu và thức ăn xong, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đồ Đại Hữu tự rót cho mình một ly, nói: "Không phải cơm đoạn đầu chứ?"
"Đừng nói là chuyện xui xẻo." Kỷ Khinh Châu liếc hắn một cái, nói.
Đồ Đại Hữu lúc này cười cười, lại gần ngửi ngửi, lại hỏi: "Ai làm, không phải là đệ tự mình xuống bếp chứ?"
"Nếu ta tự mình xuống bếp, cơm này chỉ sợ sẽ làm huynh đứt ruột." Kỷ Khinh Châu cười nói: "Yên tâm ăn đi, là Tiểu Sơn làm, đều là món huynh thích ăn."
"Vẻ mặt này của đệ làm ta hoảng sợ." Đồ Đại đùa giỡn nói.
Kỷ Khinh Châu lại không lòng dạ nào nói đùa, hỏi: "Đêm đó ngươi cùng vương gia nói gì?"
"Hắn hỏi chủ tử của ta là ai, ta nói rõ với hắn." Đồ Đại nói: "Thực ra từ lần đầu tiên đệ khuyên ta thu tay lại, ta đã dao động...... Vương gia là minh chủ, đệ tinh mắt hơn ta."
"Vậy vì sao huynh còn chậm chạp không muốn dứt ra?" Kỷ Khinh Châu hỏi.
"Một ý nghĩ sai lầm đi......" Đồ Đại Hữu cười khổ nói, "Hôm nay sắc mặt đệ không tốt lắm, trong triều có chuyện gì sao?"
Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền đem chuyện của Khâu gia kể cho hắn nghe, Đồ Đại Hữu nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng buồn cười, "Quốc cữu gia lần này gặp rắc rối rồi...... Nếu ta đoán không sai, sau khi Đại lý tự tra được sổ sách của Khâu gia, rất nhanh sẽ đem công việc đệ làm mấy ngày trước vạch trần đúng không?"
"Ừ." Kỷ Khinh Châu nói: "Lần này vương gia vẫn như cũ không xử lý Khâu Lan Hồi, chờ đến lần cuối cùng."
Đồ Đại Hữu gật đầu nói: "Trách không được lần trước hắn không để ý đến sự phản đối của ngôn quan, xem nhẹ chuyện phóng ngựa kia thì ra lúc đó hắn đã nghĩ tới cục diện hôm nay."
Kỷ Khinh Châu thầm nghĩ chỉ sợ Lý Trạm không phải bắt đầu bố trí từ lúc đó.
Từ lúc lão vương gia muốn sắp xếp hôn sự với Khâu gia...... Không, sớm hơn, nói không chừng từ lúc gặp Khâu tiểu thư ở Phụng Tiên các thì Lý Trạm đã có tâm tư này. Lão vương gia đưa ra hôn sự chỉ là thêm dầu vào lửa, đẩy chuyện Lý Trạm vẫn muốn làm về trước vài bước!
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, giải quyết xong Khâu gia, người tiếp theo chính là......" Đồ Đại ngừng lại, không nói tiếp.
Nhưng hai người đều biết lời mà hắn chưa nói hết, Lý Trạm xử lý sạch sẽ chuyện của Khâu gia, bước tiếp theo chính là xử lý người đứng phía sau Đồ Đại Hữu.
Nếu không phải Kỷ Khinh Châu tìm cơ hội này kéo Đồ Đại Hữu ra, không lâu sau, có thể tưởng tượng được kết cục của Đồ Đại Hữu......
Trong Anh Huy các, Lý Trạm đang ngẩn ra trước một phần công văn.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc của thiếu niên, Lý Trạm cho vào, thiếu niên bưng một chén chè đậu xanh đi vào.
"Bây giờ thời tiết càng ngày càng nóng, vương gia bảo trọng thân thể." Kỷ Khinh Châu đặt chén chè trước mặt Lý Trạm.
Ánh mắt Lý Trạm dừng ở ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên, sau đó thuận theo cổ tay một đường hướng lên trên, nhìn về phía cổ bị đỏ bừng vì nắng của thiếu niên , vẻ mặt không khỏi dao động.
"Mới từ Thận hình ty trở về sao?" Lý Trạm hỏi.
"Dạ, phải." Kỷ Khinh Châu thành thật đáp.
Lý Trạm cười khẽ một tiếng, nhìn thiếu niên, hỏi: "Là muốn cầu xin cho Đồ Đại Hữu?"
"Dạ, phải." Kỷ Khinh Châu thấy hắn nói trúng cũng không phủ nhận, lúc này muốn quỳ xuống.
Lý Trạm lại nắm chặt cổ tay mảnh mai của thiếu niên, lực đạo trên tay không nhẹ không nặng, vừa vặn ngăn cản động tác quỳ xuống của thiếu niên.
"Tần Tranh nói không sai." Lý Trạm nói.
"Tần công tử...... Nói cái gì?" Kỷ Khinh Châu nhíu mày, trong lòng sinh ra vài phần dự cảm không lành.
Lý Trạm ý vị thâm trường nhìn về phía thiếu niên, thản nhiên nói: "Hắn nói nếu bổn vương cứ tiếp tục dung túng ngươi, ngươi sẽ ỷ sủng mà kiêu."
Kỷ Khinh Châu:......
Từ "ỷ sủng mà kiêu" là dùng thế này sao?
"Ngươi có biết vì sao bổn vương không đơn giản mà tha cho hắn không?" Lý Trạm buông cổ tay thiếu niên ra, hỏi.
"Bởi vì hành động này của hắn chính là phản chủ, vương gia có thể giữ tính mạng của hắn đã là khoan hồng độ lượng rồi." Kỷ Khinh Châu nói: "Thần biết chừng mực, cũng không dám...... ỷ sủng mà kiêu...... chỉ nghĩ có thể bảo vệ tính mạng hắn là tốt rồi."
Lý Trạm nghe được bốn chữ "ỷ sủng mà kiêu" từ miệng thiếu niên nói ra, không biết tại sao khóe miệng liền hiện lên ý cười. Thật lâu sau, hắn thu lại tâm tình, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, âm thanh lại mang theo vài phần lạnh lùng nói: "Hắn đã từng muốn lấy mạng bổn vương, tuy rằng chưa thành công, nhưng bổn vương...... chung quy là có chút khó buông bỏ."
Kỷ Khinh Châu:!
Lời này của Lý Trạm có ý gì?
Đồ Đại Hữu muốn lấy mạng Lý Trạm......
Nếu Kỷ Khinh Châu nhớ không lầm, cũng chỉ có một lần lúc Lý Trạm hồi kinh dự cung yến vào tháng tư!
Lần đó Đồ Đại Hữu nghe Kỷ Khinh Châu nói, cũng không ra tay, việc này ngoại trừ người phía sau Đồ Đại Hữu, cũng chỉ có Kỷ Khinh Châu biết, làm sao Lý Trạm có thể biết?
Trừ khi......
Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm, trong đầu đột nhiên hiện ra một suy đoán khiến cậu lạnh sống lưng......