Đại tổng quản - Chương 40
Ta tự mình đến thỉnh tội với vương gia, sẽ không liên lụy đến đệ.
Kỷ Khinh Châu đứng ở nơi đó, cả người tỏa ra hơi nóng, tâm tình vô cùng phức tạp.
Cậu cảm thấy gần đây mình trở nên đần độn, khổ nhục kế rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra.
Trách không được người khác đều nói một lần mang thai ngớ ngẩn ba năm......
Kỷ Khinh Châu vừa nghĩ tới hai chữ "mang thai" liền cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì phơi nắng lại càng đỏ thêm. Màu da của cậu vốn rất trắng, trên mặt có chút ửng đỏ liền rất dễ nhìn thấy, người khác muốn không chú ý cũng không thể.
Ánh mắt Lý Trạm dừng trên mặt Kỷ Khinh Chu một lát, nhìn thiếu niên một thân hồng bào ướt đẫm mồ hôi, thấp giọng nói: "Đi tắm thay y phục đi."
"Đa tạ vương gia quan tâm, không cần phiền phức đâu." Trì Châu lại tưởng rằng Lý Trạm đang nói chuyện với hắn, vội vàng nói: "Không dễ gì quỳ lâu như vậy, nếu ra ngoài thay y phục, không phải uổng công vô ích sao?”
Trì Châu vốn định quỳ đến chiều, không ngờ vương gia lại ân cần như vậy, chưa đầy một canh giờ đã cho hắn vào, còn chu đáo cho hắn đi tắm rửa thay y phục...... Trì Châu vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ vương gia ngày thường nhìn lạnh lùng, thực ra lại rất quan tâm đến cấp dưới.
Lý Trạm liếc nhìn Trì Châu, vẻ mặt rất phức tạp, cũng không giải thích gì thêm.
"Đều lui xuống đi." Nửa giờ sau, Lý Trạm nói.
Kỷ Khinh Châu cúi người hành lễ, rời khỏi thư phòng.
Sau khi rời khỏi thư phòng, Kỷ Khinh Châu liền nhìn thấy Tiểu Sơn bưng hai chén chè đậu xanh đến. Tiểu Sơn đem một chén đưa cho tiểu nội thị mang vào cho Trì Châu, chén còn lại thì đưa cho Kỷ Khinh Châu.
"Không ngờ trời lại nóng đến thế này." Kỷ Khinh Châu uống xong chén chè đậu xanh, hơi nóng trên người giảm bớt một ít, nhưng sắc mặt vẫn kém như cũ. Tiểu Sơn sợ y bị say nắng, không dám cho y đi tắm ngay, chờ trên người gần như không còn mồ hôi mới cho đi.
"Ta thấy gần đây khí sắc huynh không tốt, có phải quá mệt mỏi hay không?" Tiểu Sơn lo lắng nói.
Kỷ Khinh Châu nghe vậy ánh mắt có chút né tránh, nói: "Ta lại không cảm thấy gì...... Ngươi đừng tiếp tục bồi bổ cho ta."
"Sức khỏe kém thì phải bồi bổ cho tốt chứ!" Tiểu Sơn nói một cách đương nhiên.
Kỷ Khinh Châu lại nhíu mày nói: "Ta sợ mập...... trông khó coi."
Tiểu Sơn phì cười, không biết rằng Kỷ Khinh Châu lo lắng càng ăn nhiều thì càng nhanh bị phát hiện ra, chỉ cho là y rất để tâm vóc dáng liền nói: "Huynh yên tâm, chút nữa ta sẽ cho thêm một vài nguyên liệu làm đẹp dưỡng nhan, bảo đảm huynh ăn xong cả người rạng rỡ mà lại không mập ra chút nào."
Kỷ Khinh Châu:......
Cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Tiểu Sơn sắp bị bóp méo......
Trong thư phòng, Trì Châu từ trong ngực lấy ra một tập tài liệu đưa cho Lý Trạm.
Lý Trạm nhận lấy tài liệu xem, là một danh sách dài, theo sau mỗi một cái tên là chức quan tương ứng.
"Những người ở ngoài cung đều đã tra ra, cứ lần theo đó tự nhiên cũng tìm ra những người trong cung." Trì Châu nói: "Nhưng mà hạ quan không dám đả thảo kinh xà, cho nên chỉ có thể tra được ai quản lý phòng nào trong Nội thị ty, còn về số lượng vật phẩm cụ thể họ mua có tương ứng với các manh mối được tìm thấy ngoài cung hay không, có lẽ vương gia cần phải phái người trong cung điều tra."
Trì Châu là người của Đại lý tự, thẩm tra người của Nội thị ty không thuộc trong thẩm quyền của hắn.
Nếu như hắn tùy tiện nhúng tay, chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà.
"Hàng hóa Nội thị ty mua sắm đều có sổ sách ghi chép, chỉ cần dùng danh sách này so sánh số lượng thực tế họ đã mua cùng với số lượng được ghi trong sổ sách của Nội thị ty có giống nhau hay không, liền có thể tìm ra chỗ có vấn đề." Lý Trạm nói.
Trì Châu gật đầu nói: "Đúng là như thế."
Các mặt hàng của Nội thị ty mua sắm rất kềnh càng, việc mua sắm, quản lý và phân phát lại đều là người của bọn họ thi hành, bên trong muốn giở trò thì vô cùng dễ dàng. Dù sao, các vật phẩm mua về chia ra rồi đem phân phát, các cung cũng chỉ biết họ đã nhận được bao nhiêu, sẽ không truy cứu chi tiết cụ thể.
Sau một thời gian dài liền trở thành đống số liệu rối mù không có cách nào điều tra được.
Chỉ cần ra tay từ những thứ vừa được mua chưa kịp phân phát, có thể tra ra chuyện mờ ám trong đó.
"Ngươi có chắc là chưa kinh động đến Nội thị ty?" Lý Trạm hỏi.
"Vương gia yên tâm, hạ quan vô cùng chắc chắn, trong cung ngoại trừ vương gia thì chỉ có hạ quan biết chuyện này." Trì Châu nói xong sau một lúc do dự, lại nói: "Lần trước ở quán trà, Kỷ tiểu công tử cũng có mặt...... Y cũng coi như là biết một phần đi."
Lý Trạm nghe vậy gật đầu, nhíu mày trầm tư một lát.
Trì Châu hỏi: "Vương gia dự định làm thế nào?"
Thấy Lý Trạm không trả lời, Trì Châu dường như đã nhận ra điều gì, nói: "Phải chăng vương gia định để Kỷ tiểu công tử đi điều tra Nội thị ty?"
"Ngươi cảm thấy không ổn sao?" Lý Trạm nhìn về phía Trì Châu hỏi.
Trì Châu suy nghĩ một lát, nói: "Vương gia, thứ cho hạ quan nói thẳng, chuyện này không thể coi thường...... Kỷ tiểu công tử nếu luận tài học hiển nhiên là không kém người khác, thậm chí so với người có chức quan trong triều đình càng hơn một bậc. Nhưng......"
Lý Trạm nâng mắt nhìn Trì Châu, nói: "Không sao, cứ nói."
"Mặc dù hạ quan cùng Kỷ tiểu công tử chưa thâm giao, nhưng với tài học của Kỷ thái phó thì con cháu Kỷ gia đương nhiên sẽ không phải là hạng người tham sống sợ chết, càng sẽ không vì tham sống sợ chết mà...... đánh mất thể diện của Kỷ gia." Trì Châu nói: "Vương gia chưa từng hoài nghi rằng Kỷ tiểu công tử chịu khổ nhục không đi lưu đày lại muốn nhập cung mà không có dụng ý khác sao?"
Lý Trạm nhíu mày, sau hồi lâu mới trầm giọng nói: "Bổn vương cũng không phải chưa từng nghĩ qua."
"Vương gia đã nghi ngờ y...... Tại sao lại còn muốn để y ở bên cạnh?" Trì Châu khó hiểu nói.
Lý Trạm lâm vào trầm tư, hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi này.
Trì Châu là người thông thấu, biết những gì mình nên nói cũng đã nói, Lý Trạm cũng lắng nghe, liền nói: "Hạ quan vượt quá bổn phận rồi. Kỷ tiểu công tử thông minh hơn người, lại là người con được cưng chiều nhất của thái phó lúc sinh tiền, nếu y có thể tận trung phụ tá vương gia, hiển nhiên là một chuyện may mắn. Lời này của hạ quan chẳng qua là buồn lo vô cớ, tin tưởng vương gia tự có tính toán."
Lý Trạm gật đầu thay đổi đề tài, hỏi:"Kỷ tiểu thư ở trong phủ ngươi như thế nào rồi?"
"Kỷ tiểu thư làm người ngay thẳng, tác phong hành động lại rất giống phong cách thoải mái của Kỷ thái phó, hạ quan thân làm nam tử cũng phải cam bái hạ phong." Trì Châu nhắc tới Kỷ Khinh Lan không nén nổi mỉm cười, sau một lúc lại có chút tiếc hận mà nói: "Chỉ tiếc là...... Theo luật lệ, đã vào Giáo phường ty thì không thể chuộc thân, nếu không......"
Lý Trạm quan sát sắc mặt Trì Châu một lát, hỏi: "Thời gian này làm phiền ngươi chăm sóc rồi, chuyện sau này, sau này hãy nói."
Trì Châu vội vàng chắp tay nói: "Trì mỗ nhất định không phụ sự nhờ vả."
Hai người lại tán gẫu mấy câu, Tần Tranh đã quay lại, đang ở bên ngoài cầu kiến.
Thứ nên nói Trì Châu cũng đã nói xong, hắn còn phải tiếp tục đóng kịch, lúc này mang khuôn mặt "tức giận" rời khỏi Anh Huy các. Hôm nay, hắn ta đã nháo đến như vậy, trong cung ngoài cung truyền ra lời đồn đại nói Trì Châu và Nhiếp chính vương nảy lên tranh chấp.
Vị thiếu khanh này của Đại lý tự, nhuệ khí quá mạnh, gặp phải Nhiếp chính vương thủ đoạn quyết đoán, chỉ có thể thất vọng ra về.
Tần Tranh cầm danh sách của Trì Châu nhìn kỹ càng một lượt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"Không ngờ Nội thị ty miệng lại to như vậy?" Tần Tranh nói.
"Nội thị ty hiển nhiên là ăn không nổi, cái miệng to lớn đó chính là người phía sau họ." Lý Trạm nói.
Tần Tranh khép danh sách lại, nói: "Ta dẫn người đi điều tra?"
"Ngươi đi điều tra Nội thị ty, không hẳn là thuận buồm xuôi gió." Lý Trạm hỏi.
Tần Tranh nhìn hắn, nhận ra hắn muốn làm gì, nói: "Ngươi định để Kỷ Khinh Châu điều tra sao?"
Lý Trạm nhìn về phía Tần Tranh không trả lời, nhưng nét mặt kia lại không khác gì ngầm thừa nhận.
"Chậc chậc!" Tần Tranh thở dài, nhưng không phản bác lại Lý Trạm, mà đề nghị: "Bằng không thì như vậy, ta sao chép danh sách này ra một bản, nhưng chỉ cho y một nửa, để y đi kiểm tra lượng hàng trong kho, còn danh mục mua sắm thực tế thì không cho y biết, chờ y tra xong thì chúng ta đối chiếu kết quả, ngươi thấy được không?"
"Ngươi muốn thử y?" Lý Trạm nói.
"Nếu như y không có tư tâm thì kết quả chính là tất cả đều vui vẻ." Tần Tranh nói: "Cũng coi như là cho y cơ hội chứng tỏ bản thân!"
Lý Trạm cười khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Tần Tranh quan sát vẻ mặt của hắn, nói: "Đây không phải là tác phong của ngươi sao? Ngay cả ta cũng không có cơ hội thể hiện lòng trung thành với ngươi, tại sao đổi thành Kỷ Khinh Châu thì vương gia lại dễ nói chuyện như vậy...... làm ta rất là ghen tị!"
"Hay là...... Vương gia không tin tưởng y, nghĩ rằng y sẽ không vượt qua thử thách này?" Tần Tranh hỏi.
Lý Trạm do dự hồi lâu, nói: "Cứ làm theo lời ngươi nói đi."
Lo lắng này của Tần Tranh trùng hợp với Trì Châu, thực chất trước đây hắn đã nói bóng nói gió về việc này trước mặt Lý Trạm, chỉ là thái độ Lý Trạm cứ mập mờ, hắn cũng không giỏi nói quá nhiều.
Nếu như là việc khác, Tần Tranh có lẽ sẽ không đụng vào, nhưng việc này rất quan trọng, Tần Tranh không dám mạo hiểm.
Nếu như Kỷ Khinh Châu thực sự chứng tỏ được bản thân không có tư tâm thì Tần Tranh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi......
Dù sao thì hắn vẫn rất thích Kỷ tiểu công tử.
Cùng ngày, Tần Tranh liền chép một nửa danh sách.
Trước khi màn đêm buông xuống, Lý Trạm gọi Kỷ Khinh Châu đến, giao nửa phần danh sách kia cho y.
Lúc trước ở quán trà Kỷ Khinh Châu nghe được cuộc trò chuyện của Lý Trạm và Trì Châu, sau đó, Lý Trạm cũng đề cập với cậu để cậu đi điều tra chuyện này, cho nên khi Kỷ Khinh Châu nhìn thấy danh sách này, lập tức hiểu ý của Lý Trạm.
"Mặc dù ngươi đến Nội thị ty không lâu, nhưng Diêu tổng quản là sư phụ ngươi, Đồ Đại Hữu qua lại thân thiết với ngươi, cho nên việc này để ngươi làm sẽ thuận lợi hơn." Lý Trạm nói với Kỷ Khinh Châu.
Kỷ Khinh Châu nhìn qua nửa phần danh sách kia, nói: "Có quá nhiều chi tiết liên quan, muốn kiểm kê hàng trong kho có thể mất một chút thời gian."
"Bao lâu?" Lý Trạm hỏi.
"Mười ngày." Kỷ Khinh Châu nói.
"Quá lâu, nếu như họ phát hiện ra những gì ngươi đang làm, chỉ sợ bọn họ sẽ nhân lúc này mà ra tay." Lý Trạm nói: "Bổn vương chỉ cho ngươi ba ngày, toàn bộ người của Nội thị ty và Anh Huy các tuỳ ngươi sai phái."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy choáng váng, đành phải chắp tay nói: "Dạ."
Thấy Lý Trạm không còn phân phó gì nữa, Kỷ Khinh Châu đang muốn cáo lui lại bị Lý Trạm gọi lại.
"Vương gia?" Kỷ Khinh Châu nhìn về phía Lý Trạm chờ hắn mở miệng, Lý Trạm đứng dậy từ án thư đi đến bên cạnh Kỷ Khinh Châu.
Lý Trạm nhìn chằm chằm Kỷ Khinh Châu hồi lâu, thấy trên cổ thiếu niên vẫn còn một chút đỏ chưa phai màu, hẳn là phơi nắng quá lâu nên bị cháy nắng.
"Ngươi......" Lý Trạm do dự hồi lâu, chỉ nói là: "Làm việc cho tốt."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy có chút bối rối, cảm thấy Lý Trạm dường như muốn nói gì đó, nhưng đối phương đã không nói nên cậu cũng không hỏi, chỉ gật đầu rồi lui ra.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Châu chọn một vài người ở Anh Huy các, sau đó đi tìm Đồ Đại Hữu.
Có một vài phòng trong Nội thị ty cậu chắc rằng mình có thể thăm dò, nhưng có một số phòng khác phức tạp hơn nên cậu không dám bất cẩn, chỉ có thể tìm Đồ Đại Hữu giúp đỡ. Có lẽ không ai biết rõ từng phòng ban Nội thị ty hơn Đồ Đại Hữu.
"Đưa danh sách cho ta xem." Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Châu liền đưa danh sách cho hắn, sau khi Đồ Đại Hữu xem qua tiện tay chỉ vào một vài người bị Kỷ Khinh Châu đánh dấu, nói: "Những người này đã ở trong cung lâu hơn ta thì để cho ta xử lý, những người còn lại đệ có thể tự mình ứng phó."
Kỷ Khinh Châu nghe vậy liền thở phào, nói: "Vương gia đem việc này giao cho ta, thực ra trong lòng ta cũng bất ngờ."
"Sợ cái gì, có ta ở đây bảo đảm đệ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc." Đồ Đại Hữu nói.
Sau đó hai người mất một canh giờ ở Nội thị ty chọn ra mấy người, cộng với những người được Kỷ Khinh Châu chọn từ Anh Huy các, phân công họ kiểm kê từng cái. Kỷ Khinh Châu không dám cẩu thả nên cũng tự mình kiểm qua một lượt, sợ xảy ra sai lầm.
Đêm đó, Kỷ Khinh Châu tự mình sắp xếp nội dung đã kiểm kê của từng phòng ban, sau đó sao chép một bản.
Trước đó, cậu nghe Trì Châu nói việc mua sắm hàng hóa của Nội thị ty có nhiều chuyện đáng nghi, lúc đó cậu chỉ cho là một chút phiền phức nhỏ, bây giờ, sau khi kiểm tra hàng tồn kho cùng sổ sách của từng phòng, mới phát hiện rằng sự thiếu hụt hàng hóa mua quý này lớn kinh người.
Nếu mọi chuyện diễn ra thế này, mấy qua năm không biết có bao nhiêu bạc trong cung đã chảy vào túi người khác. Chẳng trách Lý Trạm định giải quyết triệt để việc này, dù là Kỷ Khinh Châu, nghĩ về đống bạc kia cũng cảm thấy đau lòng.
"Thiếu mất 2 phòng phải không?" Kỷ Khinh Châu sau khi sắp xếp lại một chồng sổ sách hỏi.
"Bẩm Kỷ công công, tất cả đều ở đây." Một nội thị trả lời.
Kỷ Khinh Châu nhìn hắn một lúc, hỏi: "Ta nhớ có mười chín phòng, hôm nay tổng cộng đã kiểm kê bảy phòng, tại sao ở đây chỉ có năm?"
"Ờ...... Đại Hữu ca nói kho hàng của hai phòng này khá lộn xộn, hôm nay chỉ sắp xếp đã mất không ít thời gian, danh sách thì tới ngày mai mới có thể tổng hợp được." Nội thị kia nói.
“Được rồi, ta biết rồi.” Kỷ Khinh Châu cười nhạt, không hỏi gì thêm.
Sau khi sắp xếp xong tất cả danh sách, Kỷ Khinh Châu đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn vào màn đêm bên ngoài, không khỏi thở dài nặng nề. Tiểu nội thị kia cho là danh sách có vấn đề, liền hỏi mấy câu, Kỷ Khinh Châu chỉ cười khổ mà không nói gì.
Làn gió mát của đêm hè thổi qua làm lá cây xào xạc, nhưng màn đêm sâu thẩm bao phủ vạn vật trong bóng tối.
Nhưng dù đêm có sâu đến đâu thì cũng sẽ có lúc kết thúc và mặt trời sẽ luôn mọc lên......
Hai ngày tiếp theo, Kỷ Khinh Châu bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng may mà người do Đồ Đại Hữu chọn rất có năng lực, cuối cùng bọn họ có thể kiểm kê các kho hàng của tất cả phòng trước tối ngày thứ ba.
Đêm đó Kỷ Khinh Châu liền đưa danh sách cho Lý Trạm.
Lý Trạm nhận lấy danh sách chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì rồi để Kỷ Khinh Châu lui xuống.
Tần Tranh đợi Kỷ Khinh Châu đi ra liền cầm lấy danh sách đem so sánh với danh sách ban đầu mà Trì Châu đưa cho hắn. Nửa canh giờ sau, Tần Tranh đặt danh sách với mấy khoanh tròn màu đỏ trước mặt Lý Trạm.
Ánh mắt Lý Trạm rơi vào những khoanh tròn đỏ kia, nhưng nét mặt không có gì thay đổi.
"Những con số khác đều đúng, nhưng mấy cái có vấn đề thì rất lớn." Tần Tranh nói: "Số lượng hàng hóa mua vào của Nội thị ty mà Trì Châu tra được thấp hơn nhiều so với ghi chép trong sổ sách, còn danh sách Kỷ Khinh Châu cho người kiểm tra lại gần giống với số lượng trên sổ. Vậy phần dư này...... đến từ đâu?"
Lý Trạm không nói gì, ánh mắt lại nhìn vào những khoanh tròn đỏ kia, vẻ mặt khó đoán.
Bên trong tiểu viện, Kỷ Khinh Châu mang một hộp thức ăn vào, Đồ Đại Hữu vốn định đi nghỉ ngơi, vừa thấy y đến thì hết sức vui vẻ.
"Cuối cùng cũng hoàn thành công việc của Vương gia, ta đặc biệt đến để cảm ơn huynh." Kỷ Khinh Châu cười nói.
Đồ Đại Hữu vội kéo y vào phòng, mở hộp đồ ăn ra thì thấy bên trong có rượu, không khỏi sửng sốt.
"Đệ có...... không thể uống rượu." Đồ Đại Hữu nói.
"Không sao cả, có hôm nay không có ngày mai, uống thêm một ly nữa thôi." Kỷ Khinh Châu mặt đầy ý cười, rót rượu cho hai người.
Sắc mặt Đồ Đại Hữu hơi thay đổi, đưa tay đè lại ly rượu trong tay Kỷ Khinh Châu.
"Sao vậy?" Kỷ Khinh Châu nhìn hắn hỏi.
"Khinh Châu......" Đồ Đại Hữu thu lại ý cười, nói: "Không cần uống rượu, đệ… nhìn ra được phải không?"
Kỷ Khinh Châu đặt ly rượu trong tay xuống, bật cười nói: "Quá rõ ràng, không chỉ có ta có thể nhìn ra, mọi người đều có thể nhìn thấy ra."
Trong ba ngày này, bọn họ đã kiểm tra kho hàng của mười chín phòng Nội thị ty, hầu hết các phòng đều có sự chênh lệch rất lớn giữa hàng tồn kho với sổ sách, chỉ có bốn phòng dường như không có vấn đề gì, mà bốn phòng này tình cờ là do Đồ Đại Hữu dẫn người đi kiểm kê.
"Đệ có thể nhìn ra là vì đệ biết ta đã làm gì, nhưng người khác không bằng không chứng thì làm sao họ biết được?" Đồ Đại Hữu nói.
"Vương gia sai ta đi điều tra việc này, trong tay làm sao chỉ có danh sách?" Kỷ Khinh Châu nói: "Trước đây ta đã từng nói với huynh, thủ đoạn của vương gia cao minh hơn huynh tưởng tượng rất nhiều, hắn đã quyết định điều tra Nội thị ty thì chính là đã cầm chắc mười phần mới động thủ...... Huynh đoán xem trong tay của hắn nắm được gì?"
Đồ Đại Hữu nghe vậy mặt biến sắc, hỏi: "Là cái gì?"
“Bản kê số lượng vật phẩm ngoài cung cung cấp cho Nội thị ty." Kỷ Khinh Châu nói.
Nói cách khác, có hai số liệu từ người mua và người bán, Lý Trạm đã cầm danh sách của người bán, xác minh hàng tồn kho của người mua chỉ là để thu thập bằng chứng. Nhưng Đồ Đại Hữu đã gian lận ở khâu này, kết quả là dữ liệu của bên mua vượt quá dữ liệu của bên bán, miễn là Lý Trạm không bị mù liền có thể dễ dàng nhìn ra vấn đề ở đây.
"Làm sao có thể?" Đồ Đại Hữu nói, "Hắn không có người ở Hình bộ và Đại lý tự, ai có khả năng giúp hắn tra được rõ ràng như vậy?"
"Làm sao huynh biết hắn không có người ở Đại lý tự?" Kỷ Khinh Châu nói.
Đồ Đại Hữu nghe vậy sững sờ, hỏi: "Là Trì Châu phải không?"
"Phải......" Kỷ Khinh Châu nói: "Lúc vương gia đưa cho ta danh sách, ta đoán hắn chỉ đưa một nửa."
Đồ Đại Hữu cuối cùng hiểu ra, hỏi: "Hắn muốn thử đệ?"
"Không quan trọng, nếu là ta, ta cũng sẽ có chỗ giấu diếm." Kỷ Khinh Châu nói: "Nếu không thì cũng sẽ không có cơ hội cho huynh giở trò thay chủ nhân của mình."
Sắc mặt Đồ Đại Hữu vô cùng khó coi, nhìn Kỷ Khinh Châu hồi lâu cũng không nói nên lời.
Kỷ Khinh Châu cầm ly rượu lên một hơi uống cạn, nét mặt có chút buồn bã.
"Đệ định làm gì?" Đồ Đại Hữu hỏi.
"Người là do ta chọn nếu xảy ra vấn đề thì ta tự mình gánh chịu." Kỷ Khinh Châu nói: "Đại Hữu ca, huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh xảy ra chuyện gì."
Đồ Đại Hữu vô cùng hoang mang, ngơ ngác nói: "Khinh Châu, ta không hiểu ý đệ là gì?"
"Ba ngày trước lúc ta đến tìm huynh đã nghĩ đến ngày hôm nay." Kỷ Khinh Châu nói: "Trước đây ta đã khuyên huynh không nên tiếp tục bán mạng cho người kia...... Mặc dù huynh đã đồng ý với ta nhưng ta biết huynh không hề dứt ra."
Đồ Đại Hữu nói: "Cho nên ngươi nhân cơ hội này để thử ta?”
"Ta không muốn huynh chết, vương gia đã bắt đầu ra tay, một khi sự tình dính dáng đến huynh thì tất cả đã muộn." Kỷ Khinh Châu nói: "Ta không biết ngươi có nỗi khổ tâm gì, nhưng ta không nghĩ nó quan trọng hơn mạng sống của huynh."
Đồ Đại Hữu chán nản nói: "Hắn hứa sẽ tìm cách đưa đệ xuất cung, như vậy đệ không cần phải bỏ đứa bé và có thể sinh nó ra."
“Tại sao huynh lại cứ chấp nhất sự sống chết của đứa nhỏ này?" Kỷ Khinh Châu tức giận nói: "Ta đã nói sẽ không giữ nó."
"Nhưng nó cũng là máu mủ của Kỷ gia...... ta không đành lòng." Đồ Đại Hữu nói.
Kỷ Khinh Châu suýt bị hắn làm tức chết, lại rót cho mình một ly một hơi uống cạn, nói: "Danh sách ta đã giao cho vương gia, hiện giờ hắn đã biết trong đó có người giở trò."
"Đệ......" Sắc mặt Đồ Đại Hữu thay đổi, nhưng rất nhanh liền nhận ra, suy cho cùng là tự mình làm sai, lập tức nuốt lại lời chất vấn, nói: "Ta tự mình đến thỉnh tội với vương gia, sẽ không liên lụy đến đệ.”
Kỷ Khinh Châu cười nói: "Ta đã nói, ta làm chuyện này là để giữ mạng sống cho huynh. Nếu việc hôm nay thành công, sau này huynh sẽ cùng ta đi theo vương gia, nếu như thất bại thì chính là mạng chúng ta...... tính cả đứa bé trong bụng ta cùng nhau lên đường."
Kỷ Khinh Châu luôn đem chuyện của Đồ Đại Hữu để trong lòng, luôn muốn tìm cơ hội để tỏ rõ thái độ với hắn, nếu không cứ tiếp tục như vậy Đồ Đại Hữu sẽ càng lún càng sâu. Trong cung này, hắn là người mà Kỷ Khinh Châu thân thiết nhất, Kỷ Khinh Châu không thể trơ mắt ngồi nhìn.
Cho nên hôm đó cậu do dự rất lâu, quyết định không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này.
Cậu muốn đánh cược một lần, nếu như cược thắng thì rắc rối của Đồ Đại Hữu sẽ được giải quyết......
"Khinh Châu......" Đồ Đại Hữu nắm lấy cậu hỏi, "Đệ thực sự có cách?"
"Cách thì không có, chỉ dám đánh cược chút vận may." Kỷ Khinh Châu nói.
"Cược cái gì?" Đồ Đại Hữu hỏi.
"Cược vương gia sẽ không giết chúng ta." Kỷ Khinh Châu nói.
Anh Huy các.
Lý Trạm đặt danh sách xuống, sắc mặt không có chút nào thất vọng vì bị người phản bội.
"Kỷ Khinh Châu đâu?" Lý Trạm nhẹ nhàng hỏi một câu.
Tần Tranh tức giận nói: "Có lẽ bỏ trốn rồi."
Hắn vừa dứt lời liền có nội thị đến báo Kỷ Khinh Châu và Đồ Đại Hữu ở ngoài điện cầu kiến.
“Y còn dám quay lại?" Vẻ mặt Tần Tranh vô cùng kinh ngạc.
Lý Trạm dường như đã sớm đoán được, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tần Tranh thoáng thấy khóe miệng hắn mỉm cười, có chút suy sụp hỏi: "Vào lúc này mà ngươi còn cười được?"
"Không cười lẽ nào lại khóc?" Lý Trạm nhìn Tần Tranh, dường như tâm trạng không tệ, hỏi: "Muốn đánh cược hay không?"
"Cược với ngươi ta có bao giờ thắng đâu." Tần Tranh tức giận nói, nhưng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ, hỏi: "Cược cái gì?"
"Đánh cược chút nữa sau khi Kỷ Khinh Châu giảo biện xong thì người sẽ có phản ứng gì." Lý Trạm nói.
Khi Lý Trạm nói lời này, giọng điệu rất thoải mái, nhìn không ra chút nào dáng vẻ bị người phản bội, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Tần Tranh:......
Tên này e là tức điên rồi, mất trí rồi!