Thần rất yếu đuối nhoa - Chương 2
Một Bông Hoa Trắng Nhỏ
"Ninh đại nhân!"
"Mau gọi người, Ninh đại nhân té xỉu rồi!"
...
Một cơn choáng váng ập đến, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng xôn xao.
Ký ức Ninh Như Thâm còn đang dừng lại ở một giây trước, hắn vừa bước ra khỏi giảng đường bước hụt cầu thang, giây tiếp theo cảm thấy mình như bị ai đó kéo xuống đất, giống như kéo xác chết.
Khụ! Hắn ho mạnh một tiếng mở mắt ra.
Ánh sáng chói mắt, đập vào trong mắt chính là một mảnh thềm đá tường đỏ, trước mặt một đám người mặc triều phục trùng trùng điệp điệp băng qua Ngọ môn, giống như một bộ phim lịch sử.
Mà hắn thì an vị tại chỗ trống cách đó không xa.
Cúi đầu xuống, đưa tay ra.
Đập vào mắt là một mảnh quần áo đỏ rực, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nhợt gầy gò.
Ninh Như Thâm lật qua lật lại cổ tay.
Hắn té chết rồi sao?
Đang suy nghĩ, một nam tử áo trắng từ đằng xa vội vàng chạy tới, "Ninh đại nhân!"
Ninh Như Thâm ngẩng đầu quan sát, "Bạch vô thường?"
Thái y dừng bước, "…"
Bỗng nhiên một giọng nói từ bên cạnh truyền tới, "Ngươi bị đập hư đầu rồi hả?"
Ninh Như Thâm quay đầu lại, lúc này mới phát hiện còn một người khác đang đứng bên cạnh, thân mặc triều phục màu nhạt khoảng ngoài 20, đang nhe răng trợn mắt xoa đầu gối, mặt không vui nhìn hắn.
Hai tên tiểu thái giám cười giảng hòa, "Cảnh đại nhân, Ninh đại nhân quả thật dập đầu không nhẹ."
Cảnh Nghiễn liếc nhìn Ninh Như Thâm, "Gặp ngươi quả nhiên xui xẻo."
Ninh Như Thâm nhìn từng người trước mặt.
Cơn đau từ trên người vô cùng chân thật, hoàn cảnh xung quanh rõ ràng đầy đủ. Đầu hắn ong ong mấy nhịp, cuối cùng buộc phải thừa nhận một sự thật: Hắn không chết, mà là xuyên qua.
Nhưng không biết đây là triều đại nào, mình là ai.
Ninh Như Thâm vò đầu, quyết định tìm hiểu tình hình trước, "Hiện tại ta không tỉnh táo lắm. Ta đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"
Hiện trường đột nhiên rơi vào im lặng.
Tiểu thái giám vẻ mặt hoảng sợ, thái y lật đật nắm lấy cổ tay hắn, hai mắt nhắm lại môi mấp máy, mờ hồ nói ra mấy chữ: xong rồi, xong rồi, xong rồi…
Miệng Cảnh Nghiễn mở ra đóng lại, nhìn Ninh Như Thâm hồi lâu rốt cục nhịn không được quải cái chân què của mình lại gần hỏi: "Ngươi, ngươi thực sự bị đập hư đầu rồi?"
Ninh Như Thâm sắc mặt phờ phạt mà nhìn hắn.
Cảnh Nghiễn hít sâu một hơi nói, "Bây giờ là đại điển đăng cơ của thánh thượng, ngươi có nhớ không? Chúng ta từ ngoại ô trở về, đi đến Ngọ môn thì ngươi mắt mù chân què không biết nhìn đường té cấm đầu như chó ăn cứt, còn tán tận lương tâm kéo ta ngã theo hại ta bị gãy chân, ngươi đều quên hết rồi sao?"
Ninh Như Thâm, "…"
Chỉ trong sáu mươi hai từ ngắn ngủn, không biết mang theo bao nhiêu cảm xúc cá nhân.
Hắn nhịn không được hỏi, "Quan hệ của chúng ta rất tệ sao?"
Cảnh Nghiễn gật đầu, "Cực kỳ."
Ninh Như Thâm thở dài, đáng tiếc hiện tại hắn một chút ký ức cũng không có, trên người phải gánh ân oán tình cừu gì đó hết thảy đều không biết.
Hiện tại chỉ biết hắn là một triều thần.
Mặc dù không rõ là cái triều đại nào, nhưng nhìn áo đỏ thêu vân nhạn, ngân đễ hoa đái, đoán chừng là quan tứ phẩm hoặc ngũ phẩm.
Lúc hắn đang trầm tư, thái y rút tay về, nói:
"Cơ thể đại nhân vốn kém, lần này bị thương không nhẹ. Tánh mạng thì không có gì đáng ngại, nhưng trong đầu tụ huyết, tổn hại tới thần trí, đặc biệt là trí nhớ, nhận thức..."
Ninh Như Thâm khoát tay, "Không phải vấn đề lớn."
Thái y mặt viết đầy "tại sao không lớn".
Hắn cảm tạ thái y, hỏi tiểu thái giám, "Bây giờ đi qua, hẳn là có thể kịp lễ đăng cơ."
Tiểu thái giám trả lời, "Dạ, đại nhân."
Chân bị thương của Cảnh Nghiễn cũng đã được xử lý xong, đứng dậy tức giận nói: "Chỉ cần ngươi không té lần nữa.”
Hai người, một bể đầu, một bị què.
Dưới sự dìu dắt của tiểu thái giám, băng qua con đường dài hướng tới Kim Loan điện.
Ninh Như Thâm đầu đau chân đau, cảm giác xương cốt cơ thể này quả thật rất kém.
Đi được hồi lâu, cuối cùng nghe thấy tiếng nhạc lễ.
Trước mặt đã có thể nhìn thấy quần thần đông đúc và bậc thềm dài nguy nga rộng lớn.
Khi gần đến cuối đội ngũ, hắn đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng.
Ninh Như Thâm quay đầu hỏi Cảnh Nghiễn, "Đúng rồi, ta tên là…"
Cảnh Nghiễn, "Ninh Sâm."
?
Cả nhà ngươi mới nịnh thần.
Ninh Như Thâm cảnh cáo, "Hảo hảo mà nói chuyện, bằng không ta tố ngươi nói xấu mệnh quan triều đình."
Cảnh Nghiễn không thể tin được, "Ngươi muốn vu khống cái gì?"
"…"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn nhau giây lát, Ninh Như Thâm từ từ nhắm mắt lại, sờ ngực, trái tim tan nát:
Cho nên, hắn thực sự tên là "nịnh thần".
Hay lắm, đúng là một cái tên đầy khiêu khích!
·
Ba hồi chuông trống đi qua.
Ninh Như Thâm vừa kịp chạy vào điện.
Hắn đứng sau đội ngũ đi theo bá quan vào điện lễ bái, nhép miệng hô to vài tiếng "bệ hạ vạn tuế", nhân lúc đứng dậy lén nhìn lên trên điện.
Một hoàng đế sống sờ sờ á.
Để hắn nhìn thấy được.
Ánh mắt xuyên qua triều đình, chỉ thấy đế vương trẻ tuổi đầu đội mão ngọc, không có mành che mặt. Khuôn mặt tuấn lãnh xa cách, nhìn có vẻ vừa mới cập quan*, nhưng mà khí chất quanh thân giống người sớm đã qua nhi lập**.
*20 tuổi
**30 tuổi
Như một thanh kiếm cổ xưa mà sắc bén.
Nhìn thoáng qua liền làm người sợ hãi.
Ninh Như Thâm đang âm thầm đánh giá thì đế vương ngồi cao cao trên long ỷ đột nhiên liếc qua, dường như lướt qua bên này.
Tim hắn giật thót, xoạt cái cụp mắt xuống!
Hơn hai mươi năm kinh nghiệm sinh tồn: lúc lên lớp không nên nhìn vào mắt giáo viên.
Giọng nói của Lễ bộ thượng thư ở phía trước không nhanh không chậm vang lên, qua mấy giây, ánh mắt dừng chỗ hắn từ từ dời đi.
...
Tân đế nhận ấn, đại xá thiên hạ.
Phần sau cùng đại điển chính là ban thưởng cho bá quan.
Đại thái giám Đức Toàn đứng phía trước, tay cầm thánh chỉ, giọng nói the thé vang vọng khắp Kim Loan điện.
Ninh Như Thâm đứng trong hàng ngũ thả hồn đi xa, bất ngờ nghe tới cái tên đầy khiêu khích quen thuộc: "Thị độc học sĩ Ninh Sâm——"
Phản ứng hai giây đầu tiên của Ninh Như Thâm: là ai dám bất kính như vậy?
Sau đó giật mình: Ồ, chính là hắn à.
"Ninh Sâm tài đức vẹn toàn, văn chương trác tuyệt, theo khẩu dụ tiên đế…" Đột nhiên, thanh âm Đức Toàn thay đổi, "Bệ, Bệ hạ?"
Ninh Như Thâm:?
Ninh Như Thâm ngẩng đầu, chỉ thấy đế vương phía trên đứng dậy.
Trong điện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Lý Vô Đình đứng trên đại điện, tầm mắt xuyên qua cả triều đình nhìn thẳng vào người kia——Ninh Sâm.
Tiên đế khâm điểm làm phụ chính đại thần, về sau lại cấu kết ngoại thích, tư chiếm của công, vu hại trung lương, mưu nghịch phạm thượng… Vây cánh liên đới trải rộng, đục khoét Đại Thừa thiên sang bách khổng*.
*sang: lở, vết thương; khổng: lỗ hổng
Một màn vạn tiễn xuyên tâm trước Kim Loan điện như vừa mới xảy ra hôm qua.
Ánh mắt Lý Vô Đình trầm xuống, bước tới.
Trên triều đình trang nghiêm, tân đế vừa lên ngôi từng bước đi xuống, dừng lại trước mặt Ninh Như Thâm.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lạnh lùng sắc bén hiện ra sát ý.
Ninh Như Thâm:...
? ? ? ? Chuyện gì vậy?
Không kịp làm rõ sát ý bất thình lình của đế vương, đối phương đột nhiên đánh tới một chưởng——
Chuông báo động trong lòng mãnh liệt vang lên.
Mắt thấy chưởng phong ác liệt sắp ập tới, dưới cái nhìn chăm chú của quần thần, Ninh Như Sâm đột nhiên ngã xuống! Mặt trắng như tuyết, khóe mắt đỏ bừng, giống như đoá hoa trắng mảnh mai run rẩy trước gió.
"…"
Chúng thần lấy lại tinh thần, nhốn nháo kinh hô, "Bệ hạ tha mạng!"
"Bệ hạ, tại sao bệ hạ lại làm vậy!"
"Ninh đại nhân sẽ bị đánh chếtttttttttttt"
Câu cuối cùng không biết là vị nào hét lên, từ "chết" kéo thật dài, thiếu chút nữa bể âm thanh.
Căn bản là không đánh trúng người-Lý Vô Đình:?
Hắn rũ mắt xuống, mặt không chút thay đổi nhìn về phía người đang nằm trên mặt đất.
Ninh Như Thâm vừa ăn vạ xong ngẩng đầu liền đụng phải đôi mắt thâm trầm.
"…" Hắn lại lau khóe mắt, bất chấp khó khăn cúi đầu lần nữa, "Thần, thần rất yếu đuối nha. Hu hu."
Lý Vô Đình:...
Cổ tay gầy yếu nhợt nhạt lộ ra, chống đỡ thân hình gầy yếu. Sợi tóc xoã xuống, nốt ruồi son trên vành tai tôn lên một thân áo đỏ, vô cùng xinh đẹp thê lương.
Quả thật là dáng vẻ chịu đủ ức hiếp.
Bàn tay trống rỗng Lý Vô Đình khẽ run lên, giận điên cười:
Giỏi. Giỏi cho một tên nịnh thần.
·
Ninh Như Thâm cúi đầu, khẽ run rẩy, chợt nghe thấy tiếng cười lạnh như có như không trên đầu: Ha.
"…" Hắn lập tức bắt đầu ho xé tim xé phổi.
Ngay sau đó, hắn bị nắm chặt bởi một cánh tay. Một cỗ sức mạnh truyền tới, trực tiếp "dìu" hắn từ trên đất đứng lên——
Nói là dìu, càng giống như là kéo.
Sau khi Ninh Như Thâm đứng vững, ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ vô đối của Lý Vô Đình. Ngũ quan sâu sắc như tượng tạc, nhìn không ra tình cảm nào.
Lý Vô Đình rũ mi xuống, một tay đặt trên vai Ninh Như Thâm.
Bàn tay cách y phục vỗ vào bả vai gầy còm, gật đầu đầy hiểu rõ, "Thân thể Ninh khanh thực sự yếu ớt. Vỗ vai một cái liền ngã xuống."
Ninh Như Thâm cười yếu ớt, "…"
Mi nói cái mẹ gì vậy.
Ta thiếu chút nữa đã bị ngươi đánh đến thế giới tiếp theo rồi.
Chạm vào chỉ trong tích tắc, Lý Vô Đình rất nhanh rút tay về, như không có chuyện gì xoay người đi về phía trên, "Đức Toàn, tiếp tục đi."
Đức Toàn vội khom người, "Dạ, bệ hạ."
Không khí căng thẳng trên điện dịu đi.
Đức Toàn tiếp tục đọc, "Theo khẩu dụ tiên đế, thăng chức Cẩn học Đại học sĩ, khâm thử——"
Ninh Như Thâm, "…Thần, tạ ơn bệ hạ ân điển."
...
Lễ đăng cơ dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc.
Chúng thần cứ như vậy hồi phủ, đợi đến tiệc tối lại vào cung.
Bóng dáng Lý Vô Đình biến mất sau đại điện, đồng liêu xung quanh ù ù chạy đến vây quanh Ninh Như Thâm!
"Ninh đại nhân quả nhiên chiếm được đế tâm, trước có tiên đế khẩu dụ, sau lại được bệ hạ khen ngợi."
"Bệ hạ tự mình vỗ vai, chính là vinh dự đặc biệt!"
Ninh Như Thâm cười yếu ớt: phúc khí này ngươi có muốn không.
Mấy người đang đánh Thái Cực, Cảnh Nghiễn từ phía sau chạy đến đây, gọi Ninh Như Thâm sang một bên, khinh bỉ nói, "Sau khi đụng hư đầu sao ngươi trở nên yếu ớt như thế? Vỗ vai mà ngươi trở thành bộ dạng này."
Ninh Như Thâm cảm thấy Cảnh Nghiễn thật sự quá phiền toái.
Còn đặc biệt chạy tới nhục nhã hắn.
Nghĩ đến tình huống trước đó, Ninh Như Thâm cảm thán, "Không nghĩ tới nhân duyên của ta cũng không tệ lắm." Có nhiều người như vậy hô tha mạng cho hắn.
Cảnh Nghiễn cười hắn ngây thơ, "Mèo khóc chuột mà thôi."
Ninh Như Thâm im lặng, bi thương nhắm mắt, "Tâm các ngươi thật dơ bẩn."
Cảnh Nghiễn, "…"
Mẹ kiếp 🔥
Quần thần tốp năm tốp ba tản ra, Ninh Như Thâm cũng xoay người đi ra ngoài điện.
Cảnh Nghiễn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vài bước đuổi theo, "Đúng rồi, đầu ngươi không phải bị hư rồi sao, sau này ngươi tính làm thế nào?"
Ninh Như Thâm ôm tay áo, nhìn về nơi xa, "Hồi phủ liền viết đơn từ quan, cáo lão hồi hương."
"…" Cảnh Nghiễn nghe vậy, đầu to như đấu, "Cái gì!?"
·
Bên trong Noãn các.
Lý Vô Đình cởi ra phục sức nặng nề, thay thường phục nhẹ nhàng.
Ngoại sam màu đen bảo phủ tấm lưng thẳng tắp, vạt áo nghiêm cẩn chồng lên nhau. Trong uy nghiêm trầm ổn lại lộ ra mấy phần tự kiềm chế.
Đức Toàn bưng chậu rửa cung kính đứng chờ bên cạnh.
Sau khi Lý Vô Đình thay quần áo, đưa tay ngâm vào trong chậu, làn nước ấm phủ lên những đốt ngón tay rõ ràng và vết chai mỏng trên hổ khẩu. Hòa lẫn với tiếng nước róc rách, giọng nói lạnh lùng của đế vương vang lên:
"Hôm nay trên đại điển không có chuyện gì chứ."
"Bẩm bệ hạ, hết thảy đều bình thường."
Dừng một chút, Đức Toàn lại do dự rồi nói: "Chính là… có một việc nhỏ, không biết có nên làm phiền bệ hạ không…"
"Nói đi."
"Ninh đại nhân bị té ngã ở Ngọ môn…" Lời vừa mới nói ra, tiếng nước liền dừng lại.
Lý Vô Đình giương mắt nhìn thẳng về phía Đức Toàn, "Ồ?"
Đức Toàn cẩn thận trần thuật, "Còn có Cảnh Thị lang. Ninh đại nhân bị nặng hơn, bị đập đầu, còn Cảnh thị lang thì trầy xướt đầu gối."
"Đập đầu?"
“Dạ.” Đức Toàn phỏng đoán thánh tâm, lấy ra một vài chuyện của Ninh Như Thâm bẩm báo, "Nghe nói, giống như biến thành một người khác vậy."