Thần rất yếu đuối nhoa - Chương 3
Hối lộ
Ninh Như Thâm ra khỏi cửa cung, xe ngựa Ninh phủ đã đợi ngoài cung.
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 từ xe ngựa nhảy xuống, trên khuôn mặt thật thà chất phác hiện lên vẻ vui mừng, hành lễ với hắn, "Đại nhân!"
Ninh Như Thâm:...
Ninh Như Thâm, "Ngươi là?"
Người đối diện lập tức sợ hãi, "Đại nhân! Lão nô là Nghiêm Mẫn đây!"
Ninh Như Thâm nhìn trang phục của ông ấy, thăm dò hỏi, "Ừm... Nghiêm quản gia?"
Nghiêm Mẫn liên tục gật đầu, "Là lão nô."
Ninh Như Thâm mỉm cười, "Hôm nay bộ dạng ngươi không giống với ngày thường, bỗng nhiên không nhận ra." Nói xong hắn bước lên xe, để lại Nghiêm Mẫn với gương mặt già nua đầy mơ hồ đứng đó.
Bên trong xe ngựa đã chuẩn bị thức ăn nước trà, đốt huân hương.
Cả người Ninh Như Thâm như rã rời.
Hắn tiện tay cầm lấy quả óc chó bắt đầu cắn răng rắc, tiện thể kêu Nghiêm Mẫn, "Xuất phát."
Xe ngựa cọt kẹt khẽ động, thong thả khởi hành.
Đi được vài mét, một giọng nói the thé đột nhiên từ sau lưng xa xa truyền tới, "Ninh đại nhân——Ninh đại nhân dừng bước!"
Tim Ninh Như Thâm đập thình thịch, linh cảm có chuyện chẳng lành.
Hắn đứng dậy đập cửa xe thúc giục, "Nghiêm thúc, mau mau, tăng tốc!"
"Ơ, đại nhân. Nhưng hình như lão nô nghe thấy…"
"Ngươi nghe lầm rồi."
"…"
"Ninh đại nhân... Ninh đại nhân! Bệ hạ triệu kiến… Bệ hạ..." Âm thanh phía sau càng ngày càng gần, mang theo tiếng thở hổn hển run rẩy.
Thùng xe lắc lư một cái, xe ngựa dừng lại.
Ninh Như Thâm hít sâu một hơi "Hít——" vén màn xe, thò đầu ra ngoài, liền đối diện với khuôn mặt trắng bệt đầy mồ hôi của Đức Toàn.
Đức Toàn thở hổn hển, duỗi ra lan hoa chỉ trách móc Ninh Như Thâm một chút, "Ây dà, Ninh đại nhân thật đúng là giày vò người mà~"
Ninh Như Thâm lễ phép mỉm cười:...

---
Từ cửa cung đi sâu vào trong cung, một đường là ngói vàng tường đỏ. Vòng qua cửa hông, đi trên một con đường nhỏ quanh co, bên đường trồng một vùng cây lê, trắng như ngọc tuyết.
Ninh Như Thâm nhìn quanh bốn phía, âm thầm cảm thán:
Xuân đình ngọc lê thụ, đúng là nơi tốt để chôn xác.
Chuyến này đi, chỉ sợ không về được…
"Tại sao đại nhân thở dài?" Đức Toàn cười nói.
Ninh Như Thâm lắc đầu, đưa tay chạm vào cành lê sum suê nhất, "Ta thích cái này." Nếu muốn chôn xác, chiếm chỗ này trước.
"Trong hoàng cung này, từng cành cây ngọn cỏ đều là của thánh thượng." Đức Toàn cười tủm tỉm nói, "Nếu đại nhân thích, ngày khác có thể đến thưởng thức, nhưng ngài có thể xin bệ hạ một hai cành."
Ninh Như Thâm nghe được trong lòng sóng trào dâng.
Cậu còn có "ngày khác".
"Mượn cát ngôn của công công."
Trong lúc nói chuyện với nhau rất nhanh đã đến Ngự thư phòng, Đức Toàn đứng trước cửa khom người nói, "Mời Ninh đại nhân, nô tài sẽ không vào."
Ninh Như Thâm gật đầu, nghĩ đến quy củ trong cung, lần mò tìm kiếm trong tay áo, lão luyện nhét vào trong tay Đức Toàn, "Làm phiền công công."
Nói xong sửa sang tay áo bước vào Ngự thư phòng.
Cánh cửa khép lại, Đức Toàn nóng lòng nhìn vào bàn tay: mấy quả óc chó chất đống, có quả chỉ còn một nửa.
"…" Rắc. Đức Toàn nứt ra rồi.
Bên trong Ngự thư phòng.
Trên bàn gỗ đàn hương, chặn giấy bút mực loại thượng hạng được sắp xếp ngăn nắp, trong bình sứ men trắng cắm mấy cành hoa lê nghiêng nghiêng, làm cho căn phòng nghiêm túc trang trọng thêm mấy phần rực rỡ tao nhã.
Lý Vô Đình thân huyền y ngồi sau bàn, mày hơi nhíu lại.
Trước mặt hắn là một nam tử mặc hoa phục, phú quý phong lưu, ngũ quan có ba phần tương tự với Lý Vô Đình——Chính là Nhị hoàng tử của tiên đế, Hiên vương Lý Ưng Đường.
Lý Ưng Đường đẩy cành lê, "Bệ hạ, hôm nay trên đại điển xảy ra chuyện gì?"
Đầu ngón tay Lý Vô Đình gõ nhẹ lên bàn, không có trả lời.
Lý Ưng Đường nhìn hắn, không biết làm sao khuyên bảo, "Thần không biết Ninh Sâm kia phạm vào tội gì, nhưng công thần trong triều kết lại với nhau thành một sợi dây như bây giờ, cũng có công của y, lại có khẩu dụ của phụ hoàng, tùy tiện xử trí e là bị chê trách qua cầu rút ván..."
"Hoàng huynh, trẫm có chừng mực." Lý Vô Đình rốt cục mở miệng.
Lý Ưng Đường nhìn hắn, ngẫm nghĩ cười nói, "Là thần quá lo lắng."
"Bệ hạ." Đúng lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng bẩm báo: "Ninh học sĩ yết kiến——"
Lý Ưng Đường rút tay lại, hành lễ, "Thần cáo lui trước."
...
Ninh Như Thâm theo nội thị đi vào Ngự thư phòng, đi đến nửa đường thì gặp người từ bên trong đi ra: toàn thân quý khí thiên gia, dung mạo có phần tương tự Lý Vô Đình. Chỉ là khóe mắt có một vết sẹo nông như mỹ ngọc có vết sướt nhỏ.
Hắn còn nhớ rõ vị này chính là người vừa được phong Hiên vương trên đại điển, “Bái kiến vương gia.”
Lý Ưng Đường trái lại rất thân thiện, "Ninh đại nhân."
Hai người đều không hàn huyên nhiều.
Ninh Như Thâm đi lướt qua hắn, rất nhanh đi vào Ngự thư phòng, nhìn thấy người ngồi sau án-Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình đang viết gì đó trên giấy, không nhìn hắn.
Ninh Như Thâm cúi người hành lễ, "Tham kiến bệ hạ."
Phía trước im lặng trong giây lát, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Trẫm nghe nói Ninh khanh hôm nay bị ngã, bị đập đầu?"
Ninh Như Thâm:... Ai, là ai đã mách lẻo!
Hắn một bộ dáng vẻ xấu hổ, "Thần ngu dốt."
Lý Vô Đình đặt bút xuống, lướt nhẹ nhìn y, "Ninh khanh bản lĩnh cao cường, làm sao lại bất cẩn như vậy."
Ninh Như Thâm, "…"
Là ảo giác sao, cảm giác quái gở thế nào ấy?
Mơ hồ có gió lạnh thổi qua người, tầm mắt đế vương nhìn thẳng vào hắn.
Ninh Như Thâm hạ mắt khụ khụ hai tiếng, run rẩy mà khấu đầu, "Bệ hạ là đang trách tội thần… Thần tội đáng chết vạn lần… Khụ khụ khụ khụ khụ! "
Lý Vô Đình ở sau bàn im lặng nhìn hắn.
Triều phục màu đỏ quá rộng, càng làm lộ ra thân hình gầy yếu bất kham trên mặt đất. Ẩn ẩn lộ ra sống lưng gầy yếu, tóc đen như mực xoã sau lưng.
Các ngón tay siết chặt đặt trên môi, ho đến mặt đỏ bừng.
Hoàn toàn không giống như là đang diễn kịch.
Ninh Như Thâm đang bị sặc nước miếng, mắt đầy sao, trong tầm mắt thình lình xuất hiện đôi ủng màu đen viền tơ vàng.
"Xem ra là trẫm doạ đến Ninh khanh rồi."
"?" Ninh Như Thâm rưng rưng ngẩng đầu, "Bệ hạ?"
Đáy mắt ẩm ướt trông vô hại, mang theo chút nghi hoặc thuần khiết. Lý Vô Đình đối diện y trong giây lát, lúc này mới chậm rãi nói, "Trẫm gọi Ninh khanh đến, là có liên quan đến chuyện chức vụ của Ninh khanh."
Chức vụ?
Ninh Như Thâm đột nhiên bừng tỉnh: Đúng rồi, hắn muốn từ quan!
Lý Vô Đình nói, "Đầu Ninh khanh bị thương không nhẹ, công việc ở Hàn lâm viện hẳn là làm không được. Từ ngày mai…"
Ninh Như Thâm không kiềm chế nổi, vui vẻ nói, "Thần cũng đang định cáo lão hồi hương——"
"… đến Ngự thư phòng."
Hai giọng nói cùng một lúc vang lên.
Trong Ngự thư phòng yên tĩnh, hai người một trên một dưới nhìn nhau.
Lý Vô Đình bình tĩnh nhìn y, "Ninh khanh mới vừa nói cái gì."
Môi Ninh Như Thâm khẽ run lên.
Hắn mẹ nó mới muốn hỏi Lý Vô Đình đang nói cái gì!
Đầu bị thương không thể đến Hàn lâm viện, cho nên đến Ngự thư phòng?
Ngươi có bao giờ tôn trọng Ngự thư phòng chưa!
"Thần…" Ninh Như Thâm đỡ huyệt thái dương, hoa mắt chóng mặt nói, "Có phải thần bị ù tai rồi không, bệ hạ nói là cáo lão hồi hương đúng không?"
Lý Vô Đình đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng của y đối diện với hắn. Một bàn tay ấm áp thô ráp nắm lấy cằm Ninh Như Thâm, nâng mặt hắn lên——
"Ưm... "
Khuôn mặt hơi tái nhợt xuất hiện rõ ràng trong mắt Lý Vô Đình.
Lý Vô Đình khẽ nói: "Ninh khanh cam lòng cáo lão hồi hương sao?"
"Cái gì?" Ninh Như Thâm bất ngờ bị niết mặt, lông mi rung rung, miệng như cá vàng thổi bong bóng.
Hơi thở yếu ớt lướt qua hổ khẩu.
Lý Vô Đình cẩn thận nhìn vẻ mặt của Ninh Như Thâm, làn da dưới ngón tay mềm mại mát lạnh, làm người ta nhớ tới hoa lê trắng ở trong vườn, hơi dùng sức một chút liền bị vò nát.
Trong Ngự thư phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Nội thị, cung nữ sớm đã quỳ dưới đất không lên tiếng.
Trong sự im lặng chết chóc, rốt cục Ninh Như Thâm chịu không nổi, dè dặt hít nước mũi do cơn ho làm chảy ra, "Sụt sịt——"
Hắn phỏng đoán vẻ mặt của đế vương, "Nếu như có lương hưu."
Lý Vô Đình, "…"
Sau một lúc lâu, bàn tay bóp má hắn từ từ buông ra để lại hai vết đỏ nhợt nhạt.
Lý Vô Đình nhìn Ninh Như Thâm, nhếch miệng nói, "Trẫm đùa thôi."
Hắn nói xong đứng dậy trở về sau bàn, cầm lấy bút lông sói lần nữa viết xuống, "Ninh khanh là phụ chính đại thần do tiên đế thân phong, trẫm mới đăng cơ sao có thể đem công thần vứt đi như giày rách."
Ninh Như Thâm:...
Vậy ngươi ở đây chơi lego với bà già ngươi đi, nhảm nhí nửa ngày.
Lý Vô Đình viết xong, đóng ấn, phủi phủi tờ giấy, "Tiếp chỉ đi, Ninh khanh."
Đầu ngón tay Ninh Như Thâm run lên, "… Thần, tạ ơn."
·
Ninh Như Thâm từ Ngự thư phòng lui ra.
Hắn cười bi thảm với khuôn mặt tươi cười không tự nhiên-Đức Toàn, lại ngắm nhìn bầu trời, lảo đảo mà bay đi.
Đức Toàn đầu đầy mờ mịt trước nụ cười của y.
Hạ chiếu ngục là đây?
*Trước khi muốn khép tội thì hạ chiếu ban cho chức vụ, công việc nào đó, kiểu gài kèo.
"Đức Toàn." Từ Ngự thư phòng truyền tới giọng nói.
"Có nô tài!" Đức Toàn vội vàng thu lại suy nghĩ, cúi người đẩy cửa đi vào. Đi đến trước Ngự án, thấy Lý Vô Đình đang cau mày phê tấu chương, "Bệ hạ có gì…"
Lý Vô Đình cũng không ngẩng đầu lên, "Ninh Sâm cho ngươi cái gì."
Giọng điệu bình tĩnh ẩn chứa thấu suốt làm người kinh hãi.
Đức Toàn nhất thời cả kinh, vội vàng quỳ xuống! Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Việc đưa lễ vật cho cung nhân luôn có một quy tắc ngầm, nếu nhỏ thì gọi ban thưởng, còn lớn thì chính là hối lộ Ngự tiền, phải mất đầu.
Đức Toàn nhất thời run như cầy sấy.
Lý Vô Đình ngước mắt, "Đặt xuống đây, trẫm không truy cứu ngươi."
"Dạ… Dạ, bệ hạ."
Đức Toàn chống đỡ tầm mắt đế vương, run rẩy từ trong tay áo lấy ra một nắm quả óc chó, đặt nó lên Ngự án "lộc cộc" rơi xuống——
Lập tức nằm sắp trên đất, nước mắt nước mũi tèm lem khai náo, "Bẩm bệ hạ, quả óc chó của Ninh đại nhân hối lộ… tổng cộng bốn quả rưỡi, nửa quả không ít, tất cả đều ở đây! Bệ hạ, bệ hạ tha mạng!"
Lý Vô Đình, "…"