Ngoại truyện: Lồng giam
Nghe gì chưa, nghe nói có hai phó bản tự nhiên thông với nhau, có mấy đại cao thủ đi vào làm nhiệm vụ đều toàn quân bị diệt!
Trời ơi, ngay cả mấy người đứng đầu bảng xếp hạng cũng chết, cái này quá đáng sợ rồi, đánh chết ta cũng không muốn vào phó bản này.
Phó bản này quả thực chính là cấp độ địa ngục! Boss bên trong một là bác sĩ Tư Cảnh Lan với danh xưng 'dụng hình sứ giả', một Boss khác là Quý Hòa An nổi tiếng với ảo giác kinh hoàng, con mẹ nó nhiệm vụ như thế làm sao mà làm?
A a a giờ tôi không muốn vào phó bản đâu, lỡ gặp phải liền thảm.
Trên diễn đàn, người chơi nghị luận sôi nổi, đối với hai phó bản này vừa tò mò vừa hoảng sợ, dù sao những người lợi hại hơn họ đều bị diệt sạch, huống chi loại nhãi nhép như bọn họ, một khi đi vào chắc chắn sẽ chết thảm.
Do đó, gần đây rất nhiều người chơi cố gắng hạn chế nhận nhiệm vụ phó bản, nhưng vẫn không thể tránh khỏi số phận bị hệ thống ép buộc phải vào phó bản.
Hai nhóm người đứng trên đường nhìn nhau, mỗi nhóm có bốn người, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, có người khóc lóc, có người sợ hãi, cũng có người cam chịu.
Điền Thiện Dật nhìn ngôi trường trước mặt, sau đó nhìn về phía bệnh viện không xa, rồi hít sâu một hơi.
Thiện Dật = Zenitsu
Bọn họ lại tới phó bản cấp độ địa ngục này, thực là xui muốn chết.
Điền Thiện Dật cũng không biết nhiều về hai phó bản này, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Ting! Chào mừng người chơi đến với phó bản Lồng Giam.
Nhiệm vụ chính: Tìm được vợ của hai boss phó bản.
Nhiệm vụ phụ: Tên của vợ boss phó bản.
Kể từ khi hai phó bản được nối thông với nhau, chúng đã được đổi tên thành Lồng Giam. Điều này làm cho người chơi thảo luận hồi lâu cũng đoán không ra vì sao lại gọi là Lồng Giam.
Cũng có một số ít người đoán rằng có lẽ hai boss đã tìm được người yêu chăng, bởi vậy mới đổi thành cái tên này. Tuy nhiên, giả thuyết này vừa xuất hiện đã bị nhiều người chế nhạo. Đùa cái gì vậy, đây chính là boss giết người không chớp mắt, làm sao có thể thích bất kỳ ai được chứ.
Bây giờ xem ra, có lẽ những người nói là người yêu kia có thể đã đúng, Điền Thiện Dật cùng mọi người đều sửng sốt.
Không đợi bọn họ hoàn hồn, trong sương mù bước ra hai người phụ nữ mặc trang phục nghề nghiệp khác nhau. Một người là phụ nữ trung niên mặc bộ đồ trang trọng và nghiêm túc, người còn lại mặc đồng phục y tá với gương mặt quyến rũ.
"Các em là học sinh mới chuyển đến phải không? Cô là cô Tô, là Phó hiệu trưởng, quản lý công việc của trường. Nếu mọi người đã đến đông đủ thì theo cô vào trường nào." Người phụ nữ trung niên nói với đội kia, sau đó quay lưng bước vào trường.
"Các cậu là bác sĩ thực tập mới tới phải không? Tôi là y tá trưởng của bệnh viện Nhân Nghĩa, các cậu đi theo tôi." Người phụ nữ còn lại nói xong thì dẫn nhóm của Điền Thiện Dật đi.
Điền Thiện Dật nhìn bệnh viện trước mắt, luôn có dự cảm không lành.
Và dự cảm đó lại trở thành hiện thực.
Các đồng đội dần dần giảm bớt, thông tin nhận được cũng càng ngày càng nhiều.
Trong phòng phẫu thuật của bệnh viện có 3 nam 1 nữ bị tra tấn tàn nhẫn, lấy trạng thái linh hồn bị ép buộc phải liên tục tái hiện cảnh tượng bị hành hạ đến chết.
Trong đó có một cô gái tóc tai bù xù vừa nhìn thấy người liền điên cuồng chửi bới: "Đều tại tiện nhân mày, lại làm cho hai người đàn ông mê đắm, sao mày không chết đi!"
Vừa chửi xong, cô ta thống khổ bị cái kẹp, kẹp lấy nội tạng, bị cái thìa móc mắt. Sau đó lại biến thành dáng vẻ khóc lóc cầu xin: "Xin các ngươi hãy tha cho tôi, tôi không dám chửi nữa đâu, a a a!" Cô ta hét lên thảm thiết, không ngừng chịu đựng thống khổ.
Dù đã trải qua nhiều phó bản, Điền Thiện Dật vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn tiến lên hỏi thăm một phen, từ trong lời nói mơ hồ của họ biết được bọn họ khi còn sống cũng là người chơi, hơn nữa vợ của boss rất có thể cũng là người chơi.
Thật kỳ lạ, rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể làm hai boss mê đắm.
Trên đường đi, Điền Thiện Dật nghĩ mãi về điều này. Khi đi ngang qua cầu thang, anh ta nghe thấy tiếng khóc vọng ra, bước chân bất giác ngừng lại.
Nhìn đầu cầu thang, anh ta phát hiện có một bóng người đang chạy lên trên, không biết từ nguyên nhân gì, hắn cũng đuổi theo.
Đến sân thượng, hắn nhìn thấy một chàng trai gầy yếu, mặc quần áo rộng thùng thình, đang quay lưng về phía mình.
"À... chào cậu?" Điền Thiện Dật thử chào hỏi một tiếng.
Người nọ sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, thân thể chậm rãi xoay lại nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt.
Khi chàng trai kia quay lại, Điền Thiện Dật kinh ngạc thốt lên: "Dương Ngôn Tuấn?"
Thấy Điền Thiện Dật nhận ra mình, chàng trai kia cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên, giọng nói ấm áp nhưng không có chút cảm xúc nào: "Đã lâu không gặp, Thiện Dật. Cậu cũng đến để bắt tôi sao?"
Tâm trạng vui mừng, phấn khởi ban đầu của Điền Thiện Dật lập tức bình tĩnh lại. Lúc này, hắn mới nhận ra Dương Ngôn Tuấn có gì đó khác thường.
Dương Ngôn Tuấn trước kia có đôi mắt trời sinh mang nét cười, khóe môi luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp và dịu dàng như gió xuân.
Nhưng Dương Ngôn Tuấn trước mặt lại mang vẻ u sầu khó tả, đôi mắt vốn dịu dàng giờ lại toát lên nét quyến rũ mê hoặc, cả người trắng bệch như tờ giấy, không còn chút sinh khí nào, xung quanh tràn ngập bầu không khí nặng nề.
"Ngôn Tuấn, sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ cậu đã..." Trong lòng Điền Thiện Dật có một suy đoán, khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, dù sao hai người bọn họ vốn là bạn bè thân thiết.
Nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của Điền Thiện Dật, Dương Ngôn Tuấn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ cúi đầu nở nụ cười: "Sao, quan tâm đến tôi? Rồi lợi dụng lúc tôi buông lỏng phòng bị để bán đứng tôi nữa sao?"
Điền Thiện Dật có chút khó hiểu, chỉ thấy Dương Ngôn Tuấn dịu dàng nói: "Mánh khóe của cậu, tôi đã thấy nhiều rồi. Mà thôi, nếu cậu đã biết tôi là vợ của bọn họ, vậy cứ trực tiếp đưa tôi đi gặp họ là được."
Điền Thiện Dật lập tức trợn tròn mắt, dường như không thể tin nổi việc Dương Ngôn Tuấn lại chính là vợ của boss, anh ta há miệng nói: "Tôi..."
"Đừng từ chối được không! Đồng đội của cậu đã chết hơn một nửa, cậu cũng không muốn thêm người chết nữa, không phải sao? Chỉ cần giao tôi ra, mọi chuyện sẽ được giải quyết, tôi đã chán ghét việc người khác vì tôi mà chết rồi." Dương Ngôn Tuấn nghiêng đầu nói.
Điền Thiện Dật quả nhiên dao động, rõ ràng cậu ta muốn bỏ qua Dương Ngôn Tuấn để cứu đồng đội. Tất cả đều bị Dương Ngôn Tuấn nhìn thấy, Dương Ngôn Tuấn cười lạnh, quả nhiên đến cuối cùng vẫn sẽ bị bỏ rơi sao?
Không đúng! Chuyện này không bình thường! Điền Thiện Dật đột nhiên nghĩ tới cái gì, vừa ngẩng đầu, một con dao mạnh mẽ đâm thẳng vào tim cậu ta, Điền Thiện Dật nhìn đôi mắt lạnh như băng của Dương Ngôn Tuấn, há miệng, phun ra máu tươi, cuối cùng mất đi ý thức.
Trên gương mặt của Dương Ngôn Tuấn dính máu tươi của Điền Thiện Dật, trông giống như một đóa hồng trắng nở rộ trong máu.
Dương Ngôn Tuấn bất ngờ bị người ôm vào trong lòng, con dao trên tay cũng rơi xuống đất, vành tai mềm mại bị liếm láp, quần áo trên người cũng bị cởi ra.
"Bảo bối, bất luận em trở nên hư hỏng hay là dáng vẻ ngây thơ, đều làm cho tôi yêu em đến phát điên." Tư Cảnh Lan đút 🥒️ của mình vào 🌼️ của cậu và bắt đầu làm tình.
"Chúng tôi vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ em, chúng tôi chỉ yêu em hơn mà thôi, Tiểu Ngôn vui không?" Quý Hòa An vừa mân mê môi của Dương Ngôn Tuấn vừa nhẹ nhàng cười nói.
Dương Ngôn Tuấn vẻ mặt trầm mê lại hưởng thụ, sa vào trong vui thích, đôi mắt vô hồn, dường như cả tâm hồn lẫn thể xác đã hoàn toàn mục rữa, vĩnh viễn cùng ác ma dây dưa trong vực sâu, chẳng thấy chút hy vọng nào, còn phó bản này lại trở thành lồng giam lớn nhất của cậu.