Trinh thám 15: Tiến triển, chỉ có thể nhìn tôi

"Tô Lạc, em có thể giúp anh xem qua vụ án này không?" Trần Vĩ Dương đi tới trước mặt Tô Lạc nói.

Cấp dưới: "…"

Không phải chứ sếp, anh không thể vì đối phương là chị dâu mà tùy tiện cho người ta xem tài liệu cơ mật của phòng chúng ta được đâu!

Phớt lờ ánh mắt muốn nói lại thôi của cấp dưới, Trần Vĩ Dương nghiêm túc nhìn Tô Lạc.

"Cái này em có thể xem được sao?" Tô Lạc nghi hoặc hỏi.

"Em là người một nhà mà, không sao đâu, chủ yếu là vụ án này quá hóc búa nên mới hỏi em."

Khóe miệng Tô Lạc co rút, kỳ thật anh không nói câu cuối thì tôi còn cảm động đấy.

Nhưng dù sao anh ấy cũng nghiêm túc, nên cậu nhận lấy tập hồ sơ từ tay Trần Vĩ Dương xem qua.

Sau một lúc lâu, Tô Lạc mới ngẩng đầu lên nói: "Dựa theo cách thức giết người này, hung thủ hẳn là người có tâm lý vô cùng vặn vẹo, là một tội phạm bẩm sinh, thích biến nạn nhân của mình thành tác phẩm nghệ thuật để cho người khác xem."

"Chuyện đó anh cũng biết, chỉ cần nhìn hiện trường là biết tên hung thủ là một kẻ biến thái." Trần Vĩ Dương buồn bực nói.

"Em còn chưa nói hết mà." Tô Lạc bất đắc dĩ lườm Trần Vĩ Dương.

"Được, em nói đi." Trần Vĩ Dương bị lườm, lập tức xua tay, ngậm miệng lại.

"Hơn nữa, tôi còn phát hiện các nạn nhân đều từng làm một ít chuyện xấu trước khi chết, chẳng hạn như bạo hành vợ con, lừa tiền người già, vân vân. Nhìn qua thì giống như một anh hùng tự thực thi công lý."

Nói đến đây, Tô Lạc nhíu mày, tiếp tục nói: "Nhưng nạn nhân lần này, Nhậm Quốc Vinh, thì lại hơi khác, ông ta là người duy nhất bị biến thành tác phẩm nghệ thuật nhưng sau đó lại bị phá hủy. Nhưng tại sao lại như vậy?"

Suy nghĩ của hung thủ quá khó đoán, người bình thường thực sự không thể hiểu lúc đó hắn đang nghĩ gì, hoặc đã xảy ra chuyện gì mới khiến hắn thay đổi ý định.

Mọi người đều lâm vào trầm tư, đây cũng chính là chỗ làm khó họ nên vụ án vẫn bế tắc.

Trần Vĩ Dương biết rõ Tô Lạc đã cố hết sức, bởi vậy hắn cũng không trách Tô Lạc, mà quay sang phân phó cấp dưới: "Các cậu đi điều tra xem có nhân vật quyền thế nào từng xuất hiện xung quanh nạn nhân hoặc những người bị nạn nhân làm hại không."

"Vĩ Dương, cục trưởng của anh vẫn không cho phép điều tra sao?" Tô Lạc hỏi.

Trần Vĩ Dương im lặng.

Tô Lạc thấy vậy, một tia sáng lóe lên trong đầu, liền nói: "Em nhớ Tiểu Lý đã bị cục trưởng Lâm cách chức, lý do là vì cậu ta mắc nợ bên ngoài quậy tới tận cục cảnh sát, làm mất danh dự cục cảnh sát đúng không?"

Mặc dù Trần Vĩ Dương không hiểu vì sao Tô Lạc bỗng nhắc tới người này, nhưng vẫn gật đầu.

Tiểu Lý là người đơn giản, dễ bị lừa, thường xuyên bị những phạm nhân kia lừa gạt, hoàn toàn không thích hợp làm cảnh sát.

Trần Vĩ Dương đã tiếp xúc với cậu ta vài lần và không có ấn tượng tốt về Tiểu Lý lắm, cảm thấy cậu ta ngốc nghếch như một thằng đần.

Khi nghe tin Tiểu Lý cờ bạc thiếu nợ, hắn còn nghĩ đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.

"Em cũng từng gặp Tiểu Lý, theo em quan sát cậu ta là người rất có kỷ luật. Hơn nữa cậu ta còn từng phàn nàn về việc phải 'ăn cơm chó' của một cặp đồng tính nam, mà một trong hai người đó lại là người giàu có, cục trưởng Lâm còn đích thân ra tiếp đón họ. Vì vậy, em cho rằng việc Tiểu Lý đột nhiên bị cách chức có thể cất giấu bí mật nào đó." Tô Lạc bình tĩnh phân tích.

Nghe vậy, Trần Vĩ Dương lập tức cho người kiểm tra lại camera giám sát tại cục cảnh sát.

Dưới hình ảnh tua nhanh, cuối cùng họ cũng phát hiện được điều khả nghi.

Trần Vĩ Dương yêu cầu phóng to video, nhìn chằm chằm một lúc, nhận ra người đàn ông mặc âu phục xanh đen trong video không phải là tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị Triệu Nguyên Uy sao.

Sau khi biết người giàu có này là ai, bọn họ chia làm hai đội, một đội đến nhà Tiểu Lý, đội còn lại thì đến nhà Triệu Nguyên Uy.

Tuy nhiên, họ phải đợi đến khi tan làm mới hành động, vì cục trưởng Lâm vẫn luôn giám sát chặt chẽ.

Trong biệt thự nhà họ Triệu.

Triệu Nguyên Uy ngồi trước bàn làm việc, mặc cái áo ngủ bằng lụa, trên cơ ngực có vết cào rõ ràng, lắc lư ly rượu rồi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thờ ơ hỏi: "Sao hôm nay lại đột nhiên gọi tôi?"

"Ngài Triệu, tên đội trưởng kia hình như vẫn đang điều tra về ngài, ngài xem có nên ra tay xử lý hắn không?" Trong màn hình, cục trưởng Lâm cung kính nói, vẻ mặt đầy cẩn trọng.

Triệu Nguyên Uy hơi nheo mắt lại, đặt ly rượu xuống rồi nói: "Chuyện như vậy cũng cần tôi phải nhắc nhở sao?"

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp chu đáo, đảm bảo khiến ngài hài lòng." Nụ cười hiền lành vốn có trên gương mặt cục trưởng Lâm giờ lại trông vô cùng nịnh bợ, ông ta cúi đầu khom lưng, hết sức lấy lòng.

Đúng lúc này, Dương Ngôn Tuấn đang cuộn tròn trong chăn ngủ say bỗng nhiên gọi tên Triệu Nguyên Uy.

Cơ thể Triệu Nguyên Uy hơi khựng lại, cục trưởng Lâm lập tức lộ ra vẻ mặt "tôi hiểu rồi", rồi thức thời chào tạm biệt Triệu Nguyên Uy liền kết thúc cuộc gọi.

Sau khi đặt máy tính bảng xuống, Triệu Nguyên Uy ngồi lên giường ôm Dương Ngôn Tuấn vào trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cậu, trong đôi mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương: "Ngủ đi, anh ở đây."

Cảm nhận được sự hiện diện của Triệu Nguyên Uy bên cạnh, Dương Ngôn Tuấn khẽ giãn mày, rồi cọ đầu vào ngực hắn ngủ tiếp.

Triệu Nguyên Uy thấy thế, không khỏi cảm thán Dương Ngôn Tuấn thật sự là quá đáng yêu.

Suốt nửa năm qua, dưới sự khống chế của hắn Dương Ngôn Tuấn dần dần ỷ lại vào hắn, thậm chí là "yêu" hắn, điều này làm cho lòng hắn tràn ngập sung sướng.

Hắn rất thích Dương Ngôn Tuấn như bây giờ, toàn bộ thế giới của cậu chỉ có hắn, rốt cuộc không còn chứa nổi bất kỳ ai khác, hoàn toàn trở thành vợ của riêng hắn.

"Ngủ đi em yêu, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em." Khi em mở mắt ra, người em thấy đầu tiên và duy nhất chỉ có thể là tôi.

Triệu Nguyên Uy cười vô cùng dịu dàng, nhu tình trong ánh mắt chỉ dành cho người trong lòng.